26 thg 7, 2014

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6 (X)


Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 10: 100 Question

Kết hôn cũng kết hôn rồi, đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản cũng đi rồi, có em bé cũng có rồi, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của gia đình coi như cũng đã tạm ổn. Bây giờ, thể theo yêu cầu của mọi người, sẽ giải đáp một số vấn đề mà mọi người luôn muốn biết.

Người chủ trì kiêm phỏng vấn: Tâm Tâm

Đối tượng phỏng vấn: Diệp Tử, Nha đầu

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6 (IX)


Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 9: Trở lại chốn xưa
Action 1

Ráng chiều ở nhà trọ lưu học sinh của trường đại học Osaka bao trùm lên tất cả quang cảnh bằng một dải ánh sáng nối tiếp nhau, cho cảm giác như được quay về những ngày xa xưa càng mạnh mẽ, giống như một hiện vật lịch sử lâu đời. Thế nhưng nhà trọ vẫn vô cùng sạch sẽ, tay vịn của cầu thang cũng không bám một chút bụi, trên dãy hành lang vẫn không có rác.

Trước văn phòng làm việc của nhà trọ vẫn có một hàng cây xương rồng được sắp xếp rất chỉnh tề, một màu xanh biếc, điều này nói lên thói quen của dì Yamaguchi vẫn không thay đổi.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6 (VIII)


Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 8: Tuần trăng mật

Action 1

Căn nhà ấm áp, bên ngoài cửa sổ sát đất là những bông hoa cuối thu đang bao phủ khắp nơi.

Tham mưu Diệp thong thả ngồi trên sofa, trên người anh là một bộ quần áo giản dị màu xám mặc ở nhà, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau, anh đang chăm chú xem tin tức quân sự trong TV.

Diệp phu nhân cuộn mình nằm trên sofa cạnh bên cửa sổ sát đất xem tạp chí, thỉnh thoảng cô cầm ly cà phê bằng thủy tinh trên bàn uống một ngụm, vị đắng chảy qua đầu lưỡi lại trở thành một mùi vị thơm ngát đậm đà.

Cô và anh cùng ngồi cạnh nhau, cả hai không nói với nhau câu gì, nhưng đó cũng là một thứ hạnh phúc ngọt ngào.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6 (VII)


Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 7: Quân đội


Action 1

Chưa đến mười phút, một anh quân nhân có phong thái nổi bật đội nắng chói chang giữa trưa vội vã chạy đến, nhìn qua quân hàm thì chắc chắn rằng anh chàng này là thượng úy, cấp bậc không thấp, nhưng khi đứng trước mặt Bạc Băng lại có chút biểu hiện mất tự nhiên, hô hấp còn chưa bình ổn, thì đã vội vàng nói: “Chị dâu, chào chị! Em là Chỉ huy Trương Dương, tham mưu trưởng hiện nay đang ở căn cứ, em vừa dùng điện thoại nội tuyến thông báo với anh ấy, tham mưu trưởng nói rằng sẽ lập tức quay lại, bảo chị trước tiên cứ ở lại quân khu chờ anh ấy.”

Tiểu Băng cảm kích nở nụ cười: “Thật cám ơn, làm phiền cậu rồi.”

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6 (VI)

Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 6: Thăm người thân
Action 1

Cuộc sống vợ chồng hợp pháp trải qua chỉ mới hai ngày, hoàn toàn giống với quy luật vợ chồng mới cưới gắn bó như keo sơn, hầu như lúc nào anh và cô cũng thân mật đến mức chạm vành tai lồng tóc mai.

Trong nhà hàng Tây Âu thanh lịch, ngoài rượu sake và ánh nến lãng mạn, còn có tiếng đàn violon du dương vang lên, tham mưu Diệp cầm lấy bàn tay của Diệp phu nhân, anh lồng một vật mát lạnh vào ngón tay áp út của cô.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6 (V)


Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 5: Tân hôn

Action 1

Hành lang trắng toát, ngọn đèn trắng toát, khiến từng chi tiết nhỏ nhất trong không gian đều hiện ra không thể che dấu được.

Ấn Chung Thiêm đang hoảng loạn hỏi thăm bác sĩ Trần, anh ấy không còn vẻ trầm ổn của thường ngày, cũng hoàn toàn mất đi sự mạch lạc trong lời nói, cũng giống như tất cả các người nhà của bệnh nhân khác, lại càng giống như một đứa trẻ bất lực trở nên hoảng loạn, hy vọng một ai đó có thể cho anh ấy một câu trả lời xác đáng.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyên 6 (IV)


Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 4: Động phòng (II)

Action 1

Cuối cùng cô cũng là của anh.

Anh không cần lo lắng cấp trên phản đối; không cần lo lắng Dụ Nhân vạch trần những lời nói dối tỉ mỉ của anh; cũng không cần lo lắng về việc anh phải trông giữ cô vì sợ cô nản lòng chờ đợi mà ngã vào vòng tay của người khác; lại càng không phải lo lắng cô sẽ trao trái tim mình cho một người đàn ông khác…

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6 (III)


Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 3: Động Phòng (I)

Action 1

Trên đường trở về, thỉnh thoảng bạn bác sĩ nào đó vừa mới nhận chức Diệp phu nhân lại lấy tờ giấy màu đỏ ra xem, khi thì cau mày, khi thì vẻ mặt đầy lo âu. Tuy nhiên điều này lại khiến cho lòng tự tôn của bạn phu quân họ Diệp – người luôn tự nhận mình là tuổi trẻ có tương lai đầy hứa hẹn bị giảm xuống đến tám phần.

“Thế nào? Hối hận à? Có hối hận cũng đã muộn rồi.” Diệp Chính Thần nói bằng chất giọng mỉa mai.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6 (II)


Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 2: Kết hôn
Action 1

Sau khi trải qua cơn kích tình mãnh liệt trong phòng ngủ, mùi hương thơm mát của anh như một tấm lưới mềm mại bao trùm cả bầu không khí. Một lớp mồ hôi mỏng chưa khô bao phủ trên toàn thân thể.

Anh nằm trên người cô, do cơ thể vì quá hưng phấn nên trán anh nhăn lại, hơi thở phả vào môi cô cũng vì vận động kịch liệt mà trở nên dồn dập. Những giọt mồ hôi làm ướt đẫm trán anh, một giọt mồ hôi rơi xuống mắt cô giống như ảo mộng óng ánh.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 6

Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Diệp Chính Thần

Phần 1: Cầu hôn
Action 1

Sau ngày trải qua đêm kích tình kịch liệt nhất ở đảo Tần Hoàng ấy, bạn tham mưu trưởng nào đó cuối cùng vẫn chưa chịu xuất hiện ngay đến điện thoại cũng không buồn gọi.

Có lẽ là sau khi trở lại quân đội, suốt ngày bận rộn với những đợt diễn tập quân sự nên anh không có thời gian rỗi để chú ý đến bất kì chuyện gì. Bạn bác sĩ nào đó bất giác thở dài rồi tiếp tục công việc của mình.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 5 (IV)


Ngoại truyện 5: Cảnh đêm

Phần 4: Cảnh đêm (18+)

Diệp Chính Thần nắm tay Bạc Băng bước ra khỏi ban công, thì đúng lúc màn biểu diễn thoát y cũng chấm dứt, ngọn đèn màu hoa hồng vụt sáng cùng với dòng nhạc chậm rãi vang lên, trong sàn nhảy, mọi người đều trở về chỗ ngồi của mình, sàn nhảy được tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Ngoại trừ Trịnh Vỹ, vài người bạn khác của Diệp Chính Thần cũng có tửu lượng khá cao. Cao nhất là anh Ngũ, ngay cả ngồi anh ấy cũng không ngồi vững, suýt chút nữa cả người đã ngã từ trên sofa xuống. Nhưng khi vừa thấy Diệp Chính Thần trở lại, anh Ngũ lại giơ cao ly rượu đứng lên.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 5 (III)


Ngoại truyện 5: Cảnh đêm

Phần 3: Trên ban công

Diệp Chính Thần -- con người này lần đầu tiên khi vừa gặp mặt đã mang lại cho Bạc Băng một ấn tượng sâu sắc là một công tử đào hoa. Nhưng hóa ra, trên vai anh lại mang một nỗi đau khổ không thể nói thành lời.

Bạc Băng ngẩng nhìn bầu trời, những ngôi sao trước mắt cô trở nên hỗn độn.

Trịnh Vỹ hỏi cô: “Cậu ấy luôn luôn là người đàn ông biết kiềm chế, rốt cuộc là em đã dùng phương pháp gì để cái được gọi là lý trí và kiềm chế trong cậu ấy đều bay lên chín tầng mây?”

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 5 (II)


Ngoại truyện 5: Cảnh đêm

Phần 2: Chìm vào ký ức

“Thực sự không phải anh ấy sao?” Bởi vì chờ mong câu trả lời, tay Bạc Băng bất giác nắm chặt trên hàng rào chắn, nắm thật chặt.

“Là anh bảo người khác bắt vị hôn phu của em… Thẻ phòng tổng thống ở khách sạn Quốc Tế cũng là anh bảo người khác đưa cho em.”

“Anh?!”

“Khi Diệp thiếu gia về nước, thấy em đang ở cửa hàng áo cưới… Em có biết cậu ấy có phản ứng như thế nào không?”

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 5


Ngoại truyện 5: Cảnh đêm

Phần 1: Khi yêu

Sáng sớm, sau khi bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho Diệp Chính Thần xong, thông báo cho anh biết là anh đã có thể làm thủ tục xuất viện.

Lúc này ngay cả một giây Diệp Chính Thần cũng không muốn chậm trễ thêm nữa, anh trực tiếp ra mệnh lệnh cho cảnh vệ: “Cậu lập tức đi làm thủ tục xuất viện đi.”

“Vâng!” Người cảnh vệ đứng ở cửa cúi chào, nhận lệnh, một giây cũng không dám trì hoãn việc đi làm thủ tục.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 4

Ngoại truyện 4: Ấn Chung Thiêm
Những ánh đèn huyền ảo màu ráng chiều trên con phố mang màu sắc vô cùng đa dạng, mùi rượu thoang thoảng lan tỏa trong gió đêm.

Tiễn chân mọi người, Ấn Chung Thiêm một mình đi trên đường. Nhựa đường dưới chân anh trở nên mềm nhũn, những ngọn đèn trước mắt anh cũng đong đưa qua lại.

Lúc này, có một chiếc xe màu trắng của quân đội đỗ cạnh chỗ anh đứng. Đêm đã khuya như vậy, biển số xe màu trắng lại cực kì chói mắt, huống hồ biển số xe lại toàn là số 7.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 3


Ngoại truyện 3: Diệp Chính Thần

Vào một ngày nào đó, lần đầu tiên anh và cô gặp nhau. Cô không biết anh, nhưng anh, đã được định trước là số mệnh của cô!

-----

Tháng mười một tại Nhật Bản, vào lúc cuối thu, khí trời có phần mát mẻ.

Một chiếc xe thể thao Porsche đắt tiền rất đẹp mắt, một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách điển hình của thanh niên Nhật Bản, một chiếc áo sơ mi màu đỏ, phối với một chiếc quần jean màu xám, mái tóc màu vàng được chải dựng cao như một hàng cây đứng thẳng.

“Đây là kiểu dáng mới nhất của năm nay, xe về mấy ngày hôm trước, tôi cố ý để lại cho cậu.” Người thanh niên trẻ tuổi nói bằng tiếng Nhật.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 2


Ngoại truyện 2: Ai là định mệnh của ai…

Yêu một người, cũng giống như trải qua một kiếp người.

Dụ Nhân biết rõ, Diệp Chính Thần là tai vạ khó tránh trong định mệnh đã định của cô. Nhưng định mệnh của Diệp Chính Thần lại không phải là cô, mà một người phụ nữ khác mới chính là vận mệnh suốt đời suốt kiếp của anh….

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 50


Chương 50: Kết thúc

Sau khi Diệp Chính Thần được chuyển đến tổng viện giải phóng quân, Bạc Băng mới sâu sắc hiểu được vì sao Diệp Chính Thần sống chết cũng không chịu chuyển về đây. Cũng khó trách vì sao bác sĩ Lâm lại dùng cách này để uy hiếp anh.

Từ khi anh chuyển vào tổng viện, ngay cả thời gian tiếp khách đến thăm bệnh cũng không đủ. Mẹ của anh ở bên cạnh anh suốt cả ngày, bắt đầu cuộc sống nấu ăn chăm sóc anh một cách vô cùng chu đáo. Mặc dù đêm khuya vắng người, bác sĩ vẫn đến kiểm tra phòng vài lần, muốn ngủ cũng không ngủ yên.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 49


Chương 49: Kết thúc hành khúc tình yêu


Quân nhân làm việc luôn có năng suất vô cùng hiệu quả, chưa đến nửa giờ, Tiểu Trần đã cầm một xấp giấy dày chứng nhận chuyển viện trở về.

Bố Diệp giơ tay tiếp nhận xấp giấy, Tiểu Trần cố tình không chú ý đến ông mà chuyển xấp giấy đến tay bên kia: “Bác sĩ chịu trách nhiệm trị bệnh không có ở bệnh viện, nên tôi tìm đến viện trưởng, thủ tục đã làm xong hết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện.”

“Đây là gì?” Vị tư lệnh nào đó đúng là không dễ ứng phó.

“Đây là… Bản photocopy bệnh án.”

25 thg 7, 2014

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 48

Chương 48: Diện kiến bố mẹ chồng
Buổi sáng, sau khi Bạc Băng đã xem quan bệnh án của Diệp Chính Thần, với tình trạng hiện nay của anh, cô vốn cũng biết một ít. Da anh vốn không dễ khép liền lại, vết thương thì do bị nhiễm trùng lần nữa, cho nên Bạc Băng vô cùng cẩn thận xử lý vết thương cho Diệp Chính Thần. Trước khi bước vào xử lý vết thương cho anh, cô khử trùng tay mình những ba lần bởi cô rất sợ sẽ làm nhiễm trùng vết thương.

Cuối cùng cũng băng bó xong, Bạc Băng ngồi thẳng lưng, xoa bóp các ngón tay, thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Chính Thần nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô: “Bác sĩ Bạc, có cần khẩn trương như vậy không? Anh thấy lúc em chữa bệnh cho bệnh nhân rất bình tĩnh mà.”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 47


Chương 47: Chúc mừng năm mới

Tuy đối với thân thể Diệp Chính Thần, Bạc Băng không còn cảm thấy xa lạ nữa nhưng khi nhìn trực diện như thế này, rồi cẩn thận vuốt ve từng chút, cô vẫn có cảm giác không được tốt lắm, nhanh chóng thấy váng đầu hoa mắt.

Bạc Băng cố gắng giữ cho hô hấp của mình thật bình thường, không ngừng vẩy nước lên người anh. Tay cô mơn trớn theo dòng nước tiếp tục sờ soạng xuống phía dưới, như đang khắc họa những đường cong nhấp nhô trên thân hình tuyệt mỹ của anh….

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 46 (II)


Chương 46: Cùng nhau tắm (II)


Bạc Băng lái xe đến bệnh viện trước, vốn định gặp trưởng khoa trao đổi về việc đổi ca, sau đó mới đến gặp lãnh đạo xin phép. Nhưng lại không nghĩ rằng vừa mới đến trước cửa văn phòng bác sĩ, đã nghe được có người nói chuyện bên trong.

“Làm sao có thể như vậy? Thư kí Ấn sắp kết hôn với bác sĩ Bạc mà, cô đừng nói lung tung.”

Nghe như vậy, bàn tay đang giơ lên định đẩy cánh cửa dừng lại trong không trung.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 46 (I)


Chương 46: Cùng nhau tắm (I)

“Buổi tối?” Người nào đó ra vẻ cực kì thích khoản này, vừa lòng hả dạ vuốt vuốt cằm: “Uhm, buổi tối rất tốt, đêm dài đằng đẵng, có thể…”

Bạc Băng không thể không cắt đứt sự mơ mộng của anh: “Bác sĩ Lâm nói không cho anh vận động kịch liệt.”

“Ngủ cũng tính là vận động kịch liệt sao?”

Cái này nói ra quả là không đúng cho lắm, nghiêm túc mà nói “ngủ” có hai nghĩa, mà theo sự hiểu biết của Bạc Băng về Diệp Chính Thần, anh càng biểu hiện quân tử thì suy nghĩ lại càng xấu xa.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 45


Chương 45: Hồi tưởng giấc mơ


Chỉ là vết thương nhỏ? Sẽ nhanh lành thôi?

Anh lại gạt cô một lần nữa!

Vết sẹo của anh rõ ràng vẫn còn chưa kín miệng, sưng tấy lên. Mà vừa rồi cô lại còn dùng sức đẩy đúng vào miệng vết thương của anh. Máu từ vết thương chậm rãi chảy ra, đông lại nhiều chỗ trên vết thương để lại một màu đỏ tươi làm cô hoảng sợ.

Trong tình cảnh này, những tức giận của Bạc Băng như đã tan thành mây khói. Cô chỉ muốn biết, vết thương sâu này của anh đau đớn đến mức nào.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 44


Chương 44: Duyên phận kiếp trước
“Chỉ ăn lẩu?”

Ánh mắt Diệp Chính Thần sáng ngời, cứ như thể đêm nay món anh hầm không phải thịt dê mà là cô vậy. Cứ nghĩ đến việc mình đang chủ động dẫn sói vào nhà, thì nhất định đêm nay rất có khả năng cô sẽ bị người nào đó chậm rãi nấu rồi lại chậm rãi ăn, mồ hôi trên lưng Bạc Băng lập tức vã ra.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 43


Chương 43: Viết tiếp đoạn tình yêu

Đang mơ màng trong giấc ngủ, Diệp Chính Thần nhận được một cú điện thoại, sau đó vội vàng xuống giường mặc quần áo vào: “Anh có việc, lát nữa anh sẽ trở về”

“Vâng.” Bạc Băng ôm chăn tiếp tục ngủ, trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của anh.

Lúc gần đi, anh cầm một chiếc khăn ấm lau mặt cô cho cô, dặn dò cô ngủ thêm một lát nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt. Khăn ấm trên mặt cô vô cùng ấm áp cũng giống như độ ấm của môi anh, trên người anh, khi chạm vào mặt cho cô một cảm giác vô cùng thoải mái.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 42


Chương 42: Tình yêu không hạnh phúc

Bốn chữ “Em gả cho anh” nửa thật nửa giả bỗng nhiên được Diệp Chính Thần nói ra, trong khi cô còn chưa kịp tháo chiếc nhẫn đính hôn ra khỏi tay.

Bạc Băng cảm thấy bản thân mình có hàng vạn lí do để từ chối.

Ví dụ như cô còn chưa chính thức hủy hôn ước với Ấn Chung Thiêm;

Cô còn chưa giải thích với bố mẹ cô;

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 41


Chương 41: Thù hận triền miên

Bạc Băng giả vờ bình tĩnh nở nụ cười, nghiêng người tránh sang một bên để Diệp Chính Thần bước vào: “Vào đi.”

Không ngờ Diệp Chính Thần xoay người Bạc Băng lại, vén tóc cô lên, nhìn thấy vết thương trên mặt của cô, anh vô cùng đau lòng.

“Ai? Là ai đã làm?” tiếng thét to phẫn nộ của anh có thể làm năng lượng phát sáng các bóng đèn của mấy tầng lầu.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 40

Chương 40: Hủy hôn ước
Sau khi trở lại Nam Châu, Bạc Băng đưa Ấn Chung Thiêm đến gặp bố mẹ của cô, sau đó lại cùng Ấn Chung Thiêm đến nhà bố mẹ anh ấy, Bạc Băng tìm quần áo để Ấn Chung Thiêm thay, giúp anh ấy giặt quần áo và lau rửa toilet.

Đang giặt quần áo, thì Bạc Băng nghe Ấn Chung Thiêm trò chuyện về cuộc sống những ngày qua của anh ấy với bác trai và bác gái, cô vô thức nhìn thoáng qua khung cửa trống rỗng.

Phiền muộn cũng như bọt xà phòng trong tay cô, càng vò càng nhiều.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 39

Chương 39: Buổi tiệc Hồng Môn
Trong ấn tượng của Bạc Băng, Ấn Chung Thiêm luôn mặc âu phục, mang giầy da bóng loáng, tóc không một chút rối. Nhưng Ấn Chung Thiêm trước mắt cô bây giờ, khiến người khác cảm thấy chua xót. Anh ấy gầy, xương hàm dưới gồ lên, mái tóc rối tung, nhìn qua thì có thể thấy đã một thời gian dài chưa được tắm. Ấn Chung Thiêm không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi hai cúc trong cơn gió thu lộ ra chút vẻ yếu đuối.

Diệp Chính Thần và Ấn Chung Thiêm cùng bước ra, trên người Diệp Chính Thần là bộ quân trang mà cô vừa là vào sáng nay, phẳng phiu như mới.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 38

Chương 38: Ân nghĩa của tình địch
Dùng xong điểm tâm, Bạc Băng ngồi trên xe của Diệp Chính Thần. Anh hỏi cô có muốn trở về bệnh viện hay không, Bạc Băng nhớ lại những lời mẹ cô dặn dò trước khi đi, cô liền lắc đầu.

Anh khởi động xe nhưng không nói đi đâu, Bạc Băng cũng không buồn hỏi. Hai người cứ sóng vai ngồi cạnh nhau, trong vài giây phút ngắn ngủi được ở bên cạnh nhau như thế này, đi đâu đối với anh và cô cũng không còn quan trọng nữa.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 37

Chương 37: Một ngày yêu
Đêm lạnh, Bạc Băng một mình ngồi trên hàng ghế dài trong bệnh viện. Cô dò các số điện thoại trong danh bạ, một lần rồi lại một lần, nhưng vẫn không tìm thấy một ai có thể giúp mình. Mãi cho đến hai giờ sáng, Bạc Băng mới quyết định gọi điện thoại cho Diệp Chính Thần.

Anh không nói chuyện, nhưng cô có thể nghe được tiếng hít thở rất trầm lắng của anh.

“Em phải làm sao bây giờ?” Bạc Băng hỏi không đầu không đuôi.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 36

Chương 36 - Lộ chân tướng


Nơi nào có anh, thành tường ở nơi đó hoàn toàn không vững chắc, mặc dù thành tường kia đã được trái tim cô xây dựng ba năm...
— Bạc Băng —

Bạc Băng không bao giờ nghĩ đến, người đàn ông đó chính là....

Diệp Chính Thần!

Cô hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, Bạc Băng dụi dụi mắt. Nhưng thực sự là cô không nhìn nhầm, người đàn ông đang đứng trước mặt cô với bộ quân trang trên vai có hai gạch, ba sao chính là Diệp Chính Thần!

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 35

Chương 35 - Gặp lại anh


Người đàn ông mặc quân trang vừa rồi băng qua lối đi bộ, đi đến một chiếc xe SUV màu trắng đỗ bên đường, biển số xe cũng màu trắng. Bên cạnh xe rõ ràng có một biển báo: Cấm đỗ xe.

Đây vốn không phải là tác phong thường thấy ở một quân nhân.

Sau khi người đàn ông ấy lên xe, xe khởi động máy đã được một lúc nhưng vẫn không chạy đi. Thời gian giống như đang đứng yên, mọi sự việc ở trước mắt cũng trở nên bất động.

Không biết từ lúc nào, Ấn Chung Thiêm đã bước đến bên cạnh Bạc Băng, nhìn dõi theo ánh mắt của cô.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 1 (III)


Park 3:

Một âm thanh rất lớn của tiếng chuông di động vang lên, kéo Trịnh Vỹ đang suy nghĩ miên man về với thực tại, rồi dần chuyển sự chú ý sang người bên cạnh.

Diệp Chính Thần lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên màn hình, gương mặt không chút biểu cảm nào trả điện thoại về chỗ cũ.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 1 (II)



Park 2:


Diệp Chính Thần thất thần nhìn vào con đường nhỏ dành cho người đi bộ cách đó không xa lắm. Tay Diệp Chính Thần vô thức để trên vô lăng không ngừng siết chặt, giống như đang cố gắng hết sức để khống chế sự kích động của bản thân không cho phép mình đuổi theo cô gái đó.

Hai mươi mấy năm qua trong trí nhớ của Trịnh Vỹ, anh chỉ thấy phụ nữ bên cạnh Diệp Chính Thần như những chiếc lồng đèn kéo quân, làm người khác hoa cả mắt. Chứ chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy chỉ đứng ở xa ngắm nhìn một người phụ nữ như vậy, mong muốn mà không thể có được.

Động phòng hoa chúc sát vách - Ngoại truyện 1


Ngoại truyện 1: Ba năm sau

Park1:

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Diệp Chính Thần nghiêm trang đứng vững, anh nhắm mắt bên phải, xác định trúng mục tiêu, sau đó bóp cò súng, bắn liên tục mười phát.

Máy tính tự động thông báo điểm số -- chín mươi chín điểm.

Anh tháo chiếc tai phone xuống, buông khẩu súng trong tay ra, khẽ nhíu mày.

“Thế nào? Tâm trạng không tốt à?” Trịnh Vỹ bên cạnh có phần kinh ngạc.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 34

Chương 34 - Khi gặp lại


Đêm mùa đông, một đêm vô cùng lạnh lẽo, Bạc Băng vừa hà hà hơi thở của mình vào bàn tay để làm ấm, vừa xem thành tựu nghiên cứu mới của nước ngoài về căn bệnh ung thư.

Trong lúc vô tình, QQ của cô phát ra âm báo nhắc nhở, không gian của Tần Tuyết vừa cập nhật hình ảnh mới, đột nhiên Bạc Băng cảm thấy trào dâng một nỗi xúc động lạ lùng. Cô mở ra xem, trong ảnh là bạn bè ở nhà trọ cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

Anh Phùng và chị Phùng vẫn tình cảm đằm thắm như xưa, hai người đều mập ra, giống như một cặp đôi trẻ con, hạnh phúc.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 33

Chương 33 - Hận ly biệt


Trước mắt cô hiện nay chính là cảnh tượng quần áo nằm rải rác lung tung trên giường.

Loại sự việc này, nếu như thuận ý lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, rồi đến lần thứ ba... Thói quen lâu dần sẽ làm mất đi sự tôn nghiêm của con người, rồi cuối cùng quên hẳn đi như thế nào mới được gọi là đạo đức.

Người thứ ba ban đầu lúc nào cũng đều rất kiên quyết, nhưng càng về sau, lại càng không hề quan tâm đến bất cứ suy nghĩ nào, mà sẽ dễ dàng chấp nhận chịu khuất phục trước sự khát vọng mạnh mẽ của nội tâm.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 32

Chương 32 - Đoạn tuyệt ân tình


Bạc Băng nhìn đồng hồ trên tay Diệp Chính Thần, chiếc đồng hồ Hải Âu màu đen với chiếc kim giây đang dịch chuyển từng nhịp, từng nhịp.

Cô lặng lẽ đưa tay ra phía sau, kéo tay áo xuống....

Thời gian cứ trôi qua như thế, cho đến khi âm thanh sắc bén thông báo thang máy bắt đầu khởi động, năm tiếng, mười tiếng, từng tiếng vang lên vô cùng chói tai... Anh buông lỏng tay ra. Cánh cửa nặng nề từ từ khép lại trước mắt cô, tựa như sự nặng nề của vận mệnh, cửa đóng lại sẽ không bao giờ mở ra nữa.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 31

Chương 31 - Ảo mộng vụt tắt


So với quán cà phê Starbucks ở khu thương mại thì quán cà phê ở khu vườn trường tương đối yên tĩnh hơn một chút. Khách đến cũng không nhiều, tuy rằng có khá nhiều sinh viên đang ngồi đọc sách, lên mạng, viết báo cáo, nhưng đa số họ điều im lặng mà làm việc của mình.

Bạc Băng và Dụ Nhân gọi hai tách Latte và chọn một vị trí ở gần cửa sổ, ngồi xuống.

Trên gương mặt của Dụ Nhân vẫn mang theo nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt cô ấy dừng lại trên chiếc đồng hồ trên tay Bạc Băng. Biểu hiện của cô ta không mừng, không lo, mà cũng không giận. Bạc Băng cúi đầu uống cà phê, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Dụ Nhân.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 30

Chương 30 - Không thể quyết định


Diệp Chính Thần giải thích cho cô biết rằng, anh đã từng là kiểu người không thích sự trói buộc của bất kì ai. Cho đến một ngày, có một chiếc lồng khóa anh lại.

Người khác bảo anh đứng, anh sẽ không được ngồi; Người khác bảo anh ngồi, anh càng không được đứng.

Không chỉ có hành động của anh bị trói buộc, tư tưởng của anh cũng bị giam cầm. Không cần biết người khác bảo anh làm những gì, anh chỉ có thể có một lựa chọn duy nhất là nghe theo, không có quyền nói ra một chữ "không".

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 29


Chương 29: Tình yêu sớm kết thúc

Kể từ ngày đó, Bạc Băng không gặp lại Diệp Chính Thần.

Anh lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô, như chưa từng xuất hiện.

Cho dù là ngày thường hay ngày nghỉ, Bạc Băng không thèm quan tâm đến mọi chuyện mà vẫn chuyên tâm đi học, chuyên tâm ghi chép bài, chuyên tâm xem tư liệu ở phòng nghiên cứu, dốc lòng nuôi dưỡng vi khuẩn của mình.

Bảng tổng kết mà Diệp Chính Thần đã viết cho cô, cô cũng chăm chú đọc, mỗi câu anh đều cẩn thận ghi chú thích, số lần ngắt câu nhiều vô số do đánh dấu những ký hiệu quan trọng.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 28


Chương 28: Giấc mộng tan biến

Khi vừa tỉnh lại, Bạc Băng thấy cô đang nằm trên giường của mình, Diệp Chính Thần đang ngồi bên cạnh giường cô.

Thấy cô tỉnh lại, anh lấy ly sữa trên bàn đưa cho cô.

Bạc Băng ngồi dậy, cười nhạt: “Hiện tại mới tỏ ra ân cần, anh không biết là đã quá muộn rồi sao?”

“Em uống sữa trước đi, sau đó anh sẽ cùng em nói chuyện.”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 27


Chương 27: Nhìn thấu lời nói dối

Diệp Chính Thần gọi điện thoại báo cho Bạc Băng biết rằng tối nay anh sẽ về ăn cơm. Vì thế cô rửa mặt thật sạch, vào bếp làm vài món ăn anh thích nhất, đều là những món cay Tứ Xuyên, làm xong, vừa dọn thức ăn lên bàn thì anh cũng vừa về tới.

Trong lúc ăn cơm, Bạc Băng gắp một miếng thịt gà để vào bát của anh, cười nói: “Hôm nay em đến nhà Dụ Nhân uống trà.”

“Hử?” Diệp Chính Thần dừng đũa một lát, sau đó lại gắp miếng thịt gà, chậm rãi ăn.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 26


Chương 26: Khó có thể tin tưởng

Trong xe cứu thương, Dụ Nhân kéo tay Bạc Băng liên tục nói lời xin lỗi, rằng cô ấy vừa mới biết lái xe nên không tập trung tinh thần, nên không trông thấy Bạc Băng.

Nương theo ánh đèn của xe cứu thương, Bạc Băng thấy rõ gương mặt tái nhợt của Dụ Nhân, đôi mắt sưng đỏ của cô ấy vẫn còn ướt đẫm nước mắt.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 25


Chương 25: Gió bắt đầu thổi

Từ khi đến Nhật Bản, Bạc Băng rất hiếm thấy được giáo sư Fujiko, ông bận rộn rất nhiều việc, ngoại trừ việc đi họp, xin kinh phí, thì toàn bộ thời gian còn lại ông đều ở phòng nghiên cứu, ông không giành thời gian để chỉ dạy cho các học trò. Cho nên, khi giáo sư Fujiko bảo người gọi cô đến văn phòng của ông, Bạc Băng cảm thấy rất kỳ lạ.

Bạc Băng nghĩ, khó có được cơ hội để trình bày với giáo sư Fujiko về kết quả nghiên cứu, nên Bạc Băng đã mang theo những tư liệu mà trời gian sắp tới phải nghiên cứu, cô gõ cửa, mở lời bằng câu nói: “Làm phiền giáo sư rồi.”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 24

Chương 24 - Trong tình yêu cuồng nhiệt


Ngón tay của Dụ Nhân rất đẹp, rất mềm, đáng tiếc lại rất lạnh.

Lạnh buốt.

Khi đi lướt qua người Diệp Chính Thần, Dụ Nhân hơi ngẩng đầu, im lặng liếc nhìn anh.
"Tạm biệt."

Dụ Nhân nghiến chặt răng khi nói ra hai từ kia.
"Tạm biệt."

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 23


Chương 23: Lòng của phụ nữ


Sau khi chính thức công bố yêu nhau. Quan hệ của Bạc Băng và Diệp Chính Thần ngoại trừ việc ngủ cùng một giường thì dường như không có gì thay đổi so với trước kia. Hằng ngày, anh vẫn đến phòng nghiên cứu bằng siêu xe BMW, trong khi cô thì vẫn dùng chiếc xe đạp còn mới 80%, mỗi ngày mồ hôi đổ như mưa đạp xe đến trường học và đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.

Không phải là Diệp Chính Thần không quan tâm đến cô, cũng không phải là cô khác người. Đôi lúc anh muốn đưa cô đến trường, đương nhiên cô sẽ cảm thấy rất thích, nhưng suy nghĩ kĩ lại, anh và cô ai cũng bận rộn, thời gian nghỉ ngơi lại khác nhau, muốn cùng đi, rồi cùng về, thì phải thay đổi thời gian được sắp xếp trước đó. Bạc Băng là người có thói quen độc lập, không thích bị trói buộc, cô lại càng không thích trói buộc người khác.

24 thg 7, 2014

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 22


Chương 22: Người đẹp say rượu

Mọi người ai cũng bắt đầu trò chuyện theo đề tài, chỉ có anh Phùng và Bạc Băng là cùng nhau nói chuyện phiếm, thao thao bất tuyệt.

Anh Phùng nói với cô:

“Háo sắc chính là bản tính trời sinh của đàn ông!”

“Đàn ông lúc nào cũng thích phụ nữ đẹp! Cái gì đẹp ai mà không thích?”

“Nhưng mà Trương Bá Chi dù rất xinh đẹp cũng chỉ có thể để ngắm thôi…”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 21


Chương 21: Tình yêu nồng nàn

“Anh không kiêm luôn chức kabuki(1) đó chứ?”

(1)
Kabuki (tiếng Nhật: 歌舞伎, Hán-Việt: ca vũ kỹ) là một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản. Nhà hát Kabuki được biết đến với sự cách điệu hóa trong kịch nghệ và sự phức tạp trong việc trang điểm cho người biểu diễn. Nghệ sĩ trình diễn kabuki được gọi là kubuki nữ và kabuki nam.

Anh nở nụ cười: “Em không nên kỳ vọng cao ở bọn họ như vậy! Bọn họ một lần phục vụ không biết uống bao nhiêu thuốc kích thích!”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 20


Chương 20: Như cánh hoa rơi

Anh hôn càng ngày cãng mãnh liệt và không thể khống chế được, tay anh hấp tấp xé vạt áo cô, một chiếc cúc áo văng ra ngoài. Ngay sau đó, anh vén nội y của cô lên, bầu ngực mềm mại của cô lộ ra hoàn toàn trước mắt anh, anh nhanh chóng tóm lấy nơi mềm mại nhất, đầu ngón tay bắt đầu xâm chiếm, vuốt ve.

Trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập sự khô nóng, Bạc Băng như được hòa quyện vào không khí, cô cực lực thở dốc….

Môi lưỡi anh dịu dàng mơn trớn trên da thịt cô, ngọn lửa trong cô cứ theo đó mà bốc cháy, cật lực thiêu đốt cô…

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 19


Chương 19: Trong đêm mưa lớn


Nghe đến cái tên ấy, Bạc Băng vội vàng bước nhanh hơn, đến gần hơn một chút, cô nghe thấy Tanaka Yuko nói: “Anh Chính Thần, em đã đến viện y học tìm anh rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không gặp được anh.”

Phụ nữ Nhật Bản ít khi xưng hô với đàn ông như vậy, trừ khi quan hệ của họ đặc biệt thân mật.

Diệp Chính Thần mỉm cười đáp: “Gần đây anh rất bận, tìm anh có việc gì sao?”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 18


Chương 18: Lửa pháo hoa


Cứ thế, mặc dù Diệp Chính Thần cũng cố ý lảng tránh cô, hai người vẫn thường chạm mặt nhau. Đôi khi là ở căn tin, đôi khi ở con đường nhỏ đầy hoa anh đào, hoặc khi ở cổng viện y học…. Họ thường xuyên không hẹn mà gặp.

Bạc Băng vẫn mỉm cười chào hỏi anh: “Sư huynh, trùng hợp quá nhỉ!”

Anh dừng bước chân vội vàng lại, nở nụ cười nhẹ đầy xa cách: “Em bận nhiều việc lắm sao? Gần đây lúc nào cũng gần sáng mới thấy em về phòng.”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 17


Chương 17: Không còn sự lựa chọn

Món mỳ cay Thành Đô được Bạc Băng nấu thiếu tiêu chuẩn, vừa mặn vừa cay. Diệp Chính Thần không ngừng uống nước, hết ly này đến ly khác.

“Mỳ hơi mặn phải không?” Bạc Băng đã rất tập trung để nấu một bát mỳ thật ngon, lúc nấu cô cũng đã nếm qua rất nhiều lần. Nhưng mà bây giờ dường như cô chẳng phân biệt được hương vị nào nữa cả, đầu lưỡi cô nếm món nào cũng chỉ có hương vị chát đắng.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 16


Chương 16: Chia tay


Vừa tỉnh ngủ, trời còn chưa sáng, Diệp Chính Thần đã đến chào từ biệt cô, anh vuốt nhẹ mái tóc cô và nói: “Đừng có nhớ anh.”

“Chờ một chút, em đưa anh đến sân bay.” Bạc Băng rửa mặt, chải đầu bằng tốc độ nhanh nhất, theo anh ra sân bay.

Xe buýt chạy rất nhanh trên đường cao tốc dọc theo bờ biển, trên xe chỉ có vài người ngồi rải rác. Diệp Chính Thần cố ý tránh né sự chú ý của người khác, anh kéo Bạc Băng ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 15


Chương 15: Châm ngòi lửa tình yêu

Anh hôn Bạc Băng cực kì dịu dàng nhưng lại không kém phần bá đạo, anh gần như muốn hòa nhập cơ thể cô vào người anh qua đôi môi, môi chạm môi, lúc nóng lúc lạnh, môi anh mạnh bạo cắn vào môi cô. Sự ngưa ngứa ở đôi môi làm cô tê dại, tràn ngập khiêu khích cùng với sự thú vị. Thân thể Bạc Băng dần dần yếu ớt, buông lỏng ở trong lòng anh mà thừa nhận khí lực từ anh đang lan tỏa bao trùm lên cơ thể cô.

Thừa nhận, anh đang kích thích ngọn lửa dục tình trong cô.

Rất đẹp! Rất ngọt ngào! Làm say mê lòng người.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 14


Chương 14: Nụ hôn đầu tiên cuồng nhiệt


Cũng như bao ngày khác, buổi chiều khi vừa tan học, Bạc Băng lại trực tiếp đi đến cửa hàng tiện lợi làm thêm. Tuy nhiên, hôm nay cô phải làm liên tục sáu giờ, để bù vào ngày nghỉ hôm qua. Làm đến tận khuya, kim đồng hồ điểm đúng mười một giờ năm mươi phút.

Chỉ còn năm phút nữa thôi là Bạc Băng hết giờ làm việc. Nhưng nghĩ đến việc lát nữa cô phải một mình cô đơn lê đôi chân mệt mỏi trở về nhà trọ thì cô thà ở lại cửa hàng tiện lợi thêm sáu tiếng nữa, có lẽ như thế còn tốt hơn nhiều.

Bốn lon bia Mặt Trời được đặt lên bàn thu ngân, Bạc Băng vội vàng hạ tay xuống, tỏ thái độ lễ phép tươi cười chào hỏi khách hàng: “Xin chào quý khách.”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 13


Chương 13: Đoạt hoa đào


Những tin đồn như thế này, bạn càng che giấu, mọi người càng tò mò, lại càng khiến cho tin đồn ấy trở nên thú vị.

Nếu trong lời đồn thổi của mọi người, mối quan hệ của Bạc Băng và Diệp Chính Thần từ chỗ còn mơ hồ, cộng với việc anh tuyên bố rằng anh thích cô, theo đuổi cô, thì gian tình ấy chính thức trở thành sự thật, mọi người không còn hứng thú để bàn tán về đề tài này nữa.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 12


Chương 12: Đêm dài ẩm ướt

Kể từ ngày đó, Ngô Dương không gọi điện thoại cho Bạc Băng nữa. Cô và anh cũng không còn gặp lại nhau. Bạc Băng nghĩ có lẽ vấn đề tình cảm của cô và Ngô Dương đã trở thành quá khứ. Nhưng Bạc Băng lại không hề nghĩ rằng có một ngày cô và Tần Tuyết đang dùng cơm ở căn tin, thì từ phía sau lưng mình có hai bạn nữ khác đang bàn tán về cô.

“Cô gái này đúng là không biết xấu hổ.”

“Đúng rồi! Nấu cơm, giặt quần áo cho đàn ông, thậm chí còn tắm rửa rồi lên giường với người đó nữa chứ.”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 11


Chương 11: Khoảng thời gian mơ hồ

Gần đây, Bạc Băng và Ngô Dương mỗi người đều bận rộn việc riêng của mình. Lúc thì Ngô Dương phải nhận nhiệm vụ huấn luyện, mỗi ngày đều phải luyện tập vất vả. Còn Bạc Băng thì mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, buổi tối còn phải đi làm thêm. Cả hai hầu như không có thời gian để gặp nhau. Tuy nhiên, đều đặn mỗi ngày, khi Bạc Băng hết giờ làm việc, Ngô Dương đều đến đón cô, đưa cô về nhà trọ.

Ngô Dương kể cho cô nghe rất nhiều về công việc của anh ấy, cô cũng lắng nghe hết sức chăm chú.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 10


Chương 10: Chìm vào giấc mộng

Thấy Bạc Băng không nói gì mà chỉ cắm cúi ăn, Diệp Chính Thần đưa cho cô một ly nước trà, Bạc Băng giơ tay nhận lấy, uống một hơi hết sạch.

Thật ra, Diệp Chính Thần là một người ưa sạch sẽ, anh không thích tiếp xúc với nhiều người, đến nhà người khác thì anh thích dùng loại ly chỉ sử dụng một lần.

Không biết từ khi nào thì cả anh và cô đã hình thành thói quen: anh dùng ly của cô một cách rất tự nhiên, mà cô cũng tùy ý dùng ly của anh không hề xấu hổ.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 9


Chương 9: Thừa nhận đã yêu

Trong một buổi bình minh ấm áp của ngày xuân như thế này nhưng Bạc Băng lại khó có được mộng đẹp.

Trong giấc mơ, không khí mang theo hương thơm của cỏ xanh, cô mặc áo cưới trắng tinh đang bước đến bên cạnh một người đàn ông mặc bộ quân trang màu xanh, anh cầm lấy tay cô….

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 8


Chương 8: Yêu quá khó


Quá vô sỉ!

Bạc Băng tức giận đến mức đi đến đá mạnh một cái vào cẳng chân của Diệp Chính Thần, rõ ràng cô không dùng nhiều sức, nhưng thời điểm chân cô chạm vào chân anh, anh hét lớn kêu đau, biểu biện so với lúc cánh tay bị thương còn đau đớn hơn vạn lần.

“Đau lắm sao?” Sự xấu hổ và giận dữ bấy giờ lại chuyển thành đau lòng, Bạc Băng dịu dàng hỏi anh.

“….” Người nào đó giận dỗi không chú ý đến lời nói của cô.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 7


Chương 7: Mưa đêm ấm áp

Nhóm quân sự vũ trang! Chính là nhóm quân sự giỏi nhất, cực kì ưu tú!.

Trong lòng Bạc Băng nhộn nhạo hẳn lên, trái tim vừa mới trải qua một cảm xúc kì lạ giờ lại được bay lên chín tầng mây: “Thật không chị? Chị có gặp qua chưa? Đẹp trai không hả chị?”

“Đương nhiên là rất đẹp trai, tuyệt hơn trong tưởng tượng rất nhiều! Có một anh chàng tên là Ngô Dương, cao chừng một mét tám, đẹp trai vô cùng, vẫn chưa có bạn gái. Chị và anh Phùng đang có ý định dẫn bọn họ đến căn tin, chị biết em thích quân nhân, nên cố ý nói cho em biết….”

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 6


Chương 6: Tình nồng ý thắm

Năm đầu tiên, Bạc Băng ở Nhật Bản khí hậu ở Osaka có chút khác thường, vào tháng mười một lá phong đỏ rộ khắp núi đồi.

Cô nghe nói, khi đến Nhật Bản mà không xem được lá phong ở Arashiyama là một tổn thất rất lớn. Gặp dịp thế này, Bạc Băng liền hẹn Tần Tuyết đi xem, cô ấy lại nói đã xem rồi. Cô lại không có bạn bè nào khác ở đây xem ra đành phải một mình đi Arashiyama xem lá phong thôi.

Động phòng hoa chúc sát vách - Chương 5


Chương 5: Lòng người khó đoán

Ngày đầu tiên đến phòng nghiên cứu, phó giáo sư đã giao cho Bạc Băng đề bài chính thức, trước hết cho cô quan sát hình dạng của một số tế bào ung thư và vi khuẩn, học làm quen với bối cảnh ban đầu.

Suốt một buổi sáng, Bạc Băng ở phòng thí nghiệm trên tầng năm quan sát quá trình phát triển của tế bào ung thư phổi, ghi chép thật cẩn thận quá trình thí nghiệm xong thì lưng cô đau nhức rã rời. Cô đứng lên vừa xoa xoa thắt lưng vừa bước ra hành lang hít thở không khí trong lành.