25 thg 9, 2013

Đừng giận em mà

Đừng giận em mà...có được không?
em chẳng bao giờ muốn chuyện chúng mình nhạt thếch
em vẫn biết mình có nhiều khi ngốc nghếch
chẳng hiểu được anh...em biết chắc anh buồn!

Làm dâu miền Trung

Dù đã được anh dặn dò chu đáo và kỹ lưỡng trước khi về thăm quê, em vẫn nhiều phen dở khóc dở cười trước những tình huống bi hài không có trong "giáo trình" anh "giảng".

Chuyện khó nói đầu tiên là cái toilet. Gọi là toilet cho oai chứ nó chỉ được quây bằng bốn tấm cót cao ngang ngực, gió lộng bốn bề. Ngồi trong đó mà cứ đưa nguyên bản mặt ra ngoài, mắc cỡ gần chết. Đã vậy, bà con đi qua đi lại thấy cô dâu mới còn dừng lại... chào hỏi rất chi rôm rả và nhiệt tình.

20 thg 9, 2013

Làng trong phố

TRANG HẠ

1. Mình thích “mượn tạm” áo phông của ông xã, mặc rộng rãi và rất dễ chịu. Mình thích quần sóoc màu đàn ông. Mình cũng mê dép cao su, có dịp là sắm liền. Rất hợp với mái tóc tém cực ngắn của mình. Một ngày, ông xã nhìn thấy vợ lững thững đi qua trước mặt, cứ nhìn theo, lẩm bẩm: “Rõ ràng mình cưới một người phụ nữ cơ mà?” !!!

Có ai đó ngoài kia

Chắc có ai đó ngòai kia,
đón và đưa ta về an tòan trong trận bão
chỉ cần ôm chặt họ thôi,rúc kĩ vào vai áo
thì dù có ướt thế nào cũng chẳng thấy lạnh hơn!

Giật mình giữa mùa xuân

----Phan Ý Yên----

Ngày 23 tháng 4 năm 2004. Năm đó cô vừa tròn hai mươi tuổi. Trong lúc đang ngồi cặm cụi ghi chép ở sảnh đường đại học thì cảnh sát đến tìm gặp. Họ bảo T đã cắt cổ tay tự vẫn. Ngoài di thư bảo là gửi cho cô. Thời điểm ấy, châu Âu bắt đầu vào xuân, hoa anh đào rộn ràng nở đầy các lối đi bộ thành phố. Cô chưa từng khóc một lần nào, chưa từng muốn kể lại hay nhắc về T với bất kỳ ai. Bởi vì, suốt mười năm qua, cô luôn tin rằng lựa chọn cái chết là sự lựa chọn ích kỷ nhất của một con người…

19 thg 9, 2013

Bài học về sự hy sinh

Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô bé đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.

Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát, cậu bé đã trả lời: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.

18 thg 9, 2013

Bên thắng cuộc I - Lời tác giả

Bên thắng cuộc
Huy Đức
Tập I. Giải Phóng
Mấy lời tác giả
    
hông ai có thể đi đến tương lai một cách vững chắc nếu không hiểu trung thực về quá khứ, nhất là một quá khứ mà chúng ta can dự và có phần cộng đồng trách nhiệm.
*****

17 thg 9, 2013

Mười tám năm sau - Chương XXII

    
ella Street nhìn Mason với vẻ trách móc:
- Ồ! Ông, ông làm tôi lo quá.
- Thật ư? Tại sao?

Mười tám năm sau - Chương XXI

    
ason đến phòng họp trước ông công tố một chút. Chánh án Meehan ngồi đu đưa trong chiếc ghế, giơ tay mời hai người ngồi.
- Bây giờ chỉ có giữa chúng ta, tôi muốn biết hết mọi chuyện ra sao.

Mười tám năm sau - Chương XX

    
ó tiếng xì xào khích động trong phòng khi Perry Mason lên ngồi cạnh luật sư Lawrence Dormer và bị cáo. Chánh án Meehan phải ra lệnh giữ trật tự. Domer đứng lên nói:
- Nếu tòa cho phép, chúng tôi nhờ luật sư Perry Mason hợp tác với tôi trong vụ biện hộ này.

Mười tám năm sau - Chương XIX

    
ần đầu tiên Perry Mason ra tòa án với tính cách một thính giả và đây thật là một kinh nghiệm đáng ghi nhớ. Ông ngồi trên hàng ghế đầu dành cho công chúng trong một phòng xử gần như chật ních người dân thành phố El Templo, và phải cố sức kìm giữ cho mình khỏi đứng lên chất vấn hay tranh luận khi người ta nêu phản biện. Tuy nhiên ông vẫn giữ được im lặng trong khi ông công tố dồn dập đưa ra các chứng cử buộc tội Witherspoon.

Mười tám năm sau - Chương XVIII

    
l Templo đang nhốn nháo khích động. John L. Witherspoon bị buộc tội giết người sắp phải chịu phiên thẩm vấn đầu tiên trước ông chánh án Meehan. Mọi người bàn tán, đặt hết giả thuyết này đến giả thuyết khác.

Mười tám năm sau - Chương XVII

    
ng không thể làm ba tôi phải như thế - Lois nói.
Mason hỏi:
- Gì vậy?
- Ông biết rõ mà. Nếu tôi không bỏ con vịt thứ hai vào xe thì ba tôi không bị kẹt như thế.

Mười tám năm sau - Chương XVI

    
ohn Witherspoon bị tạm giữ lại văn phòng viên quận trưởng cảnh sát và được phép tiếp luật sư trong một gian bên cạnh.
Ông ồn ào la lối:
- Thật là ngu ngốc hết chỗ nói. Mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi chỉ ra cái con vịt khốn kiếp ấy.

Mười tám năm sau - Chương XV

    
à Dangerfield vụt đứng dậy nói:
- Tôi phải gọi điện cho chồng tôi ngay mới mới được.
- Bà có thể dùng điện thoại ở đây cũng được - Mason đề nghị và đưa mắt nhìn Della Street.
- Không cám ơn... Tôi... Còn có tí việc.

Mười tám năm sau - Chương XIV

    
rước lúc mặt trời đứng bóng một ít, Della Street vào nói với Mason:
- Bà George L. Dangerfield đang ở phòng chờ. Bà ta khẩn thiết xin gặp ông về một vấn đề không muốn trao đổi với ai khác ngoài ông.

15 thg 9, 2013

Mười tám năm sau - Chương XIII

    
ella Street ngồi trong xe hơi chờ ông ở ga.
Luật sư ngồi sau tay lái.
- Ông đã gặp cô gái chưa?
- Hừm, hừm...
- Ông có khai thác được ở cô ta chuyện gì không?

Mười tám năm sau - Chương XII

    
hi đoàn tàu chạy tới gần vùng ngoại vi thành phố Los Angeles, Perry Mason bước vào toa hàng ăn, có Sally Elherton vẫn ngồi trước chiếc bàn dùng cho hai người.
- Thưa ông, ông có một mình thôi ạ? - người phục vụ hỏi - Chúng tôi vẫn đủ thì giờ để phục vụ ông. Ông dùng cà phê hay nước trà?

Mười tám năm sau - Chương XI

    
rên chiếc xe bon bon về thành phố. Della Street hỏi:
- Ông lôi tôi đi quá nhanh khiến tôi không kịp hiểu rõ... Chuyện gì đã xảy ra?
- Milter bị ám sát.
- Ai giết?

Mười tám năm sau - Chương X

    
hi Mason đứng ngoài cổng sắt bấm chuông, ông thấy Lois Witherspoon hiện ra trên lối đi, đằng sau chó sủa ầm ĩ.
- Ồ! ông Mason... Tôi không cầm chìa khóa... A! May quá Pedro đây rồi.
Người đầy tớ có vẻ ngái ngủ, tra chìa vào ổ khóa và nói:
- Senor, xin chờ một lát để tôi giữ đàn chó đã.

Mười tám năm sau - Chương IX

    
rên đường đi El Templo, giữa vùng hoang mạc, sao đầy trời chiếu lấp lánh. Perry Mason phải dừng xe vì một chiếc bánh xẹp vỏ. Dùng đèn bấm soi sáng, ông vừa lẩm bẩm nguyền rủa vừa lục trong cốp xe những dụng cụ cần thiết để thay bánh khác.

Mười tám năm sau - Chương VIII

    
ng Witherspoon - Mason nói ngay khi vừa mới tới điền trang của nhà triệu phú - chúng ta không nên lãng phí thời gian. Xin ông nói ngay ông biết gì về tay thám tử đó?
- Thám tử nào?
- Thằng cha Leslie Milter, người định tống tiền ông.

Mười tám năm sau - Chương VII

    
ào lúc bốn giờ chiều, Della Street bước vào phòng làm việc của Perry Mason với một lá thư hỏa tốc trong tay.
- Cái gì vậy? - luật sư đang chăm chú nghiên cứu hồ sơ vụ Horace Adams vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên.
- Một lá thư hỏa tốc hơi đáng ngờ. Địa chỉ được viết theo kiểu chữ in.

Mười tám năm sau - Chương VI

    
rên cửa kính, có các hàng chữ:
HÃNG ALLGOOD
Có cộng tác viên tại các thành phố lớn.
Raymond E. Allgood. Giám đốc.

Mười tám năm sau - Chương V

    
ước vào phòng ăn, Della Street thích thú quan sát Perry Mason khi luật sư được giới thiệu với bà Burr. Bà ta trạc khoảng từ ba mươi nhăm đến bốn mươi nhưng nhiều ông cứ nhất quyết bà chưa tới ba mươi. Chiếc váy trắng trứ danh không táo bạo quá đáng về kiểu cách nhưng nó ôm sát cơ thể đủ để thu hút sự chú ý của giới mày râu. Bà có lối đi nhún nhảy gợi cảm như là cả một bài thơ. Mặc dù kém hấp dẫn hơn, cô Lois Witherspoon vẫn vượt bà ta một chút nhờ vẻ trẻ trung tươi mát và khỏe mạnh.

Mười tám năm sau - Chương IV

    
ohn Legg Witherspoon khá hãnh diện về bất động sản, về chuồng ngựa, xe hơi, về con gái cũng như về địa vị xã hội và tài chính của ông. Ông phô trương cho Mason và Street thấy, dẫn hai người đi xem sân quần vợt, bể bơi, trang trại và cánh đồng bao la đất đai màu mỡ. Cuối cùng ông hỏi:
- Ông thấy thế nào?

Mười tám năm sau - Chương III

    
hi Della Street bận y phục cưỡi ngựa đến gõ cửa buồng Mason, những tia sáng đầu tiên của mặt trời bắt đầu chiếu lấp lánh xuống vùng hoang mạc và những ngọn núi lân cận.
- Ông sẵn sàng chưa?

Mười Tám Năm Sau - Chương II

    
ois nói:
- Xin hai vị hiểu cho, tôi đã biết yêu nhưng chưa người con trai nào tôi yêu bằng anh Marvin. Đó là điều tôi quan tâm nhất.
Witherspoon bắt bẻ:
- Cần phải xét cả gia thế và dòng dõi nữa chứ.

Mười Tám Năm Sau - Chương I

Mười Tám Năm Sau hay Con Vịt Chết Chìm
ERLE STANLEY GARDNER
Dịch giả: NHẬT TÂN
Chương I
Dịch theo bản “LE CANARD QUI SE NOIE” - Nhà Xuất Bản PRESSE DE LA CITÉ, 1963
Việt Nam Thư Quán
    
ịt mà lại chết chìm!
Trong phiên tòa xử một nhà triệu phú Mỹ về tội giết người, mọi người đã cười ầm lên khi nghe câu chuyện ngược đời ấy.
Chuyện kể về con gái nhà triệu phú yêu một chàng sinh viên nghèo nhưng ông bố vợ tương lai cản ngăn vì chàng là con của một kẻ bị kết án tử hình mười tám năm về trước.
Quá khứ bị khơi dậy, các nhân vật của vụ án xưa bị cơn lốc xô đẩy về vùng đất hẻo lánh ở miển Viễn Tây và gây ra tội ác mới hòng che lấp tội ác cũ… Tất cả những trò ranh ma của con người, những lắt léo của luật pháp đã không thắng nổi luật sư Perry Mason tài ba có sự trợ giúp của chàng thám tử Paul Drake và cô thư k‎ý xinh đẹp Della Street.

Em – Mạnh mẽ, đắng, thơm và khó quên như cafe


Photo: #Truyenngan * Em – Mạnh mẽ, đắng, thơm và khó quên như cafe

****************


Nếu một người rời bỏ bạn để ra đi, hãy tin rằng, họ tin đó là điều tốt nhất dành cho bạn.
19 giờ 30 phút, Ly nằm dài trên chiếc sofa cố nhớ hết mớ tài liệu hỗn loạn. Cuối năm, nhưng công việc không có vẻ muốn ngừng lại, bản thân cô cũng không muốn nghỉ ngơi. Cô chẳng biết sẽ làm gì nếu không vùi đầu vào những con số. Chiếc laptop vẫn chạy đều đặn, phát ra những bản nhạc Trịnh tuyệt hay do Khánh Ly trình bày. Cô đang chờ đợi email của khách hàng, chính xác là anh chàng người Đức hứa sẽ trả lời bảng câu hỏi của cô, nếu tối nay không có kết quả, sáng sớm mai cô sẽ gặp rắc rối với hãng tàu về chuyến hàng rời bến lúc 8 giờ.
Âm thanh từ chiếc điện thoại bàn đổ dồn dập, sau hồi chuông là tiếng của điện thoại viên chậm dãi đến mức ngỡ như cô ta đang đọc mấy chục chữ số cho những đứa trẻ mẫu giáo kịp nhớ cách phát âm:

0..9..0..7…6…0…8…8…0…1…

Là Hiệp, cô chậm dãi cầm lấy ống nghe:

-Alô, em nghe đây!

Giọng Hiệp đều đều:

-Anh có chuyện muốn nói, 5 phút nữa anh sẽ đợi dưới nhà. Được không em?

Cô định từ chối, nhưng sẽ chẳng bao giờ Hiệp tìm gặp nếu không có chuyện quan trọng.

-Được!- Cô đáp gọn lọn.

Trong lúc thay đồ và tô chút son môi, cô thoáng nghĩ về Hiệp. Mặc dù Hiệp và cô có mối quan hệ khá đặc biệt, nhưng lâu nay chẳng có một biểu hiện của những kẻ yêu nhau. Mối quan hệ này có thể ví như tình yêu trai gái, anh em ruột thịt, bạn bè thân thiết, hay gộp chung tất cả lại cũng không sai.

Cô bình thản khoá cửa căn phòng chung cư trước con mắt tinh quái của đám thanh niên tụ tập ở căn phòng gần đấy. Họ lên tiếng chào và cô đáp lại bằng nụ cười vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng đến mức bọn họ không cất nổi một lời trêu chọc. Cả cái chung cư này đều biết đến cô như một người lập dị, bởi cái cách cư xử: luôn mỉm cười và giúp đỡ nếu ai cần đến, nhưng chẳng bao giờ trò chuyện hoặc thân thiện với ai. Mãi rồi người ta cũng quen và đặt cho cô một cái tên rất “anh chị”: “Ly cô đơn”. Đúng là cô đơn thật, cánh cửa nhà cô chưa có ai bước vào, ngoài mẹ và những người cần sửa chữa hoặc thanh toán hoá đơn hàng tháng. Cô thích thế, mỗi người có một thế giới riêng tư, để sống thật lòng mình. Hiệp đến trước cô khoảng 2 phút, họ gật đầu chào nhau kèm theo một nụ cười thay cho sự thoả thuận nơi cần đến. Khi cô yên vị sau lưng Hiệp thì chiếc xe lướt nhẹ trong thinh lặng.

Café được mang đến, Hiệp từ chối khi người bồi bàn tỏ ý muốn phục vụ ngay lúc giọt cuối cùng nhỏ xuống. Chẳng biết từ bao giờ, anh nghiện cái khoảng khắc nhìn Ly mím đôi môi nhỏ, lặng lẽ, tập trung pha café như thể nếu cô sao nhãng chỉ một giây thôi thì đồ uống ấy sẽ trở thành chất độc ghê gớm lắm. Cô tỏ ra hài lòng khi cái ly nhỏ chứa hai muỗng đường và vài giọt café trở thành một thứ như keo dính dẻo quẹo, thơm lừng và có màu vàng giòn tan. Cô chia thứ nước hấp dẫn ấy vào hai ly café, lại khuấy đều tay trong hai phút rồi mới đổ vào ly đá trắng tinh. Một lớp bọt vàng ươm, có mùi thơm ngất ngây làm cả hai mỉm cười thích thú. Họ chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, cảm giác thoải mái lan toả ngay tức khắc. Xoay xoay chiếc ly trên tay chừng 1 phút, Hiệp bỏ xuống, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy gấp tư cẩn trọng và đẩy về phía Ly:

-Đây là địa chỉ của Hoàng.
Một dòng điện chảy dọc cơ thể Ly, nhưng cô tự trấn an đấy là vì tác dụng của caffeine. Cô định hỏi Hiệp: “Tại sao anh có nó? Anh đưa cho em làm gì”? Nhưng cô kịp dừng lại, bởi bao lâu nay cô đã quen không thắc mắc, cứ để mọi việc diễn ra theo trình tự của nó. Đã tám năm nay cô không gặp Hoàng, anh ta đi đâu cô không biết và cũng không tìm kiếm. Bây giờ gặp lại thì có ích gì, nghe đâu Hoàng cũng đã lập gia đình cách đây vài năm. Cô nhìn chăm chú mảnh giấy trên bàn, tuyệt nhiên không có ý định mở ra, mặc dù trong lòng chứa đầy mâu thuẫn. Nãy giờ Hiệp vẫn chăm chú quan sát, và anh thoáng thất vọng bởi thái độ lạnh lùng của cô, anh hiểu những chất chứa trong lòng người con gái anh yêu:

-Cảm ơn anh! Em sẽ suy nghĩ về chuyện này.

-Em nên đi, có thể một mình và có thể với anh.

-Anh ta đã có gia đình, em cũng đã quên. Xáo trộn có ích gì không?

-Anh nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, ít nhất là cho em. Vì cả em và Hoàng đều chưa quên.

Cô cúi xuống cầm ly café xoay tròn trên tay. Có lẽ anh ta nói đúng, cô cần phải có lời giải đáp về sự kết thúc mối tình đầu cách đây tám năm. Tại sao Hoàng lại bỏ cô khi họ đang yêu nhau say đắm? Ít nhất cô cũng phải biết mình đã có lỗi gì.

-Anh cất tờ giấy đi, 28 tết này chúng ta sẽ đi thăm “bạn cũ”, nhân tiện đi chúc tết vài nơi.

Hiệp gật đầu, anh không bàn cãi gì thêm. Họ ngồi đối diện, thỉnh thoảng ngước nhìn nhau, nhưng tuyệt nhiên không nói câu nào cho đến lúc ra về.’

Họ chạy xe hơn 60 cây số mới đến được địa chỉ cần tìm: quán café xinh xắn nằm trong một thị trấn được quy hoạch kĩ lưỡng và mang đậm hơi hướng của nếp sống thân thiện. Địa chỉ trong mảnh giấy không hề đả động đến quán “café Khánh Ly”- điều làm cả hai hết sức bối rối khi phải đối diện. Ly đã rất tự tin, rất mạnh mẽ, và thậm chí bất cần; vậy mà bây giờ bước chân cô liên tục vấp váp phía sau Hiệp như trực ngã khuỵ. Cô ao ước mình đã không đến đây. Hiệp bước chậm lại, nhìn sang trấn an và họ chọn một bàn khá thoáng gần cửa ra vào. Khi lấy lại bình tĩnh, Ly mới ngước nhìn quanh quán: Có thêm 3 chàng trai phục vụ, tổng cộng là 8 vị khách đang trò chuyện, hoặc ngồi rải rác, nhàn tản lẩm nhẩm hát theo bài “Diễm xưa” của Trịnh Công Sơn, người hát không ai khác là…Khánh Ly. Buổi chiều nhạt nắng, ngồi trên bộ ghế mây cổ điển, uống ly café, nghe nhạc Trịnh và ngắm đàn cá bơi lội dưới hòn non bộ. Đúng là không có gì bằng, nhưng với Ly, trong cái quán này, vào giờ phút này, tất cả đều làm lòng cô run lên lo lắng.
Một cô gái tròn đầy, xinh xắn, gương mặt phúc hậu như Đức Mẹ, thư thả bỏ cuốn sách đang đọc dở dang sau quầy. Cô đi về phía Ly, mỉm cười thân thiện và đỡ lấy hai ly nước đá mát lạnh từ anh chàng phục vụ rồi đặt xuống bàn:

-Dạ thưa! Anh chị dùng gì ạ?

Hiệp khẽ nhìn sang Ly, và anh biết chẳng bao giờ cô thay đổi thứ nước uống quen thuộc:

-Em cho 2 ly café.

Cô gái quay sang người phục vụ gật đầu ra hiệu cho anh ta đi lấy nước, và nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ:

-Nếu cần gì cứ gọi em nhé, em xin phép!

Ly ngước lên nhìn người con gái ấy và đáp lại bằng một nụ cười hiếm hoi. Cô không hiều vì sao mình lại có cảm giác gần gũi đến thế với một cô gái xa lạ. Cô định hỏi vài câu, nhưng lại thôi.

Anh chàng phục vụ mang café ra, càng làm cho cô thêm bối rối: Ngoài đường, đá, hai phin café tỏa hương thơm ngào ngạt còn có thêm hai chiếc ly sứ rất ngắn nhưng lại rộng. Nếu ai mới đến đây lần đầu chắc chắn sẽ chẳng biết cái ly trống không ấy dùng để làm gì. Đó là thói quen của Ly, vậy mà giờ đây cô thấy thật lạ lẫm. Cô đồng ý để người phục vụ pha chế, những động tác chuyên nghiệp, lanh lẹ chứ không cẩn trọng, kĩ lưỡng như cô vẫn làm, nhưng tất cả đều theo một quy trình giống nhau. Tức là hai cái ly sứ rộng miệng ấy dùng để nghiền đường và vài giọt café. Cô đưa ly nước đen ngòm, vàng bọt lên mũi hít thật sâu, rồi chậm rãi uống một ngụm nhỏ. Toàn thân cô cảm nhận rõ một sự thư thái, tim thôi đập mạnh và đầu óc tỉnh táo đến khó tin.

Có tiếng xe dừng lại nơi cửa quán. Cô không quay lại nhưng nhanh chóng đoán được là ai khi nhìn vào đôi mắt Hiệp khẽ hấp háy. Tiếng người con gái lúc nãy gọi đầy âu yếm nhưng lại khiến Ly gần như rơi khỏi chỗ ngồi:

-Khánh Ly ơi!

Ly quay lại nhìn cô gái có gương mặt của Đức Mẹ chạy đến đón một bé gái tầm 2 tuổi có cái tên “ Khánh Ly”, mũm mĩm như búp bê, vừa hôn khắp mặt vừa hỏi han nó đủ thứ:

-Hôm nay con học ngoan không?

-Có được cô khen không?

-Ba có đến đón con muộn không?

Đứa bé vùi đầu vào tóc mẹ bập bẹ vài câu:

-Chào…mẹ!…Ly… đi…học …về…

Hai mẹ con lại tíu tít cười nói, nhưng Ly chẳng thể nghe được gì. Mắt cô đã nhìn thấy người đàn ông đi ngay sau đứa bé kháu khỉnh ấy. Đúng là Hoàng,vẫn gương mặt, nụ cười ấu yếm một thời chỉ dành cho cô. Chẳng khó khăn gì, anh chững lại vài giây khi nhìn thấy hai vị khách đang bối rối nhìn mình. Quay sang vợ, Hoàng nói nhỏ:

-Anh đi chút việc.

-Dạ, anh đi cẩn thẩn.

Vợ Hoàng không phàn nàn thêm điều gì, cô bế con lên, nhìn dáng chồng khuất dần trong đám đông xe cộ. Cái nhìn của vợ Hoàng giống cách nhìn của Ly ngày xưa lắm: đầy yêu thương, tin tưởng. Có khác chăng chỉ là thời gian, và ở hai người phụ nữ xa lạ. Cả Ly và Hiệp đều ngỡ ngàng, lẽ nào việc đến đây là một sai lầm.
Họ đặt hai phòng trong một khách sạn nhỏ ngay tại thị trấn, sau buổi ăn tối đơn giản, Hiệp đi gặp vài người bạn và đối tác làm ăn gần đấy. Ly không cùng đi, chẳng bao giờ cô có hứng thú với công việc của người khác. Lên phòng mình, cô nằm thư giãn trong bồn tắm khoảng 30 phút và gần như ngủ quên vì mệt mỏi. Cô mặc chiếc váy màu xanh da trời giản dị và trang điểm sơ sài. Linh tính mách bảo tối nay cô sẽ gặp Hoàng, người đàn ông không thích phụ nữ quá cầu kì. Trước khi ra khỏi phòng, cô kịp gọi điện vài nơi trao đổi với khách hàng, dẫu sao công việc cũng rất quan trọng. Người chủ khách sạn nhiệt tình chỉ cho cô quán café đối diện khách sạn: “ một nơi khiến tâm hồn mình thư thái”. Ly mỉm cười khi nghe lời giới thiệu hay ho đấy, biết đâu đấy cũng là quán của anh ta. Mất gần 5 phút để sang đến quán “Tình cũ”, cô nhìn quanh để tìm một chỗ kín đáo và yên tĩnh nhất. Và trong cái góc lý tưởng mà cô định bước đến, đã có một vị khách, anh ta gật đầu chào và đứng lên kéo ghế chờ đợi cô. Mặc dù linh cảm sẽ gặp anh tối nay, nhưng tim cô vẫn nhảy múa loạn xạ, đành ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế mà Hoàng đã kéo sẵn:

-Sao anh biết em ở đây?

Thị trấn này nhỏ đến mức người ta đều biết tên nhau, và không khó khăn để tìm một người lạ.

-Anh đến để làm gì?

-Để hỏi em vì sao đến đây?

Người phục vụ mang café ra, cả hai lặng im trong vài phút:

-Em muốn biết cuộc sống hiện tại của anh!

-Cảm ơn em. Anh sống tốt!.

-Sao anh đặt tên quán là “Khánh Ly”?

-Đó là tên con gái anh.

-Anh đặt tên con như vậy ?

-Vì vợ anh muốn thế, cả anh cũng vậy!

-…?

-Đó là kỉ niệm đẹp nhất trong đời anh. Vợ anh tôn trọng điều đó.

Ly đắng họng, không hề thấy dễ chịu khi anh lại chọn tên cô để gọi đứa con yêu quý của mình. Làm sao vợ anh lại có một ý muốn kì quặc như thế, người phụ nữ ấy khác cô nhiều quá. Cô thẫn thờ nhìn Hoàng cặm cụi pha café. Từ bao năm nay, ngày nào cô cũng uống thứ nước kích thích này để sáng tạo, để tập trung, để thư giãn, để nhớ và để quên. Nhưng chỉ khi về đến nơi đây cô mới chịu nhìn người khác pha chế cho mình. Hoàng vẫn làm như cách của cô, cách mà anh thường chế giễu mỗi khi thấy cô háo hức, say sưa nghiền và khuấy. Ly uống một ngụm nhỏ, cô khẽ nhíu mày:

-Cũng được, nhưng không ngon bằng quán của anh. Có bí quyết gì không?

-Không, đơn giản là phải đúng nguyên tắc.

-Nguyên tắc?

-Tất nhiên! Phải chọn café ngon, được xay không quá thô hoặc quá nhuyễn, pha với nước tinh khiết, giữ đúng tỉ lệ và nên pha khi nước khoảng 90 đến 96 độ C.

-Chỉ thế thôi sao?

-Thêm vài trò trẻ con của em, nhưng lý thú, gây tò mò và tăng hương vị.
Cả hai cùng cười, nhưng nụ cười ấy không làm Ly quên đi mục đích chính của việc đến đây vào ngày cuối năm dù công việc vẫn bận rộn ngập đầu. Cô thấy lạ vì mình hỏi quá nhiều, bao năm rồi cô đã quen không thắc mắc. Ngày Hoàng bỏ cô không một lời giải thích đã khiến cô hiểu ra một chân lí mới: Cái gì người ta muốn nói sẽ tự nói, bằng không thì hãy quên đi; thắc mắc chỉ làm hao tâm, tổn sức và gây mệt mỏi cho chính mình. Chẳng hiểu sao gặp lại Hoàng cô lại nghĩ ra nhiều câu hỏi đến thế. Cô muốn vào ngay vấn đề:

-Em muốn biết vì sao chúng ta chia tay?

Hoàng cắn môi đắn đo, rồi anh nhìn thẳng cô thoáng chút xót xa:

-Anh biết em sẽ hỏi, nhưng không nghĩ lại quá lâu thế này. Tại anh không thể có con, sau hai ngày biết kết quả, anh nghĩ sẽ tốt cho em nếu mình chia tay.

Cô nhổm dậy khỏi chỗ ngồi, đầy phẫn uất:

-Chẳng phải bây giờ anh đã có con? Anh có biết vì anh mà bao năm nay em đã mất hết lòng tin, sống vật vờ như một bóng ma.

-Đó là con nuôi. Có những thứ không thể làm khác được; anh biết em có thể hy sinh vì anh, nhưng rồi em sẽ đau khổ, sẽ không cam tâm và anh cũng sẽ sống trong đau đớn đến suốt đời nếu cố giữ lấy em.

Em -Đắng, thơm, mạnh mẽ và khó quên như café.

Có cái gì đó đang vụn vỡ trong lòng Ly, cô thà để người khác có lỗi với mình chứ không dễ chấp nhận việc mình trở thành một kẻ tồi tệ. Nhưng bây giờ còn có thể nói được gì, mà biết đâu Hoàng nói đúng: cô có thể chấp nhận hi sinh vì tình yêu nhưng ai dám chắc cô sẽ không oán trách số phận một khi không thỏa mãn cái khát kháo của bất cứ một người phụ nữ nào: chính là được làm mẹ. Cô chợt nghĩ đến vợ của Hoàng mà thấy xót xa:

-Vợ anh là một thiên thần đấy!

-Anh không biết, nhưng Tú yêu anh chân thành.

-Còn anh?

-Yêu, mang ơn và kính trọng. Không phải dễ tìm một người phụ nữ như thế.

Ly mỉm cười, anh đã tìm được hạnh phúc thực sự, đó là điều mà cô luôn mong đợi dù trái tim cô vẫn thường khắc khoải oán trách:

-Thế còn em?

-Đắng, thơm, mạnh mẽ và khó quên như café. Và anh không có ý định lãng quên, giống như anh vẫn uống thứ nước đen thui này mỗi ngày.
Lần này nụ cười thật sự thoải mái. Ly đã tìm được câu trả lời cho riêng mình, Hoàng nhìn cô thân thiện:

-Bao giờ em về lại thành phố?

-Chiều mai, sau khi ăn tất niên do vợ anh nấu.

-Vợ chồng anh cũng định mời em và Hiệp. Tú đang ngồi ở nhà và nghĩ sẽ nấu món gì đấy.

-Tú biết em đi tìm anh à?

-Ừ! Chiều nay vừa nhìn thấy em cô ấy biết ngay, anh vẫn giữ hình của em chụp với Hiệp mà.

-Tuyệt thật, mà anh thấy Hiệp ra sao?

-Cậu ta là người duy nhất dành cho em. Không còn một ai khác!

-Sau hôm nay, em định …cầu hôn anh ấy đấy.

-Quyết định đúng đắn! Bao năm nay anh chỉ mong có thế! Về đây nghỉ tuần trăng mật nhé!

-Không đâu, em thích đi Thái.

-Thì cũng phải mời vợ chồng anh đi đám cưới chứ?

-Tất nhiên, nhưng anh nên để tóc dài hơn 5cm, rể phụ đấy!

Cả hai lại cùng cười, ly café hết nhẵn tự bao giờ. Chưa lúc nào Ly lại thấy nhẹ lòng đến thế. Người đàn ông cô đã yêu tha thiết một thời, luôn làm lòng cô mang một cảm giác bất ổn nhưng không thể gọi tên rõ ràng, và cũng không thể lãng quên, đang hạnh phúc ngập tràn. Hiệp nói đúng, đáng lẽ cô nên tìm gặp Hoàng từ 8 năm về trước, có lẽ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều, ít nhất là với cô. Bao năm rồi cô mới có cảm giác rạo rực khi mùa xuân về.



Via Mạng xã hội văn học
Share by Phong Linh (sưu tầm)
Bài viết gửi về: http://truyennganhay.net/

Nếu một người rời bỏ bạn để ra đi, hãy tin rằng, họ tin đó là điều tốt nhất dành cho bạn.

19 giờ 30 phút, Ly nằm dài trên chiếc sofa cố nhớ hết mớ tài liệu hỗn loạn. Cuối năm, nhưng công việc không có vẻ muốn ngừng lại, bản thân cô cũng không muốn nghỉ ngơi. Cô chẳng biết sẽ làm gì nếu không vùi đầu vào những con số. Chiếc laptop vẫn chạy đều đặn, phát ra những bản nhạc Trịnh tuyệt hay do Khánh Ly trình bày. Cô đang chờ đợi email của khách hàng, chính xác là anh chàng người Đức hứa sẽ trả lời bảng câu hỏi của cô, nếu tối nay không có kết quả, sáng sớm mai cô sẽ gặp rắc rối với hãng tàu về chuyến hàng rời bến lúc 8 giờ.

14 thg 9, 2013

Món quà

Tôi muốn bắt đầu câu chuyện này bằng hai từ ngày xửa ngày xưa...

Ngày xửa ngày xưa... có một người nhà giàu, rất giàu. Sự giàu có bắt đầu từ một cơ may - hồi đó, khi còn là cậu bé nghèo khổ chỉ mong được ăn no, ông đã được một người tốt bụng đưa về nhà nuôi nấng và cho ăn học.

Ông thường kể lại chuyện này cho con cái nghe nhưng các con ông cười cho rằng đây chỉ là một trong những bài học đạo đức của ông mà thôi.


Hợp đồng yêu

Hai đứa cô đơn
Chẳng biết tình yêu tròn hay méo
Sợ ra đường người ta chọc ghẹo
Đành hợp đồng
Ký thỏa thuận
Yêu

Sài gòn chiều cafe

Sài Gòn chiều cà phê
Đợi mưa về
Vãi lên từng chấm xanh kỷ niệm
Quán Gió cũ sờn
Phía anh ngồi không người đối diện
Vẫn hình dung mắt em gầy
Buồn hơn ...

Hoa Trắng tình yêu

Ngô Văn Phú

Không lúc nào ta không nghĩ về nhau
Những ước mơ lặng thầm
Những khát khao gần gũi
Bao năm tháng chia xa bao chờ đợi
Đã bao giờ ta được sống gần nhau

Bài thơ tặng chiếc lá

Đoàn Minh Hằng

Em không biết phải bấu víu vào đâu
Và không biết phải gửi thương yêu của mình cho ai nữa
Dũng cảm một lần em gõ cửa
Sao cánh cửa lòng anh chẳng mở cho em?

Người dưng

Nghiêm Thu Hòa

Là người dưng đi anh!
Để sớm chiều về ...
Em không còn biết đợi
Để mỗi đêm về ...
Em không hề biết nhớ
Để khỏi giật mình...
Dù chỉ một chiếc chuông reo.

Cho Một người

Em có khóc đâu anh ?...
Đó là nụ cười tan ra đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng niềm đau

Cafe chiều

“Vị cuối cùng của “Chia tay cuối” là vị ngọt, vị của hạnh phúc khi tìm được một tình yêu thật sự dành cho mình sau khi chia tay với quá khứ.”


Cà phê chiều. Vy bỏ thêm một chút đường vào ly của mình, khuấy nhẹ. Vy nếm thử và mỉm cười hài lòng. Đắng, nhưng rất nhẹ nhàng, mà cũng có thể không gian ở Phong Linh café khiến Vy có cảm giác rất thư thái.

Đúng như tên gọi, đặc trưng của Phong Linh café là một loạt chuông gió đủ màu sắc, đủ chủng loại. Những ô cửa cũng được thiết kế khéo léo đủ để đón những làn gió nhẹ để lay chuông gió khẽ rung rinh. Tiếng nhạc dìu dặt của những bản sonata cổ điển hòa cùng tiếng chuông gió tạo nên một cảm giác êm ái lạ.

13 thg 9, 2013

Đôi khi mưa về như thế



Một ngày nào đó, khi mưa về như thế, tuổi trẻ chông chênh của chúng tôi sẽ lùi xa theo quy luật của thời gian. Một ngày nào đó, khi mưa về như thế, tuổi thanh xuân của chúng tôi sẽ ở phía sau những khúc quanh. Lúc đó, chúng tôi có thể sẽ rất khác bây giờ. Hoặc cũng có thể không. Dù sao đi nữa, tuổi thanh xuân vẫn sẽ là một điều gì đó rất tuyệt diệu trong tâm khảm, giống như một cơn mưa rào. "Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa.” - Nu

"Tôi thường ngắm mưa khi có một điều gì đó trong lòng muốn giấu đi. Mưa làm tôi phải nói lên điều làm mình phải bật khóc như một đứa trẻ. Có lẽ vì mưa rơi như một người mẹ cúi mình dỗ dành đứa con đang khóc. Mưa thích gom góp hàng triệu giọt nước mắt.
Để trả về với đất, với đời...
Để con người luôn phải hiểu mình, san sẽ mà vơi đi..." - IVy

WOIM Radio


Nếu là người thứ ba

Tác giả: Diệu Anh


Có những người thứ ba rất đáng thương, có những người thứ ba lại rất đáng trách, nhưng phần lớn họ - những kẻ loay hoay trong một chuyện tình đã không còn đủ chỗ - đều vừa đáng trách, lại càng đáng thương.

Thứ 6 ngày 13: em mất anh... Thứ 7 ngày 14: cả thế giới mất em!

Thứ 6 ngày 13: em mất anh... Thứ 7 ngày 14: cả thế giới mất em!

Cô lấy anh khi vừa tròn 19 tuổi. Vẫn thơ ngây như làn mây và hồn nhiên như bất cứ thanh niên nào tầm đấy. Sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, cô tỏ ra sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào thường gặp, bởi óc quan sát và cái nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện. Cô đam mê, sùng bái và có niềm tin sâu sắc vào bộ môn chiêm tinh, hay những kẻ lắm chữ lắm nghĩa vẫn gọi bằng cái tên khoa học mĩ miều : Horoscope. Đến nỗi mà, chỉ sau vài lần tiếp xúc, cô có thể đoán được người đó thuộc cung hoàng đạo nào và tính cách ra sao. Điều này khiến cô tự tin về bản thân ghê gớm.

Cho một ngày mưa

14.09.2013

Những lúc không muốn mình suy nghĩ gì hết, em vẫn có thói quen ngồi tẩn mẫn sửa từng lỗi chính tả, thay đổi một vài từ ngữ (thành thật xin lỗi tác giả) cho những bài viết lôi về để nhẹ nhàng hơn khi đọc. Em luôn thích đọc những câu chuyện nhẹ nhàng và... kết thúc có hậu. Chẳng hiểu sao nữa, nhưng em vẫn mong... mong bình minh đến... không chỉ cho riêng mình... mà cho tất cả người thân yêu...

Trời lại mưa... những cơn mưa cuối mùa như giông bão muốn cuốn đi hết tất cả để trả về ngày nắng...

... và có lẽ em sẽ vẫn ngồi đây... lại góp nhặt từng giọt mưa... mong cho một ngày nắng lên...

Xương rồng

Một buổi tối, đang ngồi chơi bắn Zombie với lũ trẻ trong nhà, thằng nhóc 4 tuổi nhà tôi cứ băn khoăn hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, cái cây xương rồng này nó cứ liên tục nhả gai ra bắn. Sao nó nuốt sẵn đầy một bụng gai. Nên nhả mãi ra chẳng hết?

3 thg 9, 2013

Yêu và trọng

Sáng đầu tuần, cô tạp vụ nghỉ ốm, thế là mất suất cà phê sáng. Cố nhịn, rồi không chịu nổi, tôi bỏ việc lượn ra đầu phố ngồi uống cà phê.

2 thg 9, 2013

Chiếc lá hình giọt lệ

Suốt thời niên thiếu , tôi nghiện hương vị tết phả ra từ căn bếp chị Thời . Hương vị ấy ăn sâu bám mãi trong lòng tôi, dai dẳng, da diết mỗi độ xuân về.

Nơ Đỏ Vẫn Cài Trên Mái Tóc



    
iền bắc Cali nơi tôi ở, hằng năm đều có một hội chợ tết rất lớn so với các cộng đồng người Việt khác ở hải ngoại gọi là hội chợ Fairground San Jose, vì nó được tổ chức trong khuôn viên rộng lớn Fairground của thành phố San Jose.
Trở lại những năm tháng đầu tiên của người Việt tỵ nạn, vì quốc biến phải rời xa đất nước, nhưng tấm lòng hoài vọng hướng về cố hương, niềm nhung nhớ quê cha đất tổ và người thân đã tạo nên một nhu cầu gặp gỡ cho người Việt tha hương, nhất là trong những dịp Xuân về.

1 thg 9, 2013

Subject-Verb Agreement - 20 điều ghi nhớ

Bài viết sưu tầm 20 điều cần lưu ý về sự đồng thuận giữa Chủ ngữ và động từ trong câu.

Sự khác nhau giữa 2 từ Start và Begin trong tiếng Anh



Sự khác nhau giữa 2 từ Start và Begin trong tiếng Anh

Start thường mang đến một cảm giác nhanh, mạnh và bất ngờ, như là một hành động xảy ra vào một thời điểm. Còn Begin thường mang đến cảm giác từ từ hơn, chậm rãi hơn và nói về một quá trình...

“On time” & “in time”

“On time” & “in time”


“On time” để nói về sự việc xảy ra chính xác đúng vào cái giờ mà mình đã lên kế hoạch.
Còn “in time” có nghĩa là sớm hơn một chút so với các giờ đã lên kế hoạch.

I’m right on time - Tôi đến đúng giờ

Though it was raining very hard, we still managed to get there in time to prepare for the presentation.
- Dù trời đã mưa rất to nhưng chúng tôi vẫn xoay sở tới đó kịp để chuẩn bị cho bài thuyết trình.

Chính xác hơn nữa thì người ta định nghĩa là: “in time - with enough time to spare, before the last moment” và “on time - at the planned time, neither late or early”.

Phân biệt cách dùng 3 giới từ in, at, on

Phân biệt cách dùng 3 giới từ in, at, on trong tiếng Anh


Có 3 giới từ hay bị nhầm lẫn nhất là In, At và On. Chúng được sử dụng để nói về thời gian và địa điểm. Chúng ta tập trung vào các trường hợp dễ gây nhầm lẫn nhé.

25 Mẫu câu thông dụng

Dưới đây là những mẫu câu viết thông dụng trong tiếng Anh được phân chia rõ ràng giúp bạn dễ nhận biết và áp dụng chính xác:

Yêu anh nhiều và không để anh biết

Cả ngày nay mưa dầm mưa dề, trời u ám một màu xám xịt. Cửa hàng vắng khách, ngồi buồn tênh.

Có người vén rèm bước vào, lịch sự thu ô lại, đặt gọn bên ngoài cửa. Một cô gái dễ nhìn, gương mặt sáng sủa, thần thái sáng sủa, trang điểm sáng sủa.

Hãy cứ tựa vào vai em

Đôi vai của cô rung lên nhè nhẹ. Không phải vì cô khóc. Mà là vì anh. Anh gục đầu trên đôi vai ấy, muốn được an ủi và cưng nựng như một đứa trẻ. Cô vuốt tóc anh. Những ngón tay xương dài chạy đều trên làn tóc cứng. Một chút ram ráp nơi lòng bàn tay, nhưng cô thấy cảm giác ấy rất dễ chịu. Chỉ cần anh bên cô như lúc này, cô cùng anh có thể vượt qua…

Đổi thay

Phạm Hương

Tôi đến tìm anh vào cuối chiều, khi bầu trời đang vần vũ mây đen báo hiệu một trận giông lớn và sau hơn một chục cuộc điện thoại mà không được trả lời. Ngôi nhà làm việc năm tầng của cơ quan anh rất vắng vẻ. Sự vắng vẻ ấy càng rõ rệt khi nó nằm sau một khoảng sân lớn có những cây xà cừ đứng lù lù đang đổ đầy lá mà chẳng có bóng người nào.