Tình ơi, có thể là đã muộn rồi. Ta, không
còn ở được nơi hai chữ “tình đầu” thắp sáng. Ta đã mất đi cái ngây thơ
ráo riết của thuở cảm xúc thống lĩnh. Ta đã mất đi tất cả những rung
động ngây ngô nhất. Người đến trong đời ta bây giờ, có lẽ là đã muộn
rồi.
Tình ơi, có thể là đã muộn rồi! Khi ta
nhìn người chỉ cảm thấy tim thắt đau cho những trớ trêu đời dạy dỗ, ta
bàng hoàng nhận ra ta mong mình ngớ ngẩn đi, để vừa nói ta yêu người vừa
cười, để có thể hôn mải miết lên môi người không đắn đo, để có thể trả
lời câu hỏi của người rằng ta có yêu nhau không? Ta tách bạch lòng mình
quá, có phải đã muộn để sống như ngày mười tám mưa ướt vai áo mà cười
lãng mạn, có phải đã muộn để có thể tỏ tình cùng nhau bằng một bài thơ,
có phải đã muộn để nói ta muốn có người ở cạnh bên, ở bất cứ nơi nào ta
đi đến?
Ta chìm trong đại dương sâu thẳm của
những lề thói ta đặt ra. Ta chìm trong những nguyên tắc ta tuân thủ. Ta
chìm trong nỗi cô đơn trống rỗng của ta sau khát khao chạm vào nhau… Ta
đã sai ở đâu? Có ai dạy ta rằng khi nào là thời điểm đúng đắn để nói
mình thương yêu một ai đó nghẹn ngào? Có ai dạy ta dấu hiệu nào người
chính là người ta tìm kiếm? Có ai dạy ta giữ được sự sáng trong tự đáy
tim, yêu chỉ vì yêu, khi ta ngày một tính toan…?
…
Ta thấy mình đã lắng sóng phía sâu khi tỏ
cùng người từng góc xúc cảm nhỏ nhoi. Ta thấy mình vẫn cô độc đằng sau
tất cả cố gắng chân thành. Ta thấy mình vẫn tối tăm bên dưới ánh sáng
chói chang của những nụ cười. Ta thấy mình, có lẽ đã muộn để có một khởi
đầu khác, vì khi tình yêu đã gõ nhịp hằn lại những nốt tình trong tim,
vì khi ta đã trút cạn lòng mình bằng một lần bán buôn hết can đảm, chói
chang rực rỡ ngôn từ yêu thương, lụi tàn tất cả và ta bắt đầu chìm sâu…
Đêm lại chào đón ta. Tình ơi, chờ ngươi lâu quá, ta đã lại chìm vào bóng
tối, ở nơi đó ta biết mình sẽ bước xa nhau thêm nữa, mãi mãi…
Tình ơi, có thể là đã muộn rồi để đến
được cùng nhau. Ta là kẻ cố chấp đáng ghét, muộn rồi ta sẽ quay về không
đi tiếp nữa. Gió bên đồi kia còn xa quá, ta một mình đứng phía bên bàng
hoàng run rẩy. Để ngày an nhiên trở về, ta sẽ cười trách mình khờ dại.
Lúc đó liệu ta có thấy mình khập khiễng yêu nếu cùng nhau nói yêu
thương? Ta lại an ủi câu quen thuộc, “không bao giờ là trễ cả” nhưng
trong tim biết có những điều đã trôi đi xa không níu giữ được. Ta luôn
băn khoăn làm sao giữ cho đừng chia ly, dù chưa hề có một sự tương phùng
nào. Giống như cách ta lắc đầu cười với ánh đèn loi lẻ, rằng tất cả đã
quá muộn, khi chưa thực sự có một sự bắt đầu…
Giữa hàng tỉ câu chuyện ta có cùng nhau,
ta chưa từng hỏi người đây có phải là thời điểm của chúng ta không? Và
giữa một chiều không gian ngập tiếng hát ta buồn, ta biết là có thể đã
muộn rồi, tình ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét