4 thg 8, 2014

A Mạch tòng quân - Chương 42-43

TÂM TÌNH


“Cái gì? Ngươi cho nàng đi giết…” Thôi Diễn tựa hồ như muốn nhảy dựng lên, Thường Ngọc Thanh lạnh lùng thoáng đưa mắt nhìn, miễn cưỡng áp chế kẻ hồ đồ kia, Thôi Diễn theo bản năng nhìn lướt qua bốn phía, sau đó dùng ánh mắt bất khả tư nghị(1) nhìn Thường Ngọc Thanh, thấp giọng hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ ngươi thật sự có…… có tâm tư đó sao?”

Thường Ngọc Thanh thản nhiên đáp: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thôi Diễn khó xử, cân nhắc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng dậm chân một cái, nói thật rõ ràng: “Đại ca, tuy nói ta cũng có chút, có chút không ưa hắn ta, nhưng dù sao chúng ta đều cùng là quân nhân của một nước, sao có thể làm cái chuyện đâm lén sau lưng này được! Đại ca, phương pháp này của ngươi không được, để ta đưa nàng trở về!”
 
Thôi Diễn nói xong liền xoay người rời đi, lại bị Thường Ngọc Thanh giật giọng gọi lại.

“Đứng lại!” Thường Ngọc Thanh lạnh giọng quát, anh ta nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Thôi Diễn, bình tĩnh hỏi: “Thôi Diễn, ở trong mắt ngươi, ta chỉ là cái loại vô sỉ như thế thôi sao?”

Sắc mặt Thôi Diễn có chút ửng hồng, sửng sốt nhìn Thường Ngọc Thanh, vội vàng thanh minh: “Không, không phải, đại ca, ta, ta chỉ là…”

Thấy bộ dạng của anh ta như thế, thần sắc của Thường Ngọc Thanh dịu đi chút ít, nói: “Ngươi cảm thấy nữ nhân kia có thân phận gì?”

Thôi Diễn cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Hay cho một mụ đàn bà, giả thần giả quỷ, chắc chắn sẽ không phải là kẻ lương thiện gì.”

Thường Ngọc Thanh lạnh giọng nói: “Ngươi còn có thể nhìn ra, chẳng lẽ lại cho rằng ta không thể nhìn ra hay sao? Nàng nói mình là sát thủ, ngươi cho rằng ta dễ dàng tin à?”

Thôi Diễn khó hiểu nhìn Thường Ngọc Thanh, Thường Ngọc Thanh mặt mày gian xảo, giọng có chút nhu hòa, thản nhiên nói: “Một nữ nhân lại có thể ngoan cường đến như thế, ta không biết là có thể cậy miệng nàng ấy để hỏi ra chuyện gì, cho nên nếu nàng ta nói mình là sát thủ, vậy thì cứ coi như nàng ta là sát thủ đi.” Anh ta xoay người, ngửa mặt nhìn bầu trời mùa đông lạnh giá, trong suốt như pha lê, đột nhiên hỏi Thôi Diễn: “Ngươi nói nàng nếu không phải sát thủ, thì có thể có thân phận gì?”

Suy nghĩ của Thôi Diễn không theo kịp Thường Ngọc Thanh, lại càng không hiểu được Thường Ngọc Thanh vì sao vừa nhìn lên trời lại vừa hỏi anh ta như vậy, ánh mắt anh ta vốn tỏa ra một khí lạnh bức người, một ánh mắt giống như mũi tên, tạo loại áp lực khôn kể lên người khác, mặc dù thân cận như Thôi Diễn, cũng đều bị ánh mắt này áp bức. Mà hôm nay, anh ta tựa hồ lại không muốn để cho Thôi Diễn nhìn thấy ánh mắt của mình.

Bất quá, Thôi Diễn không phải là người có tâm tư kín đáo, có một số việc mặc dù cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng sẽ không quá để ý. Anh ta thấy Thường Ngọc Thanh hỏi, liền cân nhắc cẩn thận rồi nói: “Còn có thể là gì được nữa, chỉ có thể là mật thám do Nam Hạ phái tới mà thôi.”

“Nếu nói là mật thám, vậy thì nàng tới để bắt liên lạc với ai?”

“Tuyệt đối không thể là nguyên soái!” Thôi Diễn vốn vẫn còn trẻ con, non nớt liền trả lời một cách chắc chắn.

Thường Ngọc Thanh bật cười một tiếng thực ngắn ngủi, sau đó quay đầu lại nhìn Thôi Diễn hỏi: “Cái này còn cần ngươi phải nói sao? Ta tuy rằng thấy anh ta rất chướng mắt nhưng cũng tin anh ta không phải là người Nam Hạ.”

“Vậy thì là ai? Thạch Đạt Xuân?” Thôi Diễn hỏi.

Thường Ngọc Thanh giống như nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Hay lắm, ngốc tiểu tử cũng không đến nỗi ngốc lắm.”

Thôi Diễn lại càng không hiểu gì, trừng mắt hỏi: “Chuyện đó và nguyên soái thì có quan hệ gì? Ngươi muốn thử nàng, sao lại phải để cho nàng đi giết nguyên soái?”

Câu hỏi của anh ta khiến cho Thường Ngọc Thanh dở khóc dở cười, nhìn Thôi Diễn hơn nữa ngày mới nhẫn nhịn được mà trả lời: “Trên người nàng không có thư hay vật dụng linh tinh gì làm căn cứ để xác định, chỉ cần nàng cùng Thạch Đạt Xuân đều khóa chặt miệng, thì chúng ta cũng không có cách nào. Nhưng nếu nàng quả thật là mật thám, thì tất nhiên sẽ nghĩ cách để liên lạc được với Thạch Đạt Xuân, ta đưa nàng đi vào thủ phủ, chính là tạo cho nàng cơ hội. Ta không thể trực tiếp làm sáng tỏ nỗi hoài nghi rằng nàng là mật thám hay không, vậy thì ta cho nàng cơ hội có thể liên lạc được với Thạch Đạt Xuân, sau đó ta sẽ chờ để thu hoạch cả tang chứng, vật chứng. Ta không cho nàng đi giết Trần Khởi, thì còn có thể để cho nàng đi giết ai? Là ngươi, hay là cữu cữu cũng đang ở trong thành phủ của ngươi?”

Vừa nghe nhắc tới cậu mình, thần kinh Thôi Diễn lập tức trở nên căng thẳng, liên tục nói: “Không được, tất nhiên là không thể lấy cậu làm bia ngắm được.”

Thường Ngọc Thanh cười nhạo một tiếng, nói: “Ta tất nhiên biết không thể dùng danh hào Chu lão tướng quân làm bia ngắm được, nhưng thật ra không phải là lo lắng cho an toàn của Chu lão tướng quân, mà chỉ sợ nàng chưa kịp đến gần đã bị lão tướng quân chém chết rồi, lão tướng quân cũng không phải là người hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc.”

Thôi Diễn càng kinh ngạc: “Chẳng lẽ nguyên soái thì hiểu sao?”

Thường Ngọc Thanh lắc lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết, nhưng thật ra ta cảm thấy Trần Khởi là người như vậy, là chính nhân quân tử cũng tốt, là mua danh chuộc tiếng cũng thế, anh ta sẽ không tùy tiện lấy tính mạng của một nữ tử. Hơn nữa…” Thường Ngọc Thanh cười khinh thường: “Ta nhìn anh ta không thấy vừa mắt, vậy thì phải làm thế nào? Dù sao hiện tại mọi người đều đang rất nhàn rỗi, dựa vào cái gì mà bụng ta thì trúng một đao mà anh ta lại được sống thoải mái kia chứ? Cho dù nữ nhân kia thật sự là sát thủ, vậy thì đi gây chút phiền toái cho nguyên soái cũng không tồi, ít nhất sẽ khiến ta cao hứng!”

Thôi Diễn giật mình nhìn kẻ vô lại có tên là Thường Ngọc Thanh, kinh ngạc nói không nên lời.

Kỳ thật, Thường Ngọc Thanh tính như vậy xem như không sai, chỉ là, trong tính toán của anh ta bỏ lọt mất một điểm quan trọng, đó chính là mối quan hệ sâu xa giữa A Mạch và Trần Khởi, cái nguyên nhân sâu xa đã khiến cho A Mạch đem tất cả những thứ như chắp mối liên lạc, quân vụ then chốt, tinh thần dân tộc đại nghĩa, tất cả đều bỏ hết lại phía sau. Giữa thiên binh vạn mã ở Dã Lang Câu, giữa màn mưa máu thịt bay tứ tung, nàng vẫn hướng về phía Trần Khởi mà mở một con đường máu chạy đến, huống chi vào lúc này lại có người, chẳng biết là hữu tâm hay vô tâm, để nàng đến gần Trần Khởi!

Không nghe thấy thì mới không nhớ, không gặp thì mới không hỏi.

Lưu lạc vài năm, bởi vì không nghe được tin tức của anh ta, cho nên anh ta có thể cũng đã quên mất rồi. Sau khi tòng quân, cho dù ở trong núi Ô Lan hay khi vào thành Dự Châu, dù biết rõ ràng anh ta ở ngay trong thành phủ, bởi vì không nghĩ tới gặp lại, cho nên anh ta cũng có thể cho rằng mình sẽ không đi hỏi câu hỏi “Vì sao” kia, mà chỉ tự mình chịu đựng.

Mà hiện tại, nàng cái gì cũng không muốn quản, chỉ thầm nghĩ sẽ đứng ở trước mặt của Trần Khởi, hỏi câu hỏi “Vì sao” kia.

Nhiều năm về sau, khi Thường Ngọc Thanh mơ hồ biết được ẩn tình này, miệng anh ta bất giác nở nụ cười châm chọc cùng khinh thường, cười Trần Khởi, cũng cười chính mình. Rất nhiều chuyện, khi đã làm ra rồi, thì sẽ giống như mũi tên bắn ra, không có cách nào quay đầu lại, bất luận trong lòng mình cảm thấy như thế nào, thì việc duy nhất có thể làm chính là trơ mắt nhìn nó lao về phía mục tiêu, hoặc chết hoặc bị thương……

Đau hoặc hối hận, chỉ có trong lòng là biết rõ.

Con người khi còn trẻ, thường luôn ngẩng cao đầu, tự cao tự đại, khinh thường những thứ bản thân cho là hèn mọn. Nhiều năm đi qua, mới có thể biết rằng, những thứ trân quý của cuộc đời đã từng ở rất gần, rất gần mình, chỉ là bởi vì bản thân lúc ấy phóng tầm mắt đi quá xa, mà xem nhẹ nàng.

Vì thế, vết thương mặc dù đã lành, nhưng nỗi đau thì vĩnh viễn.

Người thông minh không thể ngờ được A Mạch sẽ thật sự đi gặp Trần Khởi, Thường Ngọc Thanh không thể ngờ, Trần Khởi lại càng không, ngay cả Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh ở trong dãy Ô Lan xa xôi cũng không. Chỉ có Thôi Diễn là có nghĩ tới, nhưng anh ta thật ra lại không được tính là một người thông minh.

Cho nên khi Thôi Diễn hỏi Thường Ngọc Thanh, nói nếu thiếu nữ kia thật sự là sát thủ, chưa nói đến chuyện nàng có thể đả thương được nguyên soái hay không, riêng chuyện bị nguyên soái biết là do Thường Ngọc Thanh phái đến, vậy thì phải làm thé nào? Lúc ấy Thường Ngọc Thanh cũng không trả lời anh ta, đại khái là cảm thấy tầm nhìn của tiểu tử này vẫn còn hạn hẹp lắm, anh ta đã nhẫn nại giải thích nhiều lắm rồi, nếu như bây giờ vẫn còn muốn hỏi nữa, anh ta thật sự là không còn đủ kiên nhẫn để trả lời.

Kỳ thật câu trả lời rất đơn giản, chính là câu mà Thường Ngọc Thanh đã từng nói qua, đó chính là – biết thì có khả năng làm gì được anh ta? Hiện tại, Trần Khởi căn bản không thể lay động đến thế lực của gia tộc Thường môn ở trong quân đội, cho nên, mặc kệ là Thường Ngọc Thanh muốn đùa giỡn, hay là thật sự muốn lấy tính mệnh của Trần Khởi thì anh ta cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ, ít nhất hiện tại chỉ có thể giả bộ mắt nhắm mắt mở.

Đây là nỗi đau của Trần Khởi, là nỗi đau của kẻ xuất thân hàn môn, mà xuất thân hàn môn cũng không dễ gì cam chịu nỗi đau hàn môn như của Trần Khởi.

A Mạch một thân phục trang thị nữ tiến thành phủ, là trang phục của một thị nữ đi ra khỏi phủ mua vải lụa. Thường Ngọc Thanh nói nàng phải đi giết Trần Khởi, cũng không nói sẽ giúp nàng vào thành phủ. Nếu chính nàng không tự mình vào được thành phủ, thì còn gọi gì là sát thủ. Phía sau nàng có người đi theo, tuy rằng không để lộ hành tung, nhưng nàng biết, nàng thậm chí biết những người đó theo dõi nàng không phải vì xem nàng đi giết Trần Khởi như thế nào, mà là xem nàng có đi giết Trần Khởi hay không. Nàng không ngốc, thậm chí nàng có thể hiểu rõ Thường Ngọc Thanh thả nàng vào thành phủ là với mục đích gì, người quá thông minh thì kiêu ngạo, người quá kiêu ngạo thì luôn tự phụ, cái này chẳng qua là trình diễn một màn kịch mèo vờn chuột mà thôi.

Đáng tiếc là, nàng – con chuột này sẽ làm cho mèo phải thất vọng rồi.

Hết thảy đều không ngoài dự liệu của A Mạch, chỉ trừ một điểm bại lộ nho nhỏ, đó là bởi vì thị nữ ra khỏi phủ mua vải lụa kia không phải ai khác, mà chính là người cùng nàng trốn ra khỏi thành Hán Bảo, sau ẩn thân trong thành thủ phủ, Từ Tú Nhi. Từ Tú Nhi vừa sợ vừa nghi hoặc lại mang theo thoáng vui mừng khi nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện, thần sắc này khiến cho A Mạch vô cùng khẩn trương, sợ tạo sơ hở để lộ ra cơ sở ngầm. Cho nên, không đợi Từ Tú Nhi mở miệng, A Mạch liền dùng tay đánh cho nàng ngất xỉu, sau đó chạy ra đường dùng vẻ mặt bối rối cầu xin hai người qua đường hảo tâm, nói dối là muội tử của mình bị bệnh, phải đưa vào khách sạn. Qua sau một lúc lâu sau, từ trong khách điếm đi ra chính là A Mạch trong trang phục thị nữ. Quần áo hơi chật, lại ngắn, song vẫn tốt, vì quần áo của thiếu nữ Nam Hạ đều có thiên hướng phong lưu phiêu dật, cho nên cũng không đến nỗi phải khoét ra cho vừa.

A Mạch theo cửa ngách đi vào thành phủ, sau đó đi dọc theo con đường đã từng đi qua tiến vào tiền viện. Bởi vì trong viện của thành thủ có binh lính trú quân, cho nên khi có thị nữ xuất hiện, nàng chưa kịp tiếp cận tiểu viện của Trần Khởi liền bị vệ sĩ ngăn lại.

A Mạch thong dong vén áo thi lễ, cúi thấp đầu, dùng thanh âm hơi ngượng ngùng nói: “Thỉnh quân gia bẩm báo với nguyên soái đại nhân, lão gia nhà ta cho hầu gái qua đây đưa chút điểm tâm cho nguyên soái.”

Vệ sĩ kia hồ nghi đánh giá A Mạch một chút, rồi nói: “Ngươi giao cho ta đi.”

A Mạch cũng không động, chỉ đỏ mặt, thấp giọng nói: “Lão gia nhà ta nói…… phải để hầu gái tự mình đưa cho nguyên soái.”

Gã vệ sĩ kia như thể hiểu được chút gì, cười có chút châm chọc, rồi xoay người vào sân. A Mạch cúi đầu đứng đó, chịu đựng ánh mắt của mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh, trong lòng một mảnh tĩnh lặng. Sau một lúc lâu, tên vệ sĩ kia đã đi ra, nói với A Mạch: “Nguyên soái nói đa tạ tâm ý của Thạch tướng quân, điểm tâm cứ để lại, còn cô nương mời quay trở về.”

A Mạch cắn môi quật cường lắc đầu, trong mắt điểm lệ quang, khiếp sợ nói: “Lão gia nhà ta nói rằng, nhất định phải tự mình đem điểm tâm cho nguyên soái, ta cứ như vậy trở về là sẽ bị đánh chết.”


Dáng vẻ của nàng như vậy khiến ngay cả tên vệ sĩ kia cũng nổi lên chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Vậy ngươi chờ một chút, ta đi hỏi lại.”

A Mạch vội vàng cảm tạ hắn, tên vệ sĩ kia khoát khoát tay áo, lại xoay người một lần nữa đi vào sân, một lát sau đi ra, hướng về phía A Mạch cười cười, nói: “Ngươi đưa vào đi, sau đó cứ để điểm tâm lại là được rồi.”

A Mạch vội vàng gật đầu cảm kích, chậm rãi đi vào cửa viện.

—————

Chú thích:

1- Bất khả tư nghị: nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết.


GẶP LẠI

A Mạch vội vàng cảm kích gật đầu, chậm rãi đi vào cửa viện. Bước dọc trên đường, A Mạch đi từng bước một thực trầm ổn, không khẩn trương, không bối rối, không kích động, không phẫn nộ, không …… Vốn tưởng rằng trong lòng sẽ là sóng to gió lớn dồn dập, thế nhưng đến khi đứng trước cánh cửa kia, nàng mới phát hiện ra trong lòng nàng là một sự bình tĩnh đến dọa người, một sự bình tĩnh đến kỳ dị.

Chỉ duy có đầu ngón tay khi chạm đến cánh cửa căn phòng đó thì khẽ run lên một chút. Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, bước vào bên trong là sẽ gặp người đó.

A Mạch đẩy cửa bước vào, một thân ảnh thon dài, cao ngất đang ngồi bên cạnh giá sách, cúi đầu chăm chú đọc cuốn sách trên tay, rõ ràng nghe được tiếng đẩy cửa nhưng thân hình lại không chút lay động, một hình ảnh quen thuộc đến thế mà sao cũng lại xa lạ đến thế, thật giống như hình ảnh của người thiếu niên năm xưa, cũng lẳng lặng cầm cuốn sách ở bên giá sách của phụ thân, ngồi suốt cả buổi sáng. Mà khi đó, nàng vĩnh viễn hiếu động như một chú khỉ nhỏ, ngó đầu vào bên trong cửa thăm dò, sau đó thế nào cũng không nén nổi, mà dùng giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn gọi: “Trần Khởi ca ca, huynh đã xem xong chưa? Huynh đã nói là sẽ đi theo muội ra sau núi bắt con chim xanh rồi cơ mà!”

Đúng vậy, đây là Trần Khởi, là người bước vào cuộc đời của nàng từ khi nàng lên sáu tuổi, Trần Khởi ca ca, A Mạch nghĩ.

Thật lâu không nghe thấy người bước vào lên tiếng, Trần Khởi có chút bực bội quay đầu lại, tầm mắt thực tùy ý quét về phía A Mạch: “Ngươi còn có…”

Những lời còn lại không thể thoát ra khỏi miệng, Trần Khởi như đột nhiên bị bắt mất hồn phách, cứ chết sững ở nơi đó.

Bốn mắt nhìn nhau. Yên lặng quá! Yên lặng đến nỗi ngay cả tiếng trái tim đập trong lồng ngực cũng không thể nghe thấy. Không biết đã qua bao lâu, Trần Khởi mới phục hồi lại một chút, khó nhọc nhếch khóe miệng nhìn về phía A Mạch nở nụ cười, rồi chậm chạp quay người lại, yên lặng đem cuốn sách trên tay để lại lên giá sách. Có lẽ vì sách trên giá nhiều quá rồi, cũng có thể vì giá sách quá chật chội, cho nên anh ta cứ cài mãi mà vẫn không thể cài cuốn sách kia lên giá được, ngược lại, lại khiến những cuốn sách khác rơi đầy trên mặt đất.

Trần Khởi nhắm mắt lại cười khổ, rốt cục thả cuốn sách xuống, quay lại nhìn A Mạch, nhẹ giọng gọi: “A Mạch.”

Thanh âm ra khỏi miệng chát sít đầy khó nhọc, so với thanh âm của A Mạch còn thô ráp hơn.

A Mạch không nói gì, thậm chí ngay cả đầu cũng không chút động đậy, vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Khởi.

Trần Khởi bước qua những cuốn sách nằm tán loạn dưới chân đi đến trước mặt A Mạch, khóe miệng cười nhợt nhạt, trong mắt ánh lên tia nhìn mềm mại đã nhiều năm chưa từng xuất hiện. Anh ta nhẹ nhàng đưa tay lên, nhưng khi chỉ còn cách sợi tóc của nàng khoảng cách chỉ băng một sợi tơ thì phút chốc bỗng dừng lại: “Muội đã trưởng thành rồi, A Mạch.” Anh ta nhẹ giọng nói, chậm rãi thu hồi cánh tay lại.

Đúng vậy, nàng đã trưởng thành, từ một cô bé để tóc trái đào giờ đã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước mặt, đã không biết bao nhiêu lần anh ta tưởng tượng đến tình cảnh khi nàng xuất hiện ở trước mặt mình, anh ta sẽ gắt gao ôm nàng vào trong lòng hoặc sẽ hung hăng ghì chặt lấy thân nàng? Còn nàng thì sao? Có lẽ sẽ bị vây ở trong vòng tay anh ta mà kêu gào, khóc lóc, cào cấu, cắn xé?

Nhưng mà giờ đây, nàng không khóc lóc cũng chẳng kêu gào, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta. Mà anh ta, rốt cuộc cũng không có tư cách chạm vào nàng, cho dù chỉ là một sợi tóc cũng không.

Trần Khởi đột nhiên nở nụ cười, có chút trào phúng, không phải đã sớm biết trước rồi sao? Từ năm năm trước, khi quyết định làm như vậy, là đã biết trước sẽ như thế này rồi, vì sao bây giờ còn phải làm ra cái tư thái của tiểu nhi nữ như vậy? Sau khi mỉm cười, anh ta lui lại mấy bước, đứng cách xa đánh giá A Mạch.

Trong tay A Mạch còn bưng đĩa điểm tâm, lẳng lặng đứng đó, yên lặng nhìn Trần Khởi, sau khi anh ta cười, thối lui ra sau, rốt cục nhẹ nhàng mà hỏi ra câu hỏi vốn chôn chặt trong đáy lòng đã rất nhiều năm: “Vì sao?”

Đúng vậy, vì sao? Vì sao nhất định phải phụ lại sự chờ đợi của nàng, vì sao nhất định phải phản bội lời thề của bọn họ, vì sao nhất định phải vong ân phụ nghĩa? Vì sao…… Vì sao muốn giết phụ mẫu của nàng?

Nghe được giọng nói khàn khàn của A Mạch, Trần Khởi chợt run lên.

A Mạch yên lặng nở nụ cười, sau đó lại rơi vào trầm mặc, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Là dùng thuốc đốt cháy họng.”

Trần Khởi không hỏi vì sao, anh ta không hỏi nổi hai chữ đó, bởi vì anh ta không dám biết là vì sao.

A Mạch lại cười cười, nói tiếp: “Ngày ấy sau khi chạy trốn, vì sợ bọn huynh đuổi giết muội, muội tự cho mình là thông minh liền giả trang thành nam tử, sau lại bị người ta nhận ra, liền bắt muội đem bán, một trăm lượng bạc, cũng không thấp phải không? May mắn da mặt muội cũng dày, chạy cũng nhanh, cuối cùng lại trốn thoát. Sau đó mới biết rằng nữ cải nam trang không dễ như vậy, cho nên liền cạo trọc đầu, lại tìm cái lang trung trong giang hồ mua chút thuốc uống vào để đốt cháy họng, thay đổi giọng nói. Vốn định cứa hai nhát dao lên mặt, nhưng cuối cùng cũng không dám, sợ không biết ngày nào đó muội chết đi xuống đến địa phủ, cha mẹ sẽ không nhận ra muội.”

Đau lòng, đau đến choáng váng, đau đến không thể thở được, Trần Khởi nhắm mắt lại, thân hình cao ngất như tùng như bách không khống chế được mà run lên. Nhưng A Mạch tựa hồ lại không nghĩ sẽ buông tha anh ta một cách đơn giản như vậy, nàng vẫn nói tiếp, giọng nói nhẹ bẫng như thể là của một người nào khác đang kể lại chuyện cũ, kể đến đoạn buồn cười còn có thể bật cười ra thành tiếng.

“…… Sau muội lại nghĩ, vẫn còn có người yêu thích khuôn mặt đẹp này nên không thể hủy nó được, muội liền tự khuyên nhủ bản thân, không hủy dung là đúng, ít nhất còn có cái để dựa vào, về sau vạn nhất thật sự không còn đường sống, ít nhất còn có khuôn mặt này có thể bán đi, có thể đổi lấy ngày hai bữa cơm ăn. Huynh nói có phải hay không? Trần Khởi ca ca?”

“Đủ rồi……” cổ họng Trần Khởi như tắc nghẹn lại, gian nan nói, thân hình cao lớn không thể đứng vững được, đành dựa vào án thư: “A Mạch, đủ rồi, đừng nữa nói.”

“Vì sao?” A Mạch mở to hai mắt hỏi: “Muội vẫn còn rất nhiều chuyện còn chưa nói cho Trần Khởi ca ca mà. Muội đã tòng quân, là quân Giang Bắc, huynh đã gặp rồi đấy, khi ở Dã Lang Câu, muội đã nhìn thấy Trần Khởi ca ca ở đằng xa, muội vốn muốn đến gặp huynh, nhưng những người đó luôn ngăn cản muội, còn có người bắn muội một mũi tên, trên đùi, rất sâu, nếu cao thêm chút nữa là muội sẽ phải cởi quần cho quân y chữa trị cho muội. Thật sự là chẳng hay ho gì, muội dường như luôn cùng mũi tên không thể song hành, khi ở thành Hán Bảo, có kẻ dùng tên bắn thủng mũ giáp của muội, thiếu chút nữa đem muội đóng đinh ở trên tường thành. Lần này đến Dự Châu, Thường Ngọc Thanh lại cho muội một mũi tên, huynh nhìn xem, bây giờ vẫn còn chưa lành đâu!” Nàng nói xong liền kéo vạt áo của mình xuống, lộ ra bả vai vẫn còn băng bó.

Trần Khởi gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, cánh tay chống lên án thư run lên bần bật, không thể đưa mắt liếc nhìn nàng một cái.

“Người nọ thật đúng là khó chơi, anh ta còn nói muội đầu ngón tay có vết chai sần, cánh tay rắn chắc, thắt lưng nhanh nhẹn có lực, trên đùi có sẹo, nói muội không một mảnh vải che thân nằm trên giường một nam nhân xa lạ mà còn có thể trấn định như thế, đúng là loại không biết liêm sỉ, anh ta nói –”

“Đủ rồi!” Trần Khởi quát lên, anh ta mở đôi mắt đỏ ngầu, dùng âm thanh tắc nghẹn, khó nhọc nói từng chữ như rớm máu: “Xin muội, A Mạch, đừng.. nói nữa.”

A Mạch hơi ngẩng đầu lên, cố gắng mở lớn đôi mắt, đợi nhiệt lượng trong mắt phai nhạt đi một chút, lại hỏi: “Trần Khởi ca ca, sao lại không nói? Những lời này muội muốn nói đã lâu rồi mà, muội vốn không dám nói cho phụ thân cùng mẫu thân nghe, muội sợ bọn họ sẽ mắng muội khờ, muội sợ bọn họ sẽ thương tâm, sợ…… bọn họ sẽ lo lắng. Trần Khởi ca ca” Nàng đột nhiên nheo mắt nhìn anh ta, hỏi: “Huynh có bao giờ nằm mơ thấy cha mẹ muội hay không? Muội thường nằm mơ thấy một giấc mộng, bốn phía là ánh lửa đỏ rực thấu trời, toàn thân muội như đông cứng lại, rồi thân thể của phụ thân ngã xuống, máu trên người phụ thân túa ra, thấm ướt quần áo của muội cùng mẫu thân …… Mẫu thân kêu lên thất thanh, người bảo muội chạy mau, chạy ra sau núi, nhất định phải sống sót, vì thế muội liền liều mạng chạy mãi, chạy mãi, nhưng dù chạy thế nào cũng không chạy được đến phía sau núi…… Trần Khởi ca ca, huynh có mơ thấy giấc mộng này hay không?”

Trần Khởi nhìn chằm chằm A Mạch, đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười thê lương mà tuyệt vọng, anh ta cầm lấy thanh kiếm trên án thư, lảo đảo đi đến trước mặt A Mạch, hất văng cái đĩa trong tay nàng, nhét thanh kiếm nhét vào đó, sau đó chậm rãi kéo vạt áo của mình ra, đem thanh kiếm trong tay nàng đặt lên ngực trái của anh ta, tầm mắt khóa trụ A Mạch, lại không khống chế được mà vừa cười vừa nói: “Đã từng, như thế nào lại chưa từng mơ thấy, nhưng so với muội còn nhiều hơn một lần, lần đó bốn phía cũng đều là lửa, ánh lửa soi sáng cả nửa thành trì, nơi nơi đều là máu tươi cùng mùi thi thể bị đốt cháy, mẫu thân đem đứa con trai còn nhỏ nhét vào gầm giường, cũng nói với nó rằng nhất định phải còn sống, sau đó cánh cửa bị binh lính địch quốc phá vỡ, chúng đẩy ngã mẫu thân xuống đất, trong lúc giãy dụa phản kháng liền bị một tên lính dùng kiếm đâm một nhát, trước khi chết, mẫu thân còn cố gắng che tầm mắt của đứa trẻ dưới gầm giường, không muốn để cho đứa bé nhìn thấy tỷ tỷ mới mười ba tuổi của mình bị mấy tên lính cầm thú cưỡng hiếp……” Anh ta vẫn cười, cười nhưng lại ra nước mắt: “A Mạch, giấc mộng này so với của muội như thế nào? À, có lẽ là đáng sợ hơn một chút phải không, đứa trẻ đó không thể nhìn thấy phụ thân mình khi chết, bởi vì phụ thân đã bị giết trên tường thành từ lúc thành bị phá rồi, nên thật là vạn hạnh cho nó, là không thể nhìn thấy tận mắt.”

Trần Khởi cười, rồi dùng tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, sau đó dùng tay nhẹ nắm lấy thân kiếm: “Đâm xuống đi, một kiếm đâm xuống là chúng ta đều được giải thoát, muội không cần nằm mơ thấy giấc mộng kia, ta cũng không phải giãy dụa trong hai giấc mộng. Tay đừng run, chỉ cần chậm rãi dùng sức là được.”

Tay A Mạch không run, nhưng thanh âm lại đang run rẩy: “Nhưng chuyện đó không phải do cha muội làm, cũng không phải do muội làm!”

Trần Khởi chua sót cười: “Đúng vậy, phụ thân muội là Tĩnh quốc công cao quý, sao có thể làm ra những chuyện như vậy, nhưng thủ hạ của ông ấy là quân Nam Hạ làm. Chẳng lẽ,” Anh ta lẳng lặng nhìn A Mạch: “cái này có gì khác nhau sao?”

Đúng vậy, cái này có gì khác nhau sao? A Mạch không biết nên trả lời như thế nào. Thân phận của phụ thân, nàng đã mơ hồ sớm đoán được vài phần, về sau khi tòng quân, những điều nghe được khiến cho nàng càng thêm khẳng định.

Qua một lúc lâu, A Mạch mới nghe được chính âm thanh đã bị biến đổi âm điệu của mình hỏi: “Ngay từ đầu huynh đã biết điều này?”

Trần Khởi thong thả lắc đầu: “Chính vì không biết, cho nên mới quay lại, mới có thể cảm thấy tám năm khoái hoạt kia như thể là điều đáng chê cười nhất trên đời này.”

A Mạch từ từ nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, khó nhọc hỏi: “Huynh rõ ràng biết cha muội đã quy ẩn, huynh biết rõ ông ấy căn bản không phải thích giết người, bọn họ nuôi dưỡng huynh tám năm, để đổi lấy cừu hận này của huynh sao? Vì sao không chịu buông tha cho ông ấy?”

“Bởi vì ta là người Bắc Mạc.” Trần Khởi trả lời.

“Nhưng bọn họ chưa bao giờ coi huynh là người Bắc Mạt!” A Mạch bật khóc, áp lực của cảm xúc bị dồn nén quá lâu rốt cục cũng bùng nổ trong nháy mắt: “Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy huynh là dị tộc!”

“Đó là bởi vì bọn họ cũng chưa bao giờ cho rằng mình là người Nam Hạ.” Cảm xúc của Trần Khởi trái lại lại bình tĩnh ngoài ý muốn, có chút lạnh lùng trả lời: “Tuy rằng phụ thân muội từng là Tĩnh quốc công Nam Hạ cao quý, tuy rằng ông ấy từng thay Nam Hạ thu hồi nửa giang sơn Giang Bắc, nhưng ông ấy cũng chưa từng cho rằng mình là người Nam Hạ. Ở trong mắt ông ấy, Nam Hạ và Bắc Mạc chẳng qua chỉ là hai cái tên, Nam Hạ không phải tổ quốc, Bắc Mạc cũng không phải địch quốc, chẳng qua là cái cớ để cho ông ấy hoàn thành khát vọng của mình mà thôi. Mà ta là người Bắc Mạc, điều đó đã khắc vào trong máu thịt của ta rồi.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét