Đọc truyện tôi thường không thích những truyện kết thúc không có hậu. Biết nói sao nhỉ? Nó làm cho người đọc vẫn đau đáu, dù biết đó là một trong những thủ pháp văn chương.
Đọc xong "Gấm rách", tôi chỉ biết thở dài. Bởi vì tôi đã từng chứng kiến vài người có thân thế, địa vị, tiền bạc... hiểu rõ cả tấm lòng đối phương trong suốt bao năm, nhưng nếu cần quyết định cho công việc kinh doanh (chưa biết sẽ là đúng hay sai), người ta vẫn sẵn sàng đưa tay hạ thủ không chút thương xót.
Đôi khi đàn ông tàn độc chỉ vì lý trí họ mạnh. Phụ nữ lại hay mềm yếu, để tình cảm dẫn lối, nên thiếu rõ ràng dứt khoát. Chính vì vậy, đôi khi tôi không phản bác có người nói rằng đàn ông mới có thể làm chuyện lớn.
Tôi tin cuộc đời sẽ có công bằng. Những người như vậy họ sẽ không bao giờ tin được một ai xung quanh, và cũng chằng bao giờ được xung quanh tin. Họ sẽ mãi sống trong nghi kỵ, sẽ không phút nào bằng an. Dù tôi biết, chữ "bằng an" ấy rất mơ hồ mông lung. Biết đâu họ lại thấy " không để ai hơn mình, qua mặt mình" lại là sự "bằng an". Nhưng với họ, đối phương cũng sẽ "tiên hạ thủ vi cường" mà thôi, đời biết mặt vẫn không biết lòng.
Tôi không chê trách, cũng không phê phán điều đó. Nhưng việc giả nhân nghĩa để người yêu thương, tin tưởng hoàn toàn, hết lòng vì mình, rồi nhẫn tâm đẩy người ta vào bước đường cùng, thì tàn độc quá - khác nào giết người... :(
Tiếc rằng, ở đời vẫn còn đó... rất nhiều...
Một ngày cho PL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét