VÀO THÀNH
Mùa đông năm đó, Mạch soái phụng mệnh lẻn vào thành Dự Châu. Trước khi đi, Thành Tổ hỏi: “Còn e ngại điều gì không?” Mạch soái cười nói rằng: “Ta đầu đội trời chân đạp đất, che núi lấp biển, há lại còn có điều gì phải e ngại!” Thành Tổ vô cùng tán thưởng, nói Mạch soái thật xứng là anh hùng. Năm đó cùng Trương Sĩ Cường đồng hành vốn vẫn là một thiếu niên ít tuổi, nhu nhược như nữ tử. Quân sư Từ Tĩnh xảo trá, lệnh cho phải giả trang thành phụ nữ, giả bộ là thê thất, yểm trợ cho Mạch soái.
――― [ hạ sử - mạch soái liệt truyện ] ―――
Con đường lớn ngoài thành Dự Châu, từng tốp năm, tốp ba người đi đường đang bước đi, dưới chân tuyết lún sâu, mỗi bước dẵm xuống có thể không nhìn thấy mắt cá chân, khiến cho người ta phải cố hết sức mới có thể tiến lên phía trước. Những người này đều là dân chúng phụ cận của thành Dự Châu, đến thời điểm gần cuối năm, hoặc là đi vào trong thành bán chút củi gỗ đổi lấy ít chè, muối, hoặc là đi vào trong thành mua chút hàng hóa mừng năm mới.
Không lâu sau khi thủ thành Dự Châu, tướng Thạch Đạt Xuân không đánh mà hàng, Dự Châu lọt vào tay người Bắc Mạc, dân chúng trong thành trở nân khủng hoảng, không ngờ quân Bắc Mạc lần này lại chấp hành quân kỷ rất nghiêm minh, đối với dân chúng không hề có một sự xâm phạm nhỏ nào.
Khi thành Hán Bảo bị phá, tiếng la khóc đã sớm đã tiêu vong ở trong không gian của dãy Ô Lan núi non trùng trùng điệp điệp, mà ba mươi vạn biên quân Nam Hạ chết ở Tĩnh Dương lại cách dân chúng Dự Châu quá xa, cho nên những nông phu thôn dã này cả đời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời đối với chiến tranh đều không có khái niệm gì, trong lúc quốc gia mình cùng quốc gia khác giao tranh, bất quá trong mắt họ chẳng qua cũng chỉ là sự thay đổi trang phục của binh lính canh gác trên cổng thành, còn lâu mới quan trọng bằng việc một năm mới sắp đến.
Vì thế, sau khi trải qua sự hoài nghi cùng khủng hoảng ban đầu, sự quẫn bách và sợ hãi của dân chúng Dự Châu cứ như vậy mà dần dần trở nên yên ổn, tiếp tục tuân theo quỹ đạo vốn có của mình. Trái lại, tâm lý của nhóm thư sinh vô dụng lại không như vậy, một bên mắng nhiếc tên giặc phản quốc Thạch Đạt Xuân, một bên lại không dám dùng sự kiên cường, anh dũng trong lòng mà đối chọi lại với đao thương trong tay người Bắc Mạt.
Một người đứng lên thì một đám ngã xuống, chỉ còn lại mấy kẻ co rúm một bên cầu giữ được mạng sống, dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn đao thương di tộc uống no máu tươi của chính đồng bào mình.
Lúc này, chúng ta không biết là nên đau đớn tức giận mắng nhiếc sự tê liệt của dân chúng Dự Châu, ta thán văn nhân từ xưa vốn hay ngông nghênh, hay là nên giơ cao ngón tay cái khen thủ đoạn cao minh của nguyên soái Bắc Mạc Trần Khởi.
Tại một nơi ven rừng ở phía Tây thành Dự Châu, một nông phu còn đang độ tuổi thiếu niên từ trong rừng bước nhanh ra, ở ven đường là một chiếc xe la đợi sẵn, thấp giọng nói với một thiếu phụ trẻ tuổi trên xe: “Đều che giấu rất tốt.”
Thiếu phụ kia nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không nói chuyện, ánh mắt sáng ngời tỉnh táo quan sát một chút bốn phía, rất tốt, xung quanh cũng không có người đi đường đi ngang qua.
Thiếu niên kia vẫn do dự, nhịn không được hỏi: “Ngũ…”
“Gọi là nương tử!” Thiếu phụ sửa lại, tiếng nói có chút khàn khàn, cùng với khuôn mặt trẻ trung rạng ngời thật không hợp chút nào.
Khuôn mặt thiếu niên ửng đỏ, mất tự nhiên liếc mắt nhìn thiếu phụ một cái. Thiếu phụ nở nụ cười, còn nói thêm: “Nếu cảm thấy không được tự nhiên thì gọi là đại tỷ đi, dù sao vừa nhìn cũng thấy ta lớn hơn ngươi.”
“Đại… tỷ,” Đầu lưỡi thiếu niên vẫn có chút vấp váp, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên hỏi: “Vì sao ngay cả chủy thủ cũng không thể đem theo? Vạn nhất gặp phải chuyện gì thì phải làm thế nào?”
Thiếu phụ trẻ tuổi đưa mắt nhìn về phía thành Dự Châu ở phía xa xa, sắc mặt bình thản nói: “Nếu gặp phải chuyện gì, trong tay có chủy thủ thì có tác dụng sao?” Khóe miệng của nàng nhếch lên một chút, thành một hình cánh cung rất đẹp, quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, vui đùa nói: “Nhị Đản, đây là ngươi đang dẫn thê tử mới cưới vào thành mua hàng tết, vậy thì mang theo hung khí làm gì?”
Trương Nhị Đản bị bốn chữ “Thê tử mới cưới” làm cho sắc mặt trở nên quẫn bách mà đỏ bừng, không tự giác nhìn trộm ngũ trưởng A Mạch một cái. Một thân quần áo thôn phụ giản dị, trên búi tóc đen dầy là một chiếc khăn bịt đầu bằng vải hoa, dùng trâm bạc giữ lại, tóc mai hai bên chỉnh tề, khuôn mặt mềm mại bị cái lạnh làm cho đỏ bừng, như thể là dùng son quá đậm, khó che lấp được dáng vẻ quê mùa, càng khiến cho anh ta không dám nhìn lâu, nhưng cũng không khống chế được mà thỉnh thoảng lại trộm ngắm A Mạch, gò ngực thế nhưng cũng nổi lên, áo bông mặc dù dày, lại vẫn không che lấp được đường cong nơi đó.
Thực động lòng người, khiến cho Trương Nhị Đản có chút tâm tư không thể giải.
Cảm thấy được ánh mắt của Trương Nhị Đản, A Mạch không nhanh không chậm đưa tay vào ngực, sờ soạng một hồi, từ bên trong lấy ra hai cái bánh bao trắng như tuyết, tung lên tung xuống trước mặt Trương Nhị Đản, rồi lại lần nữa nhét vào trong ngực, còn dùng tay sửa sang lại một chút độ cao hai bên.
Trương Nhị Đản bừng tỉnh đại ngộ, tròn miệng nói không ra lời, ngây ngốc nhìn A Mạch.
A Mạch chúm chím khóe miệng, cười nói: “Tiểu tử ngốc, khép lại miệng đi, cái này là ta thuận tay lấy trên mâm cơm của Thương tướng quân, định lực của tướng quân so với ngươi mạnh hơn nhiều, thần sắc chẳng những một chút cũng không thay đổi, còn khen ta thông minh, nói là nhất cử lưỡng tiện, khi đói còn có thể làm lương khô để ăn.”
Trương Nhị Đản lại há hốc mồm, nghẹn đỏ mặt nói không ra lời.
Thành Dự Châu đã không còn xa, trên mặt A Mạch nở nụ cười tươi, hít sâu mấy hơi thở, quay đầu nói với Trương Nhị Đản: “Sắp đến rồi, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”
Trương Nhị Đản vội vàng dùng sức gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc đưa mắt nhìn về phía xa xa, đáp: “Rồi.”
Vừa dứt lời, trên đầu đã bị A Mạch đập cho một cái, anh ta khó hiểu nhìn A Mạch, thấy nàng cười hì hì nói: “Cái rắm! Chuẩn bị cái gì? Chúng ta hiện tại là một cặp vợ chồng muốn vào thành, có cái gì mà phải chuẩn bị?”
Trương Nhị Đản ngẩn người, lập tức liền hiểu được ý của A Mạch, có chút không hờn không giận nói: “Đại tỷ, ngươi không được ở bên ngoài đánh ta, ta tốt xấu gì cũng là nam nhi, khi quay trở về để cho nương tử ta biết được mà không mắng chửi đại tỷ thì quả thật là điều không thể.”
Thần sắc trên mặt A Mạch lập tức trở nên sợ hãi, liền tiến lên phía trước đến gần Trương Nhị Đản, nhẹ giọng chậm rãi năn nỉ: “Nhị Đản đừng nói với bà bà, chờ ta trở về sẽ làm bánh nướng áp chảo cho ngươi ăn nha.”
Biết rõ là diễn trò, nhưng sắc mặt Trương Nhị Đản vẫn đỏ bừng, sau đó chợt nghe thấy A Mạch thấp giọng nói: “Nhanh đến, ta không nói gì, còn ngươi không được khẩn trương, nếu muốn gạt người thì trước hết chính mình phải tin là thật, ta chính là Hàn thị, vợ của ngươi, chúng ta thành thân từ mùng chín tháng chạp, gia cảnh khá giả, vào thành mua lễ mừng năm mới, ngươi sợ ta ở nhà gò bó cho nên mang theo ta đến thành Dự Châu mua chút hàng tết.”
Trương Nhị Đản gật gật đầu, thuần thục quất roi, xe la liền nhẹ nhàng đi lên phía trước.
Sau khi thành Dự Châu rơi vào tay Bắc Mạc, quân giữ thành đều đổi thành binh lính Bắc Mạc, binh lực trong tay Thạch Đạt Xuân chủ yếu phụ trách trị an trong thành. Mỗi khi đến hừng đông là lúc cổng thành được mở, hiện tại đã quá nửa ngày, ngoài cửa thành vẫn còn dân chúng Nam Hạ lục tục đứng chờ vào thành. Binh lính Bắc Mạc đứng gác ở cổng thành ăn mặc chỉnh tề, quân kỷ nghiêm minh, nếu không nhìn kỹ cách phục trang của bọn họ, có lẽ sẽ khiến cho người ta lầm tưởng bọn họ vốn chính là binh sĩ thủ vệ của thành này.
Khi vào thành rất thuận lợi, binh lính Bắc Mạc theo thường lệ hỏi Trương Nhị Đản vài câu, thấy anh ta trả lời cũng không có gì sơ xuất, khẩu âm lại là của người Dự Châu bản xứ, nên cũng không hỏi nhiều, phất phất tay cho xe la của bọn họ vào thành. Trong suốt quá trình này, A Mạch vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ làm ra bộ của một thiếu phụ nhát gan, lẳng lặng ngồi ở trên xe la nghe Trương Nhị Đản dùng ngữ điệu thành thật trả lời những câu hỏi của người Bắc Mạt.
Tiến vào trong thành, A Mạch cùng Trương Nhị Đản bất giác đều thở phào nhẹ nhõm, Trương Nhị Đản liếc mắt nhìn A Mạch một cái, rất tự nhiên hỏi: “Đại tỷ, chúng ta tìm một khách sạn trước rồi để xe la lại, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi mua chút son phấn nhé, chẳng mấy khi đến được đây.”
A Mạch gật gật đầu, Trương Nhị Đản dắt xe la đi dọc theo đường cái hướng vào trong thành, tuy rằng năm mới đã đến rất gần, nhưng hàng quán cùng người đi đường cũng không nhiều, sự náo nhiệt đã lui về quá khứ xa xăm, A Mạch âm thầm tự nhủ, xem ra cho dù thủ đoạn của Trần Khởi có cao minh đến thế nào đi chăng nữa thì chiến tranh vẫn phủ kín một bóng ma lên tòa thành giàu có này.
Đi lên phía trước không xa, phía trước chợt có tiếng vó ngựa truyền đến, mười mấy kỵ binh Bắc Mạc vây quanh hai chiến tướng trẻ tuổi từ góc đường bên kia di chuyển đến. Trên đường, người qua đường đều tránh dạt sang hai bên, Trương Nhị Đản không đợi A Mạch phân phó cũng dẫn xe la tránh sang một bên, dùng thân thể dấu diếm thân hình A Mạch ở trên xe, cùng mọi người cúi đầu chờ kỵ binh Bắc Mạc đi qua.
Hai chiến tướng cầm đầu đám kỵ binh Bắc Mạc đều còn rất trẻ, trong đó một người cùng lắm chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nghiêng đầu sang vị tướng quân thanh niên có khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng bên cạnh thấp giọng nói chút gì đó, nói sôi nổi đến nỗi rút trường đao bên hông ra, ngay tại chỗ bổ vài nhát vào hư không, sau đó lại quay đầu kích động hỏi: “Thường đại ca, ngươi nói có đúng không?”
Thanh âm cũng không lớn, truyền vào trong tai A Mạch lại không khác gì tiếng sấm, nếu nàng không có đoán sai, người được gọi là “Thường đại ca” này chỉ sợ chính là “Sát tướng” của quân Bắc Mạc: Thường Ngọc Thanh ! Nàng suýt nữa thì không kiềm chế được cảm xúc của mình mà ngẩng đầu lên nhìn xem tên cuồng ma đã giết chết mười lăm vạn biên quân rốt cuộc có hình dáng như thế nào. Nhưng nàng vẫn nhịn xuống, chỉ càng cúi đầu thấp hơn, thấp đến nỗi cằm chạm cả vào cổ áo.
A Mạch đoán cũng không sai, người đó đúng là Sát tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh, thiếu niên bên cạnh cũng không phải ai khác, chính là cháu ngoại của Chu Chí Nhẫn, được xưng tụng là Tiểu bá vương Bắc Mạc, giáo úy Thôi Diễn. Hai người này ở kinh thành Bắc Mạc vốn là chỗ vô cùng quen biết, Thường Ngọc Thanh hơn Thôi Diễn vài tuổi, lại là đối tượng được Thôi Diễn từ nhỏ đến lớn luôn sùng bái. Lần này, hai người gặp nhau ở Dự Châu, Thôi Diễn luôn quanh quẩn quanh Thường Ngọc Thanh, năn nỉ anh ta cho mình về phục vụ dưới trướng.
Theo Thường Ngọc Thanh đi ra ngoài, miệng Thôi Diễn vẫn không lúc nào giữ yên lặng, Thường Ngọc Thanh không nói nhiều lắm, chỉ lẳng lặng nghe, như là đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cũng không để những lời của Thôi Diễn lọt vào tai.
Thôi Diễn khoa tay múa chân tự mình múa đao, thấy Thường Ngọc Thanh không nhiệt tình lắm, bản thân cũng cảm thấy có chút không thú vị, liền thu đao chán nản nhìn đám người Nam Hạ bên đường. Sau đó đột nhiên như thể phát hiện ra được cái gì, liền dùng sống dao vụng trộm vỗ lên đùi Thường Ngọc Thanh, thấp giọng nói: “Thường đại ca, ngươi xem bộ dạng của đám đàn ông phương Nam mọi rợ bên đường này, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chúng ta một cái.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy, khóe miệng khinh thường nhếch lên, không nói gì.
Lại nghe Thôi Diễn nói: “Nguyên soái lại còn muốn chúng ta coi cái lũ người phương Nam mọi rợ này như con dân của mình, nhưng ngươi nhìn xem, bọn hắn như vậy, không nói đến lũ nam nhân không có can đảm, ngay cả đàn bà cũng không có cách nào có thể so được với nữ nhân ở kinh thành của chúng ta, một người cũng chẳng thể lọt vào mắt, không giống với những nữ nhân của chúng ta ở kinh thành dám yêu dám hận a!”
Thường Ngọc Thanh cười cười, chậm rãi đưa mắt nhìn quét qua một lượt đám dân chúng Nam Hạ đang cúi đầu thần phục bên đường, tầm mắt lơ đãng lướt qua chiếc xe la, không tự chủ mà dừng lại một chút, ngồi trên xe là một thiếu phụ trẻ tuổi, trang phục nông dân cũng không có chỗ nào đặc biệt, đầu cũng cúi thấp, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho anh ta cảm thấy có chút không bình thường.
NỮ TỬ
Trên đời này, luôn luôn có một loại người, bất luận đầu của anh ta có cúi thấp thế nào, thắt lưng có gập xuống bao nhiêu, thì lưng của anh ta vẫn cứ thẳng, như thể mỗi một đốt xương, mỗi một cơ bắp trong cơ thể đều căng ra, ẩn giữ một tư thế tốt nhất, tùy thời mà chuẩn bị đứng thẳng lên. Người như vậy, như thể trời sinh ra so với người khác đã thiếu một thứ gì đó, tỷ như – nô tính.
Thực đúng lúc, Thường Ngọc Thanh chính là một người như vậy. Xuất thân của anh ta, năng lực của anh ta, còn có chiến tích huy hoàng của anh ta khiến cho anh ta có tư cách để ưỡn thẳng lưng. Khiến cho anh ta kể cả khi ở trong điện diện thánh, cũng chưa từng phải khom lưng.
Cho nên, làm một người sống ở trên đời, đặc biệt là một phụ nữ Nam Hạ, mà trên người lại phát ra loại khí chất này, Thường Ngọc Thanh khó tránh khỏi cảm thấy quái dị. Đúng vậy, người phụ nữ này đầu cúi rất thấp, nhưng không có chút nao núng nào, hai tay vững vàng chống lên thành xe, như thể là chuẩn bị để tùy thời mà mượn lực nhảy lên……
Thường Ngọc Thanh không khỏi nheo mắt.
Thôi Diễn thấy tầm mắt của Thường Ngọc Thanh dừng ở một nơi nào đó bên đường, nhịn không được cũng nhìn qua, thấy dáng vẻ vô cùng quê mùa của một phụ nữ nông thôn, không khỏi có chút kỳ quái hỏi: “Đại ca, sao vậy?”
Thường Ngọc Thanh không trả lời câu hỏi của Thôi Diễn, chỉ nhìn chăm chú vào nữ nhân trên xe la kia, ngay lúc nàng đi qua, đột nhiên rút tên trong túi ra, cũng không lắp vào cung, mà dùng thủ pháp ném ám khí ném về phía nữ nhân kia.
Tất cả những việc này đều diễn ra hết sức đột ngột, Thôi Diễn không kịp hỏi tại sao, Trương Nhị Đản không kịp dùng thân thể làm tấm lá chắn bằng thịt người, mọi người thậm chí đều không kịp kêu lên…… mũi tên đã bay đến trước người A Mạch.
A Mạch theo bản năng ngẩng đầu, đầu tiên không khỏi có ý niệm né tránh xuất hiện ở trong đầu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã đưa ra một sự lựa chọn khác, hoảng sợ nghiêng người cuộn mình xuống, dùng bả vai đón lấy mũi tên.
Hoàn hảo, có lẽ là khoảng cách quá gần, lực đạo của mũi tên còn chưa kịp giương lên, cũng không sợ có thể xuyên thấu qua bả vai của nàng, A Mạch nghĩ có chút may mắn, chỉ là chịu đau đớn như vậy mà lại không thể kêu lên thành tiếng thực là một kiểu tra tấn dã man. Chẳng qua nàng đang là một thôn nữ thì có thể ngất đi. Nhưng miệng vết thương thật sự rất đau, nàng thực không có cách nào có thể cam đoan mình có định lực có thể tiếp tục đóng kịch, cho nên cũng chỉ có thể cố giữ cho bản thân tỉnh táo.
Trương Nhị Đản kêu to một tiếng, bổ nhào vào A Mạch, vừa muốn há mồm, trên đùi đã bị A Mạch dùng sức bấm một cái, anh ta vội đem hai chữ “Ngũ trưởng” sắp vọt ra khỏi miệng nuốt xuống, đổi lại kêu thành hai chữ “Đại tỷ”.
Sắc mặt A Mạch tái nhợt, vừa sợ lại vừa e ngại liếc mắt nhìn bọn Thường Ngọc Thanh, vội vàng dựa vào vai Trương Nhị Đản, trong lòng lạnh run, dùng mấy tiếng không thể nghe thấy thanh âm ở trong ngực anh ta nói: “Bình tĩnh!”
Thôi Diễn nhìn có chút sửng sốt, không rõ Thường Ngọc Thanh vì sao lại gây khó dễ cho một nữ nhân. Khóe miệng Thường Ngọc Thanh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm chọc, trực giác của anh ta thật chính xác, nữ nhân này quả nhiên có vấn đề. Vừa rồi mặc dù không để lộ ra dấu vết của sự trốn tránh, có lẽ đã lừa được ánh mắt của những người khác, nhưng lại không lừa được anh ta.
Mũi tên vừa rồi của anh ta chỉ là cái bẫy, nếu là một phụ nữ bình thường, mũi tên kia chỉ xuyên qua nách, căn bản không thể gây thương tổn cho nàng. Nhưng nàng ta lại phản ứng rất nhanh chóng, cái này không sai, sai là chiếu theo tốc độ phản ứng đó thì nàng hoàn toàn có thể tránh được mũi tên này. Đáng tiếc, nàng lại dùng bả vai để đón lấy.
“Bắt!” Thường Ngọc Thanh lạnh giọng phân phó.
Thân thể Trương Nhị Đản cứng đờ, theo bản năng muốn phản kháng, lại bị A Mạch nắm chặt vạt áo. A Mạch kín đáo lắc lắc đầu, lấy tay làm ám hiệu, ý bảo Trương Nhị Đản không được làm bại lộ thân phận.
Mấy tên kỵ binh Bắc Mạc tiến lên trói hai người A Mạch lại, Trương Nhị Đản một bên giãy dụa một bên khóc lóc kêu lên: “Sao lại bắt chúng ta? Dựa vào cái gì mà bắt chúng ta, các ngươi thả nương tử của ta ra! Các ngươi thả nàng ra!”
A Mạch lệ rơi đầy mặt, thân thể cúi gập trên mặt đất, thấy Trương Nhị Đản bị binh lính Bắc Mạc trói lại, liền lăn đến trước ngựa của Thường Ngọc Thanh, quỳ trên mặt đất dập đầu, miệng mở lớn nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được.
“Ai nha, đại ca, nữ nhân này là một người câm điếc!” Thôi Diễn kêu lên, thấy bộ dạng dập đầu khóc lóc của A Mạch cũng có chút không đành lòng,“Bắt bọn họ làm chi, thả ra đi đại ca!”
Thường Ngọc Thanh cười lạnh một tiếng, phóng ngựa tiến lên hai bước, cúi người túm lấy A Mạch đặt ngang lên trên ngựa, khinh thường nói:“Còn muốn diễn trò? Ta xem ngươi vẫn tỉnh táo lắm, khí lực cũng rất tốt.”
A Mạch trong lòng cả kinh, tuy rằng nàng không biết mình làm sao lại lộ ra sơ hở, nhưng hiển nhiên người trước mắt này đã nhận ra được sự ngụy trang của nàng, muốn làm cho anh ta tha cho mình đã là không có khả năng. A Mạch ô ô a a từ chối vài câu, ánh mắt lại liếc nhìn thanh bội đao bên hông của Thường Ngọc Thanh, thầm nghĩ thừa dịp anh ta không để ý sẽ đoạt lấy thanh đao. E rằng chỉ có bắt cóc người này, thì nàng và Trương Nhị Đản mới có khả năng còn sống mà ra khỏi thành Dự Châu.
Trên đường, người qua đường đều hoảng sợ, trơ mắt nhìn người Bắc Mạt bắt trói đôi vợ chồng trẻ đáng thương, thậm chí không người nào dám kêu lên.
Mặc dù đầu A Mạch chúi xuống, nhưng lại không hồ đồ chút nào, cho dù vừa rồi chạy đến dập đầu trước ngựa của Thường Ngọc Thanh đều là nàng cố ý làm, bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có khả năng lại gần Thường Ngọc Thanh một chút, mới có khả năng làm điều gì đó. Nàng từ từ ngừng giãy dụa, chỉ khóc lóc không ngừng.
“Thường đại ca, chẳng lẽ người đàn bà này là mật thám sao?” Thôi Diễn chép miệng nói: “Có phải là ngươi quá cẩn thận rồi hay không? Ta nhìn không giống!”
A Mạch nghe có người cùng Thường Ngọc Thanh nói chuyện, thầm nghĩ nhân lúc anh ta phân tâm trả lời sẽ thừa cơ hội đoạt lấy thanh đao, ai ngờ tay vừa chạm được đến chuôi đao, còn chưa kịp rút ra thì đã bị tay của Thường Ngọc Thanh giật lại.
“Nhịn không nổi nữa rồi à?” Thường Ngọc Thanh cười lạnh nói, từ lúc đem nàng đặt lên ngựa đến giờ anh ta vẫn luôn cảnh giác, đâu thể để cho một nữ nhân cướp mất đao.
A Mạch thấy đã bị anh ta phát hiện, liền muốn gây khó dễ, chỉ cầu có một phần hy vọng cũng muốn thử một lần. Ai ngờ thắt lưng nàng vừa dùng lực, còn chưa kịp động thân đã bị Thường Ngọc Thanh dùng một tay bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, trong lúc giãy dụa kịch liệt, A Mạch chỉ cảm thấy phía trước, bên trong ngực có vật gì đó theo vạt áo trượt ra.
Thôi Diễn nhìn vật đó nằm trên mặt đất mà trợn tròn mắt, chăm chú nhìn một lát, còn không dám tin liền xoay người dùng đao lấy lên, quả thật là một cái bánh bao, liền đưa cho Thường Ngọc Thanh: “Thường đại ca, ngươi xem!”
Thường Ngọc Thanh ngẩn ra, lập tức kéo thân trên của A Mạch lên, thấy ngực nàng lúc trước vốn đầy đặn, quả nhiên giờ đã sụp một bên.
“Ta khinh! Đồ giả! Đồ giả! Ta đã nói đồ mọi rợ phương Nam làm sao lại có người đàn bà cao như vậy, hóa ra là một gã đực rựa!” Thôi Diễn kêu lên.
Trương Nhị Đản vốn bị trói ở phía sau, vừa nghe thấy thế liền biến sắc mặt, biết thân phận của A Mạch rốt cuộc không thể che dấu được nữa, liền kịch liệt giãy dụa. Tên kỵ binh dẫn giải anh ta cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ cho anh ta một chưởng vào sau đầu, Trương Nhị Đản thấy trước mắt tối đen, liền mang theo sự không cam lòng đến vô hạn mà hôn mê bất tỉnh.
Bên này, Thường Ngọc Thanh lắc mạnh người A Mạch, khiến cho cái bánh bao kia cũng rơi xuống dưới, nhịn không được bật cười thành tiếng: “Mọi rợ phương Nam quả thực không bằng thứ cặn bã, ngay cả việc giả trang thành nữ nhân cũng có thể làm.”
Miệng vết thương đã bị chạm vào, đau thấu xương, không muốn để cho bản thân mình không tự chủ được mà ngất đi, A Mạch nhanh chóng nhắm mắt, cố gắng không để giọng nói đùa cợt cùng khinh thường của anh ta lọt vào tai, chỉ tự nói với chính mình, chỉ cần còn một hơi thở sẽ không buông tay, chỉ cần còn một hơi thở nàng sẽ nhất định phải sống sót.
Thôi Diễn cũng thấy quái dị, cẩn thận đánh giá A Mạch, rồi kinh ngạc kêu lên: “Thường đại ca, ngươi còn không nói, bộ dạng của tiểu tử này thật đúng là rất giống đàn bà, ngươi nói bọn mọi rợ phương Nam làm sao mà tìm người tài như vậy a!”
Thường Ngọc Thanh cười mà không nói, đem A Mạch không khác gì đã chết đặt lên ngựa một lần nữa.
Thôi Diễn nhịn không được hỏi: “Thường đại ca, ta đem bọn họ đi đâu?”
“Hồi phủ,” Thường Ngọc Thanh đáp, lại liếc liếc mắt nhìn thân hình nằm úp sấp của A Mạch, nói: “Chúng ta sẽ thẩm vấn thay cho Thạch Đạt Xuân, xem hai tên mật thám này vào thành để liên hệ với đầu mối nào! Tại sao lại để đàn ông giả trang thành đàn bà, không giống như mật thám bình thường đâu!”
Tất cả mọi người không khỏi cười vang lên, lại đi lên phía trước một đoạn, khi Thường Ngọc Thanh sắp vào đến phủ đệ, thì thấy phía trước có mấy binh lính chặn trên đường vào cửa, đứng đầu chính là Thạch Đạt Xuân, nguyên thủ thành Dự Châu.
Thôi Diễn nhìn Thường Ngọc Thanh chớp mắt vài cái, không có hảo ý cười cười, sau đó thúc ngựa tiến lên hỏi: “Thạch tướng quân, không biết ở trong này có gì việc a?”
Thạch Đạt Xuân vẻ mặt nghiêm túc, đưa mắt đảo qua trên mặt Thôi Diễn, cuối cùng dừng lại trên người Thường Ngọc Thanh, nói: “Nguyên soái lệnh cho Thạch mỗ duy trì trị an trong thành Dự Châu, Thạch mỗ không dám tắc trách. Vừa rồi có người báo Thường tướng quân trên đường cướp đoạt dân nữ, theo chức trách của mình, Thạch mỗ phải đến đây để xem xét.”
Thường Ngọc Thanh cười lạnh không nói, lại nghe Thôi Diễn mắng: “Ai dám vu khống cho đại ca của ta? Chúng ta bắt là mật thám Nam Hạ, làm gì có dân nữ nào!”
Thạch Đạt Xuân che dấu thanh sắc nhìn thoáng qua nữ tử nằm phủ phục trên ngựa của Thường Ngọc Thanh, trầm giọng hỏi: “Thỉnh Thường tướng quân thứ cho Thạch mỗ thất lễ, xin hỏi tướng quân nữ tử này là người phương nào?”
“Nữ tử này?” Thường Ngọc Thanh nhíu mày, khóe miệng mỉm cười, đột nhiên kéo A Mạch đã gần hôn mê ngồi dậy, hai tay nắm lấy vạt áo của nàng dùng sức xé mạnh một cái, nhưng vừa xé được một nửa lại đột nhiên toàn thân đông cứng lại. A Mạch chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, ý thức trong giây lát thanh tỉnh, phút chốc trợn mắt, thấy hai tay Thường Ngọc Thanh vẫn còn nắm chặt lấy vạt áo của mình, liền liều lĩnh giật lấy.
Sắc mặt Thường Ngọc Thanh đại biến, nhất thời vừa quẫn vừa mắc cỡ, vội vàng buông tay. A Mạch một tay che ngực, một tay rút bội đao bên hông của anh ta. Thường Ngọc Thanh nghĩ nàng vì phẫn uất mà muốn tự vận, cuống quít nắm lấy cổ tay nàng kéo đến trước ngực, tay kia nhanh chóng kéo lấy áo choàng đằng sau bao bọc lấy A Mạch.
Những động tác liên tiếp này xảy ra trong nháy mắt, khiến tất cả mọi người đều nhìn mà choáng váng, đám người của Thạch Đạt Xuân và Thôi Diễn đứng vậy quanh trước ngựa của Thường Ngọc Thanh, nên chỉ nhìn thấy bóng dáng của A Mạch, những kỵ binh ở phía sau lại chỉ thấy bóng dáng của Thường Ngọc Thanh, vì vậy mà tất cả mọi người đều không hiểu được rốt cuộc là làm sao. Thôi Diễn ban đầu đoán Thường Ngọc Thanh muốn để cho Thạch Đạt Xuân nhìn xem cái gọi là “Nữ nhân” thực chất là gì, nhưng sau lại bị động tác tiếp theo của anh ta làm cho hồ đồ.
Động tác như vậy, tư thế như vậy, nếu nói không phải là cướp đoạt dân nữ, bảo có người tin sao? Lão đại đang làm cái gì vậy? Thôi Diễn thấy vô cùng hồ đồ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét