6 thg 8, 2014

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 9-10

CHƯƠNG 9

Hữu dũng vô mưu! Trương Tĩnh Chi, mày đúng là hữu dũng vô mưu mà!

Nhìn sắc mặt anh ta càng lúc càng tím đen, đầu óc tôi bắt đầu hoạt động.

Bách Dương lão tiên sinh từng nói, đầu gối của con người không phải là không thể dùng được. Miễn là sau khi qua được thì việc khó khăn trước đó coi như không vấn đề gì, sau đó sẽ lại đứng vững vàng cắn trả lại anh ta một phát, đây mới là anh hùng! Đương nhiên, nếu có cắn một nhát mà cũng không bị vả miệng thì cũng không phải là anh hùng, mà là con cua.

Nói thì chậm mà hành động xảy ra thì nhanh, Thượng Vương gia ngồi ở trên chưa có hành động gì thì hai đầu gối tôi đã mềm nhũn quỳ dưới đất, hai tay áp xuống, cúi đầu, đúng chuẩn mực giống một nô tài, tôi tự bội phục mình, sao lại có thể quỳ thuần thục như vậy chứ?

“Vương gia khai ân, tôi sai rồi, xin Vương gia tha thứ.”

Tôi cũng không muốn làm anh ta trong cơn nóng giận đem tôi bẻ “răng rắc”! Cũng không dám đánh cuộc anh ta không nỡ ra tay giết tôi, đây chính là thân thể của mình, tôi còn dựa vào nó để cùng nhau quay về thời hiện đại mà!

Vương gia bị hành động quỳ xuống đầy bất ngờ của tôi làm cho chết sững, anh ta dường như không nghĩ rằng tôi lại làm như vậy, có khi anh ta đang chờ tôi tiếp tục băm vằm anh ta. Tôi thì lại vừa mới cãi anh ta xong! Anh ta là ai? Tôi là ai? Tôi cãi lại anh thì làm sao nào?

Sửng sốt sau vài giây đồng hồ, anh ta phất tay một cái, một luồng khí hướng về phía tôi làm tôi không quỳ xuống được, giống như bị ai đó dìu lên, tôi lảo đảo đứng dây, giật mình nhìn anh ta. Trời, chẳng lẽ đây là khí công sao? Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ! Loại công phu này chỉ có trong tiểu thuyết của Kim Dung mới có.

“Nàng không cần phải chà đạp thân thể mình! Trúc Thanh chưa bao giờ quỳ trước bất kỳ kẻ nào, nàng cũng không được!” Vương gia lạnh lùng nói, sắc mặt bớt u ám.

Nhìn xem thì đúng là như vậy, thành thật nhận sai về mình còn tốt hơn là tiếp tục ngang ngạnh với anh ta.

Tôi còn thấy may mắn, cám ơn thượng đế, từ nay về sau tôi không cần quỳ nữa, là Vương gia không cho phép tôi đấy nhé!

Cái cô Trúc Thanh cũng thật kiêu ngạo! “Không quỳ trước bất kỳ kẻ nào”! Bội phục! So với tôi là người đến từ thế kỷ 21 còn nguyên tắc hơn, đồng thời, có phải do cô ấy quá nguyên tắc, cho nên tuổi còn trẻ mà đã…

Trong lòng tôi đang biểu đạt tình cảm kính nể đối với Trúc Thanh liền thấy có một luồng khí đem tôi áp vào ngực anh ta.

Cả người thấy không được tự nhiên, muốn thoát ra nhưng lại không có can đảm để chọc giận anh ta, cúi đầu ngồi hẳn vào lòng anh ta, trên mặt nóng ran như phát sốt, tim hình như cũng hồi hộp bồn chồn, tuy Vương gia này hỉ nộ bất thường nhưng dù sao cũng là một mỹ nam, lại là một mỹ nam lãnh khốc nhiều tiền nữa chứ! Ngồi trong lòng mỹ nam, mày có thể không cần khẩn trương kích động hứng thú đến như thế hay sao?

“Thân thể này không phải của nàng, nàng không thể làm cho nó có chút tổn thương nào! Nàng không có quyền chà đạp nó!”

Anh ta lại nói bên tai tôi.

Tôi dở khóc dở cười, tôi đã sống cùng thân thể mình hơn hai mươi năm rồi, giờ lại có người nói thân thể này không phải là của tôi.

Như vậy cũng tốt, nếu như anh ta quý trọng thân thể này, như vậy sự an toàn của tôi trong thời gian ngắn sẽ không có gì nguy hiểm đúng không?

Trúc Thanh, tôi nên cám ơn cô, hay là nên hận cô đây? Tôi cũng không rõ lắm nhưng tôi thật sự là ghen tị với cô, có thể làm cho một Vương gia đối với cô tình thâm như thế.

“À…Vương gia…..Trúc Thanh là ai?”

Cảm thấy cánh tay anh ta ôm chặt hơn nhưng lại không nói gì.

Tôi lén nhìn khuôn mặt anh ta, đau xót, không dám nói nữa, gần vua như gần cọp, không biết câu nào sẽ lại chọc giận anh ta, vẫn là nên ít nói đúng hơn.

Sau một lúc rất lâu…..

Tôi thật sự không thể chịu nổi sự tĩnh lặng này nữa.

“Vương gia, Huyên nhi giờ đang ở đâu?”

Nghe tôi nhắc đến Đường Huyên, thái độ Vương gia trở nên lạnh lùng như bình thường, đẩy tôi đứng lên. Tôi ngất, anh ta coi tôi như con búp bê vải, muốn ôm liền ôm, muốn bỏ liền vứt sang bên, lại không có chút mất mát gì.

‘Chu Quang”

‘Có nô tài!” ngoài cửa một giọng nói lên tiếng.

A! Ông ta đều vẫn đứng ngoài cửa sao? Vậy sao lúc tôi đi vào không nhìn thấy nhỉ?

“Đi bảo Tiêu Phi thả Trương Huyên, cho nàng ta tiền rồi bảo nàng ta đi đi.”

“Chờ đã” Tôi vội hô to, có phải Vương gia nào cũng đều độc đoán độc quyền như vậy không? Ngay cả việc cho tôi thấy mặt Đường Huyên cũng không cho, lại còn cho cô ta tiền rồi đuổi cô ta đi luôn.
Vương gia liếc nhìn tôi một cái, rõ ràng là chê tôi vướng víu nhưng không ngăn lại.

“Tôi muốn gặp cô ấy.” Tôi nói khẽ, anh ta chăm chú nhìn tôi, đến nỗi tôi còn phát giác yêu cầu của mình có vẻ quá đáng, chẳng lẽ đây gọi là khí thế hay sao?

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, không mở miệng, chỉ phất tay ra hiệu bảo tôi đi đi.

Nghĩa là anh ta đồng ý cho tôi đi? Tôi không chắc lắm. Xin đi, không có chuyện gì thì sao cứ muốn túm gáy tôi thế này, nói thừa hai câu cũng có thể chết người hay sao?

“Thật không?” Tôi nhìn anh ta, chỉ tay ra cửa.

Cuối cùng Vương gia làm một hành động cao quý là gật đầu. Tôi thở phào.

“Cảm ơn Vương gia!”

Tôi chạy nhanh ra ngoài, bước đi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc tôi sắp bước qua cánh cửa, đằng sau truyền đến một giọng nói lạnh băng của Vương gia:

“Lần sau không gọi ta là Vương gia, gọi ta là Dịch Phàm.”

Tôi như đang trong thang máy lao vù vù bị giật đứng lại. Chỉ trong một đêm, địa vị của tôi bay lên nhanh đến mức có thể gọi thẳng tên của Vương gia! Nói như vậy có phải tôi sẽ được ngồi ăn cơm cùng anh ta rồi đó không?

Cùng có một gương mặt giống một người tên là Trúc Thanh, rốt cuộc là tôi may mắn hay là bất hạnh nữa?

*******************

CHƯƠNG 10

Đem ghế đặt ở ngoài hiên, tôi ngồi phơi nắng, cảm giác thoải mái khiến tôi thấy mình giống con mèo lười. Tiểu nha đầu Nguyệt Thiền được giao hầu hạ tôi đang ngồi bên cạnh, nha đầu này cực kỳ có ích khi lần lượt chuyển cho tôi những đồ vật này nọ mà tôi cần đến, làm tôi hưởng thụ lạc thú khi có người hầu hạ, Trương Tĩnh Chi ơi là Trương Tĩnh Chi, không nghĩ mày là người có tính cách ham hưởng thụ như vậy! Hiện giờ tôi đang tự xem thường bản thân mình.

Nhắm mắt lại, vẫn còn rất lo lắng những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.

Tôi không được gặp Đường Huyên, bởi vì cô ấy đã bị Vương phi mang đi bán rồi. Vào đúng buổi tối tôi được đưa đến biệt viện đó! Tôi choáng, tôi điên cuồng! Sớm biết như vậy thì tôi đừng tới đó chứ!
Vương phi thật là một người mạnh mẽ! cô ta nói “dám đến quyến rũ tướng công của ta? Hừ! Ta bán ngươi! Còn muốn đem bán ngươi cho loại người hèn hạ nhất!”

Nói thật, tôi có chút bội phục cô Vương phi này, nếu lời nói của tôi có thể có trọng lượng, tôi nói là nếu, từ lúc Đường Huyên “quyến rũ” Dương Bình, tôi có thể bán lời của Đường Huyên, mở ngoặc đơn, bán người làm phạm pháp đó, như vậy tôi còn có chi phí để chi tiêu khi xuyên qua đến nơi này đấy sao? Tôi còn phải lo lắng đề phòng người ở đây hay sao?

Đường Huyên ơi, Đường Huyên à, tôi đối với cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, vì cô mà tôi bị hãm ở chỗ này, mối quan hệ là tình địch giữa tôi và cô ai là thiện lương nhất đây? Không phải là tôi không chịu cứu cô, người già thường nói “Trời gây nghiệp chướng còn có thể tự tha thứ, tự mình gây nghiệp chướng thì không thể sống được”! Hiện giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện cô mà thôi.

Vừa hết tiếc thương cho Đường Huyên xong, tôi lại bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của chính mình, ngay cả Đường Huyên cũng đã bị Vương phí bán rồi, vậy còn tôi thì sao? Cô ta biết rằng tôi vô cùng giống tình nhân của ông chồng cô ta, cô ta sẽ xử lý tôi thế nào đây? Tôi rùng mình một cái.

Vương phi cũng không làm cho tôi sợ hãi lâu hơn, bởi vì Nguyệt Thiền nói cho tôi biết Vương phi đã quay về kinh thành.

Vương gia cũng biết chuyện Đường Huyện bị bán đi xế chiều hôm đó, Vương gia rất giận dữ, ngẫm lại thì đúng vậy, thật là mất mặt, đồng ý với người khác là thả người, ai ngờ người lại bị vợ mình mang đi bán. Hổ thẹn quá! Bẽ bàng quá! Mở đóng ngoặc, tôi cho là thế, vì thế, không đợi tôi và Vương phi có ngày mặt đối mặt, Vương gia khiến cô ta xách hành lý quay về ngay.

Cám ơn trời đất, tôi vì tránh được một kiếp mà cảm ơn Thượng đế, cảm ơn Phật tổ cùng Quan thế âm bồ tát.

“Nguyệt Thiền?” Tôi miễn cưỡng mở miệng.

“Nô tì ở đây.” Tiểu nhà đầu miệng nhanh nhảu đáp.

“Sau này đừng xưng mình là nô tì nữa, xưng là Nguyệt Thiền đi.”

“Nguyệt Thiền biết ạ.”

Tôi gật đầu, tiểu nha đầu này thật là thông minh.

“Em có biết Trúc Thanh là ai không?” Tôi hỏi, vấn đề này đã quanh co ở trong đầu mấy ngày nay rồi, nhưng tự mình lại không có can đảm đi hỏi Vương gia.

“Là tên húy của Vương phi chúng em.” Tiểu nha đầu nói.

“Hả?” Tôi kinh hãi! Ngồi bật dậy, “Vương phi? Trúc Thanh là Vương phi?

Trúc Thanh = Vương phi hung hãn? Khó trách lần đầu tiên nhìn Vương phi tôi lại có cảm giác quen quen, chẳng phải là ngày ngày mình vẫn thường soi gương không ít đó sao, thật sự là có sáu bảy phần giống mà. Đầu Vương gia có bệnh à? Tôi vẫn nghĩ Trúc Thanh đã chết rồi, không nghĩ tới cô ta vẫn còn sống tốt, vậy anh ta nói cái gì ” Nhớ nàng nhớ đến đau khổ”? Vậy anh ta còn giam giữ tôi làm gì?
Tức thì đầu ong ong.

Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn phản ứng kỳ lạ của tôi, do dự không biết có nên nói tiếp hay không, tôi ra hiệu bảo cô ấy nói tiếp.

“Vương phi đã qua đời rồi, còn người hiện tại là Tiêu Phi.” Tiểu nha đầu đã nhận ra tôi hiểu lầm.
Oa, thì ra là thế. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống.

“Hiện tại Tiêu phi không phải là chính phi của bọn em. Nàng là Trắc phi, từ sau khi Vương phi qua đời, Vương gia chúng em chỉ lập nàng ấy làm Trắc phi, cũng bởi vì nàng ấy giống Vương phi chúng em.”

Nghe giọng nói của tiểu nha đầu rõ ràng là rất chướng mắt Tiêu phi kia, có thể hiểu Tiêu phi không được lòng người ở đây.

“Tiêu phi còn rất thua kém so với Vương phi chúng em, Vương phi chúng em không phải là phàm nhân, mà là tiên nữ trên trời.”

“Tiên nữ?”

‘Vâng, nàng rất được lòng người, lại dịu dàng thiện lương, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, đối đãi với hạ nhân rất tốt, chưa bao giờ có thái độ giống như Tiêu phi.”

“Em là người hầu hạ Vương phi à?” Tôi buồn bực, tiểu nha đầu sao lại biết nhiều chuyện như vậy.
“Nguyệt Thiền làm gì có phúc khí như vậy, năm Nguyệt Thiền đến Vương phủ cũng là năm Vương phi về trời.” Tiểu nha đầu tiếc nuối.

Tiên nữ? Lại còn quay về trời? Xem ra những người ở đây chắc rất mê tín, tôi lắc đầu.

Trương Tĩnh Chi, cái đầu mày bị sao vậy, mày cũng không mê tín à? Là ai nghe mấy chuyện quỷ quái nửa đêm còn không dám đi WC nữa chứ?

“Em đến Vương phủ là lúc nào?”

“Lúc đó Nguyệt Thiền tám tuổi, đến giờ đã được bảy năm rồi.”

Bảy năm, như vậy Trúc Thanh đã qua đời được bảy năm rồi, không nghĩ bảy năm trời tên Vương gia kia vẫn si tình với cô ấy như vậy, chẳng lẽ thật sự là có tình yêu thiên trường địa cửu sao? Tôi thấy khó chịu, nhớ tới Dương Bình, vì điều gì mà anh chỉ yêu tôi được một năm thôi?

Nhìn vẻ sùng bái của tiểu nha đầu với Trúc Thanh, tôi liền muốn đùa một chút.

“Sao em biết Vương phi tốt như vậy?”

“Em nghe Thúy tỷ tỷ kể lại, Thúy tỷ tỷ là người từng hầu hạ Vương phi, tỷ tỷ ấy thường xuyên kể chuyện Vương phi cho chúng em nghe, tỷ ấy nói Vương phi là tiên nữ trên trời, bị Vương gia yêu, nhưng tiên nhân thì không thể thành thân với phàm nhân được, tuy Vương gia là đệ đệ của hoàng thượng, nhưng vẫn không thể lấy tiên nhân được, vì thế Vương mẫu nương nương đêm Vương phi về trời…”

Ha Ha ha, là được nghe kể, lại rất thành công, tôi cười thầm, sức tưởng tượng của con người thật là phong phú.

Tôi vẫn đang suy nghĩ, Trúc Thanh rốt cuộc là một người tốt đẹp đến mức nào? Tôi giống như cô ấy sao? Cô ấy là xinh đẹp nhất hay sao? Tôi vẫn biết bản thân mình, nhiều lắm cũng chỉ xinh đẹp vừa phải, đúng hơn gọi là thanh tú thôi, ít nhất so với tôi thì Đường Huyên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Nguyệt Thiền vội nói: “Cô nương, Vương gia đến.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét