Tiếng mở cửa làm Thảo giật mình.
Nhìn đồng hồ, chưa được 7h. “Ai vậy ta?”
Tên ma nam nhanh nhẩu: “Tui ra coi
rồi, mẹ cô với em gái cô.”
- Mẹ tui?
- Chắc lên thăm nhà cô đó mà.
- Um.m… Vậy là mình không được tự
do nữa rồi.
- Có ai thấy mình đâu mà không tự
do.
Thảo không nói gì. Tiếng em gái cô
vọng vào:
- Ở đây chưa biết chị Hai mất á
mẹ, hồi nãy có chị hàng xóm hỏi con sao chị Hai đi đâu lâu quá hông thấy về.
Giọng mẹ Thảo buồn buồn.
- Ừ, thì lúc tới chỗ tai nạn đón
chị con, mình về thẳng dưới quê, bạn bè chị con ở SG với hàng xóm không biết
cũng phải. Thôi kệ, chị con vô phước đi sớm, cứ từ từ, không nên ồn ào.
…
Khoảng 11h, có người đến chuyển
bưu phẩm. Em Thảo ra nhận, xách hộp bưu phẩm đi vào:
- Bạn chị Hai gởi quà.
Thảo ghé mắt xem em gái mở quà… là
một đôi hài đỏ… từ anh.
Tên ma nam huýt vào vai Thảo:
- Cuối cùng cũng được tặng quà rồi
hen.
Thảo ngó lơ đi vào phòng, nằm
xuống giường:
- Chằng có ý nghĩa gì. Cố tình làm
cho ai đó vui theo ý người đó. Và hành động xuất phát tự nhiên từ tấm lòng.
Khác nhau xa lắm.
- Còn một lần gặp nhau nữa, cô
định làm gì?
- Không gặp nữa.
Tên ma nam nhướng mài:
- Sao vậy?
- Tui thấy gặp nữa cũng chẳng để
làm gì.
Có tin nhắn tới:
- Thời xưa không bia, thời nay có
bia rồi, tối nay có cô bé mang hài đỏ đi dạo phố và một ai đó uống bia ha!
Tên ma nam đưa mắt nhìn Thảo dò
xét. Thảo không reply, cũng không biểu hiện thái độ gì.
Đợi một lúc không thấy reply, anh
gọi.
Một hồi chuông… hai hồi chuông…
Đến hồi chuông thứ tư thì em gái
Thảo mở cửa bước vào. Thảo quên hôm nay nhà cô không như mọi ngày. Em gái Thảo
bắt máy:
- Alo.
- Sao không trả lời anh?
- Dạ… em… là em chị Thảo.
- À… em mới lên chơi hả. Có chị
Thảo ở nhà không em?
- Dạ…
- Chị Thảo ra ngoài không mang
điện thoại theo hả, vậy chút anh gọi lại cũng được.
- Anh là… bạn chị Thảo hay đồng
nghiệp?
- Anh là… bạn trai chị Thảo.
- Um.m… hôm nay có… mẹ em lên chơi
nữa.
- Um.m… Cảm ơn em nhé!
Cúp máy, Thảo thấy em mình đứng
tần ngần một lúc rồi mới ra ngoài. Thảo chậc lưỡi:
- Con bé nói lung tung gì đâu
không.
Tên ma nam nhắc:
- Lỡ chiều nay “người ấy” tới rước
cô đi chơi thì sao?
- Tui không quan tâm nữa… Kệ đi…
* * *
Chưa được 17h, nhà Thảo có khách…
Mẹ và em Thảo chăm chú nhìn anh từ
ngoài cửa. Anh cởi giày, xách một giỏ trái cây to bước vào:
- Dạ cháu chào bác, cháu là bạn
Thảo, nghe nói Bác mới lên chơi, gởi Bác ít trái cây lấy thảo.
Em Thảo khều mẹ, thì thầm:
- Hình như bạn trai chị Hai á mẹ.
Mẹ Thảo đón giỏ trái cây, mời anh
ngồi. Đôi mắt buồn xa xăm. Tên ma nam xoa cằm:
- Định cưới cô luôn hả gì á mà.
Thảo chỉ nhoẻn cười.
Em Thảo lấy nước mời anh, mẹ cô mở
lời:
- Cháu với Thảo, quen biết nhau
lâu chưa?
- Dạ, biết nhau thì lâu lắm rồi,
nhưng quen nhau thì hơn năm rưỡi.
- Lâu rồi hai đứa không liên lạc
hả?
- Dạ vẫn liên lạc bình thường bác.
Mắt mẹ Thảo bắt đầu đỏ lên:
- Thấy cháu cũng đàng hoàng, lịch
sự, con Thảo nhà bác nó vô phước.
Anh sững lại, nhủ thầm: “Không lẽ
Thảo đã nói với mẹ chuyện của mình… Anh vốn định sẽ chọn thời điểm thích hợp
đến thăm gia đình Thảo, và nếu cô đồng ý, anh sẽ làm lễ cưới với cô, để an lòng
gia đình…”
Anh ngập ngừng:
- Dạ…
Mẹ Thảo tiếp lời:
- Bác nói nó hoài, con gái con lứa
đừng có uống bia uống rượu, xe cộ nguy hiểm, rồi nhiều chuyện, không nên. Vậy
mà…
Anh ngớ ra không biết nói gì,
không hiểu câu chuyện đang theo chiều hướng nào, mà sao thấy em Thảo cũng bắt
đầu thút thít.
Thảo nói bâng quơ với tên ma nam:
- Để xem anh sẽ thế nào? Có sợ
không…
Tên ma nam lắc đầu:
- Cô thật khó hiểu…
Mẹ Thảo cố nén cảm xúc để giọng
nói thật bình thường:
- Hôm đó đang ngủ, có người điện
thoại, nói con Thảo gặp tai nạn, hình như là say, người ta tìm trong điện thoại
số của mẹ, người ra gọi dùm. Bác lên đưa nó thẳng về quê.
Anh tự nói với mình: “Thảo gặp tai
nạn khi nào? Sao không nói anh biết? Gặp Thảo, anh không thấy cô trầy xước gì…”
Mẹ Thảo tiếp lời:
- Cũng hơn 2 tuần rồi, nhà mồ xây
xong, cúng kiếng xong hết, bác với em nó mới lên đây coi dọn dẹp nhà cửa cho
nó.
Anh ấp úng chưa hiểu:
- Nghĩa là… sao bác?
- Bởi vậy bác mới hỏi hai đứa bao
lâu không liên lạc, Thảo nó mất hơn 2 tuần rồi cháu à.
- Mất là… Thảo chết rồi…
Mẹ và em Thảo bắt đầu thút thít
khóc…
Anh như vẫn rối bời với những thứ
vừa nghe:
- Sao vậy được… cháu… mới gặp Thảo
hôm qua mà…
* * *
Chương XI
Anh ngồi thẩn thờ bên bờ sông SG,
trong đầu luôn tự hỏi: “Vậy là sao, vậy là sao?... Rõ ràng anh vừa gặp Thảo đây
mà…”
Thảo và tên ma nam ngồi cạnh nhìn
anh thỉnh thoảng lại đưa hai tay làm động tác như massage đầu và mặt, rồi lại
đưa mắt nhìn xa xăm.
Thảo nói bâng quơ như chỉ nói với
mình: “Tính anh trầm, nên phản ứng cũng trầm…”
Tên ma nam thắc mắc:
- Ảnh không… sợ hả ta. Gặp tui
chắc tưởng tượng thôi là chết khiếp rồi.
Thảo nhoẻn cười:
- Trước đây có lần tui hỏi ảnh có
sợ ma không. Ảnh nói ảnh không nghĩ đến chuyện ma quỉ. Và ảnh nghĩ người sống
tốt dù có ma quỉ, cũng không có gì phải sợ. Người tốt thì ma hay thiên thần
cũng đối với họ như nhau cả, sẽ không tổn hại họ.
Tên ma nam đùa:
- Chắc giờ ảnh đang chiêm nghiệm
lại những điều ảnh đã nói với cô đó.
- Thật sự, tui cũng không làm gì
tổn hại đến ảnh.
- Cũng có thể ảnh đang suy nghĩ về
việc có khi cô đã biết những điều riêng tư trong cuộc sống của ảnh, những điều
mà khi… còn sống, cô không thể nào biết được. Và nghĩ về cái đầm hôm qua cô mặc
nữa. hahahaha…
Thảo tự nhủ: “Anh đang đau khổ vì
em không còn nữa? Đang nghĩ về việc anh đã gặp ma? Hay đang áy náy vì nghĩ rằng
em đã thấy được những góc khuất mà khi còn sống em không thể nào thấy được – về
hạnh phúc của anh?...”
Tên ma nam dò hỏi:
- Cô thực sự không muốn gặp ảnh
lần nữa sao?
- Ừa, gặp chi nữa bây giờ. Có khi
lần này thấy tui ảnh chết khiếp.
- Nếu trong vài ngày nữa cô không
gặp, sẽ không có cơ hội nữa đâu.
- Không cần mà.
Thảo liếc nhìn tên ma nam, không
hiểu sao hắn lại cười, nụ cười là lạ.
* * *
Mở mắt, Thảo ngạc nhiên khi thấy
mình đang ở một gian phòng lạ. Cô ngồi bật dậy, dáo dác ngó nội thất và sự bài
trí sang trọng xung quanh.
Tên ma nam chợt xuất hiện, bảnh
bao trong bộ trang phục thời trang, ngồi ở cạnh giường, mỉm cười thật tươi:
- Chào mừng cô đến với phòng riêng
của Bảo đen. Ước gì tui có thể mang một ly cam tươi cho cô lúc này.
Thảo bật cười:
- Tên gì xấu quắc dzậy.
- Tui tên Bảo. Thích sơ mi đen,
gần như chỉ mặc sơ mi đen. Yzf-R15 đen. SLK đen. Nên mọi người gọi tui là Bảo
đen.
- Tự nhiên nói tên anh dzới tui
chi?
Hắn cười:
- Tui cảm thấy tới lúc cô cần phải
biết tên tui rồi, thời đại này đâu có ai kết hôn mà không biết tên chú rể chứ.
Thảo lại bật cười:
- Tào lao. Đừng nói là anh đang
tán tỉnh tui nghen. Ma mà cũng tán gái nữa hả? Làm đám cưới ở âm ti à? Có được
phép không?
Hắn nheo mắt:
- Để xem!
- Đây là nhà anh?
- Ừ, tui chết, căn phòng này vẫn
để nguyên, không ai đụng vô.
Thảo đưa mắt nhìn lại một vòng:
- Nhà anh chắc giàu lắm hen.
- Không giàu lắm, nhưng tất cả
những thứ cô thích thời gian qua tui thấy cô lựa trên… internet, tui đều mua
cho cô được.
Thảo cười nhẹ:
- Tại anh nhắc đó, giờ tui không
cần gì hết, chỉ muốn uống một ly nước cam thôi là mãn nguyện rồi.
- Vậy có phải tui tặng cô một ly
nước cam, cô sẽ lấy tui không?
- Không phải là tặng, mà quan
trọng là tui phải uống được, hiểu chưa?
Hắn lại nheo mắt:
- Deal! Quyết định vậy nha!
Thảo phì cười:
- Nói như thiệt. Còn chưa tính tới
chuyện tui có yêu anh không.
- Không quan trọng, cô không ghét
tui là tốt rồi, từ từ yêu. Thậm chí ghét tui tui còn làm cô yêu được, nói chi
là không ghét. Chưa kể thời gian qua cô đã “quen thuộc” với tui rồi. Tui cũng hiểu
cô rõ hơn ai hết…
Hắn kề mặt từ từ sát vào mặt Thảo:
- Vắng là sẽ thấy thiếu đó… Không
phải giỡn đâu.
Thảo đẩy đầu hắn ra một cái:
- Đừng có mơ!
Thảo bước xuống giường, Bảo chợt
giữ tay cô:
- Đi… đâu vậy?
Thảo nghiêng đầu nhìn Bảo:
- Vụ này… mới nè…
Bảo bối rối buông tay Thảo, gãi
đầu:
- Đừng về những chỗ cũ nữa… quên
hết đi… Có lẽ khoảng hai ngày nữa, mình không đủ sức để giữ hồn phách ban ngày
đâu. Cứ ở đây…
Thảo vờ như không để ý, xoay người
bước đi:
- Thật ra tui chỉ định dạo một
vòng nhà anh thôi mà.
* * *
Ngồi trên mặt hồ phẳng lặng, xanh
văn vắt, Thảo nhìn về phía gara:
- Lúc còn sống, tui cũng thích
moto, cũng thích xe mui trần, tui còn ước nhà mình có vườn rộng, có hồ bơi… Sao
hồi xưa tui không gặp anh ha, anh cái gì cũng có.
Bảo nửa đùa nửa thật:
- Lúc còn sống, quanh tui toàn
người đẹp, không hoa khôi cũng hot girl, có gặp cô đi nữa chắc gì tui đã để ý
đến cô. Hahahaha…
Thảo lườm Bảo, xong cũng cười:
- Anh nói cũng đúng.
- Có thích Cadillac luôn không?
Thảo tròn mắt:
- Nhà anh cũng có hả?
Bảo cười phá lên:
- Hahahaha… Nhà tui không ai có
nhu cầu đi xe đó, nhưng cô thích thì tui… thuê, đi chơi vài ngày, có gì đâu.
- Xí.í.í… Mà… hồi xưa anh đua xe
xong… tử nạn à?
- Thỉnh thoảng tui cũng có đua cho
vui. Nhưng lần tui chết không phải vì đua xe, mới đau.
- Anh nói anh té xe mà?
- Ừ. Bữa đó qua nhà thằng bạn bên
Q2 nhậu. Về cũng khuya. Tự dưng ngẫu hứng lên cầu Thủ Thiêm hóng gió chút. Lúc
đổ dốc đi về, có chị hai nào đó không biết chơi trốn tìm hay làm gì, nấp trong
đám cây con lươn giữa á, đột ngột đứng dậy, mặc nguyên bộ đồ trắng toát, tóc
tai bù xù, bất ngờ quá nên tui hoảng hồn, lạc tay lái, ngã xe trượt vào thành
cầu, đầu đập xuống đất… thế là…
Thảo nhăn mặt, tỏ vẻ thông cảm:
- Một cái chết… hơi nhảm hen.
Bảo cũng nhăn mặt nhìn Thảo, thở
dài.
Thảo chép miệng:
- Tui chết cũng không có gì tiếc,
còn cuộc sống của anh thế này, chết cũng tiếc thiệt.
Bảo ngã người chống tay ra sau:
- Chết không có gì tiếc, nghĩa là
cuộc sống vốn không có gì lưu luyến hay vướng bận. Tui thì không thấy tiếc gì
hết. Sống hay chết cũng vậy.
- Lúc chết anh không có bạn gái à?
- Bạn gái hả? Vài người. Nhưng chỉ
là niềm vui của tất cả các giác quan, các hoạt động hàng ngày mà thôi. Cảm giác
xem ai đó như một phần của cuộc sống, tui chưa có.
- Vậy mà đòi lấy tui?
Bảo nhe răng:
- Quên, bắt đầu có rồi.
Bảo tỏ vẻ suy tư:
- Mà có khi… vì… hiếm, không có sự
chọn lựa, có là mừng rồi… cũng nên ha…
Thảo yên lặng nhìn Bảo:
- Chắc chắn là vậy rồi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thảo,
Bảo phá lên cười:
- Hahahaha… Đùa với cô thôi, thật
ra làm gì hơn 3 năm mà không có hồn ma trôi dạt nào khác ngoài cô chứ, chẳng
qua là tui không thích tiếp xúc thôi… Hahahaha…
Chương XII
Đêm nay trời nhiều sao. Thảo ngồi
bó gối trên xích đu. Bảo đứng đưa nhè nhẹ… Đã 3 ngày rồi… 3 ngày bao nhiêu lần
Thảo muốn đi xem anh thế nào…
Thảo dượm đứng dậy. Bảo như nhìn
thấu tim đen cô:
- Định đi thăm “người ta” à?
Thảo im lặng không trả lời. Bảo
tiếp:
- Không có mợ chợ vẫn đông. Không
cần nghĩ về anh ta nữa đâu. Anh ta vẫn vui vẻ sống một cuộc sống không có cô,
như không có chuyện gì xảy ra.
Thảo liếc nhẹ:
- Anh có là người ta đâu mà biết.
- Tại cô suy nghĩ nhiều quá thôi.
Có gì đâu mà không biết. Phụ nữ luôn như vậy. Tự suy nghĩ nhiều dùm người khác.
Thảo bước đi chầm chậm. Bảo tiếp
tục nói:
- Sự thật là cô đã chết rồi. Lưu
luyến nữa cũng có được gì đâu, có thay đổi được gì đâu. Sao không bỏ qua hết
mọi thứ đi. Bắt đầu một cuộc sống mới.
- Một cuộc sống mới? Cuộc sống gì
với một hồn ma chứ?
- Một cuộc sống mới từ trong tâm
hồn cô.
- Thì… tui đi xem một chút… cũng
có gì đâu… rảnh mà.
- Có thể đi dạo phố, đi mall. Tại
sao phải đi gặp người đó? Với anh ta cô chỉ mãi mãi là người dưng thôi, hiểu
không?
Thảo thấy hơi tự ái, cô xẵng
giọng:
- Anh với tui cũng chỉ là người
dưng thôi mà. Anh quan tâm nhiều quá làm gì.
Nói xong, Thảo cảm thấy hình như
mình cũng hơi… quá đáng. Nhưng cô có nói gì sai đâu. Thảo thấy Bảo hơi chững
lại, hắn cười nhẹ, buông một chữ gãy đoạn như gió thoảng:
- Ừ…
Rồi hắn… biến mất. Thảo cũng lờ
đi, ra công viên ngắm người qua lại: “Chắc giận hờn vu vơ rồi…”.
* * *
Mấy đêm liền, không thấy hắn về
nhà hắn hay công viên. “Không lẽ tên này tự dưng giận dai vậy?”… Thảo cũng đã
quyết định buông tay, không bận tâm về anh nữa. Cứ quan tâm mãi đến một vấn đề
gì đó, một ai đó, chỉ tự làm mình trở nên rắc rối mà thôi. Mỗi người đều có một
cuộc sống riêng, cuộc sống ấy thế nào, mình có suy nghĩ khác đi, cũng không ảnh
hưởng đến hay thay đổi được. Mọi sự kết thúc, dư âm dài hay ngắn, cũng thật sự
là kết thúc, hãy để nó tự nhiên với qui trình của nó, khuấy động chỉ làm quá
trình diễn ra thêm công hao phí.
…
Một tuần… hai tuần…
Một tháng… hai tháng…
Thảo không hiểu Bảo đã đi đâu.
Đúng là không có hắn… vắng thật… thiếu thiếu một cái gì đó không chỉ là một
người bên cạnh…
* * *
6 tháng sau…
Mở mắt, Thảo thấy xung quanh dường
như khang khác, có ai đó đang giữ chặt tay cô. Nhìn ngang, một tên con trai xa
lạ đang mỉm cười:
- May quá… em tỉnh rồi!
Thảo nói thầm trong đầu: “Tỉnh
rồi! Là sao?...”
Hắn đỡ cô dậy, mớm ly nước vào
miệng:
- Em uống miếng nước đi!
Thảo lại lẩm bẩm trong đầu: “Uống
nước cái gì…”, còn đang suy nghĩ, Thảo thấy lưỡi và cổ mình cảm nhận được nước…
uống nước… mình uống nước được???...
Thảo bước xuống giường, chạy ra
ngoài: “Nhà ai đây? Tại sao mình ở đây?”…
Thảo trở lại phòng, đến tủ áo,
nhìn vào gương: “Ai đây?...”. Thảo đưa tay sờ mặt “đây không phải mình… nhưng…
đây là người sao?”…
Thảo đến cầm ly nước, uống cạn
“mình uống nước được thật…”
Tên con trai lạ chợt phì cười:
- Thôi đừng thắc mắc nữa, cô đang
là người đó!
Thảo tròn mắt:
- Sao anh biết… tui đang thắc mắc
cái gì?
Hắn lại cười:
- Định đùa với cô vài ngày. Mà
đúng là tui không đủ kiên nhẫn, cũng không muốn nhìn cô phát điên lên. Tui là
Bảo Đen nè!
- Hả?
Thảo thảng thốt bật lên.
Tên con trai kéo cô ngồi xuống
giường:
- Tui đây!
- Sao… là anh được? Là người sao?
- Ừa, là người. Cái xác tui và cô
đang dùng, hồn đã chết rồi, đi lang thang rồi.
- Là thành hồn ma trôi dạt?
- Ừa!
- Là có thể hồi dương lại được?
- Ừa!
- Anh không nói họ hồi dương?
- Không cần. Hai người này suốt
ngày ăn chơi, phê thuốc, sống không có ích gì hết. Hồi dương rồi lại chết nữa
thôi. Có khi làm ma họ sẽ vui hơn.
- Vậy sao được…
- Đừng lo! Sống trên đời đôi khi
phải vậy mà, không cần lúc nào cũng tốt đâu.
- Mấy tháng qua anh đi đâu?
- Đi tìm người… chết chứ đi đâu.
Tìm người phù hợp phải đi khắp nơi, và tốn nhiều thời gian. Người chết phải
chưa tới số, vừa mới chết, ngoại hình – sắc vóc tương đương tui với cô, gia thế
phải tốt nữa.
- Sao liên quan đến gia thế nữa?
Bảo cười:
- Cô thích thời trang như vậy, gia
thế tốt một chút có lợi mà. Haha…
Thảo thừ người:
- Tui chưa bao giờ nghĩ là có thể
sống lại, còn trong một thân phận khác.
- Không phải dễ đâu, tui phải làm
rất nhiều thứ…
- Sao anh muốn sống lại?
Bảo chậm rãi:
- Vì muốn thử mang đến cho cô… một
cuộc sống mới.
* * *
Chiếc Cadillac đen đỗ trước cửa
nhà Thảo, Bảo bước xuống, nhìn Thảo, nháy mắt – khẽ cười.
Yên vị trên xe, Thảo cười cười
nhìn Bảo:
- Anh không nói là nhà “cái xác
của anh” giàu như vậy.
Bảo lái xe đi:
- Giàu gì chứ, cỡ nhà tui thôi mà,
còn chiếc này, mới thuê – 100$/giờ. Hahahaha…
Nhìn Thảo cũng cười, Bảo nháy mắt:
- Hôm nay có trăng đó!
….
Đậu xe bên bờ biển, Bảo lấy một
túi đồ to, xong nắm tay Thảo, tỏ vẻ tập trung:
- Nhắm mắt lại, thả lỏng nhé!
Thảo nghe tiếng gió, tiếng sóng,
và hơi lạnh dìu dịu bao trùm quanh người, tiếng của Bảo:
- Mở mắt ra được rồi.
Mở mắt ra, Thảo nhảy cẫng lên hạnh
phúc:
- Wow… thành người rồi vẫn đi trên
nước được sao.
Bảo cười:
- Người không hoàn chỉnh mà, linh
hồn mình vẫn là ma, nhưng dĩ nhiên những việc như vầy, lâu lâu tập trung, dồn
năng lượng, mới làm được. Không làm được thường xuyên đâu.
Thảo hứng chí chạy nhảy tung tăng,
tiếng cô lẫn vào trong gió:
- Dù chỉ một lần thôi tui cũng đủ
hạnh phúc rồi, không cần nhiều đâu.
Thảo thả người nằm xuống mặt biển,
dang rộng hai tay, nhìn trăng vành vạnh trên cao.
Bảo giơ bộ đầm dạ hội trắng dài và
đôi hài đỏ trước mặt Thảo:
- Có muốn thay đồ không? Sophia
Tolli đó, và phải mua bằng tiền, không “nhìn là được” như hồi xưa đâu, không
xài… phí đó…
Nói xong, Bảo nhắm mắt lại.
Thảo thay đồ xong, Bảo mở một chai
vang đỏ, rót đưa cho Thảo:
- Mừng cho đêm trăng đầu tiên cô
trở lại làm người
Thảo cười tươi luôn miệng, cô thật
sự cảm thấy rất kích thích và vui vẻ. Thảo nhìn quanh:
- Anh chuẩn bị đầy đủ vậy, đừng
nói là chỉ đem một cái ly nha!
Bảo cười. Bỗng dưng anh quì một
chân xuống, nhấc bàn chân Thảo:
- Không biết quí cô có sẳn lòng
cho mình mượn chiếc hài xinh đẹp này trong chốc lát không?
Khi Bảo tháo chiếc hài khỏi chân
Thảo, cô vẫn còn ngớ người, xong cô cười phá lên:
- Hahahaha… Anh thật là điên quá
đi!
Bảo thản nhiên đứng dậy, rót rượu
vào chiếc hài, đưa lên môi nhắm:
- Cảm giác cũng thú vị. Sau này,
hài của cô, không được cho ai khác mượn, biết chưa!
Thảo chợt yên lặng, nhìn Bảo không
chớp mắt, cô nhỏ giọng hơn:
- Anh thật là điên quá đi!
Bảo ghé gần vào tai Thảo, thì
thầm:
- Không gian như thế này, thời
khắc như thế này… cô nghĩ xem… tốt nhất là… làm gì…
Thảo chững lại một lúc, rồi ghé
vào tai Bảo, nói khẽ:
- Tui… đói bụng. Hahahaha…
Cô phá lên cười giòn giã, tiếng
cười khuấy động cả trời đêm.
* * *
6 tháng sau…
Bước vào một quán café sang trọng.
Vừa ngồi xuống, Thảo chợt nhìn sang bàn bên cạnh… anh và vợ anh… đang chuyện
trò vui vẻ cùng hai người bạn… Trên tay anh… một đứa bé chừng vài tháng tuổi…
Thảo chỉ cảm thấy lòng nhẹ hẫng,
như gặp một người quen, vậy thôi.
Bảo vừa đưa mắt theo hướng Thảo
nhìn, vừa hỏi:
- Em uống gì?
Thảo cười nhẹ, nhìn vào mắt Bảo:
- Hay là… anh gọi đi!
Bảo nhìn Thảo, khẽ cười, quay sang
phục vụ:
- Cho anh 2 ly cam vắt!
The end
18/02-08/03/2012
Sheiran - Vemientay.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét