Tiếng mở cửa làm Thảo giật mình.
Nhìn đồng hồ, chưa được 7h. “Ai vậy ta?”
Tên ma nam nhanh nhẩu: “Tui ra coi
rồi, mẹ cô với em gái cô.”
- Mẹ tui?
- Chắc lên thăm nhà cô đó mà.
- Um.m… Vậy là mình không được tự
do nữa rồi.
Phải từng đi qua thương nhớ mới biết cô đơn chưa bao giờ là thứ mà chúng ta chọn lựa...
...ngẩng mặt lên để xóa hết hoài nghi, ta sẽ thấy một con người để cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiết..
Người dưng...(Sheiran)Chương I
Chương XI
Vươn vai bước xuống giường, Hùng tự nói với mình: “Từ bây giờ phải tập làm quen với điều này!”
Chương X
Nằm trên giường, gác tay lên chán, Hùng miên man suy nghĩ: “Không biết do có sự cộng hưởng từ những giấc mơ, từ câu chuyện kể và nhiều thứ khác… hay sao đó… dường như mình cũng có cảm xúc và cảm tình với Bảo Trân. Có điên không khi yêu đương với một hồn ma?”… Hùng lại nói với mình: “Thật ra hồn ma thì đã sao? Cô ấy ngây thơ, thánh thiện và chân thành. Có biết bao “con người” làm được điều như cô ấy, hi sinh vì tình yêu như cô ấy? Chỉ nói về mối quan hệ nam nữ, trong xã hội loài người bao nhiêu hình thức sống giả tạo, lừa gạt nhau vì mục đích riêng. Có những sự lừa dối có thể nhìn thấy, có nhiều sự lừa dối còn không thể nhìn thấy. Đâu là hạnh phúc thật sự và tấm chân tình thật sự? Bao nhiêu người mất cả đời cũng không có được? Phải chăng, như mình đã là một hạnh phúc?
Chương IX
Cô gái cũng đứng dậy, cô nhỏ giọng: - Nếu tôi làm ông sợ hãi…
Hùng chậm rãi: - Một người đẹp và không nguy hiểm, thật ra không có gì phải sợ hãi. - Nhưng tôi chỉ là một hồn ma… - Mình cũng đã quen thuộc nhau rồi mà.
Cô gái hơi chuyển động môi và ánh mắt cho một nụ cười loáng thoáng. Cô di chuyển chếch hơn về phía đầu giường và ngồi xuống.
Chương VIII
Nghe Hùng kể xong, Huy ngồi trầm ngâm hồi lâu. - Sao ly kỳ dữ dzậy ta…
Hùng im lặng không đáp. Huy như tự thoại: - Có nhiều chuyện khó tin thiệt. Có khi nào bà ngoại cảm gì đó bịa ra một câu chuyện để “chơi” mày hông? - Có lợi lộc gì đâu? - 17 chai chi… - Lần đó ông đi mà, mà do tự tới thôi có ai bắt đâu. Với lại giấc mơ của tui sao bịa được. - Ờ, cũng đúng. Nếu vậy thì… hơi ghê ghê…
Chương VII
Cô gái vẫn ngồi đó, bộ đồ ngủ trắng và chiếc mặt nạ Bướm đen huyền bí.
Hôm nay cô không đánh đàn.
Hùng đến ngồi bên bộ bàn ghế cũ. Cô gái đưa tay chỉ phía cạnh mình:
- Ông không muốn đến đây ngồi?
Chương VI
Trên đường về, Hùng nhấc máy gọi cho Huy. Đầu dây bên kia, giọng Huy nhừa nhựa:
- Thằng ông nội, 1h sáng…
- Tui biết rồi!
- Ừa, ngủ đi!
- Tít…tít…tít…
Chương V
Cô gái bắt đầu kể:
… Đó là câu chuyện từ cách đây hơn 200 năm. Có một bé Nam tên Tuấn Linh và một bé nữ tên Bảo Trân được đưa vào cung lúc vừa 7 tuổi. 5 năm đầu, 2 đứa trẻ ấy chủ yếu ở trong cung chơi cùng các hoàng tử và công chúa. Bảo Trân và Tuấn Linh rất thân nhau, một đôi thanh mai – trúc mã. Tình cảm nảy sinh cũng là điều rất tự nhiên. Sang năm thứ 6, là năm 2 đứa trẻ đã 13 tuổi. Bảo Trân được đưa vào Nhạc phòng, Tuấn linh được đưa vào hầu bên cạnh Hoàng đế. Hai trẻ định khi được 16 tuổi sẽ xin nhà vua phối duyên giai ngẫu.
Chương III
Huy hơi hồi hộp khi đứng trước cánh cửa gỗ dẫn vào phòng cô “kỹ nữ”. Thật lòng mà nói, Huy không phải dạng “ham hố” cần mấy chuyện gió trăng. Chẳng qua Huy là người ham vui, có chút tò mò, có chút tưng tửng; vô tình nghe chuyện lạ, chỉ muốn “tận mục sở thị” xem thực hư thế nào. Chứ Huy có chuẩn bị câu chuyện nào đâu mà kể. Chỉ định xem thử “điệu vũ giá 17 triệu” nó ra mần răng, và cô kỹ nữ kỳ lạ này có điều chi đặc biệt.