Chương VI
Gần 12h đêm, Thảo và tên ma nam đến ngồi vắt vẻo trên một cây to trong khu nghĩa địa Bình Hưng Hoà. Tên ma nam nhìn vào khu mộ, nói nhỏ: - Tui rất ít khi đến mấy khu như vầy, đặc biệt là khoảng giờ này.
Vừa nói xong, hắn quay sang nhìn Thảo: - Á.á.á.á……..
Hắn giật nãy mình khi trông thấy cô, hét lên rồi rớt luôn
xuống đất.
Trở lại yên vị nơi chỗ ngồi cạnh cô, hắn nói như quát: - Cô làm gì dzậy?
Trở lại yên vị nơi chỗ ngồi cạnh cô, hắn nói như quát: - Cô làm gì dzậy?
Thảo vén mái tóc xoã dài đang loà xoà trước trán, toàn thân
cô vận bộ đồ trắng thùng thình phủ hết tay chân, cô nhe răng cười: - Dzô mấy
chỗ này phải “tạo hình” cho phù hợp tí chứ.
- Phù hợp con khỉ, cô làm tui mất vía, tui sợ ma lắm.
- Hả? hahahaha…
Thảo phá lên cười khanh khách: - Trời đất ơi, anh làm ma 3
năm rồi mà sợ ma. Hahahaha…
Hắn giãy nãy: - Thành ma là chuyện tự nhiên tui đâu quyết
định được, còn sợ ma là chuyện của tui, có gì lạ đâu. Cô nghĩ một người khi
sống sợ ma, khi chết tự nhiên hết sợ ma được sao.
- Hahahaha…
Thảo vẫn ôm bụng cười không dứt. Tên này đúng là nhiều vấn đề tếu không chịu nổi.
Thảo vẫn ôm bụng cười không dứt. Tên này đúng là nhiều vấn đề tếu không chịu nổi.
Thảo thoáng giật mình, trên các ngôi mộ bắt đầu xuất hiện
những vị… chủ nhân, ngồi trên đầu mộ, tóc tai rũ rượi, áo quần xốc xếch. Tên ma
nam lờ quờ nắm tay cô siết khẽ. Từ hơi sợ một chút, Thảo chuyển qua buồn cười,
giũ tay hắn: “Xê ra!” Hắn nhìn cô hờn dỗi: “Đồ phũ phàng, vô tình”. Thảo cười
khúc khích…
Trước một nấm mộ nọ, có mấy người đang cúng bái gì đó, tên
ma nam nói nhỏ: - Cầu cơ xin số đề chắc luôn.
- Vậy mấy… con ma đó có cho họ số trúng thật không?
Tên ma nam nhìn cô cười: - Cô nghĩ ma có thể biết trước
tương lai được sao, làm gì có chuyện đó chứ. Giờ cô đang là ma, cô thấy cô có
biết được chuyện gì không?
- Mình là ma trôi dạt thôi mà, có khi ma ở dưới địa phủ biết
nhiều hơn, có quyền năng nhiều hơn.
- Không có. Mình còn được tự do hơn họ và đôi khi làm được
nhiều thứ hơn họ nữa, họ bị quản lý và phụ thuộc nhiều thứ lắm.
- Nhưng hồi… còn sống, tui thấy nhiều người cầu cơ xin số
đề, trúng đó chứ.
- Cô nghĩ xem, hàng ngày cả nước có bao nhiêu % dân số sẽ
cầu cơ, đâu phải vài người đâu. Họ chỉ nói đại một số cho vui, lỡ trúng thì
người ta tin sái cổ, sai thì người ta cho rằng người ta suy luận hoặc hiểu chưa
đúng ý người cho, hoặc đánh… nhầm đài, một ngày có nhiều đài mà. Dân đề đóm,
tâm trí đâu còn bình thường hay sáng suốt khi nghĩ về những con số nữa.
- Um.m… cũng đúng.
- Không phải “cũng”, mà chính là như vậy đó.
- Mà… mình là ma trôi dạt, mình không ăn được, vậy ma dưới
địa ngục có ăn được không?
- Chỉ ăn được những hình phạt dưới địa ngục thôi, thức ăn
thường con người cúng cũng không ăn được.
- Vậy sao họ cho số này nọ, đùa với con người để mong được
cúng đồ ăn?
- Họ chỉ chơi cho vui thôi. Còn đồ ăn, họ chỉ đơn giản muốn
mình được quan tâm, muốn nhìn, cảm nhận, để giảm bớt phần nào cảm giác của
những thứ họ bị bắt ăn dưới địa ngục khi họ chịu phạt.
- Vậy… giấy tiền vàng bạc?
Tên ma nam phì cười: - Cô nghĩ dưới âm phủ là một thế giới
có thể đi shopping, có thể mua nhà sao? Hay có thể dùng tiền hối lộ dạ quỹ, cai
ngục…? Làm gì có chuyện tiền bạc và xài tiền, con người mình tưởng tượng nhiều
quá thôi.
Thảo ậm ừ: - Thật ra khi còn sống tui đã nghĩ vấn đề như anh
nói vậy rồi. Tui tin có thế giới khác, nhưng dưới âm phủ tui nghĩ làm gì có
chuyện ăn uống hay xài tiền.
Thảo quay sang tên ma nam: - Nhưng anh dắt tui tới đây chi?
Xem ma hả.
Hắn nhe răng cười: - Tui không có thú tiêu khiển thi vị như
vậy. Ma trôi dạt mình còn đẹp đẽ, sạch sẽ, bà nhìn mấy con ma dưới âm ti đó đi,
nhìn ai cũng đáng sợ hết, lem luốc – te tua.
- Vậy tới đây chi?
- Để cô có thể hiện thân được, phải nhờ họ.
- Làm gì?
- Mình cần một ít năng lượng từ họ, sau đó tui và cô sẽ hợp
thành một, năng lượng sẽ cao hơn, vì mình là ma trôi dạt không bị quản lý
nhiều, nên tui nghĩ có thể hiện thân được nếu cô tập trung suy nghĩ cao độ về
người cô muốn gặp, có điều chỉ người đó thấy cô thôi, không phải ai cũng thấy
được đâu nha.
- Um.m…
* * *
Thảo đứng tần ngần cạnh họ… trong một gian phòng khác ở nhà
anh, một bên là người phụ nữ ngã đầu vào vai anh trên ghé sofa, một bên là con
trai anh, họ đang vui cười hạnh phúc bên nhau xem phim hoạt hình… Liệu trong
tâm trí anh bây giờ, có khoảng trống nào nghĩ về cô không?
Tên ma nam vừa đến, hắn nhìn cô vẻ thương hại: - Không thấy
cô ở công viên, không về nhà, tui đoán là cô tới đây mà.
Thảo chậm rãi: - Thật ra, bây giờ tui vẫn chưa biết khi gặp
được ảnh, tui sẽ nói gì, và muốn xác định lại điều gì…
Tên ma nam khoác vai cô: - Đi ngắm sài gòn về đêm thôi, ở
đây thì có gì mà ngắm chứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét