
Trời lại mưa... những cơn mưa cuối mùa như giông bão muốn cuốn đi hết tất cả để trả về ngày nắng...
... và có lẽ em sẽ vẫn ngồi đây... lại góp nhặt từng giọt mưa... mong cho một ngày nắng lên...
Chiều mưa
Em lại lang thang... tìm gì đó trong chiều quên lãng... Mưa Sài gòn không có cái vẻ ỏng ẹo con gái... cứ đổ ập ào ào xuống rồi tạnh. Em lang thang qua mọi góc đường... tìm lại cảm giác xưa. Cái cảm giác những ngày vô tư lang thang trên phố... nhìn dòng đời vội vả qua màn mưa. Cảm giác thích thú khi mình vẫn lang thang chậm rãi trong mưa. Cảm giác lạnh buốt trong tiếng mưa rơi lộp độp... thật thích... Cảm giác thật trong... thật bình yên... vì không phải chạy vội như thế giới xung quanh... và... có những lúc có thể để những giọt nước mắt rơi tự do... mà không phải giấu diếm...
... và em đã để cho mình bật khóc... khóc như chưa từng được khóc... trong mưa...
18.09.2013
Trưa đi ăn cơm chay cầu 49 ngày cho mẹ một người chị. Mọi người trò chuyện rất nhiều. Và kể những kỷ niệm về người thân lúc mất... những thời gian phải trải qua... và những chiêm nghiệm. Nó chỉ ngồi nghe... nhưng không hiểu sao trong lòng lại chẳng có một ý niệm gì hết, trống rỗng. Chẳng phải nó đã từng khóc lúc Ngoại mất đó? Chẳng phải ngày giỗ đầu của Ngoại nó cũng đã khóc vì nằm viện không thể đốt cho Ngoại một nén nhang?... Không hiểu sao... giờ nó thấy cái chết bình thường đến vậy. Lúc về khi mọi người hỏi, nó bật ra cái điều mà bản thân nó cũng không ý thức được : em nghĩ người ở lại mới đau, mới khổ, chứ người ra đi thì nhẹ nhàng và thanh thản.
Vậy ta khóc cho người vừa mất, hay khóc cho chính ta?!...
01.10.2013
Trời ảnh hưởng bão miền trung nên mưa từ sáng... ngồi làm "bài tập" mà cứ nhớ bâng quơ... Nỗi nhớ không tên cứ len nhè nhẹ... Em không nghĩ rằng mình có thể thay đổi nhanh đến vậy. Tại em đang thèm một điểm tựa, hay tại Người quá ấm áp... Chỉ biết rằng thời gian trôi nhanh quá... Nhanh quá để em kịp nếm trải những gì mà em vẫn mơ ước...
07.10.2013
Đêm không mưa cho lòng người cứ nghèn nghẹn...
14.11.2013
Em biết em làm đau cho một người, nhưng mà em biết làm sao khi em không biết cách tự bảo vệ mình khi em bị đau :(
10.02.2014
Em lại lang thang tìm đọc... Đã lâu em hok có lại tâm trạng như thế, lang thang, mơ hồ...
23.05.2014
Thèm đi đến một nơi nào đó- đơn độc một mình với chiếc máy ảnh... lang thang
Em cũng biết chỉ cần có một người thứ 2, em lại sẽ lại sống vì người đó...
Đó là lý do em luôn tự kỷ. Luôn sống cô độc. thà rằng cứ để mặc mình rơi xuống tận vực sâu, để không còn gì có thể sợ bị mất nữa...
30.05.2014
Em biết Người luôn có nhiều người xung quanh chia sẻ, thấu hiểu. Em không giống như Người, em chí có một, nếu không chia sẻ được, chỉ đành ngậm đắng nuốt vào lòng.
Đừng lo cho em, cứ hãy sống sao mà Người cảm thấy hạnh phúc, cho cả em!
01.06.2014
Người đã hok cho em có một chọn lựa!
Cuộc đời em, chưa từng biết và dám dựa dẫm vào ai.
Em phải tự dứng và dựa vào đôi chân mình, dù nó có tật nguyền.
Hơn 30 năm sống trong cuộc đời, em chỉ biết gặm nhấm mọi thứ riêng mình, chưa từng dám chia sẻ một ai, luôn sợ mình là gánh nặng & nỗi lo cho người khác...
Những lúc mỏi mệt chỉ thèm một bóng râm để mình có thể nghỉ ngơi... để có đủ sức đi tiếp con đường của mình, cũng không trông mong gì hơn...
... nhưng có bao giờ dám nói...
23.07.2014
Có một loại tình yêu cao quý nhất trên thế giới này, chính là không vì bên nhau, chỉ vì người mình yêu có thể sống tốt!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét