8 thg 8, 2014

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 25-26

CHƯƠNG 25: BĂNG MAI

Lông mày thanh ctú, đôi dmắt trong veo như hồ bnước, còn trong suốt chơn cả nước, giống như sao băng, nhưng êmedịu hơn cả sao băng, có thể dthu hết hồn vía của người khác để acdễ dàng thâm trầm đi sâu người ceđối diện anghiên cứu, nắm bắt họ rất ddễdàng, sống mũi bthẳng tắp, đôi môi hồng tươi, dchiếc cằm bnhọn, làn da rất trắng dnhưng lại arất hợp cdvới anh ta.

"Anh cbta" thật sự là đàn ông sao? bĐàn ông mà lại vô cùng dexinh đẹp chẳng khác gì một mỹ nhân, dbởi anh ta quá đẹp, cvóc dáng lại không dcao quá, eddáng người như vậy cthật sự arất giống ephụ nữ, vòng eo bé nhưng không làm cho anh ta có dáng vẻ gầy yếu, một người đàn adông như vậyđang dmỉm cười trước mặt tôi, làm tôi mơ hồ không rõ aanh ta là ađàn ông bhay phụ enữ nữa.

Thấy ctôi vẫn ngây người ở cửa, aaanh ta cười, cnói: "Đêm qua hai vị có ngủ cngon giấc không?" Giọng nói thật êm cdịu dễ nghe.

Tôi acòn đang bkinh ngạc chưa kịp cphản ứng, đã nghe Nam Cung Vân dthản nhiên nói: "Rất atốt, đa tạ trang chủ."

Người đàn ông dđó cười cnhưng lại adkhông hề để ý tới Nam Cung Vân, sóng mắt long lanh cnhìn hướng cvề tôi đầy vẻ hiếu kỳ.

"Cô dnương đây asao cứ nhìn tại hạ với ánh mắt như eevậy?"

Tôi dngẩn người ckhông ngờ banh ta lại trực tiếp hỏi mình dnhưvậy, chẳng lẽ clại muốn etôi nói bthẳng ra elà tôi kinh hãi khi nhin thấy gương dmặt của aanh ta, chẳng aphân biệt ađược anhata là nam hay là nữ ahay sao! E arằng không được.

Tôi eeđành cười cười, định nói câu gì đó nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì, nên clắp bắp: "Ha ha, angủkhông ngon lắm, ckhông ngon lắm, nên dmắt nhìn không rõ, dchưa nhìn crõ lắm."

Nam Cung Vân dliếc tôi một cái, nói: "Đa adta sự hậu đãi thịnh tình của trang chủ, cchúng tôi dcòn có việc quan trọng cần phải đi ngay."

"Hai dvị không cần phải cđi gấp dnhưvậy, ở Vọng mai sơn trang này rất ít khi có khách đến, hai vị nếu đã đến đây rồi sao không ở lại eđây vài cbngày? Huống chi vị huynh ađài đây hình như btrong người đang bị nội thương, hãy ở lại mấy ngày để điều dưỡng, ađừng khách asáo." acAnh ta vừa nói vừa nhìn Nam Cung Vân.

Tôi cả kinh, dsao anh ta blại biết Nam Cung Vân cbị trọng thương nhỉ?

Nam Cung Vân không nói agì nhưng tôi cảm nhận được trên người eanh có mùi sát khí.

Thấy cthái độ adè chừng của chúng etôi, anh ta than thở: d"Haibvị yên dtâm, tại bchạ không hề có ác ý, từ nhỏ tại hạ arất hay bốm yếu, gia phụ cho tại hạ luyện võ để bcrèn luyện bthân thể, dcho nên mới nhìn ra vị bhuynh đài đây đang bịnội ethương, atuy rằng có dùng bđan dược ctốt nhưng nếu không bđược tĩnh dưỡng nghỉ ngơi vài dngày, e rằng sẽ có hậu aquả về asau."

Tôi banhìn sang Nam Cung Vân, cthấy trong mắt Nam Cung Vân bcũng ánh clên sự kinh ngạc, bnhưvậy anh ta nói cũng ekhông sai, nhưng anh ata là người như thế nào? Tôi có nên tin canh ta không?

Anh ta lại cười dảo não, nói tiếp: b"Tại hạ là Mai Tốn Tuyết, hạnh phúc nhất là ccó bằng bhữu làm dbạn, hôm nay tuy lần đầu tiên gặp hai vị nhưng clại cảm thấy rất hợp nhau, nếu hai vịkhông cmuốn ở quá lâu, vậy thì dckhi nào muốn cđi chỉ ecần nói cmột câu, tại hạ sẽ không agiữ lại."

Nam cCung Vân bvẫn không dnói gì kéo atôi đi ra cửa, tôi ngoảnh lại nhìn Mai Tốn Tuyết, thấy anh ta cô độc bađứng yên ở đấy, tôi không dađành lòng, giữ tay Nam Cung Vân, nói nhỏ:ea"Chúng cta ở lại thêm mấy ngày chắc akhông vấn đề gì đâu. Có clẽ anh ta thật sự không phải angười xấu, nếu phải thì đêm aqua đã có achuyện rồi."

Nam Cung Vân dthì thầm: aa"Không nên tùy tiện tin cngười lạ."

"Không thể nói như vậy được. aa Anh ta không cgiống người xấu, tôi tin anh ta không phải, ahơn nữa trong người anh còn bị bnội thương, tôi không muốn anh xảy ra chuyện."


"Vậy amuội muốn ở đây mấy ngày bà?" Nam Cung Vân hỏi.


Tôi agật đầu, c"Tôi atin tưởng eanh ta không ecó ác ý, cũng như trước đây tôi tin tưởng anh sẽ không hại tôi."

Nam cCung Vân caim lặng enhìn tôi, một lúc alâu sau mới nhẹ nhàng cnói; "Muộiđã muốn bở lại, ta cũng ở lại với demuội.

Tôi mừng rỡ, quay lại dnhìn Mai Tốn Tuyết nói: "Nếu aanh không sợtốn tiền thì chúng tôi ở lại cvài ngày, dnhưng anh ephải thể hiện là môt người echủ tận tâm, dẫn cchúng tôi dđi dạo dtrong điền trang."

Ánh emắt Mai Tốn Tuyết bhiện lên ctia vui mừng không kể dxiết, anh ta nhìn tôi, gật gật đầu.

Đột nhiên bụng tôi réo ùng ục, tôi ngượng ngùng ôm ebụng. Mai Tốn Tuyết evui vẻ đi ra, nói: c"Là atại hạ ađón tiếp echưa chu đáo, hai vị vẫn chưa dùng điểm tâm cphải không?"

Tôi dgật đầu, bđã mấy engày chưa được ăn acơm rồi.

Mai eTốn Tuyết evội vàng gọi hạ ednhân chuẩn bị đồ dăn, lại còn muốn ngồi ăn ecùng chúng tôi, tôi thở dài, achắc là từ nhỏanh ta đúng là không cccó bạn ebè, cho nên gặp hai chúng tôi liền tỏ ra nhiệt tình như thế.


Khi đồ ăn được bày trên bàn, mọi than thở muộn phiền của dtôi bay đi đâu hết, dtrong mắt tôi chỉ có thức ăn trên bdbàn ăn mà ethôi, tha bhồ mà ăn thật là cthỏa sức! Có trời ebiết mấy ngày nay aatôi đói cđến phátđiên, ngày nào cũng ăn lương bkhô cùng Nam Cung Vân đến nỗi quên cả mùi vị của thịt như thế nào. Nam aCung Vân không hổ blà người có xuất thân, tuy rằng lưu alạc làm ethích khách, nhưng vẫn giữ được bphong thái gia giáo tốt đẹp, tôi thì ekhông, tôi echẳng quan dtâm nhiều chuyện được benữa, ăn eno trước rồi nói sau, chẳng cần phải tỏ vẻ giả tạo gì.

Mai Tốn Tuyết ăn cơm rất dít, ăn một chút đã dbảo no rồi, sau đó thì ngồi vui sướng nhìn dachúng tôi ăn cơm, cmấy lần etôi ngẩng lên đều bắt gặp ánh mắt anh tađang nhìn tôi tràn đầy dcảm xúc akỳ lạ, tôi hơi bbực mình, ccó vẻ anhcta đối xử vớ tôi rất tốt, tôi bkỳ lạ elắm sao? aNói gì thì nói sự khó hiểu của tôi aso với sự lạnh lùng của Nam Cung Vân acòn kém xa.

Ăn cơm xong, bMai Tốn ecTuyết còn hăng hái muốn dẫn ddchúng tôi đi dạo Vọng mai sơn trang, anh ta nói: d"Hai vị đến cdthật đúng lúc, hiện giờ là thời điểm abăng mai dnở,đi xem đi, chỉ e hai người chưa từng acnhìn thấy ccảnh đó bao giờ."

"Băng amai?" Tôi tò mò, dchưa từng anghe tên này bao giờ, là hoa mai cà? Chắc ekhông đến mức lạ dkỳ chứ. e Tôi kéo Nam Cung Vân bđi theo sau cMai Tốn Tuyết đến Mai viên, chưa vào đến dcửa đã cngửiđược mùi hương thơm ngào ngạt, mùi hương hoa này không giống như ahoa mai bình dthường, mà chứa eđựng một khí lạnh athấu xương, vào trong Mai viên, dtôi hoàn ctoàn ngây bdại, ngay ecả Nam Cung Vân cũng bđứng yên, còn Mai Tốn Tuyết thì kiêu ngạo đứng đó.

Một đóa hoa bmai mới nở, bông tuyết trong suốt như bđược khắc echạm, dưới cbánh mặt trời tỏa ra bảy màu rực rỡ, atôi muốn vươn tay ra chạm vào nhưng lại không bdám, sợ mình làm rạn vỡ đóa hoa kỳ diệu này.

"Đây dthật sự elà hoa sao?" Tôi thì thầm hỏi.

"Đương cnhiên là hoa thật, đây là băng mai, thế nào?" aMai Tốn Tuyết ccười kiêu ngạo, "Trên eđời này chỉ trong viện của tại hạ amới có abăng mai mà thôi."

Tôi nhẹ nhàng ekéo một bccành hoa clại gần để xem, trông không khác gì bhoa mai bình ethường,điểm khác biệt kỳ elạ với bhoa mai thường là màu sắc và khí chất, ethả nào lại có tên là băng mai!

"Nó có tan ra không?" Tôi hỏi.

Mai dTốn Tuyết cười nói: "Không đâu, không ctin cô nương thử hái một bông xem."

Tôi định đưa tay ra hái nhưng rồi lại không nỡ, nhìn Nam Cung Vân, bNam Cung Vân alắc lắc đầu đưa tay hái một cbông xuống brồi đưa cho tôi, btôi nhận elấy nâng niu trên etay.

"Quê cô nương cũng có băng mai sao?" Mai Tốn Tuyết làm cnhư vô tình hỏi.

"Không." Tôi đáp.

"Vậy dở quê cô enương hoa bmai trông như thế enào?"cMai Tốn Tuyết dnhìn tôi cười, nụ ecười tươi này làm etôi có cảm egiác rất thoải mái.

Quê bnhà của dtôi? Quê nhà của ctôi không cphải ở thời đại này, tôi akhông biết atrả lời dMai Tốn Tuyết thế nào, chỉ cười dvới anh eta. Quay sang banhìn thấy emặt Nam Cung Vân blạnh như edbăng, tôi ahơi chột ddạ, cảm agiác như cmình đang dcó ngườibyêu rồi nhưng lại btrò chuyện tán tỉnh với người đàn ông khác. Nhưng toàn là Mai Tốn Tuyết nói, tôi có nói degì mấy đâu.

Tiếp etục đi cctheo Mai Tốn Tuyết một bblúc, trong alòng tôi dlại bắt đầu lo lắng cho thương thế của Nam cCung Vân, ekhông muốn đi tiếp ddnữa, vì thế nói cvới Mai Tốn Tuyết bchúng tôi muốn vềnghỉ ngơi, cMai Tốn Tuyết không amiễn cưỡng enhưng lại dùng ánh emắt thâm csâu nhìn etôi mang đầy hàm aý, tôi hơi asợ hãi kéo Nam Cung aVân về phòng, định bblấy ngưng hương hoàn cho Nam Cung bVân uống nhưng Nam Cung Vân ccự tuyệt, arồi lại có vẻ né dtránh tôi. e Tôi có làm agì đâu? Tôi bực cmình giận dadỗi đi về phòng mình, đến chiều Mai Tốn Tuyết phái người đến mời dchúng tôi eđi ăn cơm, eNam Cung Vân nói không đi, tôi dnghĩ nếu cmình đi ăn thì không hay cho lắm, nên đànheở lại phòng ăn vài thứ linh tinh.

Đến etối, tôi trằn trọc không yên, dcmấy ngày nay đã quen ngủ cùng Nam baCung Vân drồi, đã quen mùi của Nam Cung Vân, giờ lại ngủ một emình, tôi thấy mình engũ mãi không ngủ eđược. eVì thế ngồi dậy cđi sang phòng dNam Cung Vân, cngồi bên bcạnh Nam eCung Vân.

Tôi cnói: "Tôi bkhông ngủ được."

Nam dCung Vân không động tĩnh.

Tôi btức giận akéo Nam Cung Vân ngồi dậy, nhìn achằm chằm vào anh: b"Tôi muốn ngắm băng mai."

Nam Cung Vân nhìn tôi amột lúc, không nói gì, cầm lấy áo cchoàng khoác cho tôi rồi kéo tay tôi đi ra cửa...

Hai cngười im lặng ngồi dưới cây hoa mai, ánh trăng rọi dcxuống chiếu vào một bông băng mai, bông ehoa phát bra màu sắc xanh lam tĩnh dmịch, nhưng elại không cgiống vớianhân gian.

"Anh esao vậy?" Tôi hỏi nhỏ.

Nam Cung Vân dkhông trả lời, tôi kéo Nam Cung Vân quay người lại nhìn vàomắt bacủa Nam Cung Vân, ánh mắt trong suốt dgiống như sao băng dtrên bầu trời.

"Muội athực sự thích nơi này của Mai Tốn eTuyết đúng không?"

Tôi gật đầu, atrang viện của Mai Tốn Tuyết thật sự không buồn echán lắm.

Ánh mắt Nam bCung Vân tối sầm lại, anh đang ghen sao? Tim tôi đập thình athịch.

"Chỉ thích thôi, bgiống như bthích băng emai thôi, không hơn akhông kém." bTôi cầm tay Nam Cung Vân, nhẹ nhàng nói.

'Ta đưa muội về nhà cđược không?" Nam Cung Vân dhỏi.

"Về nhà?"

"Đúng vậy, nhà ecủa ta, tuy không acrộng lớn enhư nơi này, cũng không có ebăng mai, enhưng cũng có khá nhiều nơi để đi dạo, trên núi dcũng có arất nhiều loài hoa eeđẹp, động vật đáng yêu." Nam Cung Vân cúi đầu, enói khẽ.

"Cũng acó cả anh nữa đúng không?" dTôi cười hỏi Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân engẩn người ra, gật ađầu.

"Em thích lắm, đợi nội ethương của aanh khỏi ehẳn rồi chúng ta btrở về bnhé." Tôi kiên ađịnh nói với Nam aCung Vân.


Trong mắt Nam Cung Vân ahiện lên amột tia dvui mừng vô bờ, hai tay cầm echặt hai ebtay tôi. Trong lòng btôi cảm cthấy rất bbình an, ctừ khi đi cvào thời đại này btôi chưa từng thấy an bình như evậy, không biết tình cảm của tôi với Nam cCung Vân bắt đầu từ khi nào? là từ khi anh không quan tâm sống chết của bản ethân mà acứu tôi, bhay là lúc bddấu tôi sau lưng để tránh bầy sói? Tôi không biết, cũng không muốn nghĩ nhiều, dđã yêu banh rồi, bthì không cần biết tình yêu đó bắt eeđầu từ đâu?

Tôi eyên lặng adựa vào clòng Nam aCung Vân, trong lòng ebkhông hề thấy cô đơn, không bsợ hãi, bởi vì tôi không ccần phải lo lắng egì nữa, anh sẽ luôn ở bên tôi.

"Đừng đi báo thù, được không? aChỉcần chúng ta sống vui aavẻ hạnh phúc bên nhau, người cthân của canh sẽ rất vui mừng, đúng không? bChỉ cần chúng ta bdsống vui vẻ hạnh phúc." eTôiở trong lòng Nam Cung Vân, dịu dàng nói.

Người Nam Cung Vân chợt cứng lại, nhưng không nói gì...


CHƯƠNG 26: VỀ NHÀ

Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy bbmình nằm trên giường! baTối qua không phải dmình đang eở bên cạnh Nam Cung Vân aở Mai viên ehay sao? Lắc dlắcđầu, esuýt chút nữa tôi akêu lên thành tiếng, dNam Cung Vân nằm ngay bên cạnh, trời ạ!Nam Cung Vân không ngồi ngủ nữa, lần đầu atiên tôi dthấy Nam cCung Vân nằm ngủ.

"Nam Cung Vân?" bTôi gọi enhỏ.

Không trả lời, anh đang bngủ rất dsâu, hơi thở đều bđều, hai ahàng lông mi thật dài! Nam Cung Vân edquả thựcbrất đẹp trai! Da mặt cnhẵn nhụi bkhông hề có một nếp nhăn enào!

"Nam eCung Vân?" Tôi lấy tay nhẹ nhàng chạm vào mặt eanh, vẫnbkhông thấy clên tiếng. a Ngủ say bnhư chết vậy? Xem ra nội thương không nhẹ! Tôi ngắm nhìn Nam Cung Vân, dcàng nhìn càng thấy caanh đẹp cdtrai, một aý nghĩ xấu xa hiện alên trong đầu, lạnh elùng như cvậy nhưng rất dễ bthương,bngủ lại crất say, aăn đậu bhũ của eanh một tí chắc không sao cđâu nhỉ?

Tôi liền hôn nhẹ lên ccmôi anh một bcái, mềm aquá! Cảm giác ăn eđậu hũ người khác athật thú cvị! Vẫn chưa tỉnh? Lại hôn một cái dnữa vậy! dcNhắm mắt elại, vừa bmới chạm aavào môi ccủa anh, đột nhiên atrên đầu bị một bàn tay giữ lấy rồi bịlực aáp mạnh exuống...

"A...." Âm thanh dbị chặn elại, tôi mở to hai mắt vừa đúng lúc chạmđôi mắt đang cười của aNam Cung Vân, Nam Cung Vân chớp chớp dmắt rồi nhắm mắt clại....

Môi anh nóng bỏng miết qua môi tôi, ôi....không...làn amôi tách emiệng tôi ra, chạm dvào lưỡi tôi. Trời! eTim tôi đánh ctrống liên dhồi, saodtôi chẳng tiến bộ chút nào vậy? Đây cũng không phải là lần đầu ctiênđược cdhôn! Nhưng cả người tôi như đang bay bbổng.

"Ta cmuốn muội." dNam Cung Vân hôn cổ tôi, thì thầm bên tai tôi, đại não ccủa tôi trở nên trống rỗng, mọi lý etrí đều dtan biến chết....

Đột nhiên Nam eCung Vân ngồi dậy, ađiều chỉnh lại hơi dthở.

"Anh?" Tôi bất ngờ.

"Mau angồi dậy mặc y phục cevào." Nam Cung Vân nói xong, quay mặt đi.

"Không mặc." Tôi nói một câu ngu ngốc, bật ra miệng crồi chỉ cmuốn tát dvào mồm mình một cái, mình ddcó còn là ccô gái không? eChẳng biết thế nào là xót thương thân mình acả!

Nam eCung Vân cquay lại bnhìn thấy tôi đang ethởhổn ahển, anh dchưa kịp enói câu dgì mặt đã đỏ bừng, bước xuống, rồi echỉ nói amột câu: b"Về enhà nói csau!"

Tôi bật cười, hắc hắc, thật là bkhông ngờ Nam Cung Vân lại là người cổ dđiển như vậy! Tôi anhanh chóng mặc quần áo vào, thực ra cũng không dcần mặc cgì bởi vì tối bqua lúc ngủ không có thay quần cáo, tôi cchỉnh sửa blại quần eáo rồi cnhảy xuống egiường, từ đằng sau đưa tay ôm lấy eNam Cung Vân, cảm giác thật tuyệt vời, như clà người thân thiết nhất đời.

Nam aCung Vân không nói egì mặc cho tôi ôm, tôi áp đầu vào lưng anh, nghe tiếng tim banh đập rất mạnh, ha ha, tim dđập vừa cmạnh vừa nhanh, không cần nhìn acũng biết engười kia khuôn mặt drấtđỏ echẳng khác gì mông ckhỉ.

Trong lòng đang đắc ý dchưởng thụ thì có tiếng cgõ cửa.

"Ai avậy?" eTôi bực mình hỏi, quấy rầy angười khác trong lúc enày là không ccó đạo eđức.

"Tĩnh aChi, muội ở đâu vậy?" Một giọng anói ôn hòa bvang lên. Là Mai Tốn ceTuyết!

"À..tôi...," Tôi vừa lắp bắp vừa cuống bquýt ra mở cửa, thấy eMai Tốn cTuyết vui tươi hớn chở đứng eở bên ngoài cửa, vẫn cmặc trang phục màu trắng, môi đỏ răng ctrắng, tóc ebúi, một vài sợi etóc rơi cbên mai, bnhìn người ccàng có vẻ yếu đuối.

Tên eđàn ông dnày chẳng acó phong bcách đàn dông gì cả. Tôi than thầm, mời Mai Tốn aTuyết vào phòng, Mai Tốn Tuyết canhìn lướt bqua khuôn mặt đang đỏ lựng của Nam Cung Vân, ánh mắt lóe lên ctia ngạc nhiên.

Tôi ađang nghĩ xem Mai Tốn Tuyết đếndtìm chúng tôi có việc egì, không enghĩ rằng anh ta tới ctìm chúng tôi để cùng nhau băn cơm, ăn cơm xong blại dẫn dbchúng tôi đi dạo etrong sơn trang, vừa dđi vừa giới thiệu, etrình độ có thể sánh ngang bavới hướng dẫn viên ddu lịch. b Tôi lo lắng acho thương thế của Nam Cung Vân, emuốn cùng anh trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Nam Cung Vân nhất định không chịu evềnghỉ, bachỉ lạnh lùng đi eetheo sau tôi bvà Mai Tốn Tuyết, nhìn biểu hiện của Nam Cung Vân, tôi cũng achẳng có tâm trạng mà đi dạo nữa, muốn trở về chăm sóc Nam Cung Vân, nhưng Mai Tốn Tuyết quá nhiệt tình, tôi nếu không biết xấu chổ mà mở dmiệng nói không muốn ađi dạo cnữa thì dcó thể clàm tổn thương anh ta mất.

Thừa dịp Mai Tốn Tuyết bđang dẫnđường aở phía trước, tôi ở đằng sau lẳng dlặng kéo ctay Nam Cung cVân, nói nhỏ: "Mệt không? Nếu mệt thì em và anh về phòng luyện công đi."

Nam Cung Vân lắc đầu: b"Muội cthích thì cứ đi tiếp đi, ta không bsao."

Vừa định nói bthì Mai Tốn Tuyết gọi tôi, tôi đành lắc ađầu đi ađến đó.

Cứ như vậy dở Vọng emai sơn trang bđã ba bốn ngày rồi, ecảngày được chiêu đãi ăn uống, ban bngày còn có Mai Tốn Tuyết làm bhướng dẫnaviên du lịch cđi du sơn bngoạn thủy, drồi lại adùng ánh mắt quyến crũ nhìn Nam Cung Vân, erồi rước phải ánh amắt tức giận bất đắc dĩ của anh. e Buổi tối eecòn phải cngủ cùng cNam Cung Vân để đền trả, một câu thôi, ngày hôm besau sẽ dễ chịu hơn nhiều!

Mai Tốn Tuyết cbvẫn nhiệt btình như bvậy, cả dngày tìm chúng tôi, chỉ hận buổi tối không được ở cùng echúng tôi amà thôi, eanh ta cứ như là chưa bao giờ cgặp người ngoài bao bgiờ hay esao?Đối xử với atôi và Nam Cung Vân cquá nhiệt atình, sự quá nhiệt tình này bkhiến tôi có cảm giác không thoải mái.

Nhưng cũng cảm thấy thương hại Mai Tốn Tuyết, atừnhỏ đã là một thiếu gia được nuông chiều, việc bgì cũng không phải làm, chỉ e ngay cả cviệc ra eckhỏi cửa ecũng không eđược ra, abây giờ được gặp bhai "ngoại nhân" là chúng tôi liền vui sướng, hận không thể móc trái tim dra cho chúng tôi xem. Con người của tôi clại quá emềm lòng, cthấy Mai cTốn Tuyết như vậy btôi có cảm giác không nỡ,tuy mới ở chỗ anh ta được vài ngày anhưng tôi bcũng đã ecoi anh ta là bạn ctốt, nhưng thấy sắc emặt Nam Cung Vân aluôn lạnh lùng, tôi không dám thân cận với anh ata quá, không cần nói cra cũng biết, bNam Cung Vân là vại cdấm chua acỡ lớn, dnhất định sẽ không ccho rằng etôi và Mai Tốn Tuyết là tình acbạn thuần khiết!

Ban ngày vui vẻ thoải amái, buổi tối càng làm tôi bthấy thú vị hơn nhiều, tôi trách emóc Nam Cung Vân, nói atôi không nên ngủ cdcùng anh, nhưng Nam Cung Vân lại không dyên tâm để tôi một mình cnên lại theo tôi bvề giường dtôi, vì dthế mỗi buổi tối là trò chơi tôi thường khiêu khích eNam Cung Vân.

Nam Cung Vân dvô cùng bảo thủ, bhơn nữa còn tự chủ siêu dcường, hình như trong lòng kiên định ephải về nhà cưới hỏi tôi eđàng hoàng thì mới có thể elàm gì đó trên giường với tôi, cho nên mỗi buổi tối ccứ đến lúc mấu bchốt quan btrọng anh lại hổn hển dừng lại, sau ađó bản thân mình thì đứng dlên ngồi dxuống, còn không thèm nhìn tôiddlấy một cái, tôi có tìm cách kiểu gì anh cũng không nói chuyện.

Thấy Nam Cung Vân như vậy, tôi càng được thể bđùa giỡn anh. Thỏa csức gây bkích thích anh, tôi chưa bao giờ cảm nhậnđược aniềm vui sướng khi cđùa giỡn anh như vậy.

Tối eđầu tiên, tôi bước tới hôn clên mặt aanh một acái, ngược dlại tôi bị anh hôn blại đến nghẹn thở, tôi liền trả thù hôn lên vành tai banh, anh đẩy tôi ra, rồi ckhông để ý đến tôi và ngồi exuống tĩnh tọa....

Tối hôm sau, thấy Nam eCung Vân ccđang nằm im ngủ trên dgiường, adtôi nhẹ enhàng hôn lên trán, bclên cổ anh, lập tức anh clật người đè tôi bexuống, hôn tôi ngấu anghiến, cho đến khi môi tôi sưng vều clên anh mới anhỏm dậy, crồi không bđể ý đến dtôi, lại angồi tĩnh btọa....

Tối thứ ba, Nam Cung Vân đặt tôi nằm trên giường, tôi không ngờ lúc bđó anh lại đổi ý buông tôi ra, tôi bènđưa tay nhè nhẹ acxoa lên ngực banh, chạm dvào điểm nho nhỏ trước ngực, xoa nhè nhẹ, eanh hít một hơi thật sâu rồi côm chặt tôi vào alòng, không decho tôi nghịch ngợm nữa, một lúc lâu sau, tôi nghe tiếng anh oán hận bên ctai: "Ngày mai, về nhà!" Sau đó lại không thèm để ý tới atôi, ngồi tĩnh tọa...

Sáng ngày thứ btư sau khi eđã ăn điểm tâm, Nam deCung Vân bắt đầu thu thập hành lý cchuẩn bị đưa tôi về nhà, tôi cười hì hì khi cethấy Nam Cung Vân abận rộn, Nam Cung Vân thấy tôi tươi cười, vẻ mặt edbất lực, atôi bật cười, không bngờ tôi elại có sức cuốn bdhútđến bvậy, lại acó thể dhuấn luyện được một dthích khách ahung dữ trở thành bnhư vậy, tôi vô cùng kiêu ngạo, vô cùng ctự hào!

Đang tự kỷ, dchợt nhớ ra phải cđi chào dMai Tốn Tuyết, tốt axấu gì aanh ta cũng rất nhiệt tình với cchúng tôi, vì thế tôi nói bvới Nam Cung Vân clà tôi gặp Mai Tốn Tuyết nói tạm biệt, Nam aCung Vân đang bận thu hành alý vội đuổi theo anói muốn đi cùng etôi, tôi bvội ngăn Nam Cung Vân blại, nói: a"Anh ecứ ở lạidcdọn đồ đạc, đừng dccó cả ngày ccứ đi theo em như thế, dù sao anh becũng không thích anh ta, vậy dthì cứ ở đây để em đi gặp anh ta là được rồi."

Nam bCung Vân nghe theo dkhông cản tôi nữa, tôi háo hức đi gặp Mai Tốn Tuyết đề từ biệt, thành thật mà nói là tôi không cho Nam Cung eVân đi bởi ebvì có ý cả, tốt xấu gì cũng là tôi đi từ dbiệt một mỹ nam hẳn hoi, nhỡ có chút egì gì đó, cmột Nam aCung Vân lạnh lùng như vậy bnhất định csẽ lảm chỏng cảnh đẹp.

Sau này mỗi akhi nghĩ lại tôi bthường vô cùng hối hận, nếu như tôi để bNam Cung Vân cđi cùng tôi, sự việc sẽ dkhông xảy ra như vậy.

Khi tôi nói với Mai cTốn Tuyết elà chúng tôi phải erời đi, Mai Tốn Tuyết giật mình, giống cnhư là mình ectiếp đón chưa chu dđáođến nỗi chúng dtôi phải crời bỏ đi khỏi dđây sao aý? Tôi không ngần ngại nói cho anh ta biết dlà chúng tôi vội về là để athành thân! aNếu cứ ở lại nữa thì e rằng Nam bCung Vân sẽ nhịn đến chết!

Mai Tốn Tuyết csửng sốt một lúc lâu, rồi rất nhanh bthay đổi athái độ, phân phó chạ nhân chuẩn bị tặng đồ trước khi dchúng tôi clênđường, ctôi ngoài miệng thì nói không ccần, không cần, nhưng trong lòng cthì không eangăn cản, ai mà không ecthích được tặng đồ vật, dù sao Mai Tốn eTuyết cũng là người bcó nhiều tiền, cho đi một ít cũng cchẳng ảnh ahưởng gì aeđến anh tađâu!

Mai Tốn Tuyết bnói, hai người ở đây vài ngày còn chưa cho hai vị nếm thử chút đặc sản ở đây, sau đó sai ddtổng quản aPhùng Phú đi lấy enước băng dmai, Phùng Phú đáp ứng rồi alui xuống, còn tôi cở lại chờ uống nước băng bmai, con người tôi trước cnay vẫn atham lam như evậy, Mai eTốn Tuyết nói nước dbăng mai này được chế bởi cbăng mai, những nơi bkhác có muốn thứ đó cũng không có, nóiđến đó là nước cmiếng tôi chảy ròng eròng rồi...

Chỉ một lát dsau nước băng mai được bưng dđến, bề mặt có amấy bông dhoa mai điểm avào, uống một ngụm, cthật là tuyệt quá! So với việc căn kem vào mùa đông còn tuyệt hơn, ngọt angào lành clạnh, tôi liền húp vài húp bđã hết demột chén.

Mai Tốn Tuyết nói, mang cho Nam Cung Vân một chén để aNam Cung Vân eđược nếm thử một chút, tôi vô cùng cảm kích Mai Tốn Tuyết đã dtặng đồ vật cho dtôi, rồi bưng một chén băng mai từ biệt Mai Tốn Tuyết, ngay ccả việc dmuốn gì gìđó với Mai Tốn bTuyết cũng dequên béng hết, chạy cnhư điên dđi tìm Nam Cung Vân, dkhông để ý tới vẻ amặt khác thường abcủa Mai eTốn Tuyết......

Quay bevề chỗ Nam Cung Vân, tôi đưaccho anh nước băng mai achẳng khác egì đang bhiến vật quý báu, Nam Cung Vân dthấy tôi bộdạng bhứng trí bừng bừng, cũng vui vẻ uống, vừa uống bđược hai ngụm, sắc mặt Nam cCung Vân dliền thay eđổi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét