21 thg 2, 2013

Người dưng - Chương IV


Chương IV

Thảo và tên ma nam ngồi chồm hổm xem người ta đang hì hục… chôn cô. Cảm giác cũng thú vị lắm.
Tên ma nam làu bàu: - Hết cơ hội rồi, đừng có hối hận đó. Dù sao tui rất mừng vì bây giờ có thêm bạn.

Thảo nguýt hắn một cái. Hắn bắt đầu hồ hởi: - Tui chưa giới thiệu tên với cô.
- Khỏi đi.
Hắn tiu nghỉu: - Sao vậy?
- Chỉ có tui với anh, có ai khác đâu, tên tuổi mần gì. Tui gọi anh là ma nam, anh gọi tui là ma nữ, thế là xong, anh chẳng khoái ma nữ lắm còn gì.

Hắn xụ mặt: - Ma nữ nghe hay hay, xinh xinh, ma nam nghe… lãng xẹt à.

Thảo phì cười nhìn hắn, đúng là tên trẻ con.

Chợt, cô nghĩ đến anh…

Đã 3 ngày… anh không điện thoại cho cô, cũng không có thêm tin nhắn nào khác. Cô nói bâng quơ: - Tại sao điện thoại tui lại ở trong phòng tui vậy?

Tên ma nam hớn hở như lập được công: - Tui đem về cho cô đó.

Cô liếc hắn: - Chi vậy?

Hắn tiu nghỉu ngay đến tội nghiệp: - Thường con gái lúc nào cũng giữ điện thoại bên mình mà.
- Thà anh cứ để mất đi, tui sẽ nghĩ 3 ngày nay người ta điên cuồng tìm tui, quay quắt vì lo cho tui… điện thoại cho tui đến hết pin mà không liên lạc được…

Hắn vô tư: - Sự thật luôn không như mình tưởng mà. Con người cứ hay tưởng thôi. Nghĩ và thực tế, khác xa nhau lắm, nhưng ít tai chấp nhận được điều này.

Thảo trầm ngâm: - Anh nghĩ… người đó có lo cho tui không…
- Thử là biết thôi mà.
- Bằng cách nào?
- Cô biết nhà người đó không?
- Biết!
- Tập trung, nghĩ đến nơi đó đi.

Thảo suy nghĩ một lúc: - Về nhà tui đi, tối mình sẽ đến đó.

* * *

Xuất hiện ở phòng khách, nơi cô chỉ đến một lần, tên ma nam suýt xoa: - Người yêu cô giàu quá, nhà đẹp ghê.

Cô đi lên cầu thang… cũng không biết phòng nào là phòng anh, thì đi tìm vậy…

Đứng trước 3 cánh cửa, cô chọn phòng có ban công hướng ra mặt đường.

Ánh đèn vàng dìu dặt, sàn nhà lót gỗ, gian phòng trang trí sang trọng và lãng mạn. Trên giường, người phụ nữ gối đầu trên vai người đàn ông, họ nằm nghiêng người ôm nhau, nét thư thái yêu thương hài hoà trên nét mặt – say sưa ngủ. Tên ma nam níu áo cô: - Nhầm phòng rồi, đi thôi.

Cô vẫn chôn chân không lay chuyển, chăm chú nhìn… không phải nhìn anh… mà nhìn người phụ nữ đang ngủ ngoan trong vòng tay anh…

Tên ma nam chững lại: - Sao vậy?

Cô không trả lời. Hắn hơi e dè: - Bạn… trai cô à…

Cô gật khẽ.

Hắn thì thầm: - Mới 3 ngày… anh ta ngoại tình rồi…

Cô nhếch môi cười… …

Thảo và tên ma nam ngồi bên hồ cá trong vườn nhà anh, nhìn ngắm khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng, đủ biết – đây là một gia đình hạnh phúc.

Tên ma nam nhìn cô: - Người ta ngoại tình rồi…
- Ừ… ngoại tình. Nhưng không phải với người đàn bà trên giường… mà là ngoại tình… với tui…

Hắn nhướng mày. Cô cười khẩy: - Đó là vợ ảnh.

Tên ma nam thở dài: - Đúng là ngu ngốc. Sài gòn này trai độc thân xứng với cô đâu có thiếu. Cô trẻ, cô đẹp, sao có quan hệ với người có gia đình chi vậy?
- Cuộc đời, ai mà biết được.
- Đúng là, cô đi chết đi.
- Chết rồi!

Cả hai nhìn nhau, phì cười.

* * *

Ngã người trên cành cây quen thuộc, Thảo nói như tâm sự: - Ảnh đối với tui, cũng thật lòng.

Tên ma nam chép miệng: - Thật lòng và tình yêu, không có sự kết nối mấy đâu. Bạn bè chơi với nhau thật lòng. Người tốt và người tốt cư xử với nhau thật lòng. Có rất nhiều sự thật lòng. Nhưng tấm lòng đối với người mình yêu thương, quí trọng, khác hẳn. Cô có từng nghĩ, nếu cô và vợ anh ta cần một quả thận để tiếp tục sống, ảnh sẽ hiến cho cô hay cho vợ chưa? Tui cam đoan với cô lúc đó anh ta thậm chí không còn nghĩ tới cô là ai nữa. Tình cảm, cũng như tiền bạc vậy. Khi người ta dư dả, người ta có thể chia sẻ thoải mái. Nhưng khi người ta túng thiếu, người ta chỉ chia sẻ với người thật sự quan trọng với người ta mà thôi. Sự chia sẻ khi túng thiếu mới có ý nghĩa, chia sẻ khi dư dả thì có là gì đâu. Người nhận là người túng thiếu, thì thấy nó to lớn, chứ người cho thì không thấy vậy.

Thảo suy tư: - Có lẽ… anh đúng. Nhưng lòng dạ con người, ai mà không mềm yếu.

Hắn bồi thêm: - Phải chi cô… còn sống. Thử hôm nào cô gặp một đứa trẻ nghèo đi bán vé số. Cô cho nó 1 triệu hay 2 triệu gì đó, nói vài câu quan tâm, nhìn nó tình cảm. Sau đó, với cô chỉ đơn giản là một niềm vui, một chút ấm áp. Nhưng với cậu bé đó, tôi cá với cô, nếu tình cờ 30 năm sau gặp lại, nó vẫn nhớ cô, thậm chí suốt 30 năm có khi nó luôn nghĩ về cô. Chỉ đơn giản, không ai làm điều đó với nó, vậy thôi.

Thảo nghiêng đầu nhìn tên ma nam, rồi nhìn xa xăm lên nền trời… khẽ cười một mình…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét