Mùa hè đến đem theo cái nóng bức oi ả. Nắng gay gắt và ngột
ngạt khiến cho cuộc sống ở thành phố ngột ngạt và mệt mỏi. Trong khi Đình Văn
thì chọn đi tình nguyện, Khắc Hiếu chọn đi du lịch vài nước châu Á, còn Huy thì
bận bụi với việc kinh doanh ở nhà hàng. Tôi quyết trở về quê sau chuyến nghỉ hè
ở Cát Bà với cả nhóm. Bố mẹ lâu ngày thấy tôi về tỏ ra vui mừng khôn xiết khi
đứa con gái bé bỏng trở về.
Tuy nhiên, tôi cũng chỉ ở nhà được một tuần vì không thể nào
chịu đựng sợ cô đơn xâm chiếm. Từng ngõ ngách, từng con đường tôi đã khôn lớn
cứ thấp thoáng bóng dáng của một người…Người mà tôi đã muốn quên, cố gắng làm
bao nhiêu điều để có thể quên.
Mẹ dọn mâm cơm đầy những món ăn yêu thích của tôi lên bàn
rồi sắp xếp bát đũa. Hai mẹ con đang nói chuyện thì mẹ chuyển sang một chuyện
khác.
-
Đông Đông nó….! Mẹ ngập ngừng muốn
nói gì đó.
-
Ai hả mẹ ?
-
Thằng Đông Đông, bạn con ấy …
Tôi nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, tôi chết lặng. Cái
tên đó lâu rồi tôi không còn muốn nói đến nữa.
-
Con không có người bạn như thế! Tôi
thẳng thừng rồi bực bội bỏ ra ngoài. Mẹ khẽ lau lại gian bếp rồi lắc đầu.
Mẹ coi như chưa từng nói gì với tôi. Còn tôi cũng coi như
chưa từng nghe thấy. Bởi vì đơn giản có những thứ cảm xúc đã trở nên chai sạn
vì nó đã kết tụ bởi những nỗi đau đớn. Giờ tôi đã khác, đã trở thành một cô gái
trưởng thành, tôi đã là sinh viên, tôi đã có thể tự tin là chính mình. Vì thế,
người làm trái tim tôi đau không thể dễ dàng tha thứ và cũng đáng để nhắc đến.
Có vẻ mẹ cũng có phần thông cảm với thái độ gay gắt của tôi mặc dù chưa bao giờ
tôi tâm sự với mẹ bất cứ điều gì.
Buổi sáng, tôi dậy sớm để ra công viên tập thể dục. Từ lâu
rôi tôi đã ý thức được việc tập thể dục buổi sáng lành mạnh như thế nào. Và kể
từ khi còn là hình hài của một cô gái béo mập, tôi thầm cảm ơn quãng thời gian
mình có thể kiên trì để có thể có được vóc dáng như bây giờ. Dù chẳng phải một
thân hình chuẩn như người mẫu, nhưng tôi cũng tự tin khi diện bất cứ bộ đồ nào.
Tôi không cố xúy cho việc ăn kiêng quá độ, nhưng việc quá béo và một cô gái
không chú ý đến bề ngoài của mình thì đó là việc sai lầm. Người ta có thể nói
rằng bề ngoài không là gì cả, không ai có thể đánh giá một cô gái với vẻ bề
ngoài, nhìn vẻ ngoài bạn sẽ không thể đánh giá là người đó là người tốt hay
xấu. Nhưng, để người khác hiểu được mình phải mất thời gian rất lâu, trong khi,
ngoại hình là thứ đầu tiên người ta được cảm nhận. Vì thế, hãy chăm chút cho vẻ
ngoài của bạn. Còn bên trong hãy tưới tắm cho tâm hồn tươi mát và đẹp đẽ. Chứ
đừng để sự chênh lệch với cái bên trong và bên ngoài. Vô tình, vẻ ngoài sẽ đem
lại cho bạn nhiều thứ tốt đẹp mà bạn không hề biết.
Việc chăm sóc cơ thể và sức khỏe cũng giống như việc bạn
chăm chút tưới tắm cho một cái cây. Và cái cây nào khỏe nó có thể sống và chống
đỡ được mọi thứ. Và một cái cây khỏe mạnh sẽ tạo ra những quả ngọt ngào. Tôi đã
nhận ra được điều này sau vài trận ốm nhừ tử và ăn uống, thể dục thất thường.
Dù tôi là ai và dù tôi muốn làm gì, dù ước mơ có cao xa thế nào, nếu không có
thứ đầu tiền là sức khỏe thì sẽ chẳng ai có thể làm được việc gì dù là nhỏ
nhất.
Tôi mở ngăn tủ để giày trong phòng của mình. Tôi khẽ dụt tay
lại khi chạm vào một thứ.
« Đôi giày màu hồng »
Tôi cứ ngỡ rằng mọi thứ tôi đã lãng quên rồi, nhưng hóa ra,
có những thứ người ta cứ dặn lòng càng quên thì lại càng nhớ, rất nhớ.
Tôi chọn cho mình một đôi giày khác rồi ra công viên tập thể
dục, chạy thêm 5 vòng rồi hứng chí đi lộ xung quanh những con đường ngày xưa
tôi hay lui tới.
Tôi tìm đến trường cũ, khung cảnh sáng sớm mát mẻ đầy
tinh khôi. Hít một hơi căng đầy lồng ngực, tôi thổn thức hít hà nguồn không khí
trong trẻo yên bình này. Nơi này vẫn là nơi tuyệt đẹp nhất. Mặc dù đã lâu rồi
tôi đã để kí ức về ngôi trường gói gém vào sâu trong trí nhớ.
Nơi này là nơi đong đầy những kỉ niệm và đánh dấu sự trưởng
thành của tôi.
Nơi này, là nơi vun vén những rung cảm đầu tiên cất lên nơi
con tim tôi.
Nơi này, là nơi những nỗi đau đầu đời của tôi đã trở thành
một vết cắt sâu lẹm, dù miệng viết thương có lành thì nỗi đau vẫn âm ỉ chứa mủ
bên trong.
Tôi ngồi dưới sân trường vàng rực nắng, nhìn lên tán cây
cao. Những chùm nắng lấp lánh qua tán lá cây chiếu xuống mặt đấy. Mắt tôi khẽ
nheo lên, từng đợt gió khẽ thổi, những đám lá vàng rơi dưới sân trường bị thổi
tung lên.
Tôi ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại và cổ khẽ ngửa ra đằng
sau.
Bất giác, tôi mở mắt, ánh sáng lấp lánh của nắng khiến cho mắt
tôi hoa lên. Tôi khẽ chớp chớp, làn gió khẽ thổi tung mái tóc của tôi…một mùi
hương rất quen khẽ thoảng qua cánh mũi. Tiếng chim sáng sớm cất lênh lảnh lót
và từng chùm nắng vẫn thi nhau nhảy múa rơi từ tán cây xuống. Gió hiu hiu thổi…
« Phương Phương, chào cậu! »
Cậu ấy đứng ngay đằng sau tôi khẽ hé nụ cười, tôi vẫn đang
ngửa cổ và há hốc mồm, giật mình vì bị người khác bắt gặp cũng như giật mình vì
sự xuất hiện quá đột ngột này.
Cậu ấy… vẫn là cậu ấy!
Cậu ấy khẽ vòng ra đằng trước và nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh
bên tôi. Tôi vẫn cứ đang ngỡ mình mơ. Khuôn mặt cậu ấy bị mờ đi, tôi ngỡ rằng
mình đang mơ chứ không phải hiện thực.
Tôi cứ ngỡ rằng, mọi chuyện đã quá xa xôi. Kí ức đã khép
lại, nhưng trong chính khoảnh khắc này. Tôi gặp lại cậu ấy, người đã rời bỏ tôi
đi không một lời từ biệt. Người đã khiến trái tim của tôi tan ra thành hàng
trăm hàng nghìn mảnh vụn.
Tim tôi vỡ rồi. Có còn ghép lại được nữa hay không ?
Tôi không nói được câu nào, cổ họng nghẹn lại, mắt nhòe đi
vì nước. Trên khuôn mặt của Đông Đông là nụ cười lém lỉnh của cậu ấy, khóe mắt
của Đông Đông khẽ rưng rưng xúc động, tôi có thể cảm nhận được điều đó qua nỗi
nhói đau ở tim tôi. Có thể, sau bao tháng ngày xa cách, cuộc gặp gỡ không báo
trước này khiến cho cả hai bối rối.
-
Tớ… về rồi đây! Đông Đông khẽ nắm
lấy tay tôi. Ánh nắng khẽ xiên từ vạt lá xuống đất, tôi giật mình rụt tay lại.
Tôi như tỉnh giấc mơ và biết rằng, mọi thứ đang trước mắt tôi là thật, cậu ấy…
cũng là thật.
-
Tránh xa tôi ra! Tôi khẽ kêu lên!
-
Phương Phương! Đông Đông thảng thốt
kêu tên tôi và ngỡ ngàng trước thái độ ngoài mong đợi của cậu ấy.
Tôi đứng phắt dậy, khẽ quay đi và đưa tay lau những giọt
nước mắt đang chực rơi xuống. Tôi quay đi để cậu ấy không thể nhìn thấy bộ dạng
của tôi lúc này!
-
Tớ đã quên cậu rồi, đã quên Đông
Đông rồi, từ nay chúng ta không phải là bạn bè nữa! Tôi cất lên chậm rãi từng
lời, và lắng nghe từng vết đau cứa lẹm tim mình. Nhức nhối, ngột ngạt đến khó
chịu!
-
Cậu …nói dối!
-
Tùy cậu! Tin hay không thì tùy. Tôi
đã quên đi cậu từ rất lâu rồi. Tôi cũng đang vui vẻ với Đình Văn, tôi với anh
ấy đang rất tốt, cực tốt. Vì thế, cậu đừng làm phiền cuộc sống của tôi! Tôi
phản ứng gay gắt hơn!
-
Cậu…!
-
Đông Đông, chúng ta, đã từng là bạn
thôi….không phải là mãi mãi!
-
Tớ xin lỗi! Đông Đông mắt chùng
xuống, khuôn mặt cậu ấy nhìn khắc khổ. Hai từ xin lỗi lí nhí trong cổ họng. Tôi
trong lòng thỏa chí vì đã có thể dày vò được cậu ta, người mà đã từng làm cho
tôi đau!
-
…. Xin lỗi! Vẫn hai từ đó phát ra từ
cuống họng của Đông Đông.
-
Tôi bước chân ra về, quay lưng đi và
không nhìn lại. Tôi hít một hơi thật dài để có thể có đủ dũng khí để bước đi và
không khụy xuống trước mặt cậu ấy.
-
Phương Phương, tớ chỉ hỏi một câu
này nữa thôi!
-
…. Tôi đứng lại và im lặng đón nghe!
-
Đôi giày… tớ muốn nói đến đôi giày…
cậu…. Đông Đông ngập ngừng!
-
Phải, tớ đã ném đi rồi. Cũng như
chúng ta, chỉ đã… từng là bạn! Tôi nhắc lại một lần nữa, cố gắng nhấn nhá từng
câu từng chữ để xiết vào tâm trí Đông Đông. Tôi muốn trả thù, kẻ đã làm
tôi nhớ, làm tôi hy vọng và cũng làm tôi đau!
-
….
-
À, nói cho cậu biết, hiện tại tớ và
Đình Văn đang… yêu nhau. Mối quan hệ của bọn tớ rất tốt đẹp.
Tôi bỏ chạy thật nhanh, nghe thấy nước mắt khẽ rơi táp qua
má. Gió thổi tóc tôi tung lên. Nắng chiếu xiên gay gắt…
Tôi muốn làm cho cậu phải đau khổ như tôi đã từng đau!
Tôi muốn cậu sẽ không thể nào cười được nữa khi nhìn thấy
tôi!
Tôi muốn cậu phải trả giá vì quãng thời gian cậu đã đến và
để vết thương sâu hoắm trong lòng tôi!
Tôi muốn … phải quên cậu! Bằng mọi giá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét