Tôi lặng lẽ nhìn Đông Đông đang nằm trên giường bệnh, toàn
thân cậu ấy được quấn băng kín mít. Người cậu ấy nằm bất động, xung quanh máy
móc và bông băng cuốn quanh người. Tôi bật khóc khi nhìn thấy bộ dạng này của
Đông Đông.
- Đồ ngốc, vì sao cậu cứu tôi! Tôi thốt lên.
Cảm giác hối hận và đau đớn bám riết lấy toàn thân tôi. Đôi
mắt Đông Đông nhắm nghiền, ống thở ô xy và những máy móc gắn vào người cậu ấy
chằng chịt, cậu ấy nằm bất động không hề có chút gì cảm nhận đến sự xuất hiện
của tôi. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má, tôi cố đưa tay nắm bàn lấy
tay Đông Đông, bàn tay cậu ấy ấm nhưng vô cảm. Tôi giống như kẻ đang đứng trước
người mình yêu quý nhất giữa khoảng cách gần nhất nhưng chúng tôi lại cách xa
nhau đến hàng nghìn dặm. Rốt cuộc, cậu có định tỉnh lại hay không hả đồ ngốc
kia? Tôi nấc nghẹn.
Huy khẽ đỡ lấy tôi rồi đưa tôi ra ngoài. Y tá yêu cầu cậu ấy
được nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng để bác sỹ theo dõi thêm. Lúc tôi ra cửa, Jenny và
Ngọc Lan mắt đỏ hoe đứng bên ngoài, Ngọc Lan mặt nhòe nhoẹt nước đòi vào nhưng
chị y tá đẩy cô ấy ra vì lí do đã hết giờ thăm nuôi. Bốn chúng tôi là Huy, tôi,
Ngọc Lan và Jenny ngồi bên ngoài phòng chờ. Không ai nói với ai câu gì hết, bởi
trong thâm tâm mỗi người, những hằn học, đấu đá, ghen ghét giờ không còn quan
trọng nữa!
Ngọc Lan ôm mặt khóc nức nở, Jenny thấy thế cũng sụt sịt
theo. Chúng tôi ngồi được một lúc thì Đình Văn hớt hải chạy đến. Khuôn mặt anh
khẽ tấm tấm mồ hôi.
- Ngọc Lan, là do em, phải không? Đình Văn nắm lấy hai tay
Ngọc Lan, cô sợ hãi và ôm lấy mặt òa khóc to hơn.
Huy chợt như hiểu ra vấn đề gì đó, ánh mắt cậu ấy trở nên
sắc lạnh.
- Ngọc Lan, cậu nói đi…! Có phải…? Lời Huy nói đanh thép.
Ngọc Lan vẫn ôm mặt khóc không dám ngẩng lên nhìn chúng tôi.
Huy và Đình Văn hướng những cái nhìn sang Jenny, cô ta tỏ ra sợ sệt và run rẩy.
- Nói, có phải việc này do em và Ngọc Lan làm không? Nói!
Huy túm lấy cổ áo Jenny, mắt long sòng sọc.
- Không.. Buông em ra… bỏ em ra, em không biết gì hết! Jenny
bịt ai lại và lắc đầu quầy quậy.
Jenny sợ hãi cố gắng thoát khỏi cánh tay chắc nịch của Huy.
Đình Văn thấy tình thế hiện tại dường như đang ầm ĩ và không thể giải quyết
được vấn đề, nhất là chúng tôi lại đang đứng ở trong bệnh viện.
- Buông nó ra đi, để tất cả bình tĩnh, chúng sẽ nói
chuyện. Thằng Hiếu trốn thoát rồi! Đình Văn quay ra bảo với Huy như thế.
Tôi lờ mờ nhận ra những gì vừa xảy ra là một sự sắp đặt
trước và cái chết thương tâm ở vụ tai nạn kia chính xác nạn nhân phải là tôi
chứ không phải là Đông Đông. Tôi nuốt nước bọt, giận dữ nhìn hai kẻ đang ôm mặt
khóc nức nở đầy hối lỗi kia. Họ có quyền gì mà lại có thể đem mạng sống của
người khác ra đùa như vậy? Họ có phải là con người hay không? Họ coi thường
pháp luật và không hề có chút tính người nữa hay sao? Nếu tôi chết, họ chính là
kẻ chủ mưu sát. Tại sao? Họ còn trẻ, họ là những cô gái đẹp và đang tươi rói
tuổi mới như thế. Tại sao họ lại có ác tâm như vậy? Tại sao?
Tôi cứ đứng đó vừa giận dữ mà không thể nào có được câu trả
lời cho chính bản thân mình. ừ thì người ta trẻ và người ta tự cho mình cái
quyền tự nông nổi, nhưng có lẽ, mọi thứ đang trở nên quá tầm kiểm soát của một
con người. Vì đâu vì lẽ gì Ngọc Lan có thể có những suy nghĩ nông nổi như thế,
và Khắc Hiếu, tôi đã gây ra tội lỗi gì mà anh ta muốn cướp đi mạng sống của
tôi?
Giữa lúc chúng tôi đang đứng ở đó thì bố mẹ Đông Đông đi
đến. Họ vừa từ phòng bác sĩ vào và họ nhận ra tôi. Hồi còn học cấp 3, tôi vẫn
thường hay đến chơi và bố mẹ cậu ấy rất quý, bà vẫn hay nấu chè hoặc làm bánh
mời tôi ở lại ăn. Mối quan hệ của chúng tôi lại càng thân thiết khi bố tôi được
chuyển công tác về làm cùng với bố của Đông Đông cùng một nhà máy. Tôi tưởng
chừng đã quên đi quãng thời gian ấy, nhưng có lẽ, đó là những con người khiến
tôi chẳng thể nào quên được họ.
Mẹ Đông Đông khẽ ôm lấy tôi rồi hỏi han sức khỏe của tôi thế
nào. Đôi mắt bà đẫm lệ và khuôn mặt và chất chứa vẻ đau đớn. Tóc bố Đông Đông
đã điểm bạc, khuôn mặt ông chùng xuống và những nết nhăn dường như cứ hằn sâu
thêm.
Tôi ôm mẹ Đông Đông rồi khóc, tôi nợ bà, vì bởi lẽ, chính
tôi là đứa đã khiến bà đang phải đau đớn nhìn con trai mình bất động trên
giường bệnh.
Tôi nợ Đông Đông.Tôi nợ cả gia đình cậu ấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét