Chương VII
Thảo nằm vơ vẩn trên giường, tên ma nam đưa hai tay gối đầu nằm cạnh, Thảo nửa đùa nửa thật: - Anh cũng “cơ hội” ghê, tự nhiên tá túc nhà tui luôn, đã vậy còn ngủ chung giường nữa chứ.
Hắn phản bác: - Hông có nghen, tui chỉ ở đây ban ngày thôi, ban đêm cô mới là ngủ ở nhà tui.
Thảo liếc: - Tui ngủ nhà anh bao giờ? Còn không biết nhà anh
ở đâu.
Hắn xoay sang Thảo, nhe răng cười: - Công viên 30/4 chính là
nhà tui.
Thảo phì cười: - Ờ, nhà anh, mà chắc từ kiếp trước, mấy trăm
năm trước gì đó.
Hắn ngẩn ra: - Ờ ha, sao tui không nghĩ ra ta? Có khi mấy
trăm năm trước, một tiền kiếp nào đó của tui, nhà tui ở đó cũng nên, giờ tui
mới thấy thân thuộc vậy.
Thảo bật cười thành tiếng: - Thui đi ngoại, ma mà cũng mơ
nữa, sợ ông luôn.
Thảo xoay người nằm nghiêng hướng ra cửa: - Làm ma thiệt là
chán, hông biết làm gì, ngủ và ngủ, đã vậy còn không được ăn. Huhu…
Tên ma nam mát mẻ: - Đúng rồi, chán lắm, chứ không phải có
người hết Prada, Armani lại Louis Vuitton…
Giọng Thảo ỉu xìu: - Anh phải cho tui ít ra còn có chút an
ủi chứ, không sao tui chịu nổi. Mà mặc đẹp để làm gì, chỉ có con ma không biết
gì về thời trang và cái đẹp như anh thấy, còn làm tui đau lòng hơn. Hix… - Ờ,
vậy mai cô cứ áo ngủ trắng mà mặc đi. - Mặc gì kệ tui. - Ráng mà tận hưởng, tới
khi cô tới hạn xuống âm tào địa phủ rồi, chỉ có độc thời trang “đồng phục âm
ti” thôi, tha hồ mà xúng xính. - Mặc xác tui. - Cũng hên là cô ở một mình không
ai để ý, chứ không nửa đêm có người bất tỉnh vì laptop cứ tự dưng mở, còn vô
toàn các trang thời trang.
- Kakakaka…
Thảo với tay lấy điện thoại: - Giờ này ảnh đang làm gì?
Tên ma nam ghé vào tai cô: - Anh đang làm việc.
Thảo huých hắn một chỏ: - Xê ra.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô nhắn tin: - Chiều nay đi dạo phố nhé
anh!
Tên ma nam giật mình, níu áo cô: - Nè, tui chưa sẵn sàng để
hợp thể với cô đâu.
Cô cười buồn: - Tui đùa thôi, tui biết ảnh sẽ không đi. -
Sao vậy? Biết còn nhắn chi? - Đồ ngốc, biết mới nhắn, chứ không sao tui gặp ảnh
được.
Có tin nhắn đến: - Hôm nay ngày lẻ, ngày cho thể thao mà
nhỏ, hôm khác nghen.
Thảo chìa màn hình ra trước mặt tên ma nam: - Thấy chưa? -
Có ngày cho thể thao nữa hả? - Ừa, các ngày lẻ trong tuần, ảnh đi chơi quần vợt
với hội bạn thân. Nếu không có lý do gì thật đặc biệt, ảnh sẽ không nghỉ. - Hay
tại cô… không đủ đặc biệt.
Thảo đưa mắt nhìn tên ma nam, không nói gì.
* * *
Tới giờ anh tan sở, Thảo và tên ma nam đứng trước cổng cơ
quan anh. Hắn làu bàu: - Tui đâu có nhã hứng dành thời gian cho “người ta” của
cô. - Vậy anh về đi, ở đây chi.
Hắn ngó lơ: - Một mình buồn.
Anh vừa chạy ra cổng, điện thoại reo, có lẽ là bạn trong
nhóm quần vợt, cô nghe anh nói: - Ừa, mới ra khỏi cổng, giờ mình về nhà thay đồ
rồi chạy lên, vậy nghen!
Tên ma nam khoanh tay trước ngực, nói bâng quơ: - Tinh thần
thể thao dữ.
Về nhà, hình như vợ anh đã về trước. Anh bước vào nhà, vừa
cất cặp và giày vừa nói lớn: - Chào em, hôm nay em về sớm hả?
Có tiếng nói vọng ra, tiếp theo là người phụ nữ cũng bước ra:
- Hôm nay mấy đứa bạn rủ vợ chồng mình đi ăn tối, lai rai chút. - Anh đang định
ra sân.
Người phụ nữ tiến sát đến ôm eo anh, hơi nũng nịu: - Tuần
anh ra sân tới 3 ngày, nghỉ một hôm thôi mà.
Thảo thấy ánh mắt anh nhìn người phụ nữ đầm ấm, tay anh cũng
choàng qua eo cô ấy, anh nhẹ nhàng: - Ok.
Họ mỉm cười với nhau. …
Họ mỉm cười với nhau. …
Thảo nằm vắt vẻo trên nhành cây trong bộ đầm tím dài mỏng
mảnh, mắt dõi nhìn xa xăm… tên ma nam khoanh tay đứng trên một cây khác gần đó,
không nói gì…
Tiếng lá, tiếng gió, tiếng động cơ xe hoà nhịp dưới lòng
đường… …
Thảo bấm send: “Hôm nay vui không anh?”
Tin nhắn đến: “Vui nhưng mệt, cũng như mọi ngày, anh vừa về
đến nhà, em ngủ ngon”.
Tên ma nam ghé mắt nhìn: - Người ta cũng đâu nói rõ là… đi
chơi vui hay thể thao vui, cũng không thể cho là nói dối hen.
Thảo im lặng, để điện thoại qua một bên, thoắt cái đã trở
lại nằm ngoài công viên.
Tên ma nam lót tót tới sau: - Mọi hạnh phúc đều là sự sắp
đặt, biết ít thì tốt hơn, cái gì khuất mặt khuất mày thì thôi í mà.
Cô bâng quơ: - Anh biết người tình và vợ khác nhau thế nào
không? Khi ở cạnh vợ, có điện thoại của người tình gọi đến, người đàn ông ngồi
tại đó nghe: “ờ, mình biết rồi, hôm nay mình đi chơi với bà xã, không lai rai
với nhóm được rồi, hôm khác nghen” – đó là tôn trọng vợ. Khi ở cạnh người tình,
vợ gọi đến, người đàn ông cầm máy đi chỗ khác nghe – đó là tôn trọng người
tình. Có điều người đàn ông không nói với vợ kiểu: “Ừa, mình đang lai rai với
bạn, chút về mình gọi lại nghen”… mà sẽ nói là: “Alo, anh nghe, có gì không
em…”… ….
Sương bắt đầu xuống… Phố đã vắng người, nhịp gió dường như
nhanh hơn… Thảo quay nhìn tên ma nam: “Tui quên hỏi ông một điều, ma có biết
lạnh không?”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét