CÔNG TỬ
Trong thành, dân chúng nghe nói vị tướng quân Giang Bắc trẻ tuổi đánh bại thát tử hồi kinh, đều tụ tập ở hai bên ngã tư đường xem náo nhiệt, thấy chẳng những vị tướng quân dẫn đầu có tướng mạo anh tuấn uy vũ phi phàm, mà ngay cả thị vệ phía sau cũng đều là tiên y nộ mã, thanh xuân tươi trẻ, đều không khỏi chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Lại không thiếu những cô nương hoài xuân dùng khăn gấm xấu hổ che mặt, e ngại đưa mắt liếc nhìn, cho đến khi cả đại đội đều đã đi qua, vẫn đưa mắt nhìn theo đến xuất thần.
Bên đường, một cô gái đi theo mẫu thân chọn mua tạp hoá nhìn theo chăm chú, đến mức mẫu thân phải gọi nàng mấy tiếng nàng mới giật mình quay đầu lại. Dáng vẻ mất hồn vạt vía của nàng khiến mẫu thân tức giận đến nỗi lớn tiếng quát lớn, khiến người ngoài cũng phải bật cười, một nam trung niên dáng người mập mạp mỉm cười, rất có thiện ý nói: “Chớ mắng nàng ấy, chẳng nói đến một tiểu nha đầu như nàng, mà ngay cả đại nương ngươi, nếu có thể trẻ hơn vài tuổi, sợ là cũng sẽ nhìn theo đến ngây người.”
Tất cả mọi người đều bật cười, ngay cả thiếu phụ vừa rồi còn nổi giận đùng đùng cũng cười. Nam trung niên kia còn nói thêm: “Các ngươi có biết tiểu tướng quân này là ai không?” Thấy mọi người bốn phía đều lắc đầu, trên mặt anh ta có chút đắc ý, nói: “Anh ta chính là cháu trai ngoại của đương kim thiên tử, con trai độc nhất của trưởng công chúa Thịnh Hoa, tiểu Hầu gia Định Nam Hầu phủ, họ Thương tên Dịch Chi, đứng đầu trong danh sách công tử phong lưu đa tình ở Thịnh Đô của chúng ta!”
Mọi người nghe thấy các danh hiệu của vị tướng quân trẻ tuổi này liền không khỏi kinh hô thành tiếng, sắc mặt nam trung niên kia càng tỏ vẻ khẳng định hơn: “Không tin các ngươi đi hỏi thăm xem trong khắp thành Thịnh Đô này có tiểu thư nhà nào mà không muốn được gả cho tiểu Hầu gia,” Anh ta mỉm cười đưa mắt nhìn cô gái vừa rồi, lại trêu chọc nàng: “Tiểu cô nương nhìn cũng thuận mắt. Nói không chừng sau này còn có thể gả vào Định Nam Hầu phủ cũng nên.”
Cô gái kia vốn đang nghe đến xuất thần, thấy anh ta nói đến mình, lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, dậm chân bước đi.
Một hán tử bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng vội si mộng mộng tưởng!”
Tất cả mọi người hỏi vì sao, hán tử liếc nam nhân to béo vừa nói chuyện, lạnh lùng nói: “Công tử hào môn này nhìn thì đa tình như vậy, nhưng kỳ thật cũng lại là người vô tình nhất, ngươi khiến cho một tiểu cô nương đem hết tình ý kí thác trên người anh ta, cuối cùng lại là hại nàng mà thôi.”
Kỳ thật, nam nhân to béo kia vốn chỉ nói cho vui, không ngờ hán tử này lại lạnh mặt phản bác như thế, trên mặt có chút không phục, liền bật lại: “Ngươi làm sao mà biết được tiểu Hầu gia này là người vô tình?”
Hán tử kia cười lạnh một tiếng xoay người bỏ đi, ai ngờ nam nhân to béo lại kéo anh ta lại không chịu buông ra, anh ta thấy không thể thoát khỏi, nhịn không được quay đầu lại cười lạnh, hỏi nam nhân to béo: “Ngươi cũng biết Lâm tể tướng đương triều có một vị tiểu thư chứ?”
Nam nhân to béo hiển nhiên cũng đã nghe qua, đáp: “Tất nhiên là biết, đó là tài nữ đứng đầu của Thịnh Đô ta, nghe nói không phải chỉ có tính tình hiền lương mà còn xinh đẹp như hoa.”
Hán tử kia lại hỏi: “So với vị tiểu cô nương vừa rồi thì như thế nào?”
Nam nhân to béo đáp: “Tất nhiên tiểu cô nương ấy không thể sánh bằng rồi.”
Hán tử kia cười lạnh, nói: “Một tiểu thư con nhà tướng gia tài mạo song toàn như vậy, mà tiểu Hầu gia còn thấy chướng mắt, vậy thì tiểu cô nương kia nếu si tâm mộng tưởng thì có hơn gì?”
Nam nhân to béo nghe anh ta nói thế liền nở nụ cười, nói: “Việc nam nữ vốn là duyên trời định, không thành với một tiểu thư tướng gia tài mạo song toàn, chẳng lẽ người khác lại không thể ái mộ tiểu Hầu gia nữa hay sao? Vị lão ca này nói chuyện chẳng có đạo lý gì cả, thiên hạ này có bao nhiêu nữ tử tài sắc hơn người thì tiểu Hầu gia đều phải coi trọng bấy nhiêu sao, chỉ có chuyện này thì sao có thể nói tiểu Hầu gia là người vô tình được?”
Bên cạnh cũng có người nói đệm theo, hán tử kia nghe xong cười lạnh không nói gì. Đột nhiên lại nghe có người nói: “Hán tử này đừng vội nói bậy, tiểu thư Lâm tướng gia vốn một lòng hướng Phật, vẫn tu hành tại gia ở trong miếu của Lâm phủ!”
Hán tử kia nghe xong lại giận dữ nói: “Còn chẳng phải vì vị tiểu Hầu gia ‘Đa tình’ đó sao! Nếu không phải vì anh ta, Lâm tiểu thư sao lại phải xuất gia!”
Mọi người nghe anh ta nói thế đều trở nên phấn khích, hán tử kia cũng chẳng muốn nhiều lời. Nam nhân to béo cười cười, cố ý kích anh ta: “Thương tiểu Hầu gia tuổi trẻ anh tuấn, tiểu thư Lâm gia mỹ mạo hiền thục, lại nói Định Nam hầu vốn là võ tướng tôn sư, Lâm tể tướng lại đứng đầu bách quan, nếu hai nhà này kết làm thông gia, đó chính là chuyện tốt đến cỡ nào trong thiên hạ, nên nhất định là người này nói vớ vẫn rồi”
Mọi người đứng nghe xung quanh nói phải, hán tử kia lại cả giận: “Sao lại bảo ta nói vớ vẩn?”
Nam nhân to béo cười nói: “Vậy ngươi lấy gì làm bằng mà nói tiểu thư Lâm gia vì tiểu Hầu gia nên mới xuất gia? Ngươi làm sao mà biết được? Ta thấy nhất định là ngươi bịa chuyện lừa gạt mọi người.”
Hán tử kia quả nhiên mắc mưu, phát hỏa nói: “Cô mẫu ta làm trong Lâm phủ, nên tất nhiên là ta biết.”
Nam nhân to béo vội vàng hỏi: “Tiểu thư Lâm gia sao lại vì tiểu Hầu gia mà xuất gia?”
Hán tử thở dài một tiếng, nói: “Nói đến chuyện này cũng là một mối nghiệt duyên, hai năm trước, Tiểu thư Lâm gia đi Thúy Sơn cầu phúc cho cha mẹ, vừa mới du ngoạn ra sau núi thì gặp tiểu Hầu gia, Tiểu thư Lâm gia xinh đẹp như thế nào, tiểu Hầu gia nhìn thấy tất nhiên tìm mọi cách để tiếp cận, dùng hoa ngôn xảo ngữ khiến Lâm tiểu thư sinh lòng ái mộ. Hại tiểu thư Lâm gia sau khi hồi phủ liền nảy sinh mối tương tư, tướng gia phu nhân về sau biết được, lại không đành lòng nhìn thấy nhi nữ của mình chịu nỗi khổ tương tư, tuy rằng đã nghe nói về danh tiếng đào hoa của tiểu Hầu gia, lại vẫn nhờ người đến Hầu phủ cầu hôn, các ngươi đoán xem như thế nào?”
Mọi người vội vàng hỏi: “Như thế nào?”
“Tiểu Hầu gia không đồng ý à?” Nam nhân to béo hỏi.
Hán tử kia cả giận: “Anh ta nếu chỉ không đồng ý thôi thì đã tốt, đằng này tiểu Hầu gia lúc ấy lại mê luyến một nữ tử thanh lâu, đã sớm đem tiểu thư Lâm gia ném lên tít chín tầng mây rồi, nghe nói có người đến thay Tiểu thư Lâm gia cầu hôn, lập tức liền hỏi: ‘Tiểu thư Lâm gia? Tiểu thư Lâm gia nào nhỉ?’ Bà mối kia liền nhắc cho anh ta nhớ chính là tiểu thư mà anh ta đã kết giao khi ngao du ở Thúy Sơn, tiểu Hầu gia suy nghĩ nửa ngày mới khinh thường nói: ‘À, thì ra là nàng ta, nữ nhân xấu xí đó mà cũng muốn gả vào Định Nam Hầu phủ của ta sao?’ bà mối trở về gặp tướng gia phu nhân thưa lại câu chuyện, không ngờ tiểu thư ở ngoài cửa nghe được. Lâm tiểu thư chính là thiên chi kiêu nữ, tính tình lại cương liệt, sao có thể chịu được nỗi nhục này, liền quyết chí xuất gia.”
Mọi người nghe xong đều thở dài, nam nhân to béo kia nói: “Những lời này thực ra không phải là giả, ta có thân thích làm quan ở trong triều, nói là Lâm tướng gia cùng Thương lão Hầu gia vốn không hợp, nói vậy có lẽ chính là bởi vì việc này.” Anh ta thở dài hai tiếng lại hỏi: “Bất quá tiểu Hầu gia cũng thật không nên, không đồng ý chuyện hôn nhân với người ta thì cũng không nên khiến người ta phải oán trách như vậy, cũng không nên hạ thấp tiểu thư nhà người ta, chẳng lẽ Định Nam Hầu gia cũng dung túng cho anh ta làm loạn vậy sao?”
Hán tử nói tiếp: “Không dung túng thì biết làm thế nào? Lão Hầu gia nghe nói vốn cũng rất tức giận, thấy anh ta lại mê luyến thanh lâu nữ tử như vậy, lần đó giận dữ đến nỗi muốn đánh chết tiểu Hầu gia, nhưng vị tiểu Hầu gia này lại chính là căn mệnh của trưởng công chúa, vì vậy trưởng công chúa bằng mọi cách ngăn trở lão Hầu gia nhưng cũng không thể, cuối cùng cũng đành đem con tới Thanh Châu cho xong việc.”
Trong đám đông có người thở dài: “Thế mới nói đúng là con hư tại mẹ, tính tình của tiểu Hầu gia như thế chỉ sợ cũng là do trưởng công chúa dung túng mà thành.”
“Nghe nói trưởng công chúa cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, chỉ sinh được duy nhất đứa con này, tất nhiên là ra sức nuông chiều rồi.” Có người nói tiếp.
Lúc này, có kẻ khẽ nói: “Chưa chắc trưởng công chúa đã là mẫu thân của tiểu Hầu gia đâu.”
Mọi người nghe xong đều cả kinh, không khỏi nhìn về phía người nọ, người nọ cẩn thận đảo mắt nhìn bốn phía, rồi lại thần bí nói: “Cái này chắc các ngươi cũng không biết? Có tin đồn rằng trưởng công chúa thân thể yếu đuối không thể sinh con, nhưng lại không chịu để cho Định Nam hầu nạp tiểu thiếp, liền nghĩ ra biện pháp là để cho một thị nữ thay mình sinh con, chờ khi thị nữ kia đã hoài thai liền đưa tới một thôn trang ở ngoại thành vụng trộm nuôi dưỡng, trưởng công chúa ở nơi này thì cũng giả mang thai, đợi cho đến khi gần ngày sinh tháng đẻ thì cũng trở về thôn trang kia, sau khi sinh tiểu Hầu gia, không ai còn thấy bóng dáng thị nữ kia đâu nữa.”
Mọi người nghe vậy đều líu lưỡi, ngay cả nam nhân mập mạp vừa rồi vốn rất nỏ chuyện giờ cũng kinh hãi, vội vàng nói: “Đừng luận chuyện hoàng gia, đừng luận chuyện hoàng gia.” Mọi người vội vàng gật đầu nói phải, cũng không dám tán chuyện góp vui mà đều tản đi.
Lại nói về A Mạch, sau khi theo Thương Dịch Chi đi vào hoàng thành, Thương Dịch Chi tiến cung diện thánh, A Mạch cùng thị vệ chờ ở bên ngoài, đợi đến hai, ba canh giờ sau mới thấy Thương Dịch Chi một mình từ trong cung đi ra. Trên mặt Thương Dịch Chi không rõ vui buồn, chỉ ra lệnh: “Hồi phủ.”
Đoàn người lúc này mới hướng về phía Định Nam Hầu phủ mà đi, khi về đến nơi đã quá giờ ngọ, cửa chính của Định Nam Hầu phủ mở rộng, quản gia trong phủ dẫn phần lớn gia nhân chờ ở cửa, thấy đám người Thương Dịch Chi trở về, vội vàng đi lên đón tiếp. Thương Dịch Chi nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho một gã sai vặt, quay đầu hỏi quản gia: “Quý Thuận, mẫu thân đại nhân đâu?”
Lão quản gia vội vàng đáp: “Trưởng công chúa đang ở Lạc Hà Hiên chờ tiểu Hầu gia.”
Thương Dịch Chi nghe xong liền đi nhanh vào trong phủ, để A Mạch cùng bọn thị vệ ở bên ngoài. A Mạch lúc này đã cảm thấy rất đói rồi, thấy Thương Dịch Chi như thế, thầm nghĩ người này đúng là đồ tồi. Đang oán thầm trong bụng, đã thấy viên quản gia cười nói: “Chư vị tiểu ca cũng đều vất vả, theo ta vào trong nghỉ ngơi.”
A Mạch thầm nghĩ nghỉ hay không nghỉ không quan trọng, mấu chốt là nhanh nhanh đem đồ ăn đến lấp đầy cái bụng rỗng mới là chuyện quan trọng. Trong lòng A Mạch mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại vẫn cười nói: “Làm phiền lão bá.”
Quản gia dẫn mọi người vào phủ, sắp xếp mọi người đến tiền trạch ăn cơm, đợi mọi người ăn uống xong, sắc trời cũng đã tối. A Mạch ngồi tán gẫu cùng mấy thị vệ, trong lòng lại lo lắng không biết buổi tối sẽ an bài như thế nào. Thương Dịch Chi từ lúc vào phủ không thấy lộ diện, xem ra sẽ không chiếu cố đến nàng, trong viện tuy không ít phòng, nhưng lại không nhiều đến mức có thể sắp sếp mỗi người một phòng, buổi tối ngủ như thế nào đúng là một vấn đề lớn. Khi mới vào binh doanh, nàng cũng từng một mình ngủ chung giường với binh lính khác, nhưng đó là trong lúc chiến sự, mọi người đều mặc nguyên quần áo mà ngủ, còn hiện tại nếu không cởi bớt áo ra mà ngủ thì quả thật khó có thể giải thích.
Đúng lúc A Mạch đang phiền lòng, thì thấy vị quản gia từ ngoài phòng đi đến, hỏi: “Vị nào là Mạch tiểu ca?”
A Mạch đứng dậy đáp: “Tại hạ là A Mạch.”
Quản gia liền cười nói: “Tiểu Hầu gia cho ta đến đây mời Mạch tiểu ca.”
A Mạch nghe vậy liền đứng dậy đi theo quản gia ra ngoài, vị quản gia kia hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, đưa A Mạch đến một tiểu viện vắng vẻ yên tĩnh, vừa vén rèm dẫn nàng vào nhà, vừa giải thích: “Nơi này là thư phòng của tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia phân phó là để Mạch tiểu ca ở lại nơi này nghỉ ngơi.”
CHUYỆN CŨ
A Mạch lúc này mới tinh tế đánh giá cách thiết kế và bày biện trong phòng, thấy chủ nhân của nó quả nhiên là một người tinh xảo, khắp nơi trong gian phòng đều lộ ra vẻ lịch sự tao nhã, dường như so với những nơi khác có sự khác biệt rất lớn.
Viên quản gia thấy tầm mắt của A Mạch chuyển tới giá sách trên tường, vừa cười vừa nói: “Tiểu Hầu gia đã dặn lại rằng, sách trong phòng này tiểu ca cứ xem tự nhiên, không cần phải câu thúc.”
Ồ! Từ lúc nào thì mình lại được nể mặt như vậy nhỉ! Không biết lần này Thương Dịch Chi lại có chuyện gì muốn mình làm nữa đây, A Mạch nghĩ vậy liền không khách khí nữa, chỉ khẽ gật đầu. Viên quản gia lại dẫn nàng đến trước gian phòng bên trong, nói: “Tiểu ca cũng đã vất vả, mệt nhọc một ngày rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho sớm, ban đêm có thị nữ trực ở ngoài phòng, có việc thì có thể gọi các nàng ấy.”
Viên quản gia mỉm cười lui ra, A Mạch nhìn vào bên trong, thấy sau bình phong là một làn hơi nước mơ hồ tỏa ra hơi ấm, lại gần quả nhiên thấy một bồn nước nóng đã được chuẩn bị sẵn. A Mạch nhịn không được liền lấy tay thử khỏa nhẹ, nước vừa đủ độ ấm, nàng không thể nhớ là đã bao lâu rồi mình chưa được tắm trong làn nước ấm như vậy, một bồn nước ấm bày ra trước mặt quả thực có sức quyến rũ không nhỏ.
Tắm thì tắm, A Mạch thầm nghĩ, nếu không đoán được tâm tư của Thương Dịch Chi, thì sẽ không đoán nữa, trước cứ hưởng thụ đã rồi tính sau. Nàng nhanh chóng cởi bỏ y phục rồi bước vào bồn tắm, khi toàn bộ thân thể đều chìm vào trong làn nước, mới khẽ thốt ra một hơi thở dài thật mỹ mãn.
Ngoài thư phòng, viên quản gia vội vàng rời đi, qua hành lang tối bên cạnh sân trước, đến nơi sâu nhất sau Hầu phủ, rồi dừng lại trước một căn phòng, đứng ở ngoài cửa thấp giọng bẩm báo: “Hồi bẩm tiểu Hầu gia, tất cả đều đã an bài thỏa đáng.”
Trong phòng, Thương Dịch Chi vẫn một thân nhung trang đang thẳng tắp quỳ gối trước một tấm bài vị, thản nhiên nói: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Viên quản gia thoáng do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Tiểu Hầu gia, trưởng công chúa cũng là vì ngài, ngài…”
“Quý Thuận,” Thương Dịch Chi ngắt lời quản gia, nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng…” Quý Thuận vừa muốn nói tiếp, lại đột nhiên ngừng lại, cúi đầu khép tay đứng ở một bên, kính cẩn thưa: “Trưởng công chúa.”
Thương Dịch Chi nghe vậy không khỏi mím môi, thân thể theo bản năng quỳ càng thẳng.
Cửa phòng chậm rãi đẩy ra, Thịnh Hoa trưởng công chúa xuất hiện ở cửa, thoạt nhìn có vẻ là một nữ nhân yếu đuối, mặt mày tinh tế, diện mạo không hẳn là quá đẹp, nhưng không có đường nét nào là không lộ ra vẻ dịu dàng.
Thương Dịch Chi vẫn chưa quay lại, chỉ khẽ nói một câu: “Mẫu thân”.
Thịnh Hoa trưởng công chúa chậm rãi tiến vào trong phòng, đứng trước mặt Thương Dịch Chi, lẳng lặng nhìn anh ta một lát, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Đã nghĩ thông suốt chưa?”
Thương Dịch Chi đưa mắt nhìn lên, trong ánh mắt để lộ ra vẻ quật cường ngày thường khó gặp, đáp: “Dịch Chi không sai.”
“Chát!” một tiếng, khuôn mặt của Thương Dịch Chi bị tát lệch sang một bên, đến khi quay lại, trên gò má đã hiện rõ mấy dấu tay nhợt nhạt. Không thể tưởng tượng được vị trưởng công chúa nhìn có vẻ vô cùng yếu đuối này lại có thể ra tay tàn nhẫn đến như thế.
“Đã nghĩ thông suốt chưa?” âm thanh của Thịnh Hoa trưởng công chúa vẫn mềm nhẹ ôn hòa như trước, như thể một cái tát vừa rồi vốn không liên quan gì đến nàng.
Sự quật cường trong mắt Thương Dịch Chi càng sâu hơn, vẫn trả lời: “Dịch Chi không sai.”
Lại một tiếng “Chát” nữa, Thịnh Hoa trưởng công chúa nói: “Còn nói là không sai! Ta đưa ngươi đi Thanh Châu là để cho ngươi giấu tài, chứ không phải để cho ngươi bộc lộ tài năng, ra vẻ anh hùng !”
Khóe miệng Thương Dịch Chi đã rớm máu, nhưng vẫn thẳng lưng đáp: “Nhi thần không sai! Nhi thần là con cháu Tề gia, nhi thần không thể trơ mắt nhìn lãnh thổ của Nam Hạ ta bị thát tử chiếm đóng, nhìn con dân Nam Hạ ta bị thát tử giết chết, nhi thần không thể…”
“Ngươi phải có thể!” Trưởng công chúa lạnh giọng nói, “Nếu ngươi ngay cả điều này cũng không thể chịu được, ngươi cũng sẽ không thể giành lại giang sơn này, mà nên yên ổn ở lại Định Nam Hầu phủ làm một tiểu Hầu gia phong lưu, sống trong phú quý đến chết!”
Thương Dịch Chi mím môi không nói, chỉ quỳ thẳng tắp. Thấy dạng vẻ của anh ta như thế, trưởng công chúa rốt cục không còn giữ được thần sắc ôn nhu trên mặt nữa, cả giận nói: “Ngươi cũng biết nhương ngoại nhu, tiên an nội (1) sao? Hiện tại giang sơn không phải của ngươi, mà là của thúc phụ ngươi, Tề Cảnh, kẻ đang ngồi trong hoàng thành, kẻ đã giết cha sát huynh, cho dù ngươi đuổi hết thát tử, cho dù ngươi đánh đuổi được quân Bắc Mạc qua Tĩnh Dương quan, thế thì sao nào? Chẳng qua là sẽ mất mạng nhanh hơn mà thôi!”
Thương Dịch Chi lại nghiêm nghị nói: “Nếu như chỉ còn lại một nửa giang sơn, thì tranh giành cũng chẳng ích gì!”
Trưởng công chúa tức giận đến cực độ, lại vung tay về phía Thương Dịch Chi, nhưng khi bàn tay đến trước mặt anh ta thì lại dừng lại, nàng lặng im một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng biết thế sao? Nhưng nửa giang sơn đã đánh mất còn có thể đoạt lại được, còn tính mạng một khi đã đánh mất, thì cái gì cũng không thể lấy lại được. Ngươi có hiểu không? Cái nguy hiểm nhất vốn không phải là kẻ địch ở trước mặt, mà là người thân ở phía sau ngươi.” Nàng dừng lại, quay đầu nhìn về phía hương án bài vị, khẽ thở dài một tiếng: “Nơi này không riêng ngươi là con cháu của Tề gia, mà cả ta cũng vậy, không một ai trong Tề gia nguyện ý nhìn giang sơn Nam Hạ bị thát tử chiếm đóng, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải còn sống, chỉ có còn sống, mới có khả năng đoạt lại giang sơn từ trong tay thát tử, mới có khả năng đem bài vị của phụ thân ngươi mà quang minh chính đại dặt vào trong miếu của tổ tông, chứ không phải… lén lút đặt ở nơi này.”
Thương Dịch Chi yên lặng nhìn chăm chú vào tấm bài vị kia thật lâu, sự quật cường trên mặt rốt cục cũng mềm đi, khấu đầu vái lậy thật sâu, rồi chậm rãi nói: “Dịch Chi biết sai rồi.”
Trưởng công chúa thấy anh ta như thế, thản nhiên nói: “Nếu đã biết sai rồi thì đứng lên đi.”
Thương Dịch Chi chậm rãi đứng dậy, trưởng công chúa nhìn anh ta một lát, rồi nói thêm: “Tắc Nhu đang ở Thúy Sơn, nếu đã trở lại, thì hãy đi thăm nàng đi.”
Thương Dịch Chi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Trưởng công chúa lại hỏi: “Ngươi cũng đưa cô nương kia về đây sao?”
“Vâng.” Thương Dịch Chi đáp.
“Ngươi hoài nghi nàng cùng Tĩnh quốc công Hàn Hoài Thành có quan hệ sao?”
“Xem tuổi tác thì hình như là hậu thế của Hàn Hoài Thành.”
“Hàn Hoài Thành……” Trưởng công chúa khẽ mỉm cười, giống như nhớ lại chuyện gì đó từ rất nhiều năm về trước, nàng nhẹ giọng nói: “Ta cũng chỉ gặp qua vợ chồng bọn họ vài lần, có thể nhận ra được hay không rất khó nói, nhưng vợ chồng bọn họ đều là những người rất thú vị.”
—————————————
Nàng lại nằm xuống thêm lát nữa rồi mới từ trên giường đứng dậy, vừa mặc xong quần áo thì chợt nghe thấy bên ngoài phòng có thị nữ nhẹ giọng hỏi: “Công tử thức dậy chưa? Để tiểu nữ vào hầu công tử rửa mặt chải đầu?”
A Mạch cả kinh, không ngờ thị nữ vẫn chờ ở ngoài phòng như thế, xem tình hình như vậy hiển nhiên là bọn họ đã sớm nhận được lệnh rồi, nên luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng, chờ nàng mặc quần áo xong rồi mới lên tiếng hỏi. Lại nghe thấy bọn họ gọi mình là công tử, trong lòng A Mạch càng cảm thấy buồn cười, hắng giọng mấy cái rồi mới đáp: “Vào đi.”
Thị nữ liền bưng chậu rửa mặt và khăn tiến vào, không cần A Mạch phân phó liền tiến lên hầu hạ A Mạch rửa mặt chải đầu. A Mạch làm sao hưởng thụ nổi loại đãi ngộ như vậy, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh2, đến khi thị nữ đều lui hết ra ngoài, nàng mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng lập tức lại dấy lên nỗi ngờ vực vô căn cứ, không biết Thương Dịch Chi này rốt cuộc là muốn làm cái gì, vốn định đi tìm Thương Dịch Chi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền nhịn xuống, thầm nghĩ trước hết cứ chờ thêm đã, lấy bất biến ứng vạn biến là tốt nhất.
Ai ngờ sự chờ đợi này lên đến vài ngày!
Bởi mấy ngày sau đó cũng không thấy Thương Dịch Chi lộ diện, không phải vào cung dự yến tiệc thì cũng là tương kiến bạn cũ, tóm lại là không ở trong phủ. A Mạch thấy thế, liền cười nói với viên quản gia: “Nếu là như vậy, để ta quay trở lại với đội thị vệ là tốt rồi, ta vốn là thân vệ của nguyên soái, sao có thể độc chiếm thư phòng của nguyên soái được, về sau các huynh đệ khác sẽ nghĩ ta như thế nào?”
Viên quản gia không ôn hòa cũng không lạnh nhạt mà trả lời: “Tiểu Hầu gia đã công đạo rằng Mạch tiểu ca khác với bọn họ nên cứ an tâm nghỉ lại đây, nếu bọn hạ nhân hầu hạ không tốt, cứ nói với ta, ta sẽ thay tiểu ca xử trí bọn họ.”
A Mạch thầm nghĩ đây không phải là hầu hạ không tốt, mà là bởi vì bọn họ hầu hạ quá tốt, cho nên trong lòng nàng mới càng bứt rứt không yên, nàng liền trái lo phải nghĩ, chẳng lẽ Thương Dịch Chi kia giam lỏng nàng ở đây là vì trót làm thâm hụt tiền nên quay sang buôn người.
Viên quản gia thấy A Mạch lộ vẻ không thoải mái, liền nói thêm: “Nếu tiểu ca thấy nhàm chán, ta sẽ cho người đưa tiểu ca ra ngoài đi dạo, Thịnh Đô của chúng ta có tiếng là nơi phồn hoa náo nhiệt, cũng không ít chỗ có thể du ngoạn.”
A Mạch nghe vậy cũng thấy động lòng, cho phép mình ra khỏi phủ như vậy, xem ra cũng không phải là muốn giam lỏng, chẳng lẽ gần đây lương tâm của Thương Dịch Chi đã thức tỉnh, cảm thấy phạt nàng hai trăm roi quả thật quá tàn nhẫn, nên hiện giờ muốn bù đắp lại cho nàng? Nhưng sự bù đắp này cũng quá lớn đó nha. Nàng gật đầu, cười nói: “Vậy làm phiền lão bá.”
Viên quản gia sao biết tâm tư A Mạch lại vòng vo như thế, chỉ dặn rằng: “Tiểu ca xuất môn thì không thể mặc quân phục được, để ta cho người đưa quần áo khác lại cho tiểu ca.”
A Mạch cười cảm ơn, viên quản gia liền đi, lát sau đã có người đưa quần áo đến, ngoài quần áo còn có đầy đủ cả mũ, giày và một túi bạc nhỏ. A Mạch không khỏi tán dương một tiếng, nghĩ viên quản gia này làm việc thật sự rất chu đáo. Xem ra mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo, ngay cả một vật bất ly thân với các công tử là cây quạt cũng có, A Mạch nhất thời dở khóc dở cười, giờ đã cuối mùa thu, mà vẫn còn phải cầm quạt trong tay để ra vẻ phong lưu sao?
Thịnh Đô là một kinh thành cổ, ngoài thành, Thanh Hồ trong như gương, trong thành, buôn bán phát đạt, hiệu buôn phồn hoa. Nhưng so với Thái Hưng ở Giang Bắc có sự bất đồng, bởi Thịnh Đô vốn hạn chế phường hội buôn bán, mà chỉ cho phép thị dân mở cửa hàng ở ven đô, cho nên nét phồn hoa và phong cảnh tự nhiên không giống với nơi khác. A Mạch đi loanh quanh trong thành mấy ngày, chẳng qua cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, quả nhiên đây đúng là nơi phồn hoa đô hội như lời Từ Tĩnh nói. Lại nghe người ta nói danh thắng ngoài thành lại càng nhiều cảnh đẹp, nhất là Phúc Duyên Tự trên núi Thúy Sơn, chẳng những hương khói quanh năm, mà mỗi lần đến ngày rằm lại có hội chùa vô cùng náo nhiệt, A Mạch liền cao hứng muốn đến đó du ngoạn một phen.
Vừa mới sáng sớm, A Mạch đã một mình theo cửa ngách ra khỏi Hầu phủ, thuê ngựa ra khỏi thành. Phúc Duyên Tự tọa lạc trên núi Thúy Sơn, đã có ba, bốn trăm năm lịch sử, là nơi để cho thiện nam tín nữ bái phật cầu duyên. Chẳng qua A Mạch không phải thiện nam cũng chẳng là tín nữ, đối với Bồ Tát không có gì muốn cầu xin, đi đến nơi này chẳng qua cũng chỉ muốn xem phong cảnh náo nhiệt mà thôi.
Ngoài cửa miếu có một gánh xiếc ảo thuật đang biểu diễn, A Mạch thấy hay hay, liền dừng chân lại xem, đợi đến đoạn phấn khích cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng. Đúng lúc đang xem vui vẻ, lại cảm thấy ánh mắt của người bên cạnh hình như dán chặt trên người mình, khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh. Trong lòng A Mạch cảnh giác, làm bộ như vô tình quay lại, nhưng không tìm được ánh mắt đó, đến khi quay đầu lại thì vừa vặn bắt gặp trong đám người đứng đối diện có một vị công tử đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.
Bản thân người nọ không hề cố kỵ chút nào mà cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của A Mạch, thấy A Mạch phát hiện ra vẫn không hề né tránh, trái lại còn nhướn mày ra vẻ phong lưu mà cười với nàng.
A Mạch cảm thấy chán ghét đến cực điểm, nhưng cũng không muốn sinh chuyện thị phi, liền thừa dịp đông người liền lén lút lui ra, bước nhanh về một hướng khác, lẩn vào trong đám đông. Cứ như vậy mà xuyên qua mấy chỗ náo nhiệt, A Mạch mới bỏ rơi được vị công tử kia. A Mạch thầm nghĩ vị công tử kia không thể có ánh mắt đủ sức gây nên nỗi sợ hãi vừa rồi, chỉ không biết ánh mắt khiến cho người ta phát lạnh ấy là ở đâu ra. Thâm tâm nàng không khỏi cảnh giác, không dám trở về thành, liền lẳng lặng theo đường mòn đi ra sau núi, thầm nghĩ trước cứ trốn đã rồi nói sau.
Ai ngờ chưa đi xa được bao nhiêu, liền nghe thấy phía sau có người gọi: “Tiểu huynh đệ phía trước, xin dừng bước!”
—————————
Chú thích:
1- Nhương ngoại nhu, tiên an nội: đại ý là phải giữ đối sách mềm dẻo trong đối ngoại và giữ sự ổn định trong đối nội
2- Thụ sủng nhược kinh: được yêu mến mà sợ hãi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét