Hình như sống càng nhiều, va vấp càng nhiều thì càng hiểu ra rằng cái vỏ ốc sinh ra không đơn giản chỉ là mái nhà che mưa che nắng mà nó còn là nơi ta rút vào chốn không người, lặng lẽ ngẫm ra nhiều điều và quan sát hết tất thảy mọi thứ xung quanh. Hơn hai mươi năm sống trên đời, lắm lúc tôi thấy mình dại dột, dại dột và cả tin đến vô cùng.
Vậy nên, tôi bị lừa không ít, lừa lòng tin, lừa tình thương, lừa tiền bạc, lừa niềm vui và lừa cả nụ cười mang đến cho tôi. Sau những lần như thế, lại có cảm giác muốn chui mình vào cái vỏ ốc, tự ngẫm, tự hiểu, tự nhớ và tự chiêm nghiệm. Đằng sau những điều đó, mình nhận ra điều gì, mất đi những gì và có lại được chút gì hay không?
Vậy nên, thói quen lặng im trước những lời đàm tiếu, lặng lẽ mỉm cười khi biết những gì không nên nghe, và cả khóc khi niềm vui chưa trọn đã thành điều gì đó ăn sâu vào tâm khảm. Dẫu biết rằng đường đời gian truân, có vấp mới có lớn, có ngã mới có khôn, có nói mới có biết, có hiểu mới có thân tình.
Nhưng mà thật ra, từ lâu, mặc định rằng không đặt lòng tin vào lòng người khác quá nhiều nữa, sợ ngã lại đau, sợ vỡ lại chẳng thể lành. Sợ rằng những gì cho đi chẳng qua chỉ là xã giao, những gì cố gắng chẳng qua chỉ là cái hời hợt, những gì thật tâm chẳng qua trong mắt người khác chỉ là cái xốc nổi của một đứa con gái chưa viết nên trọn hai chữ trưởng thành...
Nhiều lúc thấy lòng chênh vênh - Chênh vênh giữa hai bờ suy nghĩ. Kỳ thực nên sống đúng với cuộc sống hiện tại, ồ ạt, vồ vập, xuề xòa với nhau rồi dĩ hòa vi quí, sống vui, sống khỏe, sống có ích. Hay là thu mình lại, lặng lẽ giữa những nốt trầm, và cũng chỉ mỉm cười thoáng qua mọi chuyện. Được mất ở đời, đong đếm đến bao giờ cho cam ?
Nhiều khi chạnh lòng nghĩ lại cho bản thân, không nổi bật, cũng chẳng nhẹ nhàng. Làm những gì mình thích, có những gì mình mơ, nắm trong tay những gì mình coi là quan trọng, yêu những sở thích thuộc về cái tôi cá nhân. Và sống như những gì mình nghĩ là đúng. Chẳng muốn đua tranh với ai, chẳng hề dám sánh so với bất cứ ai và càng không bao giờ muốn gây sự với hết thảy một người nào. Vậy mà đôi lúc, vẫn chẳng thể hiểu được lí do vì sao mà nhiều chuyện xảy ra đến vậy!
Tự nhủ với bản thân rằng, nghĩ ít thôi, tích cực lên, sống vui vẻ cho mình, biết quan tâm bản thân một chút, như vậy sẽ vui hơn nhiều, đỡ nghĩ suy hơn nhiều. Nhưng nghĩ là một chuyện, làm được hay không là một chuyện khác. Đôi khi cười rất tươi, nhưng lại có thể khóc ngon lành khi chui vào một góc, có thể tỏ ra rất vui, nhưng bản thân lại biết rõ rằng vui niềm vui của người khác - còn cười cho cái nỗi buồn chẳng giống ai của bản thân mình ...!!!
Kể ra, đèo bòng nhiều quá, đôi lúc lại thấy mình già, già trong suy nghĩ, trong lối sống và già cả trong cách đối nhân. Vậy mà dại vẫn dại, khờ vẫn khờ, điên vẫn điên và buồn vẫn hoàn buồn ... Lớn lên chút nữa, sợ rằng cái ngây thơ sót lại chẳng còn bao nhiêu, lại chẳng thể vô tư cười đùa và mặc kệ mọi thứ như trước nữa.
Chớp mắt, tự dưng sợ thời gian trôi mau....Sợ rồi một ngày sực tỉnh trong cơn mê, hoảng hốt nhìn lại chỉ còn mình với mớ suy nghĩ mệt nhoài nhiều đêm...
Chẳng buồn khóc nữa, để rồi bản thân cứ càng ngày càng thu mình lại, cố bão hòa các mối quan hệ, chỉ để cho mình những mối quan hệ ràng buộc không dám dùng đến hai chữ thân thiết...
Chẳng buồn thở than nữa, vì ai cũng có cuộc sống của riêng mình... Sợ phiền người ta đã đành, sợ lại bị đánh giá. Thế này rồi lại thế nọ, than này thở nọ....nghe xong mệt đầu. À...chỉ xin chút tình thương để đổi lại những lời đó, bản thân này sau khi biết được thấy mình đáng cười hơn, không đâu đi ngửa tay xin chút quan tâm rồi nhận lại thêm vô số dè bỉu...
Chẳng buồn đau nữa, tự hại bản thân như thế đủ rồi... Từ giờ thích là làm, muốn là cố, đam mê là gắng, yêu là sân si, ghét là lầm lì, chẳng nghĩ nhiều nữa, không mong vẹn toàn nữa....
Chẳng muốn cố nữa, nhiều thứ cứ để ông Trời tự ăn duyên thì tốt hơn... Nhất là những mối quan hệ giữa người - với người. Ta với Đời, Duyên với Tình, Thân với Gia, Bè với Bạn và Tâm với Lòng...
Đêm dài quá rồi, muốn vứt đi những gì không vui qua một bên mà ngủ một giấc thật trọn. Hai mốt rồi, không còn nhỏ để có thể dại khờ, không còn nhỏ để có thể nhận chở che, không còn nhỏ để có thể dựa dẫm...
Tự nhủ bản thân phải cố lên!
P.s: Lảm nhảm, vì biết nói ra cũng chẳng ai hiểu được cả....
Ờ thì mượn tạm kí tự, gõ đôi ba dòng dài ngắn...
Trút xả được gì, thì nhẹ lòng chút đó...
Đêm...
Yên an ....
![Photo: [Tùy bút]
<3 B2 --- Sợ những sân si ... --- <3
Tác giả: Hàn Anh Trinh
Hình như sống càng nhiều, va vấp càng nhiều thì càng hiểu ra rằng cái vỏ ốc sinh ra không đơn giản chỉ là mái nhà che mưa che nắng mà nó còn là nơi ta rút vào chốn không người, lặng lẽ ngẫm ra nhiều điều và quan sát hết tất thảy mọi thứ xung quanh.
Hơn hai mươi năm sống trên đời, lắm lúc tôi thấy mình dại dột, dại dột và cả tin đến vô cùng. Vậy nên, tôi bị lừa không ít, lừa lòng tin, lừa tình thương, lừa tiền bạc, lừa niềm vui và lừa cả nụ cười mang đến cho tôi.
Sau những lần như thế, lại có cảm giác muốn chui mình vào cái vỏ ốc, tự ngẫm, tự hiểu, tự nhớ và tự chiêm nghiệm. Đằng sau những điều đó, mình nhận ra điều gì, mất đi những gì và có lại được chút gì hay không?
Vậy nên, thói quen lặng im trước những lời đàm tiếu, lặng lẽ mỉm cười khi biết những gì không nên nghe, và cả khóc khi niềm vui chưa trọn đã thành điều gì đó ăn sâu vào tâm khảm. Dẫu biết rằng đường đời gian truân, có vấp mới có lớn, có ngã mới có khôn, có nói mới có biết, có hiểu mới có thân tình.
Nhưng mà thật ra, từ lâu, mặc định rằng không đặt lòng tin vào lòng người khác quá nhiều nữa, sợ ngã lại đau, sợ vỡ lại chẳng thể lành. Sợ rằng những gì cho đi chẳng qua chỉ là xã giao, những gì cố gắng chẳng qua chỉ là cái hời hợt, những gì thật tâm chẳng qua trong mắt người khác chỉ là cái xốc nổi của một đứa con gái chưa viết nên trọn hai chữ trưởng thành...
Nhiều lúc thấy lòng chênh vênh - Chênh vênh giữa hai bờ suy nghĩ. Kỳ thực nên sống đúng với cuộc sống hiện tại, ồ ạt, vồ vập, xuễ xòa với nhau rồi dĩ hòa vi quí, sống vui, sống khỏe, sống có ích. Hay là thu mình lại, lặng lẽ giữa những nốt trầm, và cũng chỉ mỉm cười thoáng qua mọi chuyện. Được mất ở đời, đong đếm đến bao giờ cho cam ?
Nhiều khi chạnh lòng nghĩ lại cho bản thân, không nổi bật, cũng chẳng nhẹ nhàng. Làm những gì mình thích, có những gì mình mơ, nắm trong tay những gì mình coi là quan trọng, yêu những sở thích thuộc về cái tôi cá nhân. Và sống như những gì mình nghĩ là đúng. Chẳng muốn đua tranh với ai, chẳng hề dám sánh so với bất cứ ai và càng không bao giờ muốn gây sự với hết thảy một người nào. Vậy mà đôi lúc, vẫn chẳng thể hiểu được lí do vì sao mà nhiều chuyện xảy ra đến vậy!
Tự nhủ với bản thân rằng, nghĩ ít thôi, tích cực lên, sống vui vẻ cho mình, biết quan tâm bản thân một chút, như vậy sẽ vui hơn nhiều, đỡ nghĩ suy hơn nhiều. Nhưng nghĩ là một chuyện, làm được hay không là một chuyện khác. Đôi khi cười rất tươi, nhưng lại có thể khóc ngon lành khi chui vào một góc, có thể tỏ ra rất vui, nhưng bản thân lại biết rõ rằng vui niềm vui của người khác - còn cười cho cái nỗi buồn chẳng giống ai của bản thân mình ...!!!
Kể ra, đèo bòng nhiều quá, đôi lúc lại thấy mình già, già trong suy nghĩ, trong lối sống và già cả trong cách đối nhân. Vậy mà dại vẫn dại, khờ vẫn khờ, điên vẫn điên và buồn vẫn hoàn buồn ...
Lớn lên chút nữa, sợ rằng cái ngây thơ sót lại chẳng còn bao nhiêu, lại chẳng thể vô tư cười đùa và mặc kệ mọi thứ như trước nữa. Chớp mắt, tự dưng sợ thời gian trôi mau....Sợ rồi một ngày sực tỉnh trong cơn mê, hoảng hốt nhìn lại chỉ còn mình với mớ suy nghĩ mệt nhoài nhiều đêm...
Chẳng buồn khóc nữa, để rồi bản thân cứ càng ngày càng thu mình lại, cố bão hòa các mối quan hệ, chỉ để cho mình những mối quan hệ ràng buộc không dám dùng đến hai chữ thân thiết...
Chẳng buồn thở than nữa, vì ai cũng có cuộc sống của riêng mình... Sợ phiền người ta đã đành, sợ lại bị đánh giá. Thế này rồi lại thế nọ, than này thở nọ....nghe xong mệt đầu. À...chỉ xin chút tình thương để đổi lại những lời đó, bản thân này sau khi biết được thấy mình đáng cười hơn, không đâu đi ngửa tay xin chút quan tâm rồi nhận lại thêm vô số dè bỉu...
Chẳng buồn đau nữa, tự hại bản thân như thế đủ rồi... Từ giờ thích là làm, muốn là cố, đam mê là gắng, yêu là sân si, ghét là lầm lì, chẳng nghĩ nhiều nữa, không mong vẹn toàn nữa....
Chẳng muốn cố nữa, nhiều thứ cứ để ông Trời tự ăn duyên thì tốt hơn...
Nhất là những mối quan hệ giữa người - với người. Ta với Đời, Duyên với Tình, Thân với Gia, Bè với Bạn và Tâm với Lòng...
Đêm dài quá rồi, muốn vứt đi những gì không vui qua một bên mà ngủ một giấc thật trọn.
Hai mốt rồi, không còn nhỏ để có thể dại khờ, không còn nhỏ để có thể nhận chở che, không còn nhỏ để có thể dựa dẫm...
Tự nhủ bản thân phải cố lên!
P.s: Làm nhảm, vì biết nói ra cũng chẳng ai hiểu được cả....
Ờ thì mượn tạm kí tự, gõ đôi ba dòng dài ngắn...
Trút xả được gì, thì nhẹ lòng chút đó...
Đêm...
Yên an ....
Share: Hàn Anh Trinh
Via: Mạng xã hội văn học
Bài viết gửi về: http://truyennganhay.net](https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/p480x480/524699_564043543660943_1927837320_n.jpg)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét