Chương VIII
Thảo luôn về nhà trước khi nắng lên. Sau đó ngủ thêm một
chập nữa. Thường phải đến 11h hoặc 14h. Rảnh mà… có việc gì để làm ngoài ngủ
đâu…
Thói quen từ lúc… còn sống của Thảo là mỗi khi vừa thức
giấc, điều đầu tiên cô làm là với tay lấy điện thoại, xem có cuộc gọi hay tin
nhắn gì hay không. Thảo hơi nhíu mắt lại để nhìn cho rõ, có 3 cuộc gọi nhỡ, và
2 tin nhắn, đều từ anh. “Bỗng dưng… nhớ em, điện thoại hoài không thấy bắt máy,
mấy ngày qua anh bận quá, em không sao chứ, em khoẻ không?”, “Em đang làm gì?
Sao không trả lời tin nhắn? Anh thấy lo, khi nào đọc tin nhớ trả lời cho anh
biết.”…
Tên ma nam ghé đầu qua, cười cười: - Cũng lo hỉ?
Thảo không trả lời, đi thẳng ra toilet… đứng ngẩn người một
lúc, cô trở vào phòng, nằm vật xuống. Tên ma nam thắc mắc: - Làm gì vậy? Giọng
Thảo buồn buồn: - Thỉnh thoảng tui vẫn chưa quen với việc tui không cần tắm
gội. Tui luôn tắm mỗi sáng khi thức dậy. hix… Làm ma đã không được ăn, còn
không được tắm. huhu…
Tên ma nam chắc lưỡi: - Chẳng hiểu nổi phụ nữ. Thành ma điều
đầu tiên làm tui sung sướng nhất là không cần phải… tắm nữa. Vậy là có người
lại đau khổ vì không được tắm. Bó chiếu. Thảo liếc xéo: - Đừng có đem tư tưởng
từ thời hái lượm của anh ra mà so sánh với tui.
Thảo cầm điện thoại nhắn tin: “Em mới thức!” Tin nhắn vừa
gởi đi, đã có cuộc gọi tới, Thảo đâm hoảng: - Chết cha, làm sao đây! Tên ma nam
nhìn ngang: - Có lúc cô cũng thông minh, mà khi cô ngốc cũng không ai ngốc
bằng, “ổng” đang muốn điện thoại cho cô, lên tiếng làm gì rồi hỏi làm sao.
Thoáng bối rối, đợi tắt chuông, Thảo nhắn: “Tự nhiên sáng
nay thức dậy bị viêm họng, em nói chuyện không lên tiếng luôn, nhắn tin nhé
anh!” Lại có điện thoại tới, hơi chần chừ, Thảo bấm nghe, mở loudspeaker: -
Alo, sao tự nhiên viêm họng vậy… alo… nói không lên tiếng luôn hả em? Chút anh
chạy qua chở đi ăn tối nhé, nhớ uống nước nhiều vô… nhớ em… Tên ma nam nhìn
Thảo, ý như dò hỏi “giờ sao…”.
* * *
Chiếc Camry đen quen thuộc chậm chậm dừng trước nhà Thảo,
anh hạ kính, mỉm cười với cô. Khi Thảo đã yên vị trong xe, anh nghiêng người
hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô trìu mến: - Chào em, hôm nay… mặc đồ mới. (Tên ma
nam đang hợp nhất nói với Thảo): - Ảnh mà biết cô đang mặc một trong những
thiết kế mới nhất của Chanel chắc dzui lắm ha.
Thảo cười nhẹ: - Đẹp không anh? - Đơn giản, nhưng tinh tế.
Em khoẻ chưa? Giọng nói nhẹ hều, như gió à. - Em khoẻ.
Anh lại cười với cô rồi cho xe chạy. Thảo hơi ấp úng: - Em
ăn tối rồi, hay mình đến chỗ nào hóng gió đi anh. Anh xoay nhìn cô, nhíu mài: -
Anh nói qua chở em đi ăn mà. - Lúc chiều uống thuốc xong em vừa đói vừa mệt,
nên ăn luôn rồi. - Anh thì chừa bụng đi ăn với em, giờ đói meo.
Thảo nhìn anh, bối rối, không biết nói sao, tên ma nam thì
cứ lải nhải: “Tui không chắc là cô ăn được đâu, ăn vô không biết có bị gì
không, với lại nhớ là chỉ ảnh nhìn thấy cô thôi, người khác không thấy đâu đó”.
Anh mỉm cười hiền từ: - Không sao, sẽ đến một chỗ cho em hóng mát, anh thì chăm
sóc cái bao tử xíu.
Quẹo vào bãi đỗ xe Nhà hàng Tân Cảng, anh xuống đi vòng qua
mở cửa xe cho Thảo.
Tên ma nam bép xép: “Sao cô không tự xuống, để người ta
nhìn”, Thảo trả lời truyền âm trong cơ thể hợp nhất: “Thà người ta nhìn ảnh tự
nhiên mở cửa xe rồi đóng lại, còn đỡ hơn nhìn cửa xe tự nhiên mở ra rồi đóng
lại, đồ ngốc. Hay anh muốn ảnh mắt tròn xoe, mồm há hốc, nhìn tui tự nhiên đứng
ngoài xe”.
Anh choàng tay ngang eo Thảo đi vào trong, vừa đi vừa ghé
vào tai cô thì thầm: - Hôm nay em đẹp quá, mấy tên giữ xe cứ nhìn không chớp
mắt.
Thảo nhủ thầm: “Thật ra thấy anh lạ nên nhìn đó mà.” Tự nói
xong, cô nghe tên ma nam cười khúc khích. Thảo vừa đi vừa áp vào người anh: -
Anh bỏ hai tay vào túi đi, để em ôm anh được rồi.
Anh nhìn cô, phì cười: - Thì anh ôm em, em ôm anh, có sao
đâu. Thảo vờ nhõng nhẽo: - Hôm nay em thích vậy, đi mà… Anh chỉ cười rồi chìu
theo ý cô. Vừa đi vừa hỏi: - Hôm nay em không xài nước hoa. (Thảo nói với tên
ma nam: “Phát hiện mới, tui không xài nước hoa được. Hix… huhuhu…”, tên ma nam
cũng ồ lên: “Ờ ha, có xài cũng bay vào không khí, đâu có bám được vào cô”).
Thảo vờ thỏ thẻ: - Cả tuần không gặp, em vội quá nên quên mất.
Anh nhìn cô âu yếm, hôn nhẹ lên tóc cô, vừa hôn vừa nói nhỏ:
- Cái đầm của em thật sự rất đẹp, mấy cô tiếp viên cứ nhìn theo em không rời.
(Tên ma nam chắc lưỡi: “Cô làm sao cố gắng hạn chế ông này
bày tỏ cảm xúc đi, không thôi tối nay ở đây dám có người điện thoại tới 190A
Bến Hàm Tử kêu người tới đón ổng lắm.” Thảo nẹt: “Không thấy tui đang cố gắng
hả, ngủ đi!” – “Tui mà ngủ không chắc ổng còn nhìn thấy cô đâu à nghen”…)
Lúc anh đang ngồi xuống bàn, Thảo vờ nói nhỏ: - Hôm nay chén
với ly một bộ thôi nhé, em dùng chung với anh. Anh nhướng mày: - Bữa nay em sao
vậy, lạ lùng. - Lâu lâu lãng mạn tí mà. - Trời đất, lãng mạn thì lãng mạn nhưng
dùng riêng mới thoải mái chứ. - Thôi, dùng chung đi. - Được rồi, ly chung, chén
riêng, để em thoải mái, anh đói nên ăn nhiều mà.
Gọi món này nọ xong, cô phục vụ đi vào trong vừa chuẩn bị,
vừa đưa phiếu cho bộ phận bếp vừa tám với mấy cô đồng nghiệp: - Ông khách đó
cũng trẻ, cũng bảnh trai, mà lạ lạ sao á mày ơi, chén thì lật hai cái, mà cứ
nói chuyện một mình cái gì á. Một cô tỏ vẻ hiểu chuyện: - Thông cảm đi, chắc
đang thất tình hay tưởng nhớ người đã mất gì đó mà. …
Kéo nhẹ Thảo tựa vào vai mình, anh xoa xoa bờ vai cô: - Em
không khoẻ hả, không ăn uống gì hết, hôm nay cứ lạ lạ sao sao á, không giống em
thường ngày.
- Sao hôm đó, hôm sau anh không gọi điện cho em.
Anh dụi mũi vào tóc cô: - Em là sâu ngủ mà, hôm đó em hơi
say, anh nghĩ hôm sau em ngủ phải hơn nửa ngày, để cho em ngủ. Với lại anh cũng
bận, cả tuần nay nhiều việc quá.
- Nếu như em chết… anh có buồn không?
Anh siết khẽ vai cô: - Bậy bạ, nói gì không à.
Cô cười gió: - Nói vậy thôi, không lẽ anh trả lời là không
buồn. Với lại, tự dưng một người chết trẻ, dù là hàng xóm của em cũng thấy
buồn, huống gì là anh.
Anh hôn tì lên trán cô: - Nói bậy không à. Em không biết anh
thương em thế nào sao.
- Biết chứ, như một người dưng ấy mà.
- Cái gì mà người dưng?
- Thì người dưng là người dưng chứ sao. Không bà con dòng
họ. Không giấy tờ ràng buộc, có là gì đâu.
- Nhưng không phải người dưng.
- Nhưng so với vợ anh, thì không là gì hết.
Anh xoay người nhìn cô, rồi lại siết khẽ cô vào lòng: - Đừng
nói vậy… em à…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét