5 thg 8, 2014

A Mạch tòng quân - Chương 135-136

Thôi Diễn khịt mũi khinh thường nói: “Trần Khởi chính là giở trò làm rối loạn, nếu là ta sẽ trực tiếp đem Đường Thiệu Nghĩa chém tế cờ, sau đó phái đại quân trực tiếp áp tới Thanh Châu, chúng ta lấy sức khuynh quốc tấn công Thanh Châu của nàng ta, cho dù Mạch Tuệ kia tiếp tục giảo hoạt, có thể làm gì? Không nghe ai nói qua có thể lấy trứng chọi với đá đâu!”

Thường Ngọc Thanh nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ cũng bật cười, tuy rằng tâm tư Thôi Diễn đơn giản, lại một câu nói toạc ra mất chốt thắng lợi của chiến tranh, thực lực hai bên vốn là mấu chốt quyết định, cái này không riêng gì đánh giá lực lượng quân sự của hai bên, lại càng là thực lực của hai nước đấu sức. Mà Trần Khởi, A Mạch, chỉ sợ cả chính bản thân hắn, lại coi trọng quá nhiều tác dụng của mưu kế binh pháp trong chiến tranh, vắt hết óc nghĩ lấy ít thằng nhiều, lấy bất ngờ giành thắng lợi, lại xem nhẹ lời Thôi Diễn nói, không nghĩ tới có lẽ đó chính là phương pháp thích hợp nhất.

Lúc này, A Mạch dừng lại ở Dự Châu đã hai ngày, cũng không khỏi tràn đầy xúc cảm. Dự Châu bây giờ, cùng với Dự Châu năm Thịnh Nguyên thứ hai khác nhau quá lớn.

“Chỉ nhìn vào binh lực Dự Châu trước mắt, nếu không phải bị nghĩa quân các nơi hãm chân, chúng ta sợ là đã sớm mất Thanh Châu.” A Mạch mặc trường sam mới màu xanh nhạt, dùng đũa không để ý khuấy động đĩa lạc, thấp giọng nói: “Xét đến cùng đánh giặc chỉ là bốn chữ “sức mạnh quốc gia”, mà lúc này chúng ta so sánh với bọn họ, kém nhiều lắm. Không chỉ chúng ta, cho dù tính cả phía nam, sợ cũng không phải là địch thủ.”

Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, trong quán rượu rất ít khách, trên lầu hai chỉ có một bàn của A Mạch. Lâm Mẫn Thận nhìn xuyên qua màn trúc cửa sổ lướt bên ngoài phố, trông miệng liền nhịn không được nói: “Nghe ngươi nói như vậy, chúng ta còn đánh đấm cái gì? Dù sao như thế nào cũng đánh không lại.”

A Mạch nói: “Sai! Quyết định chiến tranh thắng bại ở mấy điều kiện: hoàn cảnh chiến trường, trang bị vũ khí, sĩ khí quân đội, tiếp tế hậu cần, tình báo chiến trường.v.v…, chúng ta cũng còn chiếm lấy phân nửa, huống chi ngoại trừ lực lượng, còn có một điều tuy rằng mắt nhìn không thấy tay sờ không được, mà ai cũng không dám nói nó không quan trọng, chính là vận khí! Cũng như theo lời người đời nói: Cho dù thật bại là ở thực lực, nhưng thắng lợi cũng dựa vào trời ban tặng cho.”

Lâm Mẫn Thận nghe xong chỉ cảm thấy nhức đầu, suy nghĩ nửa ngày mới lắc đầu thở dài: “Quả nhiên ta không phải nhân tài dẫn binh.”

A Mạch thản nhiên cười.

Phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân thùng thùng, Lâm Mẫn Thận cùng A Mạch đều quay đầu nhìn về phía lối lên cầu thang, chỉ thấy hai người Ngụy Quân cùng Tức Vinh Nương đội mũ che mặt được tiểu nhị dẫn từ dưới lầu đi lên. Ngụy Quân giương mắt quét khắp gian phòng nhìn thấy A Mạch, phất tay bảo tiểu nhị lui ra, một bên Tức Vinh Nương thì đã đi thẳng đến bên cạnh A Mạch ngồi xuống, đem mũ che mặt tháo xuống đặt bừa ở bên cạnh bàn, có chút lạnh nhạt hỏi: “Đợi lâu?”
A Mạch lắc đầu cười nhẹ: “Không sao cả.”

Ngụy quân đi theo sau Tức Vinh Nương cũng ngồi xuống, đang há miệng ra định nói, lại đem tiếng xưng hô đưa tới bên miệng sửa lại: “Hàn thiếu hiệp, trên đường chúng ta đi gặp phải Thát tử, nên đến chậm.”

“Có gặp gì phiền toái?” A Mạch hỏi.

Ngụy Quân lắc lắc đầu, lại không nói gì thêm. A Mạch thấy hắn không muốn nhiều lời, nên cũng không nhắc lại việc này, lại hỏi: “Tình hình chỗ các ngươi nơi đó thế nào?”

Sắc mặt Tức Vinh Nương có chút không tốt, Ngụy Quân lại không nói gì, chỉ cảnh giác liếc xuống dưới lầu một cái. Lâm Mẫn Thận thấy vậy liền cười nói: “Không có việc gì, nơi này là của người nhà mở ra.”

Ngụy Quân nghe vậy hiểu rõ gật gật đầu, ngữ khí có chút nặng nề: “Trong đại lao trong thành cũng không có người nào giống Đường Nhị đương gia, thủ vệ cũng giống trước đây, không thấy tăng cường, đêm qua ta còn cải trang đặc biệt đi dò xét, không có Đường Nhị đương gia. Thật ra gia quyến Thạch tướng quân đều ở trong lao, chỉ có điều lại không nhìn thấy đứa bé bốn năm tuổi, ta sợ đánh rắn động cỏ bọn thủ vệ, cho nên không dám tiến lên nhìn kỹ.”

Lâm Mẫn Thận nghe xong liền nói: “Ta cũng đi qua phủ Nguyên soái, quân doanh ngoài thành, cũng đều không thấy người đó.”

Trong lòng Tức Vinh Nương lại càng lo lắng, nhịn không được vội la lên: “Người ở chỗ này không có chỗ kia cũng không thấy, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể đem Đường đại ca đi đâu khác?”

Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân đều nhìn về phía A Mạch, A Mạch lại khẽ nhíu mày, mím môi không nói. Tức Vinh Nương thấy ba người bọn họ đều không nói lời nào, lập tức tức giận: “Dù sao công chúa Thát tử cũng đã tới rồi, nếu thật sự không tìm thấy Đường đại ca, chúng ta liền dứt khoát tính cướp thẳng công chúa đi, buộc Trần Khởi tự mình đem Đường đại ca giao ra! Dù sao trước đây cũng nghĩ như thế là tốt nhất.”

A Mạch nghe vậy cười khổ, cho dù là cướp công chúa đổi lấy Đường Thiệu Nghĩa, nhưng trước đó cũng nên biết chính xác chỗ Đường Thiệu Nghĩa bị giam giữ mới tốt. Lại nói lúc trước mặc dù dự định là bắt cóc công chúa, nhưng mà sau khi đến Dự Châu nàng mới phát hiện ra việc này nói thì dễ làm thì khó, nếu như có thể không động tới công chúa mà cứu được Đường Thiệu Nghĩa ra mới là tốt nhất! A Mạch nói: “Công chúa thát tử không thể so với người khác, bên người chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ hộ vệ, chúng ta không có người ở trong giúp đỡ, rất khó tiền gần đến công chúa kia.”

Tức Vinh Nương nghe xong trố mắt, không thể tin được nói: “Không phải nói rằng Trần Khởi chưa xây phủ công chúa cho công chúa Thát tử, chỉ thành thân ở trong phủ nguyên soái sao? Phủ nguyên soái kia Ngụy Quân cũng từng thăm dò qua, tuy rằng thủ vệ nghiêm ngặt hơn so với đại lao Dự Châu, nhưng cũng không phải là không vào được. Đến khi đó mấy người chúng ta phân công nhau hành động, Thát tử được cái này mất cái khác, chúng ta có thể thừa cơ mà bình tĩnh làm được.”

Đối với loại người tác phong không nhìn tình thế chỉ liều mạng điên cuồng như Tức Vinh nương, A Mạch chẳng nói gì, thầm nghĩ nếu làm như vậy, cho dù bắt cóc được công chúa, đám người chúng ta
cũng đã bị Trần Khởi tiêu diệt mất bảy tám phần, còn đem cái gì tới cứu Đường Thiệu Nghĩa? Huống chi Đường Thiệu Nghĩa bị bắt, thân thể tuyệt đối không còn khỏe mạnh dẻo dai, chẳng may cứu được người một thân trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn có ai có sức khỏe để đưa hắn ra khỏi thành Dự Châu?

Tức Vinh Nương thấy A Mạch vẫn ngồi lâu không lên tiếng, chỉ nghĩ rằng nàng sợ, liếc nàng một cái ánh mắt rất khinh thường, công kích nói: “Sao? Sợ?”

A Mạch bình tĩnh nhìn Tức Vinh Nương, thản nhiên gật gật đầu: “Không sai, sợ chết, nhưng lại sợ cho dù đã chết, cũng không cứu được Đường đại ca của ngươi ra.”

Lời vừa nói ra, lông mày Tức Vinh Nương hơi nhíu lại, đột nhiên muốn phát hỏa. Ngụy Quân ngồi một bên vội vươn tay đè nàng xuống, quay đầu nhìn A Mạch nói: “Ngài có thể có biện pháp gì khác?”

A Mạch không nói, ngược lại như có suy nghĩ gì cứ nhìn Tức Vinh Nương, ánh mắt thật chăm chú. Thấy nàng như thế, hai người Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân trong lòng đột nhiên kinh ngạc, Tức Vinh Nương cũng bị nàng nhìn cho vừa thẹn vừa giận, vỗ mạnh bàn một phát, đứng bật dậy, mắng: “Mạch ——“

Lời chưa thốt ra, Lâm Mẫn Thận ngồi bên cạnh Tức Vinh Nương bỗng nhiên ra tay điểm về phía huyệt đạo của nàng, tay đi được nửa đường, gặp Ngụy Quân ngồi đối diện xuất chưởng ngăn cản, vừa dò vừa chặn, vừa lật vừa dính, hai gười đều dùng đủ các thủ pháp cẩm nã thủ thượng thừa. Chiêu thức của Lâm Mẫn Thận nhanh chóng huyền ảo, mà Ngụy Quân lại trầm ổn mạnh mẽ, trong chớp mắt hai người đã dùng qua mấy chiêu.

Tức Vinh Nương bất ngờ gặp đột biến nhất thời cả kinh ngây dại, cũng đã quên phải mắng A Mạch tiếp, chỉ ngây ngốc đứng ở đó nhìn hai người so chiêu. Cũng là A Mạch lên tiếng quát bảo Ngụy Quân cùng Lâm mẫn Thận dừng lại, sau đó giương mắt nhìn về phía Tức Vinh Nương, thản nhiên nói: “Tức đại đương gia, vì cứu Đường Thiệu Nghĩa, ngươi có thể trả bất cứ giá nào?”

Tức Vinh Nương phục hồi lại tinh thần, đuôi lông mày giương lên, cao giọng đáp: “Nếu ta đã đến Dự Châu này, sẽ không nghĩ tới chuyện sống chết!”

A Mạch im lặng đánh giá Tức Vinh Nương một lát, thản nhiên nở nụ cười, nói: “Tốt lắm, ta có một biện pháp có thể bắt cóc công chúa Thát tử, đổi Đường Thiệu Nghĩa về, ngươi có đồng ý nghe ta không?”

Tức Vinh Nương trao đổi một ánh mắt với Ngụy Quân, nghi ngờ hỏi: “Ngươi có biện pháp gì?”
A Mạch trầm giọng đáp: “Bốn người chúng ta trong ngày Trần Khởi thành thân lén vào trong phủ hắn, ta cùng ngươi nghĩ cách thu hút sự chú ý của ám vệ bên người công chúa Thát tử, Mục Bạch cùng Ngụy giáo đầu thừa cơ bắt cóc công chúa thát tử.” A Mạch nói xong nhìn về phía Ngụy Quân: “Ngươi bảo đám người Triệu Tứ, tất cả đều ở ngoài thành chờ đợi, để tiếp ứng, một khi chúng ta cứu người, phải lập tức chạy trốn.”

Ngụy Quân thoáng chần chừ, hướng A mạch nói: “Nếu chỉ hai người ta và Mục Bạch, thừa dịp náo loạn lén vào phủ Nguyên soái hành sự trái lại sẽ dễ dàng hơn đó, nhưng mà nếu mang theo ngài cùng Tức Đại đương gia, sợ là…”

Ngụy Quân không đem lời nói hết, suy nghĩ băn khoăn cũng rất rõ ràng, vì thân thủ của A Mạch cùng Tức Vinh Nương kia, mang theo chỉ thêm rắc rối, Lâm Mẫn Thận một bên cũng gật gật đầu.

A Mạch còn chưa lộ ra vẻ gì, khuôn mặt của Tức Vinh Nương đã trương lên ửng đỏ, đang muốn nổi nóng thì liền nghe A Mạch thản nhiên nói với Ngụy Quân: “Nếu chỉ với hai người các ngươi, ai thu hút sự chú ý của ám vệ Thát tử?”

Ngụy Quân suy nghĩ, nói: “Không bằng ta mang theo đám người Triệu Tứ đến phủ Nguyên soái, dựa theo sự phân công của ngài mà hành động, ngài cũng Tức đại đương gia ở ngoài thành tiếp ứng.”

Ngụy Quân có lo lắng của hắn, Vào phủ Nguyên soái bắt cóc công chúa là chuyện một phần sống chín phần chết, thân phận của A Mạch và Tức Vinh Nương không phải tầm thường, lại là hai người võ công kém cỏi nhất trong cả nhóm, cho dù là người nào xảy ra chuyện, bọn hắn có cứu được Đường Thiệu Nghĩa trở về Thanh Châu, cũng không cách nào ăn nói với mọi người.

A Mạch hiểu được thật ra Ngụy Quân có ý tốt, nói: “Các ngươi ra tay bừa chỉ làm cho Thát tử phòng bị thêm chặt chẽ, một khi có thích khách xuất hiện, tất nhiên thát tử sẽ bảo hộ chủ nhân nhất, cho nên, chỉ bằng các ngươi, không được.” Nàng cười nhẹ liếc mắt nhìn Tức Vinh Nương một cái, nói tiếp: “Nhưng nếu mà một nữ nhân đột nhiên xuất hiện gây rối, ngược lại sẽ làm giảm bớt canh gác của Thát tử.”

Đám người Ngụy Quân vẫn không hiểu rõ, nhưng mà A Mạch lại không muốn nói đến cùng, chỉ nói: “Đến lúc đó thì ta sẽ nói Tức Đại đương gia phải hành động như thế nào, một khi Mục Bạch đến bắt cóc công chúa thát tử, chúng ta lập tức có thể bình an vô sự rời khỏi Dự Châu.”

Tức Vinh Nương nửa tin nửa ngờ nhìn A Mạch.
A Mạch nhướng mày hỏi: “Làm sao thế? Sợ?”

Tức Vinh Nương lập tức nhấc cằm lên, thách thức nói: “Thanh Phong Trại chúng ta tới đây, không biết cái chữ “Sợ” kia viết như thế nào!”

A Mạch cười cười, ôn hòa nói: “Một nét chữ tâm thêm một chữ bạch mà thôi.”

Tức Vinh Nương mắt trái hạnh trợn tròn, chưa kịp phản ứng, Lâm Mẫn Thận ngồi một bên đã cười sặc sụa.

********************

Ngày hai mươi bốn tháng hai, Trữ Quốc trưởng công chúa Bắc Mạc ngàn dặm xa xôi đi lấy chồng ở Dự Châu, tiểu hoàng đế Bắc Mạc bề ngoài rất ân sủng Trần Khởi, đặc biệt hạ ý chỉ, lệnh hôn lễ tất cả đều theo tục lệ dân gian.

Trữ Quốc trưởng công chúa ở tạm tại dịch quán Dự Châu, chờ đợi Chinh Nam đại nguyên soái Trần Khởi tới nghênh đón.

Ngày mùng hai tháng ba, là ngày Khâm Thiên Giám (giống lịch vạn sự) của Bắc Mạc chọn làm ngày hoàng đạo, Trần Khởi một thân chinh bào màu đen mới tinh, đem Trữ Quốc trưởng công chúa nghênh đón về phủ Nguyên soái. Phong tục dựng vợ gả chồng của Bắc Mạc cùng Nam Hạ khác rất nhiều, khi sắc trời gần tối hôn lễ mới chính thức bắt đầu, cho nên chờ đợi kiệu hoa của Trữ Quốc trưởng công chúa tới phủ Nguyên Soái thì trong ngoài phủ đèn đuốc đã sáng trưng.

A Mạch cùng Tức Vinh Nương tránh ở trong nhà xí hẻo lánh bên cạnh viện, cởi bỏ quân trang Bắc Mạc dùng để cải trang bên ngoài ra, lộ ra bên trong mặc cẩm y sẫm màu. Một bên A Mạch đem loan đao khéo léo tinh xảo của Bắc Mạc giắt ở bên sườn, một bên thấp giọng nói: “Không nghĩ rằng tiến vào lại dễ dàng như vậy, cũng may mà bọn họ coi trọng màu đen (ý nói trời tối), bằng không sợ khi muốn chạy trốn cũng phiền phức.”

Ngũ quan của nàng đã được chỉnh sửa lại, tất cả khóe mắt đuôi lông mày đều được Lâm mẫn Thận dùng nhựa cao su kéo cho cao lên, nguyên vốn khuôn mặt của nàng có chút lạnh lùng lại tăng thêm vài phần nghiêm nghị.

Đầu ngón tay Tức Vinh Nương đã hơi run rẩy, vài lần cũng chưa thể vấn tóc cài trâm trên đầu xong được. A Mạch vươn tay đem tóc nàng búi lại đội mũ vào, nhẹ giọng an ủi: “Chớ sợ, không có việc gì.”

Tức Vinh Nương gượng gạo rút rút khóe miệng, thấp giọng che dấu nói: “Ta sợ tí nữa lại chặt quá, đến lúc đó không tháo xuống được.”

A Mạch nghe vậy cười cười, không nói gì.

Tức Vinh Nương giương mắt nhìn A Mạch, thấy vẻ mặt A Mạch bình tĩnh, trong lòng rốt cuộc cũng dần dần trấn tĩnh lại. Cho tới giờ khắc này, nàng cũng không biết những lời A Mạch nói với nàng kia là thật hay giả, không biết làm như vậy có thể thật sự thu hút sự chú ý của đông người hay không… Trước mắt, ngoại trừ nàng phải tin tưởng A Mạch vô điều kiện ra không có sự lựa chọn nào khác

Khi hai người các nàng đi từ nhà xí ra đã đều trở thành các quý công tử Bắc Mạc ăn mặc sang trọng. A Mạch thấp giọng dặn dò: “Gan dạ lên nào, mặc kệ thấy ai, cứ hất cằm lên phớt lờ đi là được.”

Tức Vinh Nương chậm rãi gật đầu.

A Mạch đứng thẳng lưng lên, bước đi lên trên không nhanh không chậm thẳng tiến về phía trước.
Đúng lúc chính viện Phủ nguyên soái náo nhiệt nhất, cô dâu do người khác giúp đỡ bước qua yên ngựa, từ từ đi đến chính đường. A Mạch thoáng nhìn Thường Ngọc Thanh, Thường Tu An cũng đứng chờ ở phòng khách bên trong, không dám đến gần quá mức, chỉ tránh ở sau lưng lẳng lặng nhìn. Trần Khởi dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, trên khóe môi thoáng hiện nét cười thản nhiên, ánh mắt ung dung nhìn thê tử của hắn thướt tha đi đến, Trữ Quốc trưởng công chúa Bắc Mạc.

Tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, tiếng chiêng trống huyên náo, tiếng hô của người xướng lễ, mỗi một tiếng đều quá gần, nhưng nhập vào trong tai A mạch lại có chút nhỏ bé trống rỗng, nhất định không bằng tiếng thét chói tai của cái đêm kia khi đó thường quanh quẩn bên tai nàng, tiếng chém giết rõ ràng, còn có lời hắn từng nói qua năm ấy, hắn nói: “A Mạch, muội chờ huynh, chờ huynh trở về cưới muội.”

Nàng nghĩ rằng nàng đều đã quên, nàng nghĩ rằng nàng đã sớm không thèm để ý, nàng nghĩ rằng nàng đã kiên cường đến mức không thể sợ hãi… Ánh mắt A Mạch chợt có chút nóng lên, nàng không dám chớp mắt, chỉ cố gắng đem ánh mắt mở lớn hơn nữa, chờ đợi trận chua xót trong mắt kia qua đi.

Bên kia Trần Khởi cùng tân nương đứng lại trước hương án, bốn phía dần dần yên tĩnh trở lại. Tiếng người xướng lễ một bên cất cao giọng: “Nhất bái thiên địa!” Trần Khởi vén vạt áo lên, đang muốn quỳ gối thì chợt nghe đột nhiên trong đám người phát ra tiếng của một nữ tử có vẻ sắc lạnh, tiếng hét the thé thất thanh: “Khoan đã!”

Động tác của Trần Khởi cùng tân nương kia bị ngừng lại, đám khách khứa vây xem cũng đều sửng sốt, cùng nhau nhìn về phía phương hướng thanh âm truyền tới, chỉ thấy một bóng người màu đen từ trong đám người xem lễ vọt ra, vừa chạy vừa kéo rơi mũ của mình xuống, mặc cho tóc đen trút xuống đầy đầu, liếc mắt nhìn qua đúng là một nữ tử tuổi còn rất trẻ!

Khách bên trong phần lớn là tướng lãnh quân Bắc Mạc, đột nhiên thấy người làm khó dễ, bước lên phía trước ngăn cản, hai cánh tay duỗi ra đem đem chặn nàng kia lại trước hương án. Nàng kia giờ phút này đã vọt tới giữa đại sảnh, lại vẫn vùng vẫy hướng đến chỗ Trần Khởi, khàn giọng chất vấn: “Trần Khởi, làm sao ngươi có thể cưới người khác! Ngươi đã quên đồng ý với cha ta thế nào sao? Không phải ngươi nói muốn lấy ta, muốn chăm sóc ta một đời hay sao?”

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, đều không nhịn được tinh tế đánh giá dung nhan nữ tử ở trước mặt, thấy nàng mặc dù tóc tai bù xù, nhưng khó che dấu ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, trong đôi mắt đẹp lại càng chứa đựng lệ, bi phẫn đến cực điểm nhìn Trần Khởi. Trong lòng mọi người nhất thời đều có chút rõ ràng, phải biết lòng ghen ghét mọi người trên đời này đều có, Trần Khởi là một kẻ hàn vi (nghèo hèn), một là không có xuất thân, hai là không có lai lịch, lại đột nhiên được nhận lấy thánh sủng phong làm Chinh Nam đại nguyên soái, cũng như vậy trở thành một đại danh tướng, cuối cùng là sự tích vinh dự cưới trưởng công chúa, việc này ở Bắc Mạc đã trở thành người người đều nói đến, nào là thân thế y nghèo khổ, trải qua vài lần ngoắt nghéo, mức độ đặc sắc không thua gì một bộ truyện truyền kỳ. Ai cũng không thể ngờ được đại hôn hôm nay như thế nào lại lòi ra một người cùng trưởng công chúa tranh chồng! Làm sao thế? Đây đang mà một bộ truyện anh hùng truyền kỳ, trước mắt đã muốn biến thành truyện Trần Thế Mỹ bỏ vợ bỏ con sao?

Trần Khởi im lặng không nói, nhưng ánh mắt có chút nôn nóng nhìn xuyên qua đám người, giống như đang tìm kiếm người nào đó. Trữ Quốc trưởng công chúa bên cạnh ngược lại trấn định tư thế, chỉ thoáng thẳng sống lưng, để hỉ nương (người chăm sóc nàng dâu) dìu yên lặng hướng lui về phía sau từng bước.

Thường Ngọc Thanh vốn đứng trong đám khách xem lễ thấy vậy trong lòng không khỏi chợt động, cũng nhìn theo tầm mắt Trần Khởi tìm xuống, chỉ thấy dối diện trong đám người có một cái thân ảnh mảnh mai chợt lóe lên rồi biến mất, đúng là vô cùng quen thuộc.

Khương Thành Dực là tâm phúc của Trần Khởi mắt thấy bỗng nhiên náo loạn thành ra như vậy, vội lên tiếng quát: “Con điên ở nơi nào đến! Còn không kéo xuống!” hai tướng lĩnh đang ngăn trở nữ tử kia lập tức giật cánh tay nàng về phía sau lôi đi. Cô gái này không phải ai khác, chính là Tức Vinh Nương đi cùng A Mạch, lúc này nàng vẫn chưa dùng đến chút võ công nào, chỉ liều mạng giãy dụa giống như nữ tử bình thường, không ngừng khàn giọng kêu lên: “Trần Khởi! Trần Khởi! Hôm nay ngươi phụ ta, nhưng không thể thoát khỏi trời đất chứng giám? Bốn tuổi cha mẹ ngươi đều mất, lẻ loi một mình bên ngoài sống bằng nghề ăn xin; mười ba tuổi lúc gặp được cha ta, là ông ấy thương cảnh đời của ngươi, mang ngươi về nhà hết lòng nuôi dạy, cũng tầm tám năm.!”

Khương Thành Dực nghe xong vội gấp, trong lúc bối rối liếc mắt nhìn Trần Khởi một cái, đã thấy ánh mắt hắn còn đang rơi vào đúng một chỗ trong đám người, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt. Khương Thành Dực nhất thời chẳng quan tâm nhiều, chỉ đánh lớn tiếng quát: “Kéo xuống! Kéo xuống!”

Một loạt mấy thị vệ bên cạnh đi lên kéo Tức Vinh Nương ra, nhưng mà Tức Vinh Nương lại âm thầm dùng sức, mấy tên thị vệ kia nhất thời không bắt được nàng, trong miệng nàng vẫn tiếp tục kêu lên: “Cũng tầm tám năm, ông ấy đối đãi với ngươi như con đẻ, đem con gái muốn gả cho ngươi, không nghĩ tới ngươi lấy oán trả ơn, giết cha mẹ ta, tàn sát người trong thôn của ta…”

Có thị vệ tiến lên bịt miệng Tức Vinh Nương lại, thanh âm của Tức Vinh Nương có chút không rõ, lại càng phát ra thê lương: “Trần Khởi, lương tâm ngươi ở đâu? Lương tâm ở đâu?”

Mọi người nghe thấy đều trợn mắt há hốc mồm, nhất thời đều sững sờ ngay tại chỗ. Đúng là hơn hai mươi tuổi Trần Khởi mới xuất hiện ở Thượng Kinh, chỉ biết hắn xuất thân hàn vi, trước đó là cô nhi, mà quá khứ trước năm hai mươi tuổi của hắn, trong mắt người đời luôn là một câu đố. Hiện giờ nghe cô gái này xuất hiện khóc nháo, đúng là điều gì cũng chống lại hắn.

Các loại ánh mắt cùng rơi vào trên người Trần Khởi, tầm mắt Trần Khởi đã thu hồi từ trong đám người, hơi hơi cúi đầu xuống, im lặng một lát sau đột nhiên lên tiếng: “Buông nàng ấy ra.”

Khương Thành Dực nghe vậy sửng sốt, không dám tin nhìn về phía Trần Khởi, chỉ thấy mặt hắn trầm như nước, ánh mắt bình thản không gợn sóng nhìn lại, từ từ nói: “Buông nàng ra, bảo nàng ta nói cho rõ.”

Mọi người đều nhìn Tức Vinh Nương được buông ra, Tức Vinh Nương lảo đảo vài bước mới đứng vững được, trong lòng thầm mắng tại sao Lâm Mẫn Thận còn chưa hành động, chợt nghe Trần Khởi hỏi: “Xin hỏi danh tính vị cô nương này?”

Tức Vinh Nương chỉ nhớ kỹ mấy câu A Mạch dạy nàng nói, vốn nghĩ rằng Lâm Mẫn Thận thừa dịp náo loạn liền bắt cóc trưởng công chúa, không ngờ nơi đó Lâm Mẫn Thận vẫn chưa thấy hành động, càng không ngờ sẽ còn cùng Trần Khởi đối chất, trước mặt bị Trần Khởi hỏi như vậy nhất thời nghẹn lại, lại biết không thể tự ý bịa chuyện nói bậy, liền ngẩng đầu mắng: “Trần khởi, ngươi đừng có giả bộ, ngươi đã ở nhà ta tám năm, lại không biết tên họ ta sao?”

Trần Khởi nghe vậy khe khẽ cười một tiếng, lại hỏi: “Ngay cả danh tính cô nương cũng không dám nói, Trần mỗ cũng không dám hỏi nữa, nhưng mà ngươi nói cũng Trần mỗ là người quen cũ, như vậy xin hỏi năm nay Trần mỗ tuổi tác bao nhiêu, sinh nhật là ngày nào?”

Nghe Trần Khởi hỏi như vậy, đừng nói Tức Vinh Nương có chút hoảng sợ, ngay cả A Mạch trong đám người lòng cũng nóng như lửa đốt, cứ để cho Trần Khởi hỏi tiếp như vậy, không những thân phận Tức Vinh Nương bại lộ, mà ở chỗ ấy Lâm Mẫn Thận cũng không tìm được cơ hội để tới gần công chúa. Hiển nhiên Tức Vinh Nương cũng nghĩ tới điều này, dứt khoát không để ý đến câu hỏi của Trần Khởi, quay đầu nhìn Công chúa kia kêu lớn: “Công chúa nương nương, ngươi là kim chi ngọc diệp cao quý, chẳng lẽ mắt cũng mù hay sao? Lại đi gả cho kẻ bất trung bất hiếu vô tình vô nghĩa như thế này!”

Trong miệng Tức Vinh Nương quát lớn, cơ thể mạnh mẽ phát lực, vọt thẳng về phía công chúa kia, Khương Thành Dực phía sau nàng theo gót nhào tới, nhất thời cùng Tức Vinh Nương cuộn lại một chỗ. A Mạch thấy cấp bách, chỉ sợ Tức Vinh Nương xảy ra chuyện, mà Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân lại không có động tĩnh, rơi vào đường cùng chỉ còn cách chính mình phải đi cướp công chúa kia, ai ngờ thân hình vừa mới động, hai cánh tay bị người từ đằng sau chặt chẽ giữ lấy. A Mạch kinh sợ quay đầu lại, lập tức phát hiện Thường Ngọc Thanh đang ở phía sau người!

Hai bàn tay Thường Ngọc Thanh cấp bách, kéo nàng lùi lại hai bước, sau khi không lộ dấu vết tránh ở phía sau đám người, đem môi kề sát bên tai A Mạch thấp giọng nói: ‘Nếu không muốn thân phận bị bại lộ, liền im lặng đứng ở đây đừng nhúc nhích!”

A Mạch há lại dễ dàng nghe theo sự điều khiển của người khác, trước tiên giả bộ nghe theo Thường Ngọc Thanh lui về phía sau hai bước, khuỷu tay bất chợt phát lực vọt tới sườn hắn, thừa dịp lực đạo trên tay Thường Ngọc Thanh buông lỏng trong nháy mắt, thân bị hắn kiềm chế thoát ra, bật nhảy vào trong đám người, quát lớn: ‘Có thích khách! Bảo vệ trưởng công chúa!”

Tiếng này vừa rơi xuống, vốn dĩ đám người đã hỗn loạn lại càng thêm lộn xộn, trong miệng A Mạch kêu “Bảo vệ trưởng công chúa!” lại thừa dịp náo loạn chen lên hướng về phía trưởng công chúa kia, nhảy vài bước đến bên cạnh trưởng công chúa, loan đao đột nhiên vung vên bức Hỉ nương bên cạnh Trưởng công chúa tránh ra, đưa tay bắt lấy đầu vai trưởng công chúa. A Mạch chỉ nghĩ rằng trưởng công chúa kia là thiếu nữ lớn lên trong thâm cung, một trảo này tất nhiên sẽ trúng, ai ngờ đầu ngón tay chỉ vừa chạm vào áo cưới hơi lạnh, chợt thấy không bắt được, đầu vai kia trơn tuột như cá trượt ra, một đôi bàn tay trắng nõn từ trong hồng y nhanh chóng lộ ra, lập tức không chế mạch môn của A Mạch.

Trong lòng A Mạch cả kinh, lập tức buông tay né tránh, dưới chân liên tiếp nhảy lui nhanh về phía sau, quay đầu hướng về phía Tức Vinh Nương lớn tiếng quát: “Có gian trá! Đi nhanh lên.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét