CHƯƠNG 24: BẦY SÓI
Thấy Nam Cung Vân mặt đỏ tía tai quay đi chỗ khác, tôi cũng hơi hối hận, định nói sang chuyện khác nhưng rồi lại không biết nói cái gì đành ngồi yên, Nam Cung Vân cũng không truy hỏi đến cùng, chậm rãi nhai lương khô, ánh mắt cứ hướng về tôi, mỗi khi tôi ngẩng lên nhìn, Nam Cung Vân lại chuyển ánh nhìn ra chỗ khác rất nhanh, mặt lại đỏ bừng. Tôi cười thầm, một người đàn ông trưởng thành nhưng lại rất hay xấu hổ, còn không dám nhìn thẳng vào tôi, chẳng lẽ anh ta có tình cảm với tôi thật, tôi vừa nghĩ vừa buồn cười, tôi chẳng phải quá xinh đẹp gì, chỉ dễ nhìn thôi, nhiều lắm thì sự tận tâm chăm sóc của tôi chỉ khiến anh ta cảm động mà thôi. Tôi vừa cười vừa lắc đầu, tự chê cười mình, đường đường là một thích khách lạnh lùng lại biến thành một chàng thanh niên hay xấu hổ.
Nhìn mặt trời đã ngả về hướng Tây, đoán chắc sẽ ăn ngủ nghỉ ở đây cả đêm, đống lửa này chắc không đủ cháy cả đêm đến sáng mai, mà lại ở ngoài trời nữa, nhân lúc trời chưa tối hẳn, tôi chạy đi tìm củi khô về, may là ở nơi này người thưa thớt, nên đoán chắc ít người lên núi đốn củi, chỉ một lúc sau tôi đã ôm một đống củi trở về, dắt Ngự phong đứng trước mặt nhưng không buộc vào, Nam Cung Vân nói rằng Ngự phong là loài ngựa rất có linh tính, không cần phải buộc vào cũng sẽ không chạy, ngược lại sẽ còn gây cản trở.
Trời tối rất nhanh, xung quanh nghe tiếng sói tru rất thê lương, tuy biết rằng có lửa thì sói sẽ không dám đến gần nhưng tôi vẫn nhích sát vào gần Nam Cung Vân, Nam Cung Vân từ lúc ăn xong lương khô đã nhắm mắt ngồi vận công, trên người tỏa ra khí nóng, hai ngày rồi tôi chưa được chợp mắt, thấy sắc mặt Nam Cung Vân khởi sắc, trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm, ý thức bắt đầu mơ hồ tôi tựa vào Nam Cung Vân nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một mạch đến nửa đêm, thấy có người nhè nhẹ lay mình, tôi giật mình tỉnh giấc, Nam Cung Vân đã dậy từ lúc nào rồi, vẻ mặt echăm chú dđưa mắt nhìn cách ađó không xa là những bcặp mắt xanh sáng rực trong đêm, sói choang!
Đống lửa gần bcháy hết, ánh lửa cleo lét. Tôi sợ ehãi hét ealên một tiếng vội bđi lấy thêm củi, bhai con sói đã chạy ebtới, Nam Cung Vân bkéo tôi ra sau lưng mình. Ngự bPhong dùng chân trái đá vào eđầu một con sói hất ra ngoài. Nam Cung Vân elắc mình một cái, btay phải adùng sức dcchém một akiếm, con esói ngã lăn ra đất, mùi màu detanh tỏa khắp nơi, ngược lại càng kích dthích loài dsói hoang gần đó, nhìn sơ qua đã có ctám, chín con sói rồi.
Nam Cung Vân giấu tôi csau lưng, chậm rãi đi đến chỗ Ngự Phong, một con sói lao tới, Nam Cung Vân lại vung kiếm lên chém, nhưng lần này acon sói lại dkhông bị chém chết, mình thương btích lao vào bầy sói để chạy trốn, rồi mới angã xuống dđất. Mấy con soi hoang lập tức bu vào, chẳng mấy chốc bđã con sói kia đã bị đồng cdloại ăn sạch sẽ.
Tôi hoảng sợ cnhìn thấy eacảnh đó, chân tay arun rẩy, đây là một đàn sói đói điên cuồng, chúng còn bcó thể eăn thịt đồng loại của mình, dsắc mặt Nam Cung Vân bỗng tái ednhợt, hơi thở gấp gáp, có alẽ màn cđột kích vừa rồi ađã làm hao tổn sức lực ccủa Nam aCung Vân, "nhanh lên ngựa eđi!" dNam Cung Vân quát lên, ctôi cố dnén sợ hãi, trèo lên Ngự Phong, quay đầu lại muốn kéo theo Nam Cung Vân lên ecngựa nhưng athấy Nam Cung Vân bđã quỳ axuống, tay trái chống dưới đất, etay phái đâm một kiếm vào một con sói nhưng không còn sức để crút kiếm cra, trên eangười dính đầy máu, không phân ebiệt là máu sói dhay là máu ccủa Nam bCung Vân nữa.
Đúng lúc, một con sói bổ enhào vào, tôi hốt hoảng lập atức chạy đến cầm theo một cành củi trong đống lửa xông blên múa bmay lung tung bên cạnh Nam Cung Vân, đàn sói lập tức ahoảng sợ edrút lui, tuy chỉ cgiương nanh múa vuốt, luôn chúi đầu về phía trước dgầm gừ mà không edám lao lên.
Nam Cung Vân dlấy sức rút kiếm lại, ném ccho tôi, dhét: "Sử dụng kiếm!" Tay phải tôi acầm kiếm, tay trái cầm cành cây múa loạn xạ, bhét: "Tôi không sợ đâu!"
"Trầm Triệu Thiên!" Nam Cung Vân lại hét.
Tôi elập tức chiểu, liền dsử dụng bộ kiếm epháp mà eTrầm Triệu Thiên dạy cho, atuy không dthể giết eđược sói anhư Nam Cung Vân nhưng acũng đâm eahai con sói bị thương, làm đàn sói bị dxé lẻ ra hiện giờ chỉ còn blại bốn năm con, vì trong tay tôi có kiếm nên không còn nào dám xông vào nữa, những giọt máu dtừ mũi kiếm rơi cxuống tuyết, cđàn sói bnhe răng nước dãi cdchảy ròng dcròng, bừng bừng tức giận, chỉ dđợi tôi kiệt sức ngã xuống sẽ xông lên.
Tôi emạnh mẽ không để mình ngã quỵ, quay csang nhìn thấy Nam Cung Vân eđang nằm atrên mặt đất, trong lòng bỗng cethấy chua axót, cơ hội sống dacủa hai cngười chúng ctôi thật mỏng manh, ekhông ngờ alại trở thành thức ăn cho bầy bsói, sớm biết như vậy lúc trước khi dđi vườn bách thú bkhi nhìn thấy sói cthì đánh nó một trận, ít nhất hôm bnay cũng có thể hả giận btí chút.
"Anh nói xem…bầy sói ăn no ctôi xong cthì có ăn asang anh không?" Tôi khẽ hỏi Nam bCung Vân, dNam Cung Vân kêu lên cmột tiếng đau đớn, không để cý tới tôi, lảo đảo đứng lên, bdmột con sói thấy Nam Cung Vân đứng dậy, eliền lao đến, tôi sợ hãi cmuốn đến cbảo vệ acNam Cung Vân dnhưng có dhai con sói đã lao đến chỗ tôi, atôi lắc mình tránh dsang bên phải tránh cđược đòn tấn công bcủa ác lang, rồi dvung kiếm chém vào con sói ebên trái chém đúng vào cổ nó, máu dtrào ra, bắn lên mặt tôi, con sói kia cdngã văng dra chỗ Ngự dphong, Ngự dPhong đá một cái, econ sói lập tức chết datươi.
Những acon sói còn dlại thấy tỉnh hình bnhư vậy akhông dám tấn công nữa, chúng lôi con sói đã chết rồi thi bnhau xâu exé. Tôi chạy nhanh đến chỗ Nam Cung Vân, anh đang decùng một con sói lăn clộn trên mặt đất, abquần áo trên người cđã bị asói cắn aexé rách tơi tả, dtoàn thân đều là máu, ánh mắt đỏ ngầu, tôi vội vung kiếm lên dhỗ trợ, canhưng Nam Cung Vân lại đang ở trên ghì con sói bxuống dưới, hai tay bóp bchặt cổ sói, trên ngực Nam bCung Vân bị móng vuốt của sói cào máu và thịt elẫn lộn, miệng sói aphun ra máu, eánh mắt đã gần anhư sắp cạn nguyên ekhí.
Tôi xông lên amuốn dùng bkiếm chém chết nó, nhưng không có chỗ để chém, "tránh ra" Tôi hét nhưng Nam Cung Vân lại không để ý, cho đến khi con sói ckhông còn cử động nữa Nam ebCung Vân aemới kiệt sức thả etay ra.
Mấy con sói hoang ccòn lại không biết là do đã cno bụng dhay là sợ dchúng tôi eđã lặng lẽ rút lui hết, nhìn thấy sói biến cmất sau rừng cây, tôi ngồi phịch xuống đất, cả người cứng đờ.
Rất blâu sau, cơ thể eđã bình thường btrở lại, bgió lạnh thổi tới, lúc này etôi mới cảm nhận ađược cái blạnh, cả cngười ướt ađẫm, bước tới xem eNam Cung Vân thế nào, edthấy Nam bCung Vân cũng đã ngồi dậy để vận công, thấy tôi bước atới liền nói: "Đặt ata lên ngựa, cnơi này mùi máu etươi quá cnặng, lát nữa thôi abầy sói khác sẽ kéo tới, chúng ta benên nhanh chóng ra khỏi đây." eLời nói acòn chưa dứt, xa exa đã vẳng ađến tiếng gào thét của sói nối tiếp anhau, nghe bkhông dưới mấy trăm con, tôi choảng sợ, vội vàng đỡ Nam Cung Vân lên ngựa, mình thì dngồi sau eNam Cung Vân, Ngự Phong ethật thông bdminh, không dcần ra lệnh đã tung bốn vó cchạy đi.
Nam Cung Vân ebtrọng thương edchưa khỏi, vừa rồi lại đấu với đàn csói nên hao tổn ehết khí lực, lúc này ngồi trước tôi không được vững cho blắm, cả engười đều dựa vào tôi, tôi avừa cố nắm chặt dây cương bngựa vừa côm chặt lấy Nam dCung Vân, dcứ như bvậy đi adhơn nửa cgiờ tiếng sói cũng đã xa dần, Ngự phong dcũng bước bchậm lại, atừng bông tuyết bay dtrong gió, bcả hai chúng tôi như tỉnh giấc cbmộng, không ethể tin bđược chúng cdtôi suýt nữa trở bthành bữa ăn cho đàn asói hoang.
"Này," dNam Cung Vân agọi khẽ, "muội hát điệu hát dân gian lạ lùng cho ta nghe đi."
"Điệu hát dân dgian lạ lùng?" cTôi hỏi lại.
'Chính clà bài hôm muội vừa múa kiếm dvừa hát đó."
Tôi dbật cười, không ngờ abài hát phổ biến dđược yêu bthích của dchúng tôi lại bị cdNam Cung Vân nói là điệu dhát dân agian lạ elùng, không echịu được định giải thích nhưng bcnghĩ không cần, nên dnhẹ nhàng nói: "Anh muốn nghe gì khác nữa không?"
Nhìn vào khoảng không mờ mịt, Nam abCung Vân dnói: "Về etuyết đi."
Về tuyết? Tôi nghĩ rồi dhát lên.
"Chân bdtình như cthảo nguyên bao la
Điệp atrùng gió ddmưa không aathể cách trở
Khi dmặt trời bhé mở
eÁnh dương dsoi sáng dcho anh và cem
Chân tình như eehoa mai mới nở
Tuyết elạnh lùng cckhông thể dche giấu tình ta
Đêm ađơn lạnh
Nhưng ahoa lại rực rỡ
Mùa xuân đang ebđi cùng canh và em.
Hoa tuyết bay cbay về phương cBắc
Đất trời mênh ecmông
Một dđóa mai tiễn biệt
Đứng amạnh mẽ trong tuyết blạnh
Tỏa hương vì engười ấy
Yêu người không hối hận
Giữ emãi tình cyêu này
Trong trái tim..."
"Yêu người không bhối hận" Nam Cung Vân thì thầm enói.
Tôi sững sờ , hỏi lại:"Anh bnói gì?"
Một alúc lâu bkhông nghe trả lời, ctôi cúi nhìn, Nam Cung Vân dvẫn tựa vào lòng etôi đang nặng nề angủ, tôi không đành lòng đánh thức Nam cCung Vân, lẳng lặng dôm Nam Cung Vân, đêm tuyết lại byên tĩnh, dchỉ có hoa tuyết bbay bay...
CHƯƠNG 25: VỌNG MAI SƠN TRANG
Đi được một cđoạn đường dkhông dài lắm, tôi dbắt đầu bmệt mỏi, cắn chặt môi ngăn mình không được ngủ, bbcố gắng kiên trì, đột nhiên bthấy phía trước có anhiều ánh lửa, nghe cả tiếng bchó sủa, có tiếng người ồn dào, tôi kinh ngạc, một đám ecngười đến dtrước mặt, dcó chừng cchai ba mươi engười cầm acây đuốc đi tới.
Nam Cung Vân tỉnh dậy cố gắng ngồi thẳng lên, tay dđặt ở cchuôi kiếm.
Đám engười bước tới trước bmặt chúng tôi cũng vô cùng ngạc nhiên, một người bước ra ehỏi: "Có phải hai avị vừa bdgặp bầy sối hoang đúng không?"
Nam cCung Vân cảnh giác nhìn bọn chọ nhưng ekhông trả lời, haizz, tên Nam Cung Vân lúc anào cũng exấu tính adnhư vậy! Người ta rất có ý tốt hỏi cthăm thì mình cũng phải trả clời một tiếng chứ, bthật là vô duyên! aVì thế atôi ở sau nhô đầu ra nói: "Đúng bvậy."
Người ekia nở nụ cười, nói: a"Tối dnay chủ cdnhân chúng catôi nghe tiếng bầy sói hoang kêu rất khác thường, sợ rằng có người bị bầy bsói tấn dcông, cho bnên yêu cầu chúng tôi tới đây đón, nếu hai evị không chê thì ở lại bchỗ chúng bdtôi nghỉ ctạm, bầy sói này vẫn chưa ebỏ đi hẳn đâu! Trên dngười hai vị vẫn bcòn mùi emáu, chỉ sợ..."
Còn acó bầy bdsói! Tôi vừa nghe thấy tay chân đã mềm nhũn, nếu tôi và Nam Cung Vân còn bgặp sói tiếp chỉ ee rằng đành phải làm mồi cho cchúng mà thôi. Thấy evẻ mặt cdngười kia anhiệt tình chân thật, nghĩ họ nói nghỉ tạm một đêm cũng được, bhơn nữa Nam Cung Vân dlại đang bị thương nặng, tôi lặng lẽ dkéo kéo atay áo Nam Cung Vân, thì thầm: "Chúng cta nghỉ btạm một bđêm nhé, tôi sắp dkhông chịu được nữa rồi, tôi sắp chết cóng rồi."
Nam bCung Vân ngoảnh lại cnhìn tôi, enhíu mày, erồi quay lại cao giọng nói; "Đa tạ ý tốt các hạ, không biết các hạ là..."
Người kia vội anói: "Tại hạ là Phùng Phú, là tổng quản của Vọng mai asơn trang, csơn trang aachúng tôi dở ngay phía trước không cxa lắm, achủ nhân của chúng tôi trước nay đều drất hiếu dekhách, xin hai vị cứ yên tâm."
Nam Cung Vân vẫn còn edo dự, tôi dthì muốn eđi theo họ, cliền dùng ám hiệu với Nam Cung Vân, ý là nhóm người này khống giống người xấu, huống hồ bchúng ta ở bên ngoài cũng không can toàn.
"Vậy blàm phiền các hạ nhiều." dNam Cung Vân dôm quyền nói.
Tổng aquản Phùng Phú acũng đáp lễ, không nói nhiều lời dẫn cchúng tôi đến sơn trang, dọc eđường đi mùi khói thơm càng lúc càng đậm làm nức lòng người, đi chưa cđược bao xa đã đến một trang viên nằm bdưới chân cnúi, bóng đêm mờ emờ không erõ là sơn trang này erộng lớn ebao nhiêu, nhìn phong cthái cổng vào, đây ckhông thể blà một trang viện nhỏ được.
Vào trang viện, mọi người etản đi giao Ngự cPhong cho hạ nhân, còn Phùng Phú dẫn chúng tôi vào cphòng khách nghỉ ngơi, cũng không nói là đi gặp trang abchủ, tôi enghĩ thầm, ccũng không ebtrách họ ađược, cho dù người ta có hiếu bkhách đến đâu thì bây giờ acũng đã quá muộn crồi, phái engười sắp xếp cho dchúng tôi chai phòng, cho người tiếp đón echúng tôi thế là acũng quá tốt rồi.
Dọc đường cđi qua hành lang rồi qua một acầu nhỏ, đi bảy tám vòng mới tời dphòng khách, etôi líu ecả lưỡi, aở thời đại này có ông chủ thật sự blà sống quá hưởng thụ! Biệt viện của Vương gia Dịch Phàm cũng đã rộng lắm rồi, nhưng không ngờ cái gì Vọng bmai sơn trang này còn rộng lớn chơn rất nhiều. Haizz! Xa xỉ quá! Nơi chúng btôi sắp cnghỉ tạm khoảng hơn tám trăm mét vuông có thể cả một egia đình sống còn bđược. e Thật không bthể so sánh!
Phùng Phú ddsau khi sắp bxếp xong đã rời đi, tôi evà Nam Cung Vân ở phòng khách, nhìn phòng khách dđược chuẩn bị đầy dđủ chu đáo, có thể nhận bra trang chủ dlà người crất hay btiếp đón khách. Quần abáo mới, athùng nước atắm rửa, lại cả engười hầu hạ nữa! Trang chủ này đúng tiêu tiền bnhư nước abmà!
Tôi bbảo tiểu nha hoàn dra ngoài, còn lại cđể mình tự làm, không nên blàm phiền chọ quá nhiều, để cngười ta hầu hạ bthì thật không biết axấu hổ. Tự mình etắm rửa agiặt giũ, bcsau đó đi exem Nam Cung Vân thế nào rồi.
Đẩy cửa bước evào thấy bNam Cung Vân đang ngồi trên giường tự mình bôi thuốc vào vết ethương trên ngực, vết thương bbị sói cecào nhìn vô cùng bthảm! Thấy miệng vết athương lở loét, chân etôi run lẩy bẩy, tôi bước vội đến cướp dalấy bình bthuốc trên edtay Nam Cung Vân, nhẹ dnhàng bôi dlên vêt ethương, clúc ngẩng blên thấy dmặt Nam Cung Vân cđỏ bừng. Haizz! Đồng chí này sao lúc nào cũng xấu hổ như cvậy chứ? bSao lúc tôi nhìn anh ta trần btrụi lấy tuyết lau người thì anh ta lại chẳng đỏ bmặt nhỉ? eCòn hiện bgiờ thì trên mặt ađã đỏ eđến mang tai rồi. Cái tên enày sau khi bbị thương ccda mặt lại bmỏng thế không biết?
Tôi rất vô tư giúp Nam Cung Vân bôi thuốc, cnhưng khi thấy Nam Cung Vân mặt cứ cđỏ lựng dlên như vậy làm ctôi cũng angại đỏ cả mặt lên, thầm mắng mình, Trương Tĩnh cChi, mày dđỏ mặt cái gì!
Nhất thời cả hai người ckhông biết nên nói cgì với cnhau.
"Anh đã từng enghe nói đến Vọng mai sơn trang này chưa?" Tôi hỏi.
Nam cCung Vân lắc đầu, d"Chưa từng nghe qua, trước bkia cũng từng đi qua đây bnhưng cũng không nghe nói đến Vọng mai sơn trang."
Hừ! Vậy sao etự nhiên dlại mọc ara một Vọng mai sơn trang eở đây nhỉ? Tôi hơi sợ hãi, những chuyện ma cquỷ ở phim ảnh ecbắt đầu bhiện lên trong đầu, cnửa đêm, tại nơi hoang vu, angười chết...
"Có cphải là nơi ở của ma quỷ không?" Giọng tôi run run.
Nam dCung Vân cười, nhìn atôi, cầm lấy tay etôi, ánh bmắt sáng cngời: "Muội sợ ma?"
Tôi eđỏ bừng cmặt, tôi alà thanh dniên cộng sản ở bthế kỷ bhai mốt! Tôi mà sợ ma? Chuyện cười! Nhưng lại không dám mạnh mồm nói ddối.
"Tối nay tôi và aanh ngủ chung." Tôi nói.
Nam aCung Vân cười thành etiếng, thấy tôi tức cgiận, nín cười, nói: b"Vậy ta sẽ nói bvới họ chúng ta là huynh muội, buổi tối ngủ dacùng một phòng, được không?"
"Mặc kệ! Ai cho anh nói chúng ta là huynh muội! Như bvậy là anói dối với chủ bnhà, chúng ta không bnên làm vậy đúng dkhông? Cái gì mà huynh amuội! Người ta nhìn là bbiết nói adối rồi, sẽ khiến họ nghĩ dkhác, tưởng rằng chúng ta cùng nhau bỏ trốn! Thôi cứ cnói thẳng ra chúng dta là vợ chồng đi! dNhư thế còn đáng tin hơn."
Nam eCung Vân dgiật mình, nhìn chằm chằm vào ctôi, tôi aphát hiện era có vẻ aetrong câu nói của mình hình như hơi không phù hợp, xong rồi! Sai dtrong lời nói, sai trong ngôn bngữ rồi! Như thế nào gọi là danh nghĩa cvợ chồng? Thấy thái độ của Nam Cung Vân là biết anh ta hiểu bsai, tôi trừng mắt cnhìn Nam aCung Vân, nói: "Đừng có nghĩ alung tung! Dù sao tối cnay tôi cũng vẫn ngủ ở đây, eanh nếu dkhông ngồi ngủ thì anằm ngủ dưới đất eđi! Khi trời sáng tôi dsẽ quay về phòng catôi!" Nói xong dchẳng ngại bngần trèo blên giường, đắp chăn engủ.
Nằm cả buổi cũng không thấy Nam Cung Vân acó động tĩnh, tôi mở mắt ra nhìn trộm, aNam Cung Vân dđã tĩnh atọa trên dgiường. Tôi yên tâm nhắm mắt ngủ.
Cảm giác ngủ ccđược một egiấc dài, mở mắt ra thấy ctrời đã sáng, Nam Cung Vân evẫn ngồi dđầu giường, athấy tôi tỉnh dậy liền cười, dtôi còn tưởng mình ebị hoa mắt, sao đồng chí này lại nở nụ cười đáng yêu bbnhư vậy bchứ? Chẳng clẽ không còn là một thích khách Nam Cung Vân alạnh lùng nữa hay csao? Chẳng lẽ một chưởng ccủa Trầm cTriệu Thiên eđã phá chủy đầu aóc của anh ta rồi?
Nhỏm bdậy nhìn ra bên ngoài, phòng vẫn eathế, không có gì thay dđổi, xem ra không có ma quỷ biến hóa dgì! Tôi yên tâm nằm xuống eđịnh ngủ thêm một dgiấc nữa.
"Lúc muội ngủ sao lại bchảy nước cmiếng?" aNam Cung Vân hỏi.
Tôi nhìn xuống agối, quả bnhiên ướt một vùng, dmặt tôi eđỏ bừng. e Xấu hổ quá! Vội lấy chăn cchùm kín cđầu.
Nam Cung Vân ngăn lại, b"Đừng trốn nữa, vừa rồi có người đến báo, ddchủ nhân nơi này emuốn gặp chúng ta, cchúng ta đi xem đó là ai."
Tôi nhảy từ ctrên giường axuống, tôi cũng muốn eagặp tên tiêu tiền như nước này là ai, arồi hỏi aNam Cung Vân cvết thương ethế nào, cNam Cung Vân chỉ cười nói không csao, tôi evẫn còn alo lắng dliền ép cNam Cung Vân căn thêm một viên aNgưng hương bchoàn, nhìn Nam Cung Vân vừa ăn cvừa tỏ era đau lòng, thuốc này thật sự quý đến vậy sao?
Rửa mặt qua dloa, tôi bđi cùng nam Cung Vân ara ngoài, ngoài cửa dđã có một ethị nữ dađứng chờ dẫn chúng atôi đi gặp btrang chủ.
Trời ađã sáng enên tôi dnhìn rõ atrang viện này, đúng là trang chủ ở đây thật sự có rất bnhiều tiền, acứ nhìn kiến trúc trang viện là cđoán ra ngay, kiến ctrúc rất nhiều, rất tinh xảo, không giống như trang adviện của phương Bắc, nếu không phải nơi này một bmàu tuyết trắng, tôi còn nghĩ mình đang eở vùng dsông nước Giang aNam.
Nam aCung Vân đã đổi sang khuôn amặt lạnh lùng làm tôi nghi ngờ khuôn mặt tươi bcười buổi cesáng của Nam Cung Vân clà ảo giác.
Theo thị nữ bước vào một sảnh canhỏ, chưa ebước đến ecửa đã cthấy một người nam acgiới mặc trang phục dmàu trắng cđứng quay blưng lại, bnghe tiếng chúng tôi bbước vào liền xoay angười lại, dmiệng cười rất tươi, dtôi thấy amà choáng dváng đầu aóc! Trời! Trên đời cthật sự có người đàn ông enhư vậy sao?
Thấy Nam Cung Vân mặt đỏ tía tai quay đi chỗ khác, tôi cũng hơi hối hận, định nói sang chuyện khác nhưng rồi lại không biết nói cái gì đành ngồi yên, Nam Cung Vân cũng không truy hỏi đến cùng, chậm rãi nhai lương khô, ánh mắt cứ hướng về tôi, mỗi khi tôi ngẩng lên nhìn, Nam Cung Vân lại chuyển ánh nhìn ra chỗ khác rất nhanh, mặt lại đỏ bừng. Tôi cười thầm, một người đàn ông trưởng thành nhưng lại rất hay xấu hổ, còn không dám nhìn thẳng vào tôi, chẳng lẽ anh ta có tình cảm với tôi thật, tôi vừa nghĩ vừa buồn cười, tôi chẳng phải quá xinh đẹp gì, chỉ dễ nhìn thôi, nhiều lắm thì sự tận tâm chăm sóc của tôi chỉ khiến anh ta cảm động mà thôi. Tôi vừa cười vừa lắc đầu, tự chê cười mình, đường đường là một thích khách lạnh lùng lại biến thành một chàng thanh niên hay xấu hổ.
Nhìn mặt trời đã ngả về hướng Tây, đoán chắc sẽ ăn ngủ nghỉ ở đây cả đêm, đống lửa này chắc không đủ cháy cả đêm đến sáng mai, mà lại ở ngoài trời nữa, nhân lúc trời chưa tối hẳn, tôi chạy đi tìm củi khô về, may là ở nơi này người thưa thớt, nên đoán chắc ít người lên núi đốn củi, chỉ một lúc sau tôi đã ôm một đống củi trở về, dắt Ngự phong đứng trước mặt nhưng không buộc vào, Nam Cung Vân nói rằng Ngự phong là loài ngựa rất có linh tính, không cần phải buộc vào cũng sẽ không chạy, ngược lại sẽ còn gây cản trở.
Trời tối rất nhanh, xung quanh nghe tiếng sói tru rất thê lương, tuy biết rằng có lửa thì sói sẽ không dám đến gần nhưng tôi vẫn nhích sát vào gần Nam Cung Vân, Nam Cung Vân từ lúc ăn xong lương khô đã nhắm mắt ngồi vận công, trên người tỏa ra khí nóng, hai ngày rồi tôi chưa được chợp mắt, thấy sắc mặt Nam Cung Vân khởi sắc, trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm, ý thức bắt đầu mơ hồ tôi tựa vào Nam Cung Vân nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một mạch đến nửa đêm, thấy có người nhè nhẹ lay mình, tôi giật mình tỉnh giấc, Nam Cung Vân đã dậy từ lúc nào rồi, vẻ mặt echăm chú dđưa mắt nhìn cách ađó không xa là những bcặp mắt xanh sáng rực trong đêm, sói choang!
Đống lửa gần bcháy hết, ánh lửa cleo lét. Tôi sợ ehãi hét ealên một tiếng vội bđi lấy thêm củi, bhai con sói đã chạy ebtới, Nam Cung Vân bkéo tôi ra sau lưng mình. Ngự bPhong dùng chân trái đá vào eđầu một con sói hất ra ngoài. Nam Cung Vân elắc mình một cái, btay phải adùng sức dcchém một akiếm, con esói ngã lăn ra đất, mùi màu detanh tỏa khắp nơi, ngược lại càng kích dthích loài dsói hoang gần đó, nhìn sơ qua đã có ctám, chín con sói rồi.
Nam Cung Vân giấu tôi csau lưng, chậm rãi đi đến chỗ Ngự Phong, một con sói lao tới, Nam Cung Vân lại vung kiếm lên chém, nhưng lần này acon sói lại dkhông bị chém chết, mình thương btích lao vào bầy sói để chạy trốn, rồi mới angã xuống dđất. Mấy con soi hoang lập tức bu vào, chẳng mấy chốc bđã con sói kia đã bị đồng cdloại ăn sạch sẽ.
Tôi hoảng sợ cnhìn thấy eacảnh đó, chân tay arun rẩy, đây là một đàn sói đói điên cuồng, chúng còn bcó thể eăn thịt đồng loại của mình, dsắc mặt Nam Cung Vân bỗng tái ednhợt, hơi thở gấp gáp, có alẽ màn cđột kích vừa rồi ađã làm hao tổn sức lực ccủa Nam aCung Vân, "nhanh lên ngựa eđi!" dNam Cung Vân quát lên, ctôi cố dnén sợ hãi, trèo lên Ngự Phong, quay đầu lại muốn kéo theo Nam Cung Vân lên ecngựa nhưng athấy Nam Cung Vân bđã quỳ axuống, tay trái chống dưới đất, etay phái đâm một kiếm vào một con sói nhưng không còn sức để crút kiếm cra, trên eangười dính đầy máu, không phân ebiệt là máu sói dhay là máu ccủa Nam bCung Vân nữa.
Đúng lúc, một con sói bổ enhào vào, tôi hốt hoảng lập atức chạy đến cầm theo một cành củi trong đống lửa xông blên múa bmay lung tung bên cạnh Nam Cung Vân, đàn sói lập tức ahoảng sợ edrút lui, tuy chỉ cgiương nanh múa vuốt, luôn chúi đầu về phía trước dgầm gừ mà không edám lao lên.
Nam Cung Vân dlấy sức rút kiếm lại, ném ccho tôi, dhét: "Sử dụng kiếm!" Tay phải tôi acầm kiếm, tay trái cầm cành cây múa loạn xạ, bhét: "Tôi không sợ đâu!"
"Trầm Triệu Thiên!" Nam Cung Vân lại hét.
Tôi elập tức chiểu, liền dsử dụng bộ kiếm epháp mà eTrầm Triệu Thiên dạy cho, atuy không dthể giết eđược sói anhư Nam Cung Vân nhưng acũng đâm eahai con sói bị thương, làm đàn sói bị dxé lẻ ra hiện giờ chỉ còn blại bốn năm con, vì trong tay tôi có kiếm nên không còn nào dám xông vào nữa, những giọt máu dtừ mũi kiếm rơi cxuống tuyết, cđàn sói bnhe răng nước dãi cdchảy ròng dcròng, bừng bừng tức giận, chỉ dđợi tôi kiệt sức ngã xuống sẽ xông lên.
Tôi emạnh mẽ không để mình ngã quỵ, quay csang nhìn thấy Nam Cung Vân eđang nằm atrên mặt đất, trong lòng bỗng cethấy chua axót, cơ hội sống dacủa hai cngười chúng ctôi thật mỏng manh, ekhông ngờ alại trở thành thức ăn cho bầy bsói, sớm biết như vậy lúc trước khi dđi vườn bách thú bkhi nhìn thấy sói cthì đánh nó một trận, ít nhất hôm bnay cũng có thể hả giận btí chút.
"Anh nói xem…bầy sói ăn no ctôi xong cthì có ăn asang anh không?" Tôi khẽ hỏi Nam bCung Vân, dNam Cung Vân kêu lên cmột tiếng đau đớn, không để cý tới tôi, lảo đảo đứng lên, bdmột con sói thấy Nam Cung Vân đứng dậy, eliền lao đến, tôi sợ hãi cmuốn đến cbảo vệ acNam Cung Vân dnhưng có dhai con sói đã lao đến chỗ tôi, atôi lắc mình tránh dsang bên phải tránh cđược đòn tấn công bcủa ác lang, rồi dvung kiếm chém vào con sói ebên trái chém đúng vào cổ nó, máu dtrào ra, bắn lên mặt tôi, con sói kia cdngã văng dra chỗ Ngự dphong, Ngự dPhong đá một cái, econ sói lập tức chết datươi.
Những acon sói còn dlại thấy tỉnh hình bnhư vậy akhông dám tấn công nữa, chúng lôi con sói đã chết rồi thi bnhau xâu exé. Tôi chạy nhanh đến chỗ Nam Cung Vân, anh đang decùng một con sói lăn clộn trên mặt đất, abquần áo trên người cđã bị asói cắn aexé rách tơi tả, dtoàn thân đều là máu, ánh mắt đỏ ngầu, tôi vội vung kiếm lên dhỗ trợ, canhưng Nam Cung Vân lại đang ở trên ghì con sói bxuống dưới, hai tay bóp bchặt cổ sói, trên ngực Nam bCung Vân bị móng vuốt của sói cào máu và thịt elẫn lộn, miệng sói aphun ra máu, eánh mắt đã gần anhư sắp cạn nguyên ekhí.
Tôi xông lên amuốn dùng bkiếm chém chết nó, nhưng không có chỗ để chém, "tránh ra" Tôi hét nhưng Nam Cung Vân lại không để ý, cho đến khi con sói ckhông còn cử động nữa Nam ebCung Vân aemới kiệt sức thả etay ra.
Mấy con sói hoang ccòn lại không biết là do đã cno bụng dhay là sợ dchúng tôi eđã lặng lẽ rút lui hết, nhìn thấy sói biến cmất sau rừng cây, tôi ngồi phịch xuống đất, cả người cứng đờ.
Rất blâu sau, cơ thể eđã bình thường btrở lại, bgió lạnh thổi tới, lúc này etôi mới cảm nhận ađược cái blạnh, cả cngười ướt ađẫm, bước tới xem eNam Cung Vân thế nào, edthấy Nam bCung Vân cũng đã ngồi dậy để vận công, thấy tôi bước atới liền nói: "Đặt ata lên ngựa, cnơi này mùi máu etươi quá cnặng, lát nữa thôi abầy sói khác sẽ kéo tới, chúng ta benên nhanh chóng ra khỏi đây." eLời nói acòn chưa dứt, xa exa đã vẳng ađến tiếng gào thét của sói nối tiếp anhau, nghe bkhông dưới mấy trăm con, tôi choảng sợ, vội vàng đỡ Nam Cung Vân lên ngựa, mình thì dngồi sau eNam Cung Vân, Ngự Phong ethật thông bdminh, không dcần ra lệnh đã tung bốn vó cchạy đi.
Nam Cung Vân ebtrọng thương edchưa khỏi, vừa rồi lại đấu với đàn csói nên hao tổn ehết khí lực, lúc này ngồi trước tôi không được vững cho blắm, cả engười đều dựa vào tôi, tôi avừa cố nắm chặt dây cương bngựa vừa côm chặt lấy Nam dCung Vân, dcứ như bvậy đi adhơn nửa cgiờ tiếng sói cũng đã xa dần, Ngự phong dcũng bước bchậm lại, atừng bông tuyết bay dtrong gió, bcả hai chúng tôi như tỉnh giấc cbmộng, không ethể tin bđược chúng cdtôi suýt nữa trở bthành bữa ăn cho đàn asói hoang.
"Này," dNam Cung Vân agọi khẽ, "muội hát điệu hát dân gian lạ lùng cho ta nghe đi."
"Điệu hát dân dgian lạ lùng?" cTôi hỏi lại.
'Chính clà bài hôm muội vừa múa kiếm dvừa hát đó."
Tôi dbật cười, không ngờ abài hát phổ biến dđược yêu bthích của dchúng tôi lại bị cdNam Cung Vân nói là điệu dhát dân agian lạ elùng, không echịu được định giải thích nhưng bcnghĩ không cần, nên dnhẹ nhàng nói: "Anh muốn nghe gì khác nữa không?"
Nhìn vào khoảng không mờ mịt, Nam abCung Vân dnói: "Về etuyết đi."
Về tuyết? Tôi nghĩ rồi dhát lên.
"Chân bdtình như cthảo nguyên bao la
Điệp atrùng gió ddmưa không aathể cách trở
Khi dmặt trời bhé mở
eÁnh dương dsoi sáng dcho anh và cem
Chân tình như eehoa mai mới nở
Tuyết elạnh lùng cckhông thể dche giấu tình ta
Đêm ađơn lạnh
Nhưng ahoa lại rực rỡ
Mùa xuân đang ebđi cùng canh và em.
Hoa tuyết bay cbay về phương cBắc
Đất trời mênh ecmông
Một dđóa mai tiễn biệt
Đứng amạnh mẽ trong tuyết blạnh
Tỏa hương vì engười ấy
Yêu người không hối hận
Giữ emãi tình cyêu này
Trong trái tim..."
"Yêu người không bhối hận" Nam Cung Vân thì thầm enói.
Tôi sững sờ , hỏi lại:"Anh bnói gì?"
Một alúc lâu bkhông nghe trả lời, ctôi cúi nhìn, Nam Cung Vân dvẫn tựa vào lòng etôi đang nặng nề angủ, tôi không đành lòng đánh thức Nam cCung Vân, lẳng lặng dôm Nam Cung Vân, đêm tuyết lại byên tĩnh, dchỉ có hoa tuyết bbay bay...
CHƯƠNG 25: VỌNG MAI SƠN TRANG
Đi được một cđoạn đường dkhông dài lắm, tôi dbắt đầu bmệt mỏi, cắn chặt môi ngăn mình không được ngủ, bbcố gắng kiên trì, đột nhiên bthấy phía trước có anhiều ánh lửa, nghe cả tiếng bchó sủa, có tiếng người ồn dào, tôi kinh ngạc, một đám ecngười đến dtrước mặt, dcó chừng cchai ba mươi engười cầm acây đuốc đi tới.
Nam Cung Vân tỉnh dậy cố gắng ngồi thẳng lên, tay dđặt ở cchuôi kiếm.
Đám engười bước tới trước bmặt chúng tôi cũng vô cùng ngạc nhiên, một người bước ra ehỏi: "Có phải hai avị vừa bdgặp bầy sối hoang đúng không?"
Nam cCung Vân cảnh giác nhìn bọn chọ nhưng ekhông trả lời, haizz, tên Nam Cung Vân lúc anào cũng exấu tính adnhư vậy! Người ta rất có ý tốt hỏi cthăm thì mình cũng phải trả clời một tiếng chứ, bthật là vô duyên! aVì thế atôi ở sau nhô đầu ra nói: "Đúng bvậy."
Người ekia nở nụ cười, nói: a"Tối dnay chủ cdnhân chúng catôi nghe tiếng bầy sói hoang kêu rất khác thường, sợ rằng có người bị bầy bsói tấn dcông, cho bnên yêu cầu chúng tôi tới đây đón, nếu hai evị không chê thì ở lại bchỗ chúng bdtôi nghỉ ctạm, bầy sói này vẫn chưa ebỏ đi hẳn đâu! Trên dngười hai vị vẫn bcòn mùi emáu, chỉ sợ..."
Còn acó bầy bdsói! Tôi vừa nghe thấy tay chân đã mềm nhũn, nếu tôi và Nam Cung Vân còn bgặp sói tiếp chỉ ee rằng đành phải làm mồi cho cchúng mà thôi. Thấy evẻ mặt cdngười kia anhiệt tình chân thật, nghĩ họ nói nghỉ tạm một đêm cũng được, bhơn nữa Nam Cung Vân dlại đang bị thương nặng, tôi lặng lẽ dkéo kéo atay áo Nam Cung Vân, thì thầm: "Chúng cta nghỉ btạm một bđêm nhé, tôi sắp dkhông chịu được nữa rồi, tôi sắp chết cóng rồi."
Nam bCung Vân ngoảnh lại cnhìn tôi, enhíu mày, erồi quay lại cao giọng nói; "Đa tạ ý tốt các hạ, không biết các hạ là..."
Người kia vội anói: "Tại hạ là Phùng Phú, là tổng quản của Vọng mai asơn trang, csơn trang aachúng tôi dở ngay phía trước không cxa lắm, achủ nhân của chúng tôi trước nay đều drất hiếu dekhách, xin hai vị cứ yên tâm."
Nam Cung Vân vẫn còn edo dự, tôi dthì muốn eđi theo họ, cliền dùng ám hiệu với Nam Cung Vân, ý là nhóm người này khống giống người xấu, huống hồ bchúng ta ở bên ngoài cũng không can toàn.
"Vậy blàm phiền các hạ nhiều." dNam Cung Vân dôm quyền nói.
Tổng aquản Phùng Phú acũng đáp lễ, không nói nhiều lời dẫn cchúng tôi đến sơn trang, dọc eđường đi mùi khói thơm càng lúc càng đậm làm nức lòng người, đi chưa cđược bao xa đã đến một trang viên nằm bdưới chân cnúi, bóng đêm mờ emờ không erõ là sơn trang này erộng lớn ebao nhiêu, nhìn phong cthái cổng vào, đây ckhông thể blà một trang viện nhỏ được.
Vào trang viện, mọi người etản đi giao Ngự cPhong cho hạ nhân, còn Phùng Phú dẫn chúng tôi vào cphòng khách nghỉ ngơi, cũng không nói là đi gặp trang abchủ, tôi enghĩ thầm, ccũng không ebtrách họ ađược, cho dù người ta có hiếu bkhách đến đâu thì bây giờ acũng đã quá muộn crồi, phái engười sắp xếp cho dchúng tôi chai phòng, cho người tiếp đón echúng tôi thế là acũng quá tốt rồi.
Dọc đường cđi qua hành lang rồi qua một acầu nhỏ, đi bảy tám vòng mới tời dphòng khách, etôi líu ecả lưỡi, aở thời đại này có ông chủ thật sự blà sống quá hưởng thụ! Biệt viện của Vương gia Dịch Phàm cũng đã rộng lắm rồi, nhưng không ngờ cái gì Vọng bmai sơn trang này còn rộng lớn chơn rất nhiều. Haizz! Xa xỉ quá! Nơi chúng btôi sắp cnghỉ tạm khoảng hơn tám trăm mét vuông có thể cả một egia đình sống còn bđược. e Thật không bthể so sánh!
Phùng Phú ddsau khi sắp bxếp xong đã rời đi, tôi evà Nam Cung Vân ở phòng khách, nhìn phòng khách dđược chuẩn bị đầy dđủ chu đáo, có thể nhận bra trang chủ dlà người crất hay btiếp đón khách. Quần abáo mới, athùng nước atắm rửa, lại cả engười hầu hạ nữa! Trang chủ này đúng tiêu tiền bnhư nước abmà!
Tôi bbảo tiểu nha hoàn dra ngoài, còn lại cđể mình tự làm, không nên blàm phiền chọ quá nhiều, để cngười ta hầu hạ bthì thật không biết axấu hổ. Tự mình etắm rửa agiặt giũ, bcsau đó đi exem Nam Cung Vân thế nào rồi.
Đẩy cửa bước evào thấy bNam Cung Vân đang ngồi trên giường tự mình bôi thuốc vào vết ethương trên ngực, vết thương bbị sói cecào nhìn vô cùng bthảm! Thấy miệng vết athương lở loét, chân etôi run lẩy bẩy, tôi bước vội đến cướp dalấy bình bthuốc trên edtay Nam Cung Vân, nhẹ dnhàng bôi dlên vêt ethương, clúc ngẩng blên thấy dmặt Nam Cung Vân cđỏ bừng. Haizz! Đồng chí này sao lúc nào cũng xấu hổ như cvậy chứ? bSao lúc tôi nhìn anh ta trần btrụi lấy tuyết lau người thì anh ta lại chẳng đỏ bmặt nhỉ? eCòn hiện bgiờ thì trên mặt ađã đỏ eđến mang tai rồi. Cái tên enày sau khi bbị thương ccda mặt lại bmỏng thế không biết?
Tôi rất vô tư giúp Nam Cung Vân bôi thuốc, cnhưng khi thấy Nam Cung Vân mặt cứ cđỏ lựng dlên như vậy làm ctôi cũng angại đỏ cả mặt lên, thầm mắng mình, Trương Tĩnh cChi, mày dđỏ mặt cái gì!
Nhất thời cả hai người ckhông biết nên nói cgì với cnhau.
"Anh đã từng enghe nói đến Vọng mai sơn trang này chưa?" Tôi hỏi.
Nam cCung Vân lắc đầu, d"Chưa từng nghe qua, trước bkia cũng từng đi qua đây bnhưng cũng không nghe nói đến Vọng mai sơn trang."
Hừ! Vậy sao etự nhiên dlại mọc ara một Vọng mai sơn trang eở đây nhỉ? Tôi hơi sợ hãi, những chuyện ma cquỷ ở phim ảnh ecbắt đầu bhiện lên trong đầu, cnửa đêm, tại nơi hoang vu, angười chết...
"Có cphải là nơi ở của ma quỷ không?" Giọng tôi run run.
Nam dCung Vân cười, nhìn atôi, cầm lấy tay etôi, ánh bmắt sáng cngời: "Muội sợ ma?"
Tôi eđỏ bừng cmặt, tôi alà thanh dniên cộng sản ở bthế kỷ bhai mốt! Tôi mà sợ ma? Chuyện cười! Nhưng lại không dám mạnh mồm nói ddối.
"Tối nay tôi và aanh ngủ chung." Tôi nói.
Nam aCung Vân cười thành etiếng, thấy tôi tức cgiận, nín cười, nói: b"Vậy ta sẽ nói bvới họ chúng ta là huynh muội, buổi tối ngủ dacùng một phòng, được không?"
"Mặc kệ! Ai cho anh nói chúng ta là huynh muội! Như bvậy là anói dối với chủ bnhà, chúng ta không bnên làm vậy đúng dkhông? Cái gì mà huynh amuội! Người ta nhìn là bbiết nói adối rồi, sẽ khiến họ nghĩ dkhác, tưởng rằng chúng ta cùng nhau bỏ trốn! Thôi cứ cnói thẳng ra chúng dta là vợ chồng đi! dNhư thế còn đáng tin hơn."
Nam eCung Vân dgiật mình, nhìn chằm chằm vào ctôi, tôi aphát hiện era có vẻ aetrong câu nói của mình hình như hơi không phù hợp, xong rồi! Sai dtrong lời nói, sai trong ngôn bngữ rồi! Như thế nào gọi là danh nghĩa cvợ chồng? Thấy thái độ của Nam Cung Vân là biết anh ta hiểu bsai, tôi trừng mắt cnhìn Nam aCung Vân, nói: "Đừng có nghĩ alung tung! Dù sao tối cnay tôi cũng vẫn ngủ ở đây, eanh nếu dkhông ngồi ngủ thì anằm ngủ dưới đất eđi! Khi trời sáng tôi dsẽ quay về phòng catôi!" Nói xong dchẳng ngại bngần trèo blên giường, đắp chăn engủ.
Nằm cả buổi cũng không thấy Nam Cung Vân acó động tĩnh, tôi mở mắt ra nhìn trộm, aNam Cung Vân dđã tĩnh atọa trên dgiường. Tôi yên tâm nhắm mắt ngủ.
Cảm giác ngủ ccđược một egiấc dài, mở mắt ra thấy ctrời đã sáng, Nam Cung Vân evẫn ngồi dđầu giường, athấy tôi tỉnh dậy liền cười, dtôi còn tưởng mình ebị hoa mắt, sao đồng chí này lại nở nụ cười đáng yêu bbnhư vậy bchứ? Chẳng clẽ không còn là một thích khách Nam Cung Vân alạnh lùng nữa hay csao? Chẳng lẽ một chưởng ccủa Trầm cTriệu Thiên eđã phá chủy đầu aóc của anh ta rồi?
Nhỏm bdậy nhìn ra bên ngoài, phòng vẫn eathế, không có gì thay dđổi, xem ra không có ma quỷ biến hóa dgì! Tôi yên tâm nằm xuống eđịnh ngủ thêm một dgiấc nữa.
"Lúc muội ngủ sao lại bchảy nước cmiếng?" aNam Cung Vân hỏi.
Tôi nhìn xuống agối, quả bnhiên ướt một vùng, dmặt tôi eđỏ bừng. e Xấu hổ quá! Vội lấy chăn cchùm kín cđầu.
Nam Cung Vân ngăn lại, b"Đừng trốn nữa, vừa rồi có người đến báo, ddchủ nhân nơi này emuốn gặp chúng ta, cchúng ta đi xem đó là ai."
Tôi nhảy từ ctrên giường axuống, tôi cũng muốn eagặp tên tiêu tiền như nước này là ai, arồi hỏi aNam Cung Vân cvết thương ethế nào, cNam Cung Vân chỉ cười nói không csao, tôi evẫn còn alo lắng dliền ép cNam Cung Vân căn thêm một viên aNgưng hương bchoàn, nhìn Nam Cung Vân vừa ăn cvừa tỏ era đau lòng, thuốc này thật sự quý đến vậy sao?
Rửa mặt qua dloa, tôi bđi cùng nam Cung Vân ara ngoài, ngoài cửa dđã có một ethị nữ dađứng chờ dẫn chúng atôi đi gặp btrang chủ.
Trời ađã sáng enên tôi dnhìn rõ atrang viện này, đúng là trang chủ ở đây thật sự có rất bnhiều tiền, acứ nhìn kiến trúc trang viện là cđoán ra ngay, kiến ctrúc rất nhiều, rất tinh xảo, không giống như trang adviện của phương Bắc, nếu không phải nơi này một bmàu tuyết trắng, tôi còn nghĩ mình đang eở vùng dsông nước Giang aNam.
Nam aCung Vân đã đổi sang khuôn amặt lạnh lùng làm tôi nghi ngờ khuôn mặt tươi bcười buổi cesáng của Nam Cung Vân clà ảo giác.
Theo thị nữ bước vào một sảnh canhỏ, chưa ebước đến ecửa đã cthấy một người nam acgiới mặc trang phục dmàu trắng cđứng quay blưng lại, bnghe tiếng chúng tôi bbước vào liền xoay angười lại, dmiệng cười rất tươi, dtôi thấy amà choáng dváng đầu aóc! Trời! Trên đời cthật sự có người đàn ông enhư vậy sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét