Một ngày tôi đi làm về muộn. Vừa xuống xe tôi thấy có bóng người theo sau.
Nghĩ là cướp, tôi định đi ngay vào khu chung cư.
- “Hà Niệm Bân! Chờ đã!”
Tôi quay lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông gọi lên tên tôi, dắt một
thằng cu chừng mười tuổi. Thằng bé xấu hổ, nấp sau lưng người kia chỉ lộ
ra nửa gương mặt.
- “Anh là…?” – Tôi không nhớ ra là ai, thấy gương mặt hơi quen mà thôi.
- “Tôi tên là gì không quan trọng. Anh đi thăm Hạ Âu mau!”
Tôi nghĩ khi nghe đến hai chữ Hạ Âu, tôi đã trợn tròn mắt. Tôi nhìn khắp
người đối diện, quần áo bình thường, tuổi trạc 50… Tôi nhìn ông ta như
nhìn tình địch, mươi giây, rồi hỏi :
- “Vì sao anh biết tôi ở đây?”
- “Công ty ai mà chả biết giám đốc Bân?”
Tôi càng buồn phiền.
- “Có thể nói chuyện không?” – Ông ta trực tiếp hỏi.
Tôi biết chắc có việc gì đó không thể nói người ngoài biết, tuy cảnh
giác, nhưng tôi không thể giấu sự tò mò trong lòng bao năm. Tôi đưa ông
ta vào nhà, vừa may Tiểu Mãn đã mang con về ngoại.
- “Mời anh uống trà!” – Đưa chén nước cho ông ta, ngồi xuống đối diện.
- “Ôi cảm ơn anh”. – Ông ta đang nhìn khắp nhà tôi, thấy bưng trà tới nói một câu khách sáo vội vã.
- “Anh có việc gì? Nói đi. Hạ Âu rốt cuộc đang ở đâu, cô ấy sao rồi?” –
Lòng tôi nôn nao, nhìn đứa bé đang ngồi nghiêm trang cạnh ông ta – “Thế
còn đứa bé này là ai?”
- “Hà Niệm Bân anh đừng nôn nóng. Ngày hôm nay tôi đến đây, là mong muốn
anh đi tìm Hạ Âu. Tất nhiên tôi sẽ nói cho anh tất cả câu chuyện.
Chuyện này chỉ ba người biết. Một người là tôi, một người là Hạ Âu, còn
lại là người đàn ông đã hại Hạ Âu không thể rũ bỏ thân phận mình”.
Mỗi tế bào trên người tôi đều tập trung tai một điểm, tôi chưa bao giờ
chăm chú và lo lắng thế. Tôi oán trách ông ta nói quá chậm, ông ta làm
sao hiểu nổi những gì chôn kỹ trong đáy lòng giờ bị thức dậy sẽ dày vò
tôi ra sao.
- “Hy Hy, cháu đi xem ti-vi ở trong nhà đi”. – Người đàn ông bảo đứa trẻ.
Đứa bé ngoan ngoãn đi vào phòng. Khi đi qua chỗ tôi, tôi gặp lại nét quá quen thuộc trong ánh nhìn phẳng lặng từ đôi mắt cậu bé.
- “Anh cứ nói đi”.
- “Hạ Âu là một người con gái tốt! Và là đứa trẻ đáng thương!”
Lời nhập đề của ông ta suýt làm tôi rơi nước mắt. Cái điều tôi sợ hãi nhất bao năm nay là tôi không hiểu Hạ Âu.
- “Lần đầu tôi gặp Hạ Âu là khi cô ấy 16 tuổi. Có thể nói, tôi đã nhìn
thấy cô ấy trưởng thành. Tuổi thần tiên, lại mang một gương mặt với thần
thái mà không người lớn nào biểu lộ được. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy
cười, cô ấy rất ít nói. Nhưng tôi lại tận mắt phải chứng kiến cô ấy bị…
Trời ạ, lúc đó lòng tôi đau xót thay cho cô ấy, một đứa con gái, bị dày
vò đến mức khắp người đầy vết thương, khi sếp không có mặt cô ấy còn an
ủi tôi, kêu, chú Lý chú đừng để ý đến con, dùng rượu nóng bóp là khỏi
nhanh thôi. Anh xem, những lời nói của cô ấy đến người lớn cũng phải ăn
năn. Nhưng chúng ta thì giúp được gì cho nhau? Chúng ta cũng phải mang
lương về nuôi con nuôi vợ. Vâng, tôi là lái xe cho sếp. Tôi đã lái xe
cho sếp gần 20 năm rồi!”
Ông ta uống ngụm trà, nói tiếp :
- “Sếp bao mẹ Hạ Âu là cớ, sếp chỉ thích Hạ Âu. Chỉ dùng mẹ Hạ Âu làm
miếng mồi dụ dỗ chờ cô gái mười mấy tuổi mắc câu. Còn Hạ Âu, anh đừng
nhìn vẻ ngoài lạnh lẽo của cô ấy, bướng bỉnh mà hiếu nghĩa. Cho nên, mỗi
khi sếp về công ty, hầu như đều kêu Hạ Âu đến. Cô ấy mới chỉ là một cô
bé thôi a, anh bảo làm sao cô ấy có thể vui có thể tươi cười. Và mỗi lần
sếp kêu cô ấy tới, đều bắt tôi lái xe. Có những lúc tôi thật sự không
dằn lòng nổi. Từng ấy năm, tôi đã coi cô ấy như là con gái ruột của
tôi”.
Thì ra ông ta chính là người lái xe đó. Tôi bảo xin anh hãy kể tiếp đi, những điều này Hạ Âu đã nói với tôi rồi.
Ông ta nhìn tôi, tiếp tục :
- “Sau này mẹ cô ấy mất rồi, Hạ Âu ngày xưa vốn coi rẻ lão sếp, nhưng
rồi lại gặp anh. Đáng lẽ cô ấy có thể ra đi, cô ấy thù hận người đàn ông
kia như thế cơ mà. Nhưng rồi mỗi lần ông sếp gọi, cô lại tới, ngoan
ngoãn!”
Tôi không hiểu. Nhưng trong khi ông ta nói tôi không tiện ngắt lời.
- “Anh đã nhìn thấy Hạ Âu khóc bao giờ chưa? Tôi chỉ thấy một lần, là lúc cô ấy có thai khoảng 1 tháng”.
- “Vì sao?”
- “Sếp cũng không hiểu tại sao nữa. Những mà nói chung đàn ông với đàn
bà… Anh biết đấy, có lúc cũng rất khó nói. Tại vì bình thường thì lúc
nào sếp cũng chuẩn bị sẵn áo mưa, và xưa nay lần nào cũng mang bao.
Nhưng có một lần ông sếp phải cách ba tháng mới quay lại đây, không mang
bao. Hạ Âu cũng không biết, không cảm nhận. Sau này khi tôi nghe từ
chính miệng sếp kể, mới vội vã tìm Hạ Âu hỏi. Khi đó Hạ Âu đã có bầu 1
tháng rồi. Cho nên, khi đó cô rất lo lắng, bản thân cô cũng không biết
cái thai là của ai. Vì anh rất muốn có con, cô ấy nhất định không thể
nào giết đứa bé. Nhưng cô ấy sợ nếu đó không phải con của anh, cho nên
cuối cùng đã chọn cách ra đi. Ngày đó, lo việc sinh nở cho cô đều một
tay vợ tôi, bà ấy cũng xót xa cho cuộc đời Hạ Âu”.
Tôi sững sờ, sao ngốc thế em ơi!
- “Cho đến khi đứa bé chào đời bình an, là một bé trai. Cô ấy vội vã đi
tìm anh, thì thấy bên anh đã có thêm một người phụ nữ. Anh Hà, Hạ Âu
không hề bạc với anh! Con trai anh cũng đã được chăm sóc đến lớn từng
này rồi!”
- “Làm sao cô ấy biết đây là con tôi?” – Tôi lập tức nghi ngờ, cho dù
ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu bé, tôi đã có một cảm giác không
thể nói ra. Như cảm giác thầm kín lúc bạn thấy bố mẹ thân thuộc gần bên.
- “Còn nhớ hôm anh dẫn bạn gái dạo phố không? Lúc ấy thật ra là tôi đang
chở cô ấy đi gặp sếp. Nhưng vô tình gặp lại anh, cô ấy đã lên xe rồi,
Hạ Âu kêu lên đòi bằng được xuống xe đi tìm anh. Cho nên tôi mới nhượng
bộ, đỗ xe cho cô đi. Cô ấy quay lại, trên tay cầm một chiếc khăn giấy
thấm máu, kích động tới mức tay run bần bật, nói, đó là máu của anh”.
Tôi nhớ chứ, là máu khi tôi bị người lạ đâm sầm vào.
- “Ngay trong ngày, cô mang con đi xét nghiệm DNA, kết quả là con trai
anh. Ngay giây phút có kết quả xét nghiệm, cô ôm lấy con khóc cười mãi.
Nhưng rồi sau không hiểu vì sao, lại đi mất. Không ai biết cô ấy đi đâu,
đến tôi cũng không hề biết”.
Tôi nghe và thấy trái tim tôi dừng đập, tôi cầm chén trà, cầm suốt hai tiếng đồng hồ.
Ông ta nhấp một ngụm, nói nữa :
- “Mãi đến tháng 6 năm nay, cô ấy mới nhờ người tìm tôi, bảo mang đứa bé
qua đây, còn cô ấy không đến. Tôi có khẩn khoản người mang Hy Hy tới
mách cho tôi tình hình Hạ Âu, lúc đầu bà ta sống chết không chịu nói,
sáng nay tôi lại đi tìm, bà ta mới nói, Hạ Âu vốn làm việc tại một khách
sạn 5 sao ở Thẩm Quyến, tuy sống chật vật song có đứa con đáng yêu ở
bên cũng hạnh phúc. Hai tuần trước, một người đàn ông trọ ở khách sạn đó
mượn rượu ép Hạ Âu, con bé tất nhiên không chịu, đã lỡ tay giết chết
ông khách kia! Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ nên gọi là phòng vệ chính
đáng, nhưng Hạ Âu đã giết người ta rồi, đây lại là người họ hàng của một
ông sếp to bên công an. Tôi nghĩ, có lẽ là hận thù suốt hai mươi năm
tích tụ. Nên nhẹ cũng sẽ phải tù chung thân”.
Lúc đó quên không biết tôi còn cảm giác gì, phải máu cũng đông lại không chảy trong huyết mạch.
- “Cô ấy đã nhờ những bạn bè chị em xung quanh mang đứa bé gửi sang cho
tôi. Anh xem, tất cả là nghiệp chướng! Tôi vội đến đây ngay, kêu anh hãy
đi tìm Hạ Âu ngay, cho dù là lần gặp mặt cuối cùng… cho dù… cho cô ấy
gặp người thân duy nhất…”
Nói đến đây, người đàn ông dày dạn việc đời nghẹn ngào.
Tôi không khóc, đầu óc tôi kín mít.
- “Anh, hãy nói cho tôi biết, ông sếp kia là ai?”
- “Cậu ơi, cậu cho rằng cậu chỉ bốn năm vẻn vẹn, leo đến chức này được
sao? Hại đời Hạ Âu, cậu cũng có phần đấy! Tất nhiên, thủ phạm chính là
Lưu Quang Đông”.
Tôi sững sờ.
Lưu là Tổng giám đốc của tập đoàn đầu tư xx.
Tôi chỉ là giám đốc khu vực của tập đoàn này, nói thẳng ra tôi cũng chỉ
là một tay chân dưới quyền làm thuê cho ông ta. Tôi chỉ có bốn năm ngắn
ngủi từ một tổ trưởng thăng tiến đến ngày nay, tôi vẫn từng kiêu hãnh vì
năng lực của mình. Không nghĩ đến, một người con gái, đã dùng cả sinh
mệnh và ô nhục để đổi lấy nó.
Tôi đờ đẫn đi vào buồng, một tay ôm ghì đứa con trai, con của bố ơi! Mười tuổi mới biết có bố! Bố đã làm gì mẹ con thế này!
Tôi rúc đầu vào lòng đứa con trai bé bỏng.
Đêm. Không ngủ. Đặt vé chuyến bay sớm mai. Tôi kể câu chuyện cho vợ, vợ
tôi khóc kinh thiên động địa, sau đó khẳng định, vợ nhất định sẽ yêu đứa
con trai hơn cô công chúa Lộ Lộ.
Ngày hôm sau tôi bay đi Thẩm Quyến.
Hạ Âu, người con gái thiện lương, tôi đến đây, em đừng sợ hãi nữa!
Ba năm sau vào mỗi tiết Thanh Minh, tôi lại mang vợ con đến nơi này. Cả nhà đều quỳ lạy người dưới mộ vài lễ.
Ngày đó chắc cô ấy chẳng đau đớn lâu. Cô chịu án tử hình ở pháp trường, chết dưới súng.
Cả đời sống trong nỗi đau, có thể chỉ cái chết mới là một sự giải thoát.
- “Anh ơi, dưới này là ai hả anh?” – Con gái tôi hỏi con trai tôi.
- “Là mẹ”.
- “Nhưng mà mẹ đây rồi cơ mà!”
Con trai tôi nhìn trời, nước mắt nó dâng ngập tràn mi nhưng không chịu
chảy ra. Nó có đôi con ngươi thuần khiết y hệt mẹ nó, đôi khi vẫn hiện
lên vẻ yên tĩnh như của mẹ.
- “Đây là mẹ ở trời mây”. – Con trai nói.
Vợ tôi là một loài nhạy cảm, cô ấy đứng bên tôi khóc thút thít.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét