9 thg 8, 2014

Tự suy ngẫm

10.09.2014

Không có hy vọng sẽ không có thất vọng, càng không có tuyệt vọng...

- Lúc còn trẻ, cứ tưởng chỉ cần một tổn thương nhỏ cũng không thể chịu đựng...
... Trải qua mưa nắng cuộc đời, mới thấy những năm tháng sống một kiếp người không gì là không thể tha thứ, tha thứ cho người cũng chính là tha thứ cho bản thân ta...
... Có những khi hạnh phúc chỉ là biết cách quên...

- Lúc còn trẻ, cứ tưởng khi bị hiểu lầm hay oan ức thì phải chứng minh cho ra lẽ...
... Lớn lên rồi mới thấy, im lặng vẫn là cách tốt nhất... tốt nhất cho bản thân và cho cả người khác...
... Tốt nhất khi không phải thêm một lần hối hận khi phạm thêm lỗi lầm và không thốt ra những lời có thể tổn thương người khác...
... Có những lúc biết cách lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời chính mình cũng là một hạnh phúc...

Có những khi biết cách lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời của chính mình cũng là một hạnh phúc...
Phong Linh

01.09.2014

Ngồi đây nhìn xuống núi, bỗng nhiên chợt thấy con đường quanh co khúc khuỷu ấy cũng giống như nhân sinh, có lẽ ở một khúc quanh nào đó, quay đầu sẽ thấy được nơi mình đã từng qua... Vậy nếu phải đi lại, mình có chọn cùng một con đường đó?!... Nếu không, liệu đi đường khác có phải là một lựa chọn tốt hơn?!... Không ai biết... Nhưng khi đã rẽ một bước ngoặc, là đã chọn con đường khác hoàn toàn...

Anh đã không hiểu cô không phải là người có sở thích đi du lịch đây đó, tiêu tốn tiền bạc rồi lại đâm đầu cày kiếm tiền - Dù anh biết cô đi công tác không ít nơi, nhưng chưa bao giờ cô thích kéo dài thêm thời gian để đi đây đó thêm, thậm chí những nơi cô đến cô còn không biết hết các địa điểm cần biết...

Anh hiểu hay không cái cảm giác đứng giữa thiên nhiên hùng vĩ, thấy mình quá nhỏ bé, thấy cuộc đời chỉ là một thoáng vụt qua tích tắc, cảm thấy những bận rộn lo toan căng thẳng đau khổ của hôm nay sẽ chẳng còn là gì cả. Tất cả rồi cũng sẽ thoáng qua rất nhanh... Để lấy lại cảm xúc của bản thân trước một chiếc lá rơi, một vùng tuyết trắng, một cơn mưa vô tình... Và để... ngày mai lại tiếp tục bước tiếp cuộc hành trình đời mình cho đến ngày kết thúc - không ai đi thế giùm mình được, nhưng đi thế nào là do mình chọn lựa...

Thời gian gần đây cô chỉ muốn buông trôi mọi thứ - chỉ đọc sách. Lôi những quyển sách từ bao lâu nay vẫn cất giữ ra. Sách đã úa vàng, sao ước mơ hy vọng lại không chịu úa vàng đi theo thời gian ?!...


Một câu nói mà cô đọc được trong sách : trong cuộc sống đôi khi phải biết quyết định dứt khoát - nhiều khi không tiêu diệt họ chính là tiêu diệt chính mình. Cô giật mình khi nhớ câu nói của chị thư ký: nếu không biết thương bản thân mình thì đừng mong kẻ khác thương mình. Phải chăng cô đã sai?? Cô chợt suy ngẫm thấy chưa bao giờ trong đời - cho đến tận bây giờ - bản thân mình khi phải quyết định điều gì lại đặt câu hỏi "Điều đó có lợi / hại cho bản thân?" , chỉ đơn thuần là "tại sao phải quyết định như vậy mà thôi" - cho dù nó tổn thương chính bản thân mình. Một điều vô lý như vậy mà sao cô đã mang theo suốt cuộc đời mình?! Hiểu ra thì thế nào?!... Có định thay đổi không?!>>>

Cô có vẻ cao ngạo bất cần, nhưng thật ra cô biết, mình lại quá tự ti, tự ti đến độ sợ tổn thường, sợ đau, nên thà buông tay chứ không dám mơ ước...

05.09.2014

Đôi khi mưa lại về bất chợt...

Đôi khi lòng chù
ng đến lặng im...

Có những lúc thấy thương mình đến lạ. Chưa bao giờ dám buông thả cho một tình cảm. Dù cuộc đời chưa bao giờ nghĩ đến hai từ "tính toán", vậy mà...

Sống hết mình vì người, không có nghĩa là người cũng sẽ sống hết mình vì ta. Hãy làm vì chính mình cần phải làm, chứ không phải vì người muốn thế...

Sẽ không chờ đợi...

Sẽ không hy vọng...

Và...

Cũng sẽ không tổn thương...

... Ngoài xa kia... có ai đợi ta về... đợi... và sẽ không bao giờ rời đi nếu không gặp được ta????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét