...Em thích
những câu chuyện cổ tích vì nó thường kết thúc có hậu… nhưng rõ ràng là
không phải lúc nào cũng thế… phải không người…
Bạn có nghe tiếng gió đang hát , bạn có nghe tiếng sóng đang thì thầm , bạn có nghe tiếng côn trùng đang than thở ...
Trong đêm ...
Truyền thuyết cổ xưa có kể lại rằng : Vào những đêm trăng sáng , ở vùng biển mà bờ cát trắng trải dài lấp lánh dưới ánh sao , với những cây tùng cổ kính nghiêng mình soi bóng nước ... Khung cảnh tĩnh lặng và mờ ảo bởi làn sương sớm . Cảnh trí ở đó đẹp đến mức làm con nguời ta dù cho có khó tính đến đâu cũng phải xiêu lòng trước vẻ thần tiên , không tồn tại nơi hạ giới đó. Nơi ấy thường có những nàng tiên xuống tắm . Đó là những thiên nữ xinh đẹp khoác trên mình bộ áo thần được làm từ những sợi chỉ được dệt bởi lông chim . Nếu mặc bộ áo ấy vào thì có bay luợn khắp nơi , khắp chốn . Tương truyền , những thiên nữ đó là những trinh nữ xinh đẹp tuyệt trần , mái tóc họ dài muợt mà như màn đêm , làn da họ trắng như ánh trăng rằm và họ có một giọng nói êm dịu đến mê hồn . Những thiên nữ cất tiếng hát và nhảy múa trên bờ biển . Những chiếc áo tiên được họ vắt lên những tán cây , thỉnh thoảng lại phấp phới đùa cùng gió , ánh lên những tia sáng lung linh tuyệt đẹp . Không ai biết nơi mà các nàng tiên thường xuống tắm ở đâu trừ một chú nai vốn là người cai quản thay thần núi sống trong khu rừng gần đó .
Thời gian cũng dần trôi đi , nhanh như con thoi luớt trên khung cửi . Một hôm , có một chàng trai làm nghề tiều phu vô tình đi ngang qua khu rừng ấy , vì bị lạc đường nên chàng rất lo lắng . Đang mải miết tìm lối thoát , chợt chàng tiều phu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một con vật . tiếng kêu rất thống thiết , chàng tiều phu vội vã dò theo tiếng kêu , thì chàng tìm thấy một con nai đang mặc vào bẫy của thợ săn . Nhìn con nai lồng lộn đau đớn , chàng tiều phu động lòng trắc ẩn vì chàng vốn là một người nhân hậu và tốt bụng . Chàng nhẹ nhàng giúp con nai gỡ chân ra khỏi bẫy kẹp rồi tìm lá cây đắp vào vết thương cho chú nai , thả cho chú nai chạy vào rừng mà không hề biết rằng chú nai mà mình vừa cứu không phải là một chú nai bình thường . Khi chàng quay đi tìm lối mòn để ra khỏi khu rừng thì ở phía xa , chú nai được chàng cứu vẫn đứng đó , nhìn chàng bằng một ánh mắt rất lạ một lúc lâu cho đến khi chàng tiều phu đi khuất .
Bẵng đi mấy hôm , chàng tiều phu vô tình đi kiếm củi và lại lạc vào khu rừng đó , đang băn khoăn thì bỗng nhiên chàng giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của một con nai to lớn . con nai tiến lại gần chàng và cúi đầu chào . chàng tiều phu ngạc nhiên đến nỗi chưa kịp nói gì thì con nai bỗng cất tiếng nói : " cảm ơn ân nhân , anh là một con người nhân hậu nên hạnh phúc nhất định sẽ đến với anh . Đêm trăng rằm săp tới , anh hãy đến bờ biển phía bên kia khu rừng này và im lặng chờ ở đó . anh sẽ thấy điều kỳ lạ . Hãy nhớ rằng nếu anh lấy một vật gì ở đó thì dù cho bất cứ việc gì xảy ra anh cũng không được trả lại . hãy coi đây là sự đền ơn của tôi vì anh đã cứu mạng tôi . cám ơn " . Nói xong , con nai biến mất . Chàng tiều phu chợt bừng tỉnh , anh vội vã chạy nhanh về nhà . Khi về đến làng , anh vẫn không sao tin việc vừa xảy ra nhưng có gì đó nói với anh rằng hãy nên nghe lời con nai đó.
Chẳng bao lâu , đêm trăng rằm cũng tới ,đợi cho màn đêm âm thầm buông xuống ... dần ngập tràn thế gian, bóng tối như bủa vây lấy tất cả và sự tĩnh lặng như bao trùm lên vạn vật , chàng tiều phu mới ròi khỏi nhà . bán tin bán nghi , anh băng qua khu rừng . Và trước mặt anh lúc này , là một khung cảnh đẹp mê hồn mà anh chưa bao giờ nhìn thấy . anh khẽ nép mình vào một lùm cây gần đó rồi đưa mắt nhìn ra bờ biển . Đêm trăng rằm , ánh trăng sáng rọi tỏ cả một vùng . Bỗng nhiên , ánh mắt anh mở to nhìn về phía bầu trời đàng xa , những nàng tiên với xiêm y lộng lẫy đang bay lượn trên bờ biển , họ đáp xuống ngay gần chỗ anh núp , rồi cởi bỏ áo tiên vắt lên cành cây. họ hòa mình nhảy múa và bơi ra phía biển . anh đứng đó ,lặng nguời đi trước vẻ đẹp kiêu sa của những thiên nữ , rồi nhanh chóng anh chạy đến chỗ những nàng tiên để y vũ , anh lấy nhanh một cái rồi trở về chỗ nấp . sau khi chơi đùa , các nàng tiên lấy y vũ rồi bay về trời , nhưng có một thiên nữ mất áo không thể về được , lúc đó chàng tiều phu xuất hiện , nàng tiên sợ hãi vội van xin chàng trả lại áo nhưng chàng trai vẫn im lặng . Không còn cách nào khác , nàng tiên đành theo chàng tiều phu về làng và trở thành vợ của chàng tiều phu may mắn .
Lặng lẽ trôi đi , thời gian tuởng như chậm chạp mà lại nhanh vun vút như mũi tên bay ,nàng tiên ngày nào nay đã là mẹ của những đứa trẻ đáng yêu . Nhưng nàng không bao giờ cười . Một hôm , đang ngồi chơi với con thì nàng bỗng nghe con hát một bài hát , lập tức nàng hiểu ra chỗ dấu áo tiên , hóa ra chàng tiều phu đã quên đi lời dặn của chú nai và đã kể cho những đứa con nghe truyện chiếc áo thần , nàng tiên lấy lại được y vũ rồi bay trở về trời bỏ lại những đứa con thơ và sự nuối tiếc của chàng tiều phu ...
*******
Một câu truyện cổ tích khá phổ biến trên thế giới với nhiều dị bản khác nhau và hẳn là các bạn cũng đã nhận ra tôi muốn nhắc tới bộ manga nào rồi phải không ? dựa trên một trong những dị bản của câu truyện cổ tích buồn mà tôi vừa kể , Yuu Watase đã viết nên một câu truyện cổ tích giữa đời thuờng đầy bi thương , máu và nước mắt . Trong thế giới của Ayashi no ceres thì câu truyện cổ tích kia đã khác đi rất nhiều , đem đến cho người đọc một cái nhìn mới .
Một cái nhìn lạ lẫm và bi ai , bởi Yuu_sama đã kể một câu truyện hoàn toàn khác .... Nàng tiên đáng ra phải bay về trời nhưng kỳ thực nàng đã ở lại duới hạ giới , và ra đi trong nỗi đau khổ và lo lắng khôn nguôi vì phải bỏ lại những đứa con thơ một mình trên cõi đời . Vâng , khi các bạn bước vào thế giới của Ayashi no ceres có nghĩa là bạn đã bước vào một thế giới mà ánh sáng và bóng tối , tình yêu và thù hận , đau khổ và hạnh phúc , quá khứ và tương lai hòa lẫn vào cùng nhau , có những cái tuởng như đối lập nhưng lại song hành cùng nhau , không thể tách rời và cuốn lấy nhau trong dòng xoáy của cuộc đời đen tối với những tia sáng nhỏ nhoi lóe lên và chỉ thực sự chiếu sáng vào phút cuối , khi mà con người ta đã chịu đựng đủ mọi bi phẫn , đau thương , ai oán .
Không nhẹ nhàng hay rực rỡ với mới màu hồng thần tiên , cũng không mang sắc vàng lộng lẫy mà ta thường bắt gặp trong phần lớn những câu truyện cổ tích , Ayashi no ceres dạy cho ta hiểu phải biết sống và chiến đấu vì những người mà mình yêu thương , không thể dễ dàng buông xuôi hay từ bỏ mọi thứ vì như vậy sẽ phụ lòng những người yêu thương và tin tưởng vào bạn . Bởi vì sống là để yêu thương . nên Aya , nhân vật chính của cả câu truyện phải sống . Bởi vì chết không phải là cách đền ơn những ngừoi đã vì Aya mà hi sinh nên Aya phải sống , thật hạnh phúc để còn sống thay cho cả phần của họ.
Yuu_sama còn rất tài năng trong việc phác họa những nhân vật trong cổ tích , bà làm " mới " họ và khiến họ trở nên tốt đẹp hơn duới cái nhìn tinh tế của bà . Nàng tiên Ceres trong câu truyện của Yuu_sama là một ví dụ , hoàn toàn yêu thương con người , tự nguyện ở lại mà không phải do một sức ép nào , điều cũng thật khác so với nguyên bản của truyện cổ tích , nàng không phải là một nguời phụ nữ lạnh lùng , sẵn sàng bỏ lại phía sau tất cả những gì quan trọng để bay về trời , nàng tiên nữ Ceres đó đã hết lòng yêu thương con cái , và dành cho người chồng cả tâm hồn , trái tim và thể xác , cho đến phút cuối của cuộc đời , nàng vẫn luôn cầu nguyện cho những đứa con của mình được hưởng bình an và hạnh phúc . có lẽ , đó mới thực sự là thiên nữ của cổ tích chăng ? Không cứng nhắc và lắm lời khuyên răn , cả thiên truyện là cả một bức tranh sinh động và thực tế về cuộc sống với muôn màu sắc đa dạng và phong phú , như một vuờn hoa đẹp . Và nó dạy cho ta làm thế nào để được sống hết mình và như thế nào mới là thực sự yêu thương và được yêu thương .
Với sự đan xen của những mảng sáng và những mảng tối , bức tranh thần tiên của Ayashi no ceres không chỉ đẹp về những cảm xúc mà nó đem đến cho tâm hồn của những nguời đọc nó , mà nó còn đẹp cả về tính nhân văn và những bài học đạo đức , những bài học làm người tưởng như sâu sắc nhưng thật ra lại đơn giản biết bao . Không có cuộc chiến nào không có nguời chết và không có hạnh phúc nào được không được xây dựng nên bẳng sự hi sinh . Ayashi no ceres là một bản tình ca đẹp và lãng mạn , nhưng sao vẫn đượm sắc tím buồn man mác , không có cái gì là hoàn hảo một cách tuyệt đối cả và hạnh phúc cũng nằm trong số đó nhưng duờng như chính vì điều này đã làm nên nét đặc trưng riêng cho Ayashi no ceres chăng ? Yuu_sama đã làm thay công việc của vị thần số mệnh để viết nên biết bao định mệnh của biết bao cuộc đời , để từ đó tôn nên vẻ đẹp vĩnh cửu của tình yêu thương trong cuộc sống đầy mưu mô , tính toán , lừa lọc này .
Ánh nắng chan hòa thường rất đẹp và đem đến cho ta cảm giác sảng khoái , tươi mới nhưng đôi khi người ta bảo rằng nhiều lúc nắng cũng quá chói chang , mệt mỏi . Còn Mưa thì buồn lắm và chả đem lại cho ta niềm vui bao giờ nhưng có lúc bạn lại thấy mưa đem đến cho ta phút xao lòng và cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản hơn . Cùng một sự việc nhưng dưới cái nhìn khác nhau , tính chất của sự việc đó cũng thay đổi . Có thể khi đọc truyện , bạn sẽ cảm thấy ngạt thở bởi cái hỗn loạn , cái hiện thực đến đáng sợ và phũ phàng mà Yuu_sama đã vẽ nên . Nhưng đến khi câu truyện kết thúc , cái đọng lại trong lòng bạn đến phút cuối chính là niềm hi vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn và niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn với những mầm non sinh ra và và đâm chồi từ quá khứ đau thương đầy nước mắt . Đọc Ayashi no ceres , có thể bạn sẽ phải rơi nước mắt nhiều lần nhưng bạn cũng sẽ được mỉm cười không chỉ là một lần duy nhất .
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét