DANH KIẾM
A Mạch gật đầu: “Phải, ở Thúy Sơn, hơn nữa dường như còn có quan hệ với ai đó ở trong triều, một mặt cấm quân tìm bắt anh ta, nhưng cũng chính người của cấm quân đến cứu anh ta đi.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong, chợt biến sắc mặt, giận dữ nói: “Chúng ta ở Giang Bắc liều mạng cùng thát tử, trong triều lại có người câu kết với chúng làm bậy, thật là đáng hận.”
A Mạch chỉ trầm mặc, bởi nàng cũng không biết Thường Ngọc Thanh vì sao lại xuất hiện ở Thịnh Đô, và tại sao lại được cấm quân cứu. Có thể thấy được kẻ có khả năng an bài cấm quân cứu anh ta, thân phận của hắn cũng không hề đơn giản. Nhưng trong triều ai là người cấu kết với sát tướng Bắc Mạc, người đã từng giết chết mười lăm vạn biên quân Nam Hạ? A Mạch thật sự không rõ, lại còn cả tiểu thư Lâm gia đã cho nàng uống thuốc mê kia nữa, nàng ta có quan hệ hòa hợp với cả Thương Dịch Chi lẫn Nhị hoàng tử Tề Mẫn, rồi đến Thịnh Hoa trưởng công chúa chưa bao giờ lộ diện nhưng lại tạo cho người ta cảm giác không chỗ nào là không có mặt bà ta… Thịnh Đô thật chẳng khác gì dòng nước sâu dò không thấy đáy.
Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch lâu không lên tiếng, nhịn không được liền gọi: “A Mạch?”
A Mạch lúc này mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, sao vậy?”
Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch vừa rồi thất thần, nhưng lại không nói gì, chỉ hỏi: “Vừa rồi nghe người ta nói khi thuyền qua thành Thái Hưng, đại tướng quân đã bắn chết Thường Ngọc Thanh, có đúng là Thường Ngọc Thanh không?”
“Đúng là anh ta, đại tướng quân quả là có bắn trúng, nhưng có chết hay không thì không biết, chỉ cảm thấy Thường Ngọc Thanh nếu có thể chết dễ dàng như vậy thì cũng không phải là Thường Ngọc Thanh.” A Mạch dừng lại một chút, lại hỏi: “Không phải Thường gia đã lãnh binh đông tiến hay sao? Không biết lần này Thường Ngọc Thanh vì sao vẫn còn đủng đỉnh ở đây.”
Đường Thiệu Nghĩa đáp: “Nghe nói tiểu hoàng đế thát tử ngại anh ta tiêu diệt mười lăm vạn biên quân, sát khí quá nặng, cho nên trước mắt mới cho anh ta hưởng chút nhàn hạ như vậy.”
A Mạch nghe xong bật cười nói: “Ngại Thường Ngọc Thanh sát khí quá nặng? Tiểu hoàng đế thát tử này hài hước thật, nếu như không phải hắn ta nhất định muốn xâm chiếm Nam Hạ, Thường Ngọc Thanh sao có cơ hội tiêu diệt biên quân của ta? Từ xưa danh tướng như danh kiếm, kiếm vung lên là để đâm chém, giết người. Tự thân nỗi oán hận không phải là thanh kiếm, nhưng thật ra nỗi oán hận còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm, nếu như lúc trước không nghĩ đến chuyện giết người, dùng lửa đốt cháy cây gậy gỗ đi chẳng phải là được sao, sao còn muốn dùng đến bảo kiếm! Những lời này mà hắn ta cũng nói ra được đúng là vô sỉ đến cực điểm, thật khiến cho kỹ nữ cũng phải lập đền thờ!”
Đường Thiệu Nghĩa nghe A Mạch nói vậy nhất thời ngẩn ra, lẳng lặng suy nghĩ một lát, sau mới hỏi: “Nói như thế, Thường Ngọc Thanh không sai sao?”
A Mạch nghĩ nghĩ, đáp: “Anh ta hạ lệnh đồ thành là sai, nhưng nếu đem tất cả những cái chết của người Nam Hạ chúng ta đổ hết lên đầu anh ta thì cũng không đúng.”
Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa hơi trầm xuống, hỏi: “Chẳng lẽ giết dân chúng Giang Bắc của ta, làm nhục phụ nữ của chúng ta không phải là do binh lính của Thường Ngọc Thanh hay sao?”
A Mạch quay đầu yên lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa một lát, đột nhiên hỏi: “Đại ca, nếu như có một ngày ta chết trên chiến trường, huynh sẽ báo thù cho ta chứ?”
Đường Thiệu Nghĩa khẽ biến sắc mặt, lập tức trách mắng: “Xàm ngôn, sao có thể tự nguyền rủa mình như vậy!”
A Mạch cười, vẫn hỏi: “Đại ca đừng vội, huynh nói xem có báo thù cho ta không?”
Đường Thiệu Nghĩa tức giận không buồn nói, cũng không thèm để ý tới A Mạch. A Mạch cũng không bỏ qua, cười hì hì nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, tiếp tục truy vấn: “Đại ca nói mau, báo thù hay không báo thù?”
Đường Thiệu Nghĩa rất là tức giận, lại xoay sang nàng, đành trầm giọng đáp: “Tất nhiên là phải báo thù, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha cho lũ thát tử!”
A Mạch cười, lại hỏi: “Vậy đại ca tìm ai để báo thù?”
Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy thì sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía A Mạch: “Tất nhiên là tìm thát tử!”
A Mạch lại cười nói: “Trên đời này thát tử có đến hàng trăm hàng ngàn người, huynh tìm tên thát tử nào? Kẻ giết ta chăng? Nhưng sợ là chính hắn ta cũng đã chết ở trên chiến trường rồi, huynh sẽ tìm ai? Cấp trên của hắn ta? Là Thường Ngọc Thanh? Chu Chí Nhẫn, Trần Khởi, hay là tiểu hoàng đế của thát tử?”
Đường Thiệu Nghĩa bị A Mạch hỏi thì nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ kinh ngạc nhìn A Mạch, nói không ra lời.
A Mạch chỉ cười, rồi nghiêm sắc mặt nói: “Đại ca, huynh đệ chúng ta đều là quân nhân, thát tử chết trên tay chúng ta cũng vô số, bọn họ cũng có cha mẹ huynh muội, không biết có bao nhiêu người vì đau xót mà muốn tìm chúng ta báo thù. Ngươi giết ta, ta giết hắn, tất cả vốn là một mớ bòng bong rối rắm, huynh phải đi đâu để báo thù?” A Mạch ngừng lại, cân nhắc một chút rồi nói thêm: “Nói cho cùng, người lính, chẳng qua chỉ biết cầm đao mà thôi, nếu không có dã tâm tham lam của bề trên, thanh đao đó đâu thể nào vô cớ đả thương người?”
Đường Thiệu Nghĩa im lặng, cúi đầu nhìn con ngựa mình đang cưỡi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “A Mạch, ngươi tòng quân đã hơn một năm, trong quân có người huynh đệ tốt nào không?”
A Mạch cười nói: “Trong quân có đại ca a!”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong không khỏi mỉm cười, nhưng vẫn hỏi: “Những người khác thì sao? Có ai tính tình hợp với ngươi không? Hoặc có ai thân cận không?”
A Mạch nghĩ ngợi một lát, đáp: “Trương Sĩ Cường có thể coi là một người đi, còn có Trương Sinh, Vương Thất, Lý Thiếu Hướng nữa, Từ tiên sinh tuy có chút giảo hoạt, nhưng đối với ta cũng không tệ.”
“Bọn họ đều còn sống?” Đường Thiệu Nghĩa lại hỏi.
A Mạch ngẩn ra, không rõ Đường Thiệu Nghĩa vì sao lại hỏi thế, nghi hoặc nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, đáp: “Tất nhiên đều còn sống.”
Đường Thiệu Nghĩa chua sót cười, nói: “Thời gian ngươi tòng quân chưa lâu, tất cả bọn họ đều vẫn còn vui vẻ ở bên cạnh ngươi, ngươi đương nhiên không cảm thấy thế nào, nhưng khi họ cứ từng người một bỏ ngươi mà đi, khi tất cả đều chết ở trong tay thát tử, ngươi sẽ không còn cho rằng những người lính như chúng ta chỉ biết cầm đao nữa.” Đường Thiệu Nghĩa ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nhẹ giọng nói: “Đợi khi ngươi ở trong quân ngũ được một thời gian dài, ngươi liền biết, chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường, có máu có thịt, có yêu có hận, cũng có những thứ không thể buông tay!”
A Mạch kinh ngạc nhìn Đường Thiệu Nghĩa, nhất thời nói không ra lời.
Đường Thiệu Nghĩa quay lại nhìn A Mạch, nói thêm: “Cho nên, về sau chớ nói những thứ linh tinh như Thường Ngọc Thanh không sai, người khác nghe thấy sẽ khó tránh khỏi nảy sinh mầm tai vạ.”
A Mạch cúi đầu không nói, chỉ yên lặng ngồi trên ngựa, một lát sau mới đột nhiên hỏi Đường Thiệu Nghĩa một câu không đầu không đuôi: “Đại ca, phải chăng trong lòng thát tử cũng cảm thấy như chúng ta?”
Đường Thiệu Nghĩa ngẫm lại, gật đầu nói: “Đương nhiên là giống nhau.”
A Mạch lại cúi đầu xuống, hơi nhăn mặt lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Đường Thiệu Nghĩa cũng không nói, chỉ yên lặng đi bên cạnh. Hai người nhất thời đều không nói chuyện, người trước người sau, giữa sự tĩnh lặng của núi rừng, chỉ có âm thanh của chiến mã nện vó trên mặt đất, quấy nhiễu tinh thần của A Mạch khiến nàng cảm thấy rối loạn. Lời nói của Đường Thiệu Nghĩa hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của nàng, nhưng lại không hề sai, chẳng lẽ không phải người khác sai, mà chính là nàng sao?
A Mạch mải suy nghĩ nên không để ý đến tiếng vó ngựa của Lâm Mẫn Thận đuổi theo ở phía sau, khi thấy A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa cưỡi ngựa đi song song phía trước, động tác liền ngừng lại, cân nhắc một chút rồi khẽ quất roi vào lưng ngựa, vừa cười vừa đuổi theo, nói lớn: “Đường tướng quân, Mạch tướng quân, đợi tại hạ một chút!”
Đường Thiệu Nghĩa nghe tiếng liền quay đầu, A Mạch cũng nhíu mày căng thẳng.
Lâm Mẫn Thận đã đến trước mặt, ôm quyền hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa cười nói: “Tại hạ là Lâm Mẫn Thận, tham quân dưới trướng đại tướng quân, ngưỡng mộ Đường tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp, thật sự là tam sinh hữu hạnh(1).”
Đường Thiệu Nghĩa cười cười, cũng đáp lễ lại, hàn huyên nói: “Nguyên lai là Lâm tham quân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lâm Mẫn Thận lúc này mới cười và lên tiếng chào A Mạch, lại quay đầu hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đường tướng quân và Mạch tướng quân là chỗ quen biết sao?”
Đường Thiệu Nghĩa chưa kịp trả lời, A Mạch đã giành nói trước: “Tham quân hỏi gì mà lạ thế, Đường tướng quân cùng ta đều ở trong quân Giang Bắc, nếu như không quen biết nhau, chẳng phải khiến người khác chê cười sao?”
Lâm Mẫn Thận bị A Mạch nói móc một câu, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại vội vàng cười nói: “Ta không có ý khác, chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi chớ để bụng.” Nói xong lại nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, có vẻ hơi có chút ngượng ngùng.
Đường Thiệu Nghĩa thấy vẻ mặt anh ta như thế, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, bất quá vẫn giải thích: “Năm trước đúng lúc thát tử xâm phạm biên giới phía nam, ta cùng với Mạch tướng quân đều ở trong thành Hán Bảo, sau khi thành bị phá lại cùng nhau vất vả đi Dự Châu đầu quân nhập dưới trướng của Thương nguyên soái, về sau lại tiến vào dãy Ô Lan trở thành quân Giang Bắc, cho nên cũng coi như là có quen biết.”
Lâm Mẫn Thận giật mình nói: “Ồ, thì ra là thế, ta nhìn từ phía sau, thấy hai vị tướng quân so với người khác có vẻ rất thân thiết, thì ra là còn có nguyên nhân này.”
A Mạch đột nhiên ngắt lời nói: “Lâm tham quân chớ nói như thế, tất cả mọi người trong quân Giang Bắc ta đều thân thiết với nhau, đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, không ai là có sự phân biệt!”
Ánh mắt Lâm Mẫn Thận nóng rực nhìn chằm chằm vào A Mạch, hỏi: “Ta đây cũng đã gia nhập vào quân Giang Bắc, Mạch tướng quân có thể cũng đối đãi với ta giống như với Đường tướng quân được không?”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong trong lòng càng cảm thấy không vui, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn về phía trước ngựa, thầm nghĩ người nói năng, hành động quá mức lỗ mãng, đâu giống với tác phong của một quân nhân. Lại nghe A Mạch cười nói: “Tại hạ đối với Lâm tham quân cùng Đường tướng quân đâu thể như nhau được.”
Lâm Mẫn Thận khẽ giật mình, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe A Mạch nói tiếp: “Đường tướng quân là tả phó tướng quân Giang Bắc, thân phận này ta và ngươi đâu thể sánh được? Lâm tham quân nói lời này đúng là lú lẫn rồi, cũng may Đường tướng quân rộng lượng không cùng ngươi so đo, nhưng nếu rơi vào tai người khác thì sẽ không hay đâu.”
Lâm Mẫn Thận nghe A Mạch nói như thế, vội vàng hướng Đường Thiệu Nghĩa nhận lỗi: “Đường tướng quân thứ tội, mạt tướng nói mà không suy nghĩ, mong Đường tướng quân đừng trách.”
Đường Thiệu Nghĩa thản nhiên cười cười, nói: “Không sao, cùng sống trong môi trường quân ngũ, không nên quá chú ý như vậy.”
Đang nói, phía trước lại có một quân sĩ phi ngựa đến, dừng lại trước mặt ba người, hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa Hành hành quân lễ, rồi mới quay sang Lâm Mẫn Thận truyền quân lệnh: “Đại tướng quân đang tìm tham quân, mời tham quân đi mau một chút.”
Lâm Mẫn Thận quay lại hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa ôm quyền cáo lui, tầm mắt lại tha thẩn dạo vài vòng trên người A Mạch, lúc sắp đi còn không quên quay đầu lại dặn dò A Mạch: “Mạch tướng quân, trăm ngàn lần chớ quên ước định với tại hạ!”
A Mạch cười cười, đáp: “Đương nhiên là nhớ rõ.”
Lâm Mẫn Thận lại nhìn Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười, rồi lúc này mới thúc ngựa rời đi.
Đường Thiệu Nghĩa nhíu mày, quay sang nhìn A Mạch, hỏi: “Ước định gì?”
A Mạch không đáp, lại hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca cảm thấy người này như thế nào?”
Đường Thiệu Nghĩa nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ăn nói có vẻ tùy tiện, nhìn như thể là người có tâm tư đơn giản, nhưng chẳng qua đấy là cố tình tỏ ra thế.”
———————–
Chú thích:
1- Tam sinh hữu hạnh: Hạnh phúc ba sinh. Nghĩa là nay được hạnh phúc là vì đã tu được ba kiếp rồi.
HỒI DOANH
Đường Thiệu Nghĩa cười cười, vẫn không nói gì.
A Mạch nhìn bóng dáng Lâm Mẫn Thận xa dần, đột nhiên nói: “Người này là con trai độc nhất của Lâm tể tướng.”
Đường Thiệu Nghĩa sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Anh ta là con trai độc nhất của Lâm tể tướng?”
A Mạch gật đầu, cười lạnh: “Nếu như Lâm tể tướng thực sự sinh ra một đứa con như vậy, sợ là sẽ không dám đưa đến chỗ của quân Giang Bắc chúng ta.”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, lại hỏi: “Ngươi cùng anh ta ước hẹn cái gì?”
“Hẹn sau khi hạ trại sẽ đưa anh ta đi thưởng ngoạn cảnh đẹp trên núi,” A Mạch đáp: “Từ lần đầu gặp anh ta ở Thúy Sơn, anh ta liên tục khi dễ ta, ở trên thuyền lại thiếu chút nữa khiến ta mất mạng, ta đâu thể dễ dàng tha cho hắn! Mặc kệ anh ta là ngu thật hay giả vờ ngu, ta cứ cho anh ta một trận cho hả giận đã rồi nói sau!”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong lại giận đến tái mặt, giáo huấn: “Không thể tự ý làm bậy, người cứ tránh xa anh ta đi là được, trêu chọc anh ta làm cái gì!”
A Mạch cúi đầu không nói, chỉ tiện tay nghịch nghịch cái roi ngựa. Đường Thiệu Nghĩa thấy nàng như thế, sợ nàng không chịu nghe theo, lại lớn tiếng nói: “Vệ Hưng vừa mới đến, ngươi đánh tham quân dưới trướng của ông ta, chẳng phải là không nể mặt ông ta sao, hơn nữa ngươi đã nhìn ra người này quá nửa là giả ngu, sao lại đi khuyến khích anh ta, chỉ cần âm thầm phòng bị anh ta là được rồi. Ngươi muốn đánh anh ta để xả hận, nếu như không phải đối thủ của anh ta, chẳng phải tự mình chịu thiệt sao.”
A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa dùng lời lẽ sắc sảo, nghiêm khắc, đành phải lên tiếng: “Ta biết rồi”. Nhưng trong lòng lại nghĩ chính bởi vì anh ta giả ngu, nên mới càng phải nắm lấy cơ hội này thu thập anh ta một chút, làm cho anh ta có nỗi khổ mà nói không nên lời, bằng không về sau khi anh ta không còn giả ngu nữa, e là không còn cơ hội.
A Mạch trả lời mà không chút cam tâm tình nguyện, Đường Thiệu Nghĩa sao lại không nhận ra, vì thế lại kêu lên: “A Mạch!”
A Mạch ngẩng đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười vô cùng sáng lạn, đáp: “Đại ca, ta đã biết.”
Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch một lúc lâu, cuối cùng đành thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh ta chọc ngươi, ta sẽ nghĩ cách khiến ngươi hả giận, nhưng ngươi không thể tự mình đi gây chuyện được!”
A Mạch mừng rỡ, đưa mắt liếc nhìn bốn phía, đột nhiên thúc ngựa tiến sát lại gần, lập tức nhoài người ghé sát vào Đường Thiệu Nghĩa thấp giọng nói: “Đại ca, chờ đến tối chúng ta lén dùng bao tải chụp anh ta lại, đánh cho anh ta một trận bầm dập mặt mũi, thế nào?”
Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên bị A Mạch ghé sát lại thì cả kinh, trong mắt chỉ nhìn thấy làn da nhẵn nhụi bóng loáng trên mặt A Mạch, đừng nói đến râu, mà ngay cả lỗ chân lông cũng nhỏ đến mức không thể nhận ra, nhất thời nhìn đến ngây người, về phần A Mạch nói gì đều hoàn toàn không lọt vào tai.
A Mạch vẫn hồn nhiên không biết, nói xong kế hoạch trong lòng, sau một lúc lâu mà vẫn không thấy Đường Thiệu Nghĩa trả lời, lúc này mới kinh ngạc gọi: “Đại ca?”
Đường Thiệu Nghĩa lập tức bừng tỉnh, bỗng cảm thấy trên mặt nóng rực như bị lửa đốt, vội vàng đưa mắt nhìn ra nơi khác, trách mắng: “Làm loạn!”
A Mạch ngẩn ra, không biết vì sao Đường Thiệu Nghĩa lại đột nhiên trở mặt, thấy anh ta không nói một lời mà cứ thế một mình thúc ngựa phi lên trước, chỉ nghĩa là anh ta phát hỏa, vội vàng đuổi theo cẩn thận nói: “Đại ca, ta sai rồi, ta không đi tìm anh ta gây phiền toái nữa.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe A Mạch nói như thế, trên mặt càng cảm thấy nóng bừng bừng, lại không biết phải giải thích thế nào, đành tiếp tục im lặng. A Mạch thấy anh ta như thế, trong lòng càng cảm thấy lạ, không biết mình đã nói gì đắc tội với anh ta, rõ ràng vừa rồi còn vui vẻ như thế, hiện giờ lại như một người thiếu niên bị bỡn cợt mà trở nên tức giận vậy.
Kỳ thật cũng không thể trách A Mạch được, nếu trước kia Đường Thiệu Nghĩa có biểu hiện như thế, A Mạch có lẽ còn nghĩ theo chiều hướng nam nữ khác biệt, nhưng lúc đó dù Đường Thiệu Nghĩa không phải quá trắng trẻo, song trong lòng nếu có ý niệm gì, tốt xấu gì còn có thể nhìn vào bộ dạng mặt đỏ tai hồng mà suy đoán, nhưng thời gian vừa rồi, Đường Thiệu Nghĩa hầu như cả ngày ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt sớm đã bị mặt trời nhuộm đen lại, anh ta mặc dù cảm thấy nóng mặt, nhưng khi lọt vào mắt A Mạch, thì chỉ thấy khuôn mặt ngăm đen của anh ta chẳng có chút thay đổi nào, nên nàng lại hiểu theo nghĩa khác.
Hai người đều trở nên im lặng, không nói chuyện đương nhiên sẽ đi nhanh hơn, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy đội quân người ngựa ở phía trước. Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới kéo dây cương, quay đầu nhìn A Mạch vẫn đi theo phía sau.
A Mạch thấy anh ta quay đầu, vội nói: “Đại ca, ngươi đi trước đi, ta chờ một lúc rồi mới theo sau.”
Đường Thiệu Nghĩa thấy mình còn chưa mở miệng mà A Mạch đã đoán được tâm tư của mình rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, giọng nói cũng trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi trước đi, ta đi sau.”
A Mạch biết anh ta có ý tốt, sảng khoái nói: “Cũng tốt, ta đi trước, đại ca đi sau cũng nhanh lên một chút.”
Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, A Mạch nhìn anh ta cười cười, rồi vung roi giục ngựa đuổi theo đại đội phía trước mặt. Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn theo, chờ đến khi thân ảnh của A Mạch hòa vào đám người ở phía xa xa, lúc này mới giục ngựa tiến lên.
Đến đêm, Vệ Hưng đưa đại doanh trú trong một hang núi, Đường Thiệu Nghĩa lĩnh năm ngàn kỵ binh đóng quân ở ngoài cốc. Lại sợ A Mạch vẫn muốn tìm Lâm Mẫn Thận gây phiền toái, Đường Thiệu Nghĩa liền xin Vệ Hưng phái A Mạch cùng mấy tướng lĩnh Giang Bắc lĩnh quân đi cảnh giới, làm nhiệm vụ tuần tra. A Mạch tuy không cam lòng, nhưng vì đã đáp ứng với Đường Thiệu Nghĩa rồi nên cũng không thể làm khác đi. Cũng may, Lâm Mẫn Thận không biết vì chuyện gì mà lại bị đại tướng quân Vệ Hưng răn dạy, nên liên tiếp trong mấy ngày, đều không tiếp tục trêu chọc A Mạch, khiến cho A Mạch cũng được yên tĩnh rất nhiều.
Đại quân đi qua Trạch Bình, Liễu Khê tiến vào núi Ô Lan, khi tới đại doanh quân Giang Bắc đã là đầu tháng mười một. Vùng Giang Bắc vốn giá rét, lúc này gió lạnh thấu xương chẳng khác gì lưỡi đao cắt vào da thịt, A Mạch cùng chư tướng quân Giang Bắc đã chịu qua một mùa đông trong núi Ô Lan nên không thấy thế nào, nhưng lại khổ cho Lâm Mẫn Thận cùng những người mới đến. Tuy mỗi người đều mặc áo giáp, bên trong áo giáp lại là áo đơn, nhưng mỗi khi gió thổi qua lại thấy cái lạnh dường như vẫn xuyên thấu vào tận da thịt, ngay cả hai hàm răng cũng không kìm được mà va vào nhau lập cập.
Lưu Thủ nguyên là phó tướng quân Giang Bắc, hiện nay cùng hữu phó tướng quân Giang Bắc, Phiêu Kị tướng quân Lý Trạch suất lĩnh chủ tướng các doanh ra khỏi đại doanh ba mươi dặm nghênh đón đại tướng quân. Vệ Hưng cùng mọi người còn chưa kịp tiến vào đại doanh, thì trên bầu trời đột nhiên mưa tuyết rơi xuống, những bông tuyết đầu mùa trên núi Ô Lan phiêu diêu trong gió rồi chậm rãi rơi xuống đất.
Trong phòng nghị sự của đại doanh, Vệ Hưng, người mới nhậm chứ đại tướng quân Giang Bắc đang ngồi giữa, Đường Thiệu Nghĩa cùng Lý Trạch ngồi hai bên, các chư tướng theo theo thứ bậc mà ngồi bên dưới. A Mạch thân là chủ tướng bộ binh thất doanh, tuy cũng có chỗ ngồi, nhưng lại ở gần cuối, cách đám người Vệ Hưng khá xa, cũng may Vệ Hưng vốn xuất thân từ quân nhân, vóc người mặc dù không cao lớn, nhưng giọng nói rất sung mãn, A Mạch tuy ngồi xa nhưng vẫn nghe rất rõ.
Vệ Hưng mới đến, đối với tình hình của đại quân cũng không hiểu nhiều lắm, cho nên cũng chỉ nói vài vấn đề chung chung, bề ngoài thì có vẻ như A Mạch đang lắng nghe, nhưng thật ra trong đầu đã có chút thất thần, nàng băn khoăn không hiểu vì sao chẳng thấy thân ảnh của quân sư Từ Tĩnh đâu. Đợi đến khi buổi họp chấm dứt, Đường Thiệu Nghĩa cùng Lý Trạch đưa Vệ Hưng về chỗ ở nghỉ ngơi, A Mạch vẫn không thấy Từ Tĩnh, thầm nghĩ lão thất phu này dường như có chút bừa bãi, chẳng lẽ lại không biết rằng Vệ Hưng khác với Thương Dịch Chi sao.
A Mạch đi theo mọi người ra ngoài, mới ra đến cửa đã nghe thấy phía sau có người gọi Mạch tướng quân, A Mạch dừng bước quay đầu lại, thấy Trương Sinh từ phía sau chậm rãi đi tới, nhịn không được mà vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ nói: “Trương đại ca, ngươi ở đây sao? Sao vừa rồi ở trong phòng nghị sự lại không nhìn thấy?”
Trương Sinh cười cười, nói: “Ngươi chỉ chuyên tâm lắng nghe, đâu thể nhìn thấy ta.”
A Mạch thẹn đỏ mặt, thấy chung quanh không có người, mới thấp giọng nói: “Trương đại ca chớ chê cười ta, ta vừa rồi có chút thất thần.”
Trương Sinh nghe xong cười ha ha, nói: “Ta đang nghĩ ngươi nghe đại tướng quân nói chuyện đến nhập thần, hóa ra không phải là nhập thần, mà là thất thần.”
A Mạch càng cảm thấy ngượng ngùng, Trương Sinh thấy nàng như thế, liền cố nén cười, chuyển sang đề tài khác hỏi: “Ngươi định đi đâu thế?”
A Mạch đáp: “Đại tướng quân phân phó ta về doanh chờ, ta đã nghĩ là cũng nên nhanh chóng trở về, nhưng mới đi được một lát, trong lòng vẫn cảm thấy lưu luyến, muốn đến đại doanh, không đến gặp Từ tiên sinh sợ là ông ấy sẽ để bụng, liền nghĩ đến thăm Từ tiên sinh một lát, sau đó sẽ trở về.”
Trương Sinh nghe xong ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết sao? Tiên sinh không còn ở đại doanh nữa.”
A Mạch nghe xong sửng sốt, hỏi: “Không ở đại doanh? Vậy thì đi đâu?”
Trương Sinh lắc đầu nói: “Cái này ta cũng không biết, Từ tiên sinh vốn không nhập quân tịch, nghe thấy trong quân đổi soái, không đợi đại tướng quân đến liền đi trước.”
A Mạch nhất thời có chút trố mắt, ngàn vạn lần không thể ngờ được Từ Tĩnh sẽ rời khỏi quân Giang Bắc. Từ Tĩnh tuy là quân sư, song trên thực tế chẳng qua chỉ là phụ tá của Thương Dịch Chi mà thôi, hiện giờ chẳng nói đến Vệ Hưng đã có đến mấy tham quân(1) bên cạnh, mà riêng chuyện Từ Tĩnh có quan hệ tâm phúc với Thương Dịch Chi cũng đủ để Vệ Hưng không dám tùy ý dùng ông ta. Bỏ đi như vậy, chưa hẳn đã là không tốt, A Mạch thầm nghĩ. Mặc dù biết thế, nhưng cứ nghĩ đến việc lão đầu tử với bộ dạng lúc nào cũng thích đưa tay lên vuốt râu từ nay về sau không còn ở trong quân nữa, trong lòng A Mạch khó tránh khỏi tiếc nuối.
Trương Sinh biết A Mạch cùng Từ Tĩnh có quan hệ rất tốt, thấy nàng hồi lâu không nói, sợ nàng thương tâm, liền khuyên nhủ: “Một người như Từ tiên sinh nhất định không phải là vật trong ao, sau này sẽ có lúc gặp lại, chớ nên nghĩ nhiều.”
A Mạch thản nhiên cười, nói: “Cũng đúng, lão đầu tử đó tất nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện chịu cảnh cô tịch, chỉ có điều Giang Bắc bây giờ đang loạn như vậy, không biết ông ta một thân một mình liệu có an toàn hay không.”
Trương Sinh khuyên giải: “Từ tiên sinh túc trí đa mưu, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
A Mạch yên lặng gật đầu, lại nhìn xem sắc trời, hỏi Trương Sinh: “Trương đại ca, các ngươi sẽ ở đại doanh bao lâu?”
Trương Sinh đáp: “Có lẽ là một thời gian nữa.”
A Mạch nói: “Vậy là tốt rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, ta về doanh trước, đợi xử lý công việc trong doanh xong, lại đến cùng Trương đại ca ôn chuyện.”
Trương Sinh cảm thấy có chút kỳ lạ liền hỏi: “Ngươi không đến gặp Đường tướng quân chào một câu sao?”
A Mạch do dự một chút, cười nói: “Ngươi thay ta chuyển lời cáo từ đến Đường tướng quân là được, dù sao cũng không ở cách xa nhau, qua vài ngày ta sẽ lại đến, nếu các ngươi rảnh rỗi, cũng có thể đến doanh tìm ta, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt!”
Trương Sinh cười nói: “Tốt lắm, đến lúc đó chớ keo kiệt là được.”
A Mạch cười rồi cùng Trương Sinh cáo biệt, Trương Sinh đưa nàng ra doanh, thấy nàng chỉ độc có một thân một mình, lại hỏi nàng có cần người hộ tống hay không, A Mạch xoay người lên ngựa, quay lại nhìn Trương Sinh cười nói: “Ta vừa đoạt được một con ngựa tốt của Đường tướng quân, lại không phải vượt núi quay về, sao phải cần người đưa!”
Nói xong chắp tay nói lời từ biệt Trương Sinh, rồi vung roi giục ngựa mà đi.
Trương Sinh ở phía sau nhịn không được vẫn cười nói: “Đâu chỉ có một thớt ngựa!”
A Mạch nơi đó cũng đã đi xa rồi, một kỵ sĩ tuyệt trần.
————————–
Chú thích:
1- Tham quân: cố vấn quân sự
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét