Thảo ngồi bên bờ biển, vầng trăng non soi bóng dập dềnh theo
từng làn sóng.
- Tui rất thích biển. Đặc biệt là những đêm có trăng, và
tuyệt nhất là không ai cả.
Tên ma nam ngập ngừng:
- Vậy.y… Tui có cần… đi chỗ khác không?
- Không cần đâu.
Thảo tựa cằm lên gối:
- Tiếng sóng và tiếng gió hoà vào nhau, luôn làm tui cảm
thấy thanh thản và dễ chịu. Tiếc là không tắm biển được nữa, tui thích tắm
biển, thích cảm giác trong làn nước mát lạnh.
Tên ma nam nắm tay Thảo, kéo cô đứng dậy.
- Theo tui.
Hắn dẫn cô đi trên mặt biển, ra khá xa bờ, kéo cô nằm xuống
theo gã, cả 2 nằm xoãi người trên sóng, hai tay dang rộng, ngắm trăng và nhìn
lên bầu trời chi chít những vì sao. Tuy không thấm nước, nhưng Thảo có thể cảm
nhận được hơi lạnh từ lòng biển dưới cơ thể mình. Hắn vừa nói vừa nhoẻn cười:
- Thú vị lắm phải không? Cô có bao giờ nghĩ mình có thể đi
trên mặt nước, ra xa bờ, thả người nằm trên biển chưa? Nhìn bầu trời bao la. Và
xung quanh không có ai.
Thảo không trả lời, cô nhắm mắt lại, buông lỏng cơ thể, khẽ
cười vu vơ.
Hắn thì thầm bên tai cô:
- Tất cả mọi vấn đề đều có nhiều mặt. Nếu nghĩ về mặt nào đó
làm mình không vui, thì hãy nghĩ đến mặt khác, mặt nào mang tính chất tích cực,
và có thể làm lòng mình dễ chịu, là được rồi. Đâu cần chỉ nghĩ đến những mặt
tiêu cực, những mặt làm mình phiền muộn, tổn thương, có phải không?
Thảo vẫn im lặng, cô nghe lòng mình nhẹ hẫng, đúng là nếu
còn sống, cô không thể nào có được cảm giác này. Chợt một bàn tay nắm khẽ lấy
tay cô, cô mở mắt xoay nhẹ đầu nhìn tên ma nam, cái cách hắn nắm tay cô lúc
này… không giống như bình thường. Cô vờ đùa:
- Gì đây?
Hắn cười nhẹ:
- Chỉ là… tự nhiên nghĩ có lẽ cô cần một bàn tay lúc này.
Thảo vờ nhíu mài tỏ vẻ suy nghĩ:
- Thật ra… tui đang nghĩ… tuyệt nhất cho lúc này là… làm
tình cơ… Kakakaka… Just kidding…
Thảo cười phá lên, tiếng cười giòn tan vỡ vào trong gió…
* * *
Chuông tin nhắn làm Thảo tỉnh giấc. Cô mở máy đọc:
- Hôm nay muốn đi đâu chơi không nhỏ?
Thảo reply:
- Chắc hóng gió đâu đó, đi xe máy nhé anh...
Tên ma nam len lén nhìn Thảo:
- Hôm qua…
- Sao?
- Cô nói muốn…
- Hửm.m…
- Đừng nói hôm nay… thực hiện nha…
Thảo ngẩn ra, rồi phì cười lấy gối đập vào mặt tên ma nam:
- Anh điên quá, tui đùa thôi mà. Không gian như vậy tui mới
muốn cơ. kakakaka…
Tên ma nam bỗng tươi tỉnh hẳn:
- Thật ra, trước đây tui từng ước kiếp sau đầu thai thành…
phụ nữ, để xem cảm giác của phụ nữ trong… chuyện ấy như thế nào, khác thế nào
với cảm giác của… phụ nam, nên nếu cô “làm thật”, cũng tốt. hahahaha…
Thảo bật cười:
- Biến thái quá đi. Xạo sự, tui làm thiệt thì đừng có mà cản
nhá.
Hắn le lưỡi, cười cười.
- Khi đến kiếp sau, cô muốn thành nam hay nữ?
- Nữ.
- Sao vậy? Không muốn thử cảm giác làm nam giới à?
- Thứ nhất: Anh sẽ chẳng nhớ gì của kiếp này, làm nam hay nữ
thì cũng không “thử” được gì cả. Thứ 2: Tui thích làm đẹp, làm nam chán lắm,
làm con gái thích hơn. Hihi…
- Đúng là sợ cô thiệt.
* * *
Thảo và tên ma nam lướt theo phía sau xe anh từ cơ quan về
nhà. Tên ma nam nhắc:
- Về nhà xong sẽ qua chở cô đi chơi đó, còn đi theo chi.
- Rảnh mà, kệ tui.
Ngang một shop thời trang nọ, chợt Thảo dừng lại, một bộ đầm
rất đẹp và hợp với sở thích của cô. Ngẫu nhiên sao, anh cũng dừng lại, rẽ vào
shop.
Anh chọn mua đúng bộ đầm cô thích. Nhìn giá, cô chép miệng:
- Mắc quá, là tui thì tui không dám mua đâu.
Tên ma nam nheo mắt:
- Có khi nào mua tặng cô không?
Suy nghĩ một lúc, Thảo chậm rãi:
- Hình như, từ khi quen nhau đến giờ, ngoài hoa, ảnh chưa
từng tặng quà cho tui.
- Kỳ vậy?
- Um.m… cũng không biết nữa. Có lẽ “xã giao” thì hoa thôi là
đúng rồi mà.
Nói xong, cô nhìn tên ma nam, nhoẻn cười. Hắn khoanh tay,
lắc đầu:
- Thường cô có nụ cười rất đẹp. Nhưng không phải kiểu này.
Cười kiểu này thì thà đừng cười còn hơn, tui không thích kiểu cười này của cô
chút nào.
…
Họ lại tiếp tục theo anh về nhà. Vợ anh chưa về. Anh đi
thẳng vào phòng ngủ, để túi quà lên bàn trang điểm, viết một mảnh giấy để cạnh:
“Tình cờ vừa bắt gặp ngoài đường, anh nghĩ nó hợp với em.”
Xong anh mỉm cười đến tủ lấy đồ thay, có lẽ chuẩn bị đi gặp
Thảo. Thảo nghe mắt mình cay cay, mà không hiểu vì sao. Tên ma nam e dè:
- Lại buồn à?
Thảo lắc đầu:
- Buồn gì đâu, sau khi từ biển về, tâm trạng tui đã bình
thường và nhẹ nhàng rồi. Không lưu luyến gì nhiều nữa.
Im lặng một lúc, Thảo bâng quơ:
- Anh biết không, con người xài tiền rất lạ, nhưng nó thể
hiện được rất nhiều điều. Ví dụ anh đãi người này người kia bao nhiêu chầu nhậu,
mỗi chầu 5-7 triệu. Là điều rất bình thường. Nhưng nếu anh cầm tiền trả cho một
món quà tặng ai đó, không phải là đối tác – cấp trên – v.v.. nói chung không
phải là quan hệ công việc – làm ăn… thì lại là vấn đề hoàn toàn khác hẳn, rất
khác biệt.
* * *
Anh thắng gấp xe, hoảng hồn khi bắt gặp Thảo đang đứng trên
đường ở một đoạn vắng. Càng bất ngờ hơn khi Thảo đang mặc bộ váy… giống hệt bộ
váy anh vừa mua mang về nhà.
- Sao em ở đây?
Thảo nghiêng đầu, cười nhẹ:
- Vì nôn gặp anh đó mà.
- Em làm anh hoảng hồn.
- Sợ vợ anh thấy hả?
- Lại nữa…
Thảo lên xe. Đưa tay vịn eo anh. Anh vừa chạy vừa xoay đầu
ngang trò chuyện:
- Hôm nay lại đồ mới hả?
- Sao anh biết mới?
- Thì… lần đầu thấy em mặc.
- Um.m…
- Dạo này… xài sang ta?
- Sao sang?
- Bộ váy em mặc… nhìn có vẻ… đắt tiền.
- Em không biết, có người bạn mới tặng.
- Um.m…
- Anh biết không, lâu nay em vẫn luôn thắc mắc một điều.
- Chuyện gì?
- Em thắc mắc là một người đàn ông lịch thiệp, yêu vợ, nếu
bị vợ bắt gặp đang đi cùng nhân tình, thì sẽ phản ứng như thế nào? Thường trên
báo chí chỉ viết người đàn ông ngoại tình thường không yêu vợ thôi.
Im lặng một lúc, anh đánh trống lảng:
- Lúc trưa, anh đi ăn với đối tác ở Khu Du lịch Văn Thánh,
thấy người ta chụp ảnh cưới, tự nhiên nghĩ em chụp ảnh cưới chắc đẹp lắm.
- Em á, em có định lấy chồng đâu mà.
- Vậy khi nào chụp cho em nhé!
Thảo phì cười:
- Để làm gì hở anh?
- Thì nếu… em không có ý định lấy chồng, thì nên chụp cho em
một album, làm kỷ niệm mà.
- Cô dâu… thường mang giày đỏ anh nhỉ?
Anh bật cười:
- Đâu ra cô, tuỳ theo trang phục mà mang màu phù hợp chứ, có
ai qui định màu… giày bao giờ.
- Em thấy trong phim cổ trang của Trung quốc í, cô dâu toàn
mang hài đỏ thôi. Rồi như Tây Môn Khánh anh nhỉ? Rót rượu vào hài Phan Kim Liên
mà uống… ngày đầu rước cô ấy về nhà.
Anh nắm tay kéo cô sát vào người:
- Trời đất ơi cô nhỏ ơi, bữa giờ em lạ lạ sao á, hồn cứ ở
trên mây không à. Thời hiện đại rồi cổ trang đâu nữa cô ơi, mình đang ở Việt
Nam nữa nha chưa. Mà ngày xưa các cô ép chân thật nhỏ, rót rượu vào hài còn
uống nổi, thời bây giờ rót vô uống có nước… xỉn chết luôn. Hahahaha…
(Tên ma nam cũng bật cười theo: “Cô thiệt là… hết ý kiến với
cô luôn”.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét