28 thg 2, 2013

Người dưng - Chương X



Tiếng mở cửa làm Thảo giật mình. Nhìn đồng hồ, chưa được 7h. “Ai vậy ta?”

Tên ma nam nhanh nhẩu: “Tui ra coi rồi, mẹ cô với em gái cô.”

- Mẹ tui?

- Chắc lên thăm nhà cô đó mà.

- Um.m… Vậy là mình không được tự do nữa rồi.

Người dưng - Chương IX

Thảo ngồi bên bờ biển, vầng trăng non soi bóng dập dềnh theo từng làn sóng.

- Tui rất thích biển. Đặc biệt là những đêm có trăng, và tuyệt nhất là không ai cả.

Tên ma nam ngập ngừng:

- Vậy.y… Tui có cần… đi chỗ khác không?

Người dưng - Chương VIII

 Chương VIII

Thảo luôn về nhà trước khi nắng lên. Sau đó ngủ thêm một chập nữa. Thường phải đến 11h hoặc 14h. Rảnh mà… có việc gì để làm ngoài ngủ đâu…

Người dưng - Chương VII



Chương VII

Thảo nằm vơ vẩn trên giường, tên ma nam đưa hai tay gối đầu nằm cạnh, Thảo nửa đùa nửa thật: - Anh cũng “cơ hội” ghê, tự nhiên tá túc nhà tui luôn, đã vậy còn ngủ chung giường nữa chứ.

22 thg 2, 2013

Người dưng - Chương VI



Chương VI

Gần 12h đêm, Thảo và tên ma nam đến ngồi vắt vẻo trên một cây to trong khu nghĩa địa Bình Hưng Hoà. Tên ma nam nhìn vào khu mộ, nói nhỏ: - Tui rất ít khi đến mấy khu như vầy, đặc biệt là khoảng giờ này.

21 thg 2, 2013

Người dưng - Chương V


Chương V

Thảo giật mình tỉnh giấc bởi tiếng tên ma nam hét lên lảnh lót: - Á.á.á.á.á.á.á………
Cô nhổm dậy: - Dzụ gì?

Hắn đưa tay hết vò đầu lại quờ quạng quanh người: - Tóc của tui? Đồ của tui?

Người dưng - Chương IV


Chương IV

Thảo và tên ma nam ngồi chồm hổm xem người ta đang hì hục… chôn cô. Cảm giác cũng thú vị lắm.
Tên ma nam làu bàu: - Hết cơ hội rồi, đừng có hối hận đó. Dù sao tui rất mừng vì bây giờ có thêm bạn.

Người dưng - Chương III


Chương III

Tên ma nam ngoan ngoãn ngồi cạnh Thảo đang bất động trong phòng như chia sẻ, thi thoảng len lén nhìn khuôn mặt vẫn còn thẫn thờ của cô. Cô không biết đây có phải là sự thật không, nếu là một giấc mơ, thì giấc mơ này quá thật, quá dài… sao cô không thức dậy được… cô bắt đầu nghĩ đến, vì sao sáng nay cô không chạm được vào khóa vòi nước, vì sao nước xoà xuống người mà cô không ướt… Chết rồi! Cô chết rồi thật sao? Đột ngột như vậy. Có bao nhiêu bạn bè, người thân, lâu rồi cô không liên lạc hoặc không gặp, làm sao cô biết được là cô sắp chết chứ!

Người dưng - Chương II


Chương II

Thảo uể oải mở mắt, nhìn đồng hồ - hơn 14h, hôm nay cô dậy muộn hơn bình thường.

Ngồi dậy, cô thoáng ngạc nhiên, cảm giác người mình nhẹ hẫng, có lẽ sự lâng lâng của cơn say vẫn còn. Cô đi vào nhà tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không lẽ mình say lâu vậy, người cứ bềnh bồng như mây như gió”.

Mở vòi nước, Thảo đưa tay vặn mấy lần, “quái thật!”, dường như cô không thể chạm vào chiếc khóa vòi, sao thế nhỉ? Thảo thấy tay mình cứ hươ hươ quanh chiếc vòi, cô lại lẩm bẩm: “Hình như mình hết say rồi mà, cũng đâu có hoa mắt?”, bực bội, cô vừa làm vừa nói thành tiếng: “Mở nước ra, mở nước ra!”…

Cuối cùng chiếc khoá vòi cũng di chuyển, nước từ vòi sen xoà xuống ngay người Thảo. Ơ! Sao cô lại không ướt?

Ngớ ngẩn một lúc, Thảo trở lại phòng, nằm xuống giường: “Ngủ một lúc nữa xem sao”… …

Gió… gió từ đâu mát lạnh quanh người. Có tiếng lá khua xào xạc… dường như thân váy cô đang lay khẽ theo từng làn gió… Nhưng phòng cô gió không thể vào, cô không mở cửa, và cô đang mặc bộ đồ jean từ tối qua, cô chưa thay đầm ngủ…

Dường như Thảo vừa cảm nhận vừa tự nói với mình từ trong giấc ngủ, cô cảm thấy mệt mỏi, mắt cô cứ cố nhíu lại không thể mở ra… cô muốn ngủ tiếp, nhưng cũng muốn thức dậy… đấu tranh một lúc, cô mở bừng mắt: “Trần nhà đâu? Không phải trần nhà… là một tán cây… bên trái là cây… bên phải là cây…”, mụ mị thêm một lúc, Thảo ngồi bật dậy “Há!”… cô đang nằm trên một nhánh cây cách mặt đất khá cao… Chuyện gì vậy?

Không lẽ mình đang mơ?

Đây là công viên…

Thảo nhìn lại mình, cô đang mặc một bộ áo khoác ngủ màu trắng, tóc xoã dài. Cô vốn không có áo khoác ngủ màu trắng, và trước khi đi ngủ, cô chưa xoã tóc ra. Đích thị là mình đang mơ…

Chợt Thảo giật mình, có một tên con trai xuất hiện trên nhành cây cạnh cô tự lúc nào với bộ dạng kỳ quái như trong truyện tranh: cũng bộ áo khoác ngủ màu trắng, tóc xoã dài. Hắn đang mỉm cười chăm chú nhìn cô như thể “ngắm” một sinh vật lạ, còn buông một câu: “Ma nữ đúng là xinh đẹp”.

Thảo đổi thế ngồi, đong đưa hai chân xuống, nói với tên lạ mặt: - Hoàng đế Ai Cập hả trời?

Tên con trai nhe răng cười.

Thảo nghiêng đầu: - Đúng là tui từng mơ sẽ gặp một bạch mã hoàng đế, nhưng không phải trong bộ dạng như vầy, đàn ông con trai gì tóc dài thoòng dzậy? Lại còn mặc áo ngủ, chẳng oai phong lịch lãm gì.

- Tui đâu phải hoàng đế, cũng không cưỡi bạch mã.
- Sao “tạo hình” kỳ cục dzậy?
- Thì mặc áo trắng cho nó “ra ma”. Với lại lâu rồi tui chưa gặp linh hồn trôi dạt nào làm thợ hớt tóc hết nên tóc mới dài.

Thảo tròn mắt: - Vậy ra là ma đấy à? - Ờ!
Thảo chu môi tỏ vẻ hụt hẫng: - Tui chưa từng mơ gặp một con ma bao giờ.
Tên con trai nháy mắt: - Ma thì gặp ma thôi chứ đòi gặp ai nữa.
- Ma cỏ gì?
- Thì cô - ma nữ đang ngồi trước mặt tui, nhờ tui “tạo hình” mới được đẹp vậy.
Thảo liếc tên con trai: - Anh tạo hình cho tui thành ma nữ?
Tên con trai vờ buông cái nhìn mơ màng: - Một bộ áo choàng dài đơn giản màu trắng, tóc xoã tung bay, nằm ngủ trên một nhành cây giữa một khu vườn lộng gió, tuyệt đẹp! Tôi chưa thấy ma nữ thật sự bao giờ, chờ mãi mới có được cô để ngắm.

Thảo lại liếc tên “ma nam”: - Tào lao! Ai mượn anh! Tui thích làm nữ hoàng, ai thích làm ma mà tạo với hình.
Tên “ma nam” so vai: - Tui đâu quyết định được.
Thảo ngã người nằm xuống: - Không thèm nhảm với anh, tui thức dậy đây.
Tên ma nam nhướng mài: - Thức gì?
- Thì thức, không thèm mơ nữa.
- Mơ gì?
- Thì tui đang gặp anh trong mơ!
- Mơ đâu! Cô có phải con người đâu mà mơ!
Thảo liếc tên ma nam: - Không con người chứ con gì?
Tên ma nam lại so vai: - Con ma!

Thảo nguýt tên ma nam một cái, không thèm nói nữa. Hắn chợt à lên: - Tui hiểu rồi, thì ra cô chưa biết là cô đã chết.

Thảo đưa mắt về phía hắn: - Chết!
- Ừ, tối qua, cô chết rồi.
Thảo đưa hai tay gối đầu: - Đừng tào lao nữa.

Tên ma nam chợt nhảy sang ngồi phía dưới chân Thảo: - Hôm qua là kỷ niệm 3 năm ngày chết của tui, tui dạo về chỗ cũ, tình cờ gặp cô, nên dắt cô đi chơi.

- Chỗ cũ nào?
- Thì đoạn dưới chân cầu Thủ Thiêm đó, cô lên dốc xuống dốc mà chạy gần 100km/h, bay một cái vèo, y như tui hồi xưa, “đi” nhanh luôn.

Thảo hơi nhỏm người ngồi dậy, cảm thấy khó hiểu. Tên “ma nam” tiếp: - Nhưng cô chưa tới số, nên tui chỉ rủ linh hồn cô đi chơi chút cho đỡ buồn thôi, nếu cô muốn hồi dương, trước khi cô bị đem chôn, cứ nhập hồn vào xác, cô vẫn sống lại được.

Thảo ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng vào tên ma nam: - Giấc mơ này hình như cảm giác hơi bị “thật” rồi…
Hắn cũng nhìn thẳng vào cô: - Cô không mơ! Cô chết rồi! Xác cô đã được đem về quê. Nhà cô đang làm tang lễ cho cô. Cô nhìn ra đường đi, bây giờ mới 22h, đây là công viên 30/4.

Thảo nhìn ra, đây đúng là công viên 30/4 gần Diamon plaza… Mọi người vẫn nhộn nhịp dưới đường… Cô không biết nên suy nghĩ về giấc mơ này như thế nào, cô chết rồi thật sao?

Xoay sang gã: - Không phải mơ thật sao?
Gã nhìn cô hiền từ: - Tập trung, nghĩ về nhà cô đi! Nhà ở SG!
Thảo làm theo lời hắn. Thoắt cái, Thảo đã ngồi trên giường trong phòng mình. Gã ma nam cũng đến theo, ngồi bên cạnh.

Thảo vẫn chưa hết ngỡ ngàng: - Vậy là sao?
Gã ma nam tỏ vẻ thông cảm: - Theo tui.

Thảo bước xuống giường, gã nắm tay cô, cô thấy gã dắt cô đi xuyên qua cửa phòng, xuyên qua phòng khách, xuyên qua cửa sắt, bước ra vỉa hè… Mấy tên hàng xóm đang ngồi nhậu ở vỉa hè nhà bên cạnh, phố vẫn nhộn nhịp người qua lại…

Di động để trong phòng cô đang reo…

Người dưng - Chương I



Người dưng...
(Sheiran)
Chương I
[IMG]



Đêm mơ trăng vỡ làm đôi mảnh
Một mảnh người dưng, một mảnh ta
Kẻ đứng bên lề đâu dám mộng
Riêng mình trách phận một mình thôi…

Em muốn trách anh đôi mình không duyên không phận, thì gặp gỡ làm chi cho vướng bận… trong lòng.
Anh với người ta đã yên mộng tơ hồng. Biển lớn mênh mông bao tuyến đường xuôi ngược, bến tạm ven ghềnh có đáng là chi. Lữ khách bước phong trần chợt đến rồi cũng chợt đi, nào hò hẹn gì nhau mà đợi mà chờ Để chén rượu buồn dõi mắt về đâu, những lúc một mình hờn ghen thương nhớ.ớ.ớ…

16 thg 2, 2013

Những vần thơ bất chợt !


Có nỗi buồn tê tái ngấm vào tim
Ngày tình nhân
Ta lặng câm nhìn nhau
Lời yêu không dám ngỏ
Những giọt nước mắt thủy tinh vội vỡ tan trong gió
Quệt âu sầu
Em gượng gạo tươi xinh…

7 thg 2, 2013

Thơ Nguyễn Phong Việt

Đi qua thương nhớ





Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời
vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ
chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã
nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá
đến tận cùng...

Cứ ngồi lặng im thế... và khóc

 

"Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định...

5 thg 2, 2013

Vườn thất lạc



Đề tựa:

~ Nếu có một ngày phải rời khỏi thế gian này, tôi hy vọng chỗ tôi quay về sẽ là trong lòng em. Cho dù tôi phải uống chén nước QUÊN của sông Nại Hà để xoá đi tất cả mọi ký ức về trần gian, thì kiếp sau, tôi vẫn còn có thể mang những ký ức về đôi ta để tìm lại em.~



Bàn tay mẹ

Một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào vị trí quản lý cấp thấp tại một Tập đoàn lớn. Anh ta vượt qua các vòng đầu tiên. Đến vòng cuối cùng, đích thân CEO phỏng vấn để đưa ra quyết định cuối cùng. Người CEO rất ấn tượng với CV của chàng trai trẻ khi trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc.

Lẽ ra anh nên trả cho em nhiều hơn...

Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....

Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.

Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.

Nhưng... lý do của nó lại là...

Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!

Sao anh không ở bên em ..?



Dễ và Khó




Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.



Em buông tay rồi đó, anh đi đi...


Sẽ có một ngày... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ?

Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi ...

Nếu anh không quay đầu lại



Bảy ngày làm một bóng ma, dõi theo người mình yêu, Hạ An đã tự khám phá ra thật nhiều điều. Về tình yêu, về cuộc sống, và về nhân duyên…

Giấy chứng nhận làm người



Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê

- Vé tàu!

Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.

Tiểu Phương - Chương XII

Chương XII
Đã là đêm thứ 7
Không thể chở Bảo Trân đi “ăn” để giới thiệu thức ăn thời nay. Hùng chở Trân đi dạo khắp nơi trong thành phố. Đi đến đâu cô cũng háo hức như trẻ con, tíu tít cả lên.
Khoảng 3h sáng, Hùng đưa cô về, cô nói anh hãy nán lại ngồi ngoài sân với cô thêm chốc nữa.

Tiểu Phương - Chương XI




Chương XI
Vươn vai bước xuống giường, Hùng tự nói với mình: “Từ bây giờ phải tập làm quen với điều này!”

Tiểu Phương - Chương X



Chương X
Nằm trên giường, gác tay lên chán, Hùng miên man suy nghĩ: “Không biết do có sự cộng hưởng từ những giấc mơ, từ câu chuyện kể và nhiều thứ khác… hay sao đó… dường như mình cũng có cảm xúc và cảm tình với Bảo Trân. Có điên không khi yêu đương với một hồn ma?”… Hùng lại nói với mình: “Thật ra hồn ma thì đã sao? Cô ấy ngây thơ, thánh thiện và chân thành. Có biết bao “con người” làm được điều như cô ấy, hi sinh vì tình yêu như cô ấy? Chỉ nói về mối quan hệ nam nữ, trong xã hội loài người bao nhiêu hình thức sống giả tạo, lừa gạt nhau vì mục đích riêng. Có những sự lừa dối có thể nhìn thấy, có nhiều sự lừa dối còn không thể nhìn thấy. Đâu là hạnh phúc thật sự và tấm chân tình thật sự? Bao nhiêu người mất cả đời cũng không có được? Phải chăng, như mình đã là một hạnh phúc?

Tiểu Phương - Chương IX




Chương IX

Cô gái cũng đứng dậy, cô nhỏ giọng: - Nếu tôi làm ông sợ hãi…
Hùng chậm rãi: - Một người đẹp và không nguy hiểm, thật ra không có gì phải sợ hãi. - Nhưng tôi chỉ là một hồn ma… - Mình cũng đã quen thuộc nhau rồi mà.
Cô gái hơi chuyển động môi và ánh mắt cho một nụ cười loáng thoáng. Cô di chuyển chếch hơn về phía đầu giường và ngồi xuống.

Tiểu Phương - Chương VIII



Chương VIII
Nghe Hùng kể xong, Huy ngồi trầm ngâm hồi lâu. - Sao ly kỳ dữ dzậy ta…
Hùng im lặng không đáp. Huy như tự thoại: - Có nhiều chuyện khó tin thiệt. Có khi nào bà ngoại cảm gì đó bịa ra một câu chuyện để “chơi” mày hông? - Có lợi lộc gì đâu? - 17 chai chi… - Lần đó ông đi mà, mà do tự tới thôi có ai bắt đâu. Với lại giấc mơ của tui sao bịa được. - Ờ, cũng đúng. Nếu vậy thì… hơi ghê ghê…

Tiểu Phương - Chương VII





Chương VII

Cô gái vẫn ngồi đó, bộ đồ ngủ trắng và chiếc mặt nạ Bướm đen huyền bí.

Hôm nay cô không đánh đàn.

Hùng đến ngồi bên bộ bàn ghế cũ. Cô gái đưa tay chỉ phía cạnh mình:
- Ông không muốn đến đây ngồi?

Tiểu Phương - Chương VI



Chương VI

Trên đường về, Hùng nhấc máy gọi cho Huy. Đầu dây bên kia, giọng Huy nhừa nhựa:

- Thằng ông nội, 1h sáng…
- Tui biết rồi!
- Ừa, ngủ đi!
- Tít…tít…tít…

Tiểu Phương - Chương V



Chương V

Cô gái bắt đầu kể:

… Đó là câu chuyện từ cách đây hơn 200 năm. Có một bé Nam tên Tuấn Linh và một bé nữ tên Bảo Trân được đưa vào cung lúc vừa 7 tuổi. 5 năm đầu, 2 đứa trẻ ấy chủ yếu ở trong cung chơi cùng các hoàng tử và công chúa. Bảo Trân và Tuấn Linh rất thân nhau, một đôi thanh mai – trúc mã. Tình cảm nảy sinh cũng là điều rất tự nhiên. Sang năm thứ 6, là năm 2 đứa trẻ đã 13 tuổi. Bảo Trân được đưa vào Nhạc phòng, Tuấn linh được đưa vào hầu bên cạnh Hoàng đế. Hai trẻ định khi được 16 tuổi sẽ xin nhà vua phối duyên giai ngẫu.

Tiểu Phương - Chương IV

Chương IV

Sao Hôm đã hiện rõ trên nền trời xanh vắt. Hùng vươn vai đưa tay ra sau cổ: “Hôm nay trời thật đẹp!”. Ngồi ngoài vườn tận hưởng làn gió đêm yên ả, khúc nhạc lá không lời, hương Hồng – lan – nhài thoang thoảng mà Hùng không thể thư giãn được như mọi ngày, trong đầu cứ suy nghĩ bâng quơ về những chuyện xoay quanh cô “Kỹ nữ” kỳ lạ nọ.

Tiểu Phương - Chương III


Chương III

Huy hơi hồi hộp khi đứng trước cánh cửa gỗ dẫn vào phòng cô “kỹ nữ”. Thật lòng mà nói, Huy không phải dạng “ham hố” cần mấy chuyện gió trăng. Chẳng qua Huy là người ham vui, có chút tò mò, có chút tưng tửng; vô tình nghe chuyện lạ, chỉ muốn “tận mục sở thị” xem thực hư thế nào. Chứ Huy có chuẩn bị câu chuyện nào đâu mà kể. Chỉ định xem thử “điệu vũ giá 17 triệu” nó ra mần răng, và cô kỹ nữ kỳ lạ này có điều chi đặc biệt.

Tiểu Phương - Chương II

Chương II

Hùng đặt lưng xuống giường, đưa hai tay gối đầu, suy nghĩ mông lung; nửa muốn nhắm mắt ngủ, nửa phân vân: “Hôm nay mình có nằm mơ nữa không? Có thấy lại giấc mộng kỳ lạ như hai đêm trước nữa không?”…

Tiểu Phương - Chương I

Tiểu Phương…
(Sheiran)



Chương I

Giới ăn chơi Sài thành gần đây kháo nhau một câu chuyện lạ. Ngoại ô Quận Bình Chánh, có một “động bàn tơ” nọ, chỉ có duy nhất một kỹ nữ và ông quản lý già. Động mở cửa đón khách từ 22h đến 5 giờ sáng. Lạ một điều nữa, khách vào phải tuân thủ điều kiện của cô kỹ nữ, điều kiện cực kỳ đơn giản: “Đoán đúng tên cô, và kể cô nghe câu truyện lạ nhất mà vị khách từng gặp”. Nếu đoán đúng, và câu truyện của khách làm cô cảm thấy thú vị, khách sẽ được tặng trọn 7 đêm cùng cô kỹ nữ hoàn toàn miễn phí. Nếu đoán sai, vị khách sẽ được cô tặng một vũ điệu, để lại 17 triệu và ra về.

3 thg 2, 2013

Học cách từ bỏ


Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta hiểu được chân lý của Hiểu và Thương.

Đã có biết bao nhiêu lần, ta cười chua chát chấp nhận rồi thì cũng từ bỏ
Nhưng rốt cuộc ta vẫn chỉ là kẻ nông nổi, dại khờ vụng về và ngốc nghếch
Nếu như yêu thương cũng cần phải học, thì ta sẽ chẳng có thể nào tốt nghiệp bao giờ

Xương rồng

Từ Cafe Muối 

Cây xương rồng không có lá, bởi những chiếc lá đã biến thành những chiếc gai nhọn mọc tua tủa quanh mình cây xương rồng. Chính vì thế xương rồng thường làm cho người khác đau, dù nó không muốn thế.

Sao Băng

Có thể bây giờ anh chẳng còn nhớ đến em. Hoặc giả có nhớ, anh cũng lắc đầu mỉm cười và tự bảo: “Ôi, tuổi trẻ khờ dại và ngốc nghếch”. Còn với em, cứ mỗi lần đạp xe lang thang qua ngôi trường cũ, qua con đường đầy lá me xanh thì nỗi nhớ anh cứ dâng lên se thắt cả lòng. 

Cô đơn

Cô đơn
Cô đơn là cái gì? nó có màu gì, mùi gì và vị gì thế?

Xin đáp: Cô đơn màu vàng lá chết, mùi nhạt và vị đắng. Những thứ màu thứ mùi thứ vị mà tôi luôn sợ hãi đó, không ít lần vây bủa tôi, định ăn thịt tôi, rỉa rói tôi như loài cá ăn xác chết. Ai đó hỏi tôi, vì sao mà cô đơn. Lần này tôi sẽ phải nghĩ lâu hơn; và tôi đáp, vì không trốn nổi nó. Tôi chạy có thể nhanh hơn bóng mình, nhưng vẫn chậm hơn rất nhiều so với một đối thủ như nỗi cô đơn.

2 thg 2, 2013

Nếu một ngày con biết yêu

.
Nếu một ngày con biết yêu
.
Thì hãy yêu bản thân mình trước nhất, vì có yêu thương và tôn trọng mình thì người khác mới yêu thương và tôn trọng con. Đừng bao giờ đánh mất lòng tự tôn hay tự trọng.
.

Tự nhủ rằng

Mỗi người chỉ sống có một lần, nhưng nếu sống thật tốt, thật ý nghĩa, thì một lần đó thôi cũng là đủ để ta cảm thấy mãn nguyện về bản thân, về cuộc sống mà ta đã sống hết mình.

1 thg 2, 2013

Bất chợt một chiều mưa


Quỳnh Dao

Bất Chợt Một Chiều Mưa



Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ


Chương 1

Giữa khuya, tôi lại bị cơn ác mộng hành hạ. Lúc nào thì cũng giống như lúc nào, cơn ác mộng cũng bắt đầu bằng gương mặt của mẹ. Một khuôn mặt hốc hác xanh xao, có đôi mắt mở to đầy vẻ khiếp đảm và một đầu tóc rối bù. Mẹ nắm lấy tay tôi, bàn tay khẳng khiu trơ xương của người như một gọng kềm, khiến tôi không làm sao vùng thoát được. Mẹ dẫn tôi ra tận sau nhà, nơi có những chiếc nong nuôi tằm bà chỉ cho tôi những chiếc kén trắng toát, nói:

Con… trượt rồi bố ạ

Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Đi về phía mưa

1. Lần đầu tiên đi chơi với nhau, anh và em đã gặp mưa. Gọi là "đi chơi với nhau", vừa đúng vừa lại ko đúng. Đúng là vì đang ở nhà thì điện thoại của em bỗng kêu bíp bíp rồi xuất hiện dòng chứ "đi loanh quanh vài vòng ko em". Em phì cười và em đồng ý.

Password của chồng

Thời yêu nhau, có lần mãi lo công việc, anh quên mất ngày sinh nhật của em. Khi nó đã quá hai ngày, anh mới quýnh quáng mang quà đến nhà em với vẻ hối lỗi…

Yêu em - Anh dám không?

Với các mối quan hệ không tên. Tôi có 3 nguyên tắc:

1- Không lưu số điện thoại.
2- Không gặp ai quá 5 lần.
3- Đôi khi nguyên tắc được phá bỏ.

Khúc vĩ cầm buồn (tt)

Ai bảo tình yêu không có vị? Đó là vị yêu thương từ cả đớn đau và hạnh phúc…

Khúc vĩ cầm buồn 1

Đó là khúc vĩ cầm của người con gái anh yêu. Cô gái đặc biệt, xuất hiện trong đời anh, cũng vào khoảnh khắc đặc biệt... 

Em muốn có con


Lần đầu gặp mặt, Hân ngỡ ngàng khi "đối tượng" là một thanh niên mặt búng ra sữa. Thế nhưng, hắn luôn mồm xưng anh và gọi cô là em. Hân quen Khương trên một trang web hò hẹn online. 

Tình yêu online của em

Em cần một khoảng lặng trong cuộc sống... Em cần một khoảng lặng trong cuộc sống, để quên anh, để biến anh từ người em yêu thành một người bạn như bao người bạn khác. Điều đó thật khó khăn, nhưng em vẫn buộc lòng phải cố gắng. Bởi vì… 

Đôi mắt biết nói dối

... Ngày không chạm anh...dài hàng thế kỷ...

Em lại vùi vào chăn li bì... thức lại lang thang... Em vẫn không từ bỏ thói quen tách biệt với thế giới ngoài kia... thích lang thang một mình... chiêm nghiệm mọi thứ một mình... rồi phá... cũng một mình hee hee...

Nhiều khi không biết rõ cái ranh giới nào cần chạm... hay đừng chạm...



Cứ Quay Lưng Về Phía Em

"Hãy trân trọng Tình Yêu khi ta còn cơ hội để làm điều đó !"

Lần đầu tiên, em biết đến cảm giác được ôm anh trong vòng tay.

Em đã nghĩ, biết bao lần như thế. Nhưng... chưa bao giờ dám chạm đến, ngoài những lần nhìn anh và mong chờ nhiều cái nắm tay.

Và, anh đã nắm tay em.

Những mảng màu loang

1. Hoàng hôn đỏ. Chiều tà. Trời nóng. Mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực. Những ánh nắng khó chịu gắt gỏng lăm le, hung hãn chiếu rọi vào mọi vật, quẳng ra những tia nắng nóng lẫy nhằm hong khô màu vẽ, đám học sinh ở lớp mặt mũi đỏ kè, nhễ nhại mồ hôi. Giờ thực hành ngoài trời vào thứ 3 hàng tuần. Lớp học hôm nay vắng. Thầy giáo đưa Quang vào giới thiệu với lớp khi bài học vẽ ngoại cảnh đang dang dở.

Người ta yêu thương nhất

Một đoạn nhỏ trong quyển sách Anne Tóc đỏ Làng Avonlea mà chị Vy tặng mình.

Davy và Dora là hai đứa trẻ sinh đôi 6 tuổi mới dọn đến nhà Anne, do mẹ của chúng qua đời và không có ai khác chăm sóc. Cậu anh Davy nghịch ngợm, quậy phá, và làm đủ trò hư hỏng. Cô em gái Dora ngoan ngoãn và đúng mực. Một lần, Davy khiến Anne bật khóc khi giấu cô em vào chuồng bò nhà ông hàng xóm, và khiến mọi người cuống lên vì tưởng Dora rơi xuống giếng.

Tiền mừng tuổi

Tiền mừng tuổi

Năm bảy tuổi, mẹ bảo đưa tiền mẹ cất cho. Nó đếm mấy chục ngàn tiền lì xì rồi miễn cưỡng đưa mẹ cất giùm vì trước kia không bao giờ thấy mẹ trả lời.

Lòng mẹ

Lòng mẹ
Nhà nghèo, chạy vạy mãi mới được suất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhất để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan, xứ người chẳng phải thiên đường, Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.

Tính cách

Tính Cách
Mẹ tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:
- Coi chừng trôi ti vi....

Truyện ngắn 100 chữ

Nhớ mẹ
Dưới quê học hành khó khăn nên mới lớp 2, thằng Út đã được gởi lên thành phố ở với chị Hai.
Lâu lắm mẹ mới ra thăm. Lần nào chị Hai cũng nhằn vì mẹ cứ nhai trầu bỏm bẻm suốt ngày, lại vứt bã trầu lung tung. Lần nào cũng vậy.
Đưa mẹ ra bến xe về quê xong, chị Hai về thấy nhà vắng ngắt. Tìm mãi mới thấy thằng Út đứng khóc sau kẹt cửa, tay cầm mấy cái bã trầu khô.
(tác giả: An Hạ)

Những điều đáng ghi nhớ trong cuộc đời



[Hình: LifeHighway3.jpg]

1. Ba điều trong đời khi đã qua không thể lấy lại được đó là:
- Thời gian
- Lời nói
- Cơ hội

Tản mạn tình yêu


 [Hình: sky.jpg]

Noname

tình yêu nó hình thành như cơn gió
khi mà ban đầu nó chỉ là bên này nóng hơn một chút, làm không khí trôi qua để rồi những khối không khí khác cuốn theo

Cuộc sống sẽ đáp trả lại những gì chúng ta dành cho nó




[Hình: cuoc-song.jpg]

Tôi hỏi đất:

- Đất sống với đất như thế nào?

- Chúng tôi tôn cao nhau.

Cho - Nhận



[Hình: song1.jpg]

Ngồi nói chuyện với một anh chàng si tình chính hiệu, yêu đơn phương gần cả năm trời không được đáp lại... nghe sao mà ngao ngán thế cậu bé của tôi ơi...

Chênh vênh

[Hình: 3403303995_e17cd5bb8a_o.jpg]

Đi lang thang một số blog, gặp một số bài viết nào là "F5", nào là "làm mới", nào là "bắt đầu lại từ đầu"... Ngẫm nghĩ cuộc đời cũng thấy hay hay...

Nhìn đời bằng một chữ "THIỀN"


[Hình: am-duong-phong-thuy.PNG]

Nếu không có phụ nữ xấu thì các ngành thời trang sẽ phá sản...Các bác sỹ giải phẩu thẩm mỹ sẽ thất nghiệp... và các cuộc thi sắc đẹp sẽ tự động chấm dứt...

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!!

Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.