Tôi nức nở khóc và gào lên như một đứa trẻ, mặc dù mọi lỗi
lầm là do tôi. Nhưng bờ vai và giọng nói ấm ấp này dường như tôi chẳng thể nào
quên được. Cái thứ cảm giác dễ chịu và yên bình khi tôi được che chở trong vòng
tay cậu ấy, tôi tưởng tôi không cần bình yên và che chở, nhưng hóa ra, tôi lại
cần nhiều hơn thế. Tôi vốn mỏng manh và yếu đuối biết bao nhiêu!
-
Đồ ngốc, cậu khóc xấu lắm, biết
không ? Đông Đông khẽ đưa tay và lau những giọt nước mắt của tôi. Khuôn mặt tôi
tèm lem toàn nước mắt trông thật xấu xí, cậu ấy khẽ cười và nhìn tôi trìu mến.
-
Tôi nghe có tiếng bước chân chạy đến
gần và khẽ rồi bỗng dưng đứng sững lại. Có tiếng nói khẽ cất lên rồi im bặt
-
Phương Phương, cậu để quên chùm
chìa…Tiếng Huy bỗng nhiên đứt quãng khi nhìn thấy cảnh tượng
của tôi và Đông Đông lúc này. Tôi bối rối khẽ lau mặt, Đông
Đông bỏ tay ra khỏi người tôi.
-
Huy… Tôi nói nhỏ, chống ngượng bằng
một nụ cười gượng gạo
Đông Đông khẽ quay đầu lại và nhìn Huy, ánh mắt không rời
cậu ấy. Huy bước đến, không nhìn vào mặt Đông Đông rồi đưa chìa khóa cho tôi.
Tôi cảm nhận được vẻ mặt cao ngạo và có gì đó hằn học ở hai người con trai đang
đứng cạnh tôi. Dường như, ánh mắt họ đang dấy lên một sự giận dữ khôn xiết.
-
Hai cậu… vào nhà… uống nước nhé! Tôi
lấy cớ mời mọc để chống chế.
-
Không cần đâu! Huy và Đông Đông bỗng
dưng cùng cất lời.
-
Phương Phương, tớ về đây, hẹn cậu
khi khác! Đông Đông khẽ đặt tay lên vai tôi một cách thân thiết, như thể đang
trêu tức và cố tình để cho Huy nhìn thấy sự gần gũi của hai chúng tôi.
-
Chào… cậu! Huy cũng chào tôi và quay
đi.
Tôi nín thở nhìn Đông Đông và Huy quay bước đi, Họ bấm cánh
cửa thang máy, vẫn gườm gườm nhìn nhau vẻ khó ưa, khi tôi nhìn thấy nút báo
hiệu một đi lên và một đi xuống, và hai người bước vào thang máy, hai cánh cửa
khép lại tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi cả hai đã đi khỏi tầm mắt của mình. Tôi mới khẽ thở một
hơi dài, với Huy tôi có cảm giác giống như một đứa trẻ bị bắt gặp mình đang làm
việc xấu, còn Đông Đông, cậu ấy thậm chí ôm tôi nhanh đến mức tôi còn chưa cảm
nhận đủ sự bình yên thân thuộc nơi cậu ấy.
Lần nào gặp Đông Đông cũng vậy, cậu ấy giống như một tia
sét, xoẹt ngang qua người khiến tôi run rẩy và sợ hãi. Nhưng sau khi thoát khỏi
sự hoang mang ấy, tôi lại tìm thấy một sự ấm áp và bình yên đến kỳ lạ.
- Đồ ngốc, tôi đã nhất nhớ cậu! Tiếng Đông Đông
văng vẳng bên tai tôi
“Mình, cũng đã rất nhớ cậu ấy!” Tôi nhủ thầm và lắng nghe
trái tim mình. Dường như tôi lí trí của tôi đã muốn lãng quên nhưng trái tim bé
bỏng mách bảo tôi không được quên cậu ấy. Đã ba năm kể từ ngày cậu ấy rời xa
tôi. Hóa ra tôi nhớ cậu ấy nhiều đến thế,
* * *
Huy bước ra khỏi thang máy tầng thứ…. Anh mở cửa nhà, từ
phía sau, có một cảm giác rất lạ như ai đó đang bước đến gần.
- Chào cậu, tôi muốn nói chuyện!
- Vậy vào nhà đi! Huy khẽ cười khẩy và mở cửa.
Trên ghế sopha, hai người con trai ngồi đối diện nhau. Họ
đưa những ánh nhìn về phía nhau một cách dò xét.
- Uống nước lọc nhé, nhà tôi không có trà! Huy vứt chai nước
về phía Đông Đông, anh chụp chai nước mát lạnh, khẽ bật nắp và uống một hơi.
- Cậu có thể bắt đầu đươc rồi! Huy vắt chéo chân, một tay
khẽ đặt lên ghế và thả lỏng để sẵn sàng lắng nghe chàng trai đối diện mình.
- Cậu là gì của Phương Phương? Đông Đông đi thẳng vào vấn
đề.
- haha, kỳ lạ thật, tôi và cô ấy là gì thì liên quan gì đến
cậu? Huy bật cười
- Tôi… muốn biết….Đông Đông chậm rãi và hạ giọng vì biết
mình cũng hơi đường đột khi lỡ nói câu đó.
- Tôi và cô ấy là gì ư? Trên mức tình bạn…Huy nhếch mép, trả
lời tỉnh bơ.
Đông Đông cười khẩy, anh khẽ nhún vai và nhìn Huy bằng con
mắt khó hiểu.
- Cậu
có vẻ thân thiết với Ngọc Lan! Là người yêu của nhau à? Đông Đông mỉa mai.
- Cậu
cũng biết Ngọc Lan! Huy hỏi lại
- Có
phải cậu chính là người cô ấy muốn đi tìm không? Đông Đông thẳng thắn.
- Đúng
vậy! Huy gật đầu
- Cậu
là đồ tồi! Đông Đông nắm chặt tay và giận dữ trước thái độ của Huy.
- Tôi
biết điều đó! Và chúng ta giống nhau! Đừng quên, cậu cũng làm điều tương tự với
Phương Phương!
\Huy buông ra những lời sắc lẹm.
Đông Đông khẽ giật mình, như có luồng điện nhìn thấu tâm can
của anh. Con người của kẻ đối diện ngồi trước mặt anh thực ra là kẻ nguy hiểm
và khó hiểu. Đông Đông vẫn chưa thể định hình được những lời Huy nói, nhưng cảm
giác để người con gái trong sáng thánh thiện như PhươngPhương ở bên cạnh Huy
quả thực khiến cậu lo lắng.
- Tôi
nói cho cậu biết, lần này tôi về, tôi sẽ bảo vệ cô ấy! Đông Đông cảnh báo
- Cậu
có thấy vô lý không khi nói điều này với tôi. Cậu bỏ đi không một lời và giờ về
mang cái giọng giả ân giả nghĩa đó sao?
- Tôi
có nhiều lí do để làm vậy, nhưng… khi tôi còn ở đây, mọi việc sẽ khác. Cậu đừng
hòng làm tổn thương Phương Phương như đã từng làm với ….
- Đủ
rồi. Cuộc nói chuyện sẽ chấm dứt ở đây. Cậu đừng tỏ vẻ hiểu tôi. Huy đứng phắt
dậy, Huy ra mở cửa sẵn.
- Tốt
thôi, chúng ta sẽ vẫn còn gặp lại nhau. Đông Đông tự tin và đi ra khỏi nhà
Huy.Câu chuyện khép lại và cuộc gặp gỡ chỉ có hai người biết với nhau.
* * *
Tôi nhận được thông báo của văn phòng khoa về việc tìm kiếm
tài năng Ngoại Giao. Mỗi lớp sẽ phải tìm ra hai để cử để có thể có mặt trong
cuộc tranh đấu với các lớp khác. Chỉ tiêu của trường sẽ có hai người có thể có
cơ hội được gia nhập với các sinh viên trường khác để đi thi đấu Quốc Tế. Được
sự động viên cũng như tín nhiệm của mọi người, tôi và Jenny thay mặt lớp để
tham gia cuộc thi này. Kỳ thi này quả thực tôi khá háo hức và cũng hy vọng mình
có thể đạt được một điều gì đó là kỳ tích như năm cấp 3. Dù cho đến lúc này,
tôi không cần phải cố gắng sống theo cách của Đình Văn thích, tôi cũng chẳng
cần phải trở thành một cô nàng giỏi giang hoàn hảo nữa. Nhưng sâu thẳm trong
trái tim tôi, tôi mong muốn mình có thể làm được một điều gì đó cho tuổi 20.
Tôi và Đình Văn đã từng là người yêu cũng giống như bao
người người yêu nhau chúng tôi cũng đã có những kỉ niệm đẹp. Nhưng, quả thực,
một đôi giày đẹp và không vừa chân rất đau đớn và khó chịu. Chúng tôi chia tay,
không, đúng ra là tôi đã bị đá. Đó là hoàn toàn là cái kết mà từ lâu rồi đáng
ra tôi nên hiểu. Thực sự nếu là vẻ bề ngoài, nhìn vào ai cũng sẽ nói tôi hạnh
phúc vì đã có người yêu đẹp trai, học hành giỏi giang, nói chung là chẳng thể
chê anh được điều gì. Nhưng có điều tôi cảm thấy hơi tự ti về bản thân mình. Dù
tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, và dù anh đã chấp nhận là người yêu
tôi, nhưng tôi đang phải cố gắng để có thể thích hợp với anh, như lời anh nói.
Khắc Hiếu đến trường tìm tôi khi tôi vừa hoàn thành xong thủ
tục những khâu cuối cùng cho cuộc thi chung kết. Mục đích đến gặp tôi đại loại
nói rằng muốn nói chuyện riêng. Tôi cũng không rõ con người này sẽ muốn gì ở
mình. Có điều, dù sao cũng thân thiết và chắc có chuyện liên quan đến Đình Văn nên
anh ta mới đến tìm.
- Em
quay lại với Đình Văn sớm đi! Khắc Hiếu nhâm nhi cốc rượu rồi quay ra bảo tôi.
Quầy rượu còn sớm nên vắng khách, chỉ có hai chúng tôi đang ngồi.
- Em
không thích! Tôi đáp trả.
- Tại
sao không thích, Đình Văn là người tốt và hoàn hảo…. Khắc Hiếu có vẻ ngạc
nhiên.
- Tốt
nhưng không hợp với em, vả lại, em là người bị đá cơ mà… Tôi cười nhạt.
- Cứ
như vậy đi, nếu không, đừng mong sống yên ổn. Tôi khẽ giật mình bởi câu nói đó
của Khắc Hiếu. Anh ta giờ lại là người có quyền ép tôi phải sống theo cách của
anh ta ư ? Tôi không can tâm tình nguyện. Tôi là tôi, tôi có cuộc sống của mình
và sống theo cách riêng của tôi, cớ sao anh ta lại có thể bắt tôi phải làm điều
này hay điều nọ ?
Tôi đặt cuốc rượu trên tay mình xuống bàn rồi trả lời với
Khắc Hiếu : Em sẽ sống theo cách mà em cảm thấy thoải mái nhất! Anh ta
trợn mắt lên nhìn, tia lửa giận dữ toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ!
- Vì
sao, tôi phải làm điều đó cho Đình Văn ? Tôi vẫn cố gắng không để Khắc Hiếu áp
đặt suy nghĩ lên đầu mình.
- Vì
em giống… Bạch Dương và cô ấy… chết rồi!
Tôi chết lặng khi nghe câu nói đó. Tôi nhìn thẳng vào mặt
anh ta, có vẻ như mọi chuyện không phải đùa, anh ta cũng chẳng phải đang cợt
nhả gì về chuyện chết người.
Tôi ngồi lại và nghe đầu đuôi câu chuyện. Thì ra, vào năm
Đình Văn học đại học, Bạch Dương đã chết trong một tai nạn khi đi tình nguyện ở
Châu Phi. Khí hậu quá khắc nghiệt cũng như những căn bệnh lạ ở đó đã cướp đi
sinh mạng của cô. Bạch Dương chính là người Đình Văn yêu thương nhất. Và cô ấy,
cũng là cô gái xinh đẹp, giỏi giang hoàn hảo nhất mà Đình Văn mãi mãi chẳng thể
nào quên.Và điều không may cho tôi, tôi có dáng dấp và khuôn mặt hao hao cô ấy.
Cả ý chí quyết tâm cũng kiên định giống cô ấy. Thì ra là vậy….
Tôi xin phép ra về và đi tìm Đình Văn, tôi cũng không muốn
phải nói gì với anh, nhưng đúng là tôi cảm thấy một phần nào đó tôi muốn được ở
bên cạnh và an ủi anh lúc này.
- Em
cuối cùng cũng chịu đến. Anh xin lỗi! Đình Văn ôm chầm lấy tôi.
Tôi im lặng không biết phải nói gì hết, chỉ khẽ khẽ vuốt nhẹ
lên vai anh. Thì ra, anh yếu đuối đến như vậy. Thì ra, tôi chỉ là bản sao giống
với hình ảnh của người con gái mà anh chưa bao giờ quên là Bạch Dương.
- Em
xin lỗi, nhưng em không thể ở bên cạnh anh được. Em không phải là cô ấy!
Tôi phũ phàng nói với Đình Văn sự thật ấy, bởi vì tôi nhận
ra rằng, từ trước tới nay anh quan tâm đến tôi bởi vì tôi giống người con gái
của đời anh. Bởi vì tôi có khuôn mặt và ý chí giống với cô ấy. Nhưng, trên đời
này, con người là thứ duy nhất không có bản sao. Có lẽ, Đình Văn đang cố để
gắng gượng khi ở bên cạnh tôi, để cố biến tôi thành một cô gái giống với Bạch
Dương. Nhưng, không phải, mọi sự áp đặt đều sai. Đình Văn sai một lần thì tôi
sai hàng nghìn lần. Kể từ cấp 3 cho đến mãi bây giờ. Tại sao điều này tôi vẫn
không hiểu ?
Cuộc sống đang bốc chốc yên bình của tôi bị đảo lộn mọi thứ.
Bí mật bao năm qua của Đình Văn cuối cùng tôi cũng đã phát hiện, tại sao anh
không hề yêu tôi nhưng vẫn tỏ ra quý mến và theo đuổi tôi. Còn Đông Đông bỗng
dưng xuất hiện sau bao năm xa cách đột ngột, Huy, người tôi đã coi là bạn bè
thân thiết bỗng dưng trở nên kỳ dị và khó hiểu. Không ai có thể nói cho tôi có
thể hiểu.
Tiết trời mùa Thu nắng mỏng tang dịu dàng. Tôi lấy cớ bận
bịu học hành và cuộc thi để trốn tránh đi mọi sự, đặc biệt là nỗi nhớ và khao
khát được gặp Đông Đông trở nên da diết hơn bao giờ hết. Cậu ấy, tôi biết là
cậu ấy đang ở đây rất gần bên cạnh, nhưng, những vết thương lòng vẫn chẳng thể
nào khiến tôi nguôi ngoai…
* * *
Ngọc Lan hướng đôi mắt xa xăm về phía bầu trời, tách cafe cô
gọi khẽ bốc hơi. Cô khẽ nhìn đồng hồ, đã khoảng 40p cô ngồi ở đây để đợi. Nhưng
rốt cuộc, người vẫn chưa thấy đến. Bầu trời hôm nay xam xám xen chút xanh xao.
Ngọc Lan mặc váy đỏ, trang điểm xinh đẹp, đôi mắt long lanh với hàng mi cong
vút của cô khiến cho những người ngồi xung quanh không thể không hướng mắt
nhìn. Khuôn mặt thiên thần ẩn sâu một nỗi buồn chất chứa sau khoé mắt.
- Xin
chào! Huy ngồi phịch xuống trước mắt Ngọc Lan khiến cô giật nảy mình
-
Tưởng cậu không dám đến nhìn mặt tôi chứ! Cô ngước đôi mắt cong vút như giận dữ
về phía chàng trai mảnh khảnh trong bộ đồ đen.
- Rốt
cuộc, lời hứa không thực hiện được, nhưng chúng ta cũng vẫn gặp nhau ở đây! Huy
cũng hướng tầm mắt ra nhìn trời.
Ngọc Lan nhếch mép cười.
- Cậu
có vẻ đắc ý và vui vẻ quá nhỉ. Tôi cũng đang vui vẻ. Hy vọng cậu sẽ vui khi ở
bên con nhóc đó!
- Cảm
ơn, giờ tôi đang rất hạnh phúc!
Ngọc Lan im bặt. Cô ngỡ ngàng bởi thái độ quá ư lạnh lùng
của Huy, người cô ngỡ rằng sẽ có thái độ ít ra tỏ vẻ gì đó biểu lộ ra trên
khuôn mặt khi nhìn thấy sự hiện diện của cô ở đây.
- Tại
sao ? Cậu vẫn lạnh lùng với tôi như vậy ?
- Hãy
nhớ lại, tôi đã mất lòng tin từ cậu rồi. Cậu là một kẻ dối trá. Đừng đóng kịch
nữa. Vở kịch đó tôi xem đã chán rồi!
-
Cậu…. ? Ngọc Lan ú ớ trong cổ họng.
-
Không nói đúng sao ? Không phải cậu giả vờ tự kỉ, giả vờ bệnh tật để hành hạ bố
mẹ cậu. Cậu giả vờ bị bệnh để thương hại một đứa bị bệnh tim như tôi, cậu giả
vờ yếu đuối để tôi phải lo lắng để che chở… Dừng lại đi, đời không trả cát xê
đâu mà cậu phải diễn…
* * *
Hội trường Quốc gia đông nghịt. Tôi đến sớm để chuẩn bị mọi
thứ, biết tôi tham gia kỳ thi này Huy nói cũng sẽ đến cổ vũ cho tôi.
Tôi phải trải qua một kỳ thi cuối cùng nữa để thi với các ứng viên của
các trường đại học khác gần khu vực. Trong đó, các ứng viên đến từ Trung Quốc,
Ấn Độ, Hàn Quốc và Nhật Bản là những đối thủ mạnh, họ đã có kinh nghiệm nhiều
năm cũng như môi trường đào tạo của họ thực sự tốt. Cô nàng Jenny thì đỏng đảnh
và luôn luôn đòi tự quyết định mọi việc, tôi hầu như phải lên kế hoạch cho mọi
việc nhưng cô nàng thì luôn tỏ ra biết rồi và không muốn lắng nghe ý kiến của
tôi. Thực sự, cuộc thi khiến tôi mệt mỏi, nhưng… đây là thứ duy nhất khiến tôi
không trốn chạy những rắc rối đang bủa vây xung quanh mình.
Cuộc gặp gỡ các ứng viên của các nước khiến cho tôi phần nào
cảm thấy choáng váng. Việc học Tiếng Anh bỗng chốc tôi cảm thấy quan trọng hơn
bao giờ hết, tôi khá lúng túng với việc giao tiếp. May mắn thay có Jenny, cô ta
cũng là du học sinh Mỹ nên giao tiếp tự tin và trôi chảy hơn tôi.
Nhìn danh sách đăng kí tôi bỗng thấy hơi rợn người. Trên
bảng tên danh sách thí sinh đến từ trường đại học của Nhật có tên Ngọc Lan. Tôi
khẽ lắc đầu, cố xóa bỏ đi cái suy nghĩ rằng đó không phải Ngọc Lan mà tôi đang
tưởng tượng.
-
Không ngờ cậu cũng có mặt ở đây, Diệu Phương! Tôi đang lúng túng trước tờ danh
sách thì nghe có ai đó gọi tên tôi từ phía sau. Đúng rồi, tên tôi là Đỗ Diệu
Phương!
-
Chào…! Tôi cuống quýt tý nữa thì đánh rơi cả tập thuyết trình trên tay xuống
đất. Jenny từ đâu đó chạy đến, đâm sầm vào vai tôi và như hét lên :
- Chị
Ngọc Lan!
-
Jenny ? Ngọc Lan tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ. Em cũng tham gia kỳ thi này ư ?
Tôi cúi xuống nhặt đống giấy tờ. Xếp xếp đủ thứ lại cho ngay
ngắn.
-
Phương Phương, để tớ giúp!
- Đông
Đông…. sao cậu lại ở đây! Tôi giật mình khi Đông Đông ngồi ngay bên cạnh đang
xếp lại đống giấy tờ cho mình.
- Tớ
đi cùng đoàn học sinh của Nhật, tớ không thi, chỉ làm hỗ trợ thôi! Đông Đông
giải thích.
- Hừm,
hai người bạn cũ gặp nhau ở đây! Vui quá nhỉ. Ngọc Lan mỉa mai.
Tôi im lặng không nói câu gì. Đông Đông cũng đưa nốt số giấy
còn lại cho tôi rồi quay ra nói với Ngọc Lan :
- Đứng
đây nhé, tớ đi lấy nước!
Ngọc Lan nhìn theo Đông Đông rồi hướng con mắt con mắt tức
tối về phía tôi. Có lẽ, tôi là cái gai trong mắt của cô ấy. Và những gì Huy nói
về Ngọc Lan dường như là không hề đơn giản.
Tôi vẫn đứng im trước mặt hai cô nàng khó ưa này. Ngọc Lan
mà tôi biết cách đây vài năm dường như không còn nữa mà thay vào đó là một cô
nàng chảnh choẹ chẳng kém gì Jenny tóc vàng kia.
- Cậu
uống đi, thi tốt nhé! Đông Đông đưa cho tôi chai nước cam mát lẹm, tôi mỉm cười
và đón lấy. Ngọc Lan nhìn thấy vậy đưa một ánh mắt sắc lẹm lườm tôi
- Tôi
thích uống nước cam! Ngọc Lan giật phắt chai nước trên tôi và đưa chai nước còn
lại trên tay cô ấy cho Jenny. Cô ta cười khẩy sung sướng khi tôi còn chưa cầm
chai nước trong vòng hai giây.
« Phương Phương, tớ đến rồi » Huy vừa nói vừa quàng lấy
người tôi, cậu ấy một tay đút túi quần khẽ lấy ra trong đó một nắm kẹo bạc hà
và xoè ra trước mặt tôi.
- Cầm
lấy đi, ăn cái này cho sảng khoái!
Ngọc Lan gần như bị bất ngờ trước Huy khi cậu ấy xuất hiện
và đưa cho tôi nắm kẹo đó. Cô ấy nhẽ mím môi và giận dữ, hai tay khẽ bóp mạnh
vào chai nước cam. Sự xuất hiện của Huy và hành động của cậu ấy khiến cho Ngọc
Lan nhìn tôi với vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Cậu
đi theo tôi!
Đông Đông dường như cũng điên lên khi Huy xuất hiện và
trêu tức họ. Cậu ấy bỗng dưng túm lấy cổ tay tôi và lôi phắt đi. Tôi bị bất ngờ
trước hành đông của Đông Đông và cứ thế bị lôi đi như một món đồ chơi.
-
Buông cô ấy ra! Cô ấy là của tôi! Tôi bỗng nghe thấy tiếng Huy cất lên và khuỷ
tay còn lại của tôi cũng bị Huy nắm lấy, thậm chí tôi vẫn còn cố ôm tập tài
liệu.
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn hai chàng trai đang nắm
lấy tay tôi. Không khí như trùng lại, tim tôi khẽ đập thình thịch, ngơ ngác
nhìn Huy và Đông Đông, hai ánh mắt sắc lẹm và những tia mắt giận dữ như muốn ăn
tươi nuốt sống tỉ thí với nhau một phen. Hai cô nàng nhìn theo hành động của
Huy và Đông Đông với ánh mắt đầy ghen ghét đố kỵ với tôi.
Một bên tay tôi là Đông Đông, người bạn tri kỷ từ những ngày
đầu tiên tôi còn là cô nhóc vụng về.
Một bên tay tôi là Huy, chàng trai bí ẩn nhưng vô cùng sâu
sắc!
Tôi sẽ phải chọn ai đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét