29 thg 1, 2013

Món quà Giáng sinh



Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn giữ món quà ấy, món quà đầu tiên và duy nhất mà mẹ tôi tặng tôi nhân dịp Giáng Sinh. Và Giáng Sinh năm ấy chưa bao giờ phai nhạt trong ký ức của tôi . Vậy mà đã gần 10 năm rồi…


Nhà tôi không có Đạo, và kinh tế gia đình cũng không lấy gì làm khá giả, nên bố mẹ tôi chưa bao giờ có khái niệm tặng quà Noel cho con cái cả. Giáng sinh với tôi lúc ấy cũng không có ý nghĩa lớn lao lắm….

Năm ấy là năm tôi học lớp 9, chuẩn bị thi hết cấp.

Có quá nhiều sóng gió xảy đến với gia đình tôi. Như bất chợt có 1 cơn sóng lớn quét qua, và lâu đài cát gầy dựng bấy lâu nay sụp đổ hoàn toàn. Mẹ tôi trở thành thuyền trưởng lèo lái con thuyền giữa cơn giông tố, mà chẳng biết sẽ đi đâu, về đâu…

Sức khỏe của tôi bỗng dưng xấu đi 1 cách tồi tệ. Vốn là đứa không khỏe mạnh gì, tôi thường xuyên bị đau bao tử lẫn những cơn tụt huyết áp hành hạ . Cộng thêm bệnh viêm xoang “ di truyền”, cứ mỗi khi trời lạnh là nhức lọng óc… Con bé tôi gầy nhẳng gầy nheo, cứ như 1 đứa lớp 6 chứ không phải học sinh cuối cấp.

Tinh thần bất ổn , sức khỏe kém dẫn đến sức học của tôi tụt dốc không phanh. Nghỉ học triền miên, do bệnh tật và cả do…chán… , nên có tháng tôi đã gần như đội sổ. Đó là một việc hết sức kinh hoàng đối với 1 con bé chưa bao giờ bị hất văng ra khỏi top 10 như tôi. Thực sự lúc ấy tôi không thấy hối hận gì cả….Nhưng tôi sợ lắm mỗi lần phải mang sổ liên lạc về cho mẹ tôi ký tên. Sợ lắm… Ánh mắt mẹ thực sự làm tôi ám ảnh. Mẹ tôi không trách móc, không la rầy. Có lẽ mẹ cũng quá mệt mỏi để mắng mỏ hay trách phạt tôi rồi…Mẹ chỉ nhìn tôi, đầy thất vọng….

Có lúc tôi tự hứa với lòng mình rằng sẽ nỗ lực vượt qua tất cả…nhưng rồi khi đối đầu với một mớ kiến thức “hổng” là tôi…nản…
 
Cứ thế….
 
Rồi cũng đến kỳ thi học kỳ 1
 
Dù thực sự tôi cũng đã cố gắng ôn bài rất nhiều , tôi muốn vực dậy chính tôi đang trên đà tuột dốc, muốn gỡ gạc lại những con số thật sự xấu xí trong sổ điểm…Nhưng cuối cùng, kỳ thi học kỳ 1 năm ấy cũng trở thành 1 cơn ác mộng của tôi.
 
Tôi làm bài rất tệ, vì đã để hổng quá nhiều kiến thức. Mặc dù học chuyện toán , nhưng với cái đề thi học kỳ của toàn quận mà tôi vẫn bỏ 2 câu không làm được. Riêng môn hóa, tôi chỉ làm được quá nửa… các môn khác cũng không khá gì hơn
 
Ngày tôi thi môn cuối cùng trùng vào ngày lễ Giáng Sinh 24/12…
 
Thi xong , tôi đạp xe 1 mạch về nhà, úp mặt vào gối. Không khóc, chỉ thấy trống rỗng… Tôi ngủ 1 mạch cho đến 7h tối. Thức dậy, thấy đầu mình nặng trịch
 
Bước xuống nhà dưới, không có ai ở nhà. Mẹ cũng không thấy đâu. Em thì chắc qua bạn chơi. Cơm mẹ đã nấu sẵn, nhưng chẳng bụng dạ nào mà ăn
 
Giáng Sinh…
 
Phố đông đúc nhộn nhịp. Jingle Bell rộn rã
 
Gần như chưa có Giáng Sinh nào tôi đi chơi cả…
 
Không có ai ở nhà…Cảm giác buồn và trống trải kinh khủng…
 
Tôi lấy xe đạp quanh phố, cứ đạp và đạp, vòng vèo qua bao nhiêu con đường, cũng chẳng rõ là đi đâu nữa…Cứ đạp và đạp…
 
Một chút se lạnh và khống khí vui tươi của ngày Lễ khiến tôi tạm thoát ra khỏi nỗi buồn đang án ngự trong lòng
 

 
9 h tối. Tôi đạp xe về nhà
 
Ngồi vào bàn học. Tự nhủ…mình vẫn còn 1 học kỳ nữa để cố gắng cơ mà. Tôi mở ngăn kéo định lấy sách để học, thì bất ngờ thấy 1 gói quà
 
Ngạc nhiên tột độ…
 
Bên trong gói quà là 1 con lật đật bé xíu, cùng 1 mảnh giấy kẻ ô ly : “ Lật đật biết đứng lên sau khi ngã , phải không con gái của mẹ”
 
Không khóc…nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má…
 
Giật mình nghe tiếng mẹ vọng lên từ nhà dưới : “Đi đâu cả tối vậy P, xuống ăn cơm đi con ”



****************

Gần mười năm rồi, tôi vẫn giữ con lật đật ấy một cách cẩn thận, hầu như nó vẫn mới tinh như ngày đầu. Để luôn nhớ rằng: “Lật đật biết đứng lên sau khi ngã” Câu chuyện này là câu chuyện có thật của tôi. 

Lại 1 mùa Giáng Sinh nữa đang tới gần, nhìn đứa em tối nay đang líu ríu làm thiệp tặng bạn , bất giác, ký ức ùa về trong tôi…

LanPhuong

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét