Có người trên mạng hỏi mình rằng, sau ly hôn vài năm, họ muốn quay về sống với ông chồng cũ. Vì họ chưa lấy chồng mới, anh kia cũng chưa lấy vợ mới, giữa họ còn một đứa con chung. Và lý do quan trọng nhất của họ là: Họ sợ lấy chồng mới chẳng được bằng anh chồng cũ, nếu sống khổ hơn, thì còn quá tội, lúc đó bản thân hối tiếc mà mọi người lại chê cười!
Phải từng đi qua thương nhớ mới biết cô đơn chưa bao giờ là thứ mà chúng ta chọn lựa...
...ngẩng mặt lên để xóa hết hoài nghi, ta sẽ thấy một con người để cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiết..
13 thg 12, 2013
10 thg 12, 2013
Thơ NPV
Chỉ là nấu cho nhau một bữa ăn, một bữa ăn bình thường
là đã đủ cho những gì mình vẫn gọi tên nhau- yêu thương
Khi người này choàng tay ôm lấy người kia từ phía sau trong căn bếp vẫn hình dung
cọ sát vành tai để biết cuộc đời này ước mơ giờ chỉ cần là thế…
một nụ hôn dài nói được nhiều hơn cả một quãng đời thương nhớ
những ngón tay đan xen vào nhau nhiều hơn không biết bao nhiêu lời hứa
về cạnh bên!
Trong căn bếp đó chúng ta sẽ bắt đầu một hành trình
học cách chăm sóc người này từ những món ăn đơn giản
thêm một chút ớt cay hay nêm cho vừa từng hạt muối mặn
chúng ta hiểu về bình yên nên không còn sợ những chát đắng
nếu lỡ tay đôi lần…
Trong căn bếp đó người này sẽ rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn
để thấy những giấc mơ chẳng quá xa xôi như đã từng lầm tưởng
để thấy một niềm tin sẽ kéo dài hơn định mệnh
để thấy những tiếng cười thật sự là tiếng cười chân thật
để thấy mình cuối cùng cũng đi qua được thử thách
để được bắt đầu…
Khi người kia gắp cho người này một đũa thức ăn từ chén của nhau
yêu thương đó không thể tính bằng ngày bằng tháng
để ngồi cạnh nhau bên một chiếc bàn, lòng mình đã từng bão giông vô hạn
từ bỏ một chọn lựa ngày nào và yên tâm với một chọn lựa khác
một chọn lựa xứng đáng
vì trái tim…
Ở ngoài kia, cuộc đời có bình lặng hay vẫn đau đáu những niềm riêng
ở ngoài kia, cuộc đời có trách chúng ta sống vì những thương yêu ích kỷ
ở ngoài kia, cuộc đời có từ chối chúng ta như thể chúng ta cạn nghĩ
ở ngoài kia, cuộc đời có xem thường hay bao dung thì cứ tự quyết định lấy
chúng ta không cần…
Vì trong căn bếp này chúng ta đang nấu những bữa ăn
những bữa ăn mà có khi cả đời người chẳng mấy ai ăn được
chỉ là một tô canh, một đĩa rau, một phần cá thịt
ăn vì niềm vui được nhìn thấy nhau qua từng nét mặt
ăn vì yêu thương…
Chỉ đơn giản là, người kia nấu cho người này những bữa ăn bình thường
và người này rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn…
là đã đủ cho những gì mình vẫn gọi tên nhau- yêu thương
Khi người này choàng tay ôm lấy người kia từ phía sau trong căn bếp vẫn hình dung
cọ sát vành tai để biết cuộc đời này ước mơ giờ chỉ cần là thế…
một nụ hôn dài nói được nhiều hơn cả một quãng đời thương nhớ
những ngón tay đan xen vào nhau nhiều hơn không biết bao nhiêu lời hứa
về cạnh bên!
Trong căn bếp đó chúng ta sẽ bắt đầu một hành trình
học cách chăm sóc người này từ những món ăn đơn giản
thêm một chút ớt cay hay nêm cho vừa từng hạt muối mặn
chúng ta hiểu về bình yên nên không còn sợ những chát đắng
nếu lỡ tay đôi lần…
Trong căn bếp đó người này sẽ rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn
để thấy những giấc mơ chẳng quá xa xôi như đã từng lầm tưởng
để thấy một niềm tin sẽ kéo dài hơn định mệnh
để thấy những tiếng cười thật sự là tiếng cười chân thật
để thấy mình cuối cùng cũng đi qua được thử thách
để được bắt đầu…
Khi người kia gắp cho người này một đũa thức ăn từ chén của nhau
yêu thương đó không thể tính bằng ngày bằng tháng
để ngồi cạnh nhau bên một chiếc bàn, lòng mình đã từng bão giông vô hạn
từ bỏ một chọn lựa ngày nào và yên tâm với một chọn lựa khác
một chọn lựa xứng đáng
vì trái tim…
Ở ngoài kia, cuộc đời có bình lặng hay vẫn đau đáu những niềm riêng
ở ngoài kia, cuộc đời có trách chúng ta sống vì những thương yêu ích kỷ
ở ngoài kia, cuộc đời có từ chối chúng ta như thể chúng ta cạn nghĩ
ở ngoài kia, cuộc đời có xem thường hay bao dung thì cứ tự quyết định lấy
chúng ta không cần…
Vì trong căn bếp này chúng ta đang nấu những bữa ăn
những bữa ăn mà có khi cả đời người chẳng mấy ai ăn được
chỉ là một tô canh, một đĩa rau, một phần cá thịt
ăn vì niềm vui được nhìn thấy nhau qua từng nét mặt
ăn vì yêu thương…
Chỉ đơn giản là, người kia nấu cho người này những bữa ăn bình thường
và người này rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn…
Khi em xa anh
-Tác Giả: Hồ Yên Dung-
Hội ngộ, rồi chia ly... Chia ly, để được hội ngộ mãi mãi, ở một nơi nào đó, nơi ấy ta bước đi giữa những giấc mơ ngọt ngào, nơi ấy tình yêu của ta là bất tử....
Viết cho những cuộc chia ly như thế, những cuộc chia ly mang bình yên cho người ta yêu thương...

khi em xa anh
vầng đêm chui vào chăn nằm co thút thít
con dế buồn im tiếng
chẳng thể trách loài người nên cứ mãi ngác ngơ
khi em xa anh
mắt đỏ
môi khô
mưa rạt rào không làm tươi héo úa
dòng sông cuộn trào nỗi niềm mùa lũ
cũng lặng thinh
cuốn hờn tủi, trôi xa...
khi em xa anh
nắng ủ ê giấu mình sau màn mây xám ngắt
hoa sữa từng chùm ướt át
mưa nhạt nhòa
gió chẳng đến đưa hương
khi em xa anh
quạnh quẽ phúc âm buồn
đêm cô lẻ đến bên người ru giấc
anh có nghe tiếng thời gian nhỏ giọt
xuống cuộc tình mình
miên viễn tươi xanh?
bất chợt giấc mơ hồi sinh
về ngang qua đời miên man, như sương, như khói...
đóa quỳnh hoa bất tử
thức giấc, ngời ngời uống nụ hôn trăng...
lộng lẫy đêm trần gian
cho chúng mình được trong nhau mãi mãi
em khép mi cài then cánh cửa
giữ giấc mơ này
khi em xa anh...
7 thg 12, 2013
Và cũng đủ lớn để mong bé lại...
Trong đời, ai cũng có đôi lần mong cho thời gian quay trở lại. Mà chẳng phải là sự tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở, nhiều khi chỉ là niềm thương nhớ chính mình khi ấy, tại thời điểm ấy, khi nụ cười còn vô tư lắm, và ánh nhìn thì vẫn thanh thản veo trong.
6 thg 12, 2013
Viết cho những người đi qua cuộc đời...
Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.
Về những người đi qua cuộc đời…
Về những người đi qua cuộc đời…
29 thg 11, 2013
Cuộc sống...
Cuộc sống là một cơ hội – hãy nắm lấy.
Cuộc sống là một vẻ đẹp – hãy chiêm ngưỡng.
Cuộc sống là một giấc mơ – hãy nhận ra.
Cuộc sống là một thử thách – hãy đương đầu.
Cuộc sống là bổn phận – hãy hoàn thành.
Cuộc sống là một trò chơi – hãy tận hưởng.
Cuộc sống là một lời hứa – hãy thực hiện.
Cuộc sống là một nỗi buồn – hãy vượt qua.
Cuộc sống là một bản nhạc – hãy hát lên.
Cuộc sống là một trận đấu – hãy chấp nhận.
Cuộc sống là một thảm kịch – hãy đối đầu.
Cuộc sống là một cuộc phiêu lưu – hãy can đảm dấn thân.
Cuộc sống là một niềm may mắn – hãy nắm lấy.
Cuộc sống là sự sống – hãy tranh đấu vì nó.
Cuộc sống vô cùng quý giá – đừng hủy hoại nó
ST
Cuộc sống là một vẻ đẹp – hãy chiêm ngưỡng.
Cuộc sống là một giấc mơ – hãy nhận ra.
Cuộc sống là một thử thách – hãy đương đầu.
Cuộc sống là bổn phận – hãy hoàn thành.
Cuộc sống là một trò chơi – hãy tận hưởng.
Cuộc sống là một lời hứa – hãy thực hiện.
Cuộc sống là một nỗi buồn – hãy vượt qua.
Cuộc sống là một bản nhạc – hãy hát lên.
Cuộc sống là một trận đấu – hãy chấp nhận.
Cuộc sống là một thảm kịch – hãy đối đầu.
Cuộc sống là một cuộc phiêu lưu – hãy can đảm dấn thân.
Cuộc sống là một niềm may mắn – hãy nắm lấy.
Cuộc sống là sự sống – hãy tranh đấu vì nó.
Cuộc sống vô cùng quý giá – đừng hủy hoại nó
ST
Có những yêu thương
Có những yêu thương không nên giữ mãi trong lòng...
Có những yêu thương mình cũng muốn nói, và người yêu thương mình cũng muốn nghe...
Có những yêu thương nếu không kịp nói. đôi khi cả một đời sẽ hối hận...
Có những yêu thương...
Có những yêu thương mình cũng muốn nói, và người yêu thương mình cũng muốn nghe...
Có những yêu thương nếu không kịp nói. đôi khi cả một đời sẽ hối hận...
Có những yêu thương...
26 thg 11, 2013
30 điều không nên tiếp tục làm với bản thân
1. Đừng mất thời gian với những đối tượng sai lầm.
Cuộc sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người chỉ biết hút cạn nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả. Đừng bao giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá trị của bạn. Và hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là những người ở bên cạnh bạn khi bạn thành công, mà là những người ở bên cạnh bạn khi bạn gặp khó khăn.
Cuộc sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người chỉ biết hút cạn nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả. Đừng bao giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá trị của bạn. Và hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là những người ở bên cạnh bạn khi bạn thành công, mà là những người ở bên cạnh bạn khi bạn gặp khó khăn.
23 thg 11, 2013
Anh sẽ dạy em lại cách yêu thương một người
---Bông Mơ---
Tình yêu vốn là con dao hai lưỡi, nó có thể đâm nát con tim hay có khi khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kì mà sẽ theo ta đến hết cuộc đời. Hãy cảm ơn cuộc đời vì đã cho ta được sống và được yêu.
Tình yêu vốn là con dao hai lưỡi, nó có thể đâm nát con tim hay có khi khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kì mà sẽ theo ta đến hết cuộc đời. Hãy cảm ơn cuộc đời vì đã cho ta được sống và được yêu.
22 thg 11, 2013
15 điều cần chấp nhận trong cuộc sống
15 điều dù không muốn nhưng ta buộc phải chấp nhận:
1. Một số quan hệ sẽ hạnh phúc, một số khác sẽ trở thành bài học
Dù thế nào thì bạn cũng đừng hối tiếc vì quen biết một người nào đó. Mỗi người bạn gặp đều dạy cho bạn một điều gì đó rất quan trọng.
1. Một số quan hệ sẽ hạnh phúc, một số khác sẽ trở thành bài học
Dù thế nào thì bạn cũng đừng hối tiếc vì quen biết một người nào đó. Mỗi người bạn gặp đều dạy cho bạn một điều gì đó rất quan trọng.
Châm ngôn Tình yêu
Trên
đời này có hai chuyện khó khăn nhất. Một là nhồi tư tưởng của mình vào
đầu người khác. Hai là nhét tiền người khác vào túi của mình. Việc đầu
tiên thành công thì gọi là thầy, việc thứ hai thành công thì gọi là chủ.
Cả 2 việc thành công thì gọi là vợ.
(Chờ một ngày nắng - Điệp Chi Linh)
(Chờ một ngày nắng - Điệp Chi Linh)
20 thg 11, 2013
Mối tình hoa tử đinh hương
12h đêm định mệnh, đôi mình xa nhau, em không nhớ hết anh nói những
điều gì, chỉ biết đôi tay đã không còn cảm giác, tim ngừng thổn thức
chìm dưới tảng băng.
Tình cờ gặp lại anh, con tim chợt nhói, bao nhiêu kỷ niệm không tên ùa về trong nghẹn đắng. Một năm quá ngắn để tập quên anh, trong em vẫn vẹn nguyên. Phải chăng chỉ là phần chìm của tảng băng trôi. Em từng nghĩ rồi thời gian cũng xóa hết, em sẽ quên, từ bỏ được mối tình hoa tử đinh hương, loài hoa gắn với tình yêu của đôi mình, nhưng lại mang màu tím.
Tình cờ gặp lại anh, con tim chợt nhói, bao nhiêu kỷ niệm không tên ùa về trong nghẹn đắng. Một năm quá ngắn để tập quên anh, trong em vẫn vẹn nguyên. Phải chăng chỉ là phần chìm của tảng băng trôi. Em từng nghĩ rồi thời gian cũng xóa hết, em sẽ quên, từ bỏ được mối tình hoa tử đinh hương, loài hoa gắn với tình yêu của đôi mình, nhưng lại mang màu tím.
16 thg 11, 2013
Ván cờ và Cuộc sống
Con
Hậu bực bội nói với con Vua: "Này, tại sao tôi là người có quyền lực
cao nhất ở đây, nhưng lũ quan lính kia lại cứ lăng xăng bảo vệ ông mà
không thèm bảo vệ tôi thế hở?".
Vua trả lời:
"Trời ạ, khổ bà quá, bà vừa phải thôi, thì bà cũng thấy rồi đó, bà là người có quyền lực nhất ở đây chứ có phải tôi đâu?
Vua trả lời:
"Trời ạ, khổ bà quá, bà vừa phải thôi, thì bà cũng thấy rồi đó, bà là người có quyền lực nhất ở đây chứ có phải tôi đâu?
Thơ NPV
Chỉ là chúng ta đã không thể trở lại từ đầu
năm tháng đó đã mang theo quá nhiều mơ ước
chúng ta trở về với một niềm tin ở trong lòng vừa gieo xuống
không có gì là không thể đổi thay…
Chúng ta trở về với đôi vai giờ buốt lạnh xương gầy
biết là nỗi đau nhưng vẫn giữ trong lòng vì cố chấp
biết là yêu thương không dành cho mình nhưng vẫn từng ngày vun đắp
biết là cô đơn nhưng vẫn tin cuộc đời luôn là một ngọn nến thắp
rồi sẽ có một phần đời mình được sáng lên!
Mỗi bước chân rời đi đều phải tranh đấu với một hành trình
có những khi biết trước ngày mai mình sẽ làm người độc ác
xiết chặt bàn tay và dặn lòng hãy để bao dung vào một lúc khác
thương cho sự bình yên của mình nghĩa là nhường cho mọi người ít nhiều cay đắng
ai cũng có nước mắt sao cứ phải để mình khóc quá nhiều?
Khi đêm về khuya tối mới nhận ra mình cần lắm những giấc chiêm bao
nơi được sống một cuộc đời cần sống
nơi được hoang mang trong chừng ấy phút giây rồi thức giấc
nơi được thấy bình minh và hoàng hôn cùng một lúc
nơi chỉ có mình tin mọi thứ là thật
kể cả bản thân mình?
Chúng ta trở về và ngôi nhà vẫn ở đấy như chưa bao giờ lớn lên
dù năm tháng đã đi qua bao nhiêu tiếng cười, giọng nói…
muốn rũ bỏ một lần rồi quỳ trên trái tim mình yếu đuối
cho cuộc đời một lần xưng tội
và mình sẽ thứ tha…
Sẽ còn rất nhiều nữa những mùa đông hay mùa hạ đi qua
để chúng ta trở về, ra đi, và lại trở về như phải thế
những con đường, khoảnh sân, khung cửa…
và một phần trí nhớ…
làm sao giữ lại được tất cả những điều này?
Khi chúng ta trở về với hình hài cùng trái tim đã đổi thay
khi chúng ta trở về mà không còn lại gì của chúng ta thơ ấu
khi chúng ta trở về mà bầu trời vẫn dửng dưng với hàng triệu vì sao nương náu
khi chúng ta trở về mà không dám dạ, thưa… với những yêu dấu
chúng ta sẽ tựa vào đâu?
Để những đêm về khuya tối
chúng ta cứ như đứa trẻ con chắp tay để tìm kiếm một phép màu…
4.7.2013
năm tháng đó đã mang theo quá nhiều mơ ước
chúng ta trở về với một niềm tin ở trong lòng vừa gieo xuống
không có gì là không thể đổi thay…
Chúng ta trở về với đôi vai giờ buốt lạnh xương gầy
biết là nỗi đau nhưng vẫn giữ trong lòng vì cố chấp
biết là yêu thương không dành cho mình nhưng vẫn từng ngày vun đắp
biết là cô đơn nhưng vẫn tin cuộc đời luôn là một ngọn nến thắp
rồi sẽ có một phần đời mình được sáng lên!
Mỗi bước chân rời đi đều phải tranh đấu với một hành trình
có những khi biết trước ngày mai mình sẽ làm người độc ác
xiết chặt bàn tay và dặn lòng hãy để bao dung vào một lúc khác
thương cho sự bình yên của mình nghĩa là nhường cho mọi người ít nhiều cay đắng
ai cũng có nước mắt sao cứ phải để mình khóc quá nhiều?
Khi đêm về khuya tối mới nhận ra mình cần lắm những giấc chiêm bao
nơi được sống một cuộc đời cần sống
nơi được hoang mang trong chừng ấy phút giây rồi thức giấc
nơi được thấy bình minh và hoàng hôn cùng một lúc
nơi chỉ có mình tin mọi thứ là thật
kể cả bản thân mình?
Chúng ta trở về và ngôi nhà vẫn ở đấy như chưa bao giờ lớn lên
dù năm tháng đã đi qua bao nhiêu tiếng cười, giọng nói…
muốn rũ bỏ một lần rồi quỳ trên trái tim mình yếu đuối
cho cuộc đời một lần xưng tội
và mình sẽ thứ tha…
Sẽ còn rất nhiều nữa những mùa đông hay mùa hạ đi qua
để chúng ta trở về, ra đi, và lại trở về như phải thế
những con đường, khoảnh sân, khung cửa…
và một phần trí nhớ…
làm sao giữ lại được tất cả những điều này?
Khi chúng ta trở về với hình hài cùng trái tim đã đổi thay
khi chúng ta trở về mà không còn lại gì của chúng ta thơ ấu
khi chúng ta trở về mà bầu trời vẫn dửng dưng với hàng triệu vì sao nương náu
khi chúng ta trở về mà không dám dạ, thưa… với những yêu dấu
chúng ta sẽ tựa vào đâu?
Để những đêm về khuya tối
chúng ta cứ như đứa trẻ con chắp tay để tìm kiếm một phép màu…
4.7.2013
15 thg 11, 2013
Lặng im trước những nỗi buồn
Tác giả: Hàn Anh Trinh
Lẽ thường thì đi đôi với nỗi buồn sẽ là những phút giây cần người sẻ chia. Nhưng có mấy ai biết được lí do của mình buồn là gì, vì sao lại buồn, như thế nào sẽ hết buồn?
Vậy nên - thành ra nỗi buồn thường là rất mông lung...
Lẽ thường thì đi đôi với nỗi buồn sẽ là những phút giây cần người sẻ chia. Nhưng có mấy ai biết được lí do của mình buồn là gì, vì sao lại buồn, như thế nào sẽ hết buồn?
Vậy nên - thành ra nỗi buồn thường là rất mông lung...
12 thg 11, 2013
Làm một chiếc chuông gió trong cuộc đời ai đó
Đôi khi chỉ một lần trong đời làm chiếc chuông gió cho ai đó
rung lên những tiếng rất nhỏ
chỉ đủ để một người lắng nghe…
Tiếng chuông gió nhắc nhở về những bình yên của ngày nào đó dưới mái nhà
những sẻ chia chỉ một người thấu hiểu
những cười vui mà quãng đời nào mình luôn thiếu
những lặng im nhưng trôi qua trong dễ chịu
vì không cần nói gì hơn…
Làm một chiếc chuông gió trong cuộc đời người mình yêu thương
không cần nhìn vẫn biết là đang nghe thấy
lạc đến đâu cũng có một chổ dựa để không còn sợ hãi
như một chiếc bóng đi cùng mình đi mãi
bóng đổ về phía sau…
Có những người sống một đời chỉ để hỏi hạnh phúc ở nơi đâu
nên chỉ là một chiếc chuông gió thôi cũng nhiều hơn tất cả
không quan tâm nắng mưa hay bão giông gió ngã
cứ vang lên leng keng không một lần vội vã
như một thứ định mệnh đã an bài…
Như một người chìa tay ra và biết sẽ có một bàn tay
như hết đêm sẽ là ngày dù đêm có là đêm trắng
như mình yêu cô đơn cho đến ngày thấy cô đơn chỉ toàn là vị đắng
mà cuộc đời còn chua, cay, ngọt, mặn
cuộc đời còn những giấc mơ…
Là một chiếc chuông gió treo lên trước hiên nhà
là một chiếc chuông gió treo bên ngoài cửa sổ
là một chiếc chuông gió treo quanh căn bếp nhỏ
là một chiếc chuông gió treo trong từng thương nhớ
của một người…
Đôi khi chỉ cần làm một chiếc chuông gió
cho một cuộc đời!

rung lên những tiếng rất nhỏ
chỉ đủ để một người lắng nghe…
Tiếng chuông gió nhắc nhở về những bình yên của ngày nào đó dưới mái nhà
những sẻ chia chỉ một người thấu hiểu
những cười vui mà quãng đời nào mình luôn thiếu
những lặng im nhưng trôi qua trong dễ chịu
vì không cần nói gì hơn…
Làm một chiếc chuông gió trong cuộc đời người mình yêu thương
không cần nhìn vẫn biết là đang nghe thấy
lạc đến đâu cũng có một chổ dựa để không còn sợ hãi
như một chiếc bóng đi cùng mình đi mãi
bóng đổ về phía sau…
Có những người sống một đời chỉ để hỏi hạnh phúc ở nơi đâu
nên chỉ là một chiếc chuông gió thôi cũng nhiều hơn tất cả
không quan tâm nắng mưa hay bão giông gió ngã
cứ vang lên leng keng không một lần vội vã
như một thứ định mệnh đã an bài…
Như một người chìa tay ra và biết sẽ có một bàn tay
như hết đêm sẽ là ngày dù đêm có là đêm trắng
như mình yêu cô đơn cho đến ngày thấy cô đơn chỉ toàn là vị đắng
mà cuộc đời còn chua, cay, ngọt, mặn
cuộc đời còn những giấc mơ…
Là một chiếc chuông gió treo lên trước hiên nhà
là một chiếc chuông gió treo bên ngoài cửa sổ
là một chiếc chuông gió treo quanh căn bếp nhỏ
là một chiếc chuông gió treo trong từng thương nhớ
của một người…
Đôi khi chỉ cần làm một chiếc chuông gió
cho một cuộc đời!

Thoáng qua...
Có những chuyện cũ đã qua không nhất thiết phải kể cho mọi người nghe.
Có những nỗi đau cũng không nhất thiết để mọi người biết.
Có những tâm tình giữ trong lòng, không nhất thiết phải bày tỏ.
Có những tổn thương theo thời gian sẽ dần lành lặn.
Có những thiệt thòi khi đã qua, suy nghĩ thông suốt cũng sẽ trở lại bình thường.
Có những khi đau lòng, nhẫn nhịn vài lần sẽ thành thói quen.
Thật ra trong cuộc sống, không phải những lúc đau khổ nào cũng có thể la hét, và không phải tình yêu nào cũng đều được thổ lộ.
ST
Có những nỗi đau cũng không nhất thiết để mọi người biết.
Có những tâm tình giữ trong lòng, không nhất thiết phải bày tỏ.
Có những tổn thương theo thời gian sẽ dần lành lặn.
Có những thiệt thòi khi đã qua, suy nghĩ thông suốt cũng sẽ trở lại bình thường.
Có những khi đau lòng, nhẫn nhịn vài lần sẽ thành thói quen.
Thật ra trong cuộc sống, không phải những lúc đau khổ nào cũng có thể la hét, và không phải tình yêu nào cũng đều được thổ lộ.
ST
11 thg 11, 2013
Nếu một ngày anh phản bội em
---Rosie---
Nếu một ngày anh phản bội em...
Chẳng ai muốn tình yêu của mình bỗng một ngày bất ngờ xuất hiện thêm kẻ thứ ba. Thế nhưng, nếu cái bất ngờ đó chẳng may chọn cuộc tình của chúng mình để ghé thăm thì sao?
Em sẽ phải hiểu những gì? Anh sẽ phải nói những gì? Và tình yêu của chúng mình sẽ đi về đâu…
Nếu có ngày, anh quay lưng và lừa dối em…
Nếu một ngày anh phản bội em...
Chẳng ai muốn tình yêu của mình bỗng một ngày bất ngờ xuất hiện thêm kẻ thứ ba. Thế nhưng, nếu cái bất ngờ đó chẳng may chọn cuộc tình của chúng mình để ghé thăm thì sao?
Em sẽ phải hiểu những gì? Anh sẽ phải nói những gì? Và tình yêu của chúng mình sẽ đi về đâu…
Nếu có ngày, anh quay lưng và lừa dối em…
10 thg 11, 2013
Hãy tự mình vượt qua nỗi đau
Chỉ đến khi có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của mình, mới có thể dần dà biết cách tự đứng dậy và tiếp tục bước đi.
***
8 thg 11, 2013
Chuyện cái ly nước giữa trời nắng
Trích: Chênh vênh hai lăm
Tác giả Nguyễn Ngọc Thạch
Có ai đó đặt một ly nước giữa trời nắng. Và người ta bắt đầu quan tâm đến nó.
Tác giả Nguyễn Ngọc Thạch
Có ai đó đặt một ly nước giữa trời nắng. Và người ta bắt đầu quan tâm đến nó.
Nếu có thể, xin người hãy ở lại nơi đau thương ấy
Trời đang mưa.
Ngồi chat facebook với một cô bạn cũ, cô ấy vừa chia tay một cuộc tình và người mang đau thương là cô bạn của tôi. Sau cuộc tình đầy nước mắt cô ấy quyết định đi đến một thành phố khác, tìm một công việc mới, hy vọng một cuộc sống mới. Cô ấy có nói một câu “ xa nơi giông bão..đến nơi khác có nắng ấm hơn không..”. Nói với cô ấy “có thể có mà cũng có thể không”. Trả lời như thế rồi tự nhiên lại suy nghĩ một chút. Thực sự thì khi bị tổn thương sâu sắc thì ra đi tìm một nơi để xoa dịu tâm hồn là tốt hay dũng cảm ở lại đối mặt với quá khứ mới là tốt?
Ngồi chat facebook với một cô bạn cũ, cô ấy vừa chia tay một cuộc tình và người mang đau thương là cô bạn của tôi. Sau cuộc tình đầy nước mắt cô ấy quyết định đi đến một thành phố khác, tìm một công việc mới, hy vọng một cuộc sống mới. Cô ấy có nói một câu “ xa nơi giông bão..đến nơi khác có nắng ấm hơn không..”. Nói với cô ấy “có thể có mà cũng có thể không”. Trả lời như thế rồi tự nhiên lại suy nghĩ một chút. Thực sự thì khi bị tổn thương sâu sắc thì ra đi tìm một nơi để xoa dịu tâm hồn là tốt hay dũng cảm ở lại đối mặt với quá khứ mới là tốt?
7 thg 11, 2013
Yêu và hiểu
“Kể cả khi chưa hiểu một người, ta vẫn có thể yêu người ấy.
Yêu hoàn toàn, dù hiểu chưa trọn vẹn”.
Nhưng yêu là một chuyện, biết cách yêu lại là một chuyện khác.
Khi ta yêu một người, thời gian đầu là nồng nàn, sôi nổi và đắm đuối nhất, cả thế gian dường như chỉ vỏn vẹn có hai người. Khi ta yêu một người, thời gian đầu cũng là lúc ta tin rằng, chỉ cần có tình yêu là đủ, mọi điều khác đều không quan trọng, không là gì cả.
Nhưng yêu là một chuyện, biết cách yêu lại là một chuyện khác.
Khi ta yêu một người, thời gian đầu là nồng nàn, sôi nổi và đắm đuối nhất, cả thế gian dường như chỉ vỏn vẹn có hai người. Khi ta yêu một người, thời gian đầu cũng là lúc ta tin rằng, chỉ cần có tình yêu là đủ, mọi điều khác đều không quan trọng, không là gì cả.
Ghen
Em quên rồi nên không kể cho anh
đừng nhắc nữa em sợ làm mình khóc
em quên rồi nên không còn thắc mắc
đừng nhìn em mà em lại hờn ghen!
đừng nhắc nữa em sợ làm mình khóc
em quên rồi nên không còn thắc mắc
đừng nhìn em mà em lại hờn ghen!
28 thg 10, 2013
Sợ những sân si ...
Tác giả: Hàn Anh Trinh
Hình như sống càng nhiều, va vấp càng nhiều thì càng hiểu ra rằng cái vỏ ốc sinh ra không đơn giản chỉ là mái nhà che mưa che nắng mà nó còn là nơi ta rút vào chốn không người, lặng lẽ ngẫm ra nhiều điều và quan sát hết tất thảy mọi thứ xung quanh. Hơn hai mươi năm sống trên đời, lắm lúc tôi thấy mình dại dột, dại dột và cả tin đến vô cùng.
Hình như sống càng nhiều, va vấp càng nhiều thì càng hiểu ra rằng cái vỏ ốc sinh ra không đơn giản chỉ là mái nhà che mưa che nắng mà nó còn là nơi ta rút vào chốn không người, lặng lẽ ngẫm ra nhiều điều và quan sát hết tất thảy mọi thứ xung quanh. Hơn hai mươi năm sống trên đời, lắm lúc tôi thấy mình dại dột, dại dột và cả tin đến vô cùng.
27 thg 10, 2013
Con gái ơi, độc lập lên mà sống
Con gái sinh ra đã có sẵn một đặc ân, đó là có quyền nhờ vả và dựa dẫm mà không ai nỡ lòng từ chối. Nhưng con gái biết không, càng độc lập chúng ta lại càng quyến rũ!
Vì chỉ có đi bằng đôi chân của chính mình, chúng ta mới dễ dàng đến được nơi mà mình muốn. Tầm gửi vào người khác, sớm hay muộn cũng chết héo mà thôi!
25 thg 9, 2013
Đừng giận em mà
Đừng giận em mà...có được không?
em chẳng bao giờ muốn chuyện chúng mình nhạt thếch
em vẫn biết mình có nhiều khi ngốc nghếch
chẳng hiểu được anh...em biết chắc anh buồn!
em chẳng bao giờ muốn chuyện chúng mình nhạt thếch
em vẫn biết mình có nhiều khi ngốc nghếch
chẳng hiểu được anh...em biết chắc anh buồn!
Làm dâu miền Trung
Dù đã được anh dặn dò chu đáo và kỹ lưỡng trước khi về thăm quê, em vẫn nhiều phen dở khóc dở cười trước những tình huống bi hài không có trong "giáo trình" anh "giảng".
Chuyện khó nói đầu tiên là cái toilet. Gọi là toilet cho oai chứ nó chỉ được quây bằng bốn tấm cót cao ngang ngực, gió lộng bốn bề. Ngồi trong đó mà cứ đưa nguyên bản mặt ra ngoài, mắc cỡ gần chết. Đã vậy, bà con đi qua đi lại thấy cô dâu mới còn dừng lại... chào hỏi rất chi rôm rả và nhiệt tình.
20 thg 9, 2013
Làng trong phố
TRANG HẠ
1. Mình thích “mượn tạm” áo phông của ông xã, mặc rộng rãi và rất dễ chịu. Mình thích quần sóoc màu đàn ông. Mình cũng mê dép cao su, có dịp là sắm liền. Rất hợp với mái tóc tém cực ngắn của mình. Một ngày, ông xã nhìn thấy vợ lững thững đi qua trước mặt, cứ nhìn theo, lẩm bẩm: “Rõ ràng mình cưới một người phụ nữ cơ mà?” !!!
1. Mình thích “mượn tạm” áo phông của ông xã, mặc rộng rãi và rất dễ chịu. Mình thích quần sóoc màu đàn ông. Mình cũng mê dép cao su, có dịp là sắm liền. Rất hợp với mái tóc tém cực ngắn của mình. Một ngày, ông xã nhìn thấy vợ lững thững đi qua trước mặt, cứ nhìn theo, lẩm bẩm: “Rõ ràng mình cưới một người phụ nữ cơ mà?” !!!
Có ai đó ngoài kia
Chắc có ai đó ngòai kia,
đón và đưa ta về an tòan trong trận bão
chỉ cần ôm chặt họ thôi,rúc kĩ vào vai áo
thì dù có ướt thế nào cũng chẳng thấy lạnh hơn!
đón và đưa ta về an tòan trong trận bão
chỉ cần ôm chặt họ thôi,rúc kĩ vào vai áo
thì dù có ướt thế nào cũng chẳng thấy lạnh hơn!
Giật mình giữa mùa xuân
----Phan Ý Yên----
Ngày 23 tháng 4 năm 2004. Năm đó cô vừa tròn hai mươi tuổi. Trong lúc đang ngồi cặm cụi ghi chép ở sảnh đường đại học thì cảnh sát đến tìm gặp. Họ bảo T đã cắt cổ tay tự vẫn. Ngoài di thư bảo là gửi cho cô. Thời điểm ấy, châu Âu bắt đầu vào xuân, hoa anh đào rộn ràng nở đầy các lối đi bộ thành phố. Cô chưa từng khóc một lần nào, chưa từng muốn kể lại hay nhắc về T với bất kỳ ai. Bởi vì, suốt mười năm qua, cô luôn tin rằng lựa chọn cái chết là sự lựa chọn ích kỷ nhất của một con người…
Ngày 23 tháng 4 năm 2004. Năm đó cô vừa tròn hai mươi tuổi. Trong lúc đang ngồi cặm cụi ghi chép ở sảnh đường đại học thì cảnh sát đến tìm gặp. Họ bảo T đã cắt cổ tay tự vẫn. Ngoài di thư bảo là gửi cho cô. Thời điểm ấy, châu Âu bắt đầu vào xuân, hoa anh đào rộn ràng nở đầy các lối đi bộ thành phố. Cô chưa từng khóc một lần nào, chưa từng muốn kể lại hay nhắc về T với bất kỳ ai. Bởi vì, suốt mười năm qua, cô luôn tin rằng lựa chọn cái chết là sự lựa chọn ích kỷ nhất của một con người…
19 thg 9, 2013
Bài học về sự hy sinh
Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô bé đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát, cậu bé đã trả lời: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát, cậu bé đã trả lời: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
18 thg 9, 2013
Bên thắng cuộc I - Lời tác giả
|
hông ai có thể đi đến tương lai một cách vững chắc nếu không hiểu trung thực về quá khứ, nhất là một quá khứ mà chúng ta can dự và có phần cộng đồng trách nhiệm.
*****
17 thg 9, 2013
Mười tám năm sau - Chương XXII
ella Street nhìn Mason với vẻ trách móc:
- Ồ! Ông, ông làm tôi lo quá.
- Thật ư? Tại sao?
Mười tám năm sau - Chương XXI
ason đến phòng họp trước ông công tố một chút. Chánh án Meehan ngồi đu đưa trong chiếc ghế, giơ tay mời hai người ngồi.
- Bây giờ chỉ có giữa chúng ta, tôi muốn biết hết mọi chuyện ra sao.
Mười tám năm sau - Chương XX
ó tiếng xì xào khích động trong phòng khi Perry Mason lên ngồi cạnh luật sư Lawrence Dormer và bị cáo. Chánh án Meehan phải ra lệnh giữ trật tự. Domer đứng lên nói:
- Nếu tòa cho phép, chúng tôi nhờ luật sư Perry Mason hợp tác với tôi trong vụ biện hộ này.
Mười tám năm sau - Chương XIX
ần đầu tiên Perry Mason ra tòa án với tính cách một thính giả và đây thật là một kinh nghiệm đáng ghi nhớ. Ông ngồi trên hàng ghế đầu dành cho công chúng trong một phòng xử gần như chật ních người dân thành phố El Templo, và phải cố sức kìm giữ cho mình khỏi đứng lên chất vấn hay tranh luận khi người ta nêu phản biện. Tuy nhiên ông vẫn giữ được im lặng trong khi ông công tố dồn dập đưa ra các chứng cử buộc tội Witherspoon.
Mười tám năm sau - Chương XVIII
l Templo đang nhốn nháo khích động. John L. Witherspoon bị buộc tội giết người sắp phải chịu phiên thẩm vấn đầu tiên trước ông chánh án Meehan. Mọi người bàn tán, đặt hết giả thuyết này đến giả thuyết khác.
Mười tám năm sau - Chương XVII
ng không thể làm ba tôi phải như thế - Lois nói.
Mason hỏi:
- Gì vậy?
- Ông biết rõ mà. Nếu tôi không bỏ con vịt thứ hai vào xe thì ba tôi không bị kẹt như thế.
Mười tám năm sau - Chương XVI
ohn Witherspoon bị tạm giữ lại văn phòng viên quận trưởng cảnh sát và được phép tiếp luật sư trong một gian bên cạnh.
Ông ồn ào la lối:
- Thật là ngu ngốc hết chỗ nói. Mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi chỉ ra cái con vịt khốn kiếp ấy.
Mười tám năm sau - Chương XV
à Dangerfield vụt đứng dậy nói:
- Tôi phải gọi điện cho chồng tôi ngay mới mới được.
- Bà có thể dùng điện thoại ở đây cũng được - Mason đề nghị và đưa mắt nhìn Della Street.
- Không cám ơn... Tôi... Còn có tí việc.
Mười tám năm sau - Chương XIV
rước lúc mặt trời đứng bóng một ít, Della Street vào nói với Mason:
- Bà George L. Dangerfield đang ở phòng chờ. Bà ta khẩn thiết xin gặp ông về một vấn đề không muốn trao đổi với ai khác ngoài ông.
15 thg 9, 2013
Mười tám năm sau - Chương XIII
ella Street ngồi trong xe hơi chờ ông ở ga.
Luật sư ngồi sau tay lái.
- Ông đã gặp cô gái chưa?
- Hừm, hừm...
- Ông có khai thác được ở cô ta chuyện gì không?
Mười tám năm sau - Chương XII
hi đoàn tàu chạy tới gần vùng ngoại vi thành phố Los Angeles, Perry Mason bước vào toa hàng ăn, có Sally Elherton vẫn ngồi trước chiếc bàn dùng cho hai người.
- Thưa ông, ông có một mình thôi ạ? - người phục vụ hỏi - Chúng tôi vẫn đủ thì giờ để phục vụ ông. Ông dùng cà phê hay nước trà?
Mười tám năm sau - Chương XI
rên chiếc xe bon bon về thành phố. Della Street hỏi:
- Ông lôi tôi đi quá nhanh khiến tôi không kịp hiểu rõ... Chuyện gì đã xảy ra?
- Milter bị ám sát.
- Ai giết?
Mười tám năm sau - Chương X
hi Mason đứng ngoài cổng sắt bấm chuông, ông thấy Lois Witherspoon hiện ra trên lối đi, đằng sau chó sủa ầm ĩ.
- Ồ! ông Mason... Tôi không cầm chìa khóa... A! May quá Pedro đây rồi.
Người đầy tớ có vẻ ngái ngủ, tra chìa vào ổ khóa và nói:
- Senor, xin chờ một lát để tôi giữ đàn chó đã.
Mười tám năm sau - Chương IX
rên đường đi El Templo, giữa vùng hoang mạc, sao đầy trời chiếu lấp lánh. Perry Mason phải dừng xe vì một chiếc bánh xẹp vỏ. Dùng đèn bấm soi sáng, ông vừa lẩm bẩm nguyền rủa vừa lục trong cốp xe những dụng cụ cần thiết để thay bánh khác.
Mười tám năm sau - Chương VIII
ng Witherspoon - Mason nói ngay khi vừa mới tới điền trang của nhà triệu phú - chúng ta không nên lãng phí thời gian. Xin ông nói ngay ông biết gì về tay thám tử đó?
- Thám tử nào?
- Thằng cha Leslie Milter, người định tống tiền ông.
Mười tám năm sau - Chương VII
ào lúc bốn giờ chiều, Della Street bước vào phòng làm việc của Perry Mason với một lá thư hỏa tốc trong tay.
- Cái gì vậy? - luật sư đang chăm chú nghiên cứu hồ sơ vụ Horace Adams vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên.
- Một lá thư hỏa tốc hơi đáng ngờ. Địa chỉ được viết theo kiểu chữ in.
Mười tám năm sau - Chương VI
rên cửa kính, có các hàng chữ:
HÃNG ALLGOOD
Có cộng tác viên tại các thành phố lớn.
Raymond E. Allgood. Giám đốc.
Mười tám năm sau - Chương V
ước vào phòng ăn, Della Street thích thú quan sát Perry Mason khi luật sư được giới thiệu với bà Burr. Bà ta trạc khoảng từ ba mươi nhăm đến bốn mươi nhưng nhiều ông cứ nhất quyết bà chưa tới ba mươi. Chiếc váy trắng trứ danh không táo bạo quá đáng về kiểu cách nhưng nó ôm sát cơ thể đủ để thu hút sự chú ý của giới mày râu. Bà có lối đi nhún nhảy gợi cảm như là cả một bài thơ. Mặc dù kém hấp dẫn hơn, cô Lois Witherspoon vẫn vượt bà ta một chút nhờ vẻ trẻ trung tươi mát và khỏe mạnh.
Mười tám năm sau - Chương IV
ohn Legg Witherspoon khá hãnh diện về bất động sản, về chuồng ngựa, xe hơi, về con gái cũng như về địa vị xã hội và tài chính của ông. Ông phô trương cho Mason và Street thấy, dẫn hai người đi xem sân quần vợt, bể bơi, trang trại và cánh đồng bao la đất đai màu mỡ. Cuối cùng ông hỏi:
- Ông thấy thế nào?
Mười tám năm sau - Chương III
hi Della Street bận y phục cưỡi ngựa đến gõ cửa buồng Mason, những tia sáng đầu tiên của mặt trời bắt đầu chiếu lấp lánh xuống vùng hoang mạc và những ngọn núi lân cận.
- Ông sẵn sàng chưa?
Mười Tám Năm Sau - Chương II
ois nói:
- Xin hai vị hiểu cho, tôi đã biết yêu nhưng chưa người con trai nào tôi yêu bằng anh Marvin. Đó là điều tôi quan tâm nhất.
Witherspoon bắt bẻ:
- Cần phải xét cả gia thế và dòng dõi nữa chứ.
Mười Tám Năm Sau - Chương I
|
ịt mà lại chết chìm!
Trong phiên tòa xử một nhà triệu phú Mỹ về tội giết người, mọi người đã cười ầm lên khi nghe câu chuyện ngược đời ấy.
Chuyện kể về con gái nhà triệu phú yêu một chàng sinh viên nghèo nhưng ông bố vợ tương lai cản ngăn vì chàng là con của một kẻ bị kết án tử hình mười tám năm về trước.
Quá khứ bị khơi dậy, các nhân vật của vụ án xưa bị cơn lốc xô đẩy về vùng đất hẻo lánh ở miển Viễn Tây và gây ra tội ác mới hòng che lấp tội ác cũ… Tất cả những trò ranh ma của con người, những lắt léo của luật pháp đã không thắng nổi luật sư Perry Mason tài ba có sự trợ giúp của chàng thám tử Paul Drake và cô thư ký xinh đẹp Della Street.
Em – Mạnh mẽ, đắng, thơm và khó quên như cafe

Nếu một người rời bỏ bạn để ra đi, hãy tin rằng, họ tin đó là điều tốt nhất dành cho bạn.
19 giờ 30 phút, Ly nằm dài trên chiếc sofa cố nhớ hết mớ tài liệu hỗn loạn. Cuối năm, nhưng công việc không có vẻ muốn ngừng lại, bản thân cô cũng không muốn nghỉ ngơi. Cô chẳng biết sẽ làm gì nếu không vùi đầu vào những con số. Chiếc laptop vẫn chạy đều đặn, phát ra những bản nhạc Trịnh tuyệt hay do Khánh Ly trình bày. Cô đang chờ đợi email của khách hàng, chính xác là anh chàng người Đức hứa sẽ trả lời bảng câu hỏi của cô, nếu tối nay không có kết quả, sáng sớm mai cô sẽ gặp rắc rối với hãng tàu về chuyến hàng rời bến lúc 8 giờ.
14 thg 9, 2013
Món quà
Tôi muốn bắt đầu câu chuyện này bằng hai từ ngày xửa ngày xưa...
Ngày xửa ngày xưa... có một người nhà giàu, rất giàu. Sự giàu có bắt đầu từ một cơ may - hồi đó, khi còn là cậu bé nghèo khổ chỉ mong được ăn no, ông đã được một người tốt bụng đưa về nhà nuôi nấng và cho ăn học.
Ông thường kể lại chuyện này cho con cái nghe nhưng các con ông cười cho rằng đây chỉ là một trong những bài học đạo đức của ông mà thôi.
Ngày xửa ngày xưa... có một người nhà giàu, rất giàu. Sự giàu có bắt đầu từ một cơ may - hồi đó, khi còn là cậu bé nghèo khổ chỉ mong được ăn no, ông đã được một người tốt bụng đưa về nhà nuôi nấng và cho ăn học.
Ông thường kể lại chuyện này cho con cái nghe nhưng các con ông cười cho rằng đây chỉ là một trong những bài học đạo đức của ông mà thôi.
Hợp đồng yêu
Hai đứa cô đơn
Chẳng biết tình yêu tròn hay méo
Sợ ra đường người ta chọc ghẹo
Đành hợp đồng
Ký thỏa thuận
Yêu
Chẳng biết tình yêu tròn hay méo
Sợ ra đường người ta chọc ghẹo
Đành hợp đồng
Ký thỏa thuận
Yêu
Sài gòn chiều cafe
Sài Gòn chiều cà phê
Đợi mưa về
Vãi lên từng chấm xanh kỷ niệm
Quán Gió cũ sờn
Phía anh ngồi không người đối diện
Vẫn hình dung mắt em gầy
Buồn hơn ...
Đợi mưa về
Vãi lên từng chấm xanh kỷ niệm
Quán Gió cũ sờn
Phía anh ngồi không người đối diện
Vẫn hình dung mắt em gầy
Buồn hơn ...
Hoa Trắng tình yêu
Ngô Văn Phú
Không lúc nào ta không nghĩ về nhau
Những ước mơ lặng thầm
Những khát khao gần gũi
Bao năm tháng chia xa bao chờ đợi
Đã bao giờ ta được sống gần nhau
Không lúc nào ta không nghĩ về nhau
Những ước mơ lặng thầm
Những khát khao gần gũi
Bao năm tháng chia xa bao chờ đợi
Đã bao giờ ta được sống gần nhau
Bài thơ tặng chiếc lá
Đoàn Minh Hằng
Em không biết phải bấu víu vào đâu
Và không biết phải gửi thương yêu của mình cho ai nữa
Dũng cảm một lần em gõ cửa
Sao cánh cửa lòng anh chẳng mở cho em?
Em không biết phải bấu víu vào đâu
Và không biết phải gửi thương yêu của mình cho ai nữa
Dũng cảm một lần em gõ cửa
Sao cánh cửa lòng anh chẳng mở cho em?
Người dưng
Nghiêm Thu Hòa
Là người dưng đi anh!
Để sớm chiều về ...
Em không còn biết đợi
Để mỗi đêm về ...
Em không hề biết nhớ
Để khỏi giật mình...
Dù chỉ một chiếc chuông reo.
Là người dưng đi anh!
Để sớm chiều về ...
Em không còn biết đợi
Để mỗi đêm về ...
Em không hề biết nhớ
Để khỏi giật mình...
Dù chỉ một chiếc chuông reo.
Cho Một người
Em có khóc đâu anh ?...
Đó là nụ cười tan ra đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng niềm đau
Đó là nụ cười tan ra đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng niềm đau
Cafe chiều

Cà phê chiều. Vy bỏ thêm một chút đường vào ly của mình, khuấy nhẹ. Vy nếm thử và mỉm cười hài lòng. Đắng, nhưng rất nhẹ nhàng, mà cũng có thể không gian ở Phong Linh café khiến Vy có cảm giác rất thư thái.
Đúng như tên gọi, đặc trưng của Phong Linh café là một loạt chuông gió đủ màu sắc, đủ chủng loại. Những ô cửa cũng được thiết kế khéo léo đủ để đón những làn gió nhẹ để lay chuông gió khẽ rung rinh. Tiếng nhạc dìu dặt của những bản sonata cổ điển hòa cùng tiếng chuông gió tạo nên một cảm giác êm ái lạ.
13 thg 9, 2013
Đôi khi mưa về như thế
Một ngày nào đó, khi mưa về như thế, tuổi trẻ chông chênh của chúng tôi sẽ lùi xa theo quy luật của thời gian. Một ngày nào đó, khi mưa về như thế, tuổi thanh xuân của chúng tôi sẽ ở phía sau những khúc quanh. Lúc đó, chúng tôi có thể sẽ rất khác bây giờ. Hoặc cũng có thể không. Dù sao đi nữa, tuổi thanh xuân vẫn sẽ là một điều gì đó rất tuyệt diệu trong tâm khảm, giống như một cơn mưa rào. "Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa.” - Nu
"Tôi thường ngắm mưa khi có một điều gì đó trong lòng muốn giấu đi. Mưa làm tôi phải nói lên điều làm mình phải bật khóc như một đứa trẻ. Có lẽ vì mưa rơi như một người mẹ cúi mình dỗ dành đứa con đang khóc. Mưa thích gom góp hàng triệu giọt nước mắt.
Để trả về với đất, với đời...
Để con người luôn phải hiểu mình, san sẽ mà vơi đi..." - IVy
WOIM Radio
Nếu là người thứ ba
Tác giả: Diệu Anh
Có những người thứ ba rất đáng thương, có những người thứ ba lại rất đáng trách, nhưng phần lớn họ - những kẻ loay hoay trong một chuyện tình đã không còn đủ chỗ - đều vừa đáng trách, lại càng đáng thương.
Có những người thứ ba rất đáng thương, có những người thứ ba lại rất đáng trách, nhưng phần lớn họ - những kẻ loay hoay trong một chuyện tình đã không còn đủ chỗ - đều vừa đáng trách, lại càng đáng thương.
Thứ 6 ngày 13: em mất anh... Thứ 7 ngày 14: cả thế giới mất em!
Thứ 6 ngày 13: em mất anh... Thứ 7 ngày 14: cả thế giới mất em!
Cô lấy anh khi vừa tròn 19 tuổi. Vẫn thơ ngây như làn mây và hồn nhiên như bất cứ thanh niên nào tầm đấy. Sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, cô tỏ ra sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào thường gặp, bởi óc quan sát và cái nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện. Cô đam mê, sùng bái và có niềm tin sâu sắc vào bộ môn chiêm tinh, hay những kẻ lắm chữ lắm nghĩa vẫn gọi bằng cái tên khoa học mĩ miều : Horoscope. Đến nỗi mà, chỉ sau vài lần tiếp xúc, cô có thể đoán được người đó thuộc cung hoàng đạo nào và tính cách ra sao. Điều này khiến cô tự tin về bản thân ghê gớm.
Cô lấy anh khi vừa tròn 19 tuổi. Vẫn thơ ngây như làn mây và hồn nhiên như bất cứ thanh niên nào tầm đấy. Sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, cô tỏ ra sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào thường gặp, bởi óc quan sát và cái nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện. Cô đam mê, sùng bái và có niềm tin sâu sắc vào bộ môn chiêm tinh, hay những kẻ lắm chữ lắm nghĩa vẫn gọi bằng cái tên khoa học mĩ miều : Horoscope. Đến nỗi mà, chỉ sau vài lần tiếp xúc, cô có thể đoán được người đó thuộc cung hoàng đạo nào và tính cách ra sao. Điều này khiến cô tự tin về bản thân ghê gớm.
Cho một ngày mưa
14.09.2013
Những lúc không muốn mình suy nghĩ gì hết, em vẫn có thói quen ngồi tẩn mẫn sửa từng lỗi chính tả, thay đổi một vài từ ngữ (thành thật xin lỗi tác giả) cho những bài viết lôi về để nhẹ nhàng hơn khi đọc. Em luôn thích đọc những câu chuyện nhẹ nhàng và... kết thúc có hậu. Chẳng hiểu sao nữa, nhưng em vẫn mong... mong bình minh đến... không chỉ cho riêng mình... mà cho tất cả người thân yêu...
Trời lại mưa... những cơn mưa cuối mùa như giông bão muốn cuốn đi hết tất cả để trả về ngày nắng...
... và có lẽ em sẽ vẫn ngồi đây... lại góp nhặt từng giọt mưa... mong cho một ngày nắng lên...

Trời lại mưa... những cơn mưa cuối mùa như giông bão muốn cuốn đi hết tất cả để trả về ngày nắng...
... và có lẽ em sẽ vẫn ngồi đây... lại góp nhặt từng giọt mưa... mong cho một ngày nắng lên...
Xương rồng
Một buổi tối, đang ngồi chơi bắn Zombie với lũ trẻ trong nhà, thằng nhóc 4 tuổi nhà tôi cứ băn khoăn hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, cái cây xương rồng này nó cứ liên tục nhả gai ra bắn. Sao nó nuốt sẵn đầy một bụng gai. Nên nhả mãi ra chẳng hết?
- Mẹ ơi, cái cây xương rồng này nó cứ liên tục nhả gai ra bắn. Sao nó nuốt sẵn đầy một bụng gai. Nên nhả mãi ra chẳng hết?
3 thg 9, 2013
Yêu và trọng
Sáng đầu tuần, cô tạp vụ nghỉ ốm, thế là mất suất cà phê sáng. Cố nhịn, rồi không chịu nổi, tôi bỏ việc lượn ra đầu phố ngồi uống cà phê.
2 thg 9, 2013
Chiếc lá hình giọt lệ
Suốt thời niên thiếu , tôi nghiện hương vị tết phả ra từ căn bếp chị Thời . Hương vị ấy ăn sâu bám mãi trong lòng tôi, dai dẳng, da diết mỗi độ xuân về.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)