6 thg 8, 2014

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 13-14

CHƯƠNG 13

Đúng vậy, tôi ngất.

Đừng tưởng Trương Tĩnh Chi tôi là người không có chút thành công gì, tôi không ngất thật, tôi chỉ là tạm thời tự bảo vệ mình tôi, tôi cá cược một lần, đánh cược hắn sẽ không vì tôi “ngất” mà hạ độc thủ với tôi.

Quả nhiên, chỉ nghe hắn than thở một câu: “Đồ vô dụng!” Sau đó lại là một trận gió, vài phút trôi qua, tôi cảm giác hắn ta không còn ở đây nữa, liền hé mở mắt ra nhìn, thật sự hắn không còn ở đây, mới dám ngồi dậy, cám ơn thượng đế, tôi đã tránh được một kiếp.

“Có thích khách!” Bên ngoài có tiếng người hô to, làm sự yên tĩnh ban đầu của nơi trú quân loạn cả lên.

Nguy rồi! Hắn vừa rồi hỏi Dịch Phàm, hắn tới là giết Dịch Phàm! Tôi bấn loạn, cuống quýt bò dậy chạy tới lều bạt của Dịch Phàm.

Chạy vọt vào trong lều, thấy trong đó đứng đầy thị vệ, trên đất bừa bộn, cái bàn nhỏ bị chém nát, Dịch Phàm ngồi trên thảm, người trần trụi, ngực trái có một vết thương, máu chảy đầm đìa, một thị vệ đang băng bó vết thương cho Dịch Phàm.

Tôi thấy chân mình mềm nhũn, quỳ xuống trước Dịch Phàm, nước mắt chảy giàn rụa.

“Đừng khóc, ta không sao.” Nhìn sắc mặt tôi trắng bệch, Dịch Phàm còn cười an ủi tôi.

Còn nói mình không sao? Vết thương dài như vậy, chảy nhiều máu như vậy, trong ngực tôi thấy nhức nhối, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.

“Nói cho họ biết không cần đuổi theo nữa, các ngươi không đuổi kịp hắn đâu, tất cả lui xuống đi, hắn cũng bị thương rồi, hôm nay sẽ không tới nữa.” Dịch Phàm căn dặn thị vệ, đám thị vệ lẳng lặng lui ra.
“Không ngờ chỉ mới hơn một năm mà kiếm pháp của hắn lại tiến bộ nhiều như vậy.” Dịch Phàm nhìn vết thương đã được băng bó, cúi nhìn thấy tôi đang lau nước mắt, liền nở nụ cười, hỏi tôi: “Nếu ta chết, nàng rất khó chịu đúng không?”

Tôi trừng mắt nhìn anh, cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu trên người anh.

“Đương nhiên là khó chịu rồi, anh chết rồi, ai nuôi tôi? Được nuôi ăn, uống, mặc, còn có người hầu nữa.” Tôi chun mũi nói.

Dịch Phàm cười, nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay tôi.

Trên ngực có một vết màu đỏ mà lau nửa ngày cũng chưa sạch, tôi nhổ nước bọt vào khăn rồi tiếp tục lau, Dịch Phàm bật cười, ôm tôi vào lòng, thì thầm nói: “Đừng lau nữa, đó là vết bớt, không phải máu đâu.”

Không dám cựa quậy sợ chạm vào vết thương của Dịch Phàm, tôi nép mình vào lòng Dịch Phàm, tôi biết lần này mình thật sự động lòng rồi, anh đã bước vào trái tim tôi rồi, nụ cười của anh làm cho lòng tôi say mê, vết thương của anh khiến tôi lo lắng, sự si tình của anh làm cho lòng tôi đau đớn, tôi biết, tôi đã thật sự yêu người đàn ông này rồi.

“Kể về Trúc Thanh, được không?” Tôi nhẹ nhàng nói.

Người Dịch Phàm cứng lại, nửa ngày không nói gì. Tôi biết anh vẫn yêu Trúc Thanh, đối xử tốt với tôi là bởi vì tôi giống cô ấy. Tôi có thể làm được gì đây? Tôi đã động lòng với người đàn ông này rồi, dẫu biết rằng người trong lòng anh yêu và tôi có khuôn mặt giống nhau.

Trương Tĩnh Chi, mày đã động lòng rồi, cứ mạnh dạn một lần đi, điên cuồng một lần đi, yêu anh một lần đi, dùng tình yêu của mày để xóa vết thương trong lòng anh, thử một lần đi, nếu không thử làm sao biết kết quả sẽ thế nào? Tôi tự nói với mình.

“Chính là vết bớt này,”Dịch Phàm nhẹ nhàng nói, “lần đầu tiên khi ta gặp Trúc Thanh, nàng liền xé vạt áo này của ta, sau đó nhìn thấy vết bớt này.”

‘Đó là lần đầu tiên gặp cô ấy?”

“Đúng vậy, đó là lúc ta vừa mới được phong vương,” Ánh mắt Dịch Phàm mơ màng, đang nhớ lại những chuyện trước kia, “Ta vừa mới được phong vương, phong đất, đó là thời điểm ta hăng hái nhất, lần đầu tiên ta gặp Trúc Thanh, nàng quật cường, lá gan rất lớn làm ta kinh ngạc, nàng dường như đoán chắc là ta sẽ không giết nàng, nên chưa bao giờ biết sợ ta…”

“Đừng nói nữa.” Tôi lấy tay bịt miệng Dịch Phàm lại,” Tôi không muốn nghe, tôi không phải là Trúc Thanh, Tôi là Trương Tĩnh Chi, anh biết không?” Tôi nhìn thẳng vào măt Dịch Phàm, trong tôi cũng là một cô gái quật cường không chịu khuất phục.

“Em là Trương Tĩnh Chi, em sẽ yêu anh, dùng cách của em để yêu anh mà không phải là Trúc Thanh, Trương Tĩnh Chi yêu anh, em không cầu xin anh phải quên đi Trúc Thanh, em chỉ hy vọng anh có thể coi em là bản thân em, cho em một cơ hội yêu anh, cũng là cho anh một cơ hội yêu người khác, được không?” Giọng nói của tôi kiên định, không phải là một Trương Tĩnh Chi nhát gan sợ phiền phức, không phải là Trương Tĩnh Chi do dự không dám quyết, mà chính là tôi, là một người lấy tình cảm của mình ra để đánh cược một lần.

Tôi lặng lẽ chờ đợi đáp án từ Dịch Phàm, nhìn Dịch Phàm, từ trong ánh mắt của Dịch Phàm tôi nhìn thấy rõ sự kinh ngạc, cảm động cùng thương tiếc, Dịch Phàm không nói gì, chỉ ôm tôi vào lòng, dùng cẳm nhẹ nhàng xoa xoa dựa vào vai tôi, tôi biết anh đã đáp ứng, vào giờ khắc này, lòng tôi trùng xuống, bước vào thế giới này đã hơn ba tháng, lần đầu tiên tôi thấy mình rất kiên định, xin lỗi cha mẹ, có lẽ tôi không nên như vậy, chỉ là người đàn ông ở trước mặt tôi thật sự làm lòng tôi đau đớn, rất đau đớn…..

******

CHƯƠNG 14

Dịch Phàm gặp thích khách rồi bị thương khiến mọi người đều rất căng thẳng khẩn trương, tuy rằng không có nguy hại gì nhưng việc một Vương gia gặp chuyện như vậy cũng không thể cho qua được, vì thế trong biệt viện có rất nhiều thị vệ canh giữ, người nào cũng canh gác chặt chẽ bởi vì thích khách kia không phải lần đầu tới ám sát Dịch Phàm, hơn nữa mỗi lần đến ám sát kiếm pháp của thích khách càng lúc càng lợi hại.

Từ sau sự kiện thích khách kia đã qua mười lăm ngày, trong biệt viện xuất hiện một người lạ mặt do Hoàng đế phái tới bảo vệ Dịch Phàm tên là Trầm Triệu Thiên.

Hôm đó, tôi đang ôm chiếc áo bông thật dày ra ngoài phơi nắng, mùa đông đã đến, ánh nắng tuy chói chang nhưng không gây khó chịu như mùa hè.

Cảm giác có người đang quan sát mình, tôi mở mắt, thấy cách đó không xa một người đàn ông mặc bộ y phục xanh đen, chừng ba mươi tuổi, đang ngẩn ra nhìn tôi, không cần hỏi, nhất định anh ta lại nhìn nhầm tôi là Trúc Thanh rồi, đến tôi cũng ngạc nhiên khi nghĩ mình giống cô ấy đến như vậy.
Tôi hướng về anh ta cười, “Tôi không phải là Trúc Thanh.”

Thấy nụ cười của tôi, anh ta ngẩn ngơ, sau đó cũng nở nụ cười rất ấm áp như ánh mặt trời, một người đàn ông rất ôn hòa, tuy chúng tôi chưa có giao tiếp gì, nhưng tôi thích người này.

“Ta biết muội không phải là Trúc Thanh.”

“Hả? Tôi và cô ấy không giống sao? Sao huynh lại nhận ra?” Tôi ngạc nhiên.

“Ha ha, bởi vì Trúc Thanh chưa bao giờ cười dịu dàng với ta như thế.” Anh ta cười, ánh mắt khẽ nheo lại, bước đến bên cạnh tôi, “Muội chính là người mà Tiêu Phi nói là hồ ly dụ dỗ gì đó đúng không? Ha ha, làm cho Dịch Phàm đầu óc mê muội choáng váng đến mức không muốn quay về kinh thành nữa.”

Tôi? Dụ dỗ? Xin đi, có ai thấy tôi giống kẻ chuyên đi dụ dỗ người khác sao? Chỉ có Đường Huyên mới xứng từ từ này thôi, sử dụng từ này vào tôi là làm nhục tôi đó! Tôi liếc xéo anh ta một cái, “Tôi không phải là người đi dụ dỗ người khác, tôi là Trương Tĩnh Chi…”

Tôi và Trầm Triệu Thiên quen nhau như vậy, anh ta hiền hòa, hay cười, chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè.

“Huynh tới đây làm gì?”

“Hoàng thượng phái ta tới để bảo vệ Dịch Phàm.”

“Huynh là ai?”

“Thị vệ, tiểu thị vệ.” Anh ta cười.

Tôi không tin, có thị vệ nào dám gọi tục danh của Vương gia đâu?

“Thích khách kia rất lợi hại sao?”

“Đúng vậy, cho nên Hoàng thượng mới phái ta đến đây.”

“Huynh rất giỏi hay sao?”

“Bình thường thôi, ha ha.”

“Huynh biết Trúc Thanh?”

“Biết.”

“Bằng hữu?”

Trầm Triệu Thiên lắc đầu.

“Yêu thầm nàng ta?”

Trầm Triệu Thiên nghĩ nghĩ, lắc đầu, vui vẻ nhìn tôi: “Sao muội lại nghĩ ra nhiều vấn đề như vậy?”

Tôi trừng mắt, hỏi tiếp: “Huynh và Trúc Thanh rất thân quen phải không?”

“Cứ cho là như vậy đi”

“Vậy rốt cuộc hai người là quen biết nhau như thế nào?”

“Ta cũng không biết, lần đầu tiên Trúc Thanh gặp ta đã không thích ta rồi, không bao giờ trò chuyện vui đùa với ta.” Trầm Triệu Thiên cười ảo não.

“Vì sao?”

Nửa ngày không thấy trả lời, tôi quay lại phát hiện Trầm Triệu Thiên đã đi mất từ lúc nào, xem tốc độ của anh ta có thể thấy khinh công của anh ta khá giỏi. Như vậy là “cục cưng” này không nhận nhầm mình như người khác. (Dịch cục cưng theo đúng nguyên văn).

Trầm Triệu Thiên trên danh nghĩa tới để bảo vệ Dịch Phàm nhưng tôi thấy hình như anh ta nhân cơ hội này đến đây nghỉ ngơi thì có, bởi vì hai ba ngày qua tôi đều gặp mặt anh ta, có vẻ như anh ta không ở bên cạnh để bảo vệ Dịch Phàm, đương nhiên là tôi không hy vọng Trầm Triệu Thiên lúc nào cũng kè kè bên cạnh Dịch Phàm, như vậy cũng tốt, nếu không làm sao tôi có thể ở bên Dịch Phàm được chứ, hắc hắc.

Hỏi Dịch Phàm thân phận của Trầm Triệu Thiên, Dịch Phàm chỉ nói đó là thị vệ của Hoàng thượng, là một người rất cố chấp cao ngạo, không bao giờ thích xen vào chuyện chính sự của Hoàng gia, chỉ là do nợ ân tình rất lớn của Hoàng thượng, vì thế mới ở lại làm thị vệ thân cận cho Hoàng thượng.

Haizz, người ở thời đại này đúng là cứ nợ một ân tình gì thì sẽ “lấy thân báo đáp”, hắc hắc, ý tôi nói, nếu nhân tình không trả hết được, như vậy cả đời chỉ biết làm trâu làm ngựa hay sao? Nói điều này với Dịch Phàm, Dịch Phàm nghiêm túc bảo, “Triệu Thiên không phải nô tài, không ai có thể giữ hắn ở lại nếu hắn không muốn, ngay cả hoàng huynh cũng rất kính trọng hắn.”

Choáng! Tôi trợn mắt, thế chẳng phải Trúc Thanh thường xuyên vô lễ với anh ta hay sao?

Mấy ngày này tôi sống trong mật ngọt, bởi vì tôi thấy trong thời gian này Dịch Phàm đối xử với tôi coi tôi là Trương Tĩnh Chi, mà không phải người thay thế Trúc Thanh.

Nhiệt độ càng lúc càng lạnh, có phải sẽ có tuyết rơi hay không? Tôi sắp được thấy tuyết ở thời đại này rồi, nghĩ đến rất hưng phấn, hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật tôi rồi, hình như không có quy định sẽ không được tổ chức sinh nhật? Hắc hắc.

Ngại không dám nói với Dịch Phàm tôi muốn tổ chức sinh nhật, người nào đó có cho là tôi muốn đòi quà này nọ không nhỉ? Ám chỉ cho Dịch Phàm biết bằng cách nào đây? Vấn đề rất lớn đó nha!

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ cười khúc khích, liếc nhìn Nguyệt Thiền đang đứng bên cạnh nghi ngờ có phải tôi ngủ nhiều quá đến đần độn không. Lại để ý đến Nguyệt Thiền, cũng là một tiểu nha đầu ngốc mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét