ĐAO PHONG
Sau khi quân Bắc Mạc vào thành, đặc biệt là sau khi Trần Khởi nhiều lần chỉnh đốn quân kỷ, thậm chí chém vài quan quân vì vi phạm kỉ luật, lúc này mới khống chế được tình hình trị an trong thành Dự Châu. Nhưng cùng là quân nhân nên Thạch Đạt Xuân hiểu rất rõ ràng, người Bắc Mạc là quân xâm lược, giết người, đốt phá, cưỡng hiếp được coi là quyền lợi của bọn họ, chẳng lẽ vài thứ quân kỷ là có thể khống chế được sao! Cái gọi là quân kỷ nghiêm minh chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài, là một biện pháp tuyên truyền, chỉ khiến cho mấy chuyện khó coi sẽ phát sinh ở chỗ tối mà thôi.
Nhưng hôm nay, hai nhân vật anh hào trong quân Bắc Mạc như Thường Ngọc Thanh lại đương nhiên vũ nhục con gái Nam Hạ trên đường, thật không khác gì một cái tát vang dội, giáng thẳng vào mặt của Thạch Đạt Xuân, giáng thẳng lên mặt của những quan quân theo Thạch Đạt Xuân phản quốc, đau rát vô cùng.
Trong mắt Thạch Đạt Xuân lửa giận dần dần bốc lên, ngón tay nắm trên chuôi kiếm trở nên trắng xanh, hiển nhiên phải dùng lực rất lớn mới khống chế được bản thân không rút kiếm ra, lớn tiếng nói: “Thường tướng quân, thỉnh tự trọng!”
Thường Ngọc Thanh vốn cũng bị biến cố bất ngờ khiến cho có chút nổi giận, nghe Thạch Đạt Xuân nói như thế, mày kiếm giương lên vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy thắt lưng chợt lạnh, thân thể không khỏi cứng đờ, sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn lên mặt A Mạch. Trên gương mặt của nàng vốn trát nhiều son phấn, đỏ lên một cách phàm tục. Nhưng trán thì trắng bệch, không thấy chút huyết sắc, mồ hôi rịn ra, thỉnh thoảng lại chảy xuống, thấm vào trong vạt áo choàng đen thẫm.
Một bàn tay anh ta còn nắm cổ tay nàng đặt ở sát bên người, một tay khác cầm áo choàng trùm lấy vai nàng, hai người thân cận quá mức, gần đến nỗi chính anh ta cũng không cách nào có thể nhìn thấy ở dưới thắt lưng anh ta, ở giữa hai người lúc này, là một lưỡi đao đang kề sát.
Cả người A Mạch đều bị anh ta dùng áo choàng che chắn ở bên trong, đầu vô lực tựa trên vai anh ta, chỉ đạm mạc nhìn Thường Ngọc Thanh, khóe môi kề sát anh ta nhẹ nhàng mấp máy, thốt ra những thanh âm rất nhỏ mà chỉ anh ta mới có thể nghe được, khàn khàn nhưng lại rõ ràng từng chữ: “Tướng quân, nếu không muốn bị mổ bụng, liền làm theo những lời ta nói.”
Bởi vì gần đây không có chiến sự, lại là ở trong thành, cho nên Thường Ngọc Thanh cũng không mặc trọng giáp, chỉ là một thân chiến bào nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả trường thương cũng không mang theo, trên người chỉ dắt một thanh loan đao bên hông.
Loan đao Bắc Mạc là sản vật nổi tiếng thiên hạ, lưỡi dao sắc bén, có một số gần như đạt đến đường cong hoàn mỹ, có thể cắt đứt hết thảy.
Thứ mà vài lần A Mạch muốn đoạt chính là cái chuôi này đao, đáng tiếc những lần trước đều không thành công, sau lại bị Thường Ngọc Thanh chặn quần áo trước ngực che lại cảnh xuân phong vô hạn, liền xuất hiện ý đồ đoạt đao. Lúc ấy, Thường Ngọc Thanh chỉ nghĩ nàng là vì xấu hổ và giận dữ nên muốn tự vẫn, cho nên chỉ chế trụ cổ tay nàng kéo đến bên sườn của mình. Anh ta chẳng thể ngờ được là một nữ nhân mà vạt áo trước ngực bị xé toạc, trong khi nhào vào lòng một người đàn ông xa lạ, lại còn có thể nhớ đến việc đoạt đao.
Cho nên, anh ta đã quá sơ ý.
Đáng tiếc, A Mạch lại chưa từng quá sơ ý, vừa rồi khi đoạt đao, bị anh ta chế trụ cũng chỉ là cánh tay trái đã bị thương, còn cánh tay phải của nàng vẫn rất tốt, vẫn đang che ở trước ngực. Hiện tại, chính cánh tay phải này đang vững vàng nắm thanh loan đao đặt ở trước thắt lưng của anh ta, chỉ khẽ dùng sức một cái, lưỡi dao liền rất nhẹ nhàng cắt qua lớp quần áo, làm cho anh ta cảm nhận được cảm giác mát lạnh đặc thù của kim loại.
Đầu tiên là lạnh, sau đó mới là đau.
Anh ta liền nắm chặt cánh tay đang bị chế trụ của nàng, chạm vào vết thương trên đầu vai, cảm thấy thân thể trong lòng của anh ta run lên.
“Ha ha…… Ta không ngại…… cùng tướng quân chết chung một chỗ.” Nàng cúi đầu cười cười, thanh âm có chút thoang thoảng, trên trán túa ra những giọt mồ hôi lớn hơn, sau đó lưỡi đao lại cứa sâu hơn một chút: “Ngươi nói là ta chết vì đau trước, hay là bụng tướng quân bị cứa đứt trước?”
Mọi người không biết được huyền cơ bên trong chiếc áo choàng, Thạch Đạt Xuân thấy Thường Ngọc Thanh vẫn trầm mặc, liền nói: “Thỉnh tướng quân thả nữ tử này ra!”
“Không cần để ý đến ông ta, tiếp tục đi!” A Mạch thấp giọng nói.
Thường Ngọc Thanh dùng sức mím môi, tầm mắt rời khỏi khuôn mặt của A Mạch, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thạch Đạt Xuân một cái: “Tránh ra!”
Mọi người ngẩn ra, tuy rằng đều biết Thường Ngọc Thanh tính tình cao ngạo, khinh thường việc kết giao cùng phản tướng Thạch Đạt Xuân, nhưng hằng ngày làm việc cũng không quá bừa bãi. Sự việc hôm nay, trước bất luận ai đúng ai sai, chỉ sợ loại thái độ mạnh mẽ này của anh ta nếu đến tai nguyên soái, sợ là cũng muốn bị chọc tức.
Thạch Đạt Xuân cầm kiếm đứng bên đường không nhúc nhích.
Con mắt Thôi Diễn vòng vo xoay chuyển, hướng về phía Thạch Đạt Xuân cười nói: “Thạch tướng quân hiểu lầm rồi, hai người này đều là mật thám, do chúng ta vừa mới bắt được, muốn trở về để tra hỏi.”
Giờ này khắc này, Thạch Đạt Xuân cũng dần dần bình tĩnh lại, biết hiện tại căn bản không phải là thời điểm cùng bọn họ đối nghịch, hơn nữa ông ta chẳng qua chỉ là một viên phản tướng Nam Hạ, quân chức lại thấp hơn so với Thường Ngọc Thanh, làm sao có tư cách cùng Thường Ngọc Thanh tranh chấp, vừa rồi cũng là nhất thời phẫn nộ mà mất đi lý trí, nên đâm lao đành phải theo lao. Hiện tại thấy Thôi Diễn bắc cho cái bậc thang, liền thuận thế xuống nước, hướng về phía Thường Ngọc Thanh nói: “Nếu là mật thám, xin mời tướng quân đem giao cho quân tình thẩm tra xử lí.”
Thường Ngọc Thanh thản nhiên nói: “Nếu như ta không muốn giao thì sao?”
Thạch Đạt Xuân ngẩn ra, trầm giọng trả lời: “Thường tướng quân tự mình thẩm vấn mật thám cũng không phải là không thể, bất quá Thạch mỗ sẽ căn cứ tình hình thực tế hồi báo cho nguyên soái.”
Thường Ngọc Thanh khinh thường cười cười: “Xin cứ tự nhiên.”
Thạch Đạt Xuân hướng anh ta chắp tay chào, rồi xoay người lên ngựa đi mất.
Thôi Diễn nhìn Thạch Đạt Xuân dần biến mất ở góc đường, quay đầu lại có chút khó hiểu nhìn về phía Thường Ngọc Thanh: “Thường đại ca, rốt cuộc làm sao vậy?”
Thường Ngọc Thanh nhãn thần càng lạnh lẽo hơn, không trả lời câu hỏi của Thôi Diễn, chỉ cúi thấp đầu, hỏi A Mạch: “Sau đó thì sao?”
Anh ta cách nàng rất gần, môi gần như chạm vào tóc mai của nàng, lọt vào mắt người bên ngoài trông giống như là tình nhân, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Thôi Diễn càng xem càng choáng váng, tay cầm dây cương lập tức trở nên cứng đờ.
“Thả nam nhân đi cùng ta.” A Mạch thấp giọng nói: “Đừng đưa mắt nhìn đi nơi khác làm gì, nhìn ta!”
Thường Ngọc Thanh châm chọc cười cười, cúi đầu nhìn vào mắt A Mạch, phân phó thuộc hạ nói: “Thả nam nhân kia ra.”
Thuộc hạ sửng sốt, nhưng mệnh lệnh của Thường Ngọc Thanh thì không thể căn vặn là tại sao, cho nên cũng không dám hỏi nhiều, liền cởi trói cho Trương Nhị Đản còn đang hôn mê, ném xuống dưới ngựa. Trương Nhị Đản bị ném mà tỉnh lại, thấy A Mạch bị Thường Ngọc Thanh ôm, vội vàng vọt đến, lại bị thuộc hạ của Thường Ngọc Thanh ngăn cản, chỉ thẳng mũi thương lạnh như băng vào yết hầu của anh ta.
A Mạch khẽ nhếch khóe môi: “Thả anh ta đi, ai cũng không được đi theo.”
“Cứ đi như vậy sao?” Thường Ngọc Thanh nhẹ giọng hỏi: “Không cần cho anh ta một con ngựa à? Chân người không thể chạy nhanh bằng chân ngựa.”
“Không nhọc tướng quân phải lo lắng.” A Mạch nói, nàng cười lạnh, coi nàng là kẻ ngốc sao? Nếu chỉ là một mình Trương Nhị Đản e rằng còn có thể đi ra khỏi thành, nếu để một dân thường Nam Hạ cưỡi chiến mã Bắc Mạc mà còn có thể thuận lợi ra khỏi thành thì trừ khi binh lính giữ thành đều là đồ ngốc.
Trương Nhị Đản không hiểu tại sao cho nên đưa mắt nhìn A Mạch, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy tóc của nàng tán loạn lộ ra ngoài áo choàng, ngay cả sắc mặt cũng không nhìn thấy. Bất quá còn nhớ rõ A Mạch đã phân phó trước rằng, mặc kệ nhiệm vụ có hoàn thành hay không, còn sống đi ra khỏi thành mới là mục đích cuối cùng của bọn họ, cho nên cũng không hỏi, xoay người lẩn vào trong ngõ nhỏ, tìm con đường gần nhất ra khỏi thành.
“Ngươi thì thế nào? Không đi cùng sao?” Thường Ngọc Thanh lại hỏi.
“Không, chúng ta chậm rãi đi lên phía trước.” A Mạch thấp giọng nói, lời vừa ra khỏi miệng, không khỏi hít vào vài hơi lạnh, loan đao trong tay cũng ép xuống: “Tướng quân tốt nhất đừng động vào miệng vết thương của ta nữa, bằng không ta đau một phần tất nhiên sẽ làm ngài đau theo ba phần.”
Thường Ngọc Thanh cau mày, không thèm nhắc lại, gót chân nhẹ nhàng thúc xuống con Dạ Chiếu Bạch, chậm rãi tiến lên. Miệng vết thương của anh ta mặc dù không sâu, nhưng có chút rộng, máu theo lưỡi đao chậm rãi chảy ra, thấm vào quần áo, đáng tiếc đều bị chiếc áo bào rộng thùng thình kia che khuất nên nhìn không ra, mặc dù có chút máu rớt trên mặt đất, mọi người lại đều tưởng là từ miệng vết thương của nàng kia chảy ra, căn bản không nghĩ đến một người như Thường Ngọc Thanh lại bị thương dưới tay của một nữ tử.
Mọi người mặc dù thấy khó hiểu đối với hành vi của anh ta, cũng thấy có chút gì đó không thích hợp, lại không biết là anh ta đang bị A Mạch bắt cóc.
Dạ Chiếu Bạch nhận biết đường, đi đến bậc thang trước phủ thì tự động ngừng lại, Thường Ngọc Thanh không xuống ngựa, bình tĩnh ngồi nhìn sắc mặt A Mạch càng ngày càng trắng. Nàng bị thương trước, lại là nữ tử, miệng vết thương trên vai vẫn chảy máu, chẳng cần anh ta phải làm cái gì, chỉ cần cứ như vậy kéo dài một hồi, nàng sẽ vì mất máu quá nhiều mà ngất đi.
Trong lòng A Mạch cũng hiểu rõ, cho nên cố gắng không để cho bản thân mình ngất đi trước khi ra khỏi thành, tính ra Trương Nhị Đản hẳn là đã thoát rồi, đến lúc nàng nên thoát thân thôi. Kỳ thật, nàng để cho Trương Nhị Đản đi trước cũng không phải chỉ vì quên mình vì người khác, nàng có tính toán của riêng mình, nếu để cho Thường Ngọc Thanh đồng thời đưa hai người bọn họ cùng ra khỏi thành, tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, làm sao có thể đưa trượng phu ra khỏi thành sau khi cướp đoạt vợ người ta? Một mình Trương Nhị Đản ra khỏi thành, sau đó Thường Ngọc Thanh sẽ mang nàng ra theo, khả năng này sẽ ổn thỏa hơn một ít, vệ sĩ ở cửa thành thấy Thường Ngọc Thanh mang theo một nữ tử ra khỏi thành, sợ là ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, chỉ cho là Thường tướng quân đưa nữ tử ra khỏi thành dắt ngựa đi dạo.
“Thỉnh tướng quân hiện tại một mình đưa ta ra khỏi thành, nhưng tốt nhất vẫn là đừng để cho người khác biết bị ta bắt cóc, ta nghĩ tướng quân cũng đâu muốn chính mình không dậy nổi nữa, có phải hay không?” A Mạch cúi đầu cười nói.
Thường Ngọc Thanh trả lời cực kỳ rõ ràng: “Phải!” rồi phân phó mọi người một tiếng là không được đi theo, liền quay ngựa đi dọc theo đường cũ.
Mọi người lập tức liền sững sờ ở nơi đó, không rõ Thường Ngọc Thanh nói “Phải” cái gì, càng buồn bực vì đã đến cửa phủ rồi lại quay lại. Thôi Diễn giật mình, đưa mắt cho người bên cạnh, rồi lẳng lặng đi theo phía sau, cách xa hai người.
A Mạch ở trong lòng Thường Ngọc Thanh, mặc dù không nhìn thấy những người ở đằng sau, nhưng cũng biết người Bắc Mạt không phải là kẻ ngốc, Thường Ngọc Thanh liên tiếp có những hành động khác thường tất nhiên sẽ dẫn đến sự hoài nghi của bọn họ, nếu không có người đi theo mới là lạ. Mặc dù nghĩ như vậy, A Mạch lại vẫn không nói gì, tay phải vẫn nắm chặt chuôi đao, không dám lơi lỏng nửa phần. Nam nhân tên là Thường Ngọc Thanh trước mặt này có biệt danh là “Sát tướng”, nàng chẳng qua là thắng vì đoạt được tiên cơ, chỉ hơi vô ý một chút sẽ tan xương nát thịt trong tay anh ta.
“Làm phiền tướng quân nhanh một chút, máu của ta tuy nhiều, nhưng không ai lại có thể chảy máu mãi như vậy được, có phải hay không?” A Mạch cười nói, đao lại nhẹ nhàng ấn xuống.
Thường Ngọc Thanh nhíu nhíu đầu mày lại, nở nụ cười, hai chân kẹp bụng ngựa, khiến cho Dạ Chiếu Bạch chuyển sang chạy nước đại, nói: “Bụng ta cũng không dày như vậy, thỉnh phu nhân xuống tay có chừng mực, đừng để cho bụng ta mở toang ra.”
THẾ ĐỐI NGHỊCH
Hai người một ngựa rất nhanh đã đi đến cổng thành, binh lính thủ thành quả nhiên không hỏi một tiếng đã để Thường Ngọc Thanh đi. Ra khỏi cửa thành, Thường Ngọc Thanh tuân theo A Mạch bày mưu đặt kế mà phóng ngựa phi đi, tốc độ nhanh nhất, khó tránh khỏi xóc nảy lên, miệng vết thương của hai người quả thật không hề dễ chịu chút nào.
Hai hàng lông mày của A Mạch nhíu chặt, mồ hôi túa ra, dính sát vào bên mặt của nàng, son trên môi đã biến sắc.
Cuối cùng vẫn là trốn không thoát sao? Nàng vươn cổ nhìn lướt về phía sau, mắt không hề trông thấy có người đuổi theo. Thật là không có người đuổi theo không? Hay là bọn họ che dấu quá tốt?
Máu trên vai vẫn chảy, rơi trên tuyết thành những chấm đỏ tươi, giống như những đóa hoa nở trên cội cây già trong vườn, cũng một màu đỏ tươi như vậy. Những đóa hoa kia nở ra thật là đẹp mắt, hương thơm thoang thoảng, ngắt mấy cành cắm vào chiếc bình lớn đặt ở trong phòng, bị hơi ấm trong nhà thúc cho nở bung ra, hương thơm dìu dịu tràn ngập khắp nơi, khiến cho nàng không muốn đọc sách nữa, chỉ muốn ngủ. Đầu nặng quá, chỉ có thể dựa vào một bờ vai, nhưng bờ vai này chẳng hề giúp nàng thấy thoải mái chút nào, cứng rắn quá, không thoải mái như khi dựa vài bờ vai của Trần Khởi ca ca……
Có phải khi người ta sắp chết thì thường nhớ lại những chuyện trước kia hay không?
Nàng thực không muốn chết, cho dù là cùng chết với viên “Sát tướng” tiếng tăm lừng lẫy này nàng cũng không hề nguyện ý. Trong mắt người khác, một mạng của nàng đổi lấy một mạng của anh ta hiển nhiên là quá lời rồi, nhưng nếu nàng cũng chết, ngay cả mạng sống cũng không còn, thì có lời lãi hay không cũng chẳng để làm gì. Khóe miệng A Mạch nhẹ nhàng nhếch lên, chậm rãi nhắm mắt lại.
“…… Ta thực không muốn…… chết……” Nàng thì thào nói, tay nắm chặt đao, dùng hết khí lực còn sót lại ấn xuống hông của Thường Ngọc Thanh.
Chỉ một đao này, nếu thật sự xuống tay, chớ nói nhất định sẽ bị mổ bụng, mà ngay cả ruột cũng đều sẽ bị cắt đứt.
Đáng tiếc, A Mạch đã gần rơi vào trạng thái hôn mê nên không phát giác ra rằng, nàng dù đã dùng hết khí lực, thì động tác vẫn chậm hơn rất nhiều so với bình thường, mà bàn tay của anh ta vốn nắm lấy tay kia của nàng, không biết từ khi nào đã cầm chắc lấy vai nàng, trước khi phát giác nàng dùng sức, đã đẩy mạnh thân thể của nàng cách xa khỏi thân thể của anh ta, đồng thời đẩy thắt lưng của mình về phía sau, tránh khỏi đao phong, bàn tay còn lại thì kiềm giữ lưỡi dao.
Xa xa, Thôi Diễn mang theo người vẫn đuổi theo phía sau, Thường Ngọc Thanh do dự, rồi vẫn đem vạt áo của A Mạch sửa sang lại trước, lúc này mới cúi đầu xem xét vết thương trên người mình, không tồi, vết thương tuy rộng, nhưng cũng không sâu quá.
A Mạch đã ngất đi, không còn được Thường Ngọc Thanh đỡ nữa, thân thể liền đổ xuống, lại bị Thường Ngọc Thanh túm lấy, một lần nữa ngã vào ngực anh ta. Mặc dù không còn ý thức, tay nàng vẫn nhanh chóng nắm chặt lấy chuôi đao, cổ tay Thường Ngọc Thanh phải dùng lực mới gỡ được thanh đao ra, một lần nữa tra vào vỏ.
Vừa khéo, Thôi Diễn đã đến gần, nhưng bởi vì không rõ Thường Ngọc Thanh đang ở tình huống nào, nên không dám mạo muội tiến lên, đành phải dừng lại ở phía xa xa. Thường Ngọc Thanh thản nhiên liếc mắt một cái, gọi: “Lại đây đi.”
Đám người Thôi Diễn lúc này mới dám tiến lên, thấy Thường Ngọc Thanh một tay giữ tên mật thám kia, tay kia giữ dưới bụng, máu từ đầu ngón tay chậm rãi chảy ra, hiển nhiên là bị thương. Thôi Diễn kinh hãi, kêu lên: “Thường đại ca! Đây là làm sao vậy?”
Sắc mặt Thường Ngọc Thanh bình tĩnh, chỉ hỏi: “Có mang thuốc trị thương theo không?”
Thôi Diễn gật gật đầu, vội vàng xuống ngựa, đến gần Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh đưa A Mạch cho anh ta trước, rồi mới ôm bụng nhảy xuống ngựa, nhận kim sang dược trong tay Thôi Diễn, đổ một chút bôi lên miệng vết thương. Thời tiết lạnh giá, hơn nữa miệng vết thương của anh ta mặc dù dài nhưng lại bằng phẳng, sau một lúc bôi thuốc máu liền ngừng chảy, bên cạnh lại sớm có thuộc hạ đưa cho mảnh vải sạch: “Tướng quân, miệng vết thương dài quá, có lẽ phải tìm lang trung, nếu không sợ là sẽ vỡ ra mất.” Tên thuộc hạ nói.
Thường Ngọc Thanh “hừ” một tiếng, đem miếng vải trắng đặt ở trên miệng vết thương buộc vòng qua eo cố định lại, sau đó xoay người nhìn A Mạch vừa bị Thôi Diễn đặt ở trên tuyết. Trên vai của nàng vẫn còn cắm mũi tên lông vũ, máu đã sớm thấm ướt lớp áo trên vai, sũng nước.
Thôi Diễn thấy Thường Ngọc Thanh quan sát A Mạch, nhịn không được dùng chân đá xuống, hỏi: “Đại ca, tiểu tử này đả thương ngươi?”
Thường Ngọc Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Không phải tiểu tử, là nữ nhân.”
Thôi Diễn nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, cái chân vừa định đá tiếp lập tức sững lại giữa không trung, sửng sốt hỏi Thường Ngọc Thanh: “Nữ nhân?”
Thường Ngọc Thanh không trả lời, đi đến bên người A Mạch ngồi xổm xuống, tay nắm lấy mũi tên lông vũ trên vai nàng, thoáng dừng lại một chút rồi rút loan đao bên hông ra, một tay cố định thân mũi tên, một đao chặt đứt tận gốc mũi tên, sau đó lại dùng đao khoét bỏ một khoảng áo trên vai nàng, lộ miệng vết thương vẫn đang rỉ máu, đem chỗ thuốc còn lại trong bình đều đổ hết lên đó.
Thôi Diễn vẫn còn đang kinh ngạc, Thường Ngọc Thanh đã đứng lên, đến trước mặt Thôi Diễn, một tay ôm miệng vết thương bên hông, một tay chống lên yên ngựa, nhảy lên lưng con Dạ Chiếu Bạch. “Mang nàng theo, trở về thành! Chuyện bị thương không ai được để lộ!” Thường Ngọc Thanh nói, cũng không để ý tới sự kinh ngạc của Thôi Diễn, dùng áo choàng che vết máu của mình ở phía trước, rồi quay ngựa trở về thành.
Thôi Diễn buồn bực nhìn theo bóng dáng Thường Ngọc Thanh, lại cúi xuống nhìn kỹ khuôn mặt của nữ mật thám, thấy búi tóc nàng sớm đã xổ tung tán loạn, vẻ phàm tục cũng sớm không còn, ngược lại so với trước đẹp hơn không ít. Thôi Diễn nghĩ nghĩ, lấy tuyết lau lên mặt của nàng, lớp phấn son dày trên mặt theo nước tuyết chảy đi, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng nhợt như tuyết, ẩn hiện chút tái xanh.
“Người đàn bà xinh đẹp?” Thôi Diễn lẩm bẩm, vẫn không thể tin được tên tiểu tử độn bánh bao trong ngực lại là một nữ tử, nhịn không được đưa tay dò xét trước ngực A Mạch, tuy rằng không đầy đặn, nhưng lại vô cùng mềm mại. Thôi Diễn như bị bỏng, vội vàng rút tay về, chột dạ liếc mắt nhìn theo bóng dáng Thường Ngọc Thanh, lúc này mới nhấc A Mạch lên ngựa, đuổi theo Thường Ngọc Thanh.
Khi A Mạch tỉnh lại là ở trên giường, giường rất lớn, chỉ là có chút cứng rắn, cũng may chăn lại rất mềm mại, cảm giác khi cọ sát vào da thịt thực dễ chịu, điều đó nói lên rằng chất liệu của cái chăn này rất tốt, cũng nói lên rằng…… trên người nàng tựa hồ như không có quần áo.
A Mạch vén chăn, thấy quả thật trên người mình không có một sợi vải nào, chỉ có bả vai được băng bó kỹ càng, hay thật, như vậy thì cũng phải là không có sợi vải nào.
Nếu là nữ nhân khác, khi tỉnh lại gặp phải tình huống như vậy, thông thường hẳn là đều kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó lại dùng chăn cuộn kín thân thể lại, hoảng sợ đánh giá nam nhân trước giường. Đáng tiếc trước giường của nàng cũng không có nam nhân nào đứng đó, cho dù có, nàng hiện tại cũng không có khí lực làm mấy chuyện linh tinh như cuộn chặt tấm chăn vào người rồi kêu lên sợ hãi, nàng thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc mình có bị xâm phạm hay không, chỉ lẳng lặng nằm xuống, sau đó là cảm nhận chuyện mình còn sống thực không sai.
Mặc kệ như thế nào, nàng dù sao cũng không chết, như thế này không phải là rất tốt rồi sao? A Mạch thở phào nhẹ nhõm, thân thể lại chui vào trong chăn, tính toán việc tiếp theo.
Thường Ngọc Thanh cởi trần thân trên, ngồi cạnh chiếc bàn tròn cách đó không xa, quanh eo lưng quấn một vòng vải trắng, nghe thấy tiếng A Mạch tỉnh lại, ngẩng đầu đưa ánh mắt lạnh lùng xem phản ứng của A Mạch. Thấy nàng rõ ràng đã tỉnh lại, nhưng không hề kêu lên sợ hãi, cũng không khủng hoảng, trong lòng cũng không khỏi có chút bội phục, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
Nghe được tiếng của anh ta, thân thể A Mạch chợt cứng lên, nhưng lập tức lại thả lỏng, ngay cả mắt cũng không mở, chỉ thản nhiên trả lời: “Sợ hãi có tác dụng gì sao?”
Thường Ngọc Thanh hơi giật mình, nhướn mày nói: “Đúng là không có tác dụng gì.”
A Mạch ngậm miệng không nói, Thường Ngọc Thanh đi đến bên giường cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng tuy rằng nhắm mắt, dáng vẻ không một chút sợ hãi, nhưng nhịp thở gấp gáp vẫn tiết lộ nội tâm khẩn trương của nàng, không khỏi nhếch khóe miệng, có chút đùa cợt nói: “Nằm ở trên giường một nam nhân xa lạ mà vẫn không sợ, vẫn trấn định được như thế này sao, hay đây là thói quen của ngươi nên không thèm để ý?”
Từ xưa đến nay, nữ tử làm mật thám phần lớn đều đã bán đứng hương sắc của mình, điều này trong lòng mọi người đều biết rõ, Thường Ngọc Thanh biết, A Mạch cũng biết. Cho nên hiện tại Thường Ngọc Thanh nói như vậy, hiển nhiên là châm chọc nàng đã có thói quen bán đứng hương sắc của mình.
A Mạch cũng không để ý tới sự khiêu khích của anh ta, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại trầm mặc.
Ý đồ của Thường Ngọc Thanh là dùng lời nói chọc giận A Mạch, nên lại cười nhạo một tiếng nói: “Vẫn nói nữ nhân Nam Hạ các ngươi đều không biết liêm sỉ, giống như ngươi vậy?”
A Mạch chậm rãi mở mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, hỏi: “Như thế nào là không biết liêm sỉ?”
Thường Ngọc Thanh khinh thường nói: “Ở trước mặt nam tử xa lạ mà cả người trần truồng còn không tính là vô liêm sỉ sao?”
Trên mặt A Mạch lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, hỏi: “Nam tử ở trước mặt một nữ tử xa lạ để ngực trần thì sao? Có được xem như không biết liêm sỉ không?”
Thường Ngọc Thanh không nói, lạnh lùng nhìn A Mạch.
A Mạch nhắm mắt, khẽ cười nói: “Tự mình cởi ra thì mới là người không biết thẹn, còn ta bị người khác cởi ra thì có gì mà phải thẹn.”
Thường Ngọc Thanh cười lạnh một tiếng, cúi người xuống, dùng tay kiềm trụ hai bả vai của nàng, lạnh giọng nói: “Mồm miệng ngươi lợi hại lắm, không biết thân thể có đáng để cho người ta hưởng thụ không.”
A Mạch vươn tay hất ngón tay của anh ta đang lướt trên mặt mình ra, ngữ khí đạm mạc nói: “Bất quá chỉ là giao phó ra một thân xác thối tha mà thôi, tướng quân nếu muốn làm ta sợ, không bằng đổi người khác đi” Nàng liếc nhìn mảnh vải trắng có thấm chút máu bên hông Thường Ngọc Thanh: “Tướng quân tự mình e không tiện, ta còn chưa xinh đẹp đến nỗi làm cho tướng quân phải mang thương tích ra trận chứ?”
Thường Ngọc Thanh cứng đờ, không ngờ nàng lại lớn mật nói ra những lời như thế, sau một khắc kinh ngạc nhìn A Mạch, đột nhiên nở nụ cười, sau đó đi đến bên cạnh lấy một chiếc áo mặc vào, bên ngoài khoác một chiếc chiến bào mới tinh, lúc này mới quay trở lại nói với A Mạch: “Chỉ có nam nhân vô dụng mới chinh phục nữ nhân ở trên giường, Thường Ngọc Thanh ta còn chưa hạ lưu đến mức như vậy. Bất quá ngươi tốt nhất nên lo lắng một chút, ta sẽ có phương pháp khiến cho ngươi phải mở miệng, tốt nhất ngươi không nên thử thách tính nhẫn nại của ta. Là nữ nhân, ngươi thật ngoan cường, nhưng…” Anh ta quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái: “Để so ngoan cường với ta, ngươi còn kém một chút, đừng cho rằng bởi vì ngươi là nữ nhân nên ta sẽ thương hương tiếc ngọc, đến lúc đó chỉ là tự mình tìm lấy đau khổ mà thôi.”
Anh ta nói xong liền cầm loan đao trên bàn, đi về phía cửa được hai bước lại quay lại, cười mà như không cười nhìn A Mạch: “Trên tay ngươi có vết chai, cánh tay rắn chắc, thắt lưng nhanh nhẹn có lực, trên đùi có vết sẹo, là do trúng tên, vẫn còn mới, nếu muốn nói dối, tốt nhất hãy nghĩ ra một lý do hoàn hảo, đừng khiến ta vừa nghe đã thấy lộ ra sơ hở chồng chất.”
Thấy thân thể A Mạch nhất thời trở nên cứng đờ, Thường Ngọc Thanh rốt cục vừa lòng mỉm cười, xoay người rời đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét