Ngày hôm sau, bọn họ thận trọng ra khỏi nhà. Tiểu Quang không đi theo,
Chu Diễn Chiếu mặc áo khoác có mũ trùm đầu, quần bò và giày đế bằng,
trông như học sinh. Chu Tiểu Manh buông tóc mái xuống thành một lớp dày
che kín cả trán, rồi trang điểm rõ đậm, Chu Diễn Chiếu nhìn cặp lông mi
giả dài cả lóng tay của cô cảm thấy tức cười, nói: “Phong cách phi chủ
lưu à?”
Chu Tiểu Manh có vẻ cáu kỉnh: “Anh mới phi chủ lưu ấy! Cả nhà anh đều phi chủ lưu!”
Chu Diễn Chiếu cũng không lấy làm bực mình, ngược lại còn bật cười: “Cả nhà anh không phải là cả nhà em à?”
Đường
phố bên ngoài vẫn đông đúc ồn ào như thế, vì sắp có triển lãm quốc tế,
nên người và xe trên đường đều đông hơn thường ngày. Phần lớn lực lượng
cảnh sát đã được điều tới vùng phụ cận nhà triển lãm, những nơi tập
trung dòng người như ga tàu điện ngầm cũng được tăng cường bảo vệ. Hai
người bọn họ ra bến xe buýt đợi xe đi ngoại ô. Giờ đang là mùa đẹp nhất
trong năm của thành phố này, trong bầu không khí đượm vị thuần hậu và
mùi hương của mùa thu, sạp hoa quả ven đường còn bán cả trà giải khát,
các loại hoa quả tươi rói được bày biện gọn gàng ngăn nắp. Chu Tiểu Manh
mua một chai nước mía, cắm hai ống hút vào, hai người đứng ở dưới đường
uống hết sạch, bộ dạng thân thiết tựa như một cặp tình nhân trẻ. Chu
Diễn Chiếu nhớ lại thời thiếu niên, mỗi lần tan học Chu Tiểu Manh hay
thèm ăn quà vặt, về sau lần nào anh ta cũng nhớ mang về cho cô một suất
bánh cuốn. Giờ chắc cái quán nhỏ ấy đã đóng cửa từ lâu. Nếu tương lai có
cơ hội, thế nào cũng phải đi tìm lại một lần.
Trên xe buýt đông
người, Chu Tiểu Manh đứng sát cửa sổ, Chu Diễn Chiếu đứng cạnh cô, những
lúc xe phanh lại luôn có rất nhiều người huých tới, anh ta bèn ôm lấy
vai cô, giúp cô chặn dòng người lại. Mái tóc Chu Tiểu Manh rất thơm, Chu
Diễn Chiếu phải nhịn rất lâu mới nhân lúc không ai để ý hôn lên tóc cô
một cái, có lẽ bị ngứa, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta.
Họ
phải đổi ba chuyến xe mới đến được gần nhà tang lễ, rồi mua vòng hoa và
giấy tiền vàng bạc trong cửa hàng, Chu Tiểu Manh mua thêm một bó hoa cúc
trắng. Chu Diễn Chiếu luôn nghĩ rằng cô sẽ khóc, song có lẽ thời gian
bà Diệp Tư Dung nằm trên giường bệnh quá dài, dài đến mức Chu Tiểu Manh
đã dần dần bị động tiếp nhận sự thật này, nên sau khi vào nhà tăng lễ,
nét mặt cô rất trang nghiêm, khóe mắt ửng đỏ, nhưng không hề rơi nước
mắt.
Thi thể Diệp Tư Dung đặt trong phòng số 6, phòng số 5 bên
cạnh đang diễn ra lễ truy điệu, có khá nhiều người. Bọn họ giả làm thân
hữu đến chia buồn, trà trộn vào đám đông đứng một lúc. Chu Diễn Chiếu
cẩn thận quan sát, cảm thấy không có gì khác thường, bèn khẽ khàng kéo
kéo góc áo Chu Tiểu Manh.
Chu Tiểu Manh theo anh ta vào phòng số
6. Phòng này là phòng cỡ nhỏ, bên trong không bật đèn, ánh sáng mờ mờ
tối, cũng chỉ có một cỗ quan tài đông lạnh trơ trọi kê ở đó. Chu Tiểu
Manh vừa nãy đã để hoa cúc trắng ở phòng số 5, chỉ giữ lại một bông len
lén mang sang bên này. Bà Diệp Tư Dung nằm trong quan tài đông lạnh mà
như trên giường bệnh, say ngủ, tĩnh lặng dưới tấm kính chắn.
Chu
Tiểu Manh rạp người trên nắp quan tài, nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra.
Từ khi còn rất nhỏ cô đã lờ mờ biết được, bố không còn nữa, đã chết rồi,
chết rồi là sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Sau này có Chu Bân Lễ,
mặc dù ông đối xử với cô rất tốt, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khang
khác. Trên đời này, người thân thiết nhất, ở gần bên cô nhất vẫn là mẹ,
khi bà Diệp Tư Dung xảy ra chuyện, cô đã gào khóc ầm ĩ, đến tận bây giờ
trên người Chu Diễn Chiếu vẫn còn vết sẹo do cô cào cấu khi ấy. Lúc đó,
cô bổ nhào tới cắn xé như một con báo nhỏ, cắn chặt đến nỗi anh ta
không sao giằng ra được. Chỉ là, mấy năm trôi qua, vết sẹo đã mờ dần,
nhưng cảm giác đau đớn thì không hề giảm bớt. Cô khóc lóc đập đầu vào
nắp quan tài, toàn thân đều run lên lẩy bẩy.
Con người vào lúc
đau khổ nhất, thực ra lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Chu
Diễn Chiếu nghe thấy tiếng điện thoại cô rung lên, nhưng cô đang phục
người trên quan tài không nhúc nhích, mặc cho nước mắt chảy tràn như lũ.
Chu
Diễn Chiếu khom người định an ủi cô mấy câu, nhưng lại cảm thấy nói gì
cũng không phù hợp lắm. Có điều khi vừa cúi xuống, anh ta chợt nghe thấy
tiếng Chu Tiểu Manh lí nhí cơ hồ không thể nghe rõ, gần như phải nhìn
khẩu hình mới nhận ra cô đang nói: “Chạy mau!”
Anh ta thoáng ngẩn
người, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như điện xẹt, đột nhiên
hiểu ra. Anh ta đưa tay nắm lấy cánh tay cô: “Đi!”
Chu Tiểu Manh
ngoan ngoãn để anh ta kéo lên, nhưng đã quá muộn, bọn họ còn chưa kịp
lao ra cửa, bức tường giữa phòng số 5 và phòng số 6 đột ngột nổ tung,
chỉ sử dụng công cụ chuyên nghiệp mới đạt được hiệu quả đó. Lựu đạn cay
bốc khói mù mịt lăn vào, trong chớp mắt đã khiến người ta tức thở. Chu
Diễn Chiếu phản ứng rất nhanh, một chân đạp tung cửa sổ bên cạnh, kéo
Chu Tiểu Manh nhảy qua đó. Chu Tiểu Manh bị sặc khói, ho liên tục. Đạn
bay vèo vèo sát bên hai người, hỏa lực quá dữ dội, tưởng như kết thành
một tấm lưới vô hình, ép bọn họ lùi vào trong phòng. Chu Tiểu Manh bị
hun khói không nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe thấy Chu Diễn Chiếu nổ
súng bắn trả. Trên người anh ta lúc nào cũng mang theo vũ khí, bao nhiêu
năm cẩn trọng rốt cuộc đã có lúc dùng đến. Chu Diễn Chiếu kéo cổ áo Chu
Tiểu Manh lên bịt chặt mũi miệng cô lại, Chu Tiểu Manh tức thở nhưng
chẳng biết làm sao, liền sau đó bỗng lạnh toát cả người, không biết đã
bị anh ta đẩy vào đâu, chỉ cảm thấy không khí vừa khô vừa lạnh, khói mù
cay sè mắt cũng không còn nữa. Cô mở mắt ra mới phát hiện mình bị đẩy
vào trong quan tài, xung quanh đều là khói mù, không nhìn thấy gì cả. Bà
Diệp Tư Dung nằm sát bên cạnh cô, gương mặt lạnh lẽo quen thuộc mà xa
lạ, Chu Tiểu Manh khóc òa lên, đập mạnh vào nắp quan tài, nhưng Chu Diễn
Chiếu chẳng rõ đã đè vật nặng gì bên trên, cô dốc hết sức cũng không
đẩy ra được.
Điện thoại vẫn đang rung lên bần bật, cô vừa khóc
vừa nghe máy, giọng Tiêu Tư Trí lộ rõ vẻ lo lắng: “Tại sao không ra
trước như kế hoạch?”
“Tôi muốn ở bên anh ấy!”
“Cô…” Tiêu Tư Trí chắc hẳn rất bất ngờ, nhất thời tắc tị không nói được lời nào.
Chu
Tiểu Manh dập máy, điện thoại lại rung lên không ngừng nghỉ, cách một
lớp thủy tinh, tiếng súng vang lên trầm đục mà xa xăm. Cô dồn hết sức
đẩy nắp quan tài, lần sau mạnh hơn lần trước, nhưng quan tài đông lạnh
ấy làm bằng thủy tinh hữu cơ, vừa dày vừa cứng, cô đẩy đến nỗi tím bầm
cả tay, máu chảy đầm đìa mà nó vẫn chẳng hề nhúc nhích, Chu Tiểu Manh
khóc hụt cả hơi, mới đầu còn gọi: “Anh ơi!” về sau liền gọi: “Chu Diễn
Chiếu!” hết lượt này đến lượt khác gào lên: “Chu Diễn Chiếu!”
Cô
chưa bao giờ dốc sức gào lên như thế, gào hét cái tên ấy, nhưng không ai
trả lời cô, tiếng súng thưa thớt dần, chỉ còn lại âm thanh thê thiết
của chính cô văng vẳng trong chiếc quan tài. Cổ họng cô khản đặc, không
còn chút sức lực nào nữa, nhưng hai tay vẫn cào loạn lên nắp quan tài.
Không khí trong quan tài có hạn, Chu Tiểu Manh vùng vẫy hồi lâu, dưỡng
khí dần dần tiêu hao hết, rốt cuộc cô cũng chìm vào hôn mê, các động tác
chậm dần lại, ấn tượng sau cùng là mình vẫn ra sức đẩy nắp quan tài,
móng tay bật tung hết, đầu ngón tay toàn máu là máu, rồi không tài nào
nhúc nhích nổi nữa.
Có lẽ là không bao lâu sau, cũng có lẽ là rất
lâu sau đó, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại, trong cơn choáng váng chỉ nhìn
thấy ánh đèn chói mắt, mọi thứ xung quanh đều đang khe khẽ lay động, mặt
nạ dưỡng khí chụp lên mặt làm cô ngâm ngẩm đau, bên cạnh ngoài bác sĩ
và y tá còn có Tiêu Tư Trí mặc cảnh phục, trông xa lạ như một người
không hề quen biết vậy.
Trên tay cô đã quấn băng, cũng may không
bị còng, cô được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu cắt áo cô ra, vừa
hỏi han vừa lớn tiếng mô tả rành rọt thương thế của cô: “Mặt bị trầy
xước! Tay trái bị trầy xước! Tay chân không gãy xương! Vết thương nhẹ ở
tay đã được xử lý…”
Sau khi kiểm tra xong, cô được đưa về phòng
theo dõi, hai viên cảnh sát gác ngoài cửa, chỉ có Tiêu Tư Trí vào nói
chuyện với cô, nhưng anh ta không hỏi gì, cô cũng làm thinh, cuối cùng
cô mới lên tiếng hỏi: “Anh tôi đâu?”
Sự bất ngờ ban đầu của Tiêu
Tư Trí đã lùi xa, anh ta dường như đã đoán được cô sẽ hỏi vậy, liền đáp:
“Anh ta bị thương, vẫn đang làm phẫu thuật.”
Chu Tiểu Manh nhìn
thẳng vào mắt đối phương, Tiêu Tư Trí lại tiếp lời: “Tôi biết cô muốn
giúp anh ta, vậy thì hãy nói hết những gì cô biết ra đi. Thoạt đầu là cô
chủ động yêu cầu hợp tác với chúng tôi, bây giờ thủ phạm đã quy án,
những người khác cũng đang trong quá trình truy bắt, cô hãy nghĩ cho kỹ
xem nên khai thế nào.”
Chu Tiểu Manh vẫn nhắm nghiền mắt, cuối cùng, cô mới nói: “Tôi chẳng biết gì cả, anh đi hỏi Chu Diễn Chiếu ấy.”
Tiêu
Tư Trí có cảm giác dường như cô đã biến thành một con người khác, vẻ
mặt ấy rất khó tả, toát lên một vẻ giễu cợt và khinh thường đầy lãnh
đạm, như thể sự chủ động hợp tác của cô khi trước, giờ đây đã thành
chuyện nực cười. Anh ta trước đây từng bỏ công nghiên cứu tâm lý học tội
phạm, nên cũng không miễn cưỡng. Đến tối, Tiêu Tư Trí lại đến một
chuyến nữa, bảo Chu Tiểu Manh: “Tình trạng Chu Diễn Chiếu không được tốt
lắm, cô đến xem đi.”
Bên ngoài phòng bệnh của Chu Diễn Chiếu bị
canh gác hết sức nghiêm ngặt, toàn bộ đều là cảnh sát mang súng, lúc đi
vào phải kiểm tra thân phận mấy lượt, cả bác sĩ y tá cũng phải cởi bỏ
khẩu trang để xác nhận. Bác sĩ điều trị chính đứng đợi họ trước giường
bệnh, nói: “Tình hình đại để lúc chiều tôi đã báo cáo với lãnh đạo tổ
chuyên án rồi. Vết thương mở trên đầu, đạn xuyên qua xương sọ gây tổn
thương màng não cứng và cuống não, trước mắt đã chết não, xét về mặt y
học thì không còn hy vọng chữa khỏi. Đương nhiên, theo tiêu chuẩn lâm
sàng của nước ta hiện nay, không thể dựa vào chết não mà phán đoán…”
Chu
Tiểu Manh không nghe lọt câu nào, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung
vào giường bệnh, toàn thân Chu Diễn Chiếu cắm đầy các loại ống, tóc
trên đầu đã bị cạo sạch, ngay cả cô cũng thấy khó mà nhận ra nổi. Anh ta
chưa bao giờ nằm ngoan ngoãn, yên ả thế này. Nhiều khi lúc ngủ anh ta
vẫn khuỳnh tay khuỳnh chân gác lên người cô, khiến cô thường hay thức
giấc lúc nửa đêm vì tức thở, nhưng Chu Diễn Chiếu nằm yên thế này, lại
thành ra xa lạ, khiến cô có cảm giác, tất thảy đều không phải là sự
thật.
“Hiện nay bệnh nhân không thể tự chủ hô hấp, chúng tôi chủ
yếu muốn nghe ý kiến của phía cảnh sát và người nhà, quá trình cấp cứu
đã kết thúc, tình trạng của bệnh nhân như vậy thì không còn hy vọng khôi
phục ý thức nữa rồi. Nếu bây giờ rút hệ thống duy trì sự sống ra, bệnh
nhân sẽ ngừng thở, tim ngừng đập, có thể tuyên bố tử vong…”
Xét
cho cùng, Tiêu Tư Trí tuổi đời còn trẻ, tuy rằng tốt nghiệp lớp chất
lượng cao của trường cảnh sát, nhưng cũng cảm thấy hơi áy náy, anh ta
đưa mắt nhìn Chu Tiểu Manh, hỏi: “Thực ra lúc chiều, lãnh đạo của chúng
tôi đã mở cuộc họp bàn bạc, sự việc đã vậy, mặc dù anh ta là nghi phạm,
nhưng dẫu sao cũng nên tôn trọng ý kiến của người nhà. Vì vậy… cô có
cần… trở về suy nghĩ thêm không?”
“Không cần suy nghĩ.” Chu Tiểu Manh nói: “Tắt máy đi.”
“Cái gì?”
“Tắt
hệ thống duy trì sự sống đi.” Giọng Chu Tiểu Manh hết sức bình tĩnh,
như đang nói một chuyện nhỏ nhặt: “Anh ấy từ lâu đã nói với tôi, nếu có
một ngày anh ấy thành người thực vật nằm trên giường giống mẹ tôi, không
nghe không biết, cũng không thể cử động thì thà chết còn hơn. Anh ấy có
nói, nếu ngộ nhỡ một ngày nào đó anh ấy rơi vào tình cảnh ấy, thì tôi
hãy dằn lòng xuống, nhất định phải rút ống thở của anh ấy ra, để anh ấy
ra đi, để anh ấy chết có tôn nghiêm.”
Tiêu Tư Trí hơi chấn động
nhìn cô, nét mặt cô bình tĩnh đến độ gần như không cảm xúc. Cô nói: “Tôi
chỉ có một yêu cầu, để tôi tự mình tắt hệ thống duy trì sự sống của anh
ấy.”
Tiêu Tư Trí gọi điện xin ý kiến, cuối cùng cũng đồng ý.
Bác
sĩ điều trị chính chỉ cho cô công tắc của hệ thống duy trì sự sống, Chu
Tiểu Manh bước tới tắt công tắc đi, tất cả máy móc liền trở về tĩnh
lặng, lồng ngực Chu Diễn Chiếu nằm trên giường ngừng phập phồng, ở
khoảng cách gần, Chu Tiểu Manh có thể nhìn thấy hàng mi anh ta, ấm áp,
tựa hồ còn hơi ươn ướt, tưởng chừng như có thể mở ra bất cứ lúc nào.
Trong
ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô áp môi lên cặp môi vẫn còn chút
hơi ấm của Chu Diễn Chiếu, thấp giọng thì thầm: “Em tắt công tắc rồi,
anh yên tâm nhé… Chu Diễn Chiếu, điều em muốn nhất… kỳ thực là lắp một
cái công tắc ở trong tim mình, có thể bật tắt bất cứ lúc nào. Như thế,
khi nào em muốn yêu anh thì sẽ yêu anh, khi không muốn yêu anh nữa, thì
sẽ không yêu nữa…”
Nước mắt rơi trên gương mặt anh ta, Chu Tiểu
Manh nhớ lại, từ rất lâu rất lâu về trước, có người nói với cô, lúc anh
chết em không được khóc đâu đấy, nước mắt rơi xuống mặt, kiếp sau sẽ
thành cái bớt, xấu lắm.
Nhưng phải như thế, kiếp sau cô mới nhận ra được anh chứ.
Cô
đứng thẳng người lên, vừa hít vào vừa ho sù sụ, cuối cùng mỉm cười nói:
“Cảnh sát Tiêu, cảm ơn anh đã dẫn tôi đến gặp anh ấy.”
Tiêu Tư
Trí sực hiểu ra, vội nhào tới đè cô xuống đất, bẻ ngoặt hai tay cô ra
phía sau, nhưng đã quá muộn, mặt sau chiếc đồng hồ trên cổ tay cô đã bật
tung ra, toàn thân cô run lên một chập, cả thế giới đang dần trở nên mơ
hồ, xa xăm, dường như còn có gió, cô loáng thoáng nghe thấy bác sĩ điều
trị kêu lên kinh hoảng: “Cyanua… không kịp nữa rồi…”
Trúng độc
tử vong là chuyện xảy ra trong chớp mắt, chỉ mười mấy giây đồng hồ ngắn
ngủi, Tiêu Tư Trí và bác sĩ điều trị chính cho Chu Diễn Chiếu đều có
mặt, thậm chí không kịp làm bất cứ động tác cấp cứu nào, bác sĩ lấy một
lượng lớn nước muối sinh lý chạy tới, lớn tiếng gọi y tá chuẩn bị rửa
ruột, nhưng đồng tử mắt Chu Tiểu Manh đã dãn, hô hấp cũng ngừng hẳn.
Không phải Tiêu Tư Trí chưa từng thấy người chết, nhưng anh ta chưa từng
thấy người nào chết lại mỉm cười tươi tắn đến thế, nụ cười cuối cùng
của Chu Tiểu Manh ấm áp mà ngọt ngào, tựa như đối mặt với cô không phải
thần Chết, mà là một cuộc hẹn vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét