CHƯƠNG e28: THẤT dMÊ HỒN
Thấy bsắc mặt ddNam Cung Vân 4fthay đổi, 6tôi hoảng ehốt, chiếc a6chén trong f5tay Nam Cung 7Vân rơi dxuống đất 78vỡ tan.
"Muội dsao không?" 8f
Nam Cung Vân 8d
bắt lấy d
cổ tay tôi, 70
nắm chặt c0
lấy, vẻ 8
mặt khiếp 1
sợ, tôi 04
run rẩy không d5
nói ra lời. 1 © DiendanLeQuyDon.com
Nam Cung Vân a
thấy bộ 8e
dạng tôi 9
như vậy, 8d
thở dài, e
nhanh chóng a3điểm vài 4
huyệt trên 1
người rồi 0
kéo tôi chạy 97
ra ngoài, c4
tôi không a
kịp phản 2ứng đã ec
xảy ra chuyện 0
gì? Tôi cũng 61
uống mà, 43
sao không 7
có cảm giác 8
gì vậy, 0
nhưng vẫn 02
chạy theo 90
Nam Cung Vân 0
ra ngoài, 7
Nam Cung Vân 2ôm tôi vào 7
lòng phi thân 07
lên, đột ba
nhiên cảnh 2e
vật trước b
mắt tôi 2xoay tròn, 2trời đất dchuyển động, 47mắt tối 2sầm lại 76ngất đi....
Đang 69mơ mơ màng 1màng, tôi 7bcó cảm 3giác có cađôi bàn ftay đang eflướt nhẹ 88trên mắt, 0trên trán, 85lông mày, ferồi đến 0amũi....là demột đôi 4btay nhưng 10không phải flà tay của 6Nam Cung Vân, 9tay của 4anh sần 72sùi, còn abàn tay này 13nhẵn nhụi 5cmềm mại....
Tôi 6muốn mở eto mắt xem 1người đó 3là ai nhưng 3cmí mắt bkhông thể b0mở ra được, 6cơ thể dcũng không bcử động 9ađược, 7tôi đang 6mơ sao? Giống 27như là tôi cbị bóng 9đè vậy, 2brõ ràng 6dlà biết 4drõ những fchuyện xảy 5ara nhưng 5lại không c4có phản 00ứng gì 7được, ftôi muốn b9hét to nhưng 31cũng không 98thể há d0miệng.
Nam acCung Vân, 0Nam Cung Vân 4đâu? Anh d7đang ở fđâu? Nước 4băng mai bkia nhất 4định có 8vấn đề, dcsao tôi lại angốc đến 7vậy? Giờ f2Nam Cung Vân 1sao rồi? 29Là tôi đã dhại anh 7sao? Là Mai 5Tốn Tuyết e9hại chúng 3tôi? Anh b5ta vì sao e6lại muốn e3hại chúng 71tôi chứ?
Bàn 5tay kia vân ctiếp tục flướt xuống, 71nhẹ nhàng dcởi bỏ 7fquần áo 8tôi ra, rốt fcuộc họ cmuốn gì? 0cMục đích 79bọn họ 0là nhằm bvào tôi 8sao? Tôi 97nôn nóng f7như lửa abđốt, sao 5cả người akhông thể bđộng đậy dađược, f6sự thống 5khổ này 78làm tôi 8hận mình ekhông thể engất đi, 5lý trí tôi 52lại vô 2cùng tỉnh 80táo, quần 90áo trên f9người được 62cởi hẳn a5ra, tôi cảm 50giác man fmát, trời eaơi, tôi 1dbị làm 09sao vậy? 3Người này d1rốt cuộc 68là ai? Anh 0ta muốn 3gì?
Hai 5bàn tay này 50lại bắt 0dđầu mặc 81quần áo acho tôi, 5fchất vải 0lành lạnh 3giống như 9tơ lụa 1được hai 38bàn tay mềm 6mại kia 81mặc từng 0acái từng 10cái lên engười tôi.
Một ctiếng thở ddài vang 4lên, một 4tiếng nói 8rất khẽ b0như là đang dnói với 8dtôi, "Tĩnh a5Chi....đừng 4có trách 94ta,....ta 9không muốn 0làm như 96vậy với cmuội,...nhưng....haizz, b1muội cố d2đợi thêm chai ngày 1nữa có 57phải tốt ahơn không, 4ngày kia 4hắn sẽ a7tới,...hắn dgặp muội 3bnhất định d8sẽ vô cùng 3hạnh phúc...."
Là 02giọng nói 91của Mai 3Tốn Tuyết, fđúng là 6Mai Tốn fTuyết, anh eta nói "hắn" c7là ai? Chẳng 0lẽ lại alà Vương 9gia Dịch aPhàm? Tôi 8ngốc quá, d9sao không 3nghi ngờ 8aý tốt của 0eMai Tốn 8Tuyết khi 15cứ muốn b5chúng tôi e8ở lại 8đây chứ, bdrồi việc d6anh ta đối d8xử quá 4nhiệt tình 2evới chúng 23tôi nữa, 2sao tôi lại 6không có 6đầu óc 02như vậy? 68Nam Cung Vân 9sẽ ra sao? bCũng ở 3trong tay 2fbọn họ 79sao? Dịch 4Phàm nhất 81định sẽ 4không bỏ 5qua cho anh!
Bên 3ngoài vang c7lên tiếng 1bước chân a1dồn dập, 48cửa bị 7đẩy mạnh ecra, một 5luồng khí 1tràn vào.
Tôi d5nghe Mai Tốn aTuyết thốt 76lên kinh 49ngạc: "Điện e3hạ?"
Điện 13hạ? Là 6dDịch Phàm a1thật sao? 74Tôi cười bbuồn, chạy b4trốn suốt 6mà chẳng 67lẽ không 6thoát khỏi 4bàn tay anh 7dta sao?
Người 4cvừa tới 6không lên 6ctiếng, đi ethẳng đến 0đầu giường, e7rất lâu a5sau mới 7enghe được fmột giọng 68nói trầm 5trầm của bmột người eđàn ông: 0"Đúng 3dlà nàng drồi, ha 8hả, đúng 0elà nàng 0thật rồi!" dNgười đàn fông đó fdcười thành 8tiếng, trong 41tiếng cười 0bao hàm sự fccăm hận.
Đây 3không phải 9là giọng 76nói của dDịch Phàm, a4giọng nói dcnày trầm 1hơn, cũng d1vô tình dhơn.
'Điện 92hạ, theo atin tức 92của Tiểu 24Nguyệt, 55hình như 09nàng đã 7đánh mất 7toàn bộ 29trí nhớ."
"Toàn 1bộ trí 7cnhớ? Đây 5dchẳng phải flà mong muốn 86của nàng 6ahay sao?" beMột bàn 2atay bóp chặt 7ecằm tôi 7như muốn 4bbóp nát, c4giọng nói 2lạnh như c4băng:"Ngươi d5cho rằng 9dnhư vậy c5có thế 62tránh được fsao? Ngươi e5cho rằng e0như vậy 4ta sẽ buông 64tha ngươi 26sao? Bảy 3năm, mỗi b6một ngày 9ta đều 6chờ đợi 3ngày này, fngươi làm 7ta chờ đợi 2thật cực bkhổ!"
Lại f7là Trúc bThanh! Tôi e4đột nhiên 0ahiểu ra, 3lại có engười tưởng 11tôi là Trúc 03Thanh, tôi 8hận cô, 8Trúc Thanh, ccô đã làm a7gì chọc 9giận nhiều 6người, 84thiếu nợ 39người ta 7bao nhiêu? a7Vì sao tôi 2clại có 03hình thức 7giống cô 6như vậy 7echứ? Tôi bmuốn nói 64cho bọn 5họ biết, atôi không 1phải là 3Trúc Thanh, 8btôi muốn 9dnói cho bọn fhọ biết, atôi đến a9từ thời 0đại khác, 7bọn họ 3sẽ tin sao?
'Tốn fTuyết, ngươi 8dcho nàng 6uống gì?"
"Trở edvề với 5dđiện hạ, 8là thất 38mê hồn." fMai Tốn 30Tuyết nhẹ 8fnhàng nói, 79"Muốn anàng tỉnh 2chưa?"
Người 1kia không 7nói gì, 2có người 22bóp miệng 3btôi há ra, 88một chất 9blỏng chảy c4vào họng, 3tôi nhíu 5mày lại, a1nhíu mày? 46Tôi có thể anhíu mày? 4Tôi há miệng 9ra thở dốc, amột tiếng 8brên rỉ 4phát ra, 9mở mắt, 6dMai Tốn 1Tuyết đứng 1dngay trước 68mặt tôi, fcòn người c2đàn ông a8kia đứng cđằng sau, b8một người bđàn ông fcao lớn.
Tôi e8cuống quýt 7ngồi dậy, 89quần áo 49không thắt 37dây liền dtuột xuống 7vai, tôi 47vội vàng 8lấy tay 3agiữ lại, a8lo lắng a3nhìn hai 6cngười trước d3mặt.
Người 09đàn ông 6ckia thấy 1atôi tỉnh 1lại, hừ 5amột tiếng 3rồi bước ebtới gần 89từng bước 8một, Mai aTốn Tuyết 5alặng lẽ 9dlui xuống efđứng sau 1hắn ta.
"Anh dlà ai?" 6aTôi hỏi.
Người 32đàn ông 89kia nheo mắt, 12cúi người 3bthấp xuống, a"Ngươi 0ahỏi ta là 9ai? ha ha echa " 7Hắn phá 0flên cười dto, cười 47như điên, 82tôi sợ 2hãi đứng aalên.
'Tốn f7Tuyết, nàng 31hỏi ta là 67ai, ha ha, 3nàng hỏi 2ta là ai, bngười nói 1cho nàng 68biết ta 8là ai!"
Tôi 52hướng về 5aMai Tốn e9Tuyết, Mai 79Tốn Tuyết a4cúi đầu, 3không trả cdlời.
Người f1đàn ông 9cười đến 1mặt đỏ 6bừng, nét b5mặt anh btuấn méo 2mó, cười 2ađến chảy bnước mắt, 3tôi đáng dbuồn cười clắm sao? 68Tôi phải cnói cho bọn c1họ tôi 43không phải elà Trúc 14Thanh, muốn enói cho bọn 07họ tôi cđến từ eethời đại 35khác, mặc e2kệ họ 63có tin tôi a4hay không.
Tôi bcất tiếng, bbcố gắng bfgiữ cho 4giọng nói 5của mình 87bình tĩnh: a"Tôi 7nghĩ hai 87người nhầm erồi, tôi 1biết tôi 15giống một fngười tên ealà Trúc 80Thanh, nhưng 9tôi không 5phải là ecô ấy! 8fCó lẽ những 0lời tôi 25nói hai người 1không tin, 7anhưng tôi bkhông phải alà người 3fở thời 99đại này, 1tôi đến 99từ một 1thời đại akhác, có d0nói hai người e3cũng không ehiểu được 45đâu, nhưng 9ctôi thật 9bsự không 8aphải là 6Trúc Thanh!"
Tôi enói liền f2một hơi 36rồi im lặng 32nhìn bọn fhọ, chờ dcđợi sự 19phản ứng 2fcủa họ, 2nhưng đợi 2rất lâu bhai người 2họ cũng 4không có bphản ứng fgì, Mai Tốn fTuyết vẫn 0cúi đầu, cacòn người fđàn ông d0được gọi 37là "Điện ehạ" 9bkia thì không ecười nữa, 1lạnh lùng 3nhìn tôi, 1ánh mắt 9dsắc như 65dao chiếu dbthẳng vào f8tôi.
Tôi cabắt đầu 8thấy sợ 04hãi, kêu d2lên:"Nam 2Cung Vân 65đang ở 4đâu? Tôi c4muốn gặp 7dNam Cung Vân!" bVừa hét d9vừa bò cetrên giường 2xuống, tôi 79phải đi 0tìm Nam Cung 2Vân, có 7anh ở bên 4tôi mới bthấy an bftoàn.
Nghe 58tôi gọi 3tên Nam Cung 8Vân, người 15đàn ông 63kia nhíu dmày lại, 22bắt lấy bcánh tay 5ctôi kéo 76lại lên 1giường, chung dữ e9nói: "Nam 6Cung Vân? cbNgươi là dVương phi 2có thân 1phận cao 04quý, sao 2lai còn đi 0quyến rũ dnam nhân 4ckhác là dsao? Mới 68có vài ngày 42mà ngươi eđã có nam 6nhân khác c8rồi."
Tôi 1không hiểu aahắn ta đang 0nói gì, cvẻ mặt 4của hắn, elời nói 65của hắn 92làm tôi 02thấy sợ 5hãi, tôi 3hoảng loạn d6đứng lên: 2"Bỏ detôi ra, tôi 61không biết 07anh, tôi bkhông phải f0là Trúc 0fThanh, hãy f3cho tôi đi 8dgặp Nam 8Cung Vân..."
Tôi 8giãy dụa 9dmuốn thoát 1ra nhưng 2đều bị 05người đàn 9aông kia kéo c8lại.
"Buông a9tôi ra, Mai 8dTốn Tuyết, 6anh là tên 78khốn khiếp, canh lừa fgạt tôi, fduổng công 63tôi xem anh 81là bạn." 7Tôi hướng ccvề Mai Tốn 8eTuyết mắng c5chửi, Mai dTốn Tuyết c3không trả 9lời, vẫn etiếp tục 3cúi đầu.
"Ngươi dlà Vương 8phi cao quý, 2ngươi còn a8muốn làm 9gì? Ngươi f5cho là lần 5này ngươi etrốn thoát cđược hay b3sao?" 0Hắn mỉa 2mai, tay vẫn e4bóp chặt elấy cánh 6dtay tôi.
"Anh b8muốn gì?" 17Giọng nói 8tôi bắt 8đầu run drun, cố 24sức nói: 11"Tốt 08nhất anh 42buông tay 3tôi ra, nếu fkhông Nam bCung Vân esẽ giết 7anh, Dịch fPhàm cũng bbsẽ không 4tha cho anh c8đâu." 84Tôi nói ftên Dich dbPhàm ra, 5hy vọng dcó thể addọa hắn, fenhưng sự 97đe dọa 1của tôi 2lại phản 49tác dụng, 8ánh mắt 0chắn càng 5phừng phừng blửa giận.
"Đầu 6bóc của 38ngươi thật e0sự ngu dốt f3vậy sao? 44Còn định 45lấy bọn 4họ ra để 0edọa ta?" 6Hắn cười e3gằn, đè c7tôi lên 2giường, 25xé quần 3áo trên 9người tôi 52ra.
Hắn fmuốn làm 63gì? Tôi 10ra sức giãy c2dụa, nhưng 7sự phản bdkháng của 71tôi càng ekích thích 15thú tính 9của hắn 7eta, chỉ fmột lát esau quần 1áo trên 81người tôi bfđã bị 07xé nát.
"Tĩnh 14Chi, ngươi 1không bao 29giờ.....là fVương phi agì nữa, 6ngươi chính 0là nô lệ 6của ta." 4bHắn nói.
Hắn alà người dfđiên, hắn 69nhất định b2là điên drồi! Tôi 4điên cuồng bgiãy dụa fenhưng không 94có tác dụng, 9hắn dùng 19một tay 0giữ hai atay của 1tôi trên eđầu, người cép xuống, 59ngấu nghiến a9môi tôi, eđây không daphải là 2hôn, mà 6là sự trừng 5phạt, sự fxúc phạm 0thô bạo, 3là sự chiếm 4đoạt....
Mai 21Tốn Tuyết athở dài, 4lặng lẽ 82lui ra ngoài....
Tôi ađã không 8còn sức 52lực, buông 9xuôi không 42giãy dụa 83nữa, có 1giãy dụa 31cũng vô 9ích mà thôi, 6nước mắt 6từ từ 71chảy xuống bmá, xuống bcmôi, hắn 8ta ngừng 82lại, chậm berãi ngẩng 9đầu lên, b6"Đừng f4có mà khóc c4nữa, hãy 48tiết kiệm ffnước mắt fcủa ngươi d2đi, từ enay về sau 93ta sẽ không 4bao giờ....không 4abao giờ f1tiếc thương aanước mắt a2của ngươi benữa." 94Hắn lạnh e0lùng nói, c6mạnh mẽ c0đi vào giữa 73hai chân 2tôi.
Tôi ftuyệt vọng 61nhắm hai 5emắt lại, 7e"Nam a9Cung Vân, 2ecứu em..." 54Tôi thì 9thào.
Người 08hắn ta chấn a0động, tiếp 5tục đâm 68xuyên mạnh 6fvào cơ thể actôi....
Là aai đã từng e4nói? Nếu 50không thể etránh khỏi 5fsự cưỡng 5ehiếp, vậy 07thì hãy 0nhắm mắt clại mà dhưởng thụ 0nó đi.
Tôi c5tự nói 32với bản 9thân, đây f2không phải 5là cơ thể 1tôi, ý thức 5của tôi 3đã rời 5bkhỏi cơ 8thể, lẳng 60lặng nhìn 22cảnh tượng 0etrước mắt, 08thấy nực bcười! Trúc 07Thanh, cô d7chính là 93bóng đè 8của tôi csao?Vì sao atôi lại c5không thoát 99được khỏi 9cô ta?
Nam 72Cung Vân, ccái tên 7fnày làm c2tôi đau 39đớn, anh dađang ở dđâu? Anh 0còn sống bkhông? Là e5em đã hại 25anh sao? Vì 85sao em không fnghe lời 9anh sớm 9rời khỏi 49nơi này 0chứ? Lần 6đầu tiên 65tôi thấy c9hối hận.
Không 0biết bao flâu sau, dtôi ngất 37đi...
Khi 75tỉnh lại e2vẫn đang bnằm trên 0egiường, 8cả người 8đau nhức, 9cái tên c6"Điện 4hạ" dcđã bỏ fđi, một 4bàn tay mềm 21mại xoa 24thuốc cho 9atôi, chắc batrên người 04tôi vô cùng fathể thảm, d9tôi cười 34buồn, nhưng atrong lòng fđã không 59còn cảm egiác thống 13khổ.
"Mai 66Tốn Tuyết, danh thật 6sự là đàn 4ông sao?" 7eTôi hỏi.
Tay b7Mai Tốn 9Tuyết run clên, giọt 5nước thuốc 8rơi trên 5lưng trần 9của tôi, clành lạnh.
"Phải" 68Mai Tốn e6Tuyết trả clời.
"Nam 3cCung Vân 2bcòn sống d6không?" bfTôi hỏi, 99giọng nói 91run rẩy.
"Còn 69sống."
"Tôi bthật sự dkhông phải 9là Trúc 5Thanh, anh 8dcó tin không?" 09Tôi quay 2lại nhìn 0Mai Tốn 4Tuyết, cười dnão nề, e4nói: "Cô bấy mắc 3nợ gì mà abắt tôi 37phải đền?"
Mai 3Tốn Tuyết 3kinh ngạc a0nhìn tôi, 6ccụp mắt e9xuống, nhẹ 4nhàng nói: d"Muội 47thật sự a2không nhớ bchút gì b4sao? Muội dchính là 48Trúc Thanh, 7Trúc Thanh 9chính là 71muội, Tĩnh 1bChi à."
Tôi asững sờ....
CHƯƠNG 629: TRƯỞNG cTHÀNH
Cái f7gì? Trúc f5Thanh chính 2là tôi? 5Tôi ngỡ 44ngàng nhìn dMai Tốn c6Tuyết, anh 3bta đang nói 1gì vậy? 1Tôi không 6hiểu ý 9anh ta là 6gì?
"Anh e2có hiểu 14tôi nói 2dgì không? aTôi nói 5tôi không e2phải là 9người ở dthời đại 28này, tôi 6đến từ 5một thời 5đại khác, 73tôi không fphải là c2Trúc Thanh 87như những b6gì các người 94nói." 9aTôi muốn fcgiải thích 1cho Mai Tốn 61Tuyết tôi 18thật sự 8không phải dlà Trúc baThanh.
Mai cTốn Tuyết fngẩng lên 30nhìn tôi, 73do dự một echút: "Trúc edThanh, chính 79là muội, edvốn là b2người ở 2thời đại 1bkhác, bảy 7fnăm trước c6muội phải cbội điện fhạ, uống cvong tình 3đan sau đó 1quay về ethời đại c4của muội, 3đến nửa 6năm trước c1điện hạ fsử dụng 69hơn tám 2mươi mạng f3người mới 2gọi được 1muội từ dthế giới 2ađó trở cbvề...."
Trúc 0Thanh, tôi, 94bảy năm ctrước, 5vong tình dbđan, gọi 1btrở về...., 3rốt cuộc flà gì vậy? bChuyện vớ 57vẩn gì 3vậy, không 1phải thật fchứ, sao 4dtôi lại 2blà Trúc e4Thanh được, fbảy năm 64trước tôi 20chưa từng eaxuyên qua 99mà! Tôi avẫn đang bsống khỏe 5mạnh ở 7thời đại 2của mình c3mà, Mai Tốn cdTuyết nói fđều là e1giả, anh b3ta nhất ađịnh là 59lừa gạt 27tôi!
Bọn 3họ cho rằng bxuyên qua 16dễ dàng fenhư vậy 59sao? Muốn 5tới là btới, muốn 00trở về 2là trở cvề, còn 6acó cái gì 9gọi là 8ethế ngoại 4fcao nhân, blàm như 45hắn là 1thần tiên 4không bằng? 0Tôi không 9tin! Trên dđời này 4làm gì có b3hai người 0cgiống nhau 88như vậy 75không? Hai 6agương mặt cgiống nhau anhư đúc, 4bchẳng lẽ acở thời dđại tôi 99sống còn ecó một fngười chị 1em song sinh 8ahay sao? Mọi csuy nghĩ 04đều rối 8crắm, nếu 37tôi là người a5bị bọn bhọ gọi 45trở về, avậy còn afĐường 68Huyên Nhi 4thì sao?
"Đường dHuyên Nhi 6đâu rồi?"
"Đường eHuyên Nhi?" bMai Tốn 4eTuyết ngơ a7ngác, "Nàng 7ta là ai?"
Ha abha , buồn 30cười quá, 5bọn họ 12không biết 1Đường adHuyên Nhi, 6cchẳng lẽ a4cô ta vô etình bị 05liên lụy 87với tôi d3đi vào thời 1đại này 8sao? Tên akhốn khiếp 7điện hạ 49kia là người bnhư thế 9bnào?
"Hắn 4là người 1cnhư nào?"
"Hắn?:"
"Chính 0là tên khốn 67kiếp điện f7hạ đó!" 7cTôi lạnh 98lùng.
"Vong 93tình đan 83đúng là 1vong tình 73đan, làm 4cho muội 62quên đi 90tất cả 1mọi chuyện 21rồi sao? 6Muội có 1thể quên e4hết thảy, a0nhưng tuyệt 9dđối không fthể quên bđiện hạ." a1Mai Tốn bTuyết nói.
Vì 65cái gì mà 1akhông thể 63quên cái 6dtên khốn 2khiếp điện 79hạ kia? 1Là bởi f2vì Trúc 4Thanh mắc bnợ hắn? 5Nghĩ đến 5hắn, trong 3dlòng tôi 8lại bừng 1bừng lửa c1giận, nhưng 5tự nói cbvới bản 7cthân, bất a5luận hắn 3có lý do, adkết quả 7cũng giống dnhau cả 3ethôi, là dhắn đã 4alàm tổn 5thương tôi!
"Điện 55hạ chúng 67tôi là thái d3tử Hung 86Nô."
Thái fetử? Hừ, e7Trúc Thanh 9fơi là Trúc fThanh, cô 9xem cô đã 2rước lấy 0bgì nào? bĐầu tiên clà Vương 9gia, giờ dlại mò dra một tên 0cthái tử 2bnữa! Một cngười thì 7yêu cô sâu enặng, một ebngười thì 76hận cô 7ctận xương f4tủy! Thật 30là hoang bđường, e2chỉ bời dcvì khuôn ebmặt này a5của tôi?
Tôi dlạnh lùng 1nhìn Mai aeTốn Tuyết, 4b"Anh d6thấy tôi 25xinh đẹp 5lắm sao?"
Mai d8Tốn Tuyết 32nhìn tôi, 42chậm rãi bgật đầu.
Tôi fcười nhạt, 40hỏi tiếp: fc"Có 7fđến mức fbkhuynh nước 42khuynh thành bkhông?"
Mai 4bTốn Tuyết 9gật đầu, 1sau đó lại 7lắc đầu.
"Vậy banh cho rằng 7echỉ bằng 1dung mạo 4của tôi efsẽ khiến echo Vương f6gia Dịch 2Phàm và cthái tử 1của các 7người nhớ 1bmãi không dquên hay 25sao?"
Ánh 1dmắt Mai 1Tốn Tuyết 9ảm đạm, 06im lặng 4rất lâu 9không trả 79lời. So 0với tôi 46khuôn mặt 8của Mai 7Tốn Tuyết acòn đẹp 3gấp nhiều e2lần, chẳng 68lẽ Chu quốc cvà Hung Nô 8không có aphụ nữ bhay sao? Một bVương gia c8cùng một cfThái tử bvì một 12người con 4gái giống 98tôi mà si 2btình như 4vậy! Tôi fcó thể 2tin được esao?
"Tĩnh 40Chi, ta không 6biết giữa 7các người 8eđã xảy cfra chuyện cagì, nhưng 8tình yêu 8không chỉ 14là hình 1thức bên 7ngoài, mỹ c0nữ bên ecạnh điện fhạ nhiều dkhông đếm 5xuể, nhưng 8hắn lại ethủy chung cbkhông quên eđược muội.' 9Mai Tốn 6Tuyết nhẹ 58nhàng nói, 48mang vị 9đắng chát.
Tôi f9bẻ tay...Bỏ 0đi, không 0để ý đến 47hắn, tôi 6fkhông tin 9tôi là Trúc 8bThanh, tôi 6phải là fTrương Tĩnh 22Chi! Tôi 42chưa bao dgiờ mắc cnợ người efnào, trước fkia không ccó, sau này 2cũng không!
Mai 74Tốn Tuyết 2nói: "Đừng 5hận điện 72hạ, mấy 7năm nay hắn 16đã chịu 50không ít 1đau khổ cvì muội, 4hắn...."
"Câm bmiệng!" 4bTôi không a0muốn biết chắn chịu 76đựng những 54gì! Hắn 62chịu khổ 71nhưng lại f0trút lên 4người tôi fsao? Vậy d3nổi đau 8khổ của 0btôi thì asao? Ai chịu 80trách nhiệm 1cho tôi? dTôi giận edữ quay 6cđầu lại, 09chằm chằm fnhìn Mai 6Tốn Tuyết, d9trước cái 27của tôi, 00Mai Tốn f8Tuyết cúi ađầu, không 1dám nhìn 6dvào tôi.
"Ngay batừ đầu 6anh đã cố f5tình nói f6dối rồi, 91đúng không? b7Thực ra 0anh không 6phải là 2thiếu bằng 1hữu gì 8eđó đúng 6không?" 2Tôi hỏi, ctuy đã biết 7kết quả 80nhưng bản d2thân vẫn ckhông muốn f9tin rằng amình đã 94bị người femình tin atưởng lừa b3dối, vì cbsao hơn hai fmươi tuổi 71đầu rồi 0mà không cý thức fgì cả. 6 © DiendanLeQuyDon.comLà cuộc asống trước 3kia của 7tôi quá 22đơn giản 2vậy sao?
Cả a6người Mai 19Tốn Tuyết dkhựng lại, 2fsắc mặt 6ctrắng bệch, 1"Ta xin elỗi." 76Anh ta ngập dngừng.
Xin d2lỗi? Quá 86nực cười.
"Nam 48Cung Vân 5ethế nào?" eTôi hỏi, 7tim run rẩy, 2anh có biết 3dbây giờ f2tôi cảm dathấy thế b5nào không? eKhông những 2không cho 68anh cùng eeđi ra ngoài, 5bmà lại 3còn cho anh 2uống chén 7nước băng dmai kia, là 0tự tay tôi b5đưa cho ceanh uống.
"Hắn...còn 9ở trong 90địa lao."
Nam c2Cung Vân 18không thoát dđược, 8atất cả 41đều do 6tôi hại fdanh, đáng 66nhẽ anh dkhông nên 45nghe theo d9tôi, anh 6dcó thể 1trốn được 2rồi, hai 9mắt tôi 8lại nhức 4lên, nước cmắt lại muốn cchảy xuống, 09tôi cố 1nén không 89cho mình 6khóc, tôi 9không thể 1khóc, khóc a5cũng chẳng 0có ích gì.
"Hãy 5bcho tôi đi 09gặp Nam 2Cung Vân."
"Ta ekhông thể, 8muội gặp chắn đối 50với muội avới hắn 10đều không 8hay lắm." 2Mai Tốn 63Tuyết trả 7lời.
Không 75nên gặp? 0Đúng vậy, d7tôi làm 95sao mà để 7Mai Tốn 4Tuyết đưa 9ftôi đi gặp banh được, 0dchẳng lẽ 2atôi lại 2không hiểu, e7bọn họ 6dkhông thể anào cho tôi 5đi gặp 9anh được. 8 © DiendanLeQuyDon.comTrương Tĩnh 3fChi ơi là 2Trương Tĩnh 3Chi, mày 93thật sự 0là ngu ngốc! 3aTôi cười 1khẽ.
Mai dTốn Tuyết bthấy tôi eđột nhiên 8cười, hơi debối rối 0nhìn tôi.
Một 7lúc sau tôi emới ngưng a9cười, nói: e"Vậy 2anh có thể 4nói cho tôi 69biết Nam 3aCung Vân 37bây giờ 01còn sống 5dkhông?"
Mai 07Tốn Tuyết adgật đầu.
Còn csống là 52tốt rồi, 9chỉ cần acòn sống 1là còn có chy vọng, 7tôi nhẹ 9cnhàng gật 5đầu, " 2Lúc trước fatôi nói 47với các 48người tôi bkhông phải 6là người fcác người 44cần tìm, 5cgiờ thấy 00các người 8hao tổn 7tâm cơ bắt atôi như 33vậy, có cthể thấy fcác người frất muốn 9tôi chết 87đúng không?"
Mai 18Tốn Tuyết 4sững sờ: 77"Tĩnh 98Chi, muội bsao không 3hiểu vậy, 0tuy điện 1hạ nói brằng rất 46hận muội, 24nhưng..."
"Đủ d3rồi." 0Tôi cắt 3fngang lời c9Mai Tốn 9fTuyết, hắn dcyêu hận dgì cũng bckhông liên 7quan gì đến 1dtôi, tôi 3không muốn bnghe, cũng 03không muốn cbiết! "Nếu 7anh không 23muốn tôi atự vẫn achết, anh ckhông được deđộng đến cNam Cung Vân." 3Tôi lạnh blùng nói.
Để dxem ai uy dhiếp được 15ai, hiện 6tại bọn ecó dùng 2tính mạng của 8eNam Cung Vân 4bđể uy hiếp 43tôi, tôi 33cũng có 6thể dùng ctính mạng 6của tôi 4để uy hiếp 84họ!
"Không 4bcần phải 1dlừa gạt 3tôi! Nếu 42Nam Cung Vân 9xảy ra chuyện 6gì tôi sẽ 99lập tức abchết trước 0mặt các 1người." 1bTôi nói dxong rồi dekhông thèm 3để ý tới fphản ứng c1của Mai bTốn Tuyết, 7nhắm mắt clại, nằm 4sấp xuống, 5"Còn 99bây giờ, dhãy cút 79đi."
Sau b3lưng tôi 3lại vang 56lên tiếng 7bthở dài 78não nề, ccMai Tốn cTuyết không a9nói gì nữa, 3blặng lẽ 1ra ngoài.
Cánh ecửa vừa 48đóng lại, 02cuối cùng 26nước mắt etôi chảy c0ra ràn rụa, e0khóc không cthành tiếng, 43tôi phải 9đối mặt 81với cuộc 59sống như 2evậy sao? 8Tôi từng 9nghĩ rằng 9tôi chưa 8từng làm 1tổn thương fdđến người 5nào cả, 9ông trời bsẽ không 8bạc đãi 5tôi khi bước 0fvào thời a1đại này 3đâu, tôi 1cũng chưa 68từng nghĩ 6mình sẽ 8làm nên 4việc lớn 5gì, cũng 3không bao 5agiờ nghĩ 28mình sẽ 3gặp sóng 3fgió gì, 9tôi chỉ e9muốn một 3cuộc sống 4yên bình, mong 4mỏi duy 5cnhất của btôi là tự cabản thân 9mình cố cgắng sống 6yên bình 29qua được 74cuộc sống 12bình thường 4fnày, đến bbây giờ 5dtôi mới e9phát hiện 38ra mình phạm 2dphải quá c8nhiều sai 6lầm, nghe bnhư lời 1fMai Tốn 4Tuyết nói, 7tôi đến 9thời đại 0này cũng 7ckhông phải blà ngẫu cnhiên, cho 84nên sự 82chờ đợi eacủa tôi bkhông phải 3blà một e1cuộc sống d4đơn giản 1như vậy.
Tôi ckhông bao 5giờ nghĩ fmọi chuyện 32lại trở fnên phức 46tạp như 02vậy, cứ 80nghĩ rằng 5hầu hết 5những người 7ở thời 45đại này 5đều là 16người tốt, eecho dù có 0cngười xấu 4nhưng tôi b0chẳng động evào người fta, người e7ta cũng sẽ dkhông hại 94đến tôi, cbtôi còn 8nhớ có 50một câu fnói: "Nếu dbạn đơn 6giản, thế dgiới này 6sẽ đơn agiản." a5Tôi tin những 21lời này, 6cho nên vẫn 40tự mình bđơn giản 9cnhất là clàm người bcngoài cuộc, 7nhưng khi 97vào thời edđại này 0tôi đã a2biết, tôi dasai rồi, bbất luận 1tôi muốn 8đơn giản, cthế giới a4này cũng edsẽ không dcđơn giản....
Nam 41Cung Vân, e3anh hiện cgiờ ra sao? fChúng ta ecòn có thể d0cùng nhau 65về nhà cđược nữa 3không?
Nước 0mắt tôi d5chảy đến fcạn khô, fcuối cùng 81tôi mệt 4cmỏi quá 2dthiếp đi....
Khi atỉnh lại ftrời đã 38tối, tôi 4fđã ngủ 88hết một 4ngày sao?
Thị 0nữ thấy f6tôi đã 78tỉnh, bước eđến hỏi 71tôi cần bdgì không.
"Tôi 90đói bụng, f1hãy chuẩn f8bị đồ 4ăn cho tôi 3đi." 8Tôi thản 65nhiên nói.
Sắc 0mặt thị 9nữ vui mừng elui xuống, 7chắc cô 9dta không 56ngờ tôi 6lại thoải fmái đề bnghị như 94vậy, phụ fnữ thời 43đại này, 5khi bị cưỡng 0hiếp thường 2sẽ khóc ectrời kêu dđất, rồi eđi tìm cái d2chết, chẳng 0phải sao? 4Tôi cười c5thầm, đáng 5tiếc tôi 42không phải 14là người 05thời đại b6này, thái a3tử điện 3hạ, hắn 96cưỡng hiếp 4ctôi, tưởng 1là sẽ làm 8tôi đau 43khổ sao? 5Hăn sai rồi, 8dcàng như bvậy tôi 41càng kiên 91cường! 67Từ nay về 74sau tôi sẽ 4fkhông bao 5giờ...là dmột Trương ffTĩnh Chi cfđơn giản 8nữa, tôi 8sẽ học 0cách tự 1bảo vệ c6mình, bảo 13vệ người 55yêu của 7mình, học 1cách đối 0phó với 6cái xã hội f2không đơn 02giản này, bhọc cách ftrừng phạt 8ctất cả 6cnhững người dcó lỗi 4avới tôi!
Tôi bđứng dậy 18chậm rãi emặc quần 0áo, trong 25đầu đang 1lo lắng f2làm cách 92nào gặp 69được Nam 8Cung Vân, 4bthị nữ 6anhanh chóng 01bưng một 57bát tổ 1dyến đến, 17uống mấy 58ngụm đã 6hết, hừ, 0cô ta cho 4là tôi yếu 3đuối lắm 5sao? Một a3bát vẫn fbchưa đủ 7cno, tôi nhìn 9dthị nữ cnói: "Lấy cthêm một 2bát nữa."
Thị dbnữ nhanh 9chóng chạy 63đi mang đồ bđiểm tâm dvào, vừa 1dmới ăn fđược vài f7miếng, có 8engười đẩy bcửa bước 5dvào, một 31giọng nói flạnh băng cvang lên: d6"Ngươi 5không cần 3phải ăn 61như vậy, d8không thể 9tưởng tượng cmột Vương 2phi cao quý d0sau khi thất 8dthân lại dcó thể 4ăn uống cetốt đến bnhư vậy."
Nghe 13giọng nói ađó, tôi b4cố gắng 7không chế ftay mình, 1bình tĩnh 8egắp thức 2ăn, chậm 25rãi cho vào 59miệng.
Hắn 0bước tới 9chỗ tôi dcúi người fdxuống, giọng 1nói đùa eabỡn tàn 7nhẫn bên 3tai tôi: b"Đêm 7qua ngươi f7mệt đến fchết rồi 74đúng không?"
Tôi 7ngẩng lên 8nhìn hắn, 5hận không 90thể xé 9nát khuôn 9amặt tươi 3cười của 5hắn, nhưng 71tôi không 96làm vậy, atôi không ecòn là một 4Trương Tĩnh eChi giận c1hờn đều 9hiện lên 5mặt nữa, 5fTrương Tĩnh f6Chi đó hôm 1qua đã chết f3rồi.
Tôi fnhìn hắn, 8athản nhiên 8nói: "Nếu anhư hôm 79nay anh muốn 2cưỡng bức dbtôi, mời eanh chờ ecmột lát, a1chờ tôi 4ăn no, như 9vậy tôi fmới có 57sức để 4phản kháng."
Câu fnói của ctôi chọc fbgiận hắn a8ta, hắn 2ehừ một 97câu, túm b1lấy tôi 4ném lên bgiường, bchân tôi 7va phải 66cái bàn, b8đau buốt, 9ftôi cắn emôi không 44kêu ca, chỉ ddlạnh lùng 0dnhìn hắn.
"Nữ 3dnhân ngu 4fxuẩn, thân 5thể ngươi dđã là của 3ta, phản 8ekháng được asao?" 6Hắn nói.
'Bị dchó cắn 50một lần, 7cũng không dvui bằng 9dmỗi lần cftôi làm 6cho chó cắn." 8Tôi lạnh 3lùng nói, d"Nếu b1anh muốn 28dùng cách bđó để 9trừng phạt 87tôi, vậy 7atôi nói 3echo anh biết, c7anh sai rồi. b3 © DiendanLeQuyDon.comCơ thể 34này vĩnh 39viễn là c2của tôi, 9abất kể 1anh có chà eđạp nó 54thể nào! 6bNó vẫn 7thuộc về 8tôi!"
"Vậy 86ta nên trừng f3phạt ngươi 85thế nào 1đây? Hử?" eHắn dùng 1ftay cóp cằm 25tôi, ánh 59mắt tóe a0lửa.
Tôi cdcắn môi, 7fquay đầu 71ra chỗ khác, dkhông thèm 89nói gì.
Hắn bcăm hận 9nói: "Trương a1Tĩnh Chi, 2lúc ngươi e6phản bội 3cta ngươi 5acó nghĩ 6sẽ có ngày 7fhôm nay không? 6cHả? Đừng 40tưởng rằng d0ta còn yêu angươi, ta 1đối với 12ngươi chỉ 6ccòn có hận, 1hận mà acthôi."
"Hận a2thì giết 3tôi đi."
'Giết ecngươi?" 92Hắn cười 2lạnh lùng, 30kéo mặt 4tôi lại, anói: "Ngươi e1nghĩ rằng 3ta còn luyến 7tiếc giết bngươi sao? 2Nhưng ta casẽ không 5giết ngươi, dta sẽ không 7dgiết ngươi 5đâu. Ta fvất vả b0lắm mới dđem ngươi atrở về, 93Ngươi là 6Vương phi 0cao quý của 74ta, là Trương 34Tĩnh Chi 7của ta, bfkhông phải 2fngươi rất 4có lòng 92tự trọng 0fsao? Không e8phải ngươi drất có 3ftính cách 9sao? Ta sẽ 1cho ngươi 7trở thành 1người không 14có lòng 2tự trọng, cso với chết 53sống càng a2thống khổ 2hơn."
CHƯƠNG 830: TIẾP aCẬN
Bên 30ngoài trời 5tuyết lại b6rơi, những 7bbông tuyết fbay bay giữa fkhông trung 34làm cho vạn 0bvật đều 84khoác lên amột màu 1trắng xóa, bvô cùng 4trong lành, 1thế giới 1này, thật dsự có thể etrong lành 71như vậy e1không?
Mùa fđông ở 9thời đại 7này cũng 36thật là 00dài, tôi 0ngây người 2fngồi bên b5cửa sổ, e0nhìn những 93bông tuyết 1bay bên ngoài, bnhớ đến aNam Cung Vân 3eở trong 50đại lao, dbđến lúc 9nào tôi 4bmới có 5thể nhìn 7thấy anh, 37tôi phải 46làm thế fanào để 5cứu được 2banh đây? 4Tôi đã 2đau khổ 6suy nghĩ 98mấy ngày anay nhưng dkhông nghĩ bfra được bcách gì 5fcả, trong d1lòng vô bbcùng sốt 4aruột nhưng 14lại không 9ddám thể 4hiện ra 44bên ngoài.
Hôm cnay là ngày 9thứ chín ebtôi bị 6nhốt, ban 4ngày luôn f9có người bacanh phòng 03cẩn thận, 9cả ngày ftôi không 7bước ra 6khỏi phòng 0fnửa bước, adbuổi tối dctên điện 8hạ biến ethái đó fsẽ đến 8và đó là clúc tôi 2sẽ phản 0fkháng, nhưng batôi nhận 38ra tôi càng 6phản kháng 40sẽ càng achọc giận canh ta, sau 4này tôi 1ebắt đầu 04thuận theo, 9eđột nhiên 17tôi trở 08nên thay 0đổi làm ehắn không 9kịp thích 7ứng, hắn ekhông biết a4nên đối fxử với 9tôi thế bnào, tuy 8rằng giọng 7điệu vẫn dthể hiện 84sự căm 1chận nhưng 96ánh mắt c9lại mềm amại hơn, ctôi đã 0bbiết hắn 7khó xử 5với tôi, 94hoặc nói 6là trong b5mắt hắn 6Trúc Thanh ddkhông mạnh cmẽ như 1vậy. Đây bbcó lẽ là 6nhược điểm 8của hắn csao? Có lẽ 7Mai Tốn 4Tuyết nói dđúng, tình e2cảm của 08hắn đối bevới Trúc 77Thanh rất cfphức tạp, ctuy tôi hận 9ehắn đến 2xương tủy, 9enhưng có 31thể còn d9có một catia le lói, e5có lẽ tôi 1có thể 02lợi dụng 0nhược điểm 6này của b8hắn.
Tôi 3đưa tay 39vuốt nhẹ b2vào cây e3trâm cài 01tóc, hôm 78trước thị 72nữ có mang 8đồ trang 3fsức đến 8để tôi 7tự do lựa 3chọn, tôi bđã cố 9cý chọn bfra vật này, d3tinh tế, 9sắc bén, akhông có c1chủy thủ 65trong tay enhưng vật b0này cũng 94có thể 4sử dụng 0ađược.
Tôi 5sẽ không 20đấu lại 1được tên b2Điện hạ acbiến thái 0dkia, tôi 34nhận ra, 2ngoại trừ e8những lúc 4hắn bị 3tôi chọc 0agiận đến 64cuồng loạn, 2dcòn lại 4hầu hết 7là hắn ecrất thông bcminh khôn dfkhéo, ánh 8cmắt sắc abén của 3hắn làm 06tôi sợ e4hãi, tôi ekhông thể 2biểu hiện bra mặt về b9một chút ebgì liên dquan đến 4Nam Cung Vân, 4fnếu không 68sẽ mang ccđến cho 3Nam Cung Vân 5những tai 30họa ngập ađầu.
Như 3vậy loại ftrừ hắn, ctôi chỉ 1có thể 71thông qua eMai Tốn 4Tuyết vậy, 15mấy ngày 7nay Mai Tốn 91Tuyết không 00đến chỗ catôi, ban 0bngày hắn e2bận rộn fchầu hạ 5phục vụ b3tên Điện 0hạ biến 4thái, trước 17đây bọn b6họ có quan fdhệ gì vậy? 7Chỉ đơn 9thuần là 7quan hệ athần tử 6thôi sao? eXem ra không egiống lắm.
Tôi 3phân phó fthị nữ 12bưng một 01chén trà f2nóng tới, 8akhi cầm 6lấy chén 54trà nóng ftôi cố aý làm tay 61mình run f2rẩy, nước 29trà sánh 5ra rơi trên c1tay nóng abbỏng, tôi c"Ối" 6flên một cctiếng.
Thị 4bnữ thấy 11tay tôi sưng 7đỏ, sắc cmặt trắng 5bệch, quỳ 28xuống kêu: a7"Nô c4tỳ có tội, 7nô tỳ có 0tội."
"Là d5do tôi không 5fcẩn thận, 9không thể 30trách cô 7được," 06Tôi nhẹ 05nhàng nói, 93"Đi ftìm Mai Tốn c7Tuyết đến eđây, bảo 0anh ta mang 4ít thuốc 4cđến thì 6càng tốt."
Thị enữ vội a8vàng đứng 3dậy rồi 10chạy nhanh cra ngoài 21đi tìm Mai 3aTốn Tuyết, d3trong lòng dtôi thầm b2cầu nguyện, d7hy vọng b8Mai Tốn 85Tuyết hiện 5agiờ không a9phải đang acở bên cạnh ftên Điện dhạ biến 45thái kia.
Một 2lát sau, 3bMai Tốn 22Tuyết vội 4vã chạy 2dđến, ngồi c2xổm trước 2dmặt tôi 43lấy ra một ddlọ thuốc 6mỡ, bắt a3đầu nhẹ bnhàng thoa eacho tôi, 8etôi im lặng 2để yên a1cho Mai Tốn 02Tuyết thoa 3cthuốc, rồi 1làm như 2avô tình 3hỏi: "Điện 5hạ đâu? 0Hôm nay sao 3không thấy 5hắn?"
Mai 70Tốn Tuyết 3nghe tôi 56hỏi về 79Điện hạ, 6ngẩn ra, 3asau đó nói c3khẽ: "Người 1đang ở fckinh thành, 98Điện hạ 23đang cùng 3cbọn họ b4bàn về c8chính sự, 51e rằng buổi 46tối muộn 0dmới có cethể đến eđây được."
Mắt 4tôi sáng 38lên, như c4vậy đúng a2là tạm 7dthời hắn 6không có 7thời gian equản đến 9chuyện của actôi.
Tôi 6đẩy mạnh abtay Mai Tốn 8fTuyết ra, 8lạnh lùng 7nói: "Đưa 58tôi đi gặp 4Nam Cung Vân, eetôi biết 5anh có thể 80làm được."
Mai 8Tốn Tuyết 96kinh ngạc dnhìn tôi, 8sau đó kiên aquyết lắc 43đầu, "Ta bkhông thể 2đưa muội 7đi được."
Không 86thể mang ctôi đi? 8aHừ, tôi 30cười nhạt, 0dđột nhiên d3xé vạt 9áo mình 6ra, sau đó 1dùng tay 7ôm cổ Mai 5Tốn Tuyết, cnói: "Nếu 85điện hạ 2biết anh dethừa dịp 0dlúc hắn 5ekhông có 4dmặt ở bfđây có cahành vi bất 86chính đối 5với tôi, 0để xem 9hắn sẽ fxử lý anh 7anhư thế 51nào?"
Mai 6Tốn Tuyết 8dbình thản 46nhìn tôi, 59không tỏ e4thái độ 29gì, thậm dchí cũng 34không gỡ ctay tôi ra, f"Tĩnh 0Chi, không acần tốn 89công như a6vậy, điện 63hạ sẽ f2không tin 47tưởng muội 7đâu."
"Không 22tin, thật 5không?" 99Tôi bật ccười, buông 4tay ra, chậm 5rãi đứng 7lên, lấy ccchiếc trâm f4từ trên 0đầu xuống, đặt f5vào cổ 85họng mình, fhơi dùng 8sức ấn 0ađầu nhọn dfcủa kim 2btrâm đâm dfvào cổ, d4"Như 6thế này 76này, nếu 1như tôi f0chết trước ccmặt anh, d6Điện hạ 35sẽ tha thứ 10cho anh sao?"
Mai 1eTốn Tuyết 3ngây người 7muốn bước 47tới muốn 4đoạt chiếc 1trâm trên 52tay tôi, 84tôi lui về csau từng bbước, vẫn 2eấn mạnh 7chiếc trâm 33vào cổ 3họng mình, 4"Đừng 65nghĩ sẽ d8đoạt được, 4chỉ cần 1fanh bước 2gần hơn catôi sẽ 5đâm, không 5tin anh thử 32xem, dù sao aetôi cũng 4không muốn 94sống nữa bdrồi."
"Tĩnh 7Chi, muộn 9không cần 2làm chuyện 88điên rồ f3như vậy."
"Tôi 52không làm echuyện điên 88rồi, tôi achỉ muốn 4dxác định 20xem có đúng 8Nam Cung Vân 8còn sống 7hay không, danh chỉ 4cần dẫn 75tôi đi nhìn 81Nam Cung Vân amột cái 60thôi."
Mai 3Tốn Tuyết 7im lặng d1một lúc 9blâu, rồi abcắn răng, 6"Ta đồng 00ý dẫn muội 3dđi, nhưng 7dmuội không dđược làm 5tổn thương 1Điện hạ."
Tôi 9gật đầu, enhưng cây 25trâm trên 8ctay vẫn 69không rời dcổ họng 1mình.
CHƯƠNG d31: ĐỀU dPHẢI SỐNG 0SÓT
Trong bđịa lao 1hàn khí 2lạnh thấu 5xương, cây eađuốc được 8gắn ở 03bức tường 84lạnh băng dphát ra ánh 0asáng le lói akỳ lạ.
Một dngười đàn 8ông bị cxích trên 39tường, 0cả người 20toàn máu, 06đầu buông 6thõng xuống c0không có 4sinh khí.
"Nam 3Cung Vân?" 8Giọng nói 1tôi run rẩy, bhy vọng ckhông phải 06là anh, không e0muốn đó 54chính là banh.
Nghe cethấy giọng 5nói của c0tôi, cả 6fngười Nam b1Cung Vân 78chấn động, 35ngẩng đầu 0lên, trên 0mặt tiều 5tụy ánh 5lên niềm ekinh ngạc 0evà vui mừng.
'Tĩnh b5Chi!" 8Nam Cung Vân c1giãy dụa, d6muốn thoát 6ckhỏi dây efxích, dây dxích kêu 5loảng xoảng 6giữ chặt 4Nam Cung Vân 23ở trên 8tường.
Tôi alao tới fcNam Cung Vân, enhưng lại 4bị Mai Tốn f4Tuyết ở 8đằng sau a0giữ chặt alại.
"Buông 2tay ra, tên 1bkhốn kiếp, 9dcác người 2tra tấn danh ấy như 66vậy! Khốn fkiếp!" 3Tôi vừa 2khóc vừa bmắng chủi, adliều mạng 46đánh lại 7Mai Tốn dTuyết, muốn 7thoát khỏi 2ftay anh ta, enhưng không 49ngờ Mai 3Tốn Tuyết 7dgầy yếu d3lại rất 58khỏe, dù 02tôi có giãy cdụa kiểu f2gì cũng cthoát khỏi 9dtay anh ta.
"Ta 98chỉ đáp 3ứng cho bmuội đến cbnhìn hắn bcthôi." cMai Tốn c8Tuyết thản 39nhiên nói, amặt không 7thay đổi.
"Đừng 9cố sức 2fnữa, Tĩnh 72Chi." 6Nam Cung Vân f3đã tỉnh ctáo lại, 9không hề 0giãy dụa anữa, lạnh 16lùng nhìn 9fMai Tốn 49Tuyết, ánh 8mắt sắc 69bén như 9muốn xé f6nát Mai Tốn 23Tuyết.
Nhìn f5thấy trên f7người Nam 4eCung Vân 6toàn vết 6máu, tim 8tôi run rẩy, e"Bọn 1họ cứ 7ctra tấn 0anh như vậy esao?"
Nam 4Cung Vân 9cười chua 47sót, "Không 8có gì, cái cnày đáng 8flà gì chứ, 82muội có 2sao không? fdTĩnh Chi."
'Em...em, a1"Tôi b4nghẹn ngào, cdcó lẽ nên 7bnói với aNam Cung Vân 2flà tôi rất 3ổn, như 8vậy trong c8lòng anh 73sẽ thấy 7edễ chịu 61một chút, 0muốn nói 19từ "tốt" 58ra nhưng fflại không 1thốt nên 8lời.
Thấy 9bộ dạng 95của tôi, 3vẻ mặt 8Nam Cung Vân dđau khổ 43cũng không 0nói ra lời.
"Anh 0rốt cuộc bđịnh làm 1gì Nam Cung dVân?" 74Tôi nắm dlấy cổ báo của bMai Tốn bfTuyết, nếu ecó thể, ftôi thật cmuốn giết 0Mai Tốn 05Tuyết.
Mai 8Tốn Tuyết ddnhẹ nhàng 7fgỡ tay tôi era, thản 8nhiên nói: 8f"Ta chỉ clà cho người 62cắt đứt 4emấy kinh 4mạch của chắn thôi."
Cắt 3đứt mấy f4kinh mạch, c5anh ta nói 5thật là 69thoải mái, 4ai cũng biết berõ đối cvới người cdluyện võ 90kinh mạch fcó ý nghĩa 7bnhư thế benào, đồ f0điên, đúng dalà anh ta 2điên rồi, 0làm như fevậy so với f2việc trực 1tiếp giết 3Nam Cung Vân e3còn hiệu 0quả hơn.
"Nếu ccnhư Điện 19hạ biết 9cchuyện của 5hai người, fchỉ sợ c8hắn đã 96không thể 5sống đến engày hôm 6nay.'
"Nói 70như vậy, dtôi chắc 07là phải 8cảm ơn eanh rồi, 4eđúng không? 4aCám ơn anh 33đã bảo ctoàn tính f4mạng cho e9Nam Cung Vân?" 95Tôi cười 0nhạt.
"Được 7rồi, muội bdđã nhìn 87thấy hắn 46còn sống, b1chúng ta 5dnên trở evề đi, 1không thể cđể cho a0điện hạ fbiết muội 2đã đến c6đây." aMai Tốn 0aTuyết lạnh 1clùng nói, 7bkéo tôi 2ra ngoài.
"Buông bra, không 6bđược chạm 3vào nàng!" 1Nam Cung Vân c6hét lên.
Mai 1Tốn Tuyết 5không trả 8lời, tiếp cctục kéo 9ftôi đi.
"Bỏ 5tay ra!" 7Tôi không 95giãy dụa anữa, bởi 52có làm gì adcũng vô 6ích, "Tôi 4esẽ tự 7đi." fMai Tốn cTuyết hơi bsững người 30nhìn tôi, 96rồi buông btay ra.
Tôi eđứng lại dbnhưng không 46quay đầu f3lại, hỏi brõ ràng 8ctừng câu 19từng chữ c8một: "Nam 6dCung Vân, cbất kể dthế nào 76anh cũng 9fphải sống 8sót, chúng 0ta phải fsống, có dbđược không?"
"Đúng dvậy, sống bsót, chúng 03ta sẽ kiên 5cường sống fasót." 28Nam Cung Vân 7ở sau lưng 1tôi trả flời.
Tôi 3cười ảm 2đạm, sống 52sót, chúng batôi đều aphải sống, 9chỉ có 0dnhư vậy 74chúng tôi f3mới có 55hy vọng, 4Nam Cung Vân 0là người 4mạnh mẽ, 7anh sẽ hiểu 29đạo lý d0này, còn 57tôi từ 27nay về sau 7cũng sẽ elà người 24mạnh mẽ.
"Được, cem nhớ 65kỹ những clời anh 37nói hôm 5bnay, em sẽ 2sống, anh ecũng vậy."
Bước cnhanh ra ngoài, 3bkhông quay 2đầu lại, 6cũng không 8dám quay 26đầu lại, fcánh cửa 27đá vừa b3đóng lại 3sau lưng, 6tôi tự 7nói với cbản thân e2mình sẽ c1kiên cường e1mà sống, 7vì mình, e9vì Nam Cung 3aVân, lau 1nước mắt, 53để nước amắt chảy f1không công 5thật đáng a6tiếc, sau d6này nước 81mắt chỉ 34chảy vào adlúc cần 8thiết mà 9thôi.
"Thả 1fNam Cung Vân 4era, tôi sẽ 3nghe theo c0các người."
"Không feđược," 9dMai Tốn fTuyết nói, 5"Thả cfhắn ra sẽ b9chỉ làm fhắn chết 66nhanh hơn."
Tôi 04không nói 9cnữa, trong fdlòng lạnh 2buốt.
***
Sau dfbuổi trưa 9tuyết không acòn rơi bnữa, bên 3cngoài tuy 0evẫn còn ecgiá rét 89nhưng trong 4phòng có dhệ thống a6sưởi rất 8ấm, dưới csàn nhà 0chắc là e5lò sưởi, dkhông biết 1trong địa 8lao như thế 04nào nữa, 94hôm đó f0Mai Tốn 1cTuyết tuy 5đồng ý dvới tôi bcsẽ đối axử tử c5tế hơn amột chút 30với Nam f9Cung Vân, bnhưng hiện e4giờ thực 21sự tôi b9không còn 5tin tưởng 8lời nói cecủa bất 1fcứ ai nữa.
Ôm 30chân ngồi atrên sàn e4nhà như 81một con f5mèo nhỏ 1ngoan ngoãn, 6trước mặt bccó bày một 68chiếc đàn ecổ, tôi b4không biết 5đánh đàn, 7fnhưng thỉnh ddthoảng cũng e2đánh một 50hai tiếng 1bnghe rất d0chói tai, 40tên Thái f7tử biến 56thái lại 95không hề 94tức giận, 8tôi vẫn b8im lặng 8angồi nhìn 7bđống thư acủa hắn, cchắc là dđược mang f7từ kinh 35thành tới, 8tốt xấu fcgì hắn 9cũng là 2Thái tử, f6chắc là 3hắn không ađến mức 9aquá nhàn 62rỗi vì ctrả thù atôi ở Vọng aMai sơn trang 46này mà không 04làm gì cả.
Sự 5ấm áp làm 6tôi buồn 2ngủ, mắt 75nặng chĩu, 01mới gật 9gật vài accái, đột 05nhiên có 1một vật eđánh vào dsau đầu, 72tôi giật 6bmình, cơn 1buồn ngủ ebiến mất, bdnhặt lên fmột tờ eegiấy được 42viên tròn, 89quay lại c3nhìn, tên 3fbiến thái 5bkia đang fenhìn tôi, 93"Mang 7trà đến 6cho ta."
Tôi 99đứng dậy, 1hiện giờ athân phận b1mình là 3nữ nô, enên giữ adđúng bổn ffphận của fmình, tôi 36bưng chén 46trà đến 49cho hắn, 4bchưa đưa 00đến nhưng 5hắn không 50nhận, chén 12trà lập 2tức rơi 78xuống đất, 61là hắn 2cố ý, tôi cabiết, nhất fbđịnh là ahắn cố cdtình, tôi 9vội quỳ 58xuống nhặt 0mảnh vỡ, 0rồi cầm 1elấy một 54mảnh cứa 3nhẹ vào 50tay, máu f1lập tức 0chảy ra, akhông phải 1hắn muốn 7tra tấn ftôi sao? 4Vậy thì etôi sẽ 5tự tra tấn 6mình cho 0ahắn xem.
Thấy etay của 28tôi bị f0chảy máu, fhắn hơi alặng người, echắc không e0ngờ tôi dfsẽ bị 23đứt tay, bdlạnh lùng ebnói: "Cút ađi, đi băng 1tay lại 63rồi đến 8chầu hạ ata tiếp, 08đừng làm 0bẩn thư bcủa ta."
Hừ, btôi cười athầm, ánh 6mắt nhu 3nhược, eđưa tay 5lên miệng balặng lẽ 6lui ra, làm 6ra vẻ đáng 0athương cũng b1không tệ 4blắm, nhưng 9thật ra 44tôi muốn 67xem hắn 0đối xử 3evới tôi dđến mức bđộ nào.
Hắn 6có vẻ tức 2giận khi 1bnhìn thấy 34tôi, nhíu 4mày, quát: b4"Tốn cdTuyết, đi 5lấy thuốc 4dcho nàng."
Mai 6eTốn Tuyết deở bên ngoài 79vội bước 3vào, trong adtay cầm 03lọ thuốc 78bột, cũng ekhông hỏi dbnhiều, nhẹ c0nhàng bôi fthuốc cho catôi. Thỉnh bthoảng tên 28Thái tử dbiến thái blại đánh 9mắt hướng avề tôi, bcó thể 3dnghĩ muốn 2đến xem 0tay tôi bị 4thương như fthế nào, 9nhưng rồi flại dằn clại không fđến.
"Ổn ferồi, vết 70thương cũng 13khá sâu, f5lần sau 12cẩn thận bfmột chút." 5Mai Tốn 93Tuyết nhẹ dbnhàng nói, bkhông biết balà nói cho 96tôi nghe, 68hay là nói 8cho Điện dhạ nghe.
Chưa 5kịp băng etay lại, 3ở bên ngoài ecó người 69bẩm báo.
"Điện bhạ, Phạm c5tướng quân 7đến."
Biến 9thái Điện 1ehạ vừa 3nghe thấy 5liền vội 7đứng lên, 01nói: "Mau 9mời vào."
Vừa 0fdứt lời, 9bên ngoài 0liền vang 3lên một 9tiếng cười 0dsang sảng, 8ethị nữ 2vén rèm, e5một người bđàn ông c7hơn hai mươi etuổi oai 16phong tươi b5cười bước 4vào.
"Điện ehạ." 1Người đàn 9aông đó dhành lễ, 53biến thái 30Điện hạ 9liền vội 1cbước tới 52nâng anh 85ta dậy, "Chúng 3ta là huynh b1đệ còn bađể ý nghi 41thức làm 9gì, mau tới, 5ngồi xuống 48đây, ta 83chờ ngươi 47đã lâu 7rồi."
Người 3cđàn ông 88kia cũng a6không từ 3dchối, ngồi evào ghế, b1rồi bưng 3luôn chén 4trà lên cuống một 65hơi cạn 9fsạch, có cvẻ mối 4quan hệ 31giữa anh 91ta và biến 34thái Điện 0hạ không 8bình thường, 4không biết 87lai lịch 55anh ta như cnào.
Mai 97Tốn Tuyết f1thầy người dtên Phạm ftướng quân 9enày đến 0cũng tỏ cfra rất vui 9mừng, bước a7tới, vui b1vẻ nói: be" Tử afChư cuối 56cùng cũng 2tới, Điện ddhạ vẫn 50chờ tin 8tức của 7bhuynh, kinh 4thành thế dnào rồi?"
Biến 31thái Điện 7bhạ im lặng 4nhìn Phạm 3Tử Chư, 7chờ anh c7ta trả lời.
Phạm 34Tử Chư fđang định 9bnói, đột 4nhiên thấy dtôi ngồi 8ở bên canh, 1dngẩn người 1ra, tôi liền 0đứng dậy 39định bước 4ra ngoài, d6biến thái a9Điện hạ 4dquét ánh fmắt vào 6tôi, thản dnhiên nói: 8"Nàng 8chính là anữ nô của 6ta, ngươi 0cứ nói 7đi, đừng bfngại."
Nữ 5anô? Ha Ha, echắc hắn dcảm thấy 3aở tôi không bcó chút 5năng lực 40uy hiếp 87gì, nên 5thấy không 07cần phải 6kiêng dè 47tôi. Hắn 4đã tự cnguyện để dbtôi nghe, 83vậy thì ftôi ở lại 3để nghe 0xem như nào, 0tôi không cđi nữa 6amà lại d0ngồi xuống.
"Điện 8hạ....."
"Chúng 3eta là huynh 8đệ, cứ 83gọi ta là 1Hàn Kinh flà được crồi." 6bBiến thái 24Điện hạ bbcười nói.
Hàn b9Kinh, thì 1ra tên biến dthái này 02tên là Hàn 08Kinh!
Phạm fTử Chư clại mở e8miệng cười, 5hề hề 6enói: "Hàn 35Kinh có biết edlần này 35ai được 7sai nắm 3binh quyền 12của cấm e0vệ quân 0ckhông?"
Biến athái điện 5dhạ cười, 0fnói: "Tống 8Cương Liệt?"
"Hàn d4Kinh thật bsự lợi 2hại, đã 6fsớm biết."
Phạm 8fTử Chư bvẻ mặt 3sùng bái, b8"Như 46Hàn Kinh ddđã nói, c9Hoàng Thượng 5không dùng e8Lý Triết, e3mà dùng 6Tống Cương daLiệt, thật 2alà ngoài 0dự kiến bcủa mọi fbngười, 3lần này 6huynh không fở Kinh thành 2ngược lại 29đối với 4chúng tôi ccàng có 81lợi, Hoàng b2thượng 3không hề 6nghi ngờ 3Tống Cương 9eLiệt là 4cngười do 4fchúng ta 9sắp xếp."
Vẻ d3mặt của 1eMai Tốn fTuyết càng 26phấn chấn, 1"Lão 8dgià Tả fVăn Huân 7chắc tức f1đến chết 60đúng không?"
"Lần 2này đối 5với ông 31ta là một c6sự đả 7kích không 2nhỏ." fPhạm Tử 0Chư nói.
Bọn chọ nói 9fmột lúc fvề chuyện 0Kinh thành, 5aphần lớn alà chuyện f9đấu tranh bctranh giành fquyền lực, b3có rất fenhiều điều 2tôi nghe akhông hiểu, 4tự thấy cmình ngu 5ngốc, có 4vẻ như 8bất kể 1dở đâu 7acũng có 1echuyện chính 6trị rối 80rắm phức dtạp, tôi 66chỉ là 37một cô 57gái, e rằng 26chẳng hiểu 92chẳng làm 8agì được.
Chờ a2bọn họ 2nói chuyện dxong, trời 20đã tối, 46Hàn Kinh 2bảo tôi 9avề phòng, 5còn hắn 0fvà Phạm 1Tử Chư 44cùng nhau abăn cơm, 8tôi bước avề phòng, 8dtrong đầu fasuy nghĩ 62làm thế 1nào để 3tiếp tục ebche giấu 7sự thay e0đổi của 72bản thân 1hiện nay.
Từ 56miệng của afMai Tốn 7cTuyết thì tôi 8cũng biết eađại khái 0evề chuyện bgiữa Trúc 54Thanh và 72tên biến f1thái Điện fhạ, nhưng 8không rõ evì sao Trúc 89Thanh lại ctrở thành 68Vương phi 4của Vương 58gia Dịch 3ePhàm, sao 5lại phản 0bội hắn, 25mấy lần ddthử dò 7dxét Mai Tốn 9Tuyết nhưng 2Mai Tốn f1Tuyết nhất d9định không 01nói, có 91thể Mai eTốn Tuyết 14cũng không 2biết, dù dbsao thì Mai 8Tốn Tuyết 5ecũng chỉ atầm hai emươi tuổi, 4bảy năm 3trước anh 3fta chỉ là dmột cậu 9ebé mà thôi.
Hàn dKinh nói 6là hận ctôi, phải d3tổn thương 1tôi, nhưng engoại trừ a8việc hắn 1cưỡng bức 3tôi ra thì 2hắn lại dchẳng làm 34gì khác ffcả, tuy 6frằng hắn 1không thừa fnhận nhưng 51hắn vẫn 3đối xử 5khá tốt 8với tôi, 4có lẽ hắn bethật sự fvẫn còn d7tình cảm 2với Trúc 9Thanh, nếu 8không yêu, 5thì sao lại cccó hận? 04Hơn nữa, 8việc Trúc 4bThanh uống bbVong tình 98đan, vậy 1cô ta với bHàn Kinh 9dkhông phải blà phản ebội, có 3lẽ tình d5cảm cũng 4rất sâu ađậm nên 4hắn mới 8dcho cô ta 7uống vong 9dtình đan, f1để quên 0đi hết 21thảy mọi 9chuyện, 5nếu đã 7vô tình betại sao 3fvong tình? 01Có thể 7điểm này 9Hàn Kinh 3không nhận 64ra hoặc 8không muốn b7tin, vậy 14tôi có thể belợi dụng 43được không?
Sau fkhi phân ftích tỉ 7amỉ, tôi cđã tìm 6bđược một 9cách cho emình.
Buổi 20tối vào edlúc Hàn 90Kinh đến, 5tôi ngồi b4trên giường bclặng lẽ 90khóc, thấy f5hắn, tôi 66cuống quýt 1alau nước 8bmắt, rồi 09làm ra vẻ 5như không 1có chuyện e8gì xảy 54ra, tôi biết 2tôi làm 6enhư vậy 5càng kích 62thích sự 81mềm yếu 24ẩn sâu 1dtrong đáy 8lòng hắn.
Thấy fhai mắt 6tôi sưng 4đỏ, Hàn 41Kinh sầm fmặt, nâng 16cằm tôi dlên, lạnh elùng cười: a"Khóc? aVì ai?"
Nước 25mắt tôi dlại chảy 92ra, nhưng 3không trả 4lời. Ánh a7mắt Hàn 0Kinh càng 4lạnh lùng, 0dbóp cằm cetôi mạnh 45hơn: "Nói." 3Hắn lạnh 2lùng quát.
"Tôi 6muốn nhớ e4lại chuyện c4trước đây 1nhưng không 4thể nhớ dlại được. a © DiendanLeQuyDon.comTôi thật bsự muốn ffbiết tôi 9blà ai, nhưng 9tại sao 8btôi lại 5không nhớ 3ra gì cả."
Tôi beđau khổ 5enhắm mắt 7clại, hai 76giọt nước 74mắt lăn 5xuống má. 9 © DiendanLeQuyDon.comSau đó tôi 5mở mắt 83ra, bất 82lực nhìn f9Hàn Kinh.
Hàn 3cKinh dùng 4ánh mắt ccdò xét nghi cngờ nhìn 0btôi, hắn 4nghi ngờ f2cái gì?
"Vong 9tình đan crốt cuộc calà gì vậy? 8Vì sao tôi 78lại phải 8uống Vong 8ftình đan? cRốt cuộc 2cái mà tôi 7ephải quên 02đi là gì?" 0Giọng nói ccủa tôi 8càng thêm f4nhu nhược fayếu đuối, 9thể hiện 59sự đau bđớn tận dsâu trong 28đáy lòng, 4tôi có thể 0ecảm nhận 7bđược cơ 1cthể của fHàn Kinh 9fcứng đờ, 04tia đau khổ blóe lên dtrong mắt, 0tôi cười 8bthầm, Hàn 1aKinh, anh 1muốn chơi 9thì tôi cliền chơi 4evới anh, 8để xem ecuối cùng dai sẽ lừa 74được ai. 25 © DiendanLeQuyDon.comVẻ mặt 12tôi càng a5thể hiện f4sự thống ekhổ, tôi ccắn nhẹ 45môi dưới 9làm nước a4mắt lại 1tuôn ra.
"Cái 1gì ngươi 8cũng không bcnhớ ra được 6phải không?" aHàn Kinh 7chỏi.
Tôi 37gật đầu, 2b"Trong elòng giống enhư bị 69cái gì đó 3chèn ép, 71nhưng lại 7nghĩ không d8ra là gì, 47rõ ràng 9biết điều 7đó rất 2quan trọng, c7nhưng lại f3không nhớ d3ra, tôi sắp 5phát điên bmất rồi." eTôi nức 8enở nói, ehai tay ôm 61ngực.
Hàn eKinh gỡ 8tay tôi ra, 39kéo tôi 40vào lòng, 2áp đầu ftôi vào 82ngực hắn, 0tôi khóc 95nghẹn ngào, 1nước mắt d4ướt đẫm 6áo hắn, a5ngấm cả cvào da. Nhưng 7dkhóe miệng 57tôi mỉm 3acười, Hàn eKinh ơi Hàn 21Kinh, chỉ 2bcần anh 9còn có chút e7tình cảm 8đối với f1Trúc Thanh egiả này, 0tôi có thể 2để anh 95lâm vào 8hoàn cảnh 3vạn kiếp e3bất phục!
Cả f7đêm, Hàn 36Kinh vẫn 2im lặng, a7lẳng lặng 5eôm sau lưng 33tôi, tôi 87cũng để bhắn ôm, 10hơi thở 93bình ổn, 78một lúc 1dsau nặng bnề đi vào 37giấc ngủ. 0 © DiendanLeQuyDon.comNửa đêm, dtôi nói fmê,"Hàn 05Kinh, không 1dcần," 38Người sau 94lưng tôi 42giật giật, afbừng tỉnh, 15gọi nhỏ: 6"Tĩnh fChi."
Tôi bkhông phản 4ứng, một 1alúc lâu 8dsau, lại b1tiếp tục ddnức nở: cc"Đừng 2dtrách muội...Muội...không 1có cách 43nào ...Muội 37thật sự 7fkhông còn fcách nào 21..."
Sau 0flưng vang 2lên tiếng 7thở dài, 9aHàn Kinh 89càng ôm 9achặt tôi dhơn....
Hai 7ngày sau, fHàn Kinh 5vẫn không eđến gặp btôi, tôi 3biết hắn 48đang mâu f9thuẫn, đang bdo dự, hắn ekhông biết 4nên đối 0xử với 4tôi thế 0bnào, hừ, ftôi cười 9khẽ, Hàn 40Kinh, hắn dchắc không 6bthể biết 2phụ nữ b4khi bắt 4eđầu đùa fbgiỡn thì 3sẽ có dáng 2vẻ như 04thế nào 9sao?
Bụng cdưới đau 80âm ỉ, từ 1clúc bước bvào thế bgiới này bkinh nguyệt fcủa tôi eckhông đều 40lắm, hôm 3nay nó lại eđến làm 2tôi thấy 8vui mừng, eít nhất 8đã chứng 4tỏ tôi 5không mang 0thai, tôi d8không thể ctưởng tượng 48nếu tôi 1có thai với 57Hàn Kinh 34thì sẽ cnhư nào.
Lên 3fgiường 4nằm trong 0tấm chăn c4dày nhưng 2vẫn thấy elạnh, tôi cckhông dám 22há miệng 2thở mạnh, 9như là hít 4vào không ekhí lạnh acthấu xương. 5 © DiendanLeQuyDon.comTôi có một b8tật xấu dlà hay đau bcbụng kinh, bdlần trước 5là đúng 3vào những 33quãng ngày crong ruổi 5trong tuyết 3ecùng Nam 1aCung Vân, 87lần đau 4đớn này 4cảm giác anhư không 80thể chịu 59đựng nổi, 5btôi nhớ 3Nam Cung Vân, 5tim đau đớn a5khôn nguôi, ebgiờ anh 26thế nào 4rồi? Không 36biết tương 0blai chúng 6ta sẽ ra fsao? Nếu 4ebây giờ 8fanh ở bên 48tôi thì 82tốt biết ecbao, anh sẽ 3sưởi ấm cgiúp tôi angủ, xua 60đi giá lạnh btrong tôi, 2tôi biết 68cơ thể 6danh luôn 9luôn ấm 93áp.
Sự 56đau đớn fcàng lúc acàng mãnh 6liệt, tôi 74cuộn tròn 93mình lại, 5tay chân 1càng lúc bcàng lạnh, f2trán lại 23đầm đìa cmồ hôi, 4dmặt tôi adtái nhợt, e2nhìn thấy fsự lo lắng 1bcủa thị 59nữ thì d8tôi biết 1mình chắc 6nhìn thê bthảm lắm.
Bụng 15càng lúc 5càng đau 2làm tôi drên lên 2thành tiếng, 59ý thức emơ hồ, 0trong lúc bmơ mơ màng 2emàng phát 84hiện ra 12mình nằm 15trên một fchiếc giường a8rộng lớn, emột bàn 6atay ấm áp 9xoa lên bụng atôi, tay 1kia thì nắm 61hai chân 2tôi áp vào 2ngực hắn aấm áp, 9tôi sợ 5hãi mở amắt ra, cfđối diện b2với tôi 1flà đôi emắt thâm 43trầm của 8Hàn Kinh, 0hắn nheo 4cmắt, "Biết 34mình có d0tật xấu enày rồi 59mà còn không 94tự chăm e9sóc, đáng fđời lắm." 3Hắn cố 12ra vẻ thản 59nhiên nhưng 7tôi cảm 36nhận trong cgiọng nói 60của hắn 12có chút axao động.
Không 7để ý đến aánh mắt 4dịu dàng 8của Hàn 7Kinh, tôi b4quay mặt d0đi, cười 9nhạt, Hàn f5Kinh, anh 3dựa vào agì mà muốn eđấu với 0tôi? Anh 10nhất định c2sẽ thua!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét