Cô tận nửa đêm mới về đến nhà, tài xế bước ra giúp cô đỗ xe, vừa nhìn thấy cô, anh ta bất giác giật mình: "Bà chủ, sắc mặt của bà rất kém, có phải thấy trong người không được khỏe hay chăng?"
Cô uể oải lắc đầu, đi vào nhà. Phòng khách trống trải, Dung Hải Chính đêm nay đi dự tiệc, cô đáng lẽ cũng đến tham gia mấy buổi họp mặt của bè bạn, nhưng từ khi bước ra khỏi ngôi nhà ấy, cô cứ đi lòng vòng trên phố hệt như một kẻ ngốc, cuối cùng mới lái xe trở về. Trên quãng đường quay về này, thần sắc cô hốt hoảng, không gây ra chuyện bất trắc gì đã là một kỳ tích. Cô bước lên lầu, sau khi vào đến phòng ngủ rồi liền dựa vào cửa, cố gắng lấy lại tinh thần, buông một tiếng thở dài khe khẽ.
Gần như đồng thời, cô nghe thấy một tiếng thở dài khác. Đương lúc cô còn đang giật mình ngơ ngác, đèn phòng bỗng mở sáng, thân hình của Dung Hải Chính xuất hiện trong tầm mắt cô.
Anh nói: "Cuối cùng em cũng đã về rồi." Anh còn muốn nói gì đó nữa, nhưng sau khi cẩn thận quan sát cô, anh liền nhịn lại, chỉ hỏi: "Áo khoác của em đâu?"
"Áo khoác?" Cô giật mình, có lẽ đã để quên tại công ty, hoặc bỏ lại ngôi nhà đó, cô cũng không nhớ rõ nữa, cô sớm đã chết lặng rồi.
Anh quay mặt đi, hệt như đang cố chịu đựng điều gì đó. Thật lâu sau, anh một lần nữa quay đầu lại, thái độ bình tĩnh như thường ngày: "Anh nghĩ em nhất định đã mệt rồi, em đi ngủ trước đi, anh có việc phải ra ngoài."
Sau đó anh bỏ đi.
Đến sáng hôm sau cô mới gặp lại anh. Tinh thần anh có vẻ không được tốt nhưng áo quần vẫn chỉn chu, chẳng có dấu vết gì của một kẻ đã đi cả đêm không trở về. Anh gặp cô rồi cũng chỉ im lặng để cô thưởng thức bữa sáng thịnh soạn. Sau khi cô ăn xong, anh mới đuổi đám người giúp việc đi, lạnh nhạt nói với cô: "Lạc Mỹ, anh có lời muốn nói với em."
Làn hơi nghi ngút thơm phức từ tách trà xanh đang dần dần uốn lượn bốc lên trước mặt cô, lãng đãng không tan. Cô nhướng mắt lên, có phần khó hiểu. Ngăn cách nhau bởi một làn hơi nóng, cô bỗng nhiên nhìn anh không rõ, có lẽ vì anh cách cô quá xa và chiếc bàn này cũng quá dài.
Giọng nói của anh không cao không thấp, rành rọt lọt vào tai cô: "Ngôn Thiếu Lệ đã vào tù chịu phạt rồi, còn anh và Vương Tĩnh Như thảo luận với nhau đã đi đến thỏa thuận chung. Lạc Mỹ, em hiểu chưa?"
Cô có phần bối rối nhìn anh, anh muốn nói điều gì đây?
Anh thở dài: "Anh quả thật đã chiều hư em rồi... Thế thì Ngôn Thiếu Tử chính là trở ngại và kẻ thù duy nhất của chúng ta lúc này. Lạc Mỹ, trong kế hoạch của anh, cậu ta vốn phải bị thân bại danh liệt, thế nhưng giờ đây..." Ánh mắt anh ngừng lại trên người cô, "Em có muốn không?"
Ánh mắt cô thoáng chút hoang mang, là vì... chột dạ chăng? Không, hiện giờ tâm tư của cô đang rối loạn, vốn chẳng thể nào suy nghĩ được, hơn nữa thiếu tự tin chính là điều tối kỵ trong lúc đàm phán, à không, cô đã lâu lắm không đàm phán với ai rồi, anh quả thật đã chiều hư cô. Nhưng trận chiến này cô bất kể thế nào cũng không thể thua được.
Cô rũ mi xuống, hỏi ngược anh: "Sao em lại không muốn chứ?"
Anh vứt chiếc khăn ăn đang mân mê nãy giờ đi, bảo: "Em hiểu rõ mà, quyết tâm báo thù của em không kiên quyết như em tưởng. Nếu em bảo là không, anh có thể buông tha cho Ngôn Thiếu Tử, đổi lại là..." Anh chợt dừng một chút, rồi bỗng thay đổi ý định, "À không, quên đi. Em sẽ không thừa nhận đâu, cho dù em rất muốn làm điều đó, em cũng sẽ không nói ra để anh bỏ qua cho cậu ta."
Lạc Mỹ siết chặt tách trà, loại gốm nhẹ của Nhật Bản này khiến cô liên tưởng đến rất nhiều chuyện. Búp trà màu xanh, nước trà màu lục, thế nhưng uống vào miệng lại có chút đăng đắng, quả thật là rất đắng...
Giọng nói của Dung Hải Chính vẫn giữ nhịp đều đều như thế: "Lạc Mỹ, em nói đi."
Cô ngẩng mặt lên, giọng nói cũng vô cùng điềm tĩnh: "Nếu anh đã nghĩ như vậy, em cũng không còn gì để nói nữa."
Anh phì cười nói: "Cô gái can đảm, dũng khí của em thật là đáng khen ngợi, khiến cho anh hoài nghi những lúc em tỏ ra yếu đuối không biết có phải là giả vờ hay không. Em biết rõ về phương diện này em nói không lại anh, cho nên em nắm bắt cơ hội hỏi vặn ngược lại. Lạc Mỹ..." Anh thân mật gọi tên cô, "Em dám chắc sẽ không để bản thân dao động chứ?"
Cô không rõ vì sao anh lại muốn dùng giọng điệu này để nói chuyện nên theo bản năng hỏi ngược lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Khóe môi anh khẽ nở một nụ cười nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, giống như nhìn thấy một đứa bé đang cố kéo chiếc ghế lớn rồi nhón chân mở tủ lạnh, lôi ra một thanh chocolate vậy. Lạc Mỹ vốn đang bình thường nhưng vừa nhìn đến vẻ mặt của anh, cô không hiểu sao bỗng nổi nóng, đẩy tách trà đi, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì anh cứ nói ra, đừng có úp úp mở mở như vậy."
Anh lắc đầu, hờ hững nói với cô: "Tức giận là điều tối kỵ trong lúc đàm phán, em đã quên rồi sao?"
Cô đứng lên, vì đứng dậy quá đột ngột, ống tay áo làm lật đổ tách trà. Nước trà màu ngọc bích bắn lên người cô, cô cũng không thèm để ý, chỉ hầm hầm liếc mắt nhìn anh rồi bỏ lên lầu.
Qua mấy tiếng sau, Lạc Mỹ ở nhà cảm thấy buồn chán liền đánh xe xuống phố. Cô ủ rũ chạy lòng vòng trên đường, khí nóng trên xe gay gắt đến mức khiến cô cảm thấy miệng khô lưỡi khát. Xa xa, cô chợt phát hiện ra bảng hiệu của một quán trà, trong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét