15 thg 9, 2014

Bốc toán tử

卜算子
Bốc toán tử
Bốc toán tử (Người dịch: Nguyễn Thị Bích Hải)
不是愛風塵,
似被前緣誤。
花開花落自有時,
總賴東君主。

去也終須去,
住也如何住?
若得山花插滿頭,
莫問奴歸處。
Bất thị ái phong trần,
Tự bị tiền duyên ngộ.
Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,
Tổng lại đông quân chủ.


Khứ dã chung tu khứ,
Trú dã như hà trú?
Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu,
Mạc vấn nô quy xứ!
Chẳng phải muốn phong trần,
Tựa bị lầm tiền kiếp.
Hoa nở hoa rơi tự có thì,
Bởi chúa xuân sắp xếp.

Bỏ, đành là nên bỏ,
Ở, biết làm sao ở?
Giá được hái hoa dắt mái đầu,
Dẫu về đâu cũng bỏ!  
    
Chẳng phải thích cuộc sống phong trần,
Tựa như bị lỗi lầm tiền kiếp.
Hoa rơi, hoa nở tự có thời,
Đều do chúa xuân làm chủ.

Bỏ đi, đã đành là nên bỏ đi,
Ở lại, biết ở lại như thế nào?
Giá mà được hái hoa núi cài đầy đầu,
(Thì) chẳng cần phải hỏi tôi về đâu!

Bài thơ theo điệu Bốc toán tử này được sáng tác trong một hoàn cảnh đặc biệt. Bấy giờ Nghiêm Nhụy đang làm doanh kỹ ở Thai Châu, viên quan tri châu ở đó là Đường Dữ Chính ra lệnh cho Nghiêm Nhụy làm một bài từ vịnh hoa bạch đào. Nghiêm Nhụy đâu dám chống lệnh. Nàng lập tức viết xong và ca một bài từ theo điệu Như mộng lệnh. Đường Dữ Chính rất tán thưởng, ban tặng cho nàng rất nhiều. Đến đêm Thất tịch (07-07) Đường Dữ Chính mở tiệc trong phủ chiêu đãi bạn bè tân khách. Trong tiệc có một vị hào sĩ tên là Tạ Nguyên Khanh hâm mộ danh tiếng Nghiêm Nhụy lập tức làm một bài từ theo điệu Thước kiều tiên, rất hợp với đêm hoan hội của Ngưu Lang, Chức Nữ, thể hiện rõ thông minh tài trí của nàng. Tạ Nguyên Khanh say mê nàng, liền giữ nàng ở nhà nửa năm, không tiếc tiền của tặng nàng. Nào ngờ sau đó nhà "đạo học" nổi tiếng của đời Tống là Chu Hy, làm quan khâm sai đến Thai Châu, muốn trai tìm tội lỗi của Đường Dữ Chính, chỉ trích họ Đường có quan hệ bất chính với doanh kỹ Nghiêm Nhụy và bắt Nghiêm Nhụy tống giam hai tháng. Nàng bị tra khảo chết đi sống lại nhưng không hề nói một điều gì tổn hại đến Đường Dữ Chính. Ít lâu sau, Chu Hy được đổi đi làm q uan nơi khác, Nhạc Lâm kế nhiệm. Ông này thông cảm với cảnh ngộ của Nghiêm Nhụy, nhân một buổi lễ, Nhạc Lâm ra lệnh cho Nghiêm Nhụy làm một bài từ bày tỏ nỗi oan khuất của mình. Nghiêm Nhụy ứng khẩu ca luôn bài từ Bốc toán tử này. Nhạc Lâm lập tức ra lệnh cho nàng hoàn lương.

5 thg 9, 2014

Không thể quên em - Ngoại truyện

Ngoại truyện

Ngoại truyện 1: Như ý
Không xa đó, một người phụ nữ trung niên đang chống nạnh mắng chửi xối xả ở đầu con ngõ nhỏ.
Giẫm lên bùn bẩn suốt đoạn đường, Thẩm Tiên Phi đi vào con ngõ nghèo nàn ấy, bao lâu rồi anh chưa ở trong những ngôi nhà thế này, cảnh tượng quen thuộc khiến anh cảm thán sự biến thiên của thời gian.
Ngẩng lên nhìn số nhà, Thẩm Tiên Phi xác định chắc là nhà này rồi.
Anh đẩy cánh cửa gỗ, bên trong có tiếng chơi mạt chược, đi vào trong mấy bước thì thấy một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi đang bò trên đất.

Không thể quên em - Chương 48

Chương 48 - The most distant way in the world

Khi Tang Du tỉnh lại, mở mắt ra thì màu trắng vô tận quen thuộc lại đập vào mắt cô, cổ tay phải đang truyền nước, cả cánh tay đã cứng ngắc không nhúc nhích nổi.
Cửa khép hờ, ngoài hành lang, một vị bác sĩ mặc blouse trắng đang giáo huấn ai đó: "Đây là bệnh viện, anh xem kìa, từ lúc vào đây anh đã gọi bao nhiêu cú điện thoại rồi? Nếu đã bận thế thì còn đến bệnh viện làm gì?".
"Xin lỗi..."
"Xin lỗi à? Anh xin lỗi tôi để làm gì? Người anh cần xin lỗi là vợ anh kìa. Xem anh đã làm chồng thế nào? Hôm qua mới nói với anh là dạ dày vợ anh không thể chịu được kích thích, sao lại để cô ấy ăn cay? Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường nhưng cũng không thể đùa với sức khỏe được. Là đàn ông thì phải biết gánh vác, có chuyện gì thì phải nhường nhịn cô ấy chứ."

Không thể quên em - Chương 47

Chương 47 - Quả ngọt cho sự kiên trì

Tang Du vội về công ty rồi lái xe đến địa điểm hẹn Giang Hàng với Dương Chính Khôn, muộn mất năm phút, bị thủ hạ của Giang Hoài Thâm giữ lại, rất khách sáo mời họ về.
Trong ngành không ai không biết Giang Hoài Thâm tính khí quái gở, hơn nữa rất đúng giờ, ghét nhất người khác đến muộn. Lần này Tang thị có việc cần Giang Hàng giúp mà còn trễ mất năm phút, về mặt thể diện thì quá không tôn trọng Giang Hàng.
Co chặt nắm tay, Tang Du nhìn bốn gã bảo vệ mặc áo đen đứng trước mặt, đôi lông mày cau lại. Cô không biết Giang Hoài Thâm muốn làm gì, hẹn ăn trưa mà lại chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy trong thành phố N. Cô biết mình đến muộn năm phút là sai, nhưng bốn tay thủ hạ này cũng đâu cần phải nhìn cô bằng ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, chẳng trách Dương Chính

Không thể quên em - Chương 46

Chương 46 - Hẹn hò

Lại lần nữa, Thẩm Tiên Phi đưa Tang Du về nhà mình.
Bà Thẩm thấy con trai đưa người ta về thì đùa: "Ồ, chỉ một bình cháo mà đã đưa được người đẹp về nhà, đúng là không đơn giản".
Thẩm Tiên Phi nhẹ nhàng đặt Tang Du lên giường anh, đắp tấm chăn mỏng lên, ngắm một lúc rồi mới lưu luyến quay lại nói với mẹ anh đang đứng dựa cửa: "Cháo mẹ nấu để đổi lại con trai mẹ không cần độc thân cả đời nữa, rất có lợi".
"Nếu biết sớm thế thì năm năm trước mẹ đã nấu rồi, nấu một tấn cũng không thành vấn đề."
Cười nhẹ, Thẩm Tiên Phi đóng cửa lại, nói với mẹ: "Mẹ, mẹ đi ngủ cho đẹp da được rồi đấy, nấâu cháo thì phải đợi sáng mai, bây giờ nấu sẽ đặc mất".
"Haizzz, có vợ rồi quên cả mẹ, bi kịch quá."

Không thể quên em - Chương 45

Chương 45 - Chúng ta làm lại từ đầu nhé

Trong phòng khám, Mục Thát Lâm ngồi trước bàn làm việc, nhìn Tang Du vẻ mặt tiều tụy, trong lòng cứ nguyền rủa tên bạn Thẩm Tiên Phi vô nhân tính, một cô gái tốt như vậy mà cũng quên được thì hay thật.
"Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, thực ra khóc được rất có lợi với bệnh tình của cô", đứng dậy đến trước mặt Tang Du, Mục Thát Lâm đưa hộp khăn giấy cho cô, "Thế về sau thì sao?".
"Về sau... tôi cứ thế xông vào cửa kiểm soát, còn ẩu đả với nhân viên sân bay, tấn công cảnh sát, làm rất nhiều người bị thương, sau đó không gượng được nữa và gục xuống tại đó, bị tạm giam mất một ngày. Tăng Tử Ngạo vì bảo vệ tôi mà trở thành tòng phạm, cũng bị giữ lại. Một ngày sau bố tôi nhận được tin, rồi bảo lãnh cho tôi và Tăng Tử Ngạo ra...", nói đến đây, Tang Du không thốt nên lời, nước mắt rưng rưng đã trào ra.

Không thể quên em - Chương 44

Chương 44 - Ngoại truyện

Gió mùa đông mang theo những giọt mưa bụi lất phất, quất vào mặt người ta ran rát nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tâm trạng Thẩm Tiên Phi, vì hai hôm nữa, anh sẽ kết hôn với cô.
Xuống bến xe bus, anh đi vào con ngõ nhỏ quen thuộc, nhìn thấy một chiếc xe Bentley mà ngay cả ở thành phố N cũng hiếm khi thấy.
Một đàn trẻ nhỏ vây quanh chiếc xe.
Tang Du đã nói, nhà cô có một chiếc Bentley đen.
Cau mày, anh liếc nhìn chiếc xe đó một cái rồi đi nhanh vào nhà.
Ngô Ngọc Phương hiếm khi tức giận đến thế, bà cười lạnh lùng cầm tấm chi phiếu một triệu trên bàn lên, sau đó trước mặt Tang Chấn Dương, bà xé tơi tả tâm chi phiếu đó rồi ném hết lên người ông.

Không thể quên em - Chương 43

Chương 43 - Mất nhau

Ra khỏi cổng nhà, móc di động ra, cô gọi điện cho Tăng Tử Ngạo, mệt mỏi nói: "Tử Ngạo, có biết sơn trang Thiên Hằng đi thế nào không? Ừ, ở đầu đường Thiên Hằng, đến đón tôi. Còn nữa, tra giúp tôi, ngày mai máy bay từ thành phố A bay đến Anh lúc mây giờ?"
Giọng Tang Du run lên, cô chạy như điên, muốn tìm ra Thẩm Tiên Phi trong thời gian nhanh nhất, cô phải tìm anh hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tăng Tử Ngạo lái xe vừa đến đầu đường đã thấy Tang Du tóc tai rũ rượi đang lảo đảo lao ra.
"Tang Du, cậu sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", anh căng thẳng nhảy xuống xe, đỡ lấy cô.
Tang Du bò lên xe, dựa vào ghế, nhắm mắt nói với anh: "Đừng nói, đưa tôi đến ngôi nhà nhỏ đã".

Không thể quên em - Chương 42

Chương 42 - Cạm bẫy của tình mẹ

"Cậu nói gì? Cậu muốn kết hôn với anh ta?!", Tăng Tử Ngạo nhìn Tang Du vẻ không tin nổi, "Này, này, cậu có biết trái tim tôi đã tan vỡ thành bao nhiêu mảnh không? Con bé chết tiệt, sao lại phớt lờ cảm nhận của tôi thế hả? Còn cần tôi giúp cậu khắc một cái dấu ngụy tạo hai giây chứng nhận độc thân nữa hả? Cậu quá đáng thật!".
"Này, cậu hung hăng cái gì? Không giúp tôi thì thôi. Tôi xem cậu là anh em mới giao nhiệm vụ cực khổ mà quang vinh này cho cậu đó."
"Tại sao chuyện tốt cậu không nhớ tới tôi? Mà chuyện này lại nghĩ đến tôi? Tôi và anh ta là tình địch! Cô gái, tình địch đấy, cậu có hiểu không? Tăng Tử Ngạo này mà giúp khắc con dấu cho anh ta, để anh ta cưới cậu thì mẹ kiếp, tôi đúng là một thằng ngu!"

Không thể quên em - Chương 41

Chương 41 - Chúng ta kết hôn nhé

Vốn dĩ Tang Du chỉ cần dạy một tuần hai buổi tối, từ khi cãi nhau với Tang Chấn Dương, nghĩ sau này phải dựa vào bản thân nên cô đề nghị tăng hai buổi lên bốn buổi, quán trưởng vui đến nỗi không khép miệng nổi. Mấy hôm trước vì mặt còn hơi sưng nên cô đợi đến thứ Sáu mới đến dạy.
Dạy xong, Tang Du tắm rửa định đi thì lúc ấy, Tăng Tử Ngạo kéo cô lại: "Này, mấy hôm nay không thấy cậu đâu, chết nơi nào thế hả?".
"Haizzz, đừng nhắc nữa", nhớ đến chuyện ấy, càng khiến cô thêm bực bội.
Quả nhiên từ chối tiền bạc cũng cần đủ dũng khí.

Không thể quên em - Chương 40

Chương 40 - Tuyệt đối không buông tay

Về đến nhà, trời đã chạng vạng, Tang Du vừa vào đã thấy Tang Chấn Dương sa sầm mặt ngồi trên sofa.
Ngồi xuống đối diện bố, Tang Du khẽ gọi: "Bố".
"Ừ", khẽ một tiếng, Tang Chấn Dương nhìn cô rất lâu, đang định lên tiếng thì Triệu Trác Thanh cắt ngang: "Tiểu Du về rồi à, nào nào, có món sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất đấy".
Hôm nay đích thân Triệu Trác Thanh xuống bếp, tuy lâu rồi không nấu ăn nhưng tài nghệ vẫn không hề giảm sút. Tang Du ngồi xuống bàn, nhìn những món ăn mình thích đầy ắp nhưng nhất thời không thấy thèm ăn tí nào.

Không thể quên em - Chương 39

Chương 39 - Đen mãi mãi không thể biến thành trắng

Từ sau khi lừa dối Tang Du qua điện thoại, Tang Chấn Dương rất hối hận nên ông thường xuyên về nhà, mong có thể níu kéo tình cảm của con gái. Nhưng cứ cuối tuần má Ngô lại nói với ông, tuần này tiểu thư có việc ở trường, hoặc tuần này tiểu thư đi chơi với bạn bè, cứ tuần này đến tuần khác, con gái yêu học đại học của ông còn bận rộn hơn cả mình, năm thứ nhất chưa thấy như thế bao giờ, hỏi Triệu Trác Thanh, bà cũng gọi điện bao nhiêu lần, thậm chí cũng đến cả trường nhưng Tang Du lúc nào cũng ở ngoài trường.
Hai người kết luận là Tang Du đã có bạn trai rồi.

Không thể quên em - Chương 38

Chương 38 - Điều gì mới quan trọng

Hôm sau, Tang Du ngồi trong văn phòng xem tài liệu suốt buổi sáng, đầu có cảm giác nằng nặng, định xuống dưới đi loanh quanh các cửa hàng, lúc ra khỏi văn phòng thấy Viên Nhuận Chi và mấy người đang che giấu thứ gì đó sau lưng, cô tỏ vẻ dửng dưng: "Lấy ra đây".
Viên Nhuận Chi thấy cô nghiêm túc thì bất đắc dĩ đưa tờ báo ra.
Đón lấy tờ báo, Tang Du nhìn thấy một tấm ảnh rất nổi bật, là ảnh buổi tiệc hôm đó cô và Thẩm Tiên Phi uống rượu giao bôi, đại ý nói là cô và Thẩm Tiên Phi trước kia từng yêu nhau ở trường đại học, về sau không biết nguyên nhân gì mà chia rẽ đôi nơi, lần này lại vì quan hệ hợp tác mà hai người đã thổi bùng đám tro tàn cũ. Bài báo này còn suy đoán Tang thị trúng thầu liệu có phải do quá khứ xưa kia, Hoàng Đình cố ý nhường, thực tế là chỉ vụ trúng thầu lần này có nguyên nhân sâu xa phía sau.

Không thể quên em - Chương 37

Chương 37 - Không có bất kì lí do nào

Cũng không biết tự bao giờ mà Tang Du đã quen ngồi thẫn thờ với chậu xương rồng trước mặt.
"Sự kiên cường cô độc", người tặng xương rồng cho cô cực kỳ thấu hiểu.
Chờ đợi mấy tháng trời, cuối cùng anh đã đến tìm cô, nhưng lại chẳng nói gì. Anh không nhắc một chữ đến chuyện năm năm trước, càng không giải thích gì với cô. Chờ đợi trong năm năm, đổi lại là một câu nhẹ bẫng, "Xin lỗi".
Trả giá bằng tình cảm chân thật mới có được tình cảm thật lòng, cũng có thể tổn thương rất sâu. Chính vì năm năm trước cô đã tổn thương quá nhiều nên bây giờ cô mới giữ khoảng cách, như thế có thể bảo vệ bản thân nhưng lại bắt buộc phải chịu đựng sự cô đơn mãi mãi.

Không thể quên em - Chương 36

Chương 36 - Không có lí do, làm sao tha thứ

Tan sở, Tang Du lái xe thẳng đến Chính Đạo.
Lúc đi ngang quầy phục vụ chính, cô bị nhân viên gọi lại, rồi một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Hơi sững sờ, cô không ngờ Thẩm Tiên Phi lại biết tối nay cô đến võ quán. Nhất định là Chi Chi đã bán đứng cô, xem ra ngày mai cô phải dạy cho cô nàng một bài học, nhắc cô nàng phải làm sao mới có thể là một trợ lý đạt chuẩn.
"Tổng giám đốc Tang, vị Thẩm tiên sinh này nói chị giới thiệu đến đăng ký, hơn nữa còn chỉ đích danh chị dạy nữa", cô gái ở quầy tiếp tân tỏ vẻ khó xử, vì Tổng giám đốc Tang đến không định kỳ, cô thật sự không thể sắp xếp lịch học cho vị khách này, tuy anh ấy rất đẹp trai, muốn nói chuyện thêm với anh nhưng thực sự không thể đáp ứng yêu cầu đó được.

Không thể quên em - Chương 35

Chương 35 - Mất trí mang tính chọn lựa

Đêm ấy sau khi Thẩm Tiên Phi ra ngoài, anh gọi xe đến thẳng căn nhà nhỏ kia, bấm chuông gần mười lăm phút cũng không thấy Tang Du mở cửa, cuối cùng bị hàng xóm mắng đuổi đi, anh mới nhận ra cô không về đây.
Nhìn Thẩm Tiên Phi cứ ngồi thẫn thờ, A Mục chạm vào anh, "Đang nghĩ gì thế? Sắp có kết quả rồi".
Thẩm Tiên Phi giật mình, nhìn Giáo sư Châu, chủ nhiệm khoa mặc áo blouse trắng ngồi xuống bàn, đưa một tấm phim chụp CT treo trên tường, bật đèn rồi chỉ vào đó: "Nhìn tấm phim này, đây có dấu vết đã từng chịu va đập, theo tình trạng mà cậu nói thì không loại trừ khả năng não bộ bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ. Thẩm tiên sinh, cậu có thể xác định thời gian đầu cậu bị thương không?".

Không thể quên em - Chương 34

Chương 34 - Mật mã

Thẩm Tiên Phi bị đẩy xuống ghế sau xe, đưa tay tháo cà vạt, lông mày nhíu chặt, anh nhắm nghiền mắt vẻ rất khó chịu.
Tang Du ngồi ở ghế phụ, bực bội nói: "Nếu anh muốn nôn thì nôn xong hẵng lên xe, anh mà dám nôn trên xe tôi, tôi sẽ ném thẳng anh xuống Trường Giang".
Mãi cũng không thấy anh đáp lại, lão Ngô cười nhìn Tang Du hỏi: "Tiểu thư, đi đâu?".
Gân trên trán như sắp vọt ra, Tang Du nghiến răng: "Hoa viên Minh Hồ Kim Sắc".
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Tang Du day day huyệt thái dương. Tối nay cô uống không nhiều lắm nhưng không biết vì sao lồng ngực cứ thấy tưng tức, đều do cái tên đáng ghét kia đã cướp mất không khí trong xe. Bất giác, cô lại nhớ cảnh giao bôi ban nãy, và cả vòng tay ấy...
"Tiểu thư, đến rồi."

Không thể quên em - Chương 33

Chương 33 - Tiệc đêm

Không biết ngủ được bao lâu, Tang Du nghe thấy điện thoại reo, cô nhắm nghiền mắt, nhấn nút nghe.
"Tổng giám đốc Tang, báo cho chị biết một tin tốt lành, Tang thị trúng thầu rồi. Chúng ta đã đánh bại đám khốn bên công ty GD, trúng thầu rồi! Giám đốc Dương đang bàn chuyện hợp tác với Hoàng Đình, lát nữa bọn em sẽ về, một số chi tiết cần chị đích thân xác nhận", giọng Viên Nhuận Chi trong điện thoại vô cùng hào hứng.
Thở phào một hơi, Tang Du mở mắt, khẽ hỏi: "Mấy giờ rồi?".
"Mười một giờ hai mươi phút trưa", Viên Nhuận Chi trả lời rồi như thể bị sét đánh trúng, cô nàng run giọng hỏi: "A... học tỷ... có phải em đã quấy rầy chị nghỉ ngơi không?". Kinh nghiệm mách bảo cô, tuyệt đối không được phá giấc ngủ của bà chị đó.

Không thể quên em - Chương 32

Chương 32 - Cuộc viếng thăm lúc nửa đêm

Trên con đường khuya trống trải, chiếc xe lao đi như bay.
Thẩm Tiên Phi giảm tốc độ rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ tối đen như mực, những ngôi nhà thập niên chín mươi san sát nhau xuất hiện trong tầm mắt.
Dựa vào lưng ghế, Thẩm Tiên Phi châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xuống, ánh trăng tràn vào soi tỏ gương mặt nhìn nghiêng trong đêm của anh. Anh rất hiếm khi hút thuốc, chỉ khi đặc biệt phiền muộn mới hút vài điếu, thậm chí anh cũng không biết mình đã học hút thuốc từ khi nào.
Đưa tay đỡ lấy đầu, qua cửa kính, Thẩm Tiên Phi đờ đẫn nhìn những ngôi nhà cũ kỹ kia.

Không thể quên em - Chương 31

Chương 31 - Xác nhận

Đồng hồ treo trên tường phòng khám đã chỉ đúng mười giờ tối, Thẩm Tiên Phi ngồi trên sofa, hút thuốc liên tục.
A Mục đứng lên khỏi bàn làm việc, đến trước mặt Thẩm Tiên Phi, cúi người xuống định vén áo anh lên.
"Cậu làm gì thế?", dập tắt thuốc, Thẩm Tiên Phi cau mày, bực bội quát lên.
"Cậu nói xem là làm gì? Đương nhiên là xem xem thắt lưng của cậu có hình xăm đó không?", A Mục đứng thẳng lên, nhìn Thẩm Tiên Phi rất nghiêm túc.
"Là đàn ông đừng có động tay chân lung tung", Thẩm Tiên Phi vô cùng khó chịu.

Không thể quên em - Chương 30

Chương 30 -Nửa đêm mèo kêu

Từ lần Tang Chấn Dương lừa dối mình, đến nay mỗi khi ông gọi điện thoại, Tang Du đều không nghe máy. Triệu Trác Thanh gọi cho cô, cô cũng không bắt máy. Má Ngô gọi đến, cô cũng chỉ nói qua loa vài câu nhưng chỉ cần nhắc đến Tang Chấn Dương hoặc Triệu Trác Thanh, cô sẽ cúp máy ngay. Tình hình đó kéo dài hơn một tháng, Tang Du cũng không về nhà. Cuối cùng Tang Chấn Dương đành lái xe đến trường tìm cô, giải thích lúc đó tâm trạng ông không tốt nên mới không muốn nghe điện thoại của cô, đồng thời cam kết sẽ không có lần thứ hai. Triệu Trác Thanh lại đảm bảo rằng, chỉ cần Tang Du về nhà thì nhất định bà sẽ không chơi mạt chược. Đối với lời hứa của bố mẹ,

Không thể quên em - Chương 29

Chương 29 - Để cơ thể anh lưu lại dấu vết của em

Lại đến đêm Bình an.
Lần này, Tang Du quyết kéo cho được Thẩm Tiên Phi đến Lục Nhân các ăn phần ăn tình nhân, vì cô phải rửa nỗi nhục năm ngoái, để cho người phục vụ kia nhìn rõ, cô không phải chỉ có một mình. Thẩm Tiên Phi ghét thức ăn tây nhưng cũng không chống cự nổi, đành nhăn nhó theo cô vào đó. Kết quả là cô phục vụ kia đã nghỉ việc từ lâu, điều đó khiến Tang Du rất bực bội.
"Tặng anh, merry X'mas!", Tang Du tặng quyển sách đã gói thật đẹp cho Thẩm Tiên Phi.
"Gì thế?", Thẩm Tiên Phi nghi ngại nhìn Tang Du. Nhớ trước đó trên phố, anh thấy có cô gái tặng chocolate cho bạn trai, anh liền cau mày, "Anh không thích ăn chocolate".

Không thể quên em - Chương 28

Chương 28 - Độc chiếm

Ngày hôm sau hẹn hò, hai người nắm tay nhau nhìn ngắm mọi thứ trong khu mua sắm.
Lúc đi qua quầy hàng IT, Thẩm Tiên Phi đứng trước tủ bán máy tính rất lâu, sau đó lặng lẽ kéo Tang Du bỏ đi.
Tuy Thẩm Tiên Phi vào Hoàng Đình thực tập đã hơn tháng nay, nhưng Tang Du không nhắc nửa chữ đến chuyện cô lợi dụng chiêu lật tẩy MC để giúp anh vào Hoàng Đình. Cô vốn định tặng anh một chiếc máy tính để thiết kế, nhưng nhớ đến anh là người cao ngạo, nếu cô tặng anh, dù hai người có yêu nhau hay không thì cũng chưa chắc anh sẽ nhận. Hơn một tháng ở bên nhau, ít nhiều cô cũng hiểu, có một số việc nhất định không thể vượt qua lằn ranh tự tôn. Cô có thể vì anh mà mua căn nhà để ở cùng, nhưng cô không thể tặng anh máy tính, vì như thế sẽ là chà đạp lên người kiêu ngạo như anh, nên suy nghĩ tặng máy tính đã bị dập tắt rất nhanh.

Không thể quên em - Chương 27

Chương 27 - Hai người cô đơn

Trong thời gian thực tập, Thẩm Tiên Phi luôn cố gắng chăm chỉ, chuyện gì cũng học nhiều, hỏi nhiều, bước ra khỏi cổng trường anh mời biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến nhường nào.
Tang Du dạy học mỗi lúc một chuyên nghiệp, hai cậu học sinh sùng bái cô như thần, gần như lúc nào cũng mong ngóng đến ngày cô dạy thêm, hiệu quả học rất cao, về cơ bản mỗi lần thi thử trắc nghiệm đều không dưới chín mươi điểm, như thế xem như hai cậu có thể thi lên cấp ba với thành tích giỏi rồi.
Cũng nhờ Taekwondo, quả nhiên, sự kích thích hợp lý là cần thiết.
Tăng Tử Ngạo thì dí dỏm, hai cô bé nữ sinh càng lúc càng thích "anh họ" của cô, dần dần quên hẳn "ông anh ruột" Thẩm Tiên Phi lạnh nhạt mà hừng hực ý chí quyết tâm, thề phải vào khoa máy tính đại học H, điều này khiến Tăng Tử Ngạo dở cười dở mếu. Cứ nghĩ đến chuyện Tang Du vì tránh những kẻ cùng dấu với mình mà lợi dụng "nhan sắc" của anh là anh lại nghiến răng kèn kẹt, nhưng ai bảo anh cam tâm tình nghuyện chứ. Đối mặt với bộ dạng mê trai của hai cô bé, anh chỉ có nước giả ngây, giữ hình tượng là một ông anh tốt.
Nếu ánh mắt có thể giết người, nhất định anh phải dùng ánh mắt bắn thủng quả dưa hấu chướng mắt trong tay Tang Du trước đã.
Ban ngày Tang Du ờ nhà, cuộc sống dạy học mang đến chút sinh khí cho mùa hè vốn khô khan của cô, nhưng đồng thời cũng mang đến cho cô sự phiền muộn.
Hai cậu học sinh không chỉ bắt đầu học Taekwondo mà còn kéo một đám bạn đến cùng đăng ký ở võ quán, yêu cầu nơi đó mời chị Tang Du xinh đẹp làm cô giáo. Cũng như cùng dấu đẩy nhau, khác giới hút nhau, các thầy giáo kia không có vẻ bậm trợn thì cũng đầy cơ bắp, khiến những học sinh đó rất không thích.
Để giữ những học sinh đó, quán trưởng đã mời Tang Du làm cô giáo, các đãi ngộ đều thỏa thuận dễ dàng. Nhưng Tang Du chẳng muốn làm cô giáo dạy Taekwondo tí nào, đầu tiên là cô không thiếu tiền, thứ hai là nếu không vì Thẩm Tiên Phi, cô đã không nghĩ đến cách dùng Taekwondo để tạo uy tín.
Đối mặt với sự thúc ép của võ quán, cô đành tạm thời không đến đó, bảo hai cậu bé tự học, nhưng như thế lại ảnh hưởng đến cảm hứng học tập của hai cậu, nên chuyện này khiến cô bực bội không vui suốt mấy ngày.
Buổi chiều má Ngô gọi điện cho Tang Du, báo rằng ông bà chỉ lại cãi nhau ở nhà, bà Tang thấy đồ gì là đập hết. Phòng ngủ chính trên lầu bị bà đập phá tan nát, phòng khách bên dưới nếu không do má Ngô và người giúp việc cản thì e cũng không tồn tại được.
Như có lửa cháy đến tận lông mày, cô vội vàng quay về.
Không biết hai người họ lại phát sinh chuyện gì, khi cô về đến nhà thì Triệu Trác Thanh đang lái xe ra ngoài, gặp Tang Du ở cổng, bà nguyền rủa Tang Chấn Dương rồi ném lại một câu "đi đánh mạt chược đây", sau đó lái xe phóng vút đi, vứt cô con gái vừa vội vã về nhà sang một bên.
Nhìn theo bóng chiếc xe dần mất hút ở đầu phố, Tang Du nắm chặt tay, nghiến răng, rút di động ra bấm một dãy số quen thuộc, chuông đổ rất lâu mà không ai nghe. Hết lần này đến lần khác, lượt này đến lượt khác, đến khi có người nghe, bên kia lại là giọng một người phụ nữ lạ: "A lô, xin hỏi tìm ai?"
Tang Du chưa kịp lên tiếng thì đã nghe đầu dây bên kia văng vẳng một giọng nói quen thuộc, "Bảo là di động của anh để ở công ty rồi".
"Cách" một tiếng gập điện thoại lại, cô đứng trước cổng nhà mình, nhìn ngôi biệt thự ba tầng, cánh cổng sắt có hoa văn, hàng cây rậm rạp âm u trong vườn, những cánh sen đang nở rộ trong hồ... Dù mọi thức đều sinh động và đầy sức sống, nhưng lúc này đây trong mắt cô lại chỉ thấy mọi thứ như đã chết, không có chút không khí gia đình, thì ra người xem đây là nhà mình chỉ có mình cô mà thôi...
"Tiểu thư, cô về rồi. Tang tiên sinh và Tang phu nhân..." thấy Tang Du trong camera, má Ngô vội chạy ra.
"Con nhìn thấy mẹ rồi", đáp gọn một câu, cô quay lưng bỏ đi.
"Tiểu thư, không ở lại ăn cơm sao?"
"Ăn cơm? Má Ngô, lần nào má cũng thấy con đối diện một mình với bàn đầy thức ăn, không thấy con đáng thương ư?"
"... Đáng thương?", má Ngô thẫn thờ nhìn Tang Du, đôi môi máp máy, lặp lại hai chữ đó.
Đáng thương, cô đã bất lực đến độ phải dùng hai chữ "Đáng thương" để hình dung chính mình.
Không muốn ở lại đây thêm một giây nào, một mình cô luôn cố gắng giữ gìn ngôi nhà này còn họ đã vứt bỏ nó, mà nay, cô đã chán ghét rồi.
"Con quay lại ngôi nhà nhỏ của con, ở đây thì phiền má và chú Ngô quá. Họ ... thích thế nào thì thế ấy vậy."
Sốt ruột khi đi, mà lại thất vọng khi về.
Cô cúi đầu, cô đơn đi con đường râm mát bóng cây long não, tiếng ve gọi cái nóng nực của mùa hè, xuyên qua những tầng lá rậm rạp, ánh nắng sáng trắng chói mắt chiếu trên con đường bóng loáng, khiến mắt cô nhói đau, bất giác, đôi mắt lại ngấn ánh lệ.
Cô thề với lòng sẽ không để bản thân trở thành những ông bố bà mẹ vô trách nhiệm, càng không để con cái mình rơi vào cảnh cô độc như mình bây giờ, rõ ràng có cha mẹ mà không cảm nhận được chút hơi ấm của tình thân nào.
"Cú phone đoạt mệnh truy hồn" từ võ quán lại réo vang khiến cô bực bội đến cực điểm, tắt luôn máy.
Thẩm Tiên Phi vừa nấu xong bữa tối, bê từng món lên bàn ăn, thấy Tang Du buồn bực đi qua đi lại trong phòng khách, dường như chẳng vừa mắt với thứ gì, thấy gì dưới chân là lại đá, không biết sofa kia chọc giận cô thế nào mà thấy cô đấm nó túi bụi như bao cát vậy.
Cau mày, hơi nheo mắt, anh bước đến kéo cô lại, ấn ngồi xuống bàn, "Sao vậy?"
Nhắc đến chuyện đó, tâm trạng Tang Du lại tồi tệ: "Haizzz, mấy người đó đúng là kỳ quặc, sao cứ ép người ta làm cô giáo dạy võ chứ, cái gì mà lương cao, người ta có thiếu tiền đâu. Đúng là phiền phức".
Chuyện ở võ quán chỉ là cái cớ, điều khiến cô bực bội thật sự là bố mẹ đã làm tổn thương tình cảm của mình. Thôi, không nghĩ nữa, nếu cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ phát điên mất, cô cầm đũa và cơm thật nhanh.
Thẩm Tiên Phi nói vu vơ một câu: "Bây giờ em cũng biết phiền à? Vậy lúc đầu em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?"
Phiền? thì ra bây giờ anh vẫn nghĩ cô như vậy.
Cô đập đũa đánh "cách" xuống bàn, giận dữ: "Hai chuyện đó làm sao so sánh được? Họ vì muốn có tiền mới bắt em đi làm cô giáo, nhưng em theo đuổi anh là vì thích anh, thích anh vô phương cứu chữa, nếu không em thần kinh hay sao mà phải chịu đựng như vậy. Em biết em phiền phức nên mọi người đều ghét em, bây giờ em đi, được chứ?"
Giận dữ trừng mắt với anh, cô đứng dậy, hằm hằm bỏ về phòng, đóng sầm cửa lại.
Thẩm Tiên Phi biết mình không giỏi diễn đạt, vốn chỉ là một câu vô tâm nhưng không ngờ lại kích thích đúng dây thần kinh yếu đuối nhất của Tang Du.
Buông đũa xuống, anh ngồi trước bàn, thẫn thờ.
Tuyệt đối không chỉ đơn giản là chuyện võ quán ép cô làm cô giáo, với tính cách của cô, chuyện mình không thích làm mặc ai cưỡng ép cũng vô dụng, bức bách quá thì dùng nắm đấm đánh người ta một trận mà không cần biết trắng đen gì cả.
Câu cuối cùng "mọi người đều ghét em", mọi người, ngoài anh ra, còn có ai?
Anh đứng lên đến phòng cô, khẽ gõ cửa gọi: "Tang Du".
Người bên trong không trả lời, anh lại gõ cửa: "Tang Du, mở cửa".
Một lúc lâu sau, bên trong vẫn không có tiếng động, anh cau mày, căng thẳng gọi to: "Tang Du, em mở cửa ra mau, em mà không mở là anh tông cửa vào đấy".
Vẫn không động tĩnh, không do dự nữa, anh tìm chìa khóa dự bị, mở cửa.
Bên trong tối om, thoang thoảng mùi thuốc lá. Trong bóng tối, anh thấy một đốm lửa nhỏ lập lòe phía bên phải, không cần đoán cũng biết đó là gì, anh đưa tay bật đèn.
Ánh đèn sáng lóa khiến Tang Du không mở nổi mắt, cô đưa tay lên che theo phản xạ, khi mở mắt ra thì điếu thuốc trong tay đã bị giật mất. Nhìn thấy Thẩm Tiên Phi, cô nghiêng người dựa vào bộ sofa đơn, quay đi không nhìn anh.
"Em đã cam đoan không hút thuốc", nhíu mày, Thẩm Tiên Phi nhìn cô.
Tang Du ôm gối vùi đầu vào sofa, hạ giọng nói: "Xin anh đi ra đi, em muốn yên tĩnh một mình".
Vì gia đình mà Thẩm Tiên Phi chưa từng nghĩ sẽ có bạn gái khi học đại học, một lòng chỉ muốn học thật giỏi. Đối với sự theo đuổi của các cô gái, anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, lâu dần những cô gái đó đều biết khó mà rút lui, nhưng Tang Du lại là ngoại lệ. Trước kia anh từng nghĩ một cô gái nhà giàu như cô chỉ muốn vui chơi theo kiểu trẻ con, muốn kẹo ăn thì nhất định phải có được, nhưng anh đã sai. Từ chối, chỉ vì trong lòng đã dần dần có cô. Ở bên nhau rồi, anh bắt đầu hiểu, cô khác những cô gái con nhà giàu khác, sự ngạo mạn buông thả ban đầu, thực ra chỉ là kiểu tự bảo vệ của cô.
Tang Du của anh, nội tâm yếu đuối hơn ai hết, cần được bảo vệ hơn ai hết, Tang Du của anh...
Phớt lờ lệnh tiễn khách của cô, anh cúi xuống, kéo cô ngồi dậy, nửa quỳ xuống trước sofa, đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng anh: "Lúc nãy anh vô tâm... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"... Không có thật mà", Tang Du quay đi, cố tránh ánh mắt của Thẩm Tiên Phi rồi lại nhớ đến cuộc điện thoại ban chiều. Bố cô rõ ràng biết cô gọi nhưng lại bảo người phụ nữ khác gạt cô. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người cha từng yêu chiều mình, vì cãi nhau với mẹ mà ngay cả con gái cũng phớt lờ, thậm chí lừa dối cô. Cảm giác chua xót, cuối cùng không thể kiềm chế nổi, hai hàng nước mắt tuôn xuống, chảy qua gò má, thấm vào trong miệng.
Nhìn gương mặt xưa nay chưa bao giơ chịu thua đang rơi nước mắt, Thẩm Tiên Phi đưa tay đỡ lấy mặt cô, ngón tay cái tỉ mỉ lau nước mắt, khẽ nói: "Nếu là vì lời ban nãy đã làm tổn thương sự tự tôn của em, anh xin lỗi. Xin lỗi em."
"... Không liên quan đến anh" Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, Tang Du lau bừa nước mắt, nhưng nước mắt cứ không ngừng chảy ra.
"Có phải nhà em xảy ra chuyện?" Trong hiểu biết của anh, những đứa con nhà giàu đều hạnh phúc, nhưng từ khi quen Tang Du, anh nhận ra sự thực không như mình nghĩ, ngược lại anh còn hạnh phúc hơn cô nhiều, ít nhất thì anh còn có một người mẹ yêu thương và quan tâm anh.
Tang Du gật đầu, hai tay ôm mặt, nấc nghẹn: "Họ lại cãi nhau, bố không nghe điện thoại của em mà còn bảo người đàn bà bên ngoài của ông gạt em, bảo di động của ông để ở công ty... hu hu hu...".
Ôm Tang Du đang khóc thất thanh vào lòng, cảm nhận cơ thể cô run rẩy, Thẩm Tiên Phi dịu dàng vỗ lưng cô, khẽ nói: "Muốn nghe chuyện nhà anh không?'
"Ừm...", sụt sịt khóc, cô ngẩng lên, "Cả nhà anh thật sự đều ngồi tù sao?"
Khóe môi hơi nhếch lên, Thẩm Tiên Phi gật đầu, khan giọng nói: "Bố anh là con thứ ba trong nhà họ Thẩm, anh có một bác trai, một bác gái và một chú. Bác trai anh là một người thô bạo, những năm chín mươi, lúc đó cải cách mở cửa bác theo người ta là ăn cũng kiếm được nhiều tiền. Bác rất biết chăm sóc gia đình, cả nhà anh, bác gái và chú anh đều được bác chăm sóc, sống rất tốt. Người đầu tiên xảy ra chuyện là chú tư, lúc đó còn trẻ, chú yêu một người phụ nữ nhưng người đó không yêu chú, chỉ lợi dụng chú để có cơm ăn áo mặc, có lần chú bắt gặp cô ta và người đàn ông khác nằm trên giường, hắn ta bỏ chạy, chú tư cãi nhau với cô ta, nhất thời nông nổi, đâm cô ta mấy nhát. Và thế là chú tư đã giết người, khi tỉnh lại hối hận thì đã muộn, chú cắt tay tự sát không thành, bị kết án ngồi tù hai mươi năm"
Tang Du mở to mắt, nhìn Thẩm Tiên Phi, vẻ mặt tỏ ra khó tin.
Thẩm Tiên Phi đưa tay lau sạch nước mắt cho cô, khóe môi nhướn lên, nói tiếp: "Tiếp đó là bác trai anh bị bạn làm ăn chung lừa gạt cưỡm hết tiền khiến vợ chồng ông xa nhau. Bác bị đòi nợ khắp nơi trở nên cùng quẫn, mặc kệ tất cả, tìm kiếm rất lâu cuối cùng cũng tìm ra người bạn hợp tác chung đó, chém người ta trọng thương, người đó cả đời cũng chỉ có thể nằm trong bệnh viện, sống nhờ truyền dịch, bác bị kết án tù chung thân. Sau đó là bác gái anh, thực ra là bị oan, bác ấy không trộm đồ, vì tính thình thẳng thắn, bộc trực nên đã xúc phạm một vị lãnh đạo nữ, bà đó về sau trả thù bác anh, vu khống bác trộm tiền hàng vừa thu về, con trong túi bác anh cũng phát hiện ra mấy vạn tệ tiền mặt mà tài vụ bị mất, cuối cùng bị kết án tù ba năm".
Thẩm Tiên Phi kể xong, lại chìm vào bầu không khí im lặng kỳ lạ.
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Tang Du không kìm nổi, lên tiếng hỏi: "Họ ... bây giờ đều ổn chứ?".
"Chú tư cải tạo trong tù rất tốt, đã được giảm án, còn ba năm nữa là có thể ra tù. Bác trai anh vì lớn tuổi rồi, về sau mắc bệnh ung thư não, năm ngoái đã qua đời trong tù. Bác gái anh từ sau chuyện đó bị shock nặng, thần kinh bất thường, có lần làm bị thương người khác nên bị cưỡng ép vào viện tâm thần. "
"Vậy ... vụ án của bác gái anh, chẳng lẽ sau này mọi người không nghĩ sẽ lật lại sao?"
"Lật lại?", Thẩm Tiên Phi cười cay đắng, "Lật lại thì sao? Những tổn thương bác anh chịu đựng trong ba năm sẽ biến mất không tồn tại hay sao? Lẽ nào bà không phải ở viện tâm thần nữa?"
"Vậy còn bố anh?", Tang Du dè dặt hỏi, chuyện này cô rất tò mò, vì lần trước đến nhà anh, rõ ràng cô cảm nhận được Thẩm Tiên Phi và mẹ hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của ông.
Vẻ mặt tối sầm, Thẩm Tiên Phi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, lâu lắm cũng không nói gì.
"... Xin lỗi, em không nên hỏi", Tang Du dựa vào lòng anh xin lỗi, cảm nhận được lồng ngực anh đang phập phồng.
"Lúc nhỏ bố rất thương anh, trong cơ quan ông làm về cung ứng, năm tám mươi mấy, làm cung ứng thì rất khỏe, sự nghiệp khá ổn, lại thêm bác luôn chăm sóc mọi người nên điều kiện gia đỉnh rất tốt. Lúc anh lên cấp hai, ông bắt đầu theo người ta chơi cổ phiếu, có thời gian thị trường cổ phiếu tăng vùn vụt, ông kiếm được rất nhiều tiền, còn anh cũng đậu vào trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, cả nhà đều rất vui. Nhưng không lâu sau đó, cổ phiếu rớt giá trầm trọng, số tiền khó khăn lắm mới kiếm được đều phải trả lại, còn phải đền cho người ta toàn bộ số vốn tích lũy được trong nhà. Ông không cam tâm tiền nhiều như thế lại để mất nhưng trong nhà không đào đâu ra tiền, chú tư và bác trai liên tục xảy ra chuyện, ông như biến thành người khác, thấy mẹ và anh là bực bội, chưa gì đã đánh, đã mắng, tình cảm ngày xưa cũng không còn. Nếu có ngày nào ông tươi cười hòa nhã với mẹ và anh thì đó là hôm cổ phiếu tăng cao, nếu hôm nào ông thấy mẹ và anh là đánh là mắng, thì hôm ấy cổ phiếu sụt giá. Ông chơi cổ phiếu như hút ma túy, thậm chí còn vay nặng lãi, năm 97 Hồng Kông được trả lại Trung Quốc, lúc đó có lưu truyền một câu thế này "cổ phiếu Trung Quốc, ắt sẽ rớt đài", năm đó cổ phiếu xuống rất thấp, tiền ông vay nặng lãi đều thua sạch, trong nhà những thứ bán được, trả được đều đem đi cả, cuối cùng nhà cũng phải bán đi. Không lâu sau, bọn cho vay nặng lãi đến lấy nhà. Em có biết không, vì muốn trả tiền mà thậm chí ông ta còn ra tay với mẹ anh, bức mẹ anh phải bán thân để đền cho người ta, nếu không vì hôm đó anh tan học về sớm, mẹ anh có lẽ ... ", Thẩm Tiên Phi ngừng lại, nhớ đến cảnh mẹ suýt nữa bị người ta cưỡng hiếp, còn người đàn ông là cha anh, là chồng người đàn bà suýt bị cưỡng hiếp trong nhà, vì số tiền chơi cổ phiếu lại đứng ngoài canh cửa, anh cười lạnh lẽo.
Cảm nhận cơn thịnh nộ của anh, Tang Du khẽ gọi: "A Phi...".
"Anh không sao, dù gì chuyện đó cũng qua rồi", Thẩm Tiên Phi cười nhẹ, ôm chặt Tang Du, áp mặt vào tóc cô, nói tiểp, "Đêm đó mẹ đã dẫn anh trốn đi, tạm thời ở phố tây. Gian nhà mẹ con anh ở mà em thấy lần trước là do thím chủ khu nhà đó thấy hai mẹ con anh tội nghiệp nên cho thuê, nhưng chẳng ai ngờ lại sống ở đó lâu thế. Bố anh không buông tha mẹ con anh, đuổi đến tận phố tây, chen vào ở cùng, ngoài việc không từ bỏ cổ phiếu ra, ông ta còn không tha hành hạ, dằn vặt mẹ con anh. Có một hôm tâm trạng ông ta rất tốt, còn mua nhiều đồ cho mẹ con anh, đặc biệt là rất ngọt ngào với mẹ anh. Mẹ mềm lòng, đúng lúc sắp tin ông ta thì cảnh sát đến. Ông ta lợi dụng chức vụ tham ô, lấy tiền đặt hàng của khách để chơi cổ phiếu, chuyện sau đó thì em biết rồi đấy"
"Từ góc độ nào đó mà nói, hình như hai ta đều là người cô đơn...", Tang Du ôm Thẩm Tiên Phi, sau đó cô nói, "Không, không giống. Vì muốn họ chú ý mà em mới trở nên hư hỏng, nhưng về sau em nhận ra, dù em có thế nào thì trong mắt họ, một người ngoài kiếm tiền, người kia ngoài đánh mạt chược ra, thì không còn tìm thấy gì khác nữa. Anh có biết vì sao em lại thích con mèo hồng này không? Vì đó là món quà sinh nhật hai người ấy tặng em, cũng là lần cuối cùng họ dẫn em đi, như một người nhà, lúc dạo phố đã chọn đồ chơi hàng hiệu này. Chỉ tiếc là, họ mãi mãi không hiểu cái em thích không phải con mèo này, mà là cảm giác khi mua nói..."
Thẩm Tiên Phi ôm chặt Tang Du.
Bố, bác trai, bác gái, chú tư, cả gia đình họ Thẩm, đã trở thành chuyện tiếu lâm sau giờ cơm của mọi người trong thị trấn nơi họ sống. Sau khi trải bao nhiêu chuyện, anh đã quen với việc mọi người gọi anh là con trai của những tội nhân, mắng cả nhà anh là phạm nhân cải tạo, càng quen với việc bảo sau này anh cũng sẽ là phạm nhân.
Sau lần đó tính cách mẹ anh cũng thay đổi. Chỉ trong một đêm đã trở nên vô cùng thoải mái, thích trêu đùa, thực ra anh biết, sau lưng anh mẹ đã rơi biết bao nhiêu nước mắt, có điều không thể hiện ra trước mặt anh, vì bà muốn anh bước ra khỏi nơi đó, là một Thẩm Tiên Phi không bị ám ảnh bởi bóng đen của nhà họ Thẩm.
Trước kia vốn là cậu bé nghịch ngợm, dần dần tính cách của anh cũng trở nên lạnh nhạt, vào học cấp ba, ngoài học ra, anh không quan tâm bất cứ người nào khác. Người ta nói những lời khó nghe, anh cũng xem như mình bị điếc, lâu dần, họ thấy vô vị, cũng không nói nữa.
Đúng như Tang Du nói, từ một góc độ nào đó, hai người thật sự giống nhau, cuộc sống gia đình không hoàn hảo, tính cách không hoàn hảo, cô đơn như nhau.
"Anh vẫn tốt hơn em, hạnh phúc hơn em, ít ra anh có một người mẹ yêu anh, còn em, không có cha thương, chẳng có mẹ yêu".
"Tang Du..."
"Em thích mẹ anh"
"Ừ, mẹ anh cũng rất thích em". Có lẽ đó là duyên phận, trước kia cũng có rất nhiều cô gái tìm đến nhà anh nhưng anh chưa từng thấy mẹ nhiệt tình với ai bao giờ, Tang Du là người đầu tiên.
"Mỗi lần trở về ngôi nhà đó, em lại có cảm giác muốn bỏ chạy. Bây giờ đã rời khỏi nơi đó, thật tốt."
Kéo Tang Du ra khỏi lòng mình, nhìn vào đôi mắt cô, Thẩm Tiên Phi nói có vẻ nghiêm túc: "Tang Du, em có từng nghĩ rằng rồi sẽ có ngày em rời xa cha mẹ để sống tự lập không?".
"Đương nhiên là có, bây giờ chẳng phải thế sao?"
"Không, ý anh là độc lập về kinh tế. Bây giờ em vẫn ăn uống dựa vào tiền của gia đình, còn ở, chỉ là đổi chỗ khác mà thôi". Nhìn mọi thứ trong căn phòng màu hồng, mỗi một thứ đều do Tang Du mang vào, lúc bạn anh ở cùng bạn gái trong căn phòng này chẳng có gì cả, anh thu ánh mắt về. "Em chưa cảm nhận được sự vất vả khi kiếm tiến, chẳng hạn, mọi thứ trong phòng này, tất cả đều do chính tay em kiếm tiền để mua".
Đờ đẫn nhìn Thẩm Tiên Phi, Tang Du cảm thấy nghi ngại nhưng vẫn hỏi: "Ý... anh là bảo em đi làm cô giáo dạy võ?"
"Ừ", Thẩm Tiên Phi khẽ gật đầu, "Như thế tốt hơn là cái gì em cũng dùng đến tiền nhà, em rất thiếu ý thức tiết kiệm".
"Nhưng anh có biết không, nếu em không dùng thì sẽ bị đám hồ ly tinh kia lấy hết. Anh có biết tại sao mẹ em lại thích ngồi đánh mạt chược suốt ngày không? Ngoài việc bà cảm thấy cô đơn trống trải, muốn tìm chuyện gì đó để đốt thời gian ra thì bà thà thua hết tiền chứ không muốn rơi vào túi đám hồ ly tinh đó. Em cũng thế nên bao năm nay, tiều tiền của bố là chuyện duy nhất mà em và mẹ có thể làm. Anh hiểu không?".
Sững sờ nhìn Tang Du, Thẩm Tiên Phi im lặng.
Tiêu hết tiền, có lẽ bố sẽ không đi tìm người đàn bà khác nhưng bao năm nay, dù cô và mẹ tiêu xài như thế nào, mãi mãi cũng chỉ là những sợi lông đuôi của con chim phượng, vì cô và mẹ mãi mãi cũng không thể nào phá sập Tang thị được. { bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn }
Buồn rầu vùi đầu vào lòng Thẩm Tiên Phi, nghe nhịp tim của nhau, Tang Du thở dài: "Em quyết định đi dạy võ, tiền của bố... em sẽ nghĩ cách để dành'.
Mím môi, hơi mỉm cười, Thẩm Tiên Phi lặng lẽ ngắm Tang Du đang nằm trong lòng. Không phải anh muốn cô thay đổi tất cả mà hy vọng cô có thể hiểu sự vất vả trong cuộc sống, không phải mỗi người sinh ra đều ngậm thìa vàng trong miệng, đều tốt số như thế.
Im lặng một lúc, anh đề nghị: "Mai cuối tuần, công ty cho nghỉ. Tuần sau vào học rồi, anh với em đi chơi nhé".
"Ừ, ừ", Tang Du thấy băn khoăn, thực ra cô cũng không thích dạo phố lắm, không có hứng thú với những bộ trang phục đắt tiền, chứ đừng nói là mỹ phẩm. Lần nào muốn mua quần áo, cô đều mua đến mấy bộ, như vậy cô không cần phiền não ngày mai nên mặc gì. Còn dạng khô khan như chim ngố thì càng không trông mong được gì, đêm nay cô phải nghĩ kỹ xem ngày mai có thề làm gì.
Đột nhiên, một âm thanh kỳ cục vang lên giữa hai người.
Tang Du ngồi ngay ngắn lại, nhìn bụng Thẩm Tiên Phi, phá ra cười: "Anh đúng là ăn giỏi, y hệt ỉn ấy, lúc ở nhà ăn em đã phát hiện ra".
Tai đỏ lên, Thẩm Tiên Phi không nói gì, đứng phắt lên.
Tang Du mất thăng bằng, hét lên ôm chầm lấy anh, ra sức bám vào anh y hệt như một con gấu túi bám trên cây vậy. Cô không kìm được kêu lên với chim ngố: "Này, chim ngố chết tiệt, anh đứng dậy sao không nói tiếng nào hả?"
Khóe môi nhướn lên để lộ nụ cười, anh bế bổng cô lên.
Mở to mắt, Tang Du đã quên mất sự trả thù nho nhỏ cho việc cười giễu của cô, mà sửng sốt vì cử chỉ của anh, thật không dám tin chim ngố khô khan này lại có thể làm hành động như vậy.
Bế Tang Du ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống trước bàn ăn, anh dịu dàng nói: "Anh đi hâm lại thức ăn".
Cô vội nói: "Đừng hâm nữa, giờ là mùa hè, nguội thì ăn dễ chịu hơn."
Cầm đũa lên, mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng ăn cơm, còn ngại ngùng lén nhìn anh gắp thức ăn, anh thì vùi đầu vào ăn cơm, không dám nhìn cô.
Mùa hè ấy, là mùa hè hạnh phúc nhất từ trướcđến nay của cô, tiếc là hai hôm sau đã vào học, nếu cả đời này được ở cạnh chim ngố như vậy thì hay biết mấy.

Không thể quên em - Chương 26

Chương 26 - Nụ hôn đầu vụng về

"Em làm gì thế? Không khỏe sao?" Thẩm Tiên Phi vừa về nhà, thấy tĩnh lặng như tờ thì bất giác nghi ngại. Hai hôm trước Tang Du đều ngồi trong phòng khách xem ti vi, đợi anh về, hôm nay lại không thấy bóng cô đâu, mà lúc nãy trong hành lang anh còn nhặt được đôi dép lê của cô, tưởng cô xảy ra chuyện nên vội vàng vào nhà, nhưng cuối cùng lại thấy cô đờ đẫn, bần thần nằm trên giường.
Ngồi bên mép giường, mu bàn tay khẽ đặt trên trán cô, anh hỏi khẽ, "Không sốt. Có phải em thấy không khỏe chỗ nào à? ".
Tang Du vốn đang muốn giả vờ ngủ, trong tích tắc khi Thẩm Tiên Phi khẽ chạm vào trán cô, hơi ấm đó khiến tim cô hẫng đi một nhịp, cô cắn môi, từ từ ngồi dậy, đối diện với anh, nhìn anh chăm chú.

Không thể quên em - Chương 25

Chương 25 - Quan hệ nam nữ bất bình thường

Sau khi nhận được thông báo của Hoàng Đình, ba ngày sau, Thẩm Tiên Phi đã phải đến đó thực tập, sớm cảm nhận cuộc sống của người đi làm, nhưng cũng vì thế mà công việc gia sư bắt buộc phải gác lại, điếu đó khiến anh khá đau đầu.
Tang Du rảnh rỗi cả ngày thấy anh buồn bã như thế thì đề nghị được làm gia sư thay anh.
Anh lại tỏ ra khinh thường, sau đó nhắc đến chuyện "hễ gặp đề không biết làm thì chọn C" của cô, khiến cô bị shock nặng, cũng may là cô dựa vào bản lĩnh của mình để thi đậu vào đại học H.
Hiệu quả làm việc của Tang Du xưa nay rất cao, từ sau khi xác định quan hệ yêu đương với Thẩm Tiên Phi, ngay hôm sau cô đã nhờ người mang đến một bộ sofa đôi, đào thải bộ sofa đơn trước kia, lúc này cô đang nằm thoải mái trên đó mà ăn nho, miệng lúng búng nói: "Trung quốc có nền giáo dục thi cử, cho dù bằng cách nào thì cứ thi đậu đại học là được. Vào được trường rồi, ai quan tâm anh học bằng cách gì. Đồng chí Tiểu Bình đã nói, cho dù là mèo trắng hay mèo đen, hễ bắt được chuột là mèo giỏi".

Không thể quên em - Chương 24

Chương 24 - Thôi thì anh theo em đi

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng đứng bất động, để nghiên cứu nên ăn gì.
Cuối cùng, hai người đồng thanh nói: "Mì thịt bát lớn Vương Ký'.
Đã thỏa thuận xong, mặc kệ Tang Du có muốn hay không, Thẩm Tiên Phi đưa cô chen lên một chiếc xe bus chạy đến quán mì đó ở trung tâm thành phố. Xuống xe rồi còn phải đi qua một ngõ nhỏ tối ôm nữa.
Con ngõ nhỏ vắng vẻ này, đèn đường hai bên cũ hỏng, vàng vọt mờ nhòa, kêu lách tách liên tục.
Sánh vai Thẩm Tiên Phi, Tang Du cứ cúi đầu mải miết đi, khi nghe thấy âm thanh "ầm ầm", cô ngẩng lên, trong luồng ánh sáng chói mắt, chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị Thẩm Tiên Phi kéo phắt sang một bên, loạng choạng, ngã nhào vào lòng anh.

Không thể quên em - Chương 23

Chương 23 - Mùi vị không quên được

Hai người gọi xe đến đường BW, từ đầu giường đến cuối đường đèn đuốc rực rỡ, cả con phố tràn ngập mọi hoạt động nhân sinh và phù hoa của thế gian. Ở đây, lúc nào cũng tặng cho bạn chút bất ngờ khi bạn thấy lạc lõng và hụt hẫng nhất.
Trước cửa quán Không Quên Được có một dãy bán thịt dê xiên nướng, ngửi mùi hấp dẫn ấy, Tang Du quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi, hỏi: "Ăn không?"
"Bẩn!", ngắn gọn vắn tắt.
"Ừm, ông chủ cho tôi mười xiên", Tang Du mấp máy môi với Thẩm Tiên Phi, "Trả tiền!".

Không thể quên em - Chương 22

Chương 22 - Thiên thần và kẻ tâm thần

Tăng Tử Ngạo là kẻ sành sỏi, nói khó nghe hơn là một cao thủ tình trường.
Mùng bảy, anh bị Tang Du lôi ra ngoài, tư vấn xem phải mua quà gì. Anh tỏ ra gian manh, chọn cho Tang Du một bộ quần áo lót cặp đôi, kết quả là bị Tang Du đánh cho một trận tơi bời, cuối cùng phải đưa Tang Du vào cửa hàng bán nến thơm.
Nhìn những lọ nến xin đẹp thơm nồng, Tang Du thắc mắc "Thứ này để làm gì, có ăn được đâu".
"Tang Du, cậu là con gái à? Nến là để thắp, ai cho cậu ăn?", Tăng Tử Ngạo cau mày, chê bai cô.
"Bữa tối thắp nến?"

Không thể quên em - Chương 21

Chương 21 - Đợi cửa

Ra khỏi Hoàng Đình, Tang Du suy nghĩ xem phải đi đâu, để theo đuổi Thẩm Tiên Phi, cô đã giam mình trong căn nhà đó lâu quá rồi, ngoài chơi game ra thì không còn việc gì để làm. Mà bây giờ lại đang mùa hè nóng nực nên cô càng lười, hơn nửa tháng nay, hình như cô đã mập hẳn.
Lôi di động ra, cô bấm số, lát sau đã nghe thấy một giọng nói uể oải vang lên: "Nếu cậu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì xin cúp máy luôn đi".
"Tăng Tử Ngạo, bây giờ tôi đang buồn chán, đến Chính Đạo luyện tập với tôi đi. Lâu quá không đánh cậu, tay chân ngứa ngáy hết đây này." Lâu quá không vận động, đúng là thấy ngứa ngấy thật.
Bên kia, Tăng Tử Ngạo rủa một tiếng: "Tối qua tôi chơi đến sáng sớm mới về, cậu không thể cho tôi ngủ thêm một tí à, ngủ không đủ sẽ chết người đấy".

Không thể quên em - Chương 20

Chương 20 - Bản thiết kế hoàn hảo

Mùa hạ nóng nực rất dễ bị bóng đè, Tang Du bật dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ban nãy cô nằm mơ một giấc mơ đáng sợ, bố mẹ cô không cần cô nữa.
Cũng may đó chỉ là một giấc mơ.
Nhìn chiếc gối Hello Kitty, cô chau mày, cô về phòng ngủ từ khi nào vậy? Sao cô không có ấn tượng gì cả?
Vén tóc ra sau tai, cô nhảy xuống giường, ra khỏi phòng, định đi đánh răng rửa mặt.
Lúc đi ngang qua phòng Thẩm Tiên Phi, cô liếc nhìn vào trong theo thói quen, hình như không thấy ai cả.
Cả đêm không về?

Không thể quên em - Chương 19

Chương 19 - Nụ hôn kịch liệt

Từ khi Thẩm Tiên Phi không cho Tang Du nhờ người mang quần áo và dọn dẹp vệ sinh, dần dần, Tang Du phát giác ra hình như anh đã phần nào thay đổi suy nghĩ về cô, thỉnh thoảng cũng nói đôi ba câu, tuy không nhiều nhưng cũng không còn lạnh như băng giống như trước kia.
Quần áo sạch má Ngô mang đến đều đã mặc hết, cô đành ôm tất cả vào phòng vệ sinh, xả đầy nước vào chiếc chậu to mới mua, ném quần áo vào trong rồi túm lấy gói bột giặt bên cạnh đổ vào.
Trong tiềm thức vốn dĩ Tang Du chưa bao giơ nghĩ đến khả năng mình sẽ tự giặt quần áo, nhưng cứ nhớ đến lời hứa của mình, quyết định sống tự lập thì không thể như trước kia được. Cô cứ rầu rĩ tại sao hai hôm trước không đi mua máy giặt, bây giờ thì phải đau khổ giặt cả đống quần áo thế này.

Không thể quên em - Chương 18

Chương 18 - Sống chung có điều kiện

Lại hơn một tháng trôi qua thật nhanh, mấy hôm nữa là đến kỳ nghỉ hè.
Thẩm Tiên Phi ngoài nhận làm gia sư cho hai gia đình ra, còn vẽ thiết kế để kiếm thêm tiền, mà quy định giờ giấc đóng cửa trường đối với anh quả không thuận tiện chút nào, anh vẫn chọn thuê phòng trọ ở ngoài cùng với bạn học trung học.
Ở lối đi cầu thang, một đôi nam nữ có vẻ là sinh viên đang dựa vào góc tường, hôn nhau đắm đuối.
Nhả một hơi khói thuốc, Tang Du nhìn đồng hồ, đã năm phút nữa qua đi, hai người đó vẫn ôm nhau gặm cắn. Cuối cùng cô không chịu nổi hai người quá sến đó, nóng nảy lôi di động ra, đổi sang nhạc chuông báo thức chói tai nhất, cuối cùng hai người trong góc tường đã có phản ứng, buông nhau ra nhanh như điện giật.

Không thể quên em - Chương 17

Chương 17 - Ý trời giữ người

"Á..." Tang Du lại đập mạnh lên bắp chân, đánh chết một con muỗi vằn.
Từ khi Thẩm Tiên Phi đóng cửa vào nhà, cô đã đi qua đi lại suốt trong khu nhà này, một là để tránh bọn muỗi đáng ghét, hai là suy nghĩ xem mình có nên gõ cửa không.
Thẩm Tiên Phi không thèm nhìn cô một cái mà đóng cửa luôn, thái độ từ chối người khác như thế khiến cô hụt hẫng vô cùng, trái tim như bị trói bởi một sợi dây, vì sự lạnh nhạt vô tình của anh mà nó thít càng chặt hơn, buồn rầu không tả xiết.
Khi biết cha anh tự sát, cô đã đi hỏi thăm, vì cha anh không chịu nổi cuộc sống đau khổ, dằn vặt trong tù nên đã chọn con đường tự sát.
Thực ra mục đích cô đến đây cũng chỉ muốn xem anh có ổn hay không thôi.

Không thể quên em - Chương 16

Chương 16 - Nhìn trộm

Trong trường đại học H, tin Tăng Tử Ngạo theo đuổi Tang Du bay đầy trời, thực ra chân tướng sự việc thì chỉ mỗi Tang Du biết.
Tăng Tử Ngạo biết cô theo đuổi Thẩm Tiên Phi không thành, suốt ngày rầu rĩ ai oán thì để giúp cô níu kéo lại chút tôn nghiêm cuối cùng và cả da mặt ỏng đến nổi không thể mỏng hơn. Anh quyết định hy sinh cái tôi nhỏ để toại nguyện cho cái tôi to, khiến hình tượng quang vinh của Tang Du trong trường mãi mãi trường tồn, tạm thời làm "sứ giả hộ hoa" cho đến khi chân mệnh thiên tử của cô xuất hiện.
Tang Du vốn không muốn thế, nhưng Tăng Tử Ngạo lại không buông tha. Chỉ cần Tang Du xuất hiện ở những nơi ngoài ký túc xá nữ, thì cây cột điện mọc ngay cạnh cô chắc chắn là anh.

Không thể quên em - Chương 15

Chương 15 - Sự mờ ám “lạc hồn”

Khẽ cử động cơ thể cứng đờ, đầu đau nhức vì rượu khiến Tang Du phải đưa lên sờ trán, sau đó cố ấn mạnh vào huyệt thái dương.
Từ từ mở mắt ra, cô nhìn ngọn đèn treo pha lê xa lạ nhưng vô cùng tinh tế trên đỉnh đầu, đờ đẫn phải đến hơn một phút.
Đột nhiên, cô ngồi bật dậy, liếc nhìn chiếc chăn mùa hè màu thẫm rơi xuống đất, sau đó lại nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, đầy ắp mùi đàn ông ấy, cuối cùng nhìn chằm chằm vào bộ quần áo ngủ không tay màu hồng trên người, hình mèo Hello Kitty trước ngực khiến cô muốn nổi da gà.
Hơi lạnh từ máy điều hòa giữa phòng khá mát, bao trùm lấy cô từ đầu đến chân.
Cô lại học người ta làm trò 419 (*)
(*) 419: for one night, tình một đêm

Không thể quên em - Chương 14

Chương 14 - “Tam đại pháp bảo” để chinh phục thế giới

Seven Club, một nơi rất tốt để dùng rượu tưới đẫm ký ức tuổi thanh xuân của bạn, pha trộn cả phong cách hoài cổ và trào lưu thời thượng, giống như một tấm banner đang bay phấp phới trong lòng những kẻ thích vào bar.
Bước vào sảnh quán bar kiểu Trung Quốc phục cổ, âm nhạc man mác lòng người rất hợp với không khí, sàn nhảy nhỏ toàn là người, ai nấy đều uốn éo cơ thể điên cuồng. bên quầy bar đang có một "bóng lửa chuyển động", đó chính là bartender đang trổ tài.
Nơi được mọi người thích nhất ở Seven chính là ở lầu hai, đứng trên ban công có thể nghe thấy điều gì đó đặc biệt, nhưng không phải là thứ âm thanh ồn ào.
Tang Du lên thẳng "Tịnh bar" trên lầu hai.

Không thể quên em - Chương 13

Chương 13 - Sự khiêu khích của hồ ly tinh

"Tang Du! Tang Du! Cô dựa vào đâu mà giáng chức tôi, trừ lương của tôi...", Vu Giai gào thét, lao vào văn phòng tổng giám đốc.
Trước khi Vu Giai lọt vào văn phòng của Tang Du, Viên Nhuận Chi đã ngăn được cô ta trước cánh cửa tượng trưng cho quyền lực tối cao của Tang thị:"Xin lỗi, phó tổng Vu, tổng giám đốc Tang đã dặn không cho bất kỳ ai làm phiền chị ấy".
"Viên Nhuận Chi, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là cút ra cho tôi". Móng tay dài nhọn của Vu Giai bấm sâu vào phần da lộ ra ngoài chiếc áo pull của Viên Nhuận Chi, "Tôi phải gặp cô ta".
Đau khổ, nhăn nhó, Viên Nhuận Chi lặp lại:"Xin lỗi, phó tổng Vu, tổng giám đốc Tang đã dặn không cho bất kỳ ai làm phiền chị ấy".

Không thể quên em - Chương 12

Chương 12 - I am sorry

Ngồi trước bàn làm việc, Thẩm Tiên Phi ngẩn ngơ nhìn đống tài liệu chồng chất trên bàn. Anh đã ngồi thẩn thờ như thế cả buổi sang, mà những thứ bày ra trước mặt đều là tư liệu về Tang thị, thư ký Cao ra vào mấy lần, những giấy tờ được mang vào đều bị anh ném lên góc bàn.
Tang thị, Tang Du...
Những gì hôm đó nghe thấy trong phòng khám của A Mục, anh làm gia sư, làm thêm hôm Giáng Sinh, bao gồm việc làm thường ngày, toàn bộ y hệt lúc anh học đại học. Nhưng trong ký ức, anh thật sự không nhớ ra cô gái tên Tang Du ấy, sao cô lại biết rõ ràng như thế, thậm chí còn nhắc đến quần lót con ỉn đó...

Không thể quên em - Chương 11

Chương 11 - Thất tình giống như cơn đau bụng kinh của phụ nữ

"Ui da...", Tang Du vừa nghiến răng kêu khẽ, vừa cố gắng 'chiến đấu' trong toilet.
Mấy hôm nay để đi đứng kiểu thục, ngày nào cô cũng mặc váy, đôi chân đáng thương chỉ mang mỗi đôi tất lụa mỏng, gío lạnh xuyên qua khiến cô như nhành liễu yếu ớt đón gío vậy.
Cần phong độ không cần nhiệt độ, lần này thì báo ứng đến rồi.
Đây đã là lần thứ tư bị tiêu chảy trong ngày hôm nay, ngoài hai chân đang run lẩy bẩy ra, cô còn có dấu hiệu bị cảm nhẹ.
Chầm chậm đứng lên, hai chân tê vì ngồi quá lâu nên cô hít mọt hơi thật sâu:"Ôi...".

Không thể quên em - Chương 10

Chương 10 - Thục nữ nhanh chóng hình thành

Đến trung tâm thương mại, ngoài những món quà tặng cho bọn Tư Tư ra, Tang Du tặng toàn bộ quần áo có dáng vẻ trung tính trong hai túi đồ cho hai cô tiếp tân đã giúp mình trông đồ lúc nãy.
Đêm Giáng Sinh, khu trung tâm thương mại và các cửa hàng đều kinh doanh suốt hai mươi tư giờ, bây giờ vẫn chưa đền mười hai giờ khuya, cô lao lên lầu hai là khu bán trang phục cho các thục nữ, nhìn quanh một lúc, chỉ toàn thấy màu đỏ hồng và hồng phấn.
Không lãng phí nhiều thời gian, cô liếc mắt nhìn, thấy một nhãn hiệu mang tên "Phòng thục nữ", OK, chọn nó vậy! Cô tiến đến nói với cô gái bán hàng:"Nhìn dáng người tôi, giúp tôi chọn một bộ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới'.

Không thể quên em - Chương 9

Chương 9 - Sự cảm động của món mì thịt bát lớn 1


1. Nguyên văn: là thịt heo phơi khô giống thịt xông khói, chủ yếu là thịt lưng xắt lát mỏng, phơi khô rồi nấu với mì.
Tang Du bỗng thấy căng thẳng lạ lùng, cứ lẽo đẽo theo sai Thẩm Tiên Phi, không biết qua bao nhiêu con đường, cuối cùng anh dừng lại trước cửa một quán ăn có tên "Mì thịt bát lớn Vương Ký".
Nhìn Thẩm Tiên Phi bước vào quán mì xộc xệch ấy, Tang Du cau mày, cũng mặt dày theo vào trong.
Quán ăn rất đông khách, tuy đã hơn chín giờ những vẫn còn rất nhiều người vào ăn mì. Xem ra trong một ngày như hôm nay, người không ăn phần ăn tình nhân không chỉ có mình cô.
"Ông chủ, cho một bát mì thịt lớn", Thẩm Tiên Phi gọi ông chủ đang tất bật.
"Có ngay, một lát sẽ mang lên. Một bát mì thịt lớn", ông chủ đáp lại.

Không thể quên em - Chương 8

Chương 8 - Đêm Bình An bi thảm


Thời gian như tên bay, đếm đi đếm lại thì "kế hoạch truy bắt chim" của Tang Du đã thực thi hơn một tháng, hoàn toàn không có tiến triển.
Sau khi lớp pháp luật kết thúc, đã ba ngày rồi cô không thấy Thẩm Tiên Phi đâu, hỏi các bạn cùng phòng anh thì đều nhất loạt nói là không biết. Bỗng nhiên trong lòng có một cảm xúc rất lạ, cô lại thấy hơi nhớ anh, có câu nói thế nào nhỉ, một ngày không gặp như xa cách ba thu!
Hôm nay là hai mươi tư tháng mười hai, đêm Bình An, trong trường đâu đâu cũng thấy những cặp tình nhân tay trong tay, ngay cả ba cô yêu nữ trong phòng cũng ăn diện thật đẹp để ra ngoài dạo phố với bạn trai, những bạn khác trong lớp cho dù không có người yêu cũng cặp kè từng nhóm với nhau đi chơi hết. Thường ngày ngoài mối quan hệ khá tốt với ba yêu nữ cùng phòng ra, Tang Du và các bạn khác cũng chỉ có thể xem là ngoại giao cho có, thậm chí có bạn còn không nhớ nổi tên.

Không thể quên em - Chương 7

Chương 7 - Pháp luật là một dạng nghệ thuật của cuộc sống


Tục ngữ nói đúng, nam theo đuổi nữ, cách cả ngọn núi, nữ theo đuổi nam, chỉ cách một lớp sa.
Chẳng qua chỉ là một lớp vải thôi, đối với Tang Du mà nói thì cách trực tiếp nhất là xé hết. Sau khi đã hạ quyết tâm, cô bắt đầu dùng các cách mà những tên con trai ve vãn mình đã dùng để áp dụng với Thẩm Tiên Phi.
Mỗi ngày một thú nhồi bông Hello Kitty được đưa đến phòng 406, mỗi một con Hello Kitty đều được thắt một dải ruy băng màu hồng, trên dải ruy băng đó đều viết một dòng: "Chết không thay đổi".
Liên tiếp trong một tuần đã tặng bảy con Hello Kitty, đồng thời không con nào giống con nào, Thẩm Tiên Phi chẳng thèm liếc mắt đến một cái.

Không thể quên em - Chương 6

Chương 6 - Ngôi nhà từ tội vs ngôi nhà ly hôn


Giải quyết xong đám ve vãn kia,cuối cùng Tang Du cũng rảnh rỗi hơn.
Hôm ấy đã là ngày mười một tháng mười một, Lễ Độc Thân mỗi năm một lần, đám con trai trong ký túc xá cứ cách mấy giây lại tru lên những tiếng sói tương tư.
"A Phi ơi, dưới lầu, Bá Vương Hoa của HK518 tìm cậu kìa". Một cậu trai cao to da ngăm đen, đứng trước cửa phòng 406 cười khoe hàm răng trắng, vẻ mặt mờ ám, nhướn mắt ra hiệu với đám anh em trong phòng.
Bỗng nhiên, cả phòng ky túc nam 406 bừng bừng sức sống.
"A, a..."
"Có gì mà phải kêu, ai cũng biết A Phi rất đào hoa, ngày nào cũng có nữ sinh đến tìm."

Không thể quên em - Chương 5

Chương 5 - HK518 – Hồng Kông ta phải giàu


"Cái này, cái này, cái này nữa, đổi hết cho tôi", Tang Du chỉ chiếc giường trước mặt, dặn dò với người giúp việc sau lưng. Còn mình thì khoanh tay ngồi trên ghế, nhìn người giúp việc đổi hết drap trải giường, chăn nệm... của trường thành bộ Hello Kitty mà cô vừa mới mua.
Lúc vừa đặt chân vào phòng ký túc 518 cho bốn người ở, hàng lông mày của Tang Du bất giác nhíu chặt lại, trực giác phản ánh rẳng: phòng nhỏ, người đông.
Ký túc X18 là khu ký túc có số người mỗi tầng đông nhất và đặc biệt nhất, cũng là nơi ở của sinh viên của đủ mọi chuyên ngành và mọi khoa.

Không thể quên em - Chương 4

Chương 4 - Quyết tâm thi vào đại học H


Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại một tháng nữa đã bay "vèo"
Sắp thi đại học, mọi người đều có gắng làm những đề thi thử, đến nỗi giờ nghỉ giải lao rồi mà trong lớp vẫn yên ắng như tờ, cảm giác như vẫn đang trong giờ học.điều duy nhất trái nguợc hoàn toàn với khung cảnh hài hòa ấy chính là Tang Du đang ngồi cạnh cửa sổ, từ lúc đi học đến giờ vẫn ngủ, gần như không có ý định tỉnh dậy, khóe miệng đang chảy một dòng dịch thể trong suốt.
Chu Tiên Tiên ngồi trước mặt cô làm bài mãi cũng thấy khó chịu, bèn quay xuống vỗ nhẹ cô, khẽ gọi:"Chị Du, em có chuyện này muốn nói với chị".

Không thể quên em - Chương 3

Chương 3 - Tần suất gặp nhau cao bao nhiêu


Nhất Trung là trường học có chất lượng dạy học tốt nhất tỷ lệ tốt nghiệp cao nhất thành phố N, thường thì vào đựơc Nhất Trung đều là những học sinh xuất sắc và ngoan hiền, nhưng chỉ riêng cô nàng ngỗ nghịch Tang Du lại khiến giáo viên và học sinh cả trường đều đau đầu, gần như không ngày nào là không đánh nhau, gây chuyện thị phi, thậm chí còn cướp tiền của các nữ sinh, cướp thuốc lá của các nam sinh.
Năm lớp mười một, giáo viên chủ nhiệm mới được điều đến không bao lâu, vì chướng mắt với việc Tang Du ngủ gật trong lớp, hút thuốc sau khi tan học, quấy rối các học sinh khác nên trước mặt cả lớp đã phê bình Tang Du một trận, đồng thời phạt cô đứng ngoài cửa. Nhưng cuối cùng cô lại bị Tang Du đấm cho một cú chảy cả máu mũi, ngã gục xuống đất.

Không thể quên em - Chương 2

Chương 2 - Bệnh tâm lý không thể hiểu được


Đau đầu quá!

Tang Du đưa tay phải lên xoa xoa gáy, ở đó bị sưng to, cô ngồi bật dậy, lúc đó mới nhớ ra hình như cô bị xe đâm phải, sau đó đã ở đây. Chân vừa chạm đất, mắt cá chân trái đã dội lên cảm giác đau buốt, cô định thần nhìn kỹ lại, chỗ đó cũng sưng vù.

A, không biết cái tên chết tiệt nào đã đâm phải cô, hại cô nằm ở đây, lỡ mất thời gian khám bệnh.
Cho dù phải xới tung cả đất lên, cô cũng phải lôi hắn ra cho bằng được.

Không thể quên em - Hoa Thanh Thần - Chương 1

Tóm tắt nội dung:
"Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước chân, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi về phía em nốt chín trăm chín mươi chín bước còn lại..."

Tang Du là một cô nữ sinh xinh đẹp, nhà giàu, giỏi võ, nhưng vì thiếu thốn tình thân gia đình nên cô rất nổi loạn, thường xuyên đánh nhau, quậy phá... làm đau đầu thầy cô. Thẩm Tiên Phi ngược lại, anh là một chàng trai nhà nghèo nhưng học rất giỏi, tính cách trầm tĩnh, lạnh nhạt, luôn tránh xa "con gái" và "yêu đương".

Nếu không vì Thẩm Tiên Phi đã 2 lần cản trở "chuyện tốt" của Tang Du, thì oan gia đã không gặp nhau, Tang Du đã không lên kế hoạch "bắt chim", và Thẩm Tiên Phi cũng không phải vắt óc nghĩ cách trốn tránh cô...

Chuyện tình của cá – chim bắt đầu... Không hề suôn sẻ, cũng không hề lãng mạn... Và còn kéo dài mãi những năm về sau, để lại khúc mắc và nỗi đau khôn nguôi trong lòng Tang Du. Buồn thay, Thẩm Tiên Phi không hề biết điều đó...

Đôi trai tài – gái sắc này liệu có đến được với nhau?
Không thể quên em