31 thg 1, 2013

Hạnh phúc và nước mắt

Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. 

Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.


Sự tích gấu Teddy



Trong một làng nhỏ vùng Sussex , gần với Arundel của nước Anh , ngôi nhà cũ kỹ nhất,nhỏ bé nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra đã bị phá huỷ.

Hãy để anh là chiếc khăn tay của em



Ngày trước Mẹ vẫn thường phàn nàn sao nó hay mặc màu tối, hok đen thì cũng xám hay rêu... Nó cũng chẳng biết. Đó đâu phải là màu nó yêu thích... Màu nó thích nhất vẫn là màu trắng hay những màu nhạt... Vậy mà không biết kể từ lúc nào... nó lại hay mặc màu tối sigh. Nó cũng chẳng bận lòng đến khi gặp anh. Anh có vẻ ngạc nhiên... vì nó vẫn nói với anh là nó thích nhất màu trắng... mà nhìn tông màu nó mặc toàn... tối thui... hee hee... Cho đến lần... anh buộc miệng khen khi nó mặc áo trắng quần jean... Kể từ đó... hình như tông màu của nó cũng chuyển dần... không còn ẩn mình... không còn khép kín lặng lẽ...

Em đang quay về với gió

Tác giả: BÙI THỊ THƯƠNG 

AT - Hôm qua, trời lại bắt đầu nổi gió... Những cơn gió đầu mùa vuốt lên mặt, lùa vào tóc, rồi tinh nghịch đùa nhau với những chiếc lá trên đường phố. Gió! Gió đến và đi nhẹ nhàng như bước chân của một ai đó. Hình như gió không để lại những dấu vết của kỷ niệm, gió đến và mang đi nhiều thứ, nhưng có bao giờ gió thổi bay cả những kỷ niệm về muôn nẻo xa xăm hay không?

Đón đợi một khúc rơi chiều

Tác giả: LÃNG YÊN (Cần Thơ) 

AT - Chiều nay bỗng dưng thấy tâm hồn lãng đãng đâu đó...

Trôi đâu đó...
Dường như xa lắm
Rất xa...

Luôn chờ em cúp máy trước

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.


Tầm gai, về đi em, ngày dài hơn cả một mùa...



Nắng tháng 7 nhẹ nhàng ngã mình trên những nẻo đường quen thuộc. Khi đứng trước những ngưỡng cảnh không xa lạ trong kí ức , người ta hay nhớ về những thứ xa xôi.

Chuyện tình Chong chóng và Gió

Gió nhẹ, chong chóng quay. . .

"Cậu lúc nào cũng quay mãi thế à?" Chợt gió hỏi chong chóng.

"Ừ, có lẽ vậy!! "Chong chóng đáp. "Vì cậu thổi nên tớ phải quay!"

"Vì tớ sao??" Gió ngạc nhiên.

"Vì cậu. Vì cậu mà tớ quay, cũng vì cậu mà tớ sống." Chong chóng trả lời. "Nếu tớ không quay thì tớ là một cái chong chóng chết!!"

Anh sẽ đợi em...


[Hình: tz11a.jpg]

Tác giả: Nam già

Anh có muôn ngàn lời muốn nói với em nhưng tại sao em... Em cứng rắn và mạnh mẽ hơn những gì anh nghĩ nhưng tại sao một chút khó khăn mà em muốn bỏ cuộc? Em rất yêu anh vậy tại sao em lại muốn anh đến với một người con gái khác?

Hạnh Phúc tìm ở đâu


Ngày xưa, có lần tập đoàn yêu tinh họp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người.
Một con yêu tinh nói:
“Chúng ta nên giấu một thứ gì đó của con người mà nó rất quí giá của con người”

“Nhưng giấu cái gì bây giờ? “

Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp: “biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ ngày đêm phải khổ sở u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ? phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được ấy!”

Tình yêu có sự chọn lựa?

Ngày nhỏ em vẫn sống với những câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp. Trong em, cuộc sống vẫn luôn đẹp như thế, người tốt sẽ được hạnh phúc, người xấu sẽ bị trừng trị, cuộc đời luôn là những kết thúc có hậu - dẫu lẫn trong nước mắt và đau khổ. Ngày tháng dần trôi em nhận ra rằng đời không như mơ, như cổ tích. Dẫu sao em vẫn không hề thấy buồn hay thất vọng, em vẫn vui và hạnh phúc vì em vẫn là em, không điều gì có thể làm em đánh mất được chính mình. Vậy mà... 

Hạn sử dụng của tình yêu

Ngày xa xưa hay đến tận bây giờ, Tình Yêu vốn được đóng gói sẵn trong những cái hộp thắt nơ xinh xinh trên thiên đường.

Sau đó Tình Yêu mới được gửi xuống trần gian theo đường tàu lửa Giấc Mơ hay như hiện tại là bằng tàu cao tốc (nên mới sinh ra những "tình yêu sét đánh").


Cách đóng hộp chẳng thay đổi là mấy, khác chăng chỉ là ngày xưa làm dạng thủ công. Hộp tình yêu làm ra ít nhưng cực kỳ chất lượng, còn bây giờ tất cả đều có máy làm thay, trách nhiệm của các thiên thần nhẹ nhàng hơn nên cũng hay lơ đễnh mà không xem xét kỹ các hộp Tình Yêu. Vì vậy mới có hộp nhạt phèo, hộp quá đậm đặc, thậm chí hộp không có gì...


Lại kể tiếp chuyện xưa..

Cổ tích về tiên nữ

...Em thích những câu chuyện cổ tích vì nó thường kết thúc có hậu… nhưng rõ ràng là không phải lúc nào cũng thế… phải không người… 

Cổ tích bóng đêm

...em vốn sợ bóng đêm... đi làm về trễ em phải điện cho người dẫn em xuống worried...vậy mà vẫn tò mò những chuyện như vậy... hết biết lun...037

Thần tình yêu và Tâm hồn

1. Giai thoại hay nhất về tình yêu và cuộc sống-Thần tình yêu và Tâm hồn

... Người vẫn hay kể chuyện em nghe mỗi khi đêm về … em đã thích chuyện cổ tích từ nhỏ… tất cả các lọai chuyện cổ trên thế giới, em đều đọc qua…từ 1001 đêm, chuyện cổ Grim, Ba Tư…

Đôi khi


Có đôi khi ta đặt niềm tin không đúng chỗ, không đúng người và cả không đúng lúc.

Hãy cứ bình thản...

vì ai chẳng có sai lầm cho dù đã rất thận trọng.

Không mất mát gì là điều tốt nhất. Nhưng nếu phải mất mát, hãy chọn mất mát nhỏ bé để khỏi phải mất những điều quý giá hơn.

Những Cái Cần Gạt Nước

Bạn đã từng lái xe trong mưa, bạn có để ý đến cái cần gạt nước không? Trời mưa như trút nước, nước phủ mờ mặt kính, che khuất cả đường đi. May mắn thay chúng ta có những cái cần gạt nước: kiên trì và đều đặn, chúng xoá nhoà nước mưa trên kính, giúp ta nhìn thấy đường để lái xe. Thật tiện dụng tuyệt vời!



Bạn và đời tôi


Tình bạn

Hai người bạn đi trên đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát: "Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi".

Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy.

Kiểm soát cơn giận dữ


Trong cuộc sống, những sự việc có thể châm ngòi cho cơn giận dữ là vô tận. Ta phải liên tục đối mặt với những sự việc đó và cuộc sống nhiều khi trở nên căng thẳng không đáng có. Nhưng khi ta hiểu được động lực tận cùng bên trong gây ra những cảm xúc đó thì dường như cuộc sống trở nên thanh thản và yên bình biết bao.

Nếu bạn thực sự yêu một người ...!


Nếu bạn không chấp nhận quá khứ của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, ai mà không có quá khứ.

Nếu bạn không chấp nhận tính xấu của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, chẳng ai hoàn hảo.

6 tâm thái tốt giúp bạn gái thành công trong tình yêu


6 tâm thái tốt giúp bạn gái thành công trong tình yêu

Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí

Lời cha dặn dò con gái

Con gái của cha!

Một người không tốt với con, con không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của con, không ai phải có nghĩa vụ đối tốt với con trừ cha mẹ. Còn với những người tốt với con, con nên trân trọng và biết ơn điều đó. Nhưng con cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng. Hãy nhớ, họ tốt với con không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến con.

Phía trước là tình yêu


 Mất quá nhiều thời gian theo đuổi tình yêu để rồi đánh mất. Nhưng có những tình yêu đến nhẹ nhàng như trong truyện cổ tích. Một câu chuyện tình yêu hay!

Chim trời - Cá nước...


Một con chim trời yêu một con cá, chim trời chỉ có thể bay trên không trung, còn cá cũng chỉ có thể bơi ở trong nước, khi tình yêu này mới bắt đầu, đã an bài rằng sẽ không có kết quả. Nhưng chim trời và cá vẫn yêu nhau.

- Chim trời nói : Anh chỉ cần ngày ngày được nhìn thấy em thì thế đã là đủ rồi

Cá cảm động, nước mắt cá rơi, những giọt nước mắt trong suốt ấy hòa vào với nước, cho nên chẳng có ai có thế nhìn thấy chúng.

- Cá nói : Em cũng vậy, chúng ta có cùng một tình yêu dù sinh ra ở hai thế giới khác nhau, nó đã vượt qua cả giới hạn của không gian.


Anh yêu em gấp đôi...


-Lam nè!
-Sao anh?
-Liệu một thế giới không có tình yêu thì như thế nào nhỉ?
-Sao anh lại hỏi vậy?
-Em cứ trả lời anh đi…

Lam di di những ngón tay trên vạt cỏ, có xanh mượt, mát lạnh và ướt sương. Cô chuyển từ tư thế cúi mặt nhìn hếch ra xa sang ngước mặt lên trời, khẽ chậm rãi buông từng câu, cứ như sợ sẽ nói điều gì không phải vậy….

Quán cà phê dành cho những người thất tình


Tôi quyết định rồi, quán cà phê của tôi sẽ là nơi mọi người đến khi "7 love", các tạp chí thời trang, cuộc sống sẽ được chọn lọc đặt lên giá để khách có thể tìm thấy những điều thú vị khác…

Anh sẽ lấy người như em


Anh sẽ lấy người như em...

Vì chúng ta không phải mối tình đầu của nhau, ai cũng đã trải qua những yêu thương có hạnh phúc và khổ đau, những người đã đến và đi trong đời ta dạy cho cả anh và em biết quí trọng hạnh phúc, và biết cách để không làm tổn thương nhau. (Click to Hide)

Vậy cớ gì anh lại phải dằn vặt em, có khi ta còn phải cảm ơn những người đó vì nhờ họ ta hiểu được giá trị đích thực của nhau ấy chứ.

Anh sẽ lấy người như em…

Tình yêu và Lý trí


Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.

30 thg 1, 2013

Cô Đơn Trên Mạng @ 12

@ 12

Cô nhìn thấy mỗi hình hài bé xíu như được bôi một lớp hắc ín đỏ - xanh đen với cái đầu to không có tóc. Anh bác sĩ đặt đứa bé sơ sinh lên bầu ngực trần của cô.

Hầu như cô không cảm thấy gì khi họ khâu cho cô. Cô ép thằng bé vào người mình. Và khóc. Đã lâu lắm rồi cô không khóc như vậy. Chị hộ lý lau mồ hôi trên trán cho cô.

- Chị đừng khóc. Thế là mọi chuyện xong rồi. Chị có một cậu con trai mạnh khỏe. Cháu có cái đầu rất to, nó làm chị bị rách một tí, nhưng bù lại cháu sẽ rất thông minh!

Cô Đơn Trên Mạng @ 11

@ 11

SÁU THÁNG SAU

CÔ: Cô nằm viện một tuần, chỉ về nhà vào những ngày nghỉ cuối tuần. Người phụ trách là chỗ quen thân với bố cô nên đã giải quyết mọi việc sao cho cô có một phòng gần như là cho riêng mình...

Họ đã chuyển đến nhà mới. Hướng đông, nơi có ban-công, cửa số nhìn ra rừng. Họ dành phòng nhiều ánh sáng nhất để làm phòng trẻ con. Có thể nói phòng đã được xếp đặt xong. Cho con trai. Cô đã biết là sẽ sinh con trai. Cô đã nhìn thấy trên màn hình chỗ bác sĩ phụ sản và sau đó là bản in từ máy siêu âm ra.

Cô Đơn Trên Mạng @ 10

@ 10

SÁU TUẦN SAU. . .

CÔ: Cô mặc lại quần áo sau tấm bình phong thấp bằng vải với những bông hoa phương Đông. Trong phòng ngột ngạt kinh khủng. Bác sĩ phụ sản của cô, một người đàn ông đứng tuổi tóc bạc, đeo kính ngồi sau chiếc bàn kê ở giữa phòng, giữa tấm bình phong và bàn khám. Ông ghi chép gì đó vào một cuốn vở dầy.

Cô phân vân, không hiểu sao cô lại không cảm thấy xấu hổ khi nằm trên chiếc bàn kinh khủng kia, chân thì dạng ra, nhưng khi việc khám xét chỉ vừa xong và cô phải khỏa thân nửa dưới, đi từ bàn khám ra chỗ tấm bình phong cạnh bàn làm việc của ông, là cô đã cảm thấy thực sự xấu hổ và lúng túng.

- Cô đã có thai được sáu tuần - ông nói, vừa đứng dậy và đi ra chỗ cô ở phía sau tấm bình phong. - Cô cần phải thay đổi lối sống một cách triệt để, nếu như cô muốn sinh đứa con này. Sau lần sẩy thai gần đây nhất, chắc cô biết điều đó cũng như tôi, phải không?

Cô Đơn Trên Mạng @ 9

@ 9
ANH: Ở New York, anh ở trong Marriott Marquis, trên góc Broadway cắt phố 45. Anh tính rằng nếu đặt taxi lúc năm rưỡi thì sẽ thoải mái kịp. Nhưng đi được kilômét đầu tiên thì anh biết là anh đã sai lầm kinh khủng. Theo kế hoạch thì mãi hai mươi giờ ba mươi mới khởi hành, nhưng ngay lúc này anh đã biết rằng anh không còn nhiều thời gian.

Đã bốn mươi nhăm phút trôi qua, mà họ vẫn ở trong đám tắc đường đáng sợ trên Manhattan và đến Queens Midtown Tunel, nối Manhattan với Queens, nơi có sân bay Keunedy mà anh sẽ bay từ đó, vẫn còn xa vô tận. Tay lái xe người Ấn Độ (anh có cảm giác là tất cả lái xe ta xi ở New York đều là người Ấn Độ) nói không ngơi mồm, cười và động viên anh rằng nhất định họ sẽ kịp, nhưng anh thì biết rằng nếu họ có ngồi nửa ngày trong cái taxi này và máy bay thì đã cất cánh từ lâu mà không có anh, thì cái lão người Ấn Độ này vẫn cứ bảo anh rằng họ sẽ kịp.

Cô Đơn Trên Mạng @ 8

@ 8
ANH: Đã ba giờ, khi cuối cùng thì anh cũng được ở trong phòng mình. Máy bay của anh cất cánh đi New York vào chín giờ sáng.

Mình hy vọng rằng ít nhất cũng có một phi công của chuyến bay đi New York này uống ít hơn mình đêm nay - anh nghĩ lúc đánh răng trong phòng tắm. Ngược lại với phần đông mọi người, anh thích tắm sau khi đã chải răng sạch sẽ.

Anh đứng dưới vòi tắm và nghĩ đến cô. Da thịt cô có hương vị như thế nào nhỉ? Khi cô gọi tên anh, nó sẽ vang lên ra sao? Họ sẽ nói gì với nhau trong những câu đầu tiên ở sân bay? Anh sẽ phải ôm cô như thế nào lúc gặp mặt? Bỗng nhiên qua tiếng nước chảy, anh nghe như có tiếng chuông điện thoại. Anh thả vòi tắm. Đúng là có điện thoại. Anh đẩy cánh cửa kính của ca bin tắm và không lau chùi gì, đi thẳng vào phòng ngủ. Christiane. Cô thư ký của Viện anh ở Munich.

Cô Đơn Trên Mạng @ 7

@ 7
ANH : Ngày cuối cùng của anh ở New Orleans đã kết thúc. Mai anh sẽ bay đi New York.

Ở đó sẽ chỉ còn một đêm và một ngày rưỡi nữa thôi. Hơn nữa, ở New York thời gian trôi nhanh hơn nhiều - anh nghĩ với tâm trạng tuyệt vời trong lúc ngồi đợi suất cà phê sáng bên chiếc bàn được đặt ngoài sân trời cạnh bể bơi của khách sạn.

Sau New York là Paris, còn ở Paris là cô. Cái mà anh cảm nhận lúc này khi nghĩ về cô là một nỗi buồn nhè nhẹ của nỗi nhớ, giống như sự căng thẳng và nóng lòng của đứa trẻ đang đợi cho bữa tối Giáng sinh kết thúc, để cuối cùng thì nó cũng được mở những gói quà dưới cây Noel kia. Chỉ cần phải làm sao để qua được bữa tối này và sau đó thì …

Hôm nay anh đã làm, không hề cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, thậm chí còn với sự hài lòng thực thụ, hai việc, mà trong bất kỳ tình huống nào cũng không thích hợp với "một người làm khoa học" có trách nhiệm.

Cô Đơn Trên Mạng @ 6

@ 6
ANH: Anh mừng vì đã đặt được phòng ở đúng khách sạn này. Đây đã từng là khách sạn của anh ở New Orleans.

Hôm qua, lúc từ sân bay về đây, bước ra khỏi taxi và sau ngần ấy năm lại được đứng cùng với cái vali của mình trước cánh cửa lùa màu trắng có tay cầm bằng đồng sáng loáng quen thuộc, anh thấy tim mình đập rộn lên. Khách sạn này, theo một nghĩa nào đấy, là biểu tượng của tất cả những gì đã làm thay đổi cuộc đời anh, thay đổi bản thân anh nhiều đến thế.

Chính tại nơi đây hơn một chục năm về trước, cái hồi làm tiến sĩ, vào ban đêm, anh thường bứt khỏi những cái máy tính, những cuốn sách, những tạp chí khoa học và những ý nghĩ, những ý tưởng, những kế hoạch luôn quay cuồng trong đầu mình. Cùng với những nhà khoa học khác trong nhóm, cũng trẻ, cũng cực kỳ gàn dở như anh, đang đêm gọi taxi đi đến khách sạn này, để uống bia hoặc rượu vang và nghe loại nhạc blues mê hồn của người da đen bên những cái bàn đá trắng ngoài sân trời, tranh luận đầy hưng phấn về tất cả những gì dính dáng đến việc sắp xếp chuỗi gien hoặc tưởng tượng ra những gì họ sẽ làm nếu chuyển được những gien này thành những protein tương ứng, và đến lượt chúng, những protein này thành cảm xúc, hành vi ứng xử hoặc ý nghĩ của con người. Họ gọi những lúc này một cách đầy tưởng tượng, phù hợp với địa điểm và tình huống, là "ADN breaks", mà một số thì giải thích như là "giờ giải lao ban đêm để uống rượu ở Dauphine", còn số khác thì là "đứt gãy ADN".

Cô Đơn Trên Mạng @ 5

@ 5
Jacek, trung tâm máy tính, Viện Max Planck, Hamburg:

Đúng là anh đã bỏ ra ngoài, khi chuông điện thoại reo.

Hôm ấy là thứ bảy, ngay trước nửa đêm, trong trung tâm máy tính vắng ngắt, chỉ có thể là vợ anh gọi đến. Anh không muốn nhấc máy. Anh mệt kinh khủng, phải theo dõi cả ba máy tính nên nước mắt cứ chảy ra, anh cảm thây trong lòng hồi hộp, cảm giác bao giờ cũng xuất hiện khi anh uống trên mười ly cà phê và hút hết hai bao thuốc lá. Anh ở trong tâm trạng hoàn toàn không muốn nghe hai lần những lời ca cẩm của vợ, bây giờ qua điện thoại và sau đó là ở nhà, ngay khi anh bước vào nhà . Lại thêm một lần anh biết, nào là "anh không bao giờ ở nhà", nào là "Ania từ lâu nay đã quên không biết trông mình như thế nào", rồi " lẽ ra anh nên cưới mấy cái máy tính thổ tả ây mới phải" và "đằng nào thì bọn họ cũng chẳng đánh giá đúng mức công sức của anh". Còn anh đương nhiên là không nói với cô ấy rằng anh phải đến đây vì đang có một dự á n quan trọng , vì anh đã hứa với xếp, vì mọi người ở California đang đợi và họ cần phải biết rằng, ở đây, ở Hamburg này họ bị cắt Internet hai ngày, vì vậy mà anh bị tách biệt với thế giới như thể người Eskimo trên một tảng băng trôi và ngày hôm qua anh không thể hoàn thành việc này được.

Cô Đơn Trên Mạng @ 4

@ 4
CÔ : Cái điều xảy ra sau đêm hôm ấy giống như tập hai của một cuốn sách mà ngay sau khi đọc xong tập một người ta đã muốn đọc lại. Đôi lúc cô phải dụi mắt vì ngỡ ngàng. Những bức e-mail của anh đầy ắp tình cảm và những lo lắng thực sự cho cô. Anh thật tinh tế, nhân hậu, kiên nhẫn, hiếu kỳ, tự nhiên, điềm đạm và nhiều khi nhạy cảm một cách thái quá.

Ngoài ra anh còn rất sexy. Đã từ lâu ra cô nhận thấy ở người đàn ông không có gì, tuyệt đối không có gì sexy hơn là khả năng biết lắng nghe của anh ta. Anh có thể nghe cô - có nghĩa là anh có thể đọc hàng trang màn hình cô viết mỗi khi họ chat - với niềm vui thích của một cậu bé. Anh đọc, thỉnh thoảng ngắt lời cô, đưa ra những câu hỏi khiến cô phải moi óc ra những chi tiết mà cô tưởng là mình đã quên lâu rồi, hoặc những chi tiết mà trước đây cô chưa hề biết. Ngoài ra - cái này thì anh làm cô hơi xấu hổ - anh nhớ tất cả những gì cô kể với anh, nhớ hơn là bản thân cô. Đôi khi cô tưởng như là anh ghi lại những điều ấy ở đâu đó trong một cuốn sổ dầy mà anh bí mật mở ra trước cô và đọc những lời của chính cô.

Cô Đơn Trên Mạng @ 3

@ 3
ANH: cuộc họp bị kéo dài .Mãi hơn hai tiếng sau anh mới quay lại được với cái máy tính của mình ở văn phòng.

Anh nhìn đồng hồ. Muộn quá rồi.

Chắc chắn cô ấy không còn online nữa - anh thất vọng nghĩ , nhìn thấy tấm thẻ vàng báo có tin của cô đang nhấp nháy ở góc phải bên dưới màn hình .

Anh kích vào đó và đọc . Anh cảm thấy ngột ngạt. Một sự bất an , nỗi lo sợ và lồng ngực như bị bóp chặt. Tay anh run lên. Anh tưởng rằng mọi cái đã qua rồi, đã bị phủ một lớp bụi dầy những sự kiện của cuộc đời anh , đã được chuộc lỗi hơn cả mong đợi bằng tất cả những gì anh đã trải qua trong những ngày tháng ấy. Nhưng không thể xoá đi dấu ấn của nỗi đau trong vùng này của trí nhớ bằng dấu ấn của niềm hạnh phúc ở những vùng khác được.

Cô Đơn Trên Mạng @ 2

@ 2
ANH: Cuộc đời cơ bản là buồn. Còn ngay sau đó là cái chết...

Đến Viện Gen thuộc Quỹ Max Planck dễ nhất là đi đường cao tốc với sáu làn đường chạy ngay cạnh toà nhà hiện đại mà cơ quan anh có trụ sở tại đó. Đây là con đường cao tốc tấp nập nhất ở Munich. Sau đấy nó chạy thẳng vào trung tâm thành phố, còn ở chỗ Viện anh, nó ngăn cách khu vực hội chợ với phần còn lại của thành phố bằng một hàng rào cao. Cách Viện khoảng 100m về phía thành phố là cầu vượt ngang qua đường cao tốc. Một trụ cầu ở ngay trên dải cây xanh ngăn cách các làn đường. Theo quy định của Đức thì chiếc xe máy của anh là quá chậm để được chạy trên đường cao tốc, do đó đầu tiên anh đi qua cầu vượt đến khu chợ rồi từ đó về nhà theo các đường phố bình thường.

Cô Đơn Trên Mạng @ 1


Cô Đơn Trên Mạng

Janusz Leon Wiśniewski

Cô Đơn Trên Mạng



Nguyễn Thị Anh Thư dịch


Giới thiệu

Một tình yêu đẹp, bắt đầu từ trên mạng Internet. Một tình yêu dịu dàng, bất tận, một tình yêu dường như tất thảy đều mơ ước, để được "khóc và nghẹt thở"...

Một bài ca tôn vinh trí tuệ và tri thức: những câu chuyện thú vị về máy tính, e-mail và SMS, về ADN, giải mã gien và bộ não, về những phân tử của cảm xúc... được đan quyện tinh tế với nỗ lực tìm kiếm cảm xúc và nhu cầu lớn lao được gần gũi yêu thương chống lại sự lạnh lùng, cô độc của con người trong xã hội hiện đại.

Chuyện tình cây lá và gió

Chuyện tình cây lá và gió

Lại 1 chuyện cực hay, nhưng do lưu truyền quá nhiều nơi nên đến nay mình vẫn không xác định được ai là tác giả thật thụ! Ai là tác giả vui lòng liên hệ để mình cập nhật
 
-oOo-

Cây

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Chuyện Tình Chuồn Chuồn

Chuyện Tình Chuồn Chuồn
Sưu tầm (ai là tác giả vui lòng comment để mình bổ sung)
-oOo-
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

29 thg 1, 2013

Món quà Giáng sinh



Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn giữ món quà ấy, món quà đầu tiên và duy nhất mà mẹ tôi tặng tôi nhân dịp Giáng Sinh. Và Giáng Sinh năm ấy chưa bao giờ phai nhạt trong ký ức của tôi . Vậy mà đã gần 10 năm rồi…

Thì ra tình yêu là định mệnh


1/

Đá hỏi: “ Rốt cuộc tôi nên tìm một người tôi yêu hay người yêu tôi làm vợ?”

Phật cười rồi nói: “ Câu trả lời thực ra ở ngay trong lòng cậu. Mấy năm gần đây người có thể khiến cậu vì tình yêu mà chết đi sống lại có thể khiến cậu cảm thấy cuộc sống này đầy màu sắc, đầy ý nghĩa; có thể khiến cậu luôn hướng về phía trước là người cậu yêu hay là người yêu cậu?”

Đá cũng cười: “Nhưng bạn bè đều khuyên tôi nên tìm người con gái yêu tôi làm vợ.”

Lắng nghe và Cảm nhận


Trên đồng cỏ mênh mang nắng và gió có một cây hoa vàng thật đẹp, những cánh hoa vàng rực lúc nào tươi tắn nhìn như một mặt trời nhỏ nổi bật giữa những loài hoa dại và cỏ cây khác. Mọi loài mỗi khi nhìn thấy nó đều không tránh khỏi ngưỡng mộ và ghen tị, nhưng chẳng loài nào biết rằng những khi đêm xuống bông hoa lại buồn rầu cúi đầu và lặng lẽ với những nỗi buồn chẳng thể nói cùng ai. Nó buồn vì điều gì nhỉ? Nó cũng không chắc, có thể đó là sự cô đơn và trống trải..


Nghệ thuật tha thứ

Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : “Cảm ơn bố, cứ kệ con!”.

Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : “Anh dùng phao đi!”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.


Ba chúc con đủ


Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó!?!! Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét tonguehải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt.



Cái nút áo


Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.

Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mỉm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.

76 Câu nói đáng ghi nhận


1. Hãy cười lên và cả thế giới sẽ cười cùng bạn, nếu khóc, bạn sẽ phải chỉ khóc một mình.

2. Nếu bạn không thể xây dựng một thành phố thì hãy xây lấy một trái tim hồng.

3. Một người bạn thật sự là người bước vào cuộc sống của bạn khi cả thế giới đã bước ra.

4. Yêu thương cho đi là yêu thương có thể giữ được mãi mãi.

5.Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một cái ôm có thể thay đổi một tuần, một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống.

Hạnh phúc nơi đâu


Một buổi chiều nắng đẹp, người đàn ông nọ ra biển câu cá. Ông ta nằm thư giãn trên bãi biển, cắm cần câu trên cát trắng sợi dây câu dài vươn tít ra ngoài xa, bập bềnh với sóng xanh. Ông lim dim mắt tận hưởng nắng chiều ấm áp.

Đúng lúc đó, một nhà doanh nghiệp trẻ từ đằng xa đi tới. Nhìn thấy người đi câu, anh ta bèn lại gần để trò chuyện:

- Bằng cách này ông chẳng thể kiếm được nhiều cá đâu! Lẽ ra ông nên làm việc thì tốt hơn.

Chuyến xe buýt kế tiếp

Tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."

Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.

Có những điều đi làm rồi mới thấy


Đến một tuổi nào đó...

Đi học, tôi nhận thấy mình luôn kiêu ngạo mọi lúc mọi nơi. Ra trường rồi mới thấy, mình chỉ là một chàng trai bình thường.

Đi học, cứ chắc mẩm ra đời công việc sẽ không phức tạp như trên sách vở. Đến lúc ra trường, còn có khối việc khó hơn mà trên sách vở chả dạy.

Câu trả lời có nằm ở nơi ta


 Có người bảo rằng có vui, có buồn, có đau khổ, có hạnh phúc mới là cuộc sống, nếu không cuộc đời này sẽ vô vị. Thế mà tại sao ta lại sợ, sợ yên bình để rồi sóng gió, sợ hạnh phúc để rồi khổ đau, sợ vui để rồi buồn…

Nếu ngày ấy... mình chẳng buông tay...


Tác giả: Windy
Chúng ta đang lang thang quanh con đường lối nhỏ, thả cái thân cong vòng ôm lấy núi phong vóc hướng mặt nhìn ra phía biển. Gió hơi mằn mặn, em dang đôi tay đón đôi bàn tay anh ôm vào lòng thật chặt... mùi hương dịu tình chấp chới men say.

Hai cái bóng đang núp dưới cơn mưa trần mình lộp độp. Tiếng rả rích em pha giọng cười. Anh chạm khẽ vào bờ môi còn trinh nguyên nụ hồng sương sớm. Em tựa đầu vào vai anh và ngủ giấc thơm nồng mùi chín, biển rì rào ngân khúc lòng ai.

Dù có qua đi


Nguyễn Thanh Hải

Bao nhiêu năm rồi…

Tôi sống và nhìn về cuộc đời đầy những cảm xúc là lạ riêng. Bao nhiêu năm kể từ khi tôi khóc oa oa bên nỗi đau của mẹ. Từ khi tôi lớn, biết phá phách, biết chọc ghẹo những đứa bạn hiền lành. Từ khi tôi mười tám, từ khi tôi hai mươi, rồi tôi quá hai mươi. Những tình yêu tuổi trẻ làm cho tôi hiểu nhiều hơn về lối sống ở cuộc đời này.

Ngõ Hoa vàng


Mỗi buổi chiều tôi thích lang thang qua một con ngõ nhỏ. Ngõ ấy có ngôi nhà thường vọng ra tiếng vĩ cầm dìu dặt những nhạc phẩm đẹp như pha lê. Những giai điệu trong vắt làm lòng người lâng lâng dễ chịu. 

Trong ngôi nhà ấy có thể là có một cô gái, cũng có thể là một chàng trai. Tôi không tò mò về điều đó lắm. Chỉ thích cái khoảng riêng đẹp đẽ bình yên ấy cứ tồn tại mãi thế. Buổi sớm khung cửa nhà ai đó mở, những bông hoa màu vàng rủ xuống như mái tóc. Loài hoa lạ mà tôi không biết tên. Và có lẽ chủ nhân của nó cũng lạ, vì tôi không bao giờ thấy tiếng cười tiếng nói, chỉ nghe tiếng đàn thôi.

Về nghe lá úa một trời tương tư

Vĩ Cầm Thu

Chiều qua, chiều qua nữa... Ta lang thang tìm về con phố ấy. Lá đã rụng nhiều hơn năm xưa.

Có lẽ vì hàng cây đã lớn, phố rộng hơn. Dường như, cuộc đời vẫn chảy trôi tấp nập nhưng nơi ấy vẫn còn nguyên nét bình yên thuở nào. Đôi khi ta tha thiết cần những thứ còn lại của ngày xưa. Chỉ để chạm vào một thoáng, chỉ để vỡ òa trong những xúc cảm không tên đầy lưu luyến...

Có những giản dị nhưng mang cái giá của thiêng liêng

Thùy Dương

Rồi tháng Bảy, nắng cũng đã nhạt màu và gió cũng sai mùa chuyển màu ảm đạm. Dạo ấy bên khung cửa mười ngón tay ta đan chặt tần ngần phóng mắt qua ô vuông cửa sổ. Và mưa xuống, những tinh vân, cảnh vật bên ngoài như nhạt nhòa và giăng phủ mịt mù tứ phía.

Bên tách trà nóng cùng những ca khúc trong CD Chat với Mozart. Mùa Đông trong ca khúc được hòa trộn ngôn ngữ Việt và giai điệu âm nhạc cổ điển phương Tây. Vì thế, phần giai điệu ta không dám bàn đến, nó đã quá hay, được cả nhân loại công nhận và có sức sống bền lâu. 

Sớm nay nhiều gió

Nâu xám

Đóng tập viết lách, tôi tìm đọc văn chương của người. 

Thấy đâu đây những triết lí vô cùng lạ lẫm mà thú thực bản thân chẳng thể nào đồng tình, thấy đâu đây một con mắt nhìn giống đến ngỡ ngàng để vội vàng quàng người thành cố nhân. Thấy đâu đây một điều gì nhàn nhạt – có lẽ bởi sự quan tâm của mỗi người là khác nhau. 

Tro của Hoa Hồng


Tác giả: Bờm
Tôi có những sở thích và những quan tâm hơi lạ lẫm một chút so với những người xung quanh. Không phải vì tôi muốn tỏ ra mình khác người, mà chỉ đơn giản là những sở thích hằn lên mình, tự nhiên như lớp cặn của thời gian từ những điều nghe thấy, trông thấy. 

Những ngôn từ đi lạc

Vĩ Cầm Thu

Một bữa trời gió mưa, những ngôn từ đi lạc trong khu vườn ảo. Văn chương của ta vốn xuôi dòng nhưng cũng có ngày chảy ngược, ta ngược về phía thượng nguồn có con cá hồng đang chết, ta ngược về phía mặt hồ đang sôi sùng sục thủy ngân, ta ngược về phía vầng dương đang thiêu đốt những cơn giận điên như bông dã quỳ đỏ.

Đêm nay người có say với ta

Mưa mùa hạ

Tự thấy lòng chênh vênh và vô định quá, muốn làm cái gì đó, muốn chạm nhẹ vào những thứ được cho là xa xỉ. Chợt muốn nổi loạn để thấy ta khác ta ngày hôm nay, ngày mai và ngày sau nữa.

Chắc có lẽ quá mệt mỏi để đi tiếp chặng đường dài. Quá khó khăn với con người yếu đuối . Ta muốn đứng lại mượn vòng tay của đời để dìu dắt , ta muốn đứng lại kéo gió thổi vào tai những tiếng hát si mê, ta muốn đứng lại để ôm vào tim những ngọt ngào lã lướt.

Bước bên thềm đón lá Thu phai

Tamtinh

... Giật mình ôi chiếc lá thu phai... (*)

Về đây đứng ngồi. Đường xa quá ngại... giật mình ôi chiếc lá thu phai. 

Bài hát đưa cô về một thời áo trắng tóc gió thôi bay. Thu chưa về hẳn mà chiếc lá vội vàng phai... Có thấy cây đang khoác áo mùa thu chưa?

Đẹp tuyệt đấy! Vào những ngày gió, lá thu xào xạc reo vui cùng đuổi nhau dưới gầm xe và hớn hở ùa ra tấp vào hai bên bờ cỏ ở vệ đường. Cô hay lang thang lái xe đi một mình sau giờ làm việc như vậy. Nhiều khi cô thấy mình như chiếc lá thu phai màu, từ xanh ra vàng rực rở màu nắng rồi héo úa biến thành chiếc lá khô nằm tan tác bên thềm nhà.

Bến Thiên đường

Demi Garcon

Và một buổi trưa còn lại có một mình, biết thế! 

Mấy cô nhỏ hay đùa với nhau rằng cứ đến buổi trưa, chính Ngọ là tới giờ các cô hay đùa cợt với nhau, tới bến, không biết ai buồn vui, ai đau đời, ai phiền muộn. Hôm rày không biết mấy cô đi đâu để mình lại có thì giờ lan man. Hay các cô cũng buồn? Hay các cô cũng ưu tư? Hay các cô cũng để nụ cười bê trễ? Dù gì thì mình cũng biết, khi tất cả đi tìm một chỗ ngả lưng, mình ngồi với bản tình ca mình thích. "Toi mon amour". 

Lấn cấn...


Kikka Seke

Đặt phones vào tai chợt ngay đoạn “chờ em anh sẽ mãi chờ đợi em, đến khi nắng tàn, anh chờ đợi em, dẫu cho ngày mai tiếng yêu nhạt phai, dẫu cho em sẽ ra đi không lời biệt ly…”. Ngày trước, có lẽ mình sẽ cảm động lắm nếu nghe những lời như thế. Giờ khi nghe câu hát này, vẫn xót xa đó mà thấy mỉa mai đầy.

Yêu chỉ một giây mà đưa nhau đi cả chiều dài nỗi nhớ

tamtinh

Tôi luôn ngẫm nghĩ, tại sao người ta yêu nhau chỉ một giây mà đưa nhau cả chiều dài nỗi nhớ. Ở hai đầu nỗi nhớ đó, tình yêu đang là hai cực tách nhau ra. Hạnh phúc cả đời cũng không thể lấp đầy, còn nỗi đau chỉ cần một chút xíu, cũng khắc nhớ tận thâm sâu. Rồi mọi thứ tưởng rằng giấu càng sâu, càng kín thì sẽ không còn nhìn thấy nữa.Thật ra, nó vẫn còn tồn tại nơi sâu thẳm, như chưa từng biến mất. Chỉ cần một chút gợn lòng, thì vết xướt cũ sưng tấy lên, nhức nhối triền miên. Đừng tưởng không thấy là đã quên.

Thư tình : Hạ Vàng vắng anh

Hồ Tịnh Thủy

Chiều nay, ngang dòng sông quê, em đã nhìn thấy màu đỏ nhớ thương ấy, màu đỏ của chùm phượng vỹ nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước. Năm nay Hạ về sớm. Nhưng hơi lạnh chỉ vừa mới đi qua đây thôi, chậm và rất khẽ…
Ngày mình quen nhau, em chưa kịp hỏi anh có thích phượng vỹ không. Chỉ nhớ rằng anh từng thích những điều em kể, về màu hoa đã cháy trước sân nhà em mỗi khi Hạ về.
Giờ em muốn hỏi. Anh à? Anh có thích phượng vỹ? Như em thích anh?

Khi người ấy không yêu em


Khi người ấy không yêu em, đừng bao giờ gọi điện thoại cho người ấy nữa. Cho dù em gọi, người ấy cũng sẽ nói “Được, nhưng có điều anh bây giờ bận rồi. Tối nay gọi lại cho anh đi, hoặc là có thể sẽ gọi lại cho em”. Và em lúc đó xin đừng bao giờ tin là thật, người ta chỉ là tìm ra một lý do hợp lý để cho có mà thôi. Xin em đừng chờ đợi, đừng bao giờ lừa dối chính mình. Làm như thế người ấy sẽ bắt em chờ đợi mà chẳng biết đến bao giờ…

Bạn sẽ thấy hạnh phúc



 Bạn sẽ thấy hạnh phúc khi người ấy bước song song mà không nói gì, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang bạn, như thể không muốn lạc mất bạn.


♫ Bạn sẽ thấy hạnh phúc khi người ấy hỏi: Em có mệt không? Lúc đó dù mệt bạn vẫn cười rất tươi.
♥ Bạn sẽ thấy hạnh phúc khi người ấy chìa tay ra đỡ bạn bước qua những đoạn đường gập ghềnh đá sỏi.
♫ Bạn sẽ thấy hạnh phúc khi người ấy gác lại câu chuyện với bạn bè chỉ để theo kịp bước chân của bạn.

Gọi là bé nhỏ

Cát Nguyệt

Lâu rồi cứ tự cố tách mình ra khỏi những sến rện. Không viết lách cuối ngày, chỉ thích gặm ngấm những dòng thơ của nhỏ bạn, những dòng thơ sâu đủ cho mình chìm vào đó, với mình, đó là khoảng lặng bình yên và trắc ẩn nhất bên tách cà phê một mình ở góc quán vắng, nghe âm hưởng vệt ngày loang đọng trên mái phố, âm hưởng một chút xa xỉ, một nỗi nhớ mơ hồ vừa tròn vẹt bước chân qua, cận kề ngày mưa gần hơn mưa tháng Sáu.

Khi yêu thương chỉ là thói quen!


Nếu một ngày tình yêu chỉ còn là trách nhiệm, không còn là hạnh phúc, không còn là ngọt ngào, không đam mê... thì tình yêu chỉ còn là một thói quen.


28 thg 1, 2013

Phút tĩnh lặng


Đôi khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay chúng ta rồi ta mới biết rằng mình đã từng có nó, và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.