Cũng không biết bao lâu sau, cánh cửa bị đạp đánh rầm một tiếng, bật
tung ra, Chu Diễn Chiếu sải chân bước tới, nhấc bổng Chu Tiểu Manh lên,
vỗ mạnh vào mặt cô: “Chu Tiểu Manh!”
“Anh về rồi à…” Chu Tiểu
Manh cảm thấy đầu lưỡi mình cũng sưng vù lên, nói năng không còn lưu
loát nữa, như thể vừa uống rượu say, nhưng uống say cũng không dễ chịu
đến thế. Chu Diễn Chiếu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao,
đột nhiên anh buông tay, Chu Tiểu Manh rơi bịch xuống giường, mà vẫn
cười hì hì hà hà, tựa như một chú cá quằn quại quẫy mình trong nước, cảm
giác khoan khoái dễ chịu khó tả. Chu Diễn Chiếu vào phòng tắm đảo mắt
nhìn quanh, rồi lập tức xông ra, xách cô vào trong đó: “Nôn ra!”
“Xin
anh hãy trả lại em những gì anh lấy của em… hãy nôn ra những gì đã ăn
của em…” Chu Tiểu Manh vừa cười vừa hát, sai cả lời lẫn nhạc: “Ngàn sao
lấp lánh chép ghi lại… biến thành lời bộc bạch của hai ta…”
Chu
Diễn Chiếu ném cô vào bồn tắm, tự mình cầm vòi hoa sen, mở nước lạnh ra
xối mạnh lên đầu cô. Dòng nước lạnh băng quất vào mặt cô đau rát. Chu
Tiểu Manh kêu ré lên, nhào tới hung hăng tát cho Chu Diễn Chiếu một cái.
Chu Diễn Chiếu đùng đùng nổi giận, nhưng không đánh lại, Chu Tiểu Manh
còn toan đánh anh ta thêm một phát nữa, nhưng bị anh ta tránh được, tóm
lấy cánh tay cô ấn xuống nước: “Cô tỉnh táo lại đi!”
Chu Tiểu
Manh không đánh trúng mặt Chu Diễn Chiếu, liền túm lấy tay anh ta, cắn
vào gan bàn tay một cái thật mạnh, mùi máu tanh xộc lên giữa các kẽ
răng, máu men theo khóe miệng cô rỉ ra ngoài. Chu Diễn Chiếu nhíu mày
đau đớn, bóp chặt mũi cô. Chu Tiểu Manh bị ngạt, đành phải nhả ra. Lúc
này, cô tựa như một con thú, hết sức nhanh nhẹn, bám vào tay vịn nhảy
khỏi bồn tắm lao bổ ra ngoài. Chu Diễn Chiếu tóm lấy thắt lưng cô, cô
vẫn sống chết vùng vẫy kịch liệt: “Anh buông ra! Buông tay ra!” Đoạn
xoay người lại, tay đấm chân đạp loạn xạ, Chu Diễn Chiếu ấn cô xuống bồn
tắm lần nữa, làm cô sặc sụa, nuốt phải mấy ngụm nước lớn. Chu Diễn
Chiếu gằn giọng rít lên: “Cô uống bao nhiêu viên rồi? Nôn ra mau!”
“Không
nôn đấy…” Chu Tiểu Manh lắc lư cái đầu, như thể rất vui sướng: “Đường
đường là cậu Mười nhà họ Chu, chắc cũng phải nuôi được em chứ? Chẳng qua
chỉ cắn mấy viên thuốc của anh thôi mà, anh tiếc nỗi gì? Em đền cho
anh! Thân xác em đây chẳng lẽ không đền được à?”
“Chu Tiểu Manh, cô đừng điên nữa!”
Chu
Tiểu Manh vốn đang cười, cười mãi cười mãi, nước mắt lại chảy xuống
giàn giụa: “Chu Diễn Chiếu, anh đối xử với em như vậy sao?”
Chu
Diễn Chiếu thoáng ngẩn người ra, Chu Tiểu Manh đã đổ sụp xuống trong bồn
tắm, khóc òa lên. Thấy cô khóc nức lên như thế, Chu Diễn Chiếu lại bình
tĩnh hẳn, anh ta nhìn sàn nhà tắm ướt sũng nước, đảo mắt tìm quanh một
hồi mà chưa tìm thấy thứ gì thích hợp, đột nhiên trông thấy cây bàn chải
đánh răng trên bệ rửa mặt, liền rút ra, ngồi xổm xuống bóp chặt cằm Chu
Tiểu Manh: “Há miệng!”
Anh ta bóp đúng vào khớp xương, buộc cô
không thể không há miệng, ngay lập tức, cái bàn chải đánh răng xọc vào
đến tận cuống họng. Chu Tiểu Manh bắt đầu nôn ọe, Chu Diễn Chiếu nhấc cô
ra khỏi bồn tắm, đẩy tới bên cạnh bệ xí, ra lệnh: “Nôn ra mau! Nếu
không anh sẽ đút đầu cô vào trong đó đấy!”
Bệ xí tuy đã được cọ
rửa sạch bóng, nhưng cơn buồn nôn của Chu Tiểu Manh hết sức dữ dội, rốt
cuộc cũng phải xé ruột xé gan mà ộc hết những gì trong bụng ra ngoài.
Chu Diễn Chiếu thấy cô quỳ phục ở đó hết nôn lại ộc, liền lạnh lùng nói:
“Lần trước anh bảo cô thế nào nhỉ? Không có lần sau đâu! Cô không coi
lời anh nói ra gì đúng không? Hay là cảm thấy anh chỉ dọa cô cho vui
thôi?”
Nôn xong, Chu Tiểu Manh đã kiệt sức, bèn vùng vẫy bò dậy,
xả vòi nước, ra sức táp nước lên mặt mình. Cô vốn đã ướt sũng từ đầu đến
chân, giờ càng giống như mới được vớt từ dưới nước lên, lại chẳng khác
nào con ma nước mới bò dưới sông lên bờ. Ngẩng lên nhìn mình trong
gương, cô nở một nụ cười yếu ớt: “Chu Diễn Chiếu, anh kết hôn đi, em
không cần tiền của anh nữa.”
“Cô nghĩ cô là ai chứ?” Nụ cười của
Chu Diễn Chiếu vẫn cay nghiệt như mọi ngày: “Ngủ với anh được mấy đêm
làm cô phát bệnh ra rồi hả?”
“Anh, nếu có nợ nần thì những gì em nợ anh, đã trả hết rồi.”
“Cô dám nói ra hai chữ trả hết cơ à?”
“Mẹ em còn thảm hơn bố anh nhiều!”
“Đấy là đáng đời mẹ cô.”
“Vậy em nợ anh cái gì? Em nợ anh cái gì?”
“Cô
nợ anh ấy à, nhiều lắm! Ai nuôi cô từ tấm bé đến giờ? Ai coi cô như con
gái mình rứt ruột đẻ ra? Là bố anh! Nếu không phải ngày nào ông ấy cũng
vui vẻ ngắm nhìn cô, cô tưởng mình có thể đứng đây nói chuyện với anh
à? Chu Tiểu Manh, anh biết cô đang nổi điên gì rồi, anh tìm đàn bà thế
nào cũng không được, mà nhất định phải tìm cô đúng không? Anh nói cho cô
biết, cô chỉ là đồ chơi thôi, đồ chơi có hiểu không? Anh lấy tiền ra
mua, cô nhận tiền đem bán, cô có tư cách gì mà ở đây nổi điên với anh?
Cô có tư cách gì mà làm ầm lên với anh? Anh nói cho cô biết, sau này cấm
cô lén lút đi tìm Tôn Lăng Hy, nếu cô còn không ghi nhớ lời anh, anh
đánh cho cô gãy chân! Cả đời này cũng đừng hòng đi đâu được nữa, ngoan
ngoãn ở nhà mà hầu hạ bố anh!”
Chu Tiểu Manh khóc òa lên một
tiếng, là thứ âm thanh phát ra từ đáy cổ họng, âm thanh bi thiết nhất mà
con người phát ra trong lúc tuyệt vọng: “Trả lại cho em! Trả lại cho
em!”
Chu Diễn Chiếu hất tay Chu Tiểu Manh ra, cầm vòi sen xối loạn xạ vào mặt cô: “Chưa tỉnh thì tỉnh lại rồi nói chuyện tiếp!”
Chu Tiểu Manh khóc lóc, oằn người lại, vừa thút thít vừa vùng vẫy giãy giụa: “Trả lại cho em…”
Mu
bàn tay của Chu Diễn Chiếu bị cô cắn gập vào, nước lạnh làm vết thương
đau nhói lên, anh ta nổi điên, vứt vòi hoa sen, khóa trái cửa lại, đi
xuống lầu tìm hộp thuốc, vừa đúng lúc Tiểu Quang đang lặng lẽ đứng dưới
nhà, thấy anh ta đi xuống, gã cũng không hỏi tiếng nào, đưa luôn hộp
thuốc trên tay ra. Chu Diễn Chiếu đang bừng bừng lửa giận không có chỗ
nào xả, đón lấy rồi ném mạnh hộp thuốc xuống bàn, đổ hết cả chai lọ bên
trong ra. Tiểu Quang vẫn không hé răng nửa lời, tìm băng gạc, đổ thuốc
bột lên, ấn vào vết thương trên mu bàn tay Chu Diễn Chiếu. Dường như vết
thương bị đổ thuốc bột vào rất đau đớn, Chu Diễn Chiếu không nhịn được,
nhíu mày nói: “Cậu nhẹ tay thôi, tôi có què tay cụt chân gì đâu!”
“Anh Mười, em thấy anh cũng chẳng mấy nữa là què chân cụt tay đâu.”
Chu Diễn Chiếu nghe Tiểu Quang nói câu này, chẳng hiểu sao lại không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm gã ta.
“Ban đầu em đã khuyên anh Mười thế nào? Nhưng anh lại mềm lòng không nghe theo.”
“Tôi với cô ta từ nhỏ lớn lên bên nhau…”
“Nếu
anh Mười còn niệm chút tình anh em ấy, thì lúc đầu cần phải quyết đoán,
giết cô ta cho xong, kết thúc mọi chuyện, mỗi năm đi tảo mộ mua thêm bó
hoa là được rồi. Nếu không, thì đuổi cô ta đi thật xa, chẳng phải cô ta
muốn đi Canada đấy ư? Tội gì phải lừa cô ta trở về? Để cô ta sống chẳng
bằng chết thế này, đấy là anh Mười đang niệm tình anh em sao?”
“Mấy người hôm nay tạo phản hết rồi à?”
“Em
không dám.” Tiểu Quang vẫn giữ giọng điệu lạnh như băng: “Ít nhất, em
cũng không dám chạm vào anh Mười. Dẫu có nổi điên kiểu gì, nếu không
phải anh Mười ngầm cho phép, cô ta có thể gây ra thương tích không chứ?
Em biết anh Mười mềm lòng, nhưng áy náy là thứ anh Mười không nên có.
Ngày xưa, anh Mười dạy chúng em thế nào, làm nghề của chúng ta, chỉ sợ
có lương tâm. Ngay cả lương tâm cũng không nên có, huống hồ là áy náy.
Anh Mười cứ dung túng cô ta như vậy, thế nào cũng có ngày xảy ra
chuyện.”
Ánh mắt Chu Diễn Chiếu sắc như dao, nhưng Tiểu Quang vẫn
thong thả nói hết lời, hai tay cũng không dừng lại, thoáng cái đã băng
bó xong. Vẻ tức giận trên gương mặt Chu Diễn Chiếu biến mất, anh ta chợt
bật cười: “Cậu nói phải lắm, hôm nay tôi dung túng cô ta quá rồi, chắc
trong lòng cô ta không thoải mái, khóc một lúc là hết thôi.”
“Những
chuyện kiểu này, đàn bà có ai mà không đau lòng đâu.” Tiểu Quang tỉnh
bơ, giọng bình tĩnh vô cùng: “Vả lại, quy tắc từ lúc ban đầu anh Mười
lập ra đã sai rồi, từ khi có cô ta, anh không có người nào khác nữa, cô
ta còn tưởng anh Mười thật tình với mình nữa. Cô Tôn đột nhiên xuất
hiện, đương nhiên cô ta phải khó chịu thôi.”
“Tôi lười lắm. Đàn
bà phiền phức như vậy, cùng lúc bảo tôi đối phó với hai người… vả lại
tôi không quen ngủ giường lạ bên ngoài.”
“Vì vậy em mới nói ngay
từ đầu quy tắc anh Mười lập ra đã sai rồi, nếu cô ta chỉ là một món đồ
chơi, thì anh Mười muốn thế nào phải theo thế ấy. Anh không quen ngủ bên
ngoài thì dẫn về nhà, không được hay sao.”
Chu Diễn Chiếu bị gã
ta hết câu này đến câu khác dồn ép, dần dần không còn gì để nói lại nữa,
cuối cùng trầm mặc giây lát, đoạn trả lời: “Phải, cậu nói đúng, tôi áy
náy.”
“Chẳng phải cô ta đã lấy tiền sao? Anh Mười cũng trả cô ta không ít rồi, đàn bà bên ngoài đâu có đắt thế?”
Chu Diễn Chiếu tỏ vẻ hết sức mệt mỏi: “Cậu không cần nói nữa, tôi biết rồi.”
“Anh
Mười không nhập nhằng thì tốt.” Giọng Tiểu Quang không chút vui vẻ,
ngược lại còn giống như đang châm biếm. Chu Diễn Chiếu nuốt cục tức
xuống, nói: “Tôi không lên lầu nữa, cậu kiếm ai đấy lên xem sao, nếu cô
ta khóc đủ rồi thì lôi ra khỏi phòng tôi.”
“Vâng.” Tiểu Quang nhận lệnh, nhưng vẫn không cất bước: “Còn một chuyện nữa, anh Mười từng hứa với em…”
“Chuyện gì?”
“Nếu
anh đã quyết ý giả bộ hồ đồ, thì em cũng đành hồ đồ theo vậy, có điều,
nếu lần sau anh Mười sai em đi làm chuyện gì nữa, em sẽ không làm đâu.”
Thấy
Chu Diễn Chiếu lặng im không nói, Tiểu Quang lại tiếp lời: “Trong lòng
anh Mười cũng tự hiểu rồi, còn bao nhiêu hãy đưa hết cho em đi. Cái thứ
ấy, ông cụ đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không thể đụng
vào được.”
Rốt cuộc, Chu Diễn Chiếu cũng mở miệng, ngữ điệu lạnh
băng cơ hồ khiến người ta rét run: “Cậu cũng giỏi lấy ông cụ ra nạt tôi
nhỉ, cậu tưởng năm đó ông cụ dùng ít chắc?”
“Đã sai một lần, há
lại muốn sai thêm một lần nữa ư? Anh Mười khi đó nói với em thế nào? Anh
bảo tuyệt đối không thể rơi vào hoàn cảnh như ông cụ được.”
“Hết rồi”, Chu Diễn Chiếu bực dọc nói: “Cô ta nốc hết rồi.”
Đồng tử Tiểu Quang hơi co lại, gã ta hỏi: “Còn bao nhiêu viên? Thứ ấy có thể gây chết người đó.”
“Bảy tám viên gì đấy, tôi bắt cô ta ọe cả ra rồi, cậu lên xem sao, nếu không ổn thì đưa cô ta tới chỗ bác sĩ Hầu.”
Tiểu
Quang đắn đo giây lát, rồi cầm chùm chìa khóa Chu Diễn Chiếu quẳng trên
mặt bàn, rảo bước đi lên lầu. Gã ta còn quen thuộc nơi này hơn nhà của
chính mình, mở cửa phòng ngủ của Chu Diễn Chiếu ra, gã chỉ nghe trong
nhà tắm có tiếng nước chảy róc rách, nhưng không nghe thấy tiếng khóc.
Gã dùng chìa khóa mở cửa nhà tắm, vừa đẩy ra, đột nhiên có một luồng gió
mạnh thốc tới. Thân thủ Tiểu Quang rất giỏi, một chiêu ném qua vai lập
tức quật đối phương ngã ngửa ra đất. May mà gã còn nương tay, khhông dốc
hết sức, nhưng Chu Tiểu Manh vẫn bị quật xuống đất, gáy đập mạnh xuống
sàn nhà, suýt hôn mê tại chỗ. Tiểu Quang thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả
gương mặt đẫm nước, quần áo trên người cũng ướt sũng. Cô cuộn tròn người
nằm dưới đất, hơi thở vô cùng yếu ớt. Gã đưa tay xem mạch đập ở cổ Chu
Tiểu Manh, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, thầm nhủ chắc chắn Chu Diễn
Chiếu đã ép cô ta nôn ra hết, bèn nói: “Cô chủ, tôi đỡ cô dậy nhé, cô đi
được chứ?”
Chu Tiểu Manh tựa như trông thấy ma quỷ hiện hình, tóm chặt lấy cổ áo Tiểu Quang, rít giọng thét lên the thé: “Trả cho tôi!”
“Cô hai, quậy đủ rồi đấy. Anh Mười đi rồi, đi tới chỗ cô Tôn rồi, tôi khuyên cô, tốt nhất hãy an phận thì hơn.”
Bấy giờ ánh mắt Chu Tiểu Manh dường như mới bớt đờ đẫn, lẩm bẩm hỏi: “Đi rồi à?”
“Đi
rồi.” Tiểu Quang hờ hững gạt những ngón tay cô ra, sau đó dỡ mạng sườn
cô, nâng cô đứng dậy: “Đi được không? Hay là gọi dì Lý lên nhé?”
“Không, tôi muốn mẹ.” Chu Tiểu Manh cực kỳ yếu ớt, trên trán đầy những giọt mồ hôi lấm tấm: “Tôi muốn mẹ tôi…”
“Cô chủ thôi đi, anh Mười đi rồi, đóng kịch cho tôi xem cũng vô dụng thôi.”
Chu
Tiểu Manh đột nhiên bật cười, từ sau khi ông Chu Bân Lễ xảy ra chuyện,
Tiểu Quang chưa lần nào thấy cô cười như thế, rạng rỡ ấm áp, như thể cô
vẫn là công chúa được cưng chiều của nhà họ Chu vậy. Tiểu Quang nhớ lại
lần đầu tiên gã gặp cô, cũng là lần đầu tiên Chu Diễn Chiếu dẫn gã về
nhà họ Chu, cô vừa tan học về, lúc đi qua phòng khách còn khẽ khàng một
tiếng: “Em chào anh!” sau đó nhoẻn miệng cười tươi tắn, xoay người đi
lên cầu thang. Khi ấy, cô mặc bộ váy công chúa màu trắng như tuyết,
trông như công chúa Bạch Tuyết trên phim vậy. Chu Tiểu Manh cười xong,
đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay đỡ của gã, xoay người lao về phía cửa
sổ. Tiểu Quang cả kinh, vội nhao tới, song vẫn không kịp căn lại, cả
người cô đã lộn ra ngoài khung cửa, gã chỉ kịp chụp lấy một cánh tay cô.
Chu Tiểu Manh lơ lửng trong không trung, Tiểu Quang lập tức vươn tay
kia ra tóm lấy cổ cô lôi trở lại.
Toàn thân Chu Tiểu Manh cơ hồ
chẳng còn chút sức lực nào, để mặc cho Tiểu Quang kéo mình vào trong,
sau đó mềm nhũn nằm vật ra thảm. Tim Tiểu Quang đập thình thịch vì dùng
sức quá dộ, gã chững lại một chút, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Chu Tiểu
Manh, nói: “Chuyện vừa rồi tôi sẽ không nói cho anh Mười biết, cô chủ
đừng làm những chuyện ngu ngốc ấy nữa. Nếu không, người thiệt chỉ có cô
thôi. Đây là lầu hai, ngã xuống dưới đó chỉ tàn phế chứ không chết, vừa
hay đúng ý anh Mười.”
Tròng mắt Chu Tiểu Manh khẽ chuyển động,
chừng như không còn sức nói gì nữa. Tiểu Quang đỡ cô dậy, nửa dìu nửa
bế, toàn thân Chu Tiểu Manh rũ ra, dựa hẳn lên người gã, giọng cô rất
nhẹ, gọi một tiếng: “Tiểu Quang.”
Bình thường, những lúc khách
khí cô thường gọi anh là anh Quang, nhưng đa phần chỉ phớt lờ như không
nhìn thấy. Thực ra, Chu Tiểu Manh cực kỳ căm hận Tiểu Quang, bản thân gã
cũng tự hiểu. Năm đó, chính gã đã ở trước mặt Chu Diễn Chiếu đề nghị
diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhưng cuối cùng Chu Diễn Chiếu không nghe
theo.
“Anh trai tôi rất tin cậy anh…”
Gã vẫn im lặng, Chu
Tiểu Manh tựa như đang thì thầm, càng nói càng nhỏ dần: “Nhưng anh ấy
cũng đố kỵ ghê lắm, rất ghê… điều này chắc chắn anh biết rồi…”
Tiểu Quang rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn cô, giọng nói vẫn tỉnh bơ hờ hững: “Cô chủ muốn nói gì?”
“Tôi đánh cuộc với anh… rồi sẽ đến một ngày, anh ấy sẽ lấy mạng anh…”
Tiểu Quang làm lơ, tựa như không nghe thấy cô nói gì.
“Anh
ấy tin tưởng anh chừng nào, thì cũng không thể chấp sự phản bội của anh
chừng ấy…” Ngón tay lạnh giá của Chu Tiểu Manh nâng gương mặt gã lên,
trước khi gã kịp ngạc nhiên, cặp môi mềm mại của cô đã áp lên môi gã.
Trong
chớp mắt ngắn ngủi, Tiểu Quang sực hiểu, lập tức đẩy Chu Tiểu Manh ra.
Chu Tiểu Manh bị gã đẩy cho loạng choạng, sau khi trụ vững mới nhếch
miệng nở một nụ cười khinh miệt, nhìn Chu Diễn Chiếu đứng ở cầu thang.
Tiểu Quang không nói không rằng, Chu Tiểu Manh cất tiếng hỏi vặn: “Anh
trai, không phải anh đi rồi sao?”
“Anh lên lấy quần áo.” Chu Diễn Chiếu không buồn nhìn cô, chỉ nhìn Tiểu Quang: “Cậu mặc kệ nó, nó cắn thuốc phát điên lên đấy.”
Tiểu
Quang làm thinh, Chu Diễn Chiếu bước tới, cầm cánh tay Chu Tiểu Manh
đẩy vào phòng, suýt làm cô ngã nhào: “Chu Tiểu Manh, đừng tưởng vừa nãy
anh nhịn cô mà cô được đằng chân lân đằng đầu. Tiểu Quang là người thế
nào anh biết quá rõ rồi, cô đừng chọc vào cậu ấy.”
Trong bóng
tối, đôi mắt Chu Tiểu Manh sáng rực, như thể dòng suối trong phản chiếu
ánh trăng: “Anh à, anh nói câu này nghe oách thật đấy. Nếu chẳng phải em
biết anh không hứng thú với đàn ông, không khéo lại tưởng hai người mới
là một đôi!”
“Người của anh, cấm cô đụng vào.” Chu Diễn Chiếu
gằn giọng nhấn từng chữ một: “Bằng không, cô có nằm trên giường ba tháng
thì cũng đừng trách tôi.”
Chu Tiểu Manh khẽ cười, tiếng cười eo
éo như mèo vậy. Cô vươn tay ra, dường như muốn vuốt ve khuôn mặt Chu
Diễn Chiếu, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, “rầm” một tiếng đóng sập
cửa lại, cánh cửa sém chút nữa đập vào chóp mũi cô. Cô đứng sững ở đó,
nghe tiếng bước chân bên ngoài xa dần, cả người tựa hồ bị rút hết sức
lực, gục lên cánh cửa, chầm chậm thở hắt ra một hơi.
Đêm hôm ấy
cô ngủ không yên giấc, mơ thấy rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Người
trong mơ có gương mặt xa lạ, cầm tay cô hỏi: “Tiểu Manh, chúng ta cùng
đi nhé…”
Cô khẽ chạm vào gương mặt ấy, người kia liền tan thành bột phấn, bị gió cuốn bay tứ tán khắp nơi, chẳng còn lại một hạt bụi.
Hôm sau là một ngày đẹp trời, trời quang mây tạnh, tiết thu mát mẻ.
Chu
Tiểu Manh ngủ không ngon giấc, mí mắt hơi sưng lên. Chu Diễn Chiếu
không ở nhà ăn bữa sáng. Hôm nay, Chu Bân Lễ dường như vô cùng bất an,
ông ngồi đó không chịu ăn cháo, hộ lý khuyên bảo thế nào cũng không
nghe. Chu Tiểu Manh thấy mà phát bực, bèn bước tới nói: “Để đấy tôi!”,
đoạn đón lấy bát cháo từ tay người hộ lý.
Cháo hơi nóng, Chu Tiểu Manh xúc một thìa, chầm chậm thổi nhẹ, rồi dỗ dành: “Bố ơi, ăn cháo nào.”
Chu Bân Lễ ngây ngô nhìn cô một lúc, đột nhiên hỏi: “Tiểu Manh, ai đánh con thế?”
“Có ai đánh con đâu.”
“Đừng gạt bố…” Chu Bân Lễ bập bẹ nói không rõ tiếng: “Cổ con…”
Chu
Tiểu Manh xưa nay chẳng bao giờ chịu soi gương, lúc này mới cúi đầu
xuống nhìn kỹ, thì ra hôm qua Tiểu Quang tóm lấy cổ, kéo cô lên, đã làm
cổ cô tím bầm lại. Cô nói: “Không có gì, giờ thể dục hôm qua, con nhảy
xà đơn nhưng không qua nổi…”
Chu Bân Lễ nhệch miệng cười: “Nhảy xà đơn… Tiểu Manh ngốc…”
Chu
Tiểu Manh cũng cười theo: “Vâng, con sợ ghê lắm…” Hồi nhỏ cô sợ nhất là
đau, không chịu trượt băng, cũng không chịu tập xe đạp, sợ ngã đau. Vì
vậy, mỗi lần đến giờ thể dục, nếu phải nhảy ngựa hay xà đơn, cô chẳng
bao giờ đạt yêu cầu cả.
“Mẹ con nói… con gái phải cẩn thận… đừng để lại sẹo…”
“Ừm, con biết rồi.” Chu Tiểu Manh vừa nói vừa dỗ dành ông ăn cháo: “Bố ăn nhanh lên nào, không là con lại muộn học đấy.”
“Anh con đâu?”
“Anh ấy đi làm rồi.”
“Không đánh nhau với người ta đấy chứ?”
“Không mà, anh ấy không đánh nhau với người ta từ lâu lắm rồi.”
Ký
ức của Chu Bân Lễ lại bắt đầu hỗn loạn, giống như một đứa nhỏ không thể
nhớ nổi trình tự thời gian, nhưng được cô dỗ dành, ông cũng nhanh chóng
ăn hết bát cháo. Chu Tiểu Manh cầm khăn ướt giúp ông lau mặt, lại nói:
“Hôm nay trời đẹp lắm, để chị Từ đưa bố ra vườn hoa nhé, được không ạ?”
“Con đi học… muộn giờ…”
”Không sao, con đi ngay đây.”
“Đừng để muộn…”
Cô
cầm cặp sách ra ngoài, lúc đến cửa thay giày mới sực nhớ ra, hôm nay là
thứ Bảy. Cô ngồi trên chiếc ghế chỗ tiền sảnh, nhất thời ngẩn ngơ, song
rốt cuộc cũng xỏ giày vào, để cặp sách xuống, cầm ba lô bước ra ngoài.
Lái xe hỏi: “Cô chủ đi đâu ạ?”
Kỳ thực, cô cũng chẳng có nơi nào để đi cả, chỉ là không muốn ở trong ngôi nhà ấy. Cô đáp: “Tôi muốn đi xem điện thoại mới.”
Lái
xe chở cô đến trung tâm thương mại, rồi theo sát cô như hình với bóng
không rời. Toàn bộ tầng bảy đều bán đồ điện tử, có rất nhiều cửa hàng ủy
quyền của các hãng khác nhau, cô xem hết cửa hàng này đến cửa hàng
khác, rốt cuộc vẫn không mua được gì. Cô nói với lái xe: “Những cái này
đều không hợp, tôi muốn đến chợ đồ điện tử.”
Tay tài xế lộ ra vẻ
khó xử, trong thành phố có một chợ đồ điện tử rất nổi tiếng, nguyên bảy
tầng lầu chỉ bán máy tính và điện thoại di động. Nhưng ở đó, mỗi tầng
đều chia thành các ki-ốt nhỏ cho thuê lại, chẳng những rồng rắn hỗn tạp
mà còn giống như mê cung vậy. Lái xe đề nghị: “Hay là cô chủ nói muốn
mua điện thoại kiểu gì, để tôi bảo anh Quang sai người đi mua về cho
cô.”
“Anh trai tôi không cho tôi tìm Tiểu Quang.” Chu Tiểu Manh
sa sầm mặt, dẩu môi lên: “Muốn gọi điện thoại thì anh đi mà gọi, tôi
không thèm động vào hạng người xúi quẩy ấy đâu!”
Mặc dù nghe cô
nói vậy, nhưng tay lái xe vẫn kiên quyết gọi điện thoại cho Tiểu Quang.
Quả nhiên, Tiểu Quang nghe điện thoại, thấy bảo là chuyện của Chu Tiểu
Manh, gã thoáng ngập ngừng do dự, cuối cùng mới nói: “Cậu đi với cô ấy,
đừng để mất dấu là được.” Tay lái xe xưa nay chưa từng thấy Tiểu Quang
do dự như thế bao giờ, không khỏi giật mình khiếp sợ, liền gác máy, đoạn
nói với cô: “Anh Quang bảo tôi đưa cô đi…” Anh ta nói tới đây, lại
không kìm được bổ sung thêm một câu: “Cô chủ, chỗ đó rất phức tạp, lại
đông người nữa, cô không thể đi lung tung, bằng không xảy ra chuyện thì
tôi không gánh vác nổi đâu.”
“Tôi chỉ đi mua cái điện thoại di
động thôi mà.” Chu Tiểu Manh lấy làm tức giận: “Tôi có phải trẻ con ba
tuổi đâu, suốt ngày cứ sợ người ta lừa đem bán là sao.”
Lúc họ
đến chợ đồ điện tử mới biết, Tiểu Quang vẫn không yên tâm, vì vậy đã đặc
biệt báo cho sếp sòng quản lý khu vực này là La Sĩ Hào, hay còn được
gọi là anh Hào. Con người La Sĩ Hào cực kỳ hào sảng thoải mái, y nói:
“Cô hai đến chơi chợ, ấy là nể mặt chúng tôi lắm, có điều giờ mới dẹp
đường sợ không kịp, để tôi bảo thêm mấy thằng đi theo cô hai là được.”
Vì vậy, Chu Tiểu Manh vừa mới xuống xe đã có bảy tám gã cao to bước lên
đón, đồng thanh chào một tiếng: “Cô hai!”
Chu Tiểu Manh không
vui, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Tay lái xe dính chặt lấy cô,
giúp cô xách ba lô, bảy tám người kia tiền hô hậu ủng xung quanh, tựa
như lính dẹp đường, vừa đi vào khu mua bán ồn ã tiếng người đã vây kín
cô vào giữa, tạo thành lớp tường đồng vách sắt. Mấy người đó thể hình
đều vạm vỡ, cao hơn một mét tám, trông như mấy tòa tháp sắt, Chu Tiểu
Manh bị bọn họ vây quanh, có kiễng hết chân lên cũng chẳng nhìn thấy gì
bên ngoài.
Chu Tiểu Manh dở khóc dở cười, nhưng La Sĩ Hào vẫn
chưa yên tâm, còn gọi điện cho lái xe, đặc biệt được yêu cầu nói chuyện
với cô: “Cô hai, cô cứ việc đi chơi thoải mái! Bảy tầng nhà này cô vừa
mắt cái gì, cứ nói ra là được. Hiếm hoi lắm cô mới tới đây một chuyến,
dù thế nào cũng phải cho chúng tôi chút thể diện chứ.”
Chu Tiểu Manh đành cười cười nói: “Cảm ơn anh Hào, lúc về tôi sẽ bảo anh tôi cảm ơn anh!”
“Không
cần không cần! Tôi nợ đại ca nhiều lắm mà! Hôm nay dẫu cô có mang xe
container đến khuân hàng về thì tôi vẫn giữ trọn được đạo chủ nhà mà, ha
ha ha…”
Chu Tiểu Manh nghe anh ta nói năng chẳng ra ông chẳng ra thằng, đành khách sáo cám ơn rồi đưa điện thoại cho lái xe.
Sau
đó, cô được bảy tám tên cao to lực lưỡng hộ tống, chầm chậm đi vào chợ.
Thời điểm này đúng dịp ngày khai trương tháng Chín mới qua không lâu,
rất nhiều sinh viên mới tranh thủ hai ngày nghỉ đến chợ đồ điện tử để
mua máy tính, vì vậy cả khu bán tầng một đều ồn ã tiếng người, chen chúc
chật chội vô cùng. Có điều, bảy tám người này đều là thuộc hạ đi theo
La Sĩ Hào bảo kê nơi này, vừa đi vừa hò hét vừa đẩy vừa gạt, vẫn rẽ ra
được một con đường giữa đám người. Chu Tiểu Manh thấy người đông quá, sợ
xảy ra chuyện, bèn nói: “Đừng chen chúc ở đây nữa, tôi lên tầng trên
xem.”
Chẳng ngờ tầng hai toàn cửa hàng bán phần cứng máy tính để
tự lắp ráp, còn đông người hơn, Chu Tiểu Manh đứng trên cầu thang cuốn
nhìn lướt qua, rồi đi thẳng lên tầng ba, tầng bốn, chỗ này chuyên bán
máy ảnh, dòng người cũng thưa thớt hơn hẳn. Chu Tiểu Manh không nghĩ ra
cách nào để cắt đuôi bao nhiêu người bên cạnh mình, đành chầm chậm lê
bước xem máy ảnh một lúc, sau đó lên tầng trên xem điện thoại di động.
Bảy
tám gã to con đi bên cạnh cô quả tình rất bắt mắt, chỉ một chốc sau
quản lý khu chợ đã chạy đến, cười toe toét chào hỏi từ xa: “Anh Uông!
Anh Lưu! Mấy anh hôm nay đến lấy hàng gì vậy? Hay là lên văn phòng trên
tầng chín ngồi chơi cho mát?”
“Không cần, cô hai đến chơi chợ, bọn tôi đi với cô ấy thôi.”
“Chào
cô hai!” Quản lý khu chợ hiển nhiên đã hiểu lầm, cười nói: “Không ngờ
em gái anh Hào lại văn nhã xinh đẹp thế này. Cô hai nhắm được món gì
chưa, để tôi bảo chủ tiệm mang ra cho cô xem.”
Trong đầu Chu Tiểu Manh lóe lên một ý, liền hỏi: “Văn phòng của anh trên tầng chín hả?”
“Vâng, vâng! Cô hai có muốn lên uống tách trà không ạ?”
“Uống trà thì khỏi cần…” Chu Tiểu Manh cười ngượng ngịu: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh…”
“À được được! Cô chủ đi lối này có thang máy lên thẳng trên đó.”
Bảo
là thang máy lên thẳng, thực ra là thang máy vận chuyển hàng hóa. Cũng
may là thế, nên cả chục người đi vào mới không bị quá tải, mà cũng không
đến nỗi quá chen chúc chật chội. Lên đến tầng chín, Chu Tiểu Manh nói:
“Tôi vào nhà vệ sinh, mấy anh ở đây đợi đi.”
Lái xe và đám người
kia đều là đàn ông, đương nhiên không thể theo cô vào nhà vệ sinh. Nhưng
anh ta vẫn hết sức cẩn thận, gõ cửa trước, đích thân vào nhà vệ sinh nữ
xem qua một lượt, bấy giờ mới để Chu Tiểu Manh đi vào, còn bản thân
đứng canh ngay ngoài cửa. Chu Tiểu Manh vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại,
các suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu. Nhà vệ sinh chỉ có một cửa
ra vào, hơn nữa còn hướng ra phía hành lang, lái xe đang canh bên ngoài,
mà bảy tám gã cao to lực lưỡng kia đều đứng ở hành lang hút thuốc. Nhà
vệ sinh cũng chỉ có một cửa sổ, ô cửa rất nhỏ, lại có lưới chống trộm,
nhìn xuống bên dưới là phố xá, người và xe cộ bé như đồ chơi.
Cô
khẽ cắn môi, trèo cửa sổ không xong, xông ra ngoài đánh ngất chín gã to
con kia thì không được. Xem chừng hôm nay lại công toi một chuyến rồi.
Có điều, cũng chưa chắc đã công toi, cô vừa vặn vòi nước rửa tay, vừa
ngẫm nghĩ, cách thì cũng có, chỉ là hơi mạo hiểm chút thôi.
Sau
khi cô ra ngoài, tay lái xe cảm thấy tâm trạng cô hai kém hơn rõ rệt, mí
mắt cô vốn đã phù lên, giờ chẳng thấy bớt đi chút nào, hơn nữa bộ dạng
còn có vẻ rất không vui.
Chu Tiểu Manh hỏi tay quản lý: “Anh là quản lý ở đây hả?”
“Vâng, vâng ạ, tôi họ Trịnh.”
“Quản lý Trịnh, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?”
“Được
ạ, được ạ.” Quản lý Trịnh rõ ràng rất bất ngờ, vội luống cuống dẫn cô
vào phòng của mình. Bảo là văn phòng, thực ra chỉ là một gian rất nhỏ,
kê được một bộ bàn ghế với một chiếc xô pha bé tí tẹo. Chu Tiểu Manh
chau mày nói: “Mấy anh ở ngoài này đợi tôi, tôi có chuyện muốn hỏi quản
lý Trịnh.”
Lái xe trông thấy căn phòng bé xíu, bèn cùng đám người
kia đợi bên ngoài hành lang. Chu Tiểu Manh hạ giọng, thì thầm hỏi tay
quản lý: “Anh quản lý cả khu chợ này đúng không?”
“Đúng vậy, từ tầng một cho đến tầng bảy, đều do tôi quản lý…”
“Có nhà nào bán dụng cụ vô tuyến không?”
“Đương nhiên là có! Nguyên một nửa tầng sáu toàn là…”
“Bé cái miệng thôi, tôi muốn mua chút đồ.”
Quản lý Trịnh nhìn bộ dạng ấy của cô, không khỏi có chút nghi hoặc: “Cô muốn mua gì ạ?”
Chu
Tiểu Manh dường như hết sức ngượng ngùng khó xử, hai bàn tay đan vào
nhau, giọng nói càng thêm lí nhí: “Tôi nghe nói… nghe nói… có thể sao
chép được thẻ sim điện thoại…”
Giám đốc Trịnh hỏi ngược lại cô: “Cô muốn thứ ấy làm gì vậy?”
“Tôi
có một người bạn thân, cô ấy… cô ấy… cô ấy hình như… cô ấy lại cùng bạn
trai tôi…” Vành mắt Chu Tiểu Manh đỏ lựng lên: “Tôi cũng không biết
mình đoán đúng không nữa…”
“Sim điện thoại không thể sao chép
được, toàn là mấy trò lừa gạt thôi.” Thấy một vị thiên kim tiểu thư ngân
ngấn nước mắt, quản lý Trịnh không khỏi động lòng: “Cô từ bỏ ý định ấy
đi thôi, toàn là trò lừa gạt cả, không thể làm được đâu.”
“Anh trai tôi mà biết, chắc chắn sẽ đánh tôi chết mất…” Nước mắt Chu Tiểu Manh sắp sửa tràn ra: “Anh giúp tôi được không…”
Quản
lý Trịnh thấy cô nước mắt lưng tròng, dường như vừa xấu hổ vừa quẫn
bách, cảm thấy mình rõ ràng có thể giúp được cô tiểu thư này, hào khí
lập tức bốc lên ngùn ngụt. Anh ta nhỏ giọng nói: “Sao chép sim điện
thoại đúng là trò lừa đảo, có điều, nếu muốn nghe được điện thoại của
người khác thì cũng không phải không có cách.”
Chu Tiểu Manh sụt sịt hỏi: “Vậy có cách gì?”
“Cô cứ ngồi đây, để tôi đi lấy mấy chiếc di động cho cô xem.”
“Được.” Chu Tiểu Manh vẫn lo lắng không yên: “Nhưng mấy người bên ngoài kia mà biết được, lại báo với anh trai tôi…”
“Không sao không sao, tôi đảm bảo họ không nhìn ra được đâu, chỉ thấy tôi cầm điện thoại di động lên thôi.”
Quản
lý Trịnh chạy đi một lát, rồi tự mình bê lên một thùng giấy lớn, những
người bên ngoài nhìn thấy bên trong thùng giấy chất đầy có ngọn các loại
hộp điện thoại đủ màu đủ kiểu còn chưa bóc niêm phong nên cũng không
hỏi han nhiều. Quản lý Trịnh mang thùng giấy vào phòng, vừa giới thiệu
các loại điện thoại cho Chu Tiểu Manh, vừa bới ra một hộp giấy nhỏ dúi
cho cô, đoạn dặn dò: “Hướng dẫn sử dụng bên trong, cô xem qua là biết
dùng ngay.”
Chu Tiểu Manh tỉnh bơ như sáo, nhanh chóng nhét hộp
giấy vào ba lô của mình, khi đòi đi vệ sinh, cô đã lấy lại ba lô từ tay
lái xe. Sau đấy, cô lại nhặt ra hai chiếc di động, rồi gọi lái xe vào
thanh toán, nhưng bị người của La Sĩ Hào cản lại: “Cô chủ khỏi lo, anh
Hào của bọn tôi đã nói rồi, cứ ghi vào sổ của anh ấy, chuyện nhỏ bằng
mắt ruồi ấy mà. Cô chủ còn cần gì nữa, cứ bảo bọn họ mang lên xem.”
“Không
cần, hai cái điện thoại này là được rồi.” Chu Tiểu Manh cố tình chọn
một cặp điện thoại tình nhân, kêu người gói lại. Lái xe giúp cô xách
chiếc túi giấy lớn đựng điện thoại, Chu Tiểu Manh đứng lên tạm biệt quản
lý Trịnh: “Cám ơn anh nhiều lắm!”
“Không có gì, không có gì.” Quản lý Trịnh cười khà khà: “Lần sau cô lại đến nhé.”
Mua
điện thoại xong, Chu Tiểu Manh tiếp tục đến trung tâm thương mại chọn
hai chiếc cà vạt, nghĩ ngợi một lúc, lại mua thêm một đôi giày nam, tiện
thể chọn luôn một mớ tất. Mặc dù Chu Bân Lễ không đứng dậy được, nhưng
hằng ngày vẫn cần đi giày. Trong nhà tuy có cả đống người giúp việc,
nhưng chỉ mìnhh cô nhớ mua bít tất cho ông.
Cô ăn bữa trưa ở
trung tâm thương mại, đến chiều mới về nhà, không ngờ vừa vào đến cửa,
dì Lý đã đón lấy túi lớn túi nhỏ trong tay lái xe, thấp giọng bảo cô:
“Cậu Mười và cô Tôn về rồi.”
Muốn lên lầu, Chu Tiểu Manh buộc
phải qua phòng khách, dẫu chẳng có bụng dạ nào ngọt nhạt đãi bôi, cô
cũng phải ngoan ngoãn đi tới: “Em chào anh, chào chị Tôn.”
Chu Diễn Chiếu đang xem bóng đá trên ti vi, không đếm xỉa gì tới cô, chỉ nói: “Chị Tôn của em sẽ dọn đến đây ở một thời gian.”
Chu
Tiểu Manh thoáng ngạc nhiên, rồi lập tức nhoẻn miệng cười: “Thế thì hay
quá. Việc đính hôn cứ làm ở nhà luôn nhỉ, càng tưng bừng vui vẻ…”
“Làm
ở khách sạn đi, trong nhà không có đủ bàn, chẳng lẽ lại bắt chị Tôn của
em tự lo sao?” Chu Diễn Chiếu một tay cầm điều khiển từ xa, tay kia mân
mê ngọn tóc Tôn Lăng Hy. Cô có một mái tóc đen dài mượt, chất tóc đẹp
đến nỗi có thể đi làm người mẫu quảng cáo dầu gội đầu.
Chu Tiểu
Manh còn chưa nói gì, Tôn Lăng Hy đã mỉm cười: “Kỳ thực cũng không cần
tổ chức lễ đính hôn làm gì… nghi thức chỉ là phù phiếm thôi mà…”
“Ai
bảo không cần làm lễ đính hôn chứ?” Chu Diễn Chiếu nói: “Phải làm, phải
làm cho thật lớn, thật tưng bừng rộn rã vào! Người phụ nữ của Chu Diễn
Chiếu này, có làm lễ đính hôn lớn chừng nào cũng không quá đâu!”
“Thế
thì nên tìm một công ty tổ chức sự kiện ấy.” Chu Tiểu Manh cười cười
nói: “Để chốc nữa em lấy danh sách các công ty tổ chức sự kiện cho chị
Tôn xem. Phòng chị Tôn đã dọn dẹp chưa? Hay để em nhường phòng cho chị,
em xuống ngủ phòng khách ở tầng một, vừa vặn đối diện phòng bố luôn,
cũng tiện chăm sóc cho bố.”
“Phòng em nhỏ lắm.” Chu Diễn Chiếu hờ hững nói: “Lầu hai vẫn còn một phòng, để Lăng Hy ở đó là được.”
“Vậy
để em bảo người đi dọn dẹp.” Chu Tiểu Manh xoay người đi lên lầu, nhưng
Chu Diễn Chiếu gọi giật cô lại: “Lại mua một đống đồ nữa, tiền tiêu vặt
tháng này vượt mức, anh không trả nợ cho em đâu đấy.”
Chu Tiểu Manh nén giận đáp: “Mua cho bố mà.”
“Hả, bố còn dùng cà vạt làm gì?”
“Anh đính hôn, bố phải ăn mặc đàng hoàng chứ.”
“Còn một chiếc nữa thì sao?” Chu Diễn Chiếu mắt sắc như dao, sớm đã nhìn rõ đống túi giấy ấy.
“Mua
cho thầy giáo Tiêu.” Chu Tiểu Manh chỉ đợi anh ta hỏi câu này, nên cô
đáp rất rõ ràng lưu loát: “Người ta cứu mạng em, em cũng phải có lòng
biết ơn chứ.”
Chu Diễn Chiếu phì cười: “Lấy tiền của anh… để bày tỏ lòng biết ơn của em à?”
“Còn hơn anh dẫn anh ấy đến biệt thự ở trên núi kia!”
Tôn
Lăng Hy thấy hai người càng nói càng căng, chừng như sắp cãi nhau đến
nơi, vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Được rồi được rồi, Tiểu Manh mệt
rồi, đi mua sắm cũng mệt mỏi lắm chứ đùa. Mau lên lầu nghỉ ngơi một lúc
đi.” Nói đoạn, cô lại quay sang Chu Diễn Chiếu: “Con gái mà, đang tuổi
ăn diện, lúc này không tiêu tiền thì còn tiêu vào lúc nào nữa… Huống hồ
em ấy có mua cho mình đâu, toàn mua cho người trong nhà mà… Ông anh trai
như anh ấy, thường ngày tiêu tiền như rác, sao lại chặt chẽ với em gái
mình thế…”
Chu Diễn Chiếu cười khẩy một tiếng: “Một tháng tiêu
của anh gần trăm nghìn đồng còn chê này kén nọ, không biết thế nào là
đủ! Anh bằng ấy tuổi đầu đã tự mình kiếm tự mình tiêu từ lâu lắm rồi…
cũng không nhìn lại xem mình là cái thứ gì, giờ anh đang nuôi cô đấy,
tưởng mình là thiên kim đại tiểu thư thật chắc! Anh nói cho cô biết, nếu
cô tốt nghiệp mà anh không cho xu nào, cô tìm được việc chắc? Tự nuôi
mình được không?”
Chu Tiểu Manh tức đến nỗi môi run lên bần bật,
Tôn Lăng Hy thấy cô như sắp khóc òa đến nơi, vội vàng đẩy cô lên lầu:
“Đi lên nghỉ ngơi đã, anh trai em không giận em đâu… nào, để chị lên với
em, xem xem em chọn cà vạt gì cho thầy giáo Tiêu…” Cô vừa dỗ dành vừa
khuyên giải, cuối cùng cũng kéo được Chu Tiểu Manh đi.
Đi một
mạch lên lầu hai, Chu Tiểu Manh mới lau nước mắt, nói: “Chị Tôn, chị
không cần theo em đâu, để em bảo người dọn dẹp phòng cho chị nhé.”
“Đừng
vội, hẵng còn sớm mà. Em đi rửa mặt đi đã, ngủ không ngon phải không?
Trong mắt toàn tơ máu kìa. Con gái mà, giận lẫy với anh trai làm gì chứ?
Tính anh ấy thế nào có phải em không biết đâu, miệng sắc như dao,
nhưng lòng thì mềm như đậu hũ ấy.”
“Đấy là vì anh ấy yêu chị,
nên mới thế thôi.” Chu Tiểu Manh nhắc đến chuyện ấy là lại như muốn
khóc: “Anh ấy lúc nào cũng ghét em…”
“Đâu có đâu có, anh ấy chỉ
không hiểu tâm sự của con gái thôi mà, em mới chừng này tuổi, lại được
cưng như trứng mỏng từ bé, đôi lúc tiêu tiền hoang phí cũng đâu có gì.
Anh ấy chỉ sực nhớ ra vậy thôi, chứ chắc gì hàng tháng anh ấy đã xem hóa
đơn thẻ tín dụng, chẳng phải là nhân viên ở dưới trả thay hay sao. Em
tiêu tám chục hay một trăm nghìn, anh ấy làm sao biết được.”
Chu Tiểu Manh bấy giờ mới tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Chị Tôn vào phòng em ngồi một lát nhé, em đi rửa mặt đã.”
“Được.”
Phòng
Chu Tiểu Manh tuy không lớn lắm, nhưng vẫn là một gian phòng khép kín
đầy đủ, bên ngoài là gian sinh hoạt, Tôn Lăng Hy ngồi trên chiếc xô pha
kê ở đó, Chu Tiểu Manh rót trà cho cô, chợt sực nhớ ra: “Em quên béng đi
mất, giờ chị không thể uống trà được, em bảo họ mang nước hoa quả lên
nhé.”
“Không cần đâu, chị ngồi một lát thôi, em đi rửa mặt đi.”
Chu
Tiểu Manh cười xòa, vào buồng tắm rửa mặt. Tôn Lăng Hy đảo mắt nhìn
quanh, thấy trên tường có treo mấy bức tranh, bèn đứng lên xem xét. Lát
sau, Chu Tiểu Manh rửa mặt xong đi ra, Tôn Lăng Hy hỏi: “Mấy bức tranh
trên tường này đẹp thật đấy, em mua à?”
“Không, mẹ em vẽ đấy.”
“Ồ.”
Tôn Lăng Hy hiển nhiên đã biết mẹ của Chu Tiểu Manh dường như là một
chủ đề cấm kỵ ở nhà họ Chu, nên cũng không gặng hỏi gì thêm. Cô chuyển
chủ đề, nói sang mấy thứ mới mua. Chu Tiểu Manh liền bóc túi giấy, giở
từng thứ ra cho cô xem, món cuối cùng là một cặp điện thoại tình nhân.
Tôn Lăng Hy không kìm được nụ cười, hỏi: “Cái này em mua cho ai vậy?”
Chu Tiểu Manh đỏ mặt, đáp: “Em nói cho chị Tôn biết, nhưng chị khôngg được nói cho anh em biết đâu đấy…”
“Mua cho bạn trai à?”
“Không phải, là… là… mua cho thầy Tiêu…”
Tôn Lăng Hy thấy cô đỏ mặt, lại ấp a ấp úng, liền sực hiểu ra: “À! Chị biết rồi! Thì ra em thích thầy giáo Tiêu…”
“Không phải không phải!” Mặt Chu Tiểu Manh càng đỏ bừng lên: “Không phải như chị nghĩ đâu mà, chị đừng hỏi em nữa!”
“Được
rồi, được rồi, chị không hỏi nữa.” Tôn Lăng Hy cười tít mắt: “Chị xuống
trước xem anh em thế nào đã, em đừng để bụng những lời anh ấy nói nhé,
hôm nay anh ấy không được vui, khó tránh hơi nóng nảy một chút.”
Chu
Tiểu Manh tiễn Tôn Lăng Hy ra tận cửa phòng, rồi mới mỉm cười khép cửa
lại. Vừa đóng cửa, cô liền lục tìm hộp giấy nhỏ trong ba lô giở ra xem
quả nhiên là máy nghe trộm trong truyền thuyết, chỉ to bằng chiếc sim,
mỗi tội dày hơn sim điện thoại một chút. Cô lấy hết các thứ trong hộp
ra, đọc kỹ sách hướng dẫn sử dụng, rồi xé vụn cả hộp lẫn sách, đổ vào
toa lét. Vì sợ tắc toa lét, cô còn cố tình xả nước hai lần.
Nhìn
dòng nước xoáy nhanh trong toa lét, cô ngây ra trong thoáng chốc, rồi
lấy một túi giấy vệ sinh đã bóc dùng hết một nửa, rút một cuộn giấy ra,
giấu vật kia vào trong, rồi cẩn thận dán lại, đút vào trong túi, nhét
trả vào ngăn kéo tủ nhà tắm. Xong xuôi đâu đấy, cô mới gọi điện cho Tiểu
Quang, chưa gì đã hỏi phủ đầu: “Anh trai tôi tại sao lại mang người đàn
bà ấy về nhà?”
Tiểu Quang ngập ngừng chừng hai giây mới đáp:
“Anh Mười muốn dẫn ai về nhà thì dẫn. Cô chủ hãy nhớ rõ thân phận của
mình, đừng tự chuốc lấy phiền phức.”
“Vu Tiểu Quang, tôi nói cho
anh biết, các người đừng coi tôi như con ngốc nữa! Anh không nói cho
tôi, tôi sẽ đi hỏi anh ấy, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa rồi, tôi cũng
chẳng sợ gì nữa đâu!”
“Cô có bố, có mẹ, có anh trai.” Không thể
nhận ra cảm xúc gì từ trong giọng nói chậm rì rì của Tiểu Quang, nhưng
Chu Tiểu Manh nghe ra được ý tứ uy hiếp của anh ta, cô nghẹn ngào nói:
“Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi muốn đến trường, tôi muốn ở lại
trường.”
“Cô chủ trước nay đều không ở lại trường, nên bây giờ cũng không thể trở lại được.”
“Anh bắt tôi ở trong cái nhà này, tôi không chịu nổi!”
“Có được ắt sẽ có mất, cô muốn được thứ này, thì đành phải chịu mất thứ kia thôi.”
“Năm
đó không phải anh rất thích tôi sao? Tại sao anh không chịu giúp tôi dù
chỉ một chút? Anh trai tôi cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh cúc
cung trung thành với anh ấy thế?”
Thấy Vu Tiểu Quang im lặng hồi
lâu, Chu Tiểu Manh bắt đầu khóc lóc nỉ non: “Anh giúp tôi đi… coi như
tôi cầu xin anh… anh giúp tôi đi mà…”
Gã ta đã gác máy.
Chu
Tiểu Manh vùi mặt vào tấm ga trải giường, bắt đầu khóc òa lên thống
thiết. Cô cũng không rõ mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy mệt lử, liền
thút thít cuộn người lại như đứa trẻ nằm trong bụng mẹ, tựa hồ hy vọng
có được một lớp vỏ mỏng manh ngăn cách mình với tất thảy mọi khổ nạn
trên thế gian này. Cô để mặc nước mắt tuôn đầm đìa, cứ thế ngủ thiếp đi
lúc nào chẳng hay.
Chu Tiểu Manh bị người giúp việc đánh thức, vì
đã tới giờ cơm tối. Có điều, Chu Diễn Chiếu và Tôn Lăng Hy đã ra ngoài,
nghe bảo có một nhà hàng mới mở, đặc biệt mời hai người họ đến thử món.
Chu Tiểu Manh xốc lại tinh thần, tranh thủ lúc này bảo người giúp việc
thu dọn căn phòng sát vách với phòng mình. Cũng may, hằng ngày đều có
người quét tước, nói là dọn dẹp, chẳng qua cũng chỉ thay chăn mền mới,
thêm một hai cái bình, bày biện chút hoa tươi mà thôi.
Thông
thường, buổi tối Chu Bân Lễ đều ăn trong phòng riêng, Chu Tiểu Manh ăn
tối một mình, rồi gọi điện cho Tiêu Tư Trí: “Thầy Tiêu, em muốn gặp
thầy.”
Tiêu Tư Trí bất ngờ vì đây không phải phương thức liên lạc
thông thường, nhưng anh cũng rất nhanh trí, lập tức trả lời: “Được
thôi, ở đâu thì tiện nhỉ?”
“Thầy đang ở trường ạ? Hay gặp nhau ở quán ăn nhanh ngoài cửa Đông nhé.”
“Ừ.”
Chu
Tiểu Manh cầm điện thoại di động gọi lái xe đưa mình tới trường, quán
ăn nhanh bên ngoài cửa Đông mở cửa 24/24, đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều
sinh viên thường hay tới đây làm bài tập. Tiêu Tư Trí đã đợi cô ở trong
quán, thấy cô đi vào, liền vẫy tay gọi. Lái xe mặc dù cũng đi theo cô
vào trong, nhưng rất biết điều, mua đồ uống xong liền sang một bàn khác
ngồi.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói Tiêu Tư Trí không hề lo lắng, nhưng ánh mắt lại đượm vẻ âu lo.
“Không có gì.” Chu Tiểu Manh lấy cà vạt và điện thoại di động trong ba lô ra, nói: “Thầy Tiêu, em tặng thầy…”
“Cái này…” Tiêu Tư Trí vội vàng xua tay: “Em cầm về đi, tôi không cần…”
“Không
được, hôm ấy thầy bị đánh vỡ cả đầu… em vẫn luôn cảm thấy… không có cơ
hội cảm ơn thầy. Thầy nhận lấy đi, mấy thứ này cũng không đắt, chỉ là
một chút tâm ý của em…”
“Anh trai em đã cảm ơn tôi rồi, thật đấy!”
“Anh
trai là anh trai, em là em chứ. Thầy cứ nhận đi! Đằng nào em cũng mua
rồi…” Chu Tiểu Manh tựa như đang làm nũng: “Thầy không chịu nhận, chắc
là chê nó không đẹp rồi…”
“Đâu phải đâu phải!”
Đùn qua đẩy
lại một hồi, cuối cùng Tiêu Tư Trí cũng nhận lấy, đương nhiên, ánh mắt
anh tràn đầy nghi hoặc, song Chu Tiểu Manh cũng không tiện giải thích,
cô nói chuyện phiếm với anh được vài câu, lại hỏi: “Tối nay anh có bận
gì không ạ?”
“Không, có việc gì em cứ nói.”
Chu Tiểu Manh nheo mắt cười: “Khéo thật, em cũng không bận gì, chúng ta ra sân vận động tản bộ đi!”
Tiêu Tư Trí hiểu ý, lập tức nhận lời.
Đường
dành cho ô tô trong trường học không chạy tới sân vận động, Chu Tiểu
Manh quay sang bảo lái xe: “Anh đừng theo nữa, ở trên xe đợi tôi đi, tôi
sẽ về nhà trước mười giờ.”
Lái xe gật đầu đồng ý, Chu Tiểu Manh
không đi đường chính, mà leo qua khán đài đi xuống. Bệ xi măng ở bậc
cuối cùng rất cao, Tiêu Tư Trí nhảy xuống trước, rồi quay lại vươn tay
ra đỡ cô. Chu Tiểu Manh từ trên bệ xi măng cao nhảy xuống, lực quán tính
làm Tiêu Tư Trí suýt đứng không vững, anh ta ôm chặt cô lảo đảo một
chập. Chu Tiểu Manh bật cười khúc khích, cũng không buông tay anh ra
nữa.
Tối mùa thu, ánh trăng vằng vặc, họ đi vòng vòng trên sân
vận động, bên cạnh thi thoảng có người chạy bộ qua, âm thanh xào xạc
thoảng nghe như lá rụng. Hai người đi tới chỗ vắng vẻ, Tiêu Tư Trí mới
cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Thầy Tiêu, tôi cảm thấy kế hoạch của thầy có thể thực hiện được.”
“Kế hoạch gì chứ?”
“Giả làm bạn trai tôi.”
“Không phải cô nói…”
“Giờ
có thể được rồi.” Chu Tiểu Manh nói: “Anh trai tôi sẽ không phản đối
đâu.” Cô bổ sung thêm: “Anh từng cứu tôi, nếu chúng ta liên lạc dồn dập,
anh ấy ngược lại sẽ nghi ngờ, chi bằng làm bạn trai bạn gái, qua lại
công khai luôn.”
Tiêu Tư Trí ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Được đấy.”
“Vậy
chúng ta bắt đầu qua lại từ bây giờ luôn đi…” Giọng Chu Tiểu Manh nghe
như thể rất thoải mái: “Em xưa nay chưa yêu đương ai bao giờ, thầy Tiêu
phải chỉ dẫn nhiều đấy nhé!”
Tiêu Tư Trí cũng cười cười nói: “Yên tâm đi! Anh sẽ bảo vệ em!”
Mười
một giờ đêm Chu Tiểu Manh mới về đến nhà họ Chu, đêm xuống gió lạnh,
trên người cô còn khoác chiếc áo của Tiêu Tư Trí. Đó là áo khoác thể
thao, tay áo vừa dài vừa to, cô mặc trên người trông như chiếc váy ngắn
vậy. Chu Tiểu Manh nhẹ nhàng rảo bước lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra,
chợt ngửi thấy mùi thuốc là quen thuộc.
Trong bóng tối, chỉ thấy đốm lửa trên đầu điếu thuốc sáng lên như một viên hồng ngọc.
Cô
vươn tay ra bật đèn, thấy Chu Diễn Chiếu đang nửa nằm nửa ngồi trên
giường mình hút thuốc, bộ dạng xem chừng rất thoải mái, cả giày cũng
chẳng buồn cởi ra.
Chu Tiểu Manh hỏi: “Chị Tôn đâu?”
“Ngày
mai cô ấy mới dọn đến.” Chu Diễn Chiếu hỏi ngược lại cô: “Sao hả? Không
đợi được nữa rồi hả? Nghe Tiểu Quang nói, cô làm nhặng lên đòi đến ở
nội trú trong trường?”
“Em không ở trường thì còn ra thể thống gì
nữa?” Chu Tiểu Manh cười khẩy: “Anh trai ơi, buổi đêm đừng có vào lầm
phòng, lại thành ra trò cười đấy.”
“À, sợ tôi vào lầm phòng hả? Không phải để tiện cho cô với thằng họ Tiêu kia yêu đương à?”
“Em
yêu đương với ai anh đừng hòng quản! Em đã đủ mười tám tuổi, là người
trưởng thành rồi, anh cũng chẳng phải là người giám hộ của em nữa đâu!”
“Cô không sợ tôi lột da thằng họ Tiêu ấy ra à?”
Chu
Tiểu Manh châm chọc: “Không phải anh từng nói, dù em có đóng phim sex
với Tiêu Tư Trí trước mặt anh, anh cũng chẳng quan tâm sao! Đằng nào anh
cũng sắp kết hôn rồi, em cũng phải tính toán cho mình chứ.”
“Thằng họ Tiêu ấy nuôi được cô chắc?”
“Tất nhiên không được rồi, nhưng chẳng phải còn anh đấy sao? Năm nghìn một lần, vẫn giá cũ.”
Chu
Diễn Chiếu vươn tay kéo cô vào lòng mình, giọng điệu cợt nhả, nhưng ánh
mắt lại sắc bén như dao, cay nghiệt lướt qua mặt cô: “Cô cũng tự tin
lắm, có điều, giờ tôi nhìn cô là thấy chán ghét, nhất là khi nghĩ đến
chuyện nhơ nhuốc giữa cô và thằng họ Tiêu ấy… bẩn thỉu lắm…”
“Tôi
còn chưa chê anh bẩn nữa kìa!” Hai tay Chu Tiểu Manh chống lên ngực anh
ta, gắng sức ngửa mặt ra phía sau: “Có câu này đến giờ tôi vẫn nhịn
không nói ra… Chu Diễn Chiếu… trong lòng tôi anh chính là một thằng khốn
khiếp vô sỉ đê hèn… từ trong ra ngoài đều nhơ nhớp thối nát… mỗi lần
nhìn thấy anh tôi đều thấy tởm lợm buồn nôn… mỗi lần tắm rửa, tôi chỉ
muốn bóc da mình ra vì đã bị anh chạm phải… hễ nghĩ đến anh là tôi thấy
buồn nôn! Tôi nhịn đến giờ không thể nào nhịn được nữa rồi! Anh không
cho tiền thì thôi, tôi chẳng cần nữa! Mẹ tôi chết rồi thì tôi chết theo
là xong! Tôi thà chết còn sướng hơn sống như bây giờ!”
Chu Diễn Chiếu đã thực sự bị chọc tức, bỗng cười phá lên: “Được lắm! Chửi nữa đi! Chửi nữa đi!”
“Chửi
anh tôi cũng thấy bẩn cả miệng!” Gân xanh trên mu bàn tay Chu Tiểu Manh
gồ lên, cô dồn hết sức đẩy Chu Diễn Chiếu ra, xoay người toan bỏ ra
ngoài. Vừa đi một bước, đã bị Chu Diễn Chiếu tóm lấy vai, đẩy ngã ra
giường. Chu Tiểu Manh co chân đá lên, nhưng Chu Diễn Chiếu tránh được,
anh ta ấn chặt cánh tay cô, đè cô xuống giường, cúi người ghé sát vào
tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chửi sướng miệng nhỉ, rốt cuộc cũng
không nhịn được mà nói lời thật lòng rồi đấy hả? Khi xưa ai đòi sống
đòi chết cũng phải ở bên cạnh tôi? Thì ra trong lòng cô nghĩ như vậy,
chẳng trách khi ấy lại lừa tôi đi Canada, hai mẹ con cô tính toán cũng
thật giỏi đấy, tôi đi với cô, mẹ cô ở nhà hại bố tôi thành ra thế này!
Đến Canada rồi cô định như thế nào? Cũng học theo mẹ cô, cho tôi một
phát súng vào đầu hử?”
Cánh tay anh ta cứng như gọng kìm, Chu
Tiểu Manh dốc hết sức vùng vẫy cũng không nhúc nhích được chút nào, cô
lại bật cười lên: “Ai đòi sống đòi chết cũng phải ở bên anh chứ? Chính
vì anh ở nhà, mẹ tôi thấy anh chướng mắt không tiện ra tay, nên mới bảo
tôi gạt anh đến Bắc Kinh, ai thèm bỏ trốn cùng anh hả? Phải đấy, anh
đoán đúng rồi, là tôi gạt anh đấy, chẳng phải anh vẫn bị lừa ư? Anh
tưởng năm đó tôi yêu anh thật chắc? Tôi cứ thấy anh là buồn nôn rồi!
Buồn nôn! Có kẻ nào bệnh hoạn như anh chứ, từ bé đã mê luyến em gái
mình! Tại sao anh lại yêu Tô Bắc Bắc, chẳng phải vì cô ta…” Cô rít lên
một tiếng ngắn ngủi chói tai, bởi Chu Diễn Chiếu đã tức giận đến cực
điểm, lật cô lên tát cho một cái. Cô vừa đá loạn xạ vừa chửi ầm ĩ, Chu
Diễn Chiếu tiện tay vớ lấy cái hộp chưa bóc bên cạnh, rút chiếc cà vạt
mới tinh kia ra, thoáng cái đã trói nghiền tay cô lại. Thấy Chu Tiểu
Manh vẫn chưa thôi chửi rủa, Chu Diễn Chiếu lại cầm gối hung hăng ấn lên
mặt cô thật mạnh.
Chừng mấy chục giây sau, Chu Tiểu Manh bắt đầu
thấy tức thở, cô ra sức vùng vẫy giãy giụa Chu Diễn Chiếu càng đè chặt,
khiến quả tim cô như muốn nổ tung, hai tai ong ong, đã hoàn toàn mất đi
ý thức.
Cô không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy một
dòng nước lạnh buốt táp lên mặt, có người bóp chặt cổ cô, bóp đến nỗi cô
không thể thở được. Cô ho lên một tiếng, phải dồn hết sức lực mới thở
được một hơi, cuối cùng mới dần dần nhận ra đó là ảo giác, không ai bóp
cổ cô cả, cúc áo cổ của cô đã được cởi ra hết, lồng ngực đau dữ dội,
nhưng đã tỉnh táo, đang nằm thẳng đờ trên giường, đầu tóc ướt sũng, tay
chân cứng đờ như thể vừa chết một lần vậy.
Chu Diễn Chiếu đang
đứng ttrước giường, trên tay anh ta vẫn cầm chiếc cà vạt vừa dùng trói
tay cô, Tiểu Quang đứng bên cạnh, trên trán lấm tấm những giọt mồ hhôi
li ti, đang cố thử khuyên Chu Diễn Chiếu: “Anh Mười, đi thôi! Em đi uống
rượu với anh.”
“Cút ra!”
Cơn tức của Chu Diễn Chiếu không
hề giảm bớt, ngược lại còn thêm thậm tệ. Tiểu Quang thở dài một tiếng,
rút chiếc cà vạt khỏi tay anh ta, ngẫm nghĩ giây lát, lại cầm cả hai
chiếc gối trên giường đi luôn. Lúc ra đến cửa, gã đột nhiên quay lại,
kẹp gối vào dưới nách, vương tay vén áo khoác của Chu Diễn Chiếu, rút
lấy khẩu súng giắt sau lưng anh ta.
Chu Diễn Chiếu cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, quay người lại cười gằn: “Cậu làm trò đủ chưa vậy?”
“Anh
Mười cũng làm trò đủ rồi.” Tiểu Quang lên đạn khẩu súng, nhét vào tay
Chu Diễn Chiếu: “Ban đầu em khuyên thế nào anh Mười cũng không nghe, nên
mới đến nông nỗi hôm nay. Vừa rồi vốn đã sắp làm cô ta chết ngạt, anh
lại kinh hoảng nhất quyết phải cứu bằng được cô ta. Cứu được rồi anh
Mười lại thấy bực bội, bực bội thì cho cô ta một phát súng là xong. Vẫn
là câu nói ấy, cùng lắm đến lúc tảo mộ, mua thêm một bó hoa thôi!”
Sắc mặt Chu Diễn Chiếu càng lúc càng u ám: “Cút!”
Tiểu
Quang đi tới bên cửa, song vẫn ngoảnh lại bồi thêm một câu: “Anh Mười
nếu định nổ súng thật, thì nhớ bắn chuẩn một chút, chớ làm máu bắn khắp
phòng, người bên dưới không dễ thu dọn hiện trường.”
Dứt lời, mặc
cho Chu Diễn Chiếu tức đến run lên bần bật, Tiểu Quang đã đóng cửa bỏ
đi mất. Toàn thân Chu Tiểu Manh cứng đờ, nhưng vẫn gắng gượng trở mình,
nhìn Chu Diễn Chiếu, khóe miệng như cười mà không phải cười. Chu Diễn
Chiếu cười khẩy: “Cô tưởng anh sẽ không nổ súng chắc?”
“Anh trai
của em, đương nhiên anh sẽ nổ súng rồi, chỉ là bây giờ anh vẫn chưa nỡ
để em chết, em chết rồi, anh đi đâu tìm được món đồ chơi hay ho như vậy
nữa đây? Giày vò cho em sống không bằng chết, há chẳng phải thích thú
hơn cho em một phát súng gọn ghẽ hay sao?”
“Những lời anh nói, cô cũng nhớ rõ lắm.”
“Lời
anh trai từng nói, em đều không dám quên.” Mắt Chu Tiểu Manh đã long
lanh lệ, nhưng vẫn cố ghìm lại: “Huống hồ mấy câu này, em càng không dám
quên. Đây là những lời anh nói khi buộc em đến bệnh viện năm đó, em đảm
bảo đời này kiếp này, vĩnh viễn không bao giờ quên!”
Chu Diễn
Chiếu hoàn toàn không để ý đến cô, cũng chẳng muốn nhìn thẳng vào cô:
“Anh biết mấy hôm nay cô phát bệnh thần kinh gì rồi, chẳng phải vì Tôn
Lăng Hy có thai, nên mới lên cơn vậy sao. Cô nhớ được thì tốt rồi!”
Chu
Tiểu Manh nuốt thứ tanh tanh mằn mặn trong cổ họng xuống, cười nói:
“Anh trai, anh không thấy áy náy chút nào sao? Dù anh không yêu em nữa,
dù anh hận em đến tận xương tận tủy, thì đứa bé cũng có một nửa là của
anh…”
“Bất cứ ai cũng có thể sinh con cho tôi, nhưng cô thì
không.” Chu Diễn Chiếu khôi phục lại vẻ trầm tĩnh và lạnh nhạt: “Cô lên
cơn điên tôi cũng chẳng ngăn cản cô, nhưng cô mà dám đụng đến Tôn Lăng
Hy, cô ấy chỉ cần thiếu một cọng tóc thôi, tôi sẽ khiến mẹ cô mất một
ngón tay. Cô ấy mà thấy khó chịu ở đâu, tôi sẽ sai người đến bệnh viện
rút ống dưỡng khí của mẹ cô. Cô cứ thử mà xem.”
Toàn thân Chu
Tiểu Manh đang run lên, nhưng trên mặt vẫn giữ nguuyên nụ cười: “Anh
trai yên tâm, em không có bản lĩnh lớn như vậy mà đi đụng đến nửa sợi
tóc của chị Tôn đâu. Có điều, anh làm bao nhiêu là chuyện thất đức như
thế, người ta muốn làm gì thì chẳng liên quan đến em đâu!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét