Lúc về, bác Trương quả thật sống chết cũng không lấy tiền Hạ Âu, dù chỉ là ba bát, có hai đồng vẫn còn thừa 5 hào.
Bà chất phác nói :
- “Hạ Âu này, về sau cứ mang cậu người yêu đẹp trai tới đây ăn nhé!”
Hạ Âu cười đáp vâng, tôi cũng hứa sẽ còn trở lại.
Có điều đây là lần cuối cùng trong đời, tôi ăn chè của người đàn bà má
hằn vết chân chim, bởi không lâu sau, nơi đây bị giải toả, mọi người
phiêu bạt nhiều nơi. Khi Hạ Âu nghe tin này, tôi tưởng cô sẽ bảo, sau
này chả còn chè tôm lạnh mà ăn nữa. Ai ngờ cô lặng đi một lát rồi khẽ
bảo, từ nay trở đi đã mất hẳn khoảng trời của cô.
Tôi nghĩ cô đã để mảnh trời xanh đó cất giấu vĩnh viễn trong trái tim
thuần khiết như thiên đuờng. Nơi không ai gieo trồng, nơi không bao giờ
bị đánh đục, cũng không bao giờ bị dỡ bỏ. Nhưng tôi có chết cũng không
chịu thừa nhận, ngày hôm ấy cũng đã ở lại trong tim tôi.
Về sau, tôi có một cảm giác lạ lùng khó nói với nghề làm gái. Hạ Âu thì
lại sống như chưa hề có gì xảy ra, trở về nét mặt trơ lỳ như gỗ đá,
ngoài việc bị tào tháo đuổi suốt ba ngày.
Hạ Âu muốn tôi thi thoảng đi thăm mẹ cô.
- “Nếu anh rảnh, anh đi thăm mẹ em được không? Trò chuyện với mẹ em, cho mẹ em vui đi!”
Đêm đó Hạ Âu nói với tôi. Tôi nhíu mày, nghĩ, cô nàng ơi, cái xấu xí
nhất của cô nàng là cô chả hiểu mình đang đứng ở vị trí nào. Tôi lấy đâu
thời gian ra hầu chuyện mẹ đĩ?
Tôi nghĩ trong lòng, mặt cũng lộ ra ngay.
- “Anh để ý đến chuyện mẹ em là đĩ ư? Hay là bất mãn vì bây giờ đang hầu
chuyện anh là một đĩ?” –
Hạ Âu nói, cô ấy dường như giận dữ, dùng giọng
nói rắn đanh chưa từng có.
Tôi để ý chuyện mẹ cô ta là đĩ? Giờ đây, nhớ lại cảm giác khi mẹ cô
nhiệt tình, thân thiện, kể những chuyện gia đình bé nhỏ, tôi mới hiểu
được vì sao ngay từ đầu tôi không hề bận lòng về thân phận của bà, và
một cảm giác nuối tiếc.
- “Tôi chỉ ghét cái kiểu cô nói với tôi” – Tôi đáp trả.
Bắt đầu hút thuốc.
- “Được rồi, tôi đi tắm đây, vặn nước vào bồn cho tôi!” – Tôi lạnh lùng nói với cô.
Cô nàng lẳng lặng đi vào nhà tắm. Nghe tiếng vòi nước. Tôi nghe lòng
phiền não, bực mình cả tiếng vòi nước, nó làm thói quen tư duy lý tính
của tôi ngập chìm dần.
Đầu óc tôi thoáng qua hình ảnh cô ấy như bay lượn, nắm tay tôi dưới ánh
trời, và hình ảnh cô ấy vừa cúi đầu lủi thủi đi vào nhà tắm, tôi quyết
định, hai hôm sau dành thời gian đi thăm mẹ cô.
- “Nước đầy rồi!” – Cô nói, nét não nề trên mặt đã hết, giờ lại là nét
mặt thuần khiết tĩnh lặng, tôi chán ghét vẻ giả dối khéo che đậy của cô,
vì lúc đó tôi không nhìn thấy cô đang nghĩ gì. Trong đôi mắt to xinh
đẹp kia là một màn phẳng lặng.
Không đau, không dày vò.
Tắm, ngủ.
Nằm trên giường, Hạ Âu quay lưng về phía tôi. Tôi kêu cô quay lại, cô quay lại, nhìn tôi, vẻ ngơ ngác, tôi biết cô giả vờ.
Trong lòng tôi lại cơn giận đến, Tôi nghĩ, cô đã làm cái nghề này, mà
còn để ý tự ái này nọ? Có cái gì mà bắt tôi phải thỏa hiệp, cô cũng chả
phải mẹ tôi.
Giận, tôi nhắm mắt ra lệnh :
- “Tắt đèn! Ngủ!”
Cả tiếng sau tôi không thể ngủ được. Quay nhìn Hạ Âu, tôi bị đôi mắt mở to long lanh làm giật thót mình.
- “Cô cả đêm không chịu ngủ nhìn tôi làm cái gì? Dọa cho tôi sợ chết đi à?”
- “Em chờ anh thức dậy, em có hai câu muốn nói với anh, nếu có thể
thuyết phục anh thì tốt, còn thất bại thì em cũng chả còn cách nào”.
- “Nói đi!”
- “Câu thứ nhất, mẹ em chưa bao giờ nhận được một lời hứa nào từ đàn
ông, mẹ em quý anh như thế, là bởi một con đĩ luôn cho rằng, nếu một
người phụ nữ mà được một người đàn ông hứa hẹn trọn đời, đó là hạnh phúc
tuyệt vời nhất. Câu thứ hai, mẹ em chẳng sống được đến sang năm. Thế
thôi, anh ngủ đi!”
Cô ấy nói xong, đôi mắt đen như làn sóng nước ngưng đọng, nhìn tôi.
Tôi đột ngột đau nhói như tan vỡ, đau đớn ôm lấy cô ấy, một người con
gái tròn 20, cô ấy như hang sâu như bí ẩn trong thần thoại, lại đạm bạc
đơn thuần đến đau lòng.
– “Em đừng nói gì nữa, em ngủ đi, ngày kia anh đi thăm mẹ em!”
Rồi cô gái trong lòng tôi ngủ, thở đều
Giây phút ấy, tôi tưởng tôi sắp bị cô ấy làm rung động.
Sau đó tôi cứ có thời gian là đi thăm người phụ nữ ấy. Cái người mẹ mà
sau mấy mươi năm làm điếm cảm thấy lời hứa của thằng đàn ông thật hiếm
hoi ấy. Tôi cứ thấy hình như Hạ Âu không thật thích đi thăm mẹ, vì mỗi
khi tôi bảo đi thăm, cô ấy đều kiếm ra việc phải làm, theo bạn cùng lớp
đi dạo phố, trường có các hoạt động v.v… Nhưng thật sự cô ấy cũng rất
yêu mẹ.
Tôi phát hiện cuối cùng tôi chả tìm hiểu thêm được gì, từ người con gái có đôi mắt trong sáng kia.
Mẹ cô hình như không biết con gái làm gì, trước mặt tôi toàn kể những
tốt những hiếu thuận, thiện lương của cô. Lần thứ ba tôi đi thăm, bà
kiến quyết không cho tôi gọi bằng bác. Tất nhiên tôi hiểu ý bà, mau mắn
gọi một tiếng mẹ, những vết nhăn trên mặt bà giãn ra thành đóa hoa.
Khi gọi bà là mẹ, tôi thề có tới 50% thật lòng trong đó, vì bà quá tốt
với tôi, cảm giác giống như người mẹ đã qua đời của tôi. Tôi thường mua
tặng bà những thứ linh tinh, dù tôi biết bà đủ giàu đến mức chả bao giờ
cần đến cái gì của tôi. Nhưng bà vẫn tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ,
mà tôi không thấy chút xíu nào giả tạo, làm tôi có vẻ như một đứa con
thật hiếu thuận.
Tôi biết vì sao bà đau bụng, tuy cái đau của bà không hề như cái đau của
cha tôi, nhưng tôi vẫn làm như chả biết gì, mang cho bà thuốc của cha
tôi, như đã hứa lần đầu.
Tất nhiên lại được bà khen ngợi, tặng thêm một mâm cơm đặc sản.
Có lần tôi đề nghị mời một giúp việc cho bà, vì bà ở một mình quá đơn
độc, lại có bệnh. Nét mặt bà đột nhiên rũ xuống, thở dài, néu u sầu bình
thường không thể thấy vẽ lên trong mắt :
- “Bân, cháu gần như con bác rồi. Có việc bác không thể giấu cháu mãi”.
Tôi biết bà định nói gì, nhưng tôi không muốn nghe bà nói ra, nó sẽ cứa
đứt lòng bà. Bà và Hạ Âu khác nhau, Hạ Âu không để điều gì lại trên nét
mặt, bà lại bày mọi cảm xúc lên đôi mắt nhìn. Tôi bất nhẫn, tôi không
muốn người phụ nữ đã bước một chân vào quan tài này nghĩ, người rể có
điều khinh khi.
Cho nên tôi vội vã cắt lời :
- “Mẹ, mẹ mệt rồi, để con đấm lưng cho mẹ!”
- “Không mệt, bác có chuyện muốn nói với con, đến đây ngồi cạnh bác”.
Ngồi, mồ hôi ra đẫm tay.
Tôi nghĩ bà sẽ chả biết làm thế nào để bắt đầu. Bởi mãi mà bà không nói.
Tôi nhìn bà, sau đó nhìn trái táo trên bàn, đờ đẫn. Hôm nay bà trang
điểm nhẹ nhàng, phớt nét lông mày, phấn nền và màu mắt tạo hiệu quả đẹp,
trông bà như chưa 40.
- “Bân, không rõ baby có kể gì cho cháu không, sự thật, bác… bác không
có chồng. Cả đời bác chưa từng được ai cưới, cũng chưa bao giờ được ai
hứa sẽ cưới”.
Tôi nhìn bà, nhìn bà nói khó khăn song vẫn nói, tôi thấy tôi tàn nhẫn.
- “Bác toàn làm đĩ!”
Cuối cùng bà cũng nói cái quan trọng nhất ra. Bà lo sợ nhìn trộm tôi một cái, không thấy tôi phản ứng gì, rõ ràng bà nhẹ nhõm.
- “Ngày xưa hồi trẻ thật sự là bác tham vinh hoa phú quý, bác sợ đối
diện cái nghèo hèn. Từ sau khi bác có baby, thì trong lòng bác chỉ mong
nó được sống đầy đủ. Không thể nói, bác cả đời đều hy sinh vì con, nhưng
ít ra cũng là bác cam lòng. Bác rất cắn rứt, bác không thể cho con gái
một gia đình hoàn chỉnh, bác ngoài tiền ra thì không có bất cứ cái gì.
Con bé từ nhỏ đã hiểu đời, ân cần, nhưng lớn quá sớm. Bác đoán nó có lẽ
từ khi rất nhỏ đã biết bác làm nghề gì. Nhưng nó chưa bao giờ tỏ ra cái
gì. Bác cố không bao giờ cho nó gặp phải người bác tiếp xúc, bác cũng
chưa bao giờ gặp mặt bạn bè nó. Cho nên, bác yêu con, con bác cũng yêu
bác từ đáy lòng. Nhưng gần hai mươi năm nay mẹ con bác tiếp xúc rất ít.
Nó học cấp hai đã trọ ở trường. Bác mong nó có sự bảo hộ toàn vẹn. Giữ
gìn con gái bác, cho nó có một linh hồn trong trắng và một sự tự trọng
hoàn hảo”.
Tôi chưa bao giờ nghe được những lời đáy lòng thế này. Tôi cũng chưa
từng biết một người mẹ có thể yêu con đến mức ấy. Tôi tuy yêu mẹ tôi,
song mẹ tôi vẫn là một bà nội trợ mù chữ, mẹ tôi chưa bao giờ nói với
một tình yêu thương tràn đầy thế này. Tôi gần như ghen tỵ với Hạ Âu, cô
ấy có một người mẹ vĩ đại.
- “Cho nên không thể mời Osin hay người ngoài vào nhà, bác sợ con gái
phải nghe những lời đàm tiếu. Bác biết con gái bác ít tới, là vì không
muốn giáp mặt người đàn ông hiện nay của bác. Ôi…đứa con tội nghiệp của
tôi, nghiệp chướng tôi mang! Bân, Bân à, bác nhìn con rể càng ngày càng
thấy quý mến. Bác thật sự yêu quý con tin cậy con. Bác biết con là người
đàn ông tốt. Cả đời bác chỉ còn có một đứa con gái bé ấy, bác nói có vẻ
cảm tính quá, bác không biết phải thổ lộ với chàng trai như con như thế
nào. Nhưng bác thật lòng coi con như con trai. Con liệu sẽ để ý việc
bác không sạch sẽ, sau này con còn đến thăm bác nữa hay không? Gọi bác
là mẹ một tiếng nữa đi, có được không?”
Giây phút ấy, tôi gọi bác là mẹ, tiếng gọi chân thành nhất trong suốt mấy tuần nay.
- “Mẹ…” – Tôi thấy người phụ nữ mặt đầy lệ ướt, ngồi trước mặt tôi, sao như mẹ tôi.
- “Ôi, con trai. Bác bị bệnh này, cũng sắp đi về đất rồi, Hạ Âu là một
đứa tốt, nó không bao giờ làm con phải xấu mặt. Con hãy tốt với nó, mẹ
nó bẩn thỉu, nhưng nó là một đứa con gái tốt đẹp, tinh khiết như nước”.
- “Mẹ, con biết, mẹ cứ yên tâm. Mẹ đâu có lỗi gì, mẹ đừng nói thế”. – Mắt tôi lại ướt rồi.
Tôi xem Hạ Âu như đĩ, nhưng người mà tôi gọi mẹ này coi con gái bà thanh khiết như nước mát. Có vẻ ông trời đùa tôi quá ác.
Không hay ho gì, không vui vẻ gì.
Giây phút đó tôi vô cùng căm ghét Hạ Âu, vì sao cô ta làm vỡ vụn cái
mảnh trời thanh khiết mẹ cô dựng lên cho cô! Cô ta có một người mẹ hết
lòng bao bọc như thế, lại có tiền, cô ta còn cái gì là không tốt đâu? Mà
còn đi bán trôn. Phải chỉ vì bất mãn của tuổi trẻ, hay căn bản trong
xương tuỷ cô ta là dòng máu làm đĩ?
Về nhà, nhìn thấy Hạ Âu, nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta đĩ thõa ma mị.
Rồi không nhịn được nữa, tôi hỏi :
- “Này, sao cô lại đi làm đĩ nhỉ?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét