Tiêu Tư Trí bị xử lý kỷ luật, sau khi Chu Diễn Chiếu chết, Chu Tiểu Manh
đã trở thành nhân chứng quan trọng, vậy mà lại tự sát trong phòng bệnh
của Chu Diễn Chiếu. Lãnh đạo tổ chuyên án thở dài: “Tiểu Tiêu, tôi biết
cậu cũng không ngờ, nhưng kỷ luật là vậy.”
“Vâng, là tôi đã sơ suất.”
Lãnh đạo vỗ vỗ vai anh, an ủi: “Đi đi, nghỉ ngơi một thời gian. Hay là, đi gặp bác sĩ tâm lý nói chuyện vài buổi.”
Đây
là lần đầu tiên anh chấp hành nhiệm vụ nằm vùng, có thể nói là thất bại
trở về, nhưng lãnh đạo rất thông cảm, dẫu sao cũng là người trẻ tuổi
mới ra đời, huống hồ tư liệu các bên trước nay đều nhấn mạnh rằng quan
hệ anh em nhà họ Chu rất căng thẳng, mà Chu Tiểu Manh lại chủ động tìm
đến yêu cầu cảnh sát hợp tác, chẳng ai ngờ đến phút cuối cùng cô lại giở
ra chiêu này.
Tưởng Khánh Thành từ lâu đã ngấm ngầm tự thú và
hợp tác với cảnh sát, Tưởng Trạch cũng bị bắt giữ thuận lợi. Tưởng Khánh
Thành đã cung cấp khá nhiều chứng cứ về Chu Diễn Chiếu đáng tiếc lúc
thu lưới thì mấy nhân vật quan trọng hoặc chết hoặc bỏ trốn, một số
chứng cứ xác thực hơn, một số vật chứng và nội tình bên trong công ty
nhà họ Chu, thảy đều không tìm thấy.
Trong thời gian nghỉ ngơi,
Tiêu Tư Trí nghe được một số tin đồn về nguyên nhân cái chết của Chu
Diễn Chiếu, tin kiểu gì cũng có. Tiêu Tư Trí không nói gì, Chu Diễn
Chiếu chết như thế nào, anh là người biết rõ nhất.
Khi đội đặc
nhiệm xông vào, Chu Diễn Chiếu đang ngồi trên quan tài. Tay anh ta nhỏ
máu tong tỏng, còn cầm khẩu súng, rõ ràng đã hết đạn. Đùi anh ta cũng
đang chảy máu, trên mình không biết có bao nhiêu vết thương, cả người
trông như mới vớt từ biển máu lên vậy. Tiêu Tư Trí đeo mặt nạ phòng độc
xông vào, qua lớp kính mặt nạ nhìn thấy dường như khóe miệng anh ta đang
nhếch lên cười, sau đó giơ súng lên, nhắm vào đầu mình bóp cò.
Tiếng
súng vang lên “pằng” một tiếng, khi ấy, toàn đội đặc nhiệm đều không
ngờ Chu Diễn Chiếu vẫn còn đạn, thân hình anh ta đổ vật ra, nặng nề gục
xuống cỗ quan tài. Đến khi xác nhận an toàn, còng tay anh ta lại, các
đội viên đội đặc nhiệm hò nhau khiêng anh ta xuống, mới phát hiện trong
quan tài không chỉ có bà Diệp Tư Dung, mà còn cả Chu Tiểu Manh đang gần
như tắc thở.
Sau đấy, họ phát hiện trên người Chu Diễn Chiếu vẫn
còn băng đạn đầy nguyên, có người trong đội đặc nhiệm không hiểu nổi:
“Đã hết đạn đâu nhỉ, sao hắn lại tự sát? Theo lý mà nói, loại người hung
hăng thế này, không đến phút cuối cùng, không lấy một địch mười, hắn
làm sao cam tâm.”
Đến ngày hỏa táng Chu Tiểu Manh, Tiêu Tư Trí
mới chợt hiểu ra, bấy giờ nếu Chu Diễn Chiếu không tự sát, cuộc đấu súng
kéo dài thêm một lúc nữa, rất có thể Chu Tiểu Manh trong quan tài sẽ
chết ngạt.
Tình yêu của hai người này, nồng nàn đến độ bất cứ sự
vật nào trên thế gian cũng không thể xen vào giữa, không thể tách rời
ra. Trải qua rất nhiều chuyện, đó vẫn là một tình yêu sâu đậm. Có lẽ,
trong một khoảnh khắc nào đấy Chu Diễn Chiếu hy vọng Chu Tiểu Manh có
thể tiếp tục sống, nhưng cuối cùng Chu Tiểu Manh vẫn lựa chọn đồng sinh
cộng tử với anh ta.
Vì ậy anh cũng hiểu ra, tại sao Chu Tiểu Manh
chủ động yêu cầu hợp tác với cảnh sát, chắc từ khi đó cô đã có quyết
định rồi, từ rất lâu, rất lâu trước đây.
Tổ chuyên án vẫn đang
làm việc, văn phòng của Chu Diễn Chiếu bị niêm phong lục soát, một số
nhân chứng vật chứng quan trọng còn chưa tìm được. Vu Tiểu Quang hiện
vẫn không rõ ở đâu, có người nói gã ta sớm đã lên thuyền chạy trốn đến
Việt Nam rồi. Công tác phá án của tổ chuyên án tiến triển một cách chậm
chạp, cũng may là các nhân vật ngoài rìa không ngừng sa lưới, dần dần
hình thành nên một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh. Đúng lúc này, Tưởng Trạch
trong trại tạm giam đột nhiên tự sát. Trại tạm giam được quản lý cực kỳ
nghiêm ngặt, phạm nhân như Tưởng Trạch đều bị giam riêng, giám sát
24/24, nhưng anh ta lại cắt mạch máu chết trên giường, lấy chăn che lại,
đến sáng hôm sau mới phát hiện ra, thì thi thể đã lạnh. Tổ chuyên án
chịu áp lực vô cùng lớn, ai nấy đều nói vì Tưởng Khánh Thành lên tiếng
nên Tưởng Trạch mới chết trong nhà giam. Nhưng khi nghe được chuyện này,
Tưởng Khánh Thành chỉ nói một câu: “Tiểu Quang trở về rồi.”
Có
lẽ Vu Tiểu Quang căn bản không rời khỏi Nam Duyệt, gã ta là người bản
địa, mạng lưới quan hệ sâu rộng, sau khi Chu Diễn Chiếu gặp chuyện, gã
liền như bùn chìm đáy biển, không còn tăm tích gì nữa. Nhưng cái chết
của Tưởng Trạch đã khiến cả tổ chuyên án một lần nữa chấn động, bất luận
thế nào, Vu Tiểu Quang là thủ phạm, nhất định phải bắt về quy án.
Lệnh
truy nã toàn quốc được phát ra, cả thành phố lại giăng lưới lục soát,
nhưng Vu Tiểu Quang tựa như tan vào không khí, chẳng thấy tăm hơi, Tưởng
Khánh Thành dù đã tích cực tự thú, được hưởng lượng khoan hồng, nhưng
tính tội ra vẫn bị phán mười lăm năm tù giam. Vụ án lớn rầm rộ Nam Duyệt
cuối cùng cũng được công khai trước dư luận, nhất thời gây nên chấn
động vô cùng lớn. Tưởng Khánh Thành là “thế lực đen” nổi tiếng Nam
Duyệt, rất nhiều án hình sự đều có bàn tay y thao túng, nhưng cảnh sát
trước giờ vẫn không đủ chứng cứ, lần này y chủ động đầu thú, đồng thời
còn hiệp trợ cảnh sát triệt phá một tập đoàn thế lực đen khác, phóng
viên bắt đầu liên tục đăng tin, đài truyền hình cũng làm riêng một
chuyên đề về chuyện này.
Ra khỏi tòa án, đám phóng viên vẫn chưa
hết hứng thú, đuổi theo chụp cảnh Tưởng Khánh Thành bị áp giải lên xe
cảnh sát, đột nhiên có tiếng nổ, tựa như ai đốt pháo, tất cả còn chưa
kịp định thần, một viên cảnh sát kinh nghiệm dày dạn lớn tiếng quát:
“Nằm xuống!”
Tay bắn tỉa chỉ bắn một phát, chuẩn xác hạ gục mục
tiêu, Tưởng Khánh Thành ngã xuống trong vũng máu, hiện trường thành một
đám hỗn loạn. Tiêu Tư Trí khi đó vừa kết thúc kỳ nghỉ đi làm, nhưng
không đến tòa án, lúc thấy cảnh tượng này trên chương trình tin tức,
lòng anh ta trầm hẳn xuống. Có mấy đồng nghiệp nhìn màn hình ngẩn người
ra, còn có người lớn tiếng mắng: “Khinh người quá đi mất!”
Tiêu Tư Trí đột nhiên vớ chùm chìa khóa xe lao ra ngoài, đồng nghiệp hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Đi thăm một người bạn!”
Lúc
hoàng hôn anh ta mới đến nghĩa trang, tài sản nhà họ Chu đều bị tịch
thu, ông Chu Bân Lễ được đưa vào viện dưỡng lão, vì không có người thân
nên tro cốt của Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh được bộ phận dân chính
an táng ở đây.
Nghĩa địa dưới ánh chiều tà không một bóng người,
chỉ có từng hàng thông xanh lắc lư trong gió bầu bạn với những tấm bia
mộ ngay ngắn thẳng hàng, sắc trời tối dần, lũ chim bay về, càng làm toát
lên vẻ thê lương tịch mịch.
Vị trí đặt mộ rất chật hẹp, mộ huyệt
của Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh đặt cạnh nhau, vì khoảng cách rất
gần nên hai tấm bia mộ chừng như chập vào làm một. Trước bia mộ đặt một
chậu hành, lá hành mọc rất dài, trên ngọn còn vương giọt nước như vừa
được tưới tắm. Bên cạnh còn có hai mẩu gỗ, Tiêu Tư Trí cúi xuống cầm
lên, nhìn một lúc lâu mới nhận ra đấy là một đôi giày gỗ, làm rất tinh
xảo, không biết tại sao lại bị người ta dùng khoan điện chọc thủng lỗ
chỗ khắp nơi, dưới đế hai chiếc giày đều có chữ, nhưng cũng bị mài đi
gần hết, anh ta vất vả lắm mới đọc được, thì ra là “Suốt đời bên nhau.”
Tiêu
Tư Trí không biết mình đang nghĩ gì, anh ta nhìn tấm ảnh Chu Tiểu Manh
trên bia mộ, mắt sáng răng trắng, cười tươi như hoa nở. Còn Chu Diễn
Chiếu trong ảnh lại hơi chau mày, đây là nét mặt thường thấy nhất ở anh
ta, anh Mười danh tiếng lẫy lừng của Nam Duyệt, không giận mà oai.
Suốt đời bên nhau, cuối cùng vẫn làm được rồi.
Sau
cùng, trời cũng sập tối hẳn. Tiêu Tư Trí mượn chút ánh sáng từ màn hình
điện thoại di dộng, chầm chậm đi xuống núi. Rốt cuộc cũng thấy được bãi
đỗ xe, anh lờ mờ nhìn thấy chiếc xe cảnh sát mình lái đến đậu ở đó,
nhưng bên cạnh dường như có bóng người thấp thoáng.
Tiêu Tư Trí
chưa kịp phản ứng gì, đã nghe thấy tiếng động cơ mô tô gầm rú lao vút
đi, đèn sau xe lóe lên như tia chớp, nhoáng lên rồi biến mất.
Tiêu
Tư Trí lao đến bên cạnh xe cảnh sát, chụp lấy máy bộ đàm, gọi tất cả
lực lượng chi viện cản đường. Từ nghĩa trang ra đến khu nội thành chỉ có
một con đường, nhưng anh cũng tự biết không thể chặn nổi. Vu Tiểu Quang
thậm chí còn cố ý để anh trông thấy. Tiêu Tư Trí lái xe đuổi theo, vừa
đuổi vừa dùng bộ đàm kêu gọi, cảnh sát dọc đường đều nhao nhao xuất
kích. Màn đêm buông thấp, những đốm sao li ti lắc rắc trên bầu không,
Tiêu Tư Trí đã hai lần nhìn thấy đèn ở đuôi chiếc mô tô ấy, anh đạp ga
tăng tốc đuổi theo, nhưng tiếng động cơ chỉ thoắt ẩn thoát hiện, cuối
cùng lại vọt đi xa, tan biến vào màn đêm mờ mịt.
Gió lướt qua bên
tai, vành tai không đội mũ bảo hiểm bị gió quất ngâm ngẩm đau, Tiểu
Quang dừng xe lại, châm một điếu thuốc. Trên đường quốc lộ cách đó không
xa, mấy chiếc xe cảnh sát hụ còi lao nhanh. Trên tay lái mô tô vốn cắm
một đóa hồng, giờ đã bị gió làm rụng mất khá nhiều cánh hoa, Tiểu Quang
lấy bông hoa xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mềm mại. Đóa hoa này gã
định đặt trước mộ, nhưng cuối cùng, lại chỉ để một chậu hành kia.
Gã
trịnh trọng, cẩn thận, nhẹ nhàng hôn lên đóa hồng đã tả tơi, giống như
rất nhiều năm trước, từ sâu thẳm nội tâm, gã đã khao khát làm điều đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét