21 thg 2, 2013

Người dưng - Chương III


Chương III

Tên ma nam ngoan ngoãn ngồi cạnh Thảo đang bất động trong phòng như chia sẻ, thi thoảng len lén nhìn khuôn mặt vẫn còn thẫn thờ của cô. Cô không biết đây có phải là sự thật không, nếu là một giấc mơ, thì giấc mơ này quá thật, quá dài… sao cô không thức dậy được… cô bắt đầu nghĩ đến, vì sao sáng nay cô không chạm được vào khóa vòi nước, vì sao nước xoà xuống người mà cô không ướt… Chết rồi! Cô chết rồi thật sao? Đột ngột như vậy. Có bao nhiêu bạn bè, người thân, lâu rồi cô không liên lạc hoặc không gặp, làm sao cô biết được là cô sắp chết chứ!

Anh! Anh đã biết chưa?
Cô với tay lấy điện thoại…


Tên ma nam cầm lên trước mặt cô, giọng hơi rụt rè: “Nếu cô không muốn hồi dương thì từ từ tui dạy cô”.
Thảo im lặng, nhìn vào màn hình. Một cuộc gọi nhỡ từ bạn, và chỉ… có một tin nhắn của anh.
Tin nhắn ngắn gọn: “Tối qua em về nhà bình an chứ!”

Cô nhoẻn cười, cảm thấy chút gì hơi chua chát. Trước đây, sao cô không cảm thấy điều này? Thậm chí trước đây dạng tin nhắn thế này còn làm cô vui vì được quan tâm. Do trước đây cô luôn bình an, cô còn sống… Cách nhau giữa sống và chết, thì ra cái nhìn về một vấn đề nào đó cũng trở nên khác hẳn…

Một ngày một đêm, anh không hề điện thoại cho cô dù cô không trả lời tin nhắn. “Em về nhà bình an chứ?”, câu hỏi mà cứ như câu trả lời là “ờ, cô bình an”, mặc định là cô lúc nào cũng bình an… giống như anh nhắn tin chỉ để “cho có”, bổn phận ư? Anh thì có bổn phận gì với cô. Trách nhiệm ư? Anh đâu quan trọng cô trả lời hay không. Giống như một sự xã giao nhỉ? Hay lịch sự? Vì thật ra, anh đâu có lo lắng. Anh còn bận tận hưởng ngày valentine cùng vợ. Nếu lo lắng, ít ra cô cũng có vài cuộc gọi nhỡ.

“Người ta đã có đôi rồi, chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung”… Cô – tính ra cũng như một chiếc chăn mà thôi, Một chiếc chăn đẹp và ấm, được yêu thích, người ta thường xuyên giặt giũ, cũng quan tâm gìn giữ, nhưng lỡ mất đi thì sao? Không có chiếc này, thay chiếc khác, quan trọng gì đâu.

Tên ma nam nhắc nhở: - Cô còn trẻ, cô hồi dương đi, hai ngày nữa nhà cô sẽ chôn cô đó, chôn rồi thì không hồi dương được nữa đâu.

Thảo khẽ cười: - Thật ra đôi khi tui cũng tự hỏi tui sống tốt hơn hay là chết tốt hơn, đây đúng là sự trải nghiệm thú vị, tui còn có thể quyết định mình sẽ sống hay là chết.

Tên ma nam gãi đầu: - Là tại tui. Đúng ra cô chỉ bất tỉnh, đưa đi bệnh viện 1-2 ngày sẽ tỉnh lại, rồi nằm điều trị thôi. Do tình cờ gặp cô đúng ngày tui chết, đúng chỗ tui chết, với lại 3 năm rồi tui chẳng có bạn ma trôi dạt nào chơi chung, buồn quá, nên mới dắt linh hồn cô đi chơi cho vui.

Thảo thản nhiên: - Tui phải cảm ơn anh, nhờ anh mang cho tui cơ hội này. Tui vẫn có thể sống lại bình thường mà, nên anh không có lỗi gì hết.

Tên ma nam thở phào, mỉm cười, như trút được lo lắng và áy náy. …

Thảo đứng trước quan tài của mình, nhìn người nhà đang khóc lóc xung quanh. Cô không can đảm nhìn vào mình bên trong quan tài, vì theo như tên ma nam nói, cô bị thương rất nặng.

Thì ra khi mình chết, cũng có nhiều người buồn…

Tên ma nam khều khều cô: - Cô có hồi dương không?

Thảo quay lưng: - Đi công viên nào. …

Thảo thả người nằm dài trên cành cây, tóc và áo tung bay trong gió, cảm giác thật tuyệt, có điều sẽ tuyệt hơn nếu cô không là… ma.

Tên ma nam ngồi cạnh: - Cô còn trẻ, sao không hồi dương đi?
- Tui bị thương nặng như vậy, đi bệnh viện không biết nằm bao lâu, cũng chưa chắc sẽ sống lại.
- Sống chứ, cô chưa tới số mà, dĩ nhiên là sống.

Thảo chép miệng: - Nói anh nghe, tui là người không sợ chết, chỉ sợ… xấu thôi. Với lại tui vốn là đứa không thích xài hàng đã qua “sữa chữa”. Tui xài cái gì, có hư hao là tui bỏ, giờ tui “hư” nặng nề vậy, không lý nào tui “xài tui” trở lại.

Tên ma nam bật cười: - Vậy cũng nói được.
- Tui nói thiệt mà. Với lại, nhà tui buồn cũng buồn rồi, khóc cũng khóc rồi. Giờ tui sống lại, sau này lại chết. Lại buồn đợt hai, khóc đợt hai… thôi cái gì kết thúc thì kết thúc cho rồi.

- Cô không nghĩ cô còn nhiều chuyện cần làm? Cuộc sống của cô còn mấy mươi năm nữa với bao nhiêu điều mới, những con người mới, giai đoạn mới. Nhiều cái cô nên trải nghiệm.
- Cũng vậy thôi mà. Lẩn quẩn với khởi đầu – kết thúc. Có hạnh phúc, thì có đau khổ, và nhiều thứ khác liên quan. Hạnh phúc nhiều, những thứ khác cũng nhiều theo. Ít đi cũng tốt. Giống như trẻ thì bỏ sức ra kiếm tiền, già bỏ tiền ra giữ cái mạng còn lây lất. Chỉ mình hành hạ chính mình bằng nhiều cách khác nhau mà thôi. Chết trẻ, chết khoẻ.

Tên ma nam dường như bắt đầu thấy mệt trước triết lý của cô, ngã người nằm xuống.

Cô xoay sang hắn: - Anh chắc sem sem tuổi tôi?
- Ờ, cách đây 3 năm, bằng tuổi cô bây giờ.
- Một ngày thành phố có bao nhiêu người chết, sao anh nói 3 năm anh không gặp ai?
- Người chết nếu tới số, sẽ đi thẳng xuống âm ti. Tuỳ theo người đó sống tốt hay xấu, lỗi nhiều hay ít, sẽ lần lượt đi qua 9 điện của địa ngục chịu tội, khi đến điện thứ 10, sẽ được đầu thai chuyển kiếp. Tui với cô chưa tới số, không có nơi tiếp nhận, là hồn ma trôi dạt, cho đến khi đủ tuổi theo sổ sinh tử, mới được đem về âm ti.
- Phức tạp vậy…
- Số tui 72 tuổi, số cô 84.

Thảo tròn mắt: - Tui sống thọ vậy sao?
- Ờ, cô hối hận còn kịp.

Im lặng một lúc, Thảo lắc đầu: - Lúc đó xấu lắm, người còn da với xương, thôi!

Tên ma nam phì cười.
Thảo thắc mắc: - Nói vậy, khi anh chết, anh cũng hồi dương được, sao anh không sống lại?
- Tui không may mắn như cô, lúc đó đâu có ai nói tui nghe là tui hồi dương được.

Cả hai bật cười thành tiếng.
Tên ma nam đùa: - Chết mà thấy cô vui quá ha? Tui tưởng cô sẽ kêu gào thảm thiết, vò đầu bức tóc quằn quại lắm.

Thảo lại bật cười thành tiếng: - Hahahaha… Chắc tại mới, chưa “cảm” kịp, biết đâu vài ngày nữa tui mới buồn. Lúc đó sẽ trách móc, dằn vặt, cào xé anh ra.

Tên ma nam rùng mình: - Do cô quyết định, đừng có đổ thừa nhé!
- Mà… khi chết, ai cũng bị bắt mặc đồ trắng à?
- Người tới số thì đúng. Như cởi bỏ hết, chỉ còn là phạm nhân của âm ti thôi. Mặc “đồng phục” như ở tù í mà. Tui với cô thì muốn mặc gì cũng được.
- Vậy sao anh mặc cái áo ngủ thấy gớm vậy?
- Hồi còn sống cô không nghe nói hả? Ai nói về ma cũng tóc dài – áo trắng dài… Tui mặc vậy cho nó “ra ma”.

Thảo nguýt: - Tàm xàm thiệt! Mà, tui tưởng ma chỉ xuất hiện được ban đêm thôi.
- Tui với cô là linh hồn trôi dạt mà, đêm ngày gì cũng được. Có điều ban ngày năng lượng sẽ yếu hơn ban đêm. - Sao anh cầm đồ được, tui thì không?
- Từ từ tập, tui sẽ dạy cô. Giờ ngủ đi.
- Ma cũng ngủ sao?
- Ma cũng biết mệt mà, với lại rảnh quá, không ngủ thì làm gì, ngủ đi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét