Cơn mưa cuối ngày mới dứt, mặt đường bỗng dưng sáng choang
bởi những vệt nắng sau mưa. Quán cafe trên tầng 2 yên ắng, bản nhạc không lời
êm đềm và dịu dàng. Cây lá còn rơi rớt chút ướt át của những cơn mưa, có một
chàng trai với đôi mắt thông minh ngồi trầm ngâm bên tách cafe đang bốc hơi
nghi ngút. Bộ quần áo ướt nhẹp đã được thay bằng một bộ quần áo mới khô sạch,
nhưng cơn mưa trong lòng thì hình như vẫn chưa thể nào dứt.
Một chàng trai trong bộ đồ đen đi đến, có vẻ họ đã có một
cuộc hẹn.
- Chúng ta có chuyện để nói sao! Huy đưa đôi môi
nhếch cười, có vẻ như anh đã đoán được tâm ý người đối diện đang có ý định gì
cho cuộc hẹn này.
- Có chứ, nhiều là đằng khác! Đông Đông khẽ nhấp
môi.
- Chuyện về… người đó có phải không ? Huy nhìn
thằng vào mắt Đông Đông.
- Tôi sẽ không vòng vo nữa! Đông Đông thẳng thắn
Họ nói với nhau điều gì đó không ai biết. Thấp thoáng trong
câu chuyện của họ là một cô gái nhỏ bướng bỉnh. Trong ánh mắt của chàng trai
gầy gò bí ẩn trong bộ đồ đen ánh mắt từ nghi ngại phần ngờ vực chuyển sang ánh
mắt có phần nào đó cảm thông với người đối diện.
- Câu chuyện chỉ có vậy thôi. Nhờ cậu, hãy chăm sóc cho
cô ấy.
Đông Đông nói xong rồi đứng dậy. Xốc lại balo, dáng người
nhanh nhẹn khuất dần sau phố xá đông đúc. Huy ngồi lại, trầm ngâm, nghe bản
nhạc không lời cất lên não nề.
Những kí ức xa xưa chợt ùa về, Huy thấy nhói lòng. Huy đã
sống trong vỏ bọc này quá lâu và muốn xóa tan đi mọi quá khứ.
* * *
Khắc Hiếu mỉm cười đắc ý khi thấy Ngọc Lan đến đúng hẹn. Anh
khẽ đưa tay lên vẫy cô nàng. Ngọc Lan đến, thái độ kiêu sa và có phần gì đó
khinh khỉnh. Cả hai khác ngờ vực về cuộc hẹn lần này.
-
Em thật xinh! Khắc Hiếu đưa tay vuốt
nhẹ lên mái tóc của Ngọc Lan
-
Bỏ tay ra, đừng động vào người em!
Ngọc Lan trừng mắt.
-
Ok. Làm gì nóng nảy quá người đẹp!
-
Anh gọi em ra đây có mục đích gì, em
không rảnh!
-
Thì chuyện của em đấy, mà chuyện của
em cũng là chuyện của anh!
-
Hừm, anh bị sao vậy, đang yên đang
lành thích dây dưa làm gì!
-
Không phải là thích dây dưa, mà là
chướng mắt thôi. Con nhỏ Phương đó khiến anh không thể ngồi im được. Nếu có thể
giúp gì cho em gái anh sẵn sàng có thể giúp.
-
Haha, hóa ra là như vậy. Tưởng anh
cũng như Đình Văn, Đông Đông và Huy cũng chết mê chết mệt con nhóc đó!
-
Đừng coi thường anh như vậy, anh
khác họ. Và anh thích em!
-
Hahaha! Ngọc Lan đắc ý cười. – Vậy
em muốn làm cho con nhỏ đó biến mất, anh có thể làm, được chứ!
-
Tất nhiên là làm được. Chưa có
chuyện gì anh không thể làm cả. Nhưng có một điều kiện.
-
Nói!
-
Em sẽ là… của anh!
Ngọc Lan nhếch mép, ánh mắt nhìn thẳng Khắc Hiếu dò xét. Hóa
ra, anh ta là kẻ quỷ quyệt đến mức đó. Mục đích của anh ta là cô ư ? Đúng là
một tên hèn hạ đốn mạt với vẻ ngoài hào nhoáng. Nhưng, xem ra, lời đề nghị quá
hấp dẫn. Kẻ khiến cho cô bực bội và ám ảnh suốt nhiều năm qua nay bỗng dưng có
thể biến mất. Điều đó là điều cô vẫn muốn.
- Biết vậy đi! Ngọc Lan đeo kính, rồi cầm túi xách đứng
dậy!
- Chờ tin của em! Khắc Hiếu nhún vai và nhìn theo bóng
dáng kiêu kỳ của Ngọc Lan rồi cười. Có vẻ cuộc trò chuyện này anh đã thắng.
* * *
Tại khách sạn nơi Ngọc Lan và Đông Đông ở lại trong thời kỳ
cuộc thi diễn ra. Ngọc Lan đến phòng tìm Đông Đông, cửa phòng đóng im ỉm. Cô gõ
cửa, một lúc lâu sau mới có tiếng động từ trong phòng đi ra để mở cửa.
-
Anh sao vậy! Ngọc Lan kêu ầm ĩ lên
khi nhìn thấy bộ dạng Đông Đông trước mắt mình.
-
Không sao! Đông Đông khẽ ho, mắt đỏ
ngầu và khuôn mặt bừng bừng, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống.
-
Anh ốm à ? Ngọc Lan hoảng hốt sờ tay
lên trán!
-
Không sao, anh muốn được nghỉ ngơi!
-
Anh đến bệnh viện đi, với em!
-
Bỏ ra, đi ra đi!
-
Đông Đông, anh… ?!!
-
Ra đi, anh muốn một mình!
-
Đông Đông, có phải cô ta, có phải cô
ta lại làm anh ám ảnh không ? Có phải anh đang nhớ cô ta không ? Anh đã hứa với
em anh quên cô ta mà ? Anh đã nói rằng từ khi đi Nhật anh sẽ xóa sạch hình ảnh
và mọi kí ức cơ mà. Anh quên rồi sao, chính em, chính em là ân nhân của gia
đình anh và cô ấy! Anh quên rồi sao ? Em đã quá sai lầm khi để anh về đây, đã
quá sai lầm để cho anh có cơ hội gặp lại cô ta…
-
Đừng nói nữa! Tiếng ho khan cất lên
mỏi mệt.
-
Đừng quên quá khứ, đừng quên ân
nghĩa của tôi và gia đình tôi. Đừng quên rằng nhờ có tôi mà anh và gia đình mới
được sống yên ổn. Đừng quên nhờ có tôi mà cuộc sống của cô ta mới hạnh phúc như
vậy. Anh đừng quên! Ngọc Lan cất lên bằng những tiếng nói giận dữ.
-
Anh không quên. Chưa bao giờ quên.
Em hiểu chưa! Đừng nói nữa!
-
Đồ tồi, sau bao nhiêu năm, tôi biết…
anh không thể nào quên cô ta! Hãy chờ đó, anh sẽ phải trả giá!
« Rầm » cánh cửa đóng lại một các bực bội. Ngọc Lan ra khỏi
phòng với một khuôn mặt ướt nhẹp, đôi hàng mi cong vút đầy nước mắt. Đồ trang
điểm trên khuôn mặt cô chảy xuống,mascara lem trở thành hai vệt đen dài trên má
đáng sợ.
Đông Đông chân không còn chút sức lực ngồi tựa vào thành
giường, ánh mắt mệt mỏi, bộ quần áo xộc xệch. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa,
bất giác, một cảm giác lạnh sượt qua sống lưng.
Một cảm giác bất an khó tả…
* * *
Tôi sắp xếp tài liệu và ôn lại để chuẩn bị cho buổi thi
Chung Kết. Cuộc thi này cũng sẽ xác định một cách chắn chắn hơn về khả năng của
tôi, cũng như, tôi sẽ có cơ hội được đi du học. Tôi chưa bao giờ cảm thấy học
hành là một điều gì đó thích thú, nhưng có vẻ sau nhiều năm, sau khi lớn lên
tôi mới hiểu tại sao con người ta phải học.
-
Tôi sẽ không tham gia cuộc thi ngày
mai nữa! Một cuộc điện thoại bất ngờ. Tôi nghe tiếng Jenny bực tức.
-
Sao vậy ? Mai đã thi rồi. Sao cậu có
thể bỏ như vậy!
-
Vì tôi thích thế. Cậu thích thì một
mình làm đi! Tiếng cô nàng đầy thách thức.
Tôi ngồi phịch xuống giường. Mường tượng ra cảnh hỗn loạn
ngày mai nếu như không có Jenny. Chúng tôi là một đội, vậy mà, đến phút chót cô
ấy có thể nói một câu vô trách nhiệm như thế. Thật là quá đáng!
Tôi gọi liên tục lại nhưng Jenny cố tình không bắt máy, sau
đó ít phút, tôi không thể nào liên lạc được lại với Jenny nữa. Đúng là oan gia,
đáng lẽ tôi phải nghĩ đến trường hợp này trước đó. Nhưng đúng là không thể hiểu
nổi hành động khó hiểu này của cô nàng, dù có ghét tôi thế nào đi chăng nữa,
thì cuộc thi này là chuyện khác cơ mà.
Nhìn đồng hồ đã 10h đêm. Tôi lao ra khỏi nhà, hỏi điện thoại
bạn bè trong lớp tứ tung để có thể tìm thấy địa chỉ nhà của Jenny. Đa số trong
nhóm đó không ai biết. Tôi bèn nghĩ đến Huy, ít ra hai người cũng là anh em nên
người tôi có thể cầu cứu lúc này là Huy.
Huy bảo tôi đứng đợi ở cửa chung cư rồi sẽ đi cùng tôi đến
nhà Jenny. Chiếc xe máy lao đi trong đêm hun hút. Tôi bám chắc vào áo cậu ấy
nếu như không muốn bị gió cuốn « bay » mất. Cậu ấy vẫn tốt bụng một cách vô
điều kiện như vậy.
Trước mắt chúng tôi là một căn nhà trắng đồ sộ được thiết kế
theo phong cách nhà vườn Việt Nam. Đông Đông bấm chuông, có tiếng người bên
trong vọng ra hỏi. Cậu ấy trả lời rồi hỏi về Jenny. Có tiếng đáp lại rằng cô ấy
không ở nhà, cũng không nói là đi đâu.
Huy nói cảm ơn rồi đưa mũ cho tôi để về. Có tiếng người vọng
ra bảo cậu ấy vào nhà. Huy từ chối rồi đèo tôi đi để tìm Jenny.
- Sao cậu không về nhà ?
- Nhà ư ? tớ không có nhà!
- Đừng như vậy!
- Cậu không hiểu đâu. Tất cả đều sống giả dối và kể cả tớ,
cũng giả dối. Tiếng Huy cất lên đủ để tôi nghe tiếng cậu ấy hòa lẫn với tiếng
máy, tiếng gió vun vun trong đêm.
- Với tớ, cậu không phải người giả dối. Tớ quý cậu vì
sự chân thành!
Tôi không nghe thấy Huy nói gì thêm nữa. Tiếng xe vun vút
băng qua những con đường đêm. Tôi nhìn đồng hồ, gần 12h đêm rồi. Giờ này tôi
không biết có thể tìm thấy Jenny ở đâu và liệu tìm thấy cô ấy, tôi có thể
thuyết phục cô ấy quay lại đội của tôi để tham gia cuộc thi ngày mai hay không.
Có thể có hoặc có thể không! Nhưng, giữa lúc này, đây là cách duy nhất tôi có
thể làm được giữa tình thế này.
Chúng tôi dừng lại ở một bar trên phố cổ. Huy đưa tôi vào,
tiếng nhạt chát chúa và những âm thanh kinh dị, khung cảnh điên loạn và hỗn
loạn. Huy nắm tay tôi kéo đi tìm giữa đám người nồng nặc mùi rượu, bia lẫn lộn.
- Jenny!
Huy tìm thấy cô ấy đang nhảy nhót giữa đám người hỗn loạn.
Cô ta say mèm, người nồng nặc rượu. Jenny còn không ý thưc được chuyện gì đang
xảy ra. Huy kéo cô ấy ra 1 góc.
-
Anh đến tìm em làm gì ?
-
Về ngay!
-
Đừng có dạy dỗ tôi, nghe chưa! Jenny
đứng sát mặt Huy rồi phả hơi thuốc vào miệng Huy.
-
Về nhà và mai đi thi cho anh!
-
Tại sao tôi phải làm thế ? Cuộc thi
đó có gì quan trọng với tôi đâu. Tôi không thích. Hiểu không ? Anh tìm tôi chỉ
vì con nhỏ kia đúng không ? Jenny chỉ tay về phía tôi.
« Bốp » tôi nghe tiếng kêu « Á » của Jenny rồi nhìn thấy cô
ấy ngã nhào xuống sàn. Đám bảo vệ chạy đến lôi Huy ra ngoài, Jenny gào thét
thất thanh đòi đánh trả lại Huy. Sau một hồi vật lộn, tôi và Huy bị tống ra
khỏi bar. Huy bị hai gã to cao túm cổ lôi ra ngoài.
« Chúng ta về thôi » « Ngày mai, tớ vẫn sẽ đi thi »
Tôi kéo Huy dậy xem vết thương ở mặt cậu ấy xem thế nào rồi
nói rằng chúng tôi sẽ ra về. Cú đấm của hai tên bảo vệ cao to khiến cho mặt Huy
bị chày xước khá nặng. Nhìn bộ dạng của cậu ấy tôi cảm thấy hối hận vô cùng, tự
nhiên, tôi lại là nguyên nhân khiến cho cậu ấy phải đau đớn như vậy.
- Khá lắm, Huy, cậu đúng là anh hùng đấy!
Có tiếng nói từ phía sau chúng tôi. Thì ra là Khắc Hiếu, anh
ta đang ngạo mạn cười nhạo tôi và Huy.
- Cô là cái thá gì mà tài giỏi vậy ? Cô có bùa mê thuốc
lú gì chăng!
Khắc Hiếu tiến đến gần và lấy tay nâng cằm tôi lên để nhìn
rõ mặt. Huy trừng mắt và giật bàn tay bẩn thỉu của Khắc Hiếu ra khỏi người tôi.
-
Cậu cút đi!
-
Huy, giờ cậu lại bỏ anh em chiến hữu
vì một đứa con gái cơ đấy!
-
Tôi …chưa bao giờ coi cậu là bạn!
Huy nắm chặt tay cương quyết.
-
Khá lắm! Khắc Hiếu cười phá lên. –
Để xem, cậu và tên ngốc kia sẽ bảo vệ cô gái « đáng yêu » này như thế nào nhé!
Hahaha.
Khắc Hiếu quay lưng đi vào trong. Tôi bỗng nổi hết da gà.
Con người Khắc Hiếu trở nên kì cục và khó hiểu, bộ dạng của anh ta đem một dã
tâm độc ác. Tôi không thể ngờ được anh ta lại chính là người mà tôi nhận là bạn
trước đây và vẫn chẳng thể nào tin được những gì diễn ra trước mắt.
Huy đưa tôi về nhà. Vết thương của cậu ấy không cho tôi động
vào. Trước khi đi, cậu ấy chúc tôi mai thi tốt và dặn dò đừng suy nghĩ gì nữa,
rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đêm…
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cũng như kiến thức cho cuộc thi
ngày mai. Dù trục trặc là Jenny từ chối không tham dự nữa nhưng tôi nghĩ rằng
mình cứ nên thử. Dù kết quả có thế nào cũng sẽ không uổng công chuẩn bị và thi
thố cho đến vòng này.
Tôi nằm dài trên tấm đệm êm ái trên giường. Dặn lòng sẽ ngủ
để còn đủ sức lực cho cuộc thi Chung kết ngày mai. Nhưng, những hình bóng và
những suy nghĩ miên man cứ trở đi trở lại trong đầu tôi.
Tôi nhìn thấy hai người con trai. Hai khuôn mặt khác nhau,
hai tính cách trái ngược. Nhưng họ, vẫn nhất mực quan tâm và tốt với tôi một
cách vô điều kiện.
Với Huy, những gì cậu ấy vẫn làm cho tôi một cách âm thầm,
cậu ấy vẫn quan tâm và che chở cho tôi, tôi biết, tôi nợ cậu ấy.
Với Đông Đông, mỗi khi nhớ tôi lại đem cảm giác xót xa gieo
rắc trái tim mình. Cậu ấy là bờ vai vững chãi và là người đã bảo vệ tôi từ khi
tôi chỉ là một con bé ngốc nghếch. Cậu ấy cũng là người để lại cho trái tim tôi
nhiều cung bậc cảm xúc khó tả mà tôi chưa từng trải qua. Và tôi biết, dù gì đi
chăng nữa, cậu ấy vẫn dành cho tôi một tình cảm vô điều kiện.
Và tôi biết tôi thực sự là một đứa con gái may mắn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét